Hoàng cung Hoa Lư,

Trong khi Đinh Liễn dung hợp ký ức hai kiếp nhân sinh và hồn xác hợp nhất trong thức hải thì bên ngoài ánh sáng vẫn lung linh huyền ảo. Hào quang ấy chiếu sáng khắp hoàng cung sau đó lan rộng ra khắp Đế đô. Bầu trời Đế Đô cũng sáng rực lên đủ mọi màu sắc. Tiếng tụng kinh Phật vang lên khắp chốn, dù ai đó có bịt tai không muốn nghe thì nó vẫn vang vọng trong lòng.(*)

Phía xa nhìn lại, hư ảnh một búp Liên Hoa cửu sắc khổng lồ từ dưới đất mọc lên đâm thẳng vào bầu trời. Hào quang từ thiên không chiếu xuống làm đóa sen càng thêm lung linh huyền ảo. Búp sen từ từ nở rộ, lớp lớp cánh sen đua nhau ngả ra. Nếu đếm kỹ sẽ nhìn thấy có tất cả 81 cánh sen chia làm 9 lớp.

Ở trung tâm đóa sen là một đài sen cửu sắc. Chín hạt sen lớn điểm thành một trận đồ hình cân xứng mà đẹp đẽ. Hư ảnh của 108 nhà sư ngồi kiết già niệm kinh xếp thành một vòng lớn bao quanh đóa sen. Hương thơm của hoa sen và hương trầm của gỗ xuyên thấu không thời gian lan tỏa khắp nơi.

Bỗng có một hư ảnh con rồng màu trắng từ dưới gốc sen bay lên. Đôi cánh tinh khiết như thủy tinh của con rồng đập nhẹ, hàng ngàn điểm sáng như sao băng bị bong ra xung quanh. Khung cảnh huyễn lệ không sao tả xiết.

Nhưng có một điều lạ lùng là tất cả mọi người trong Hoàng Cung cũng như dân chúng ở Đế Đô cũng không thể nhận ra đây là giống loài gì. Thân như kỳ lân, lưng mọc đôi cánh dơi, cổ dài như rắn, đầu thì như đầu rồng. Màu sắc thân thể trong suốt như thủy tinh, đuôi như đuôi bò, bốn chân có đóa mây cửu sắc nâng đỡ.

Dù không nhận ra đây là giống loài gì nhưng tạo hình lại tỏa ra sức mạnh thần thánh gột rửa tâm hồn. Hư ảnh con rồng quái dị này bay lên đóa sen, dừng lại tại trung tâm đài sen. Nó ngẩng đầu lên trời gào lên một tiếng. Tiếng gào nghe như tiếng trống, lại như tiếng chuông, du dương như tiếng nhạc, xuyên thấu khắp chín tầng trời như tuyên cáo với thế nhân nó đã xuất thế tại nhân gian.

Sau đó, con rồng khuỵu chân xuống , cổ quay lại phía sau, gác đầu lên mông, hai mắt khép lại. Hư ảnh 108 vị sư thu nhỏ lại thành một 108 hạt, một sợi dây ánh sáng xuyên qua kết nối thành chuỗi, nhẹ nhàng bay xuống vòng qua cổ con rồng.

Đóa Liên Hoa cửu sắc cũng thu cánh lại tạo thành búp sen, sau đó hư ảnh nhạt dần, tan biến. Tất cả dị tượng, ánh sáng, hương thơm theo sau đó cũng ảm đạm rồi biến mất. Gió bắt đầu thổi lại. Hơi lạnh của gió mùa lại ùa về.

Tuy nhiên, cảnh tượng như trong cõi tiên phật vừa rồi vẫn gây ra sự chấn động quá lớn cho mọi cư dân. Mọi người bắt đầu ồn ào nói chuyện với nhau. Có vị nhà sư nói rằng đó là hiện tượng Phật Chủ chuyển sinh.

Lập luận của nhà sư có lý có chứng hẳn hoi. Hoa Sen là thánh vật của nhà Phật, năm xưa khi Đức Phật Thích Ca đản sinh đã bước 7 bước, bộ bộ sinh liên, hoa sen đua thắm cảnh tượng cũng không kém như lần này. Hơn nữa còn có hư ảnh của 108 vị Bồ Tát ngồi tụng kinh cũng chứng minh cho sự đản sinh của Phật chủ.

Có nho sinh lại khẳng định đây không phải điềm lành Phật chủ đản sinh mà là Thánh nhân xuất thế. Hư ảnh thánh khiết của Thánh thú chứng minh điều đó.

Tương truyền rằng mỗi khi có Thánh nhân xuất thế thì có Thánh thú bạn sinh. Thánh thú và Thánh nhân sẽ luôn xuất hiện cùng một lúc. Vị Nho sinh này cho rằng sắp tới đạo Nho sẽ hưng thịnh, học hành thi cử sẽ trở thành quốc sách tại Đại Cồ Việt.

Có lão đạo sĩ đi qua, bấm ngón tay và tiên đoán. Đó là hiện tượng Thánh nhân xuất thế nhưng không phải Thánh nhân của Nho môn mà là Thánh nhân của Đạo giáo. Cảnh tượng lung linh huyền ảo như cõi tiên chính là bằng chứng. Nếu không phải Thánh nhân cấp giáo chủ xuất thế thì sẽ không có tiên khí mờ mịt như vậy xuất hiện.

Trong một ngôi đền ở góc Đế Đô, một Thánh Đồng tiết lộ. Cửu Thiên Huyền Nữ về báo mộng. Nói rằng đó là điềm báo Thánh Tử giáng trần, tạo phúc cho muôn dân.

Sau đó, đủ loại tin đồn về dị tượng lan ra khắp đế đô Hoa Lư, như gió cuốn đi khắp cả nước và lan sang cả các nước bên cạnh. Vua Tống, vua Chăm, vua Khơ me, vua Đại lý sau khi biết đã cấp tốc sai thám tử xâm nhập Đại Cồ Việt để tìm hiểu sự tình.

Trong khi người dân hân hoan mơ ước về một tương lai mỹ hảo khi có Thánh nhân, Phật chủ dẫn dắt thì nguy cơ xâm lược của ngoại bang cũng bắt đầu ấp ủ.

Hoàng cung Hoa Lư,

Lúc này, tất cả quan lại, nhân viên hoàng tộc, cung nữ, thái giám, ngự lâm quân đã tề tụ lại thành Nội, Điện Dưỡng Thân. Các cung nữ trong điện thực thi lễ Dục thi cho Hoàng Đế cũng đi ra. Mọi người lúc này mới biết người gây ra điềm lành dị tượng là Nam Việt Vương Đinh Liễn.

Phe nhóm Nam Việt Vương tỏ ra vô cùng mừng rỡ, phe trung lập cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu chọn Tân Đế thì Đinh Liễn thích hợp hơn cả dù có vết nhơ giết em. Vẫn còn tốt hơn là Đinh Toàn lên ngôi. Mới 6 tuổi, thì biết làm gì. Hơn nữa, để một người đàn bà như Dương Vân Nga nhiếp chính, những người trong tứ trụ cũng không thoải mái trong lòng.

Phe của Lê Hoàn và Dương Vân Nga thì mặt táo bón như ăn phải con ruồi. Phong thủy luân chuyển quá nhanh, nhanh hơn cả lật sách. Vừa mới đây không lâu họ mừng rỡ như được quà thì nay tràn đầy buồn rầu, lo lắng, sợ hãi.

Khuôn mặt của Lê Hoàn và Dương Vân Nga tái nhợt. Mưu kế của họ vô cùng tinh vi và kín đáo. Tất cả các khâu đều hoàn mỹ. Nay sắp thành lại bại, người tính quả nhiên không bằng trời tính.

Hiện tại, hoàng cung và hoàng thành đều thực thi thiết quân luật. Binh lính 90% là người họ Đinh hoặc lực lượng trung thành với vua Đinh, nếu họ sai người xông vào giết Đinh Liễn thì e rằng binh lính sẽ phản chiến giết chết quan quân và nhóm Lê Hoàn ngay lập tức.

Nếu bỏ chạy ngay bây giờ thì không có cớ và lại rơi vào hiềm nghi là có tật giật mình bởi hung thủ chưa lộ, ai cũng có thể là hiềm nghi. Các thế gia ở đây cũng đang thiếu một cái cớ để dâng công lên Tân Đế. Nhóm quân dự bị ở ngoài hoàng thành cũng không có cơ hội cứu viện.

Liếc nhìn nhau một cái, Lê Hoàn hơi nhẹ gật đầu, ý bảo tùy cơ ứng biến. Dương Vân Nga thấy vậy cũng hơi vững tâm. Âm mưu này rất ít người biết, người của họ đều cài cắm sâu trong Hoàng cung. Từ thái giám, cung nữ, ngự lâm quân, quan trong triều đều có người của họ.

Hơn nữa, Lê Hoàn lại đang là Thập đạo tướng quân, phụ trách toàn thể quân đội cả nước. Nguyễn Minh người trung thành với Lê Hoàn lại là Thống Lĩnh Ngự lâm quân. Dương Vân Nga là đương kim Hoàng Hậu, con trai cũng là dòng dõi Tiên Đế, Đinh Liễn dù có nghi ngờ nhưng cũng không thể quang minh chính đại ra tay với mẹ con nàng. Như vậy sẽ mất nhân tâm. Ít nhất an toàn của nàng sẽ được đảm bảo. Nghĩ vậy, khuôn mặt Dương Vân Nga giãn ra, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Vương phi Ngô Nhật Hoa lúc này mừng rỡ như điên. Nàng cứ ngỡ cuộc sống sau này sẽ u ám và đen tối. Nàng cũng đã chấp nhận sự thật và chuẩn bị liên hệ với các thế lực trung thành khởi động kế hoạch ẩn tàng nhằm bảo toàn dòng dõi.

Nay thế cục đột biến, hòn đá tảng đè nặng lên nội tâm cũng tan tành mây khói. Chồng của nàng hồi sinh rồi. Sự an toàn của mẹ con nàng đã được đảm bảo. Nghĩ đến đây, lần đầu tiên kể từ hồi đầu năm, nàng mỉm cười rực rỡ, ánh sáng toát ra từ thần thái cũng trở nên thánh khiết, nhẹ nhàng.

Ở đây, mỗi người có một tâm trạng, hỷ, bi, ái, ố. Nhân sinh bách thái khắc họa rõ trên từng khuôn mặt, thật sống động.

Nhân sinh như kịch,

Bách thái tương sinh,

Buồn, vui, sướng, khổ,

Một cõi hồng trần.

Bên trong điện, Đinh Liễn lúc này mở mắt. Dị tượng bên ngoài cũng biến mất. Đôi mắt hắn toát lên vẻ tang thương không hợp với thân thể trẻ trung này. Hắn đã rõ nhân quả. Biết vì sao mình đến đây, thân xác này là của ai, thậm chí đang trong hoàn cảnh nào.

Thở dài đẩy đi một ngụm trọc khí, hắn quan sát xung quanh. Đây là một gian phòng của một căn nhà cấp bốn, dáng vẻ cổ kính, hoa văn long phượng như ở trong chùa. Một nhóm mặc áo cung nữ và thái giám đang đứng cách hắn vài mét. Thấy hắn mở mắt nhìn tới liền vội quỳ xuống cúi đầu hô lớn:

“Tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.

“Ta đang ở đâu?”

“Muôn tâu điện hạ. Ngài đang ở Dưỡng Thân Điện ạ”.

“À, tại sao ta lại ở đây? Phụ hoàng đâu? Tại sao các ngươi tập trung ở đây? Các ngươi đang làm gì?”

Đinh Liễn biết rồi còn cố giả vờ giả vịt hỏi. Một thái giám chần chừ trả lời:

“Muôn tâu điện hạ. Ngài và bệ hạ bị ...bị trúng độc. Bệ hạ đã băng hà. Chúng nô tài đang làm lễ Tẩy thi ạ”.

“Ta không chết a? Ai đầu độc ta?”

“Nô tài nghe các quan nói tổng quản Đỗ Thích chủ mưu ám sát, quan quân đang vây bắt ạ”.

“Những người khác đâu?”

“Chư vị hoàng tộc hiện đang trực bên ngoài ạ”.

“Uhm. Tất cả đứng lên đi. Ta cũng phải đi ra ngoài”.

Nói xong, Đinh Liễn duỗi chân xuống giường. Tiếng cơ xương lốp đốp như động cơ đã lâu chưa khởi động. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy phía dưới có vẻ lành lạnh. Hắn nhìn xuống mới phát hiện ra hắn hiện đang không mặc quần áo. Lại nhìn thấy nhóm cung nữ, thái giám chưa chịu đứng lên mới chợt hiểu ra vấn đề. Khuôn mặt xấu hổ, thẹn lên quát.

“Mau lấy quần áo cho ta. Cả buổi nhìn thân thể của ta, còn giả bộ gì nữa”.

Đám cung nữ thái giám lúc này mới hoảng sợ kêu dạ dạ chạy đi kiếm quần áo cho hắn. Sau đó lại giúp hắn mặc vào. Vừa mặc, cung nữ vừa cúi đầu, tai, mặt đỏ hồng lên. Đinh Liễn cũng không quen nhưng đã nhập vai thì cũng cố giả bộ bình tĩnh. Coi như là đương nhiên.

----

P/s:

(*) Màn thức tỉnh của Đinh Liễn là tác giả hư cấu cho phù hợp với văn hóa thời kỳ này. Các nhân vật lịch sử theo truyền thuyết thì khi sinh ra đều có điềm báo hay thiên địa dị tượng để hợp thức hóa cho các sự kiện. Các triều đại cũng có các loại sấm truyền để chính danh cho các sự kiện thay đổi triều đại.

Mặt khác, dân trí thời này cũng thấp, rất sợ hãi các hiện tượng tự nhiên như mưa gió, sấm chớp, bão lũ, ma quỷ, thần phật. Cho nên họ rất tin vào các dị tượng này. Các lực lượng thống trị hay lợi dụng nó để điều khiển dân tâm. Đây là luận điểm của chủ nghĩa duy vật. Với chủ nghĩa duy tâm thì những hiện tượng này đều là có thật.

Bản thân tác giả không phải là tín đồ của bất cứ tôn giáo nào nhưng đều tôn trọng quan điểm của họ. Tác giả tin câu nói: cái gì tồn tại thì hợp lý, cái gì hợp lý thì tồn tại. Cuốn sách này được hư cấu thế nên mặc định là các dị tượng là có thật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương