Lấy vị trí người thuê nhà mà nói, Sở Hàm tuyệt đối là một khách thuê không tồi.

Mấy cái nội quy mà Trâu Nhạc viết ra, kỳ thật Sở Hàm rất chú ý.

Đồ đạc dùng xong y đều cẩn thận để lại chỗ cũ, bình nước dùng hết y cũng nhớ rõ phải đổ đầy.

Uống của Trâu Nhạc một lon bia, y nhất định sẽ mua trả lại.

Ngay cả điện thoại trong nhà cũng chưa từng dùng qua.

Cho nên, y hoàn toàn không rõ cái trạng thái hỉ nộ vô thường của Trâu Nhạc là từ đâu mà có.

Rõ ràng trước đó hai người ở chung coi như không tồi, buổi tối cũng không có chuyện gì, xem bóng được một nửa hắn đột nhiên cáu kỉnh, chẳng lẽ là đến thời kỳ tiền mãn kinh?

Ban ngày ở văn phòng, Sở Hàm bớt chút thời gian rảnh rỗi đi suy nghĩ mà vẫn không nghĩ ra mình đã đắc tội đối phương ở chỗ nào. Giữa trưa đi ăn cơm, Sở Hàm túm lấy Lý Chu Dương. “Thạch Khai Minh có phải cũng thuộc loại người tâm tình bất định không?”

Người bị túm nhướn mi. “Cái gì mà cũng?”

“Chính là một giây trước còn đang cười, đột nhiên liền trở mặt, ngay cả nguyên nhân cũng không có”.

Lý Chu Dương nhìn Sở Hàm nửa ngày, sau đó ôn hoà trả lời một câu. “Người như cậu nói, hình như giống tâm thần phân liệt hơn”.

Ai ngờ vừa mới nói xong, Sở Hàm liền gật đầu lia lịa. “Thật ra tôi cũng nghĩ thế….”

Tính tình tên Trâu Nhạc kia đúng là có điểm quái dị.

Mấy lần tự dưng phát hoả không thèm có lý do.

“Người cậu nói rốt cuộc là ai?” Từ quan hệ xã hội mà nói, Sở Hàm chính là người đơn giản nhất trong ba người bọn họ.

Người cần tiếp xúc trong công việc cũng không nhiều, bình thường tụ cùng một chỗ vẫn đều là một đám người đã quen biết nhau, nhưng hình như không có người nào có tính tình giống như lời y nói.

Nghĩ đến đây, Lý Chu Dương đột nhiên bắn ra một câu. “Cậu nói là nữ nhân?”

Nếu là bạn gái thì thật ra rất bình thường.

Sở Hàm sửng sốt. “Không phải nữ, là nam”.

Y càng nói, Lý Chu Dương càng hiếu kỳ. “Nam? Cái vị hàng xóm nhà cậu?”

Lần này, Sở Hàm không hé răng.

Y còn đang gãi đầu suy nghĩ, Lý Chu Dương thì vẫn muốn truy hỏi, kết quả bị y không thèm để ý tới.

Bất quá vấn đề này cũng không làm Sở Hàm xoắn xuýt được bao lâu. Quá trưa, lão đại nhà y với lão đại nhà Nhâm Kiệt lại ầm ĩ, y với Nhâm Kiệt ở giữa rất thông minh mà không xen vào một câu, tuỳ ý để hai người đấu võ mồm đến gió nổi mây phun.

Mãi đến cuối cùng, một người trong đó tức mình đạp ghế. “Tôi nói cho anh biết, chuyện này không yên được đâu!”

Sau đó đùng đùng đạp cửa rời đi.

Nhâm Kiệt không đi theo, cậu ta đem văn kiện tài liệu thu dọn lại, nhìn lão đại phòng tài vụ một cái. “Hôm nay có cần ghi lại không?”

Đối phương quét mắt trên người cậu ta một cái, tựa tiếu phi tiếu. “Nhâm Kiệt, người như thế mà vẫn có thể ngồi trên đầu cậu, thật đúng là khó tin”.

Nhâm Kiệt cười cười không nói gì, nhìn Sở Hàm một cái coi như ra hiệu, sau đó cũng bình tĩnh xoay người rời đi.

Đợi cho người đi hết rồi, lão đại tài vụ mới nhìn Sở Hàm bên cạnh một cái. “Người bạn này của cậu chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ thế chỗ tên phế vật kia”.

Sở Hàm nhướn mày sửng sốt một chút nhưng cũng không bày tỏ ý kiến gì.

Kỳ thật y cũng hiểu được, lão đại nhà Nhâm Kiệt đúng là có điểm thiếu đánh.

Mỗi lần có vấn đề đều không nói ra được trọng điểm, người ta không thuận theo ý mình thì nhất định không chịu bỏ qua, chuyện gì dính tới tay ông ta cũng trở thành rắc rối.

Người như thế mà có thể làm được quan hệ xã hội đúng là kỳ tích.

Bất quá, bất luận là ai đi lên được một vị trí nào đó thì cũng phải có lý do nhất định.

Sở Hàm chưa bao giờ tin vào chuyện vô duyên vô cớ, vạn vật tồn tại đều có ý nghĩa của nó. Sở Hàm không có phản ứng quá mức với chuyện của ban quan hệ xã hội, nhiều nhất chỉ là thấy bất bình thay Nhâm Kiệt.

Lúc trước phải tìm nơi để tiếp đãi khách hàng, nếu không phải Nhâm Kiệt tìm Tôn Xuyên hỗ trợ, phỏng chừng sẽ chẳng có ai giải quyết được.

Sở Hàm đi theo lão đại nhà mình trở về văn phòng, họp hành cả buổi khiến y đau hết cả hai bên tai. Nhờ trợ lý pha cho mình một tách café, Sở Hàm vào phòng làm việc bên trong, nằm vật ra sofa, xoa xoa cái cổ đã mỏi nhừ.

Họp hành đúng là chuyện đày đoạ con người!

Mãi đến khi trợ lý gõ cửa, Sở Hàm mới đứng lên, ngồi vào ghế làm việc, ra hiệu cho người bên ngoài tiến vào.

“Đem báo biểu hôm trước tôi bảo cô làm cho tôi xem, buổi tối nếu không có việc gì thì ở lại tăng ca”. Sở Hàm dặn dò đơn giản hai câu, một bên uống café một bên kiểm tra tin nhắn trong điện thoại.

Có hai tin là của Trâu Nhạc.

Một tin là hỏi y có về ăn cơm tối không, một tin là hỏi y có muốn đi xem phim không.

Hai tin nhắn gửi cách nhau chưa đến năm phút, làm cho Sở Hàm cảm thấy thực quỷ dị.

Y do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định gọi cho đối phương.

Thuận tiện phất tay ra hiệu có trợ lý đi ra.

Điện thoại đổ hai hồi chuông đã có người nghe máy, từ thanh âm Trâu Nhạc nghe ra tâm tình hắn có vẻ không tồi. “Lần đầu tiên cậu gọi cho tôi đấy”.

Sở Hàm thiêu mi. “Vậy sao?”

Đầu dây bên kia cười một tiếng, hai người hiểu lòng không nói.

Bất quá Sở Hàm đối với chuyện này cũng không để ý nhiều,  y gọi là vì có nguyên nhân khác. “Anh hỏi tôi có đi xem phim không là ý gì?”

“Tôi đang có hai vé xem phim, hỏi xem cậu có hứng thú đi hay không”.

“Lâu rồi tôi cũng chưa đến rạp chiếu phim….”

Trâu Nhạc khẽ cười. “Nghe nói là bộ phim không tồi”.

Ngữ khí của hắn kiểm soát ý thuyết phục rất vừa vặn, không làm cho người ta cảm thấy bức thiết mà cũng khiến cho Sở Hàm cảm nhận được ý tứ của một lời mời. Nhớ lại tình huống xấu hổ tối hôm trước, Sở Hàm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đáp ứng. “Vậy chúng ta hẹn ở rạp chiếu phim hay tôi về nhà đón anh?”

Trâu Nhạc nhẹ nhàng tiếp đến một câu. “Tôi đi đón cậu”.

Sau đó cúp máy luôn.

Sở Hàm ngẩn ra, nhìn chằm chằm cái điện thoại. “Đón tôi? Anh có biết tôi ở đâu không hả?”

Vừa đến đúng giờ tan tầm, điện thoại của Sở Hàm liền vang.

Là Trâu Nhạc.

Sở Hàm nghe máy, còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã lên tiếng trước. “Tôi đến trước cửa công ty cậu rồi”.

“A?”

Kinh ngạc nhíu mày, Sở Hàm xoay ghế lại gần cửa sổ, tuy rằng nhìn không rõ nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng một chiếc xe đang đỗ trước cửa.

“Đệch, thật hay giả vậy….”

Sở Hàm không dám tin đứng lên, y thậm chí còn không cúp điện thoại, cầm áo khoác ra khỏi phòng.

Đi ngang qua bàn của trợ lý, Sở Hàm gõ gõ mặt bàn, dùng khẩu hình nói. “Tan tầm”.

Chờ y ra tới cửa, quả nhiên chiếc xe kia là của Trâu Nhạc.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc. “Lên xe”.

Sở Hàm ngồi vào xe rồi vẫn còn thấy bất ngờ. “Sao anh biết công ty tôi?”

“Trên danh thiếp của cậu không phải có ghi địa chỉ sao?”

Lúc dọn vào nhà Trâu Nhạc, Sở Hàm đã đưa danh thiếp của mình cho đối phương, nhưng phỏng chừng chính y cũng đã quên mất.

Cảm thấy tình huống hiện tại có điểm vi diệu, Sở Hàm để mặc Trâu Nhạc lái xe tìm chỗ ăn cơm. Phim bảy giờ mới chiếu, bây giờ đi ăn vẫn còn kịp.

Một đường đi đều do Trâu Nhạc làm chủ, mãi đến khi vào trong phòng chiếu rồi Sở Hàm mới nhớ ra. “Xe của tôi còn ở công ty!”

Người bên cạnh kéo y đi tìm chỗ ngồi, nhẹ nhàng trả lời một câu. “Không sao, ngày mai tôi đưa cậu đi làm”.

Sau đó đưa cho y một cái kính mắt.

Hoá ra đây là phim 3D.

Sở Hàm vốn dĩ còn muốn nói mình có xe, không cần đối phương phải đưa đi, nhưng là sau đó, cả phòng chiếu đột nhiên tối đen khiến y bất đắc dĩ phải ngậm miệng.

Vì cái gì y cứ cảm thấy chuyện này không được tự nhiên nhỉ….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương