Khí Vận Quốc Gia
-
Chương 195
Nước Champa,
Hoàng Cung Đồng Dương,
“Choang….”
Tiếng đập phá đồ vật lại lần nữa vang lên trong Hoàng cung và thủ phạm không phải là ai khác chính là Hoàng Đế Bemithue. Lúc này, đại thần thông Túc Mệnh Thông đã tán đi, áp lực vô hình cũng đã biến mất. Tất cả mọi người trong Hoàng cung kể cả vị Hoàng Đế này đều ngã ngửa ngồi phệt xuống đất, thậm chí có nhiều cung nữ và người hầu đã không kiềm chế được mà đái ướt đẫm cả quần.
Hoàng Đế Champa cảm thấy mình bị ngã xuống đất với tư thế rất bất nhã thì cảm giác mặt mũi nóng bừng. Trước sự chứng kiến của cung nữ và người hầu cận thì lại càng mất mặt. Thế nên ông ta gầm lên: “Lính đâu, mau vào đem những kẻ hầu này ra ngoài kia móc hết hai mắt, cắt hết hai tai rồi ném chúng xuống biển. Ta không muốn nhìn thấy mặt chúng nó. Ngay lập tức.”
Đám lính bên ngoài vội vàng chạy vào định bắt đám cung nữ và những kẻ hầu hạ. Những kẻ ấy nghe Bemithue ra lệnh tàn nhẫn như vậy thì hồn phi phách tán quỳ xuống bái lạy xin được tha thứ. Đầu họ liều mạng đập xuống nền đá nghe như thùm thụp máu bắn tung tóe.
Thậm chí có cung nữ cậy mình có tư sắc hàng ngày vẫn được Bemithue yêu chiều liền xé rách áo quần để lộ hai bầu vú căng non cao ngất và lộ ra mảnh đất màu mỡ giữa hai chân, liều mạng chạy đến ôm chân Bemithue nũng nịu xin tha.
Trong cơn điên loạn, Hoàng Đế Bemithue liền rút ra thanh đao sắc bén bên hông rồi dứt khoát vung lên cái roẹt. Một cái đầu người con gái mắt mở trừng trừng miệng còn há ra bay lên không trung rồi rơi bịch xuống trước mắt chúng nhân. Thân hình không vải trần truồng của người cung nữ trong tư thế quỳ hai chân chưa kịp đổ xuống, dòng máu tươi phun lên nóc cung rồi chảy xuống mặt Hoàng Đế Bemithue.
Tiếng máu rơi “tóc…tóc…tóc” trong không gian tĩnh lặng nghe thật ghê hồn. Dòng máu từ cổ nữ nhân tội nghiệp ấy mất đi áp lực nên đã không còn phun cao thêm được nữa mà “ục ục” tràn ra khỏi cái cổ trắng ngần chảy xuống lưng, ngực, bụng và đọng lại thành bãi dưới chân cô ta.
Tất cả mọi người có mặt đều choáng váng, hồn vía lên mây. Cho đến khi tiếng thân hình cung nữ kia đổ ập xuống vũng máu vang lên mới tỉnh hồn. “Các ngươi còn không mau thi hành” Hoàng đế Bemithue gầm lên với đám lính canh.
“Dạ dạ…muôn tâu bệ hạ chí cao”. Đám lính quá sợ hãi kêu lên, chúng nhanh chóng tóm lấy đám cung nữ người hầu kéo ra ngoài. Những người hầu kia cũng không còn kêu tha mạng nữa mà im lặng nhận mệnh. Bọn họ biết số phận mình đã được định đoạt và mặt trời ngày mai cũng khồng nhận ra họ nữa.
Khi người cuối cùng sắp đi khuất thì đột ngột đứng lại hướng về Hoàng Đế Bemithue hét lớn: “Bemithue, loài con hoang bẩn thỉu tàn ác, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng, ta làm quỷ cũng phải bám theo ngươi…”
Bemithue nghe được tiếng chửi thì kích động ném luôn thanh đao trong tay tới đâm xuyên qua thân thể người hầu này. “hự…Ngươi nhất định gặp báo ứng, ta …chờ…ngươi hặc…hặc”. Tiếng nói đứt quãng im bặt.
Không gian lại tiếp tục im bặt. Đại tư tế cùng các vị Bà la môn không nói lời nào. Chỉ còn tiếng thở hổn hển của vua Bemithue. Máu cung nữ từ trên đầu chảy xuống khắp mặt khiến hắn trở nên hung bạo như dã thú.
“Phật Môn tất diệt. Không diệt hết Phật ta không luân hồi...” Bemithue gầm gừ gào lên
Thất phu giận dữ 10 bước giết người, Hoàng Đế giận dữ thây phơi ngàn dặm. Cơn thịnh nộ của Bemithue đã lên đỉnh điểm, sát kiếp của Phật môn cũng vì thế mà đi đến tận cùng…
-----
Tu viện Đồng Dương,
Các tăng chúng đệ tử vừa mang nước và thức ăn ra mời Phật Tử giúp mọi người khôi phục thể lực. Mọi người nói chuyện với nhau rất nhiệt tình. Mặt ai cũng tràn ngập ánh sáng hy vọng.
Chưa bao giờ họ cảm giác hạnh phúc và tin tưởng Phật của họ như vậy. Cũng chưa bao giờ họ gần Đức Phật Thích Ca đến như vậy.
Càng phấn khích hơn là họ vừa là người chứng kiến, vừa là người đóng góp công sức triệu hồi hư ảnh Đức Phật giáng lâm.
Khác với không khí náo nhiệt, bên trong Thiền phòng lúc này chỉ có không đến 20 người trưởng lão cao cấp nhất tu viện Đồng Dương đang lặng lẽ ngồi quây quần bên trụ trì Nuwgalam chờ nghe ngài huấn thị. Họ rất muốn biết ngài thông qua thần thông đã nhìn thấy những gì và muốn hỏi xem Phật Môn Champa có còn sinh cơ hay không?
Không ai biết hòa thượng Nuwgalam căn dặn những gì với chúng tăng chỉ biết rằng khuôn mặt mọi người ngồi trong thiền phòng lúc trắng, lúc xanh, lúc hoảng sợ, lúc giận dữ, lúc bi thương lúc hưng phấn. Sau đó, tất cả đều tản đi để lại căn phòng thanh tịnh cho trụ trì nghỉ ngơi. Ai nấy đều biết những ngày sắp tới mưa giông đã áp sát tới gần.
------
Ngày hôm sau,
Dân chúng kinh thành và các khu vực lân cận đều đang bàn tán xôn xao chuyện tối qua Đức Phật hiển linh tại Tu viện Đồng Dương. Mọi người đều có tâm trạng vui sướng nhất là những người tận mắt chứng kiến kỳ tích phát sinh. Lẫn trong dân chúng còn bao gồm các Phật Tử và đệ tử tu viện nên thông tin càng nhanh chóng lan ra khắp mọi nơi với tốc độ chóng mặt.
Mọi người đều cho rằng hành vi của chính quyền Hoàng Đế Bemithue trong thời gian vừa qua quá tàn nhẫn gây nên bao nhiêu sát nghiệp. Đức Phật hiển linh nhằm cứu khổ cứu nạn chúng sinh qua cơn giãy dụa thương đau.
Những người theo đạo Hindu thấy thanh thế bên Phật Môn lên cao thì rất uất ức, họ yêu cầu các tư tế của các đền thờ cũng phải cầu xin chư Thần thị hiện thần thông. Ngay lập tức, yêu cầu này trở thành làn sóng mạnh mẽ hướng đến Đại tư tế Kipasik và chúng tăng lữ Bà la môn.
Cuối cùng, đại tư tế Kipasik cũng phải ra mặt trấn an tín đồ và hứa hẹn vào buổi lễ hiến tế xuất quân năm ngày sau sẽ có chư thần hiển thị chứng minh. Điều này cũng có tác dụng an thần làm cho áp lực giảm bớt đi ít nhiều.
Để trợ lực cho Hindu giáo, Hoàng Đế Bemithue liền ra chiếu cáo thiên hạ rằng: “Phật Môn tâm hệ chúng sinh tại sao sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại xuất hiện ngày giờ phút này? Hoàng Đế Bemithue cho rằng hiện tượng tối qua chỉ là trò lừa bịp của tăng chúng tu viện Đồng Dương nhằm cứu vãn uy tín giảm sút mấy năm qua.
Hoàng Đế Bimithue cho rằng Phật Môn hãy chứng minh tấm lòng cứu khổ cứu nạn bằng cách mời trụ trì Nuwgalam tự thiêu hiến thân cho chúng sinh. Nếu ngài dám làm điều ấy chứng minh Phật tổ hiển linh và chính sách thù địch của triều đình đối với Phật tử và Phật môn sẽ chấm dứt. Ngược lại tham sống sợ chết tức là lừa đảo, mọi Phật tử đều có thể chuyển đổi tín ngưỡng sang Hindu giáo và chư thần”.
Ngay khi chiếu cáo này được đưa ra đã gây nên cón sóng thần phẫn nộ trong dân chúng theo Phật. Có tới hơn 80% dân chúng Champa theo Phật giáo lúc này đều bày tỏ quan điểm phản đối triều đình. Họ công khai tuần hành yêu cầu Hoàng Đế Bemithue rút lại thông cáo và xin lỗi Phật Môn. Yêu cầu này quả là quá to gan bởi thời đại này Hoàng Đế là trời, là biển. Rất nhiều cuộc xô xát giữa dân chúng và binh lính xảy ra. Ban đầu chỉ là vết thương nhỏ, sau đó là các sự kiện đàn áp tôn giáo và dân chúng gây chết rất nhiều người.
Lúc này, từ trong tu viện Đồng Dương, một trưởng lão đức cao vọng trọng đã thay mặt đại sư Nuwgalam tuyên bố đáp ứng yêu cầu của Hoàng Đế Bemithue sẽ tự thiêu vào ba ngày sau để sám hối cho tất cả chúng sinh Champa đang chịu khổ nạn. Tu viện cũng hy vọng Hoàng Đế Bemithue là vua một nước nói lời thì hãy giữ lấy lời, ngừng đàn áp và giết chóc các Phật tử.
Quyết định này gây ra làn sóng phẫn nộ dâng cao trong dân chúng. Ai cũng biết triều đình đang làm khó Phật Môn nên mới bức tử trụ trì Nuwgalam. Thậm chí có nhiều nguồn tin đồn đoán rằng Hoàng Đế bệ hạ đang muốn diệt Phật. Với lý lịch ăn cháo đá bát, vì lợi ích không từ thủ đoạn trong quá khứ thì nhất định vị vua này sẽ nuốt lời. Họ đến tu viện quỳ xuống cầu xin hòa thượng Nuwgalam đừng mắc mưu kẻ gian nhưng đều bị ngăn lại và khuôn trở về nhà.
Rất nhiều người dân có khứu giác chính trị nhạy cảm đã lặng lẽ dắt díu vợ con gia đình cùng tài sản thoát ly khỏi Đế đô Đồng Dương. Có người xuôi Nam, có người ngược Bắc, có người cưỡi thuyền vượt biển. Dần dần càng nhiều người hiểu chuyện hơn nên cũng đã di tản thành làn sóng di cư.
Ngay lúc này, trong dân chúng rộ lên một tin tức Phật Chủ đản sinh ở phương Bắc. Phương Bắc chắc chắn là nơi tịnh độ của chúng sinh tu Phật. Thế là dân chúng lại đổi hướng ngược gió mùa Đông Bắc mà tiến lên. Điều này làm cho triều đình Hoàng Đế Bemithue hết sức ngỡ ngàng.
Đại Tư tế xuất hiện trấn an triều đình và Hoàng Đế. Ông ta nói rằng sắp tới cuộc chinh phạt phương Bắc chắc chắn sẽ thành công. Nhằm phục vụ cho kế sách lâu dài thì việc di dân Champa lên phía Bắc phù hợp với đại kế xuất chinh. Xưa nay, người Champa không thể chiếm đóng đồng bằng sông Hồng lâu dài là do ở đây không có người Chăm. Nay người Chăm chủ động tiến lên thì không phải rất phù hợp hay sao.
Vì thế, vua Bemithue không những không ngăn cản dân chúng thiên di Bắc tiến mà còn cho người lẫn vào dân chúng tung tin đồn nặng hơn như đồng bằng phía Bắc rất màu mỡ, ở đó người ta coi Phật là quốc giáo, nơi đó là miền đất hứa của những Phật tử. Thậm chí còn có người tung tin Hoàng Đế Bemithue sắp diệt Phật đến nơi khiến cho làn sóng thiên di vốn đã mạnh mẽ nay lại càng mạnh mẽ hơn.
Khi người dân thiên di tất nhiên sẽ bỏ lại ruộng vườn tài sản, những tài sản này sẽ thành đồ vô chủ và nhanh chóng được những người dân theo Hindu giáo chia cắt. Ước tính toàn Champa có tới 20% dân chúng thiên di tức là khoảng 1 triệu người.
Vùng đất từ Quảng Nam thời hiện đại đổ ra phía Bắc sôi động với từng đoàn người đội mưa gió rét di chuyển. Đi trong mùa hè đã khổ, đi trong mùa Đông còn khổ hơn. Đi một thân mình đã không dễ dắt díu cả già trẻ trai gái lại càng khổ hơn. Vấn đề lương thực, đồ mặc tránh rét, và tỷ tỷ vấn đề phát sinh khiến cho rất nhiều người bị bỏ rơi chết giữa đường.
Ngày nào cũng có người chết, ngày nào cũng có người phải chôn thây trong nấm mồ đào tạm thế nhưng tuyệt nhiên không xảy ra cảnh cướp giật hay đánh nhau. Bởi trong lòng Phật Tử Bắc tiến chính là đang đi triều bái Phật, cần phải giữ tâm lương thiện, dù có chết cũng không được phạm ngũ giới…
-------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook