Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ
Chương 6: Chúng ta đính ước thế nào (3)

Hậu quả của việc tôi rượu chè ăn uống quá độ chính là sau đó tôi phải khó khăn theo sau Trương Trạng thong thả đi bộ trong công viên tiêu cơm, tôi cảm thấy tâm tình của Trương Trạng không quá tốt, căn cứ vào kinh nghiệm hơn một năm của tôi, những khi Trương Trạng sa sút thì tốt nhất là hãy im lặng, nhất là khi tôi đang cố gắng kìm nén không nôn. Tôi cho rằng mấy canh giờ nữa Trương Trạng sẽ chỉ đi lòng vòng chứ không nói chuyện với tôi, nào nghĩ tới khi chúng tôi vừa ngồi xuống hàng ghế dài, Trương Trạng đột nhiên lại hỏi tôi: "Tô Diêm, có phải anh nhìn ra rồi không?"

Một câu không đầu không cuối, thế mà tôi lại có thể nghe hiểu, tôi duỗi chân vào, một tiếng, tôi không hiểu tại sao đột nhiên Trương Trạng lại muốn nhắc đến cái chuyện thầm mến cũ rích của anh ta, tôi chưa từng thực sự trải qua ái tình vô vọng nào, bất quá do đọc rộng xem nhiều những tác phẩm truyền hình nên tôi cũng khá thấu hiểu được tâm trạng của Trương Trạng, tôi thò tay nắm lấy tay Trương Trạng nói: "Muốn nói sao, anh nghe."



Tôi nhớ ngày đó chất lượng không khí hài hòa, mặt trăng thi thoảng bị mây đen che khuất, xa xa là nhà cao tầng trùng điệp, thế giới vạn ngàn nghê thường thu cả vào trong mắt Trương Trạng, ánh mắt anh ta rất sáng nhưng thoạt nhìn cô quạnh lắm, đó là lần đầu tiên tôi nghe Trương Trạng chính miệng nói về bản thân anh ta.

Hiển nhiên Trương Trạng cũng không quen mở rộng cửa lòng với người khác, anh ta nói được vài câu thì thường phải dừng lại rất lâu mới có thể nói đến đoạn tiếp theo, tôi từ những câu tự thuận thưa thớt của Trương Trạng để chắp vá thành quá khứ của anh ta.

Tuy rằng Trung Quốc không có truyền thống thượng lưu giai cấp, chỉ có thổ hào thừa dịp chính sách quốc gia lỏng lẻo để quật khởi làm nhà giàu mới nổi thôi, nhưng cha Trương Trạng lại cảm thấy vô cùng tự ti với cánh danh nhà giàu mới nổi này, cha mẹ anh ta hy vọng Trương Trạng sẽ tẩy sạch cái danh sỉ nhục đó, khiến cho gia nghiệp càng lớn hơn, trở thành người đàn ông nắm giữ nguyên mạch kinh tế toàn cầu....Ha ha ha đây dĩ nhiên không phải là nguyên văn lời nói của Trương Trạng, là tôi dùng nghệ thuật phóng đại thôi, tiếp theo mới là toàn bộ sự thật,  Trương Trạng là con độc nhất nên từ nhỏ đã bị ép thừa nhận dã tâm bệnh hoạn của cha mẹ, trước đây tôi cũng đã từng kể rằng nghiệp học của anh ta đều là ông bố bỏ một đống tiền ra thuê gia sư về dạy một chọi một, đương nhiên, tuổi thơ của Trương Trạng vô cùng cô độc, người bạn duy nhất chính là cậu bạn tên là Lôi Thư Nhàn sống ở nhà đối diện. Lôi Thư Nhàn hồi nhỏ khá phản nghịch nhưng đa phần thời gian thì sống đúng quy củ, vô cùng hợp tính với Trương trạng, mãi đến tận khi hai người cùng đi du học. Trương Trạng bình tĩnh đè nén nói: "Lúc tôi thấy Thư Nhàn ở cùng Velica mới phát hiện dục vọng chiếm giữ của tôi dành cho cậu ấy mạnh đến bất thường, lúc tôi tỉnh ngộ thì đã quá muộn, có muốn tranh cũng không kịp nữa...Đối với cậu ấy tôi là bạn thân, cũng chỉ có thể là bạn thân."

Tôi hỏi Trương Trạng làm sao lại coi trọng hắn, đồng chí Lôi Thư Nhàn khí khái nam thần thẳng nam thế mà lại vừa ngồi khóc sướt mướt kia kìa, còn có một câu tôi vẫn chưa nói đó là không phải bản thân tôi từ nhan sắc hay dáng người đều ăn đứt hắn ta hay sao, tại sao anh không thần hồn điên đảo khi thấy tôi a.

Trương Trạng có ý cứu vớt chút hình tượng còn xót lại cho Lôi Thư Nhàn, nói rằng chắc cậu ấy như vậy là do cãi nhau với Velica chứ bình thường cậu ấy là một người rất có phong độ.

Tinh thần bát quái của tôi khiến cho ca-lo-ri vừa được ăn vào đốt cháy hừng hực, tôi truy hỏi sao anh ta lại thích Lôi Thư Nhàn, Trương Trạng im lặng một hồi lâu mới do dự nói: "Chắc là bởi vì cậu ấy chăm sóc tôi, tôi thật ra cũng không rõ lắm, có lẽ là ỷ nại..."

Khi đó trí thông minh của tôi logout, cũng chưa kịp phản ứng khi Trương Trạng đang cố gắng cọ rửa cái đoạn lịch sử thầm mến đen tối kia, nội tâm tôi chỉ điên cuồng spam: Ôi ôi ôi nha, hóa ra là tình không rõ nguyên nhân, càng lâu dần càng thấm sâu, tức giận nha tức giận nha, thế nhưng tôi không thể nói.

Tôi cố gắng mỉm cười hỏi thế bây giờ em còn thích hắn sao?

Trương Trạng im lặng, tôi càng tức, hơn nữa bởi vì tôi ăn quá nhiều nên tôi thật sự rất muốn đi nhà xí a, dạ dày hăng hái thế này nhất định không phải là của tôi. Tôi xoa xoa cái mũi bị tức đến nghẹt, như bong bóng xì hơi bảo Trương Trạng ở đây chờ tôi một lát, tôi đi vệ sinh đã rồi quay lại, không đợi Trương Trạng lên tiếng tôi đã quay đầu chạy.

May mà cách đó không xa có một đường dành riêng cho người đi bộ, cảm ơn Wanda và nhà xí của họ đã cứu vớt tôi. Tôi rời khỏi Wanda, tôi nhìn thấy một con gấu bông lớn đang ngồi bên trong tủ kính cười hèn mọn với tôi trong một cửa hàng quà tặng, tôi bước đi vài bước rồi quay đầu mua con gấu sau này sẽ là thứ tranh giành địa bàn với tôi về, tuy rằng tôi rất bực, nhưng tôi không bực Trương Trạng, tôi chỉ bực rằng quan hệ giữa chúng tôi từ lúc bắt đầu đã chẳng ra làm sao, nhưng dẫu thế nào, lễ tình nhân thì vẫn phải tặng quà, sau khi tiêu xong cơm thì tinh thần tôi sảng khoái, cảm thấy đây là lúc để tôi nói chuyện yêu đương với ông chủ Trương.

Lúc tôi trở lại công viên, Trương Trạng mẹ nó lại đưa lưng tựa vào hành lang bên hồ hút thuốc, Trương Trạng nghiện thuốc lá không nặng, chỉ những khi nào thực sự cực đoan buồn bực mới hút, tôi vừa tức vừa thấy đau lòng, giấu con gấu sau băng ghế dài, đi về phía Trương Trạng.

Trương Trạng nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì đột nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy tôi thì trong mắt ánh lên ánh nước, đoạn anh ta dùng chân dập tàn thuốc, biểu tình lạnh lẽo như băng tràn bờ đê: "Tô Diêm, anh đi đâu? Anh thế mà lại dám không nhận điện thoại của tôi..."

Tôi khi đó mới phản ứng lại hóa ra người có thể khiến Trương Trạng rơi vào trạng thái cực đoan buồn bực đó không phải là Lôi Thư Nhàn, mà là...tôi.

Bất quá cái này không quan trọng, mấu chốt là phải giải thích nguyên nhân tại sao tôi không nghe điện thoại, tôi lúng ta lúng túng sờ sờ túi nói: "Anh đi nhà vệ sinh nha, ồ, điện thoại di động của anh..."

Tôi và Trương Trạng bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không phát ra một tiếng động nào, tôi cố gắng nghĩ lại rồi nghiêm cẩn suy đoán: "Anh cảm thấy, anh không có mang theo điện thoại di động..."

Cơn giận của Trương Trạng hiển nhiên vẫn chưa tiêu, hừ lạnh một tiếng: "Hiếm thấy quá ta, anh cư nhiên lại quên bà xã anh ở nhà."

"Bởi vì anh đi chơi với em rất vui mà, em xem cả ngày nay anh có chơi điện thoại di động đâu, đừng tức giận, anh sai rồi," Tôi ôm Trương Trạng tích cực kiểm điểm: "Lần tới anh đi nhà xí cũng mang em theo có được hay không?"

Thật ra vuốt lông Trương Trạng rất dễ, chỉ cần ôn tồn nhận sai thì thái độ của anh ta sẽ mềm dần, lần này cũng không phải ngoại lệ, tôi nghe anh ta hít sâu một hơi rồi giải thích: "Không phải là tôi giận vì anh không nghe điện thoại, tôi là...Nghĩ rằng anh chạy."

A nha ngày xưa tôi không hiểu ngữ văn còn giờ tôi không hiểu mạch não của Trương Trạng: "Anh chạy cái gì cơ?"

"Tôi biết anh rất chờ mong ngày hôm nay, tôi không dẫn anh đi ăn một bữa hải sản lớn được, xin lỗi."

Quen biết Trương Trạng hai năm rồi mà đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ta xin lỗi tôi, ừm, cảm giác bị xin lỗi cũng chẳng hề sảng khoái.

Tôi hôn trán Trương Trạng, bất lực giải thích: "Cục cưng ơi, anh thật sự không phải cái loại người sẽ vừa chạy đi vừa khóc vì không được ăn một bữa đâu, nói thật đi, trong lòng cưng anh là một con người thấy gớm vậy á -_-||"

Tôi tận lực chọc Trương Trạng cười, bất quá lần này Trương Trạng nghiêm túc chưa từng có, anh ta ôm lấy thắt lưng tôi, sức lực lớn đến độ tôi cũng thấy đau.

Tôi nghe thấy Trương Trạng liều mạng kìm nén nhưng vẫn run rẩy nói: "Một năm nay tôi đã rất ít khi nhớ tới Lôi Thư Nhàn, Tô Diêm, tôi nói câu đó là nghiêm túc, tôi thích anh, anh có thể..."

"Được!" Lúc tôi nói câu này đúng thực là hét lên, tôi không đợi Trương Trạng nói xong đã đặt anh ta lên lan can điên cuồng hôn, cố gắng hớp lấy từng đợt không khí cuối cùng trong phổi đối phương, theo tuổi tác, tôi rất ít khi có tâm tình kích động như thế này, lần trước tôi kích động là khi tôi biết tôi đỗ đại học...Lần này tôi hôn đến độ quay người cũng quên mất, lúc ngừng lại thì cả đầu ngất ngất ngây ngây, cảm thấy cả thế giới đều đang thả khói hoa, tôi kéo Trương Trạng về phía trước, t*ng trùng lên não, tôi chỉ muốn về nhà, tôi muốn hôm nay là ngày chết của bảo bối nhỏ nhà tôi...

Không biết tại sao Trương Trạng lại không phối hợp, kéo tôi lại thở gấp nói: "Đợi đã, tôi muốn nói chuyện thẳng thắn với anh, sau khi tôi nói xong thì anh có thể không truy cứu không."

Tôi bật mức độ tự chủ của mình lên mức cao nhất, khó khăn nói: "Em nói đi, anh không truy cứu."

"Lúc mới quen anh tôi có gắn máy nghe lén lên trên thân thể anh, cũng cho người theo dõi anh..."

What! Vậy không phải là tôi đi nhà xí hay gì đều bị nghe thấy cả sao?

Không nhìn ra a, bề ngoài thì hờ hững với tôi mà cư nhiên lại có dục vọng nghiên cứu biến thái với tôi đến vậy, anh không ngờ cưng là người như thế đâu Trương Trạng.

Tôi nắm lấy cái tay lạnh lẽo của Trương Trạng đè xuống sự bất ngờ: "Em đừng có hoảng, tại sao a, thích nghe lén à?"

"Không phải, tôi sợ anh giống người lúc trước..."

"Cái quỷ gì? Anh không phải người thứ hai của đời em sao*?" Tôi cảm thấy tôi vừa bước qua một cánh cửa dẫn đến thế giới mới...

*Tính cả Lôi Thư Nhàn, Tô Diêm tưởng mình chỉ đến sau Lôi Thư Nhàn nên là người thứ hai

"Trước anh, có người quấn lấy tôi, tôi không chạm vào anh ta, chỉ thử thôi, kết quả là hai tuần sau anh ta đã giấu tôi nâng người khác lên giường, Tô Diêm, nếu không tính thầm mến thì cả nụ hôn lẫn mối tình đầu của tôi đều là anh..."

Trương Trạng lúc này nghiêm túc đến độ dọa cả tôi, tôi vội vàng gật gật đầu cũng nghiêm túc nói rõ ngọn ngành: "Trước khi gặp em anh từng chơi bời, chắc là em biết rồi, bất quá giờ anh không còn liên lạc với những người kia nữa, ừ, cảm ơn em đã không chê anh."

Mấy lời vừa nãy như thể đã tiêu hao tất cả dũng khí mà Trương Trạng tích trữ được, anh ta nói chuyện thẳng thắn với tôi xong thì nhẹ nhàng gục đầu vào bả vai tôi không nói chuyện nữa, tôi cọ mặt vào cái mặt mềm nhũn của Trương Trạng nhủ thầm trong lòng tốt quá đây mới chính là người đàn ông tôi chọn chứ, sau này cái thằng ngu ngốc Lôi Thư Phàm sẽ không bao giờ dám tùy tùy tiện tiện ôm Trương Trạng quay vòng vòng nữa, nghĩ lại thì đúng là kích động quá...Tôi cũng muốn Trương Trạng ôm tôi xoay vòng vòng, tiếc rằng Trương Trạng là một con gà giò ôm tôi xoay được một vòng đã kêu là eo sắp đứt rồi, Tô Diêm anh nặng quá...

Tôi ngoài miệng ghét bỏ nói Trương Trạng em làm bạn trai kiểu gì mà chẳng có sức gì cả, nhưng thân thể lại thành thực nâng mông Trương Trạng lên cho anh ta ôm tôi theo kiểu koala vòng tới vòng lui trên người tôi, thế nhưng tôi vẫn há mỏ vờ oan ức: "Sau này đừng để Lôi Thư Nhàn ôm em nữa, anh sẽ ghen đấy."

Trương Trạng cười đến độ mặt mày cong cong, cúi đầu đến hôn tôi, hàm hồ nói: "Ừ, em là của anh."

___________________

Zô: Theo thông lệ thường thì mình lúc nào cũng rối rắm chuyện xưng hô. Ở trường hợp bộ này thì là niên thượng tức là Tô Diêm > Trương Trạng, xưng "anh-em" là chuẩn rồi nên mình không bàn đến. Vấn đề là đại từ nhân xưng cơ. Mình để Trương Trạng gọi Tô Diêm (trong nhật ký) là "anh ấy" còn Tô Diêm gọi Trương Trạng (trong suy nghĩ) là "anh ta", vângggg, mình biết như vậy rất rối và không phù hợp lắm nhưng nếu dùng từ "cậu ấy" hay "em ấy" với một người trưởng thành chín chắn như Trương Trạng thì mình thấy không hợp lý. Thế nên mình tạm thời cứ để vậy, sau này có gì vấc thì mình sẽ suy xét sửa lại sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương