Khí Vận Quốc Gia
-
Chương 176
Đinh Liễn Hoang Đế Bệ Hạ vô cùng sung sướng khi nhìn bảng thông số Khí Vận Quốc Gia và Hệ Điều Hành Quốc Gia. Không uổng công hắn phải chuẩn bị cho Triều Hội vô cùng tỉ mỉ bao nhiêu ngày qua, tổn hao rất nhiều nơ ron thần kinh não. Bản thống kê vốn chưa đầy đủ vì các hạng mục cũng chưa hoàn thành hết nhưng như vậy cũng đủ hắn hạnh phúc vô cùng.
Tuổi thọ của hắn đã tăng lên tới 136 tuổi, trừ đi 40 tuổi hiện tại thì ít nhất hắn cũng còn sống thêm 94 năm nữa, một con số trên trời ở kiếp này và cũng vô cùng đáng sợ ở kiếp trước. Hắn có thời gian dài để trị vì đất nước, nếu không có gì thay đổi hắn sẽ ngao chất các đồng nghiệp của hắn tới mấy đời Hoàng Đế nhà Tống, Đại Lý, Khơ Me và Champa.
Nghĩ đến đây, Đinh Liễn muốn ngửa mặt cười to. Hắn lại nhớ tới câu danh ngôn của Hàn Thỏ đế và Bạch Lão Ma trong tác phẩm tiểu thuyết văn học mạng kiếp trước: “Chỉ cần ngươi sống đủ lâu đến nỗi kẻ thù của ngươi không chịu nổi, ngươi sẽ vô địch thế gian”.
Ngoài ra, điểm năng lượng khí vận quốc gia của hắn đã tăng hơn 100% từ 20 triệu lên tới 45 triệu điểm. Đây là một con số quá ư là tuyệt vời. Như vậy thực lực của hắn cũng tăng lên một mảng lớn, khả năng phòng vệ và sinh tồn của bản thân cũng được đảm bảo thêm một chút.
Siêu năng lực đứa con của đất ngoài ba skill quen thuộc là Triệu Hồi – Khống Chế - Phân Giải thì có thêm hai skill mới là Điều khiển Trọng Lực và Phản Trọng Lực. Nghe thôi đã mường tượng nôi dung của hai skill này là gì rồi nhưng có lẽ đợi có thời gian hắn sẽ tìm hiểu kỹ càng, đầy đủ.
Thiên phú thân thể ngoài Nhập Tâm thì đã khai mở thêm Thần Uy Như Ngục, Độc Tâm và Dự Cảm, tuy chưa biết cụ thể ra sao nhưng hắn tin các thiên phú này cực kỳ trâu bò.
Thần thông đa chức năng Camera 360 độ cũng đã mở rộng phạm vi tra xét lên gấp 10 lần từ bán kính 1 km lên đến 10 km. Đây quả là việc đáng mừng. Đại Vũ Trụ Vô Cực Tâm Kinh giống như đo ni đóng giày cho Đinh Liễn nên mới khiến hắn tu luyện nhanh như vậy. Hàng xuất từ hệ thống quả nhiên đều là hàng cực phẩm.
Ngay khi Đinh Liễn còn đang thẫn thờ tra xét hệ thống thì ở phía trên Đinh Điền đã tuyên bố xong hiến pháp tối cao và phía dưới bách quan cũng đã vỗ tay hoan nghênh và hồ to hai chữ “muôn năm” làm nhiều lần. Kim công công bước ra điều hành hội Nghị:
“Chư vị bách quan đã nghe xong Thánh chỉ tức hiến pháp tối cao. Đây là điều ước giữa Bệ hạ và trời đất, giữa bệ hạ và thần dân nên vĩnh viễn sẽ không thay đổi trừ khi thiên địa này tịch diệt. Vì thế chư vị bách quan phải có trách nhiệm tuân phục và lan truyền tin vui này đến toàn dân chúng để trăm họ cũng được vui mừng. Bây giờ, vị nào có thắc mắc thì có thể giơ tay phát biểu, Định Quốc Công hoặc Bệ Hạ sẽ trực tiếp giải đáp, tránh cho có người hiểu sai rồi vi phạm. Xin mời”.
Hiến pháp tối cao có địa vị như thánh chỉ của các vị Hoàng Đế đời đầu các triều đại. Tất cả các vị Hoàng Đế tiếp theo và bách quan đều phải tuân thủ. Những nội dung này trừ khi chính người phát ra thu lại hoặc chính Hoàng Đế tiếp theo được sự đồng ý của toàn dân và bách quan mới được thay đổi.
Đinh Liễn cực kỳ khôn khéo khi tận dụng uy tín của mình lên cao để đưa ra các điều khoản có lợi cho Hoàng Đế và Hoàng Gia. Ví dụ điều thứ nhất xác định tính thống nhất của quốc gia bao gồm ba phần mặt đất, bầu trời, biển khơi và các vạn vật, vận linh có mặt trên đó. Sau này, dù có nhiều người đi mở mang bờ cõi hay chiếm đóng thuộc địa thì đương nhiên quyền sở hữu tối cao vẫn thuộc về đất nước Việt Minh.
Điều thứ hai xác nhận Hoàng Đế là chủ nhân duy nhất của đất nước này, bất kỳ ai cũng không được mưu phản, soán quyền, thay triều, đổi đại. Cũng xác định quyền lực tuyệt đối của hắn đối với đất nước, dân tộc và thần dân. Dù sau này có kẻ quyền thần như Tào Tháo hay Trần Thủ Độ, Hồ Quý Ly thì cũng không dám mưu phản cướp ngôi.
Hoàng Đế mỗi thời mỗi khác, có mạnh có yếu, có minh quân cũng có hôn quân, hắn phải chuẩn bị trước những điều khoản này đặt tất cả mọi người vào quy tắc tuyệt đối, đảm bảo Hoàng Đế vẫn là chủ nhân vĩnh viễn của Việt Minh. Đây là hắn đang học theo Thiên Hoàng Nhật Bản và Nữ Hoàng Anh, lúc thịnh thế thì hô mưa gọi gió, lúc thất thế vẫn làm Hoàng Đế duy nhất vĩnh tồn.
Đương nhiên, vạn sự không bao giờ tuyệt đối. Đã có sinh ắt có tử, có thành ắt có hủy, có sinh ra hiến pháp thì lẽ đương nhiên cũng có cách phế đi hiến pháp. Hắn chỉ mong con cháu của hắn sau này hiểu biết thời thế mà biết cách ứng biến cho tốt, tránh đi vết xe diệt tộc sau này. Làm tổ tiên cũng chỉ cố gắng đến như thế mà thôi.
Điều ba là điều hắn xác lập Đinh Gia là Hoàng tộc duy nhất, người kế thừa duy nhất của đất nước, có địa vị tối cao. Điều này vừa là vinh quang cũng là trách nhiệm củng cố thêm điều thứ nhất và điều thứ hai. Ba điều này quan hệ chặt chẽ với nhau như nhân và quả. Hoàng tộc có địa vị vinh quang tột bậc thì cũng phải gánh chịu trách nhiệm to lớn đối với quốc gia, dân tộc.
Dụng ý này bách quan hiểu không? Ngồi ở đây đều là cáo già thành tinh làm sao mà không hiểu. Chỉ có điều họ không thể phản đối, không dám phản đối, đành chấp nhận buông bỏ mọi tâm tư không an phận để mà làm người tử tế.
Lúc này, Thái Phó Lưu Cơ giơ tay ra hiệu phát biểu: “Kính thưa Việt Hoàng, kính thưa chi vị đồng liêu, Hiến pháp tối cao thần không có điều gì dị nghị. Chỉ có điều chưa rõ lắm về cách thức tuyển chọn trữ quân tức người thừa kế, mong bệ hạ có thể giải thích thêm cho hạ thần và bách quan ở đây được rõ ạ?”.
Kim công công nhìn về phía Đinh Liễn, thấy hắn nhẹ gật đầu thì hô lên: “Kính mời Hoàng Đế Bệ hạ có đôi lời giải hoặc cho Thái Phó và bách quan ạ”.
Đinh Liễn gật đầu đi lên phía trên bục phát biểu: “Hội đồng Hoàng Gia Việt Minh bao gồm chín thành viên kiệt xuất nhất của Hoàng Gia. Nhiệm vụ của cơ quan này là phát hiện, bồi dưỡng, huấn luyện, xét duyệt và đề cử với Hoàng Đế và Đảng Dân Tộc Chủ Nghĩa các nhân tuyển phù hợp cho vị trí Hoàng Đế dự bị hay còn gọi là Quốc trữ.
Tất cả hoàng tử, công chúa trong hoàng tộc từ 16 tuổi trở nên đều có quyền phấn đấu để trở thành Quốc Trữ. Chỉ cần đủ tiêu chuẩn về huyết thống, tuổi tác, đạo đức, năng lực, chiến công, thành tích...thì đều có thể tham gia xét tuyển để được bồi dưỡng. Điều đó có nghĩa tương lai Hoàng Đế của Việt Minh ta có thể là Nữ Đế, cũng có thể là con thứ, con út.
“Ồ...” Mọi người trong hội trường rất ngạc nhiên với ý tưởng này của Việt Hoàng. Điều này quá khác biệt so với các hình thức bồi dưỡng thế hệ lãnh đạo trước đây. Thấy mọi người hiếu kỳ, Đinh Liễn mỉm cười.
“Có phải các ngươi thấy rất ngạc nhiên đúng không? Xưa nay, các triều đại phương Bắc bồi dưỡng kẻ nối nghiệp thường với hai cách. Một là ấn định con trai trưởng làm người bồi dưỡng duy nhất ngay từ đầu, hai là bồi dưỡng theo cách nuôi cổ trùng.
Cách thứ nhất: ưu điểm là nhanh chóng ổn định triều đình tránh phong ba lên xuống. Nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng. Lỡ như người thừa kế ấy không có đủ tài năng, đức độ thì sẽ dẫn đến quốc gia suy sụp.
Nếu trong quá trình bồi dưỡng, thái tử bị chết non thì quốc gia không kịp bồi dưỡng người thừa kế thay thế, như vậy đất nước cũng sẽ lâm vào cảnh bị đứt đoạn truyền thừa hoặc gây tranh đoạt giữa các con cháu hoàng tộc.
Hơn nữa, con thứ có tài năng lại không được trọng dụng vừa gây tổn thất cho hoàng tộc, vừa chôn giấu bất mãn và họa đảo chính trong tương lai. Dương Quảng thời nhà Tùy, Lý Thế Dân thời nhà Đường là ví dụ.
“Cách bồi dưỡng thứ hai là Nuôi cổ trùng. Cùng lúc bồi dưỡng nhiều hơn một vị thừa kế. Cho phép kéo bè, kết cánh, xây dựng thế lực, tranh đoạt tầm ảnh hưởng sau đó chém giết lẫn nhau. Kẻ thắng cuối cùng sẽ làm Hoàng Đế.
Ưu điểm của cách này là sẽ tạo ra được một Hoàng Đế đủ tài năng và tư cách kế thừa. Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đầu tiên vị Hoàng Đế đương thời phải đủ hung ác và tàn nhẫn thì mới có thể nhìn xem con cái của mình như cổ trùng đấu đá, giết hại lẫn nhau.
Thứ hai, việc các hoàng tử đoạt đích sẽ đảo loạn triều cương gây cho triều đình chướng khí mù mịt, gió tanh mưa máu.
Thứ ba, nhiều vị hoàng tử thất bại có thể không có tài năng và may mắn bằng người chiến thắng nhưng không thể phủ nhận những người đó có tài năng và bản lĩnh. Nếu bị giết đi thì sẽ gây tổn thất nguyên khí không chỉ cho hoàng tộc mà còn cho cả quốc gia.
Văn hóa thừa kế ấy cũng làm cho mọi người luôn nghi kị, bất hòa, xung đột lẫn nhau. Mà bên trong nội bộ còn như thế thì làm sao tập trung tinh lực cho việc khai cương, khoách thổ ra bên ngoài? Đó là lý do vì sao, các triều đại dần lụn bại”.
------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook