Lúc Sở Hàm tỉnh lại, Trâu Nhạc không có ở nhà.

Đối với cảm giác say rượu phải trải qua lần thứ hai chỉ trong vòng một thời gian ngắn, Sở Hàm đầu tiên là không thể không kêu rên vài tiếng, sau đó bình tĩnh lại thì mới phát hiện ra, cả người mình không một mảnh vải che thân, hiện tại đang nằm trên giường của mình.

Rõ ràng là y đâu có thói quen ngủ loã thể.

Sửng sốt ngồi dậy, Sở Hàm liều mạng nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhưng chỉ còn sót lại vài hình ảnh rời rạc lộn xộn.

Lờ mờ nhớ được hình như là Ngải Chủ Lực đưa y về.

Nhu nhu huyệt thái dương cho bớt đau đầu, Sở Hàm đứng lên, đến tủ đầu giường lấy di động, gọi đến một dãy số.

Nhưng là đối phương trực tiếp ngắt máy.

Đệch!

Sở Hàm bất mãn nhíu mi, bám riết không tha tiếp tục gọi.

Đến lần thứ ba, bên kia rốt cuộc cũng chịu nghe máy, bất quá không để Sở Hàm mở miệng, đối phương đã nổ pháo trước. “Tổ sư nhà cậu! Mới sáng sớm cậu đã gấp gáp gọi cái gì mà gọi!”

Ngải Chủ Lực rống xong rồi, Sở Hàm không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cúp máy.

Sau đó ném điện thoại qua một bên.

Chưa đến một phút, đối phương đã gọi lại. Sở Hàm do dự nghe máy, quả nhiên bên kia lại ném tới đúng một câu: “Sở Hàm cậu muốn chết!”

Sau đó lại cúp máy.

Lăn qua lộn lại một hồi như vậy coi như tỉnh rượu, Sở Hàm chậm chạp đứng lên đi tìm quần áo, tuỳ tiện lấy một bộ mặc vào rồi đến phòng bếp kiếm đồ ăn.

Hiện tại y cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Dạ dày rất không thoải mái.

Tìm một vòng cũng không thấy có gì ăn được. Đã quen mỗi ngày có người chuẩn bị bữa sáng, lần này lại ngoài ý muốn không thấy gì, Sở Hàm có điểm khó hiểu. Y đứng dựa vào bàn, nhắm mắt thật lâu mới cảm thấy đỡ được một chút mệt mỏi, sau đó đi đến phòng khách ngồi xuống sofa.

Không biết có phải do lỗi giác của y hay không, dạ dày càng ngày càng khó chịu.

Nhàm chán mở TV lên xem, ngoài tin thời sự cũng chỉ có quảng cáo, chuyển đi chuyển lại một vòng, Sở Hàm nằm luôn xuống sofa, nhắm mắt lại.

Có lẽ là say rượu còn chưa tỉnh.

Hiện tại ngay cả động một ngón tay y cũng lười.

Không biết ngủ qua bao lâu, lần thứ hai mở mắt ra, bên ngoài trời đã tắt nắng.

Tuy rằng chưa tối đen hẳn, nhưng chắc là cũng tầm xế chiều rồi.

Y cứ như vậy mà ngủ qua một ngày.

Xong đời, chẳng lẽ đã già thật rồi….

Sở Hàm ngồi dậy, cơn co rút đau đớn từ dạ dày không vì y ngủ cả ngày mà chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn có phần ngày một đau, y chống bàn muốn đứng dậy, kết quả lao lực cả nửa ngày cũng không nhấc nổi mình lên.

Mẹ nó.

Rốt cuộc là làm sao đây.

Sở Hàm cảm thấy cả người mình không còn chút khí lực, cả người mê man hỗn loạn như bị ai đó dùng gậy đập vào, không xong nhất chính là cảm giác này cứ như sóng triều úp đến, liên tiếp đánh vào người y khiến y không chống đỡ nổi, đến khi toàn bộ ý thức của y còn sót lại đó là cảm giác mình cách sàn nhà ngày càng gần, sau đó hoàn toàn biến mất.

Trâu Nhạc trên đường về nhà còn đang mải nghĩ xem phải đối mặt với Sở Hàm thế nào.

Dứt khoát nhận mình châm hoả hay là coi như chưa từng có chuyện gì?

Nhưng nếu cứ để yên thì tuyệt đối không được.

Hắn còn chưa rộng lượng đến mức để nam nhân đang ở nhà hắn ngày ngày uống say rồi lại được một nam nhân khác đưa về.

Trên cơ bản, Trâu Nhạc để Sở Hàm vào ở nhà mình không phải là chuyện bất ngờ gì.

Lại càng không phải là hắn nhất thời vui vẻ mà đi giúp đỡ người khác.

Nghiêm túc mà nói, từ lúc hắn chuyển nhà tới đây thì đã bắt đầu để ý đến đối phương. Lúc đầu là vì tò mò, về sau lại thấy rất thú vị, người này mỗi sáng đều ở trong phòng khách xoay tới xoay lui, vô luận là về gương mặt hay tính cách đều làm cho hắn rất có hứng thú.

Hao tổn tinh lực quá nhiều cho sự nghiệp, hiện tại sự nghiệp coi như đã thành công, hắn lại phát giác cuộc sống tình cảm mà trước kia hắn từng khinh bỉ ghét bỏ bây giờ lại có chút hấp dẫn.

Thế nhưng, tìm một nam nhân bầu bạn lại chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Sau khi Trâu Nhạc phát hiện ra tính hướng của mình, phần lớn thời gian đều là đến quán bar hoặc thông qua bạn bè giới thiệu để giải quyết xung động nhất thời.

Hắn cũng từng thử kết giao với vài người, nhưng đều không thích hợp.

Cho dù hắn là gay, thì thích cũng là thích nam nhân.

Không phải kẻ ẻo lả cả ngày chỉ biết nũng nịu ưỡn ẹo.

Cho nên với chuyện tình cảm, hắn thà thiếu chứ không chọn bừa. Không tìm thấy người thích hợp, hắn thà rằng mình chịu cô đơn, ít nhất còn được tự tại.

Nói như lời bằng hữu của hắn thì là, cái loại người quá mức kiêu ngạo như hắn, sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng.

Rồi sẽ có một ngày hắn phải chịu tư vị khổ sở khi bị ruồng bỏ.

Hắn nghe được câu này, vài ngày sau thì chuyển nhà.

Ai mà ngờ câu nói đó lại linh nghiệm nhanh như vậy, khó có khi hắn coi trọng một người, vậy mà lại là trai thẳng.

Hắn còn đang tính toán phải làm sao để kéo gần quan hệ của hai người thì Sở Hàm lại dọn vào nhà hắn. Dưới hoàn cảnh đắc lợi thế này, nếu không làm gì thì thật sự không phải tính cách và thái độ làm người của Trâu Nhạc.

Nhà Sở Hàm bị cháy đúng là cơ hội tốt trời ban.

Số trời tới rồi, phần còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.

Trâu Nhạc vốn đã không phải người dễ dàng từ bỏ chuyện gì.

Huống chi, trong đi săn có một yếu tố vô cùng quan trọng.

Kiên nhẫn!

Còn nhiều thời gian, có thể chậm rãi mà giày vò nhau.

Nghĩ như vậy, lúc Trâu Nhạc mở cửa nhà, trên mặt vẫn còn treo ý cười.

Sau đó liếc mắt một cái liền thấy tư thế quỷ dị của Sở Hàm quỳ trên mặt đất.

Trâu Nhạc sửng sốt một chút, cau mày đi qua. “Cậu đang làm gì vậy hả?”

Vừa mới đụng tới đối phương, hắn đã giật mình rụt tay lại. Nhiệt độ cơ thể của người kia không phải nóng bình thường.

Phát sốt?

Kéo Sở Hàm đứng dậy, để y ngồi xuống sofa, vươn tay sờ trán y, quả nhiên không phải hắn nghĩ nhầm, người này phát sốt.

“Điện thoại ở trong tay cũng không biết gọi!” Oán giận quở trách một câu, Trâu Nhạc đi lấy nhiệt kế, rót một chén nước rồi đem cho Sở Hàm.

Có lẽ là bị động tác của Trâu Nhạc làm tỉnh, nam nhân vừa mới xỉu đi mà chính mình cũng không biết giật giật chân mày, sau đó hơi hé mắt.

Cảnh tượng trước mắt mơ mơ hồ hồ một chốc rồi mới từ từ rõ ràng, sau khi xác nhận là Trâu Nhạc, Sở Hàm miễn cưỡng nở nụ cười. “Anh về rồi….”

Thanh âm yếu ớt.

Trâu Nhạc nâng đầu y dậy, đề phòng y lại ngã ngửa. “Cậu thấy thế nào? Sốt cao như vậy còn không gọi cho tôi, muốn đi bệnh viện không?”

“Sốt?” Sở Hàm khó hiểu.

Sau khi trì độn suy nghĩ vài giây, y mới hiểu được hàm nghĩa của chữ này. Y gật gật đầu, còn ngây ngô cười với Trâu Nhạc, phất tay một cái tỏ ý không cần đi bệnh viện. Sau đó lại chậm rãi phun ra một câu. “…. Tôi đói bụng”.

Thật sự  là không thể nhịn được, Trâu Nhạc liếc mắt xem thường.

Mẹ nhà cậu….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương