Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Hãm Lờ
-
Chương 7: Có duyên
Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Bên trong câu lạc bộ Galaxy quận Bạch Thạch, thành phố Bắc Kinh, nội thất vàng son lộng lẫy, trang nhã, khí phái và đắt tiền, đồ trang trí khắp nơi, mà ở quầy bar của phòng hội viên tại tầng bảy có khoảng mười thanh niên vây quanh, dường như bọn họ đang đợi người, ai nấy đều có vẻ chán nản.
Người ngồi phía ngoài đang cúi đầu xem live stream chương trình tạp kỹ trong điện thoại, mắt nhìn, miệng cũng không rảnh rỗi: “Xem ổng về nước là để làm gì đấy, chắc không phải về đấu giải dù lượn đâu nhỉ, quan trọng là bây giờ không liên lạc được, thế nào, hai người đó tay trong tay bay về phía mặt trời rồi à?”
Những người khác vui vẻ lắc đầu: “Anh Luật, có giỏi thì anh đợi Tiểu Quý gia tới rồi nói trước mặt ấy, nói với tụi em cũng vậy thôi, anh dám giáp mặt nói, em đưa cái xe limited vừa mua cho anh.”
“Tới cục cứt.” Người nói chuyện chừng hai lăm, hai sáu tuổi, bề ngoài khá đẹp trai, song vành mắt thâm đen, con ngươi lại mang sự hận thù không thể đè nén, gã ta uống một hơi sạch rượu trong ly, căm giận nói: “Nói không chừng ông trời ghét nó nên làm nó rơi tự do, chết ở ngoải luôn rồi!”
Sầm Luật dời tầm mắt khỏi phòng live stream, cau mày nhìn người ngồi đối diện mình: “Lương Dư Nguyên, tao vốn không mời mày, mày thấy tụi tao rồi sáp tới cũng thôi đi, bây giờ còn nguyền rủa người khác, mày có vấn đề à?”
“Tao có vấn đề?” Lương Dư Nguyên ném bình rượu lên bàn, hai mắt suýt nứt ra: “Quý Kỳ Tây là một thằng điên! Lần đua xe năm đó nó cố ý muốn giết tao! Tao nằm viện suốt nửa năm, tao không làm nó nằm một năm rưỡi thì… Khụ, khụ khụ!”
Lương Dư Nguyên đang nói thì bất thình lình bị ai đó đạp từ đằng sau rơi khỏi ghế, anh ta sấp mặt trên đất y như con rùa đen, chật vật không chịu nổi.
Không đợi thấy rõ người tới thì một đôi giày da bóng loáng đã giẫm lên cánh tay anh ta, cơn đau gãy xương thoáng chốc ập đến khiến sắc mặt anh ta trắng bệch, co quắp trên đất hít hơi lạnh: “Đau, đau, đau!”
Hiển nhiên những người ngồi cùng bàn cũng giật mình, hồi lâu, ai cũng đau thương ý thức được tên đại ma đầu cho bọn họ ăn hành tới mức kêu khóc om sòm từ nhỏ đến lớn đã về nước! Hai năm không gặp, bọn họ lại có gan đến bữa tiệc tiếp đón đại ma vương!
Quý Kỳ Tây rũ mắt nhìn Lương Dư Nguyên đang giãy giụa dưới chân mình, trên mặt treo nụ cười biếng nhác nhưng ý cười lại không chạm đáy mắt.
Lương Dư Nguyên là miệng cọp gan thỏ, vừa thấy Quý Kỳ Tây là khí thế mất sạch, cộng thêm sự đau đớn như kim châm muối xát nên răng cũng đánh vào nhau: “Tiểu, Tiểu Quý gia, em, có phải em đắc tội với anh không?”
“Đắc tội? Tao giúp mày mà.” Quý Kỳ Tây như cười như không, lúc nói thì anh gằn từng chữ: “Một, tay, bị, tàn, phế, mày thử bao giờ chưa?”
Lương Dư Nguyên đối mặt với con ngươi lạnh lẽo của Quý Kỳ Tây, rén tới mức lá gan cũng run, nơm nớp lo sợ chả nói được chữ nào, đồng thời không hiểu tại sao mới vài tiếng, Quý Kỳ Tây đã tra ra được anh ta, không thể nào chứ.
Chột dạ xong, Lương Dư Nguyên chợt hoàn hồn, vẻ mặt thoáng vặn vẹo, đệt, anh ta bị đùa giỡn! Nếu Quý Kỳ Tây có thể tìm thấy bằng chứng đã báo cảnh sát bắt anh ta từ lâu!!
“Ngu ngục.”
Quý Kỳ Tây đạp người ra ngoài, anh liếc giày của mình, đáy mắt hiện lên sự ghét bỏ không thôi: “Cút.”
Lương Dư Nguyên nghe vậy liền vội vàng ôm cánh tay bị gãy xương, vừa bò vừa chạy, sợ chết khiếp lăn đi, đồng thời dữ tợn thề trong lòng, chắc chắn anh ta sẽ trả lại sự nhục nhã này cho Quý Kỳ Tây hàng trăm hàng nghìn lần!
Quý Kỳ Tây đạp người xong, đang chuẩn bị ngồi xuống thì ánh mắt khẽ nhìn sang, vô ý thấy được màn hình điện thoại sáng lên của Sầm Luật, bên trong có sáu người ngồi xung quanh bàn cơm, cô gái nhỏ ngồi bên trái rất quen, khuông mặt trắng nõn phối hợp với đôi mắt long lanh, vừa ngọt ngào xinh xắn vừa hoạt bát.
Trong video, A Tửu mới ăn xong một chén cơm, lại múc chén thứ hai, động tác cực nhanh nhưng cũng không thô lỗ, nhìn cách ăn ngon nghẻ của A Tửu, anh bỗng hiểu cái thói xấu lúc ăn cơm phải xem phim của Sầm Luật.
Quý Kỳ Tây nhớ đến lần gặp mặt vài tiếng trước, anh thầm cười khẽ, sức lực lớn như vậy, sức ăn mạnh cũng bình thường.
Anh gật đầu với những người khác xem như chào hỏi rồi hất cằm về phía điện thoại Sầm Luật: “Mày xem gì đấy?”
“Chương trình tạp kỹ của cháu trai em!” Sầm Luật cầm điện thoại bưng tới trước mặt Quý Kỳ Tây như dâng vật quý: “Vốn em xem vì cháu trai nhưng vừa coi thì em đã phát hiện kho báu, nếu năm xưa em vừa ăn vừa xem phim lại gặp được Tang Tửu, chắc là mỗi bữa hồi cấp 3 em sẽ ăn thêm hai chén cơm, chiều cao cũng sớm vượt qua 1m8 đấy.”
Một tiếng trước Sầm Luật mới xem live stream “Dear Holiday”, chưa thấy hình ảnh Quý Kỳ Tây bị treo trên cây và được A Tửu cứu, không thì sẽ cười nhạo chết anh.
Quý Kỳ Tây thu hồi ánh mắt, anh cụng ly với những người bên cạnh, sau đó lấy điện thoại ra, thờ ơ chỉnh đốn: “Nhận rõ thân phận của mình đi, tụi bây ngang hàng.”
Sầm Luật đang định nói chuyện thì nhận được lì xì từ Wechat của Quý Kỳ Tây, cậu ta kinh ngạc nhìn anh: “Anh tiêu tiền ở nước ngoài chưa đủ, về nước cũng tiêu? Nhưng 100 tệ là hơi keo luôn á anh? Không hợp với địa vị của một thằng phá gia chi tử như anh đâu.”
Quý Kỳ Tây cười nhẹ một tiếng: “Không phải mày muốn cao à? Cho mày ít tiền đi mua sữa óc chó.”
Trong phút chốc Sầm Luật chưa kịp phản ứng, hình như tin lời anh nói nên lẩm bẩm: “Em cũng hai lăm rồi, mua sữa óc chó có thể cao lên thiệt hả?”
Không đợi Quý Kỳ Tây trả lời, những người khác đã cười ẻ: “Anh Luật, Tiểu Quý gia kêu anh uống sữa óc chó để bổ não đấy! Đã không cao rồi thì đầu óc cũng không được ngu hahahahha.”
“Dm?! Anh lừa em???” Sầm Luật gào lên, song cũng không tức giận, dù có tức cũng chẳng dám mắng, cậu ta đang buồn rầu thì chợt nghĩ đến một chuyện liền đê tiện cười với Quý Kỳ Tây: “Lần trước em với anh đánh cược nhớ không? Anh thua phải đồng ý một chuyện.”
Quý Kỳ Tây bị nụ cười của Sầm Luật làm cho buồn nôn, anh đổi sang ngồi đối diện, rót rượu cho mình lần nữa: “Nhớ, tao cho mày đăng bài lên vòng bạn bè để thu thập ý kiến đấy, nửa năm rồi mày cũng không nghĩ ra được ý kiến nào.”
Bình thường đám bọn họ hay đánh cược, bài bạc đua ngựa đá banh gì cũng có tất, lần đầu tiên Quý Kỳ Tây thua, thoáng chốc Sầm Luật cảm thấy mình bị nhân bánh rơi từ trên trời xuống đập trúng.
Sầm Luật vỗ tay, lại đưa điện thoại đến cạnh Quý Kỳ Tây: “Tang Tửu! Em xem bình luận đều nói cô ấy sắp bị công ty quản lý cho ra chuồng gà chơi, cô gái nhỏ đáng thương lắm, cả đống scandal, em thì không quan tâm thật giả thế nào, ai kêu cô ấy ăn cơm nhìn ngon miệng vậy chi! Để anh làm người đại diện của cô ấy trong vòng ba tháng là được.”
Sầm Luật xem live stream một tiếng, A Tửu lộn xộn ba lần, hoàn mỹ giải thích thứ gọi là công chúa hạt đậu* xấc láo, cậu ta phải thừa nhận rằng Tang Tửu ăn cơm trông ngon cỡ nào thì cậu cũng chả chịu nổi cái nết hãm lờ đó của cô.
*ý chỉ người kiêu ngạo
Một người phong lưu nơi tình trường như Sầm Luật còn không chịu được, huống chi tới Quý Kỳ Tây khổ hạnh hệt hòa thượng? Một khi Quý Kỳ Tây chịu thua, không phải cậu ta sẽ được thêm một yêu cầu à? Hai người quen biết mười mấy năm, lần đầu tiên Sàm Luật thắng, nhất định phải cạnh tranh.
Thật ra Sầm Luật muốn Quý Kỳ Tây theo đuổi Tang Tửu nhưng nếu nói ra, dám chắc anh sẽ không đồng ý, hơn nữa cậu ta nghĩ xong cũng cảm thấy quá low, có lỗi với cô gái nhỏ.
“Đổi cái khác đi.” Quý Kỳ Tây cau mày, anh không có kiên nhẫn để chung đụng với con gái: “Rồi quan hệ của mày với cô ấy là sao? Mày kiếm cớ giúp cô ấy à?”
“Tang Tửu…” Một người bạn nghĩ ngợi chút rồi bỗng nhiên bừng tỉnh: “Không phải Tang Tửu là con gái nhà họ Tang sao, lúc học cấp 3, em đi theo anh trai Lương Dư Nguyên là Lương Dư Hành, ở lễ trưởng thành 18 tuổi, em chính mắt thấy anh chị em rồi ba ruột gì đó của Tang Tửu đều vây quanh con gái riêng, lúc ấy suýt nữa là em ám ảnh, cực kỳ sợ mình mà kém cỏi sẽ bị ông già mang một thằng con riêng về nhà xem như con ruột để cưng chiều.”
Cả đám người nghe xong cũng lắc đầu thổn thức, dù gia đình bọn họ chẳng thể bảo là hạnh phúc mỹ mãn nhưng không để con riêng, con gái ngoài giá thú leo lên đầu ngồi.
Quý Kỳ Tây chả hứng thú với chuyện nhà người khác, cũng không muốn thay đổi thái độ vì chuyện này.
“Em với cô ấy không quen, cũng không có quan hệ gì, thế nào em cũng không đổi, em chỉ có một yêu cầu thôi, anh không đồng ý thì nhanh chịu thua đi.” Sầm Luật được nước làm tới.
Quý Kỳ Tây liếc cậu một cái, tầm mắt chuyển về phía điện thoại lần nữa, sáu người trong chương trình tạp kỹ vừa ăn cơm xong, đội ngũ thông báo nhiệm vụ buổi chiều, người mà lúc nãy bọn họ nhắc tới vừa khéo cùng nhóm với Quý Lâm Xuyên.
Buổi sáng gặp anh, buổi chiều chung nhóm Quý Lâm Xuyên, xem ra trời sinh Tang Tửu đã có duyên với nhà họ Quý bọn họ.
Quý Kỳ Tây duỗi tay đẩy điện thoại ra, lười biếng đồng ý: “Được.” Ba tháng thôi, đơn giản, với lại dù sao cô nhóc cũng giúp anh, anh còn chưa báo đáp nữa.
Người bạn vừa lên tiếng cẩn thận quan sát Quý Kỳ Tây: “Em nghe tính tình của Tang Tửu có hàng trăm chỗ kiêu căng, Tiểu Quý gia, anh không sợ bị từ chối à?” Chẳng phải ra quân bất lợi sẽ bẽ mặt lắm sao?
Nghĩ đến lúc sáng gặp mặt, trông dáng vẻ A Tửu nhỏ nhắn ngu ngốc thì Quý Kỳ Tây cong ngón tay chỉ vào mặt mình, tự tin cười một tiếng: “Không thể nào, tao còn sợ sau ba tháng, cô nhóc đó sẽ cố giữ người đại diện đỉnh của chóp như tao lại không cho đi ấy chứ.”
Những người khác nhìn nhau, tất cả tỏ vẻ ê răng, đúng là Quý Kỳ Tây rất có vốn liếng, song mỗi lần thấy anh bùng nổ tự tin, cái điệu cả thế giới đều kém hơn anh khiến họ không hẹn mà cùng ngứa tay.
…
Trong khi bọn họ bàn bạc, ở sân nhỏ của hộ nông dân “Dear Holiday”, sáu người A Tửu đang rút thăm, đội ngũ chương trình chia cả đám ra ba nhóm, mỗi nhóm một nhiệm vụ.
A Tửu, Quý Lâm Xuyên ở nhóm câu cá, Tống Dập và Diệp Doãn Đồng thì nhóm hái đào, Bạch Dao cùng Giang Tuấn lột bắp bằng tay, so sánh ba nhóm thì hái đào dễ hơn, lột bắp đỡ mệt hơn.
Khi Bạch Dao thấy A Tửu chung nhóm với Quý Lâm Xuyên, trong lòng khẽ lộp bộp, sắc mặt cũng không tốt mấy, không phải công ty đã nói ba ngày trước cô ta cùng nhóm với Tang Tửu, ba ngày sau sẽ cho cô ta và Quý Lâm Xuyên chung nhóm sao?
Nhận được sự bảo đảm của công ty, Bạch Dao còn lên ký hoạch hoàn mỹ về hiện trường ngã ngựa của đại thần Văn học trên mạng, nhất định sẽ khiến Quý Lâm Xuyên nhìn mình với cặp mắt khác xưa, hơn nữa nếu cô ta chung nhóm với anh, chắc chắn độ hot của live stream rất cao, một khi ngã ngựa thì hoàn toàn như được tặng độ hot luôn đấy! Nhưng độ hot cô ta mong đợi suốt ba ngày lại bị Tang Tửu “kiểm lậu”*!!
*Kiểm lậu: tiếng lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đổ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có.
“Hả? Em có thể đổi nhóm không ạ?” A Tửu gãi đầu, cô nằm bò ra bàn, khổ não liếc Quý Lâm Xuyên, sự cẩn thận cũng thể hiện rõ trên mặt.
A Tửu thấy mọi người nhìn về phía mình thì mím môi, cô nhỏ giọng, mềm mại nói ra lời trong lòng: “Em muốn đổi với Bạch Dao, sau đó chung nhóm với Giang Tuấn.”
“Bịch.”
A Tửu nói một câu khiến Tống Dập làm rơi quả táo vừa cầm lên bàn, vẻ mặt Diệp Doãn Đồng và Bạch Dao lại trống rỗng, Quý Lâm Xuyên hoài nghi cuộc đời, Giang Tuấn được cưng mà lo sợ.
Giá trị hãm lờ: 20/9999.
Buổi trưa A Tửu quậy ba lần, thành công hai lần, cô tự nhận mình đã khá thông thạo trong việc hãm lờ, nhìn thấy điểm tăng lên 20, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn trước.
Lúc ăn cơm, sau khi Quý Lâm Xuyên ba lần bốn lượt quan sát và thăm dò, trong lòng đã dám chắc A Tửu và tiểu sư muội là một người, song anh chẳng ngờ hiếm khi mình nhờ đội ngũ chương trình giúp anh và A Tửu cùng nhóm lại bị cô ghét bỏ, thậm chí trong mắt A Tửu, anh còn kém hơn Giang Tuấn!
Giang Tuấn thấy Quý Lâm Xuyên bị A Tửu vả mặt trước mọi người thì tâm trạng cực tốt, lần đầu tiên anh ta nhìn A Tửu mà cảm giác vô cùng vừa mắt, anh ta vẫn luôn chơi với đám Lương Dư Hành, không hợp với người nhà họ Quý.
Giang Tuấn sờ gáy, bày ra dáng vẻ lẳng lơ, đẹp trai rồi cười híp mắt hỏi A Tửu: “Tang Tửu, cô bỗng nhiên phát hiện tôi tốt hơn Quý Lâm Xuyên ở đâu? Có tôi ở đây, cô cứ yên tâm mạnh dạn nói thẳng!”
A Tửu ngồi trên ghế, lười biếng đung đưa hai chân, bị Giang Tuấn hỏi thì cô hơi nghiêng đầu, trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng và yếu ớt: “Tôi hãm mà, bề ngoài anh đâu có giống giáo viên, cũng không dễ ưa như mọi người, thấy anh thì tôi có thể yên tâm mạnh dạn mà hãm đó!”
Coi cái vẻ mặt này đi, kiêu căng ngỗ ngược!
Nghe cái giọng điệu này đi, như chuyện hiển nhiên!!
Xem cái cách nói này đi, độc ác đâm vào lòng người!!!
Giang Tuấn: “…”
Quý Lâm Xuyên: “.”
…
Bên trong câu lạc bộ Galaxy quận Bạch Thạch, thành phố Bắc Kinh, nội thất vàng son lộng lẫy, trang nhã, khí phái và đắt tiền, đồ trang trí khắp nơi, mà ở quầy bar của phòng hội viên tại tầng bảy có khoảng mười thanh niên vây quanh, dường như bọn họ đang đợi người, ai nấy đều có vẻ chán nản.
Người ngồi phía ngoài đang cúi đầu xem live stream chương trình tạp kỹ trong điện thoại, mắt nhìn, miệng cũng không rảnh rỗi: “Xem ổng về nước là để làm gì đấy, chắc không phải về đấu giải dù lượn đâu nhỉ, quan trọng là bây giờ không liên lạc được, thế nào, hai người đó tay trong tay bay về phía mặt trời rồi à?”
Những người khác vui vẻ lắc đầu: “Anh Luật, có giỏi thì anh đợi Tiểu Quý gia tới rồi nói trước mặt ấy, nói với tụi em cũng vậy thôi, anh dám giáp mặt nói, em đưa cái xe limited vừa mua cho anh.”
“Tới cục cứt.” Người nói chuyện chừng hai lăm, hai sáu tuổi, bề ngoài khá đẹp trai, song vành mắt thâm đen, con ngươi lại mang sự hận thù không thể đè nén, gã ta uống một hơi sạch rượu trong ly, căm giận nói: “Nói không chừng ông trời ghét nó nên làm nó rơi tự do, chết ở ngoải luôn rồi!”
Sầm Luật dời tầm mắt khỏi phòng live stream, cau mày nhìn người ngồi đối diện mình: “Lương Dư Nguyên, tao vốn không mời mày, mày thấy tụi tao rồi sáp tới cũng thôi đi, bây giờ còn nguyền rủa người khác, mày có vấn đề à?”
“Tao có vấn đề?” Lương Dư Nguyên ném bình rượu lên bàn, hai mắt suýt nứt ra: “Quý Kỳ Tây là một thằng điên! Lần đua xe năm đó nó cố ý muốn giết tao! Tao nằm viện suốt nửa năm, tao không làm nó nằm một năm rưỡi thì… Khụ, khụ khụ!”
Lương Dư Nguyên đang nói thì bất thình lình bị ai đó đạp từ đằng sau rơi khỏi ghế, anh ta sấp mặt trên đất y như con rùa đen, chật vật không chịu nổi.
Không đợi thấy rõ người tới thì một đôi giày da bóng loáng đã giẫm lên cánh tay anh ta, cơn đau gãy xương thoáng chốc ập đến khiến sắc mặt anh ta trắng bệch, co quắp trên đất hít hơi lạnh: “Đau, đau, đau!”
Hiển nhiên những người ngồi cùng bàn cũng giật mình, hồi lâu, ai cũng đau thương ý thức được tên đại ma đầu cho bọn họ ăn hành tới mức kêu khóc om sòm từ nhỏ đến lớn đã về nước! Hai năm không gặp, bọn họ lại có gan đến bữa tiệc tiếp đón đại ma vương!
Quý Kỳ Tây rũ mắt nhìn Lương Dư Nguyên đang giãy giụa dưới chân mình, trên mặt treo nụ cười biếng nhác nhưng ý cười lại không chạm đáy mắt.
Lương Dư Nguyên là miệng cọp gan thỏ, vừa thấy Quý Kỳ Tây là khí thế mất sạch, cộng thêm sự đau đớn như kim châm muối xát nên răng cũng đánh vào nhau: “Tiểu, Tiểu Quý gia, em, có phải em đắc tội với anh không?”
“Đắc tội? Tao giúp mày mà.” Quý Kỳ Tây như cười như không, lúc nói thì anh gằn từng chữ: “Một, tay, bị, tàn, phế, mày thử bao giờ chưa?”
Lương Dư Nguyên đối mặt với con ngươi lạnh lẽo của Quý Kỳ Tây, rén tới mức lá gan cũng run, nơm nớp lo sợ chả nói được chữ nào, đồng thời không hiểu tại sao mới vài tiếng, Quý Kỳ Tây đã tra ra được anh ta, không thể nào chứ.
Chột dạ xong, Lương Dư Nguyên chợt hoàn hồn, vẻ mặt thoáng vặn vẹo, đệt, anh ta bị đùa giỡn! Nếu Quý Kỳ Tây có thể tìm thấy bằng chứng đã báo cảnh sát bắt anh ta từ lâu!!
“Ngu ngục.”
Quý Kỳ Tây đạp người ra ngoài, anh liếc giày của mình, đáy mắt hiện lên sự ghét bỏ không thôi: “Cút.”
Lương Dư Nguyên nghe vậy liền vội vàng ôm cánh tay bị gãy xương, vừa bò vừa chạy, sợ chết khiếp lăn đi, đồng thời dữ tợn thề trong lòng, chắc chắn anh ta sẽ trả lại sự nhục nhã này cho Quý Kỳ Tây hàng trăm hàng nghìn lần!
Quý Kỳ Tây đạp người xong, đang chuẩn bị ngồi xuống thì ánh mắt khẽ nhìn sang, vô ý thấy được màn hình điện thoại sáng lên của Sầm Luật, bên trong có sáu người ngồi xung quanh bàn cơm, cô gái nhỏ ngồi bên trái rất quen, khuông mặt trắng nõn phối hợp với đôi mắt long lanh, vừa ngọt ngào xinh xắn vừa hoạt bát.
Trong video, A Tửu mới ăn xong một chén cơm, lại múc chén thứ hai, động tác cực nhanh nhưng cũng không thô lỗ, nhìn cách ăn ngon nghẻ của A Tửu, anh bỗng hiểu cái thói xấu lúc ăn cơm phải xem phim của Sầm Luật.
Quý Kỳ Tây nhớ đến lần gặp mặt vài tiếng trước, anh thầm cười khẽ, sức lực lớn như vậy, sức ăn mạnh cũng bình thường.
Anh gật đầu với những người khác xem như chào hỏi rồi hất cằm về phía điện thoại Sầm Luật: “Mày xem gì đấy?”
“Chương trình tạp kỹ của cháu trai em!” Sầm Luật cầm điện thoại bưng tới trước mặt Quý Kỳ Tây như dâng vật quý: “Vốn em xem vì cháu trai nhưng vừa coi thì em đã phát hiện kho báu, nếu năm xưa em vừa ăn vừa xem phim lại gặp được Tang Tửu, chắc là mỗi bữa hồi cấp 3 em sẽ ăn thêm hai chén cơm, chiều cao cũng sớm vượt qua 1m8 đấy.”
Một tiếng trước Sầm Luật mới xem live stream “Dear Holiday”, chưa thấy hình ảnh Quý Kỳ Tây bị treo trên cây và được A Tửu cứu, không thì sẽ cười nhạo chết anh.
Quý Kỳ Tây thu hồi ánh mắt, anh cụng ly với những người bên cạnh, sau đó lấy điện thoại ra, thờ ơ chỉnh đốn: “Nhận rõ thân phận của mình đi, tụi bây ngang hàng.”
Sầm Luật đang định nói chuyện thì nhận được lì xì từ Wechat của Quý Kỳ Tây, cậu ta kinh ngạc nhìn anh: “Anh tiêu tiền ở nước ngoài chưa đủ, về nước cũng tiêu? Nhưng 100 tệ là hơi keo luôn á anh? Không hợp với địa vị của một thằng phá gia chi tử như anh đâu.”
Quý Kỳ Tây cười nhẹ một tiếng: “Không phải mày muốn cao à? Cho mày ít tiền đi mua sữa óc chó.”
Trong phút chốc Sầm Luật chưa kịp phản ứng, hình như tin lời anh nói nên lẩm bẩm: “Em cũng hai lăm rồi, mua sữa óc chó có thể cao lên thiệt hả?”
Không đợi Quý Kỳ Tây trả lời, những người khác đã cười ẻ: “Anh Luật, Tiểu Quý gia kêu anh uống sữa óc chó để bổ não đấy! Đã không cao rồi thì đầu óc cũng không được ngu hahahahha.”
“Dm?! Anh lừa em???” Sầm Luật gào lên, song cũng không tức giận, dù có tức cũng chẳng dám mắng, cậu ta đang buồn rầu thì chợt nghĩ đến một chuyện liền đê tiện cười với Quý Kỳ Tây: “Lần trước em với anh đánh cược nhớ không? Anh thua phải đồng ý một chuyện.”
Quý Kỳ Tây bị nụ cười của Sầm Luật làm cho buồn nôn, anh đổi sang ngồi đối diện, rót rượu cho mình lần nữa: “Nhớ, tao cho mày đăng bài lên vòng bạn bè để thu thập ý kiến đấy, nửa năm rồi mày cũng không nghĩ ra được ý kiến nào.”
Bình thường đám bọn họ hay đánh cược, bài bạc đua ngựa đá banh gì cũng có tất, lần đầu tiên Quý Kỳ Tây thua, thoáng chốc Sầm Luật cảm thấy mình bị nhân bánh rơi từ trên trời xuống đập trúng.
Sầm Luật vỗ tay, lại đưa điện thoại đến cạnh Quý Kỳ Tây: “Tang Tửu! Em xem bình luận đều nói cô ấy sắp bị công ty quản lý cho ra chuồng gà chơi, cô gái nhỏ đáng thương lắm, cả đống scandal, em thì không quan tâm thật giả thế nào, ai kêu cô ấy ăn cơm nhìn ngon miệng vậy chi! Để anh làm người đại diện của cô ấy trong vòng ba tháng là được.”
Sầm Luật xem live stream một tiếng, A Tửu lộn xộn ba lần, hoàn mỹ giải thích thứ gọi là công chúa hạt đậu* xấc láo, cậu ta phải thừa nhận rằng Tang Tửu ăn cơm trông ngon cỡ nào thì cậu cũng chả chịu nổi cái nết hãm lờ đó của cô.
*ý chỉ người kiêu ngạo
Một người phong lưu nơi tình trường như Sầm Luật còn không chịu được, huống chi tới Quý Kỳ Tây khổ hạnh hệt hòa thượng? Một khi Quý Kỳ Tây chịu thua, không phải cậu ta sẽ được thêm một yêu cầu à? Hai người quen biết mười mấy năm, lần đầu tiên Sàm Luật thắng, nhất định phải cạnh tranh.
Thật ra Sầm Luật muốn Quý Kỳ Tây theo đuổi Tang Tửu nhưng nếu nói ra, dám chắc anh sẽ không đồng ý, hơn nữa cậu ta nghĩ xong cũng cảm thấy quá low, có lỗi với cô gái nhỏ.
“Đổi cái khác đi.” Quý Kỳ Tây cau mày, anh không có kiên nhẫn để chung đụng với con gái: “Rồi quan hệ của mày với cô ấy là sao? Mày kiếm cớ giúp cô ấy à?”
“Tang Tửu…” Một người bạn nghĩ ngợi chút rồi bỗng nhiên bừng tỉnh: “Không phải Tang Tửu là con gái nhà họ Tang sao, lúc học cấp 3, em đi theo anh trai Lương Dư Nguyên là Lương Dư Hành, ở lễ trưởng thành 18 tuổi, em chính mắt thấy anh chị em rồi ba ruột gì đó của Tang Tửu đều vây quanh con gái riêng, lúc ấy suýt nữa là em ám ảnh, cực kỳ sợ mình mà kém cỏi sẽ bị ông già mang một thằng con riêng về nhà xem như con ruột để cưng chiều.”
Cả đám người nghe xong cũng lắc đầu thổn thức, dù gia đình bọn họ chẳng thể bảo là hạnh phúc mỹ mãn nhưng không để con riêng, con gái ngoài giá thú leo lên đầu ngồi.
Quý Kỳ Tây chả hứng thú với chuyện nhà người khác, cũng không muốn thay đổi thái độ vì chuyện này.
“Em với cô ấy không quen, cũng không có quan hệ gì, thế nào em cũng không đổi, em chỉ có một yêu cầu thôi, anh không đồng ý thì nhanh chịu thua đi.” Sầm Luật được nước làm tới.
Quý Kỳ Tây liếc cậu một cái, tầm mắt chuyển về phía điện thoại lần nữa, sáu người trong chương trình tạp kỹ vừa ăn cơm xong, đội ngũ thông báo nhiệm vụ buổi chiều, người mà lúc nãy bọn họ nhắc tới vừa khéo cùng nhóm với Quý Lâm Xuyên.
Buổi sáng gặp anh, buổi chiều chung nhóm Quý Lâm Xuyên, xem ra trời sinh Tang Tửu đã có duyên với nhà họ Quý bọn họ.
Quý Kỳ Tây duỗi tay đẩy điện thoại ra, lười biếng đồng ý: “Được.” Ba tháng thôi, đơn giản, với lại dù sao cô nhóc cũng giúp anh, anh còn chưa báo đáp nữa.
Người bạn vừa lên tiếng cẩn thận quan sát Quý Kỳ Tây: “Em nghe tính tình của Tang Tửu có hàng trăm chỗ kiêu căng, Tiểu Quý gia, anh không sợ bị từ chối à?” Chẳng phải ra quân bất lợi sẽ bẽ mặt lắm sao?
Nghĩ đến lúc sáng gặp mặt, trông dáng vẻ A Tửu nhỏ nhắn ngu ngốc thì Quý Kỳ Tây cong ngón tay chỉ vào mặt mình, tự tin cười một tiếng: “Không thể nào, tao còn sợ sau ba tháng, cô nhóc đó sẽ cố giữ người đại diện đỉnh của chóp như tao lại không cho đi ấy chứ.”
Những người khác nhìn nhau, tất cả tỏ vẻ ê răng, đúng là Quý Kỳ Tây rất có vốn liếng, song mỗi lần thấy anh bùng nổ tự tin, cái điệu cả thế giới đều kém hơn anh khiến họ không hẹn mà cùng ngứa tay.
…
Trong khi bọn họ bàn bạc, ở sân nhỏ của hộ nông dân “Dear Holiday”, sáu người A Tửu đang rút thăm, đội ngũ chương trình chia cả đám ra ba nhóm, mỗi nhóm một nhiệm vụ.
A Tửu, Quý Lâm Xuyên ở nhóm câu cá, Tống Dập và Diệp Doãn Đồng thì nhóm hái đào, Bạch Dao cùng Giang Tuấn lột bắp bằng tay, so sánh ba nhóm thì hái đào dễ hơn, lột bắp đỡ mệt hơn.
Khi Bạch Dao thấy A Tửu chung nhóm với Quý Lâm Xuyên, trong lòng khẽ lộp bộp, sắc mặt cũng không tốt mấy, không phải công ty đã nói ba ngày trước cô ta cùng nhóm với Tang Tửu, ba ngày sau sẽ cho cô ta và Quý Lâm Xuyên chung nhóm sao?
Nhận được sự bảo đảm của công ty, Bạch Dao còn lên ký hoạch hoàn mỹ về hiện trường ngã ngựa của đại thần Văn học trên mạng, nhất định sẽ khiến Quý Lâm Xuyên nhìn mình với cặp mắt khác xưa, hơn nữa nếu cô ta chung nhóm với anh, chắc chắn độ hot của live stream rất cao, một khi ngã ngựa thì hoàn toàn như được tặng độ hot luôn đấy! Nhưng độ hot cô ta mong đợi suốt ba ngày lại bị Tang Tửu “kiểm lậu”*!!
*Kiểm lậu: tiếng lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đổ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có.
“Hả? Em có thể đổi nhóm không ạ?” A Tửu gãi đầu, cô nằm bò ra bàn, khổ não liếc Quý Lâm Xuyên, sự cẩn thận cũng thể hiện rõ trên mặt.
A Tửu thấy mọi người nhìn về phía mình thì mím môi, cô nhỏ giọng, mềm mại nói ra lời trong lòng: “Em muốn đổi với Bạch Dao, sau đó chung nhóm với Giang Tuấn.”
“Bịch.”
A Tửu nói một câu khiến Tống Dập làm rơi quả táo vừa cầm lên bàn, vẻ mặt Diệp Doãn Đồng và Bạch Dao lại trống rỗng, Quý Lâm Xuyên hoài nghi cuộc đời, Giang Tuấn được cưng mà lo sợ.
Giá trị hãm lờ: 20/9999.
Buổi trưa A Tửu quậy ba lần, thành công hai lần, cô tự nhận mình đã khá thông thạo trong việc hãm lờ, nhìn thấy điểm tăng lên 20, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn trước.
Lúc ăn cơm, sau khi Quý Lâm Xuyên ba lần bốn lượt quan sát và thăm dò, trong lòng đã dám chắc A Tửu và tiểu sư muội là một người, song anh chẳng ngờ hiếm khi mình nhờ đội ngũ chương trình giúp anh và A Tửu cùng nhóm lại bị cô ghét bỏ, thậm chí trong mắt A Tửu, anh còn kém hơn Giang Tuấn!
Giang Tuấn thấy Quý Lâm Xuyên bị A Tửu vả mặt trước mọi người thì tâm trạng cực tốt, lần đầu tiên anh ta nhìn A Tửu mà cảm giác vô cùng vừa mắt, anh ta vẫn luôn chơi với đám Lương Dư Hành, không hợp với người nhà họ Quý.
Giang Tuấn sờ gáy, bày ra dáng vẻ lẳng lơ, đẹp trai rồi cười híp mắt hỏi A Tửu: “Tang Tửu, cô bỗng nhiên phát hiện tôi tốt hơn Quý Lâm Xuyên ở đâu? Có tôi ở đây, cô cứ yên tâm mạnh dạn nói thẳng!”
A Tửu ngồi trên ghế, lười biếng đung đưa hai chân, bị Giang Tuấn hỏi thì cô hơi nghiêng đầu, trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng và yếu ớt: “Tôi hãm mà, bề ngoài anh đâu có giống giáo viên, cũng không dễ ưa như mọi người, thấy anh thì tôi có thể yên tâm mạnh dạn mà hãm đó!”
Coi cái vẻ mặt này đi, kiêu căng ngỗ ngược!
Nghe cái giọng điệu này đi, như chuyện hiển nhiên!!
Xem cái cách nói này đi, độc ác đâm vào lòng người!!!
Giang Tuấn: “…”
Quý Lâm Xuyên: “.”
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook