Khí Vận Quốc Gia
Chương 10

Hoàng cung Hoa Lư,

Chỉnh trang lại trang phục, nhìn qua gương đồng, hắn nhìn thấy một thân thể cao lớn, trẻ trung. Sờ lên mặt, hắn thầm nghĩ. "Túi da này cũng tốt quá nhỉ. Không giống như bụng bia của kiếp trước. Coi như có một chút phúc lợi nho nhỏ".

“Uhm. Bây giờ theo ta ra ngoài”.

“Dạ”.

Cánh cửa điện Dưỡng Thân mở ra. Một thân quần áo vương gia xuất hiện. Mọi người nhìn thấy một người thanh niên khuôn mặt vừa quen, vừa lạ.

Như quân bài domino, tất cả quan lại, ngự lâm quân, nhân viên hoàng tộc, trừ ngũ vị hoàng hậu, đều quỳ xuống hô vang:

“Tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.

Đinh Liễn liếc mắt nhìn chu vi một vòng rồi nhẹ giọng nói:

“Tất cả bình thân”.

“Tạ ơn điện hạ”

Đinh Liễn quét ánh mắt một vòng. Có hơn mấy trăm người vây quanh. Nhờ ký ức Đinh Liễn kiếp trước hắn đã nhận ra thân phận từng người.

“Ta gặp nạn hiểm ác. May nhờ trời phật phù hộ nên khởi tử hồi sinh. Cảm tạ chư vị ở đây quan tâm”.

Sau đó, Đinh Liễn hướng ánh mắt về phía Đinh Điền hỏi:

“Định Quốc Công, tình hình hiện tại như thế nào?”

“Muôn tâu điện hạ, Hiện tại bệ hạ đã băng hà. Chúng thần đang thảo luận về việc Tân đế đăng cơ, ổn định triều cương và thực hiện tang lễ cho bệ hạ”.

“Trước khi cưỡi hạc Tây Thiên, bệ hạ có kịp dặn dò gì không?”

“Muôn tâu điện hạ, trước khi bệ hạ băng hà, bê hạ có mời chúng thần vào để dặn dò. Bệ hạ di chúc rằng nếu như điện hạ may mắn qua cơn nguy kịch thì chúng thần sẽ cùng phò tá điện hạ đăng lâm cửu ngũ. Nay điện hạ phúc thần, phận thánh, kính xin điện hạ tuân theo di chiếu đăng cơ để nhanh chóng ổn định triều cương”.

Bách quan cũng quỳ xuống vội tâu:

“Kính xin điện hạ, tuân theo di chiếu, đăng cơ xưng đế, ổn định triều cương. ( x 3 lần)”.

Đinh Liễn trong lòng mừng rỡ nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh, hắn nhẹ giọng nói:

“Nay phụ hoàng vừa mới băng hà, ta may mắn sống sót lẽ ra nên tận hiếu tổ chức lễ tang, nào có lòng nghĩ đến chuyện đăng cơ xưng đế?”

Thái phó Lưu cơ đang quỳ, ngẩng đầu lên vội tâu:

“Muôn tâu điện hạ, quân một ngày không thể không có tướng, nước một ngày không thể không có Hoàng Đế. Điện hạ trước đăng cơ cốt để ổn định triều cương, sau trấn an dân chúng. Việc nước việc nhà cũng sẽ vì thế mà chu toàn. Chúng thần cũng đã đồng ý phương án này rồi ạ. Kính xin Điện hạ ân chuẩn”.

Phía gia đình hoàng tộc, Dương Vân Nga miệng mở ra định thốt lên nhưng đã kịp khép lại.

Đinh Liễn lặng im một chút như cân nhắc sau đó cũng không già mồm cãi láo, nhẹ giọng nói:

“Vì muôn dân trăm họ. Vì xã tắc vĩnh tồn. Chuẩn”.

Trịnh Tú thấy Lưu Cơ đã nhanh miệng lập công thì trong lòng khẩn trương. Giờ thấy có cơ hội thể hiện thì lập tức quỳ xuống nhanh miệng hô:

“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

Bách quan nghe vậy cũng vội hô theo:

“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế (x n lần)”

Đinh Liễn thấy vậy mỉm cười:

“Tất cả ái khanh bình thân”.

“Tạ ơn bệ hạ”. Bách quan hô xong liền đứng.

“Trẫm nay vội vã đăng cơ. Việc quan trọng nhất là tổ chức tang lễ cho phụ hoàng, chiếu cáo thiên hạ. Thế nên nghi thức đăng cơ xin tối giản. Ngày mai, hội triều tại Điện Thái Hòa, trước làm lễ chuyển giao Đế vị, sau bàn bạc việc tang lễ cho Tiên Đế. Các khanh rõ chưa?”

“Chúng thần lĩnh chỉ.” Bầy tôi hô vang

“Phúc Trí ở đâu?”

Một thanh niên có tướng mạo hao hao Đinh Liễn chạy ra quỳ xuống. Đây là con trai cả của Đinh Liễn với Vương phi Ngô Nhật Hoa. Nhìn có vẻ trẻ ngang tuổi Đinh Liễn bây giờ nhưng thực sự cũng đã 20 tuổi. Đã có gia đình, một vợ và một con trai. Theo nghiệp ông, cha, người con này cũng theo nghiệp võ. Hiện đang làm phó đô đốc đạo quân Tràng An.

“Phụ hoàng. Phúc Trí có mặt”.

“Xảy ra sự kiện ám sát, ngự lâm quân có trách nhiệm rất lớn. Thống lĩnh Nguyễn Minh cần phải cách chức, điều tra. Ngươi tạm thay chức Thống Lĩnh lãnh đạo 5.000 Thiên Tử Quân . Một, phong tỏa hoàng cung, chặn các lối thông giữa thành nội, thành ngoại và thành nam, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Hai, cử người tiếp tục truy đuổi hung thủ, cho phép khám xét bất cứ đâu, cho dù là tẩm cung, hậu cung, hay gia đình quan lại.

Ba, cử người bảo vệ gia quyến hoàng tộc và quan lại tránh kẻ thủ ác chó cùng dứt giậu, gây hại cho người vô tội”.

Phúc Trí nghiêm mặt nhận mệnh:

“Phụ hoàng yên tâm. Dù có phải lật tung khắp nơi thì hài nhi cũng quyết tâm bắt được kẻ thủ ác, đặng trả cho Thái thượng hoàng và phụ hoàng một công đạo”.

Thống lĩnh Ngự lâm quân Nguyễn Minh lúc này khá bối rối. Hắn vội liếc mắt nhìn về phía Lê Hoàn. Đại thế đã mất, Lê Hoàn đánh mắt ra hiệu, hơi cúi đầu. Nguyễn Minh chậm rãi bước ra, quỳ xuống bái lạy.

Hai vị ngự lâm tiến tới lột mũ và áo giáp sau đó đeo gông tay dẫn đi. Địa điểm giam giữ trước giờ là ở gần động Am Tiên, Tuyệt tình cốc. Nơi đây có chuồng hổ và chuồng cá sấu mà Đinh Bộ Lĩnh nuôi để xử tử những người phạm tội.

Đinh Liễn lấy cớ quá khéo. Không ai bắt bẻ được điều gì. Nếu người lên ngôi là Đinh Toàn thì có lẽ Nguyễn Minh còn theo đó mà thăng chức. Nhưng giờ đại thế đã mất, hẳn cũng không thể làm gì khác hơn là tuân theo. Chỉ hy vọng bên ngoài Lê Hoàn có thể lật bàn cứu hắn. Ít nhất là giảm nhẹ tội lỗi.

Gia tộc họ Nguyễn và họ Lê ở Thanh Hóa vốn thân thiết. Hai tộc thông hôn với nhau nên có lợi ích gút mắc. Đó cũng là lý do vì sao Nguyễn Minh đi theo Lê Hoàn. Khi Lê Hoàn thành công, Nguyễn Minh chính là tòng long chi công. Họ Nguyễn ở Thanh Hóa cũng vì thế mà được hưởng lợi.

Đinh Liễn gật đầu. Hắn phải nhanh chóng lấy cớ tước quyền vây cánh của Lê Hoàn. Đại thế nằm trong tay hắn, không tận dụng nhanh để bọn chúng có thời gian bố cục thì loạn tượng nảy sinh. Vụ ám sát này có tới bốn gia tộc liên thủ: Lê - Nguyễn - Dương - Phạm. Đây là một lực lượng vô cùng đáng gờm. Không cẩn thận sẽ bị lật thuyền trong mương.

Đinh Liễn cũng không muốn trở thành người xuyên việt chết nhanh nhất lịch sử. Cũng có thể do ám ảnh kiếp trước khi học về chính trị và lịch sử. Đinh Liễn luôn cảm thấy không có sự an toàn. Nhất là mới đến một thế giới xa lạ.

Đinh Liễn muốn ra tay cũng phải dựa vào đại thế, có lý, có chứng, bách quan mới phục. Cho dù sự thật có thối cỡ nào, có tàn khốc ra sao thì khi hành động tất phải có một lý do đàng hoàng.

Cho dù cái cớ đó có là gán ghép thì cũng vẫn phải có. Luật chơi của chính trị chính là như vậy. Thời nào cũng thế cả, bất kể là cổ đại hay hiện đại. Đại thế chính là danh chính ngôn thuận.

Ngự lâm quân quá quan trọng. Chỉ có giao cho con trai của hắn thì Đinh Liễn mới an lòng.

“Thái úy Trịnh Tú nghe mệnh”.

Trịnh Tú bước ra khỏi hàng quỳ xuống nhận mệnh:

“Trịnh Tú phối hợp với Phúc Trí tích cực điều tra. Không được loại trừ bất cứ ai. Tất cả thái giám cung nữ đều phải tách ra để tra hỏi. Chỉ cần có dấu vết phạm tội thì đều phải tạm giam. Ai chống đối coi như phản loạn, chống người thi hành công vụ, lập tức giết ngay tại chỗ. Thà bắt lầm còn hơn bỏ sót. Rõ chưa”. Đinh Liễn quyết đoán ra lệnh

“ Rõ. Tuân mệnh bệ hạ”.

“Thái sư Nguyễn Bặc đâu?” Đinh Liễn ra lệnh tiếp

Nguyễn Bặc bước ra khỏi hàng quỳ xuống nhận mệnh.

“Đại đô đốc, phó đô đốc đạo quân Tràng An đứng đầu là Dương Vân Kiên cũng phải cách chức điều tra do hành sự bất lực để xảy ra án mạng, Thái sư tạm thay chỉ huy đạo quân này. Phong tỏa toàn bộ bốn con sông, các tuyến đường của kinh đô. Bất cứ ai chống đối, trảm ngay tại chỗ. Rõ chưa?”

“Rõ. Tuân mệnh bệ hạ”.

Nghe Đinh Liễn ra lệnh đến lượt Dương Vân Nga tái mặt. Dương Vân Kiên là anh trai của nàng. Chính là tầng phòng ngự thứ hai đảm bảo cho chính biến thành công. Nay ngỡ tưởng mọi sự đã an bài nên Dương Vân Kiên cũng có mặt để trợ uy ép nhóm tứ trụ đồng ý gia phong Tân Đế Đinh Toàn. Ai ngờ Đinh Liễn lại hồi sinh.

Mọi sự diễn ra quá nhanh nên chưa kịp chạy về doanh trại. Đại thế lại đứng bên nhóm Đinh Liễn, Dương Vân Nga cũng không thể nói gì. Lê Hoàn sắc mặt cũng âm trầm. Lòng cũng rối bời. Liếc nhìn qua Phạm Cự Lãng. Thấy Phạm Cự Lãng lắc đầu nên cũng im lặng. Dương Vân Kiên thấy vậy cũng chậm rãi đi ra khỏi hàng quỳ xuống. Lính ngự lâm lột mũ và áo giáp rồi giải đi theo Nguyễn Minh.

“Định Quốc Công Đinh Điền đâu?”

“Hạ thần có mặt”.

“Tể tướng Đinh Điền cùng các quan trù tính việc chuẩn bị cho lễ đăng cơ sáng mai và tang lễ cho Tiên Đế sắp tới. Thông báo cho nhị vị tăng thống, tăng lục đến ngay Hoàng cung hội ý lo chuyện nghi lễ. Lại cho người cấp báo các quan từ cấp huyện trở lên nhanh chóng vào kinh. Rõ chưa?”

“Đinh Điền đã rõ. Tuân mệnh bệ hạ”.

“Tất cả mọi người ai về vị trí người nấy. Không được làm loạn. Vạn sự cẩn trọng”.

“Chúng thần tuân mệnh...”

Hô xong, bách quan giải tán. Đinh Liễn đi tới trước mặt ngũ vị hoàng hậu của Tiên Đế sau đó chắp hai tay hơi cúi đầu:

“Để chư vị mẫu hậu hoảng sợ, Liễn nhi áy náy vô cùng...”

Hoàng Hậu Dương Vân Nga vội vàng nói:

“Không sao cả rồi, bây giờ tất cả đều nhờ ... Liễn nhi gánh vác...”

“Kính xin chư vị mẫu hậu an tâm. Liễn nhi sẽ cố gắng hết sức. Xin mời chư vị mẫu hậu hồi cung nghỉ ngơi. Ngày mai lại mời chư vị tham dự lễ đăng cơ và cùng bàn bạc việc tổ chức quốc tang cho phụ hoàng”.

“Thiện..”.

Nói xong, ngũ vị hoàng hậu dưới sự hộ tống của cung nữ và Ngự lâm quân hồi về hậu cung an dưỡng.

Đinh Liễn nhìn sang Vương phi Ngô Nhật Hoa, hắn trầm ngâm một chút như cân nhắc lời nói sau đó thốt lên:

“Đã vất vả cho nàng...”

Ngô Nhật Hoa nghe được lời ấy như ăn phải mật ngọt. Nàng cảm giác tất cả mọi khổ đau mà nàng phải chịu đều trở nên đáng giá. Nàng vội chạy tới, ôm chặt lấy Đinh Liễn, nước từ hai hốc mắt trào ra, nàng quá mệt mỏi rồi.

Đinh Liễn cứng người lại. Vừa nãy hắn thật sự không biết nói gì, cũng không biết phải thể hiện ra làm sao. Ngô Nhật Hoa là người vợ tiện nghi mà thân thể kiếp này để lại. "Thôi, dù sao thân thể này cũng thuộc về một phân hồn của mình, coi như là bản thân, cũng đành phải tiếp nhận hiện thực".

Nghĩ vậy, trong lòng hắn khúc mắc buông xuống. Thở dài một tiếng, hắn dang hai tay ra ôm chặt lấy thân thể mỏng manh của Ngô Nhật Hoa.

Thân thể Ngô Nhật Hoa run lên cảm động. Đã hơn nửa năm nay, nàng sống trong bất an, lo sợ và cả dằn vặt. Người đàn ông này chính là chỗ dựa, là trời, và là cả thế giới của nàng.

Nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần về giây phút đoàn viên này, nhưng những biến cố xảy ra quá nhanh khiến nàng cảm thấy chơi vơi, tuyệt vọng, rồi lại mừng rõ, hân hoan. Hai loại cảm xúc cực đoan giày vò tinh thần nàng, khiến cho cơ thể nàng bị rút hết mọi sức lực. Quá mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, ngủ say.

Thấy cơ thể Ngô Nhật Hoa mềm oặt, Đinh Liễn vội cúi xuống bế nàng lên, sau đó từng bước chậm rãi tiến về Dưỡng Tâm điện. Bóng hai người dưới chiều tà kéo dài xuống nền gạch, một luồng ánh nắng cuối cùng của một ngày mùa đông chiếu qua lưng Đinh Liễn tạo nên một một bức tranh tuyệt mỹ. Cách xa gần vài trượng phía sau là hai hàng cung nữ, thái giám chậm rãi đi theo hộ tống.

" Người con gái chẳng cần kiêu sa

Nụ cười đẹp nhất khi chiều tà

Thích nhất bên anh,

tựa vào vai khi nhìn hoàng hôn".

---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương