Sở Hàm nói xong, có điểm tự giễu thu lại tầm mắt, nhún vai nói. “Thật ra chuyện cũng qua lâu rồi, coi như là một bài học, làm gì có ai bước chân ra xã hội mà không phải trả học phí? Sớm hiểu chuyện một chút cũng không phải chuyện không tốt”.

Trâu Nhạc ở bên cạnh không lập tức tiếp lời, như là đang có điều suy nghĩ trầm mặc một hồi. Nhiệt độ trong xe đã đủ ấm, hắn đem hệ thống sưởi tắt đi, lấy ra túi đựng cua đem theo lúc trước.

“Muốn nếm thử không?”

Người bên cạnh kinh nhạc nhướn mày. “Sao anh còn mang cả thứ này đến?”

“Hôm nay vừa nhìn đã biết sẽ bị kẹt lại giữa đường, không phải cả tối cậu còn chưa ăn gì sao, tôi còn thuận tiện đem theo ít bánh mỳ, cậu chịu khó đi vậy”.

Vừa nói Trâu Nhạc vừa dỡ túi ra, không chỉ mang theo cua, gia vị cũng có đầy đủ luôn.

Đồ vừa bỏ ra, Sở Hàm lập tức cảm giác dạ dày mình đang kêu gào.

Đúng là có chút đói.

Vốn dầm mưa đã tiêu hao thể lực, y đến giờ cũng không thấy quá đói, lúc này lại thấy Trâu Nhạc lấy ra cái này cái kia, lập tức thấy dạ dày trống rỗng.

“Anh đã tính trước như vậy, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh!” Không khách khí nữa, Sở Hàm liền cầm con cua qua bắt đầu gặm, Trâu Nhạc khuyên y ăn trước bánh mỳ để lót dạ, bị y xua tay cự tuyệt.

“Cua để lạnh ăn không ngon”.

Có lẽ là thời gian không qua lâu, cua vẫn mang theo chút độ ấm.

Trâu Nhạc nhìn người đang ăn ở bên cạnh, tự mình châm một điếu thuốc, tựa vào cửa sổ xe, một tay khẽ gõ vô lăng.

Tuy rằng loại tình huống trước mắt này khác xa một trời một vực so với bữa tối binh thường của hai người, Trâu Nhạc lại cảm giác quan hệ giữa mình và Sở Hàm đã tiến một bước dài.

Đầu đĩa trong xe không biết phát nhạc từ lúc nào, Trâu Nhạc tiện tay mở, là một khúc đàn piano.

Tiết tấu rõ ràng rất vui, lại mơ hồ tản ra vị đạo của nỗi buồn ly biệt.

Sở Hàm nghe nghe, nhíu mi, như nhớ tới điều gì nên ngẩng đầu hỏi Trâu Nhạc. “Lại nói tiếp. anh với người kia….”

Y không nói hết, là bởi vì không biết tên của đối phương.

Đây là lần đầu tiên, y chủ động hỏi chuyện của Trâu Nhạc.

Từ trước tới nay, vô  luận là nghề nghiệp của đối phương, tuổi tác, sở thích hay là chuyện gì khác, Sở Hàm chưa từng chủ động hỏi qua.

Cho dù là thỉnh thoảng nói tới một hai câu, sau khi bị chuyển hướng thì y cũng không nhắc lại nữa.

Trâu Nhạc vẫn duy trì tư thế hút thuốc lá, ánh mắt nhìn Sở Hàm mang theo ý nghĩa không phân biệt được, trầm mặc chốc lát mới trả lời. “Triệu Mạnh Kỳ”.

Thấy Sở Hàm nhướn mày, hắn lại bồi thêm một câu. “Tên cậu ta”.

Thở ra một hơi, nhìn khói thuốc trước mắt từ từ tiêu tán, Trâu Nhạc suy tư một chút xem nên kể lại chuyện trước kia như thế nào, nghĩ đến cuối cùng cũng chỉ cười cười. “Kỳ thật cũng đã nói với cậu rồi, tách ra là vì tính cách không hợp”.

“Vậy sao anh lại phát hiện ra, mình thích nam nhân?”

Câu hỏi của Sở Hàm cũng giống như hắn lúc nãy.

Rất trực tiếp.

Ngay cả một chút nói hoa mỹ cũng không có.

“Tôi cũng không nhớ, có lẽ là lúc còn đi học, theo người ta ra ngoài chơi bời, thử nam nữ một lần rồi biết”. Chuyện này đúng là Trâu Nhạc không nhớ rõ.

Hắn vốn không phải người để ý đến những chuyện này. Cha mẹ làm kinh doanh, cuộc sống gia đình đều là hắn một mình trải qua, đến đúng hạn thì nhận được tiền, bản thân tuỳ tiện chơi bời, đó cũng là nguyên nhân hắn không có khái niệm mình phải chịu trách nhiệm với người nào. Chỉ cần mình vui vẻ, còn làm thế nào, chỉ là vấn đề cách thức.

Thế nhưng đối với chuyện này, Sở Hàm hiển nhiên rất khó lý giải.

“Thế nhưng anh chưa từng cân nhắc qua, anh chưa chắc đã phải là….?” Ở trong khái niệm của Sở Hàm, đi lên con đường này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ rất nhiều thứ.

Gia đình, con cái, tương lai, thậm chí là cả áp lực từ xã hội.

Trước đây Nhâm Kiệt đã nói với y, cậu ta sở dĩ tiếp nhận tự nhiên như vậy, là bởi vì đã chắc chắn đối phương chính là một nửa kia trong đời mình.

Lúc trước cậu ta nghỉ việc, Sở Hàm thuần tuý là ôm theo tâm tình ưu tư, về sau ngẫm lại, đối với vị bằng hữu này y chỉ còn chúc phúc.

Thế nhưng, Trâu Nhạc lại cho người ta cảm giác không giống thế.

Cho dù là quan hệ không sâu, Sở Hàm cũng biết đối phương là một người tương đối tuỳ tính, không có mục tiêu rõ ràng, cũng không có yêu cầu đặc biệt, cảm giác như hắn chỉ thích một thân một mình.

Mà người như thế, rất dễ làm ra mấy chuyện xung động nhất thời.

Nghĩ trong lòng như vậy, Sở Hàm quan sát Trâu Nhạc. Người bên cạnh tựa vào cửa sổ để mặc y nhìn, khoé miệng còn mang theo ý cười khiến người ta không hiểu.

“Phải hay không phải, thật ra cũng không quan hệ. Với tôi mà nói, chỉ cần tìm được người cho tôi cảm giác thích hợp, vô luận là nam hay nữ, kết quả đều giống nhau”.

Hắn theo đuổi cho tới nay, bất quá chỉ là một phần tình cảm được chính hắn thừa nhận.

Không phải không có chơi đùa, thế nhưng tất cả đều qua đi, cuối cùng cái mà trong lòng hắn khát vọng, ngược lại lại chính là thứ mà từ nhỏ hắn thiếu sót nhất.

“Vậy, Triệu Mạnh Kỳ đã từng là người mà anh cho rằng, là người thích hợp?” Giọng nói có điểm khó mà tin được, nhớ lại chuyện xảy ra hai ngày trước, Sở Hàm có hơi nghi ngờ khẩu vị của Trâu Nhạc.

Nam nhân bên cạnh cười lớn một cái, lắc lắc đầu. “Nhất thời không tìm được, cũng không thể cứ thế mà chờ đợi đúng không? Nam nhân mà…. Cậu cũng hiểu”.

Nói xong, hắn nhún vai.

Lại nhớ tới cô bạn gái người mẫu của Sở Hàm.

Người bên cạnh đương nhiên là không có lập trường gì mà đi nói Trâu Nhạc, y lúng túng cười một cái, lực chú ý trở lại với món cua.

Qua mấy phút y lại nghĩ tới chuyện gì, bồi thêm một câu. “Bất quá anh thực sự không giống kiểu người sẽ để Triệu Mạnh Kỳ đập đồ trong nhà mình”.

Hai người ở cùng một chỗ, tính tình của đối phương y không muốn tìm hiểu sâu, nhưng cũng có những phán đoán cơ bản.

Trâu Nhạc tuyệt đối không phải loại người thuộc về ôn nhu.

Ngày đó Triệu Mạnh Kỳ ở nhà hắn nổi điên như vậy, cuối cùng lại chỉ bị bảo vệ mang đi, thật đúng là ngoài dự liệu của Sở Hàm.

Trâu Nhạc chỉ cười. “Dù sao cũng từng ở bên nhau, không cần thiết phải tuyệt tình quá”.

Sở Hàm cũng gật đầu, biểu thị tán đồng.

Thế nhưng lời nói ra lại hoàn toàn bất đồng. “Đổi lại là tôi, ngay từ đầu tôi sẽ đem đối phương đuổi ra ngoài”.

Nói xong còn lầm bầm thêm một câu. “Nếu đã không hợp, tôi mong cả mình và đối phương đều có thể bắt đầu lại từ đầu”.

Y chưa bao giờ là người thích dây dưa.

Bởi vì không có ý nghĩa.

Tổn thương cũng được, ly biệt cũng được, đã quyết định rồi thì nên tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc nói ra lời này, khoé miệng Sở Hàm nhếch lên.

Lại làm cho người ta không cảm nhận được ý cười, mà càng giống như là đang nhàn nhạt tự giễu. Y cuối cùng cũng giải quyết xong một con cua, lấy khăn giấy bên cạnh để lau tay, sau đó vặn chai nước uống một ngụm. “Chuyện ngươi tình ta nguyện, không cần thiết phải làm khoa trương làm gì. Hợp thì đến, không hợp thì đi, đây đều là duyên phận cả rồi”.

Trâu Nhạc vừa nghe được câu này, thần sắc dưới đáy mắt khẽ động.

Chỉ là trong nháy mắt, không ai có thể phát hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương