Khí Vận Quốc Gia
-
Chương 191
Thấy chủ tướng một chiêu phản dame lăn kềnh ra đất, một tướng quân vội chạy đến nâng Ramunat dậy. Ramunat lúc này phun thêm một ngụm máu tươi, hai mắt nhìn về phía đại sư Nuwgalam đầy vẻ hoảng sợ. Hắn bây giờ đã tỉnh táo trở lại mới thấy mình thật ngu xuẩn. Cũng may người Phật Môn xưa nay không ưa giết người, nếu không hắn không chịu nổi một đòn.
Bemithue nhìn thấy Ramunat như vậy thì cũng hiểu người của hắn đã xuất hiện sự e ngại trong lòng. Điều này cũng là điều hắn mong muốn. Ramunat tuy trung thành nhưng xuất thân hèn kém ti tiện. Nhiều khi đắc thế là không coi ai ra gì. Một con chó cần sự trung thành chứ không phải loại chó điên chuyên cắn bừa cắn ẩu. Có một ngày cũng phản chủ mà thôi. Nay để cho hắn va vào tấm sắt cho hắn sớm tỉnh táo lại cũng tốt.
Tuy nghĩ là như vậy nhưng hắn cũng rất bực mình đại sư Nuwgalam. Người ta nói đánh chó phải ngó mặt chủ. Chó bị dánh, người chủ như hắn không chịu ra mặt thì có phải quá mất uy quyền hay không. Nghĩ vậy, Bemithue lên tiếng trách mắng Ramunat:
“Ai cho ngươi dám động thủ với đại sư Nuwgalam hả? Mau mau lui xuống xem xét thương thế. Còn ở đây mà không ngại mất mặt sao?”
Sau đó Bemithue quay sang phía đại sư Nuwgalam: “Đại sư, ngài không cần chấp nhặt với hắn. Ta thay hắn xin lỗi ngài. Nhưng việc quân cơ đại sự vốn là việc thế tục, các ngài là người tu hành cũng không nên xen vào. Kế hoạch đã định như tên đã trên dây, không ai có thể ngăn cản. Các ngài là người tu hành ta không chấp. Nhưng những người khác thì không có tốt lành như vậy đâu. Kẻ nào ngăn cản ta, ta giết cả nhà kẻ đó. Các ngươi nghe chưa?”
Bemithue hét to trấn áp quần chúng rồi hừ lạnh một tiếng dẫn theo đoàn tùy tùng quay về cung điện. Đại tư tế Kipasik cùng các vị Bà la môn đi theo sau. Quần chúng nhân dân ở ngoài sợ hãi cũng bắt đầu giải tán. Nhiều thủ lĩnh địa phương đứng lẫn trong đó thì tiếc rẻ, bọn họ biết kế hoạch mượn uy thế của Phật Môn ngăn cản Bemithue đã thất bại rồi.
-------
Đứng trong đám người còn có hai cha con Lê Long Thâu tức hiện tại là Lưu Kỳ Tông đang quan sát. Tâm trạng Lưu Kỳ Tông thì vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Tâm lí trả thù triều Đinh đã thành tâm ma ám ảnh hắn ngày đêm. Hắn thường xuyên mơ thấy cảnh tượng Lê Hoàn bị bêu đầu, cả gia tộc hắn bị tàn sát khiến hắn không có một lần ngon giấc.
Cứ nghĩ Champa bên trong nội bộ lục đục như thế sẽ không xuất quân giúp hắn đánh Đại Cồ Việt, cơ hội trả thù của hắn phải chờ đợi đến nhiều năm nữa mới có thể thành hiện thực. Ai ngờ tin vui lại đến nhanh như vậy.
Hắn nhớ lại hai mươi ngày trước hắn được triệu vào gặp Bemithue. Bemithue nói cũng muốn giúp hắn xuất binh nhưng danh không chính ngôn không thuận. Cho nên bảo hắn rằng nếu hắn chịu làm con nuôi của Bemithue thì cái cớ mới đầy đủ. Lúc đó hắn đã vui mừng nên gật đầu đồng ý liền. Từ đó, hắn trở thành con nuôi cũng là người con duy nhất của Bemithue trên danh nghĩa vì hiện tại vị Vua này chưa có con.
Điều thứ hai là Bemithue yêu cầu hắn khi quân đội Champa xuất chinh hắn và một số bộ hạ sẽ đi theo. Nếu dẹp được nhà Đinh sẽ cho hắn làm Hoàng Đế của Đại Cồ Việt. Sau này hắn có cơ hội thừa kế luôn cả đất nước Champa rộng lớn.
Miếng bánh vẽ này khiến hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng nên Bemithue nói gì hắn đều nghe răm rắp. Hắn không ngờ kết quả lại vượt xa yêu cầu của hắn như vậy. Không những sẽ trả thù được cho gia tộc lại có thể làm Hoàng Đế, hơn nữa tương lai rất có thể thừa kế cả hai quốc gia và sát nhập vào làm một.
Bemithue cũng tỏ vẻ mình là người nói được làm được, ngay ngày hôm sau đã tuyên bố công khai trước quần thần và toàn dân việc nhận Lưu Kỳ Tông làm con trai thừa tự. Lưu Kỳ Tông có thù nhà chưa trả nên hắn thân làm cha phải có trách nhiệm đòi lại công bằng cho con trai. Vì thế nên mới có cuộc viễn chinh đánh nước Đại Cồ Việt phía Bắc.
Hắn cũng cam kết là chỉ đánh Đại Cồ Việt xong là sẽ thu quân trở về chứ không hề có ý định chiếm đóng lâu dài cho nên đây là một cuộc chiến tranh chính nghĩa chứ không phải là một cuộc chiến tranh xâm lược. Tất nhiên, lời nói này chỉ có thể lừa được ít dân đen không rành thế sự chứ tầng lớp tinh anh thì hiểu rõ nguyên nhân chân chính là gì, vì thế mới có những cuộc biểu tình trước của Hoàng Cung như thế này.
Bemithue cũng không cần phải quá che đậy mục đích thực sự và chân chính là dương mưu. Hắn vừa muốn lấy cớ xuất binh, vừa để xem xét trên đất Champa còn những thế lực nào nổi lên muốn chống đối hắn, đặng tiêu diệt luôn một thể.
Có danh nghĩa xuất sư nên Bemithue tự tin cử Ramunat làm thống soái ba quân, đi gom lương, gom lính, gom thuyền, dự kiến sau 1 tháng sẽ làm lễ hiến tế thần Silva để xuất quân.
Lưu Kỳ Tông sống trong ảo tưởng của giấc mơ nên mấy chục ngày tiếp theo hắn liền đi theo thống soái Ramunat hỗ trợ “tuyển quân”.
Hôm nay, Phật Môn dẫn đầu đám đông làm khó dễ khiến hắn lo lắng không thôi. Bao nhiêu hy vọng sắp thành sự thật, hắn đương nhiên không mong muốn giấc mơ này tan biến. Câu trả lời cuối cùng trước khi đi của Bemithue khiến hắn an tâm như uống phải viên thuốc định thần. Giấc mơ cuối cùng cũng vẫn có thể tiếp tục.
Với 10 vạn quân đội cùng hàng ngàn chiến thuyền, hắn tin tưởng mục đích cuối cùng cũng sẽ đạt được. Hắn sẽ trở thành Hoàng đế Đại Cồ Việt, thậm chí còn trở thành vị Hoàng Đế của hai quốc gia. Lịch sử sẽ ghi nhận hắn vĩ đại như một vị thần.
Trong khi Lưu Kỳ Tông còn đang sống trong ảo tưởng thì có một người đã nhận ra điều không đúng. Đó chính là cha nuôi của hắn Lưu Hoàng. Ngay khi Lưu Kỳ Tông tiết lộ tin tức thì hắn đã ướt lạnh sau lưng bởi hắn đã đoán ra toàn bộ âm mưu thâm hiểm đằng sau của Hoàng Đế Champa.
Đây chính là âm mưu thôn tính Đại Cồ Việt của Bemithue một cách khéo léo. Con người tàn bạo ích kỷ như hắn còn dám giết chết vua cha của mình thì làm gì có chuyện hắn cho Lưu Kỳ Tông làm một vị Hoàng Đế đúng nghĩa. Lại càng không nói được làm Hoàng đế của cả hai quốc gia. Tất cả chỉ là bánh vẽ. Tất cả chỉ là lừa đảo. Tất cả chỉ là dối trá.
Lưu Kỳ Tông chính là một con cờ để vua Champa cướp bóc quê hương, sau lại làm con rối cho ông ta tiếp tục cướp bóc một cách dài hạn, tiếp nữa là chiếm trọn đất nước của người Việt. Lưu Kỳ Tông rõ ràng là đã bị người ta bán lại không ý thức được điều đó, thậm chí còn cười vui vẻ kiếm tiền cho người ta. Thật là bi ai.
Thế nhưng Lưu Hoàng lại không thể nói rõ điều này cho Lưu Kỳ Tông biết bởi tất cả mọi việc đã được sắp xếp, hắn không thể thay đổi cũng càng không thể tiết lộ vì tính mạng của mọi người. Hơn nữa, bọn họ hiện tại như cá trong chậu mặc người bài bố, nào có bản lãnh thay đổi càn khôn. Đứng trước đại thế, tất cả cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Hơn nữa hắn tin rằng hắn có nói thì với tâm tính của Lưu Kỳ Tông bây giờ sẽ không nguyện tin tưởng, thậm chí không nguyện ý nghe hắn nói ra. Và có lẽ mọi việc sẽ càng tệ hại hơn nữa. Hắn chỉ còn cách đi theo bên cạnh bảo vệ tốt cho nó. Ngoài ra, hắn không thể làm gì hơn.
Quê hương sắp bị giặc giã cướp phá sao hắn lại không đau đớn cơ chứ. Nay mắc tội bán nước cầu vinh, lại thêm tội nhận giặc làm cha, rước voi về giày xéo mả tổ, hắn đâu phải con người vô tình như cây cỏ mà không có cảm giác gì.
Nước Champa cũng đang nội loạn nhưng quốc lực cũng rất mạnh mẽ. Rõ ràng Bemithue đang muốn dẫn lửa ra ngoài, lợi dụng chiến tranh để tẩy sạch những kẻ chống đối, nhân tiện cướp bóc tài vật bổ sung ngân khố quốc gia. Một miếng bánh thơm ngon, một cơ hội trời cho như thế, Bemithue làm sao có thể bỏ lỡ cho được.
Thở dài một tiếng, Lưu Hoàng chôn giấu tâm tư, đi theo Lưu Kỳ Tông về phủ. Thôi, đi một bước, tính một bước, khả năng không cho phép hắn vượt quá giới hạn.
“Oành”, tiếng đồ vật bị ném vỡ liên tiếp trong Hoàng Cung. Người dám gây ra chuyện này ngoài chủ nhân của nó thì chắc chẳng có ai dám làm cả.
Quả thật, Bemithue sau khi hồi cung thì bạo phát sự tức giận vô cùng. Bản tính hung tàn nóng nảy của ông ta đã bị đại sư Nuwgalam thử thách. Các đồ vật trong cung như bình hoa, chén bát, …làm bằng gốm trân quý bị ông ta ném xuống đất vỡ tan nát mà không thương tiếc.
Tiếng quát tháo gầm gừ như một con sư tử đực bị điên khiến cho tất cả nô lệ hay bách quan im như ve sầu mùa Đông. Chỉ có Đại Tư Tế Kipasik là coi như không thấy hoặc có lẽ ông ta đã chứng kiến rất nhiều lần như vậy nên không còn thấy lạ lẫm.
Đợi khoảng chừng 30 phút sau khi Bemithue đã thấm mệt và có lẽ cũng đã bớt đi giận dữ. Kipasik lúc này mới ôn tồn khuyên bảo: “Bệ hạ, vạn sự lấy bình tĩnh làm trọng. Đâu sẽ còn đó, những kẻ cản đường ngài như cản đấng Silva cao quý tất ẽ bị lửa giận từ con mắt thứ ba hủy diệt sạch sẽ.”
Bemithue được khuyên bảo thì cũng thuận thế mà xuống thang, hắn quát lớn: “Các ngươi còn không mau bước vào dọn dẹp. Bộ muốn ta băm nát thân thể các ngươi hay sao? Chuyện hôm nay những gì nhìn thấy nghe thấy đều phải nuốt trong bụng. Kẻ nào dám lộ phong phanh ta nhất định sẽ băm nhỏ cả nhà ra ném cho cá biển ăn. Rõ chưa?”
Chúng nô tì run rẩy sợ hãi vội kêu: “dạ” rồi hấp tấp chạy vào phòng quét dọn.
Bemithue nhìn về phía Đại tư tế Kipasik hỏi thăm: “Đại Tư Tế, ta muốn diệt Phật. Ngươi có cách nào hay thì chỉ bảo ta. Cơn giận này ta không nuốt trôi và sẽ không muốn nuốt trôi”
Đại tư tế Kipasik ra vẻ cao nhân đắc đạo nói: “Cách thì có đấy, chỉ sợ bệ hạ mềm tay thôi”
Bemithue quắc mắt nhìn lại: “Mềm tay ư? Hai bàn tay ta còn thiếu máu tươi chăng? Hay là do thế nhân chê ta không đủ ác? Hai chữ “mềm tay” chưa bao giờ có trong ngôn ngữ của ta. Xin đại tư tế hãy dạy ta phải làm sao. Đồ đao của ta vẫn luôn sẵn sàng uống máu”.
------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook