Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Hãm Lờ
-
Chương 6: Nhát gan
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Ngoài sân của hộ nông dân, A Tửu đi về phía trước ngắm nghía thì có thể thấy những người khác đang rơi mồ hôi trong ruộng bắp, vòng về phía sau lại thấy núi xanh và biển hoa.
A Tửu đứng tại chỗ nghĩ ngơi vài phút, cô bỏ kẹo vào túi, một tay cầm chiếc mũ rộng vành, không chút do dự đi lên núi, dịu dàng nói: “Nhìn dáng vẻ của mọi người hẳn là cảm nắng! Em lên núi hái vài bó hoa làm trà hoa cho mọi người!”
“Dm! Tao còn tưởng lương tâm của Tang Tửu bất an, định ra đó làm phụ? Đầu óc tao bị cửa kẹp rồi =))))))))”
“Tôi còn định nói lúc Tang Tửu đòi kẹo hơi dễ thương, cuối cùng những người khác làm việc, cô lên núi hái bông? Cô rảnh lắm à??”
“Không phải cô bảo là sợ nóng sợ cháy nắng sao? Cô bẻ bắp thì sợ cháy nắng? Hái hoa thì không? Ra vẻ yếu đuối, năn nỉ cô rời chương trình đi!!!”
“Tụi bây đủ chưa? Thu Thu làm xong nhiệm vụ của mình ok? Đã giúp Tống Dập và Diệp Doãn Đồng rồi ok? Mắc gì phải đi giúp nữa?”
“Fans Tang Tửu thành thật chút đi! Tang Tửu có thể bẻ xong bắp đều mẹ nó là chuyện cười đấy, cũng mỗi tụi bây tin nội tình đen tối của Tang Tửu và đội ngũ chương trình.”
Giá trị hãm lờ: 14/9999.
Ơ!
A Tửu hơi nhếch môi, hệt như lười biếng không đi bẻ bắp, đổi thành cách nói khác là có ngay giá trị hãm lờ!
A Tửu vừa nghĩ xong, bản thân cô và dân mạng đều đồng thời nhìn thấy có thứ gì đó phấp phới rơi từ trên trời xuống.
Tán cây um tùm và cao lớn bỗng run lên, một người đàn ông ăn mặc kín kẽ bị treo trên cây, anh ta tránh được một màn đụng chạm thân mật với đất mẹ, cành cây khô bị ép nên khẽ cong lại, một lát sau thì bật ra.
“Bịch”, một vật màu đen rơi từ trong tay anh ta xuống mặt đất, trượt theo cái dốc, nhanh như chớp lăn tới bên chân A Tửu.
A Tửu nhìn điện thoại dưới chân rồi lại ngẩng đầu, người trên cây đã tháo kính bảo hộ, lộ ra gương mặt cực kỳ trắng và sắc nét, khoảng chừng hai mươi.
Cánh của dù lượn trên người anh ta đã bị gãy một đoạn, cả người treo lơ lửng trên cây, lên không được mà xuống cũng không xong, chỉ có thể bị treo giữa không trung, trước mắt, dù ai nhìn cũng biết anh ta đang trong một tình huống lúng túng, song dường như anh chẳng quan tâm, thậm chí còn thích thú thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Đợi nhìn thấy A Tửu đang đứng ở lưng chừng núi và flycam đang quay hình thì anh ta mới khẽ nhướng mày, không để ý camera lắm, nhếch môi biếng nhác, cao giọng kêu A Tửu: “Này! Có thể nhặt bộ đàm dưới đất rồi ném lên giúp tôi không?”
Một giây, không có động tĩnh gì.
Năm giây, không có động tĩnh gì.
Mười lăm giây, vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Trong mắt những người khác thì A Tửu đã u mê rồi, cô nhìn người trên cây tới mức ngu người, thực tế là A Tửu chỉ đang nghi ngờ anh ta làm gì mà không trực tiếp nhảy xuống lấy bộ đàm.
Không dám nhảy à?
Ồ, ánh mắt A Tửu hơi sáng lên, lần đầu tiên trong đời cô gặp được người nhát gan hơn cả mình! Trong thoáng chốc, A Tửu thầm cảm thấy có chút kiêu ngạo không thể nói nên lời.
Thanh niên bị bơ nửa ngày, trên mặt cũng chẳng thấy tức giận, trái lại nhíu mày, vô cùng tự tin nói: “Sao đấy? Phát hiện tôi đẹp trai à? Khụ, tôi và cô thương lượng chút nhé, cô ném bộ đàm lên rồi nhìn tôi tiếp ha? Nhìn bao lâu cũng được.”
“Ném lên?” A Tửu cong người nhặt bộ đàm, cô đi tới dưới tán cây rồi ngửa đầu nhìn người bị treo trên cây cách mặt đất khoảng 2 mét: “Sau đó thì sao?”
Thanh niên cũng không sợ ngã xuống, anh ta nhích tới nhích lui để cởi bộ đồ bảo hộ, chịu thôi, bị trói gô trên cây thế này hoàn toàn hạn chế sự phát huy của anh, chỉ dựa vào bản thân thì chả tài nào nhảy xuống hoặc leo lên được, nghe A Tửu nói thì giọng điệu anh ta rất thản nhiên: “Sau đó? Để cô cứu tôi xuống, lúc về sẽ dạy dỗ một thằng…”
Nói được một nửa, đối diện với đôi mắt to tròn và long lanh của A Tửu thì thanh niên bèn nuốt chữ “ngu” vào, anh ta chìa tay ra: “Cô cứ ném mạnh lên, tôi chụp được.”
A Tửu liếc nhìn độ cao, cô cảm thấy mình có thể tìm chết để kiếm được giá trị hãm lờ nên ngẩng đầu, nghiêm túc cam kết với anh ta: “Tôi có thể xách anh xuống, còn tiết kiệm thời gian hơn anh kêu người tới, anh đồng ý không?”
Dù cô muốn tìm chết nhưng cũng phải hỏi ý kiến người trong cuộc.
Trông thanh niên kia khá thờ ơ, cũng có thể là không thờ ơ mà chỉ đơn thuần muốn xem kết quả có kích thích hay không, anh ta lười biếng cười một tiếng: “Được chứ, cô tới…”
Lời còn chưa dứt, một giây sau, anh ta và người xem live stream đều trơ mắt nhìn A Tửu ba bước rồi hai bước, nhanh nhẹn như chim én mà bay lên cây.
Thanh niên thấy vậy thì vẻ mặt xuất hiện sự kinh ngạc ngắn ngủi, ngay sau đó khẽ chậc, cô nhóc này trông rất ngoan, hoang dã thật, coi cái tư thế thuần thục của cô vừa nãy chắc lúc đi học cũng phải leo tường cả chục, cả trăm lần ấy chứ?
A Tửu nắm dụng cụ bị kẹt trên cây ra, không nói hai lời, một tay xách người và cánh dù, hai cái cộng lại cũng cỡ 100kg, cô nhảy từ trên cao xuống, dễ dàng nhảy xuống một cái cây cao 2m.
Cây cao 2m.
2m.
Cũng chỉ 2m thôi… Ủa khoan, chân người đàn ông đó cách mặt đất 2m, thế chẳng phải cái cây treo anh ta là 4m hả?
Cái đù mé!!!
Giá trị hãm lờ: 15/9999.
“A…”
Thanh niên giẫm mặt đất dưới chân, sau khi xác định mình bị người ta xách xuống, chân tay vẫn lành lặn thì anh bỗng nghe âm thanh của A Tửu, anh nghiêng đầu lại thấy A Tửu đang cúi đầu nhìn lòng bàn tay, da dẻ cô nhóc trắng trẻo, trông bàn tay cũng mềm mại tinh tế.
“Sao vậy? Cô bị thương à? Tôi đưa cô…”
A Tửu nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình, nhớ tới thần chú 7 chữ, một nhõng nhẽo hai lười ba ngu, lúc thanh niên hỏi đến, cô thở dài tuyệt vọng, cố ra vẻ đau buồn: “Da tôi non quá, ban nãy nhặt bộ đàm của anh, không cẩn thận bị trầy rồi, đau lắm luôn QAQ.”
Giá trị hãm lờ: 16/9999.
Cư dân mạng: …
Từ đầu đến cuối, cô đều là công chúa hạt đậu*!!!
*Kiêu căng ngạo mạn.
Cái người nhảy từ trên cây xuống thật sự là cô sao?! Cô thông đồng với đội ngũ chương trình chứ gì!!
Thanh niên rũ mắt quan sát vệt đỏ mà chỉ cần chậm chút nữa sẽ hết trên tay A Tửu mấy lần, anh ta câm nín: “Nếu cô nói lúc cô xách tôi xuống rồi bị trầy…” Còn đáng tin hơn là bị trầy khi nhặt điện thoại đấy.
“Hả?” A Tửu ngỡ ngàng: “Hai chuyện đó khác nhau à?”
Cư dân mạng: Hai người bọn họ còn có thể nói vậy luôn?!
Thanh niên lười biếng dựa vào thân cây, anh ta hơi nhếch môi, con ngươi đen nhánh, lúc không cười thì sắc bén và lạnh nhạt, khi cười lại kiêu ngạo và phóng túng, anh ta duỗi tay đeo kính bảo hộ lên: “Có thể giống chắc? Tôi không đẹp trai hơn nó sao?”
Không thể không nói, đối với trình độ tự tin thì anh ta có thể nghiền nát A Tửu hàng nghìn lần.
Cư dân mạng: Tôi phun!
Đồ Tang Tửu yếu ra nhớt, cô không biết xấu hổ!
“Dm dm dm dm, nếu Tang Tửu thật sự muốn tỏ vẻ yếu đuối thì cô leo lên cây làm gì! Cô nhảy 3m làm gì! Cô bị trầy cũng đừng đổ thừa cho bộ đàm chứ!!! Bộ đàm nó oan lắm đó!”
“Trước đây con mắm nào nói Tang Tửu dùng thế thân lúc quay phim? Cái bản lĩnh vừa nãy rất nhanh nhẹn đấy, đoàn làm phim cần lấy dây thép câu lên chắc?”
“Tao thấy Tang Tửu làm nhẹ nhàng vậy cũng nghi ngờ bả xách bông gòn nhảy xuống, chẳng lẽ bả là em gái của Thủy thủ Popeye?”
“Mấy người đều nói về Tang Tửu, chỉ có mị đang liếm nhan sắc của anh trai kia à? Mắt sáng mày kiếm, cổ phán sinh thần*, bề ngoài đỉnh của chóp quá huhuhu, xin hỏi anh trai này là thực tập sinh của công ty nào vậy!!!”
*đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Tổ hợp nhan sắc trước mắt đã làm tui tỉnh ngủ, chắc người này không phải thực tập sinh của công ty Tang Tửu chứ? Mượn cơ hội ghép CP, hai bên đều có lợi? Tui không tin vừa khéo đang chơi dù lượn thì bị tai nạn, rơi trước mặt Tang Tửu.”
“Đúng vậy, tự nhiên Tang Tửu đi hái hoa đã rất kỳ lạ rồi, hai người ghép CP chớ gì? Chắc chắn cái vụ nhảy lên cây đã có kỹ xảo với chuẩn bị!”
“Dm! Tao thấy bây đoán đúng rồi đó, người bình thường nào lại pose dáng trên cây?! Y như con công xòe đuôi vậy! Chắc là để cho đám tụi mình ngắm! Người đàn ông xảo quyệt!”
Hai tiếng sau, chờ A Tửu bưng một cái gùi đựng hoa dại và rau củ trở về sân, cư dân mạng cũng đã tranh cãi không ngơi nghỉ, thậm chí bọn họ đánh cược, đợi công ty quản lý của Tang Tửu đẩy ra một nghệ sĩ mới.
Lúc A Tửu trở về, trong sân không một bóng người, chỉ có một núi bắp nhỏ được đẩy về, nhìn khoảng trăm kg bắp, A Tửu quay đầu nhìn ruộng ngô với vẻ kính phục.
Đều ăn bơ làm biếng giống nhau, mình vẫn đang học mà bọn họ đã có thể cố tình rề rà tới tận trưa để phối hợp với sự sắp xếp của chương trình, chuyên nghiệp quá!
A Tửu nhìn ruộng ngô rồi lại nhìn về sân, hẳn lúc mọi người đẩy bắp tới đây rất vội vàng nên lá và râu bắp rơi đầy trên đất, A Tửu xốc tung chăn nệm thôi đã không chịu nổi, hiển nhiên cũng không chịu nổi cái sân lộn xộn này.
Hồi lâu sau, A Tửu do dự giơ tay cầm chổi, lúc chuẩn bị quét dọn cũng nhớ phải ra vẻ, mặt mũi cô vô cùng ghét bỏ, trông như được cực kỳ nuông chiều: “Sân dơ quá! Không xứng để em đặt chân, cũng không xứng để đôi giày vừa đắt vừa đẹp của em đạp lên!!”
Fans: “.”
Rõ ràng rất đáng yêu nhưng hết lần này tới lần khác đều già mồm.
Giá trị hãm lờ: 17/9999.
Nhìn giá trị hãm lờ tăng lên, A Tửu vui vẻ, hạnh phúc, mừng rỡ cầm cây chổi lớn, trong lòng chẳng có chút gánh nặng nào mà quét sạch sân.
Khi A Tửu cầm chổi trong sân, năm người kia cũng làm xong nhiệm vụ bẻ bắp trước thời hạn nửa tiếng.
Bạch Dao không chịu thua, sợ bị so sánh với biểu hiện tối qua của A Tửu nên từ trưa tới giờ đều vùi đầu cực khổ, đợi bẻ xong bắp, dựa vào tốc độ của mình thì cô ta có thể suy ra việc A Tửu hoàn thành nhiệm vụ có khuất tất, cô ta không khỏi thở phào nhẹn nhõm, song đồng thời sự đau nhức trên tay và đùi cũng ập tới.
Đang khó chịu, bên tai Bạch Dao truyền đến mấy tiếng lẩm bẩm của Tống Dập và Diệp Doãn Đồng.
“Mệt quá, may là hôm qua có A Tửu, nếu không chắc tụi mình cũng nằm rồi.”
“A Tửu bẻ bắp vừa nhanh vừa đẹp, y như bé tiên nữ vậy, khiến người ta hâm mộ ghê, đợi khi nào rảnh em cũng muốn học.”
“Học hay không thì nói sau, buổi trưa phải ăn no đã, không thể để đội ngũ chương trình bỏ bớt nguyên liệu nấu ăn của mình.”
Bạch Dao tức giận đến mức run tay, một người hai người đều diễn ghiền rồi hay gì?! Sợ người khác không biết ba người có mờ ám với đội ngũ chương trình?!!
“À ừm, tôi có một vấn đề.” Âm thanh Bạch Dao rất thấp, dường như hơi khó xử và áy náy: “Cánh tay tôi nhức quá, có lẽ không làm cơm trưa được, không thì…”
Bạch Dao nói được một nửa thì Quý Lâm Xuyên đã đẩy cửa sân, năm người bất ngờ bắt gặp A Tửu đang đội nón rơm, một tay bê bàn đá, một tay cầm chổi quét lá cây bị kẹt dưới chân bàn.
Bọn họ đồng loạt dừng bước nhìn A Tửu một cách kinh hoàng, nhìn cổ tay mảnh khảnh của A Tửu, rồi nhìn cái bàn đá vẫn đang được A Tửu bê lên.
A Tửu thấy bọn họ quay lại thì trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Mọi người về rồi! Em sắp chết đói tới nơi! Bạch Dao, tí nữa chị làm đồ ăn nha, em giúp chị canh lửa, em sẽ cố gắng để chị cảm thấy không cần phải cải thiện nhiều chỗ nữa gào*!”
*
Bạch Dao không khỏi lùi về phía sau nửa bước, khó khăn nuốt nước miếng, bình thường Tang Tửu chỉ động miệng không động tay, bây giờ lại muốn đánh người?
Đối với phương diện mồm mép, cô ta có thể mưu tính Tang Tửu, nhưng một khi đụng tay đụng chân thì không phải cô ta sẽ bị Tang Tửu quật cái bàn đó tới chết sao?
Lúc Bạch Dao run sợ, Tống Dập đã khóc lóc: “A Tửu, Dao Dao nói tay chị ấy đau nên không làm cơm trưa được…”
“Không!” Bạch Dao chợt níu Tống Dập, ngăn cậu nói tiếp, đồng thời ánh mắt cũng dán chặt vào bàn đá, cô ta rất sợ A Tửu không vui sẽ ném cái bàn tới, thoáng chốc trên mặt cô ta nở nụ cười cứng ngắc lại không thất lễ: “Làm một bữa cơm thôi mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
A Tửu không hiểu sự hoảng sợ trong mắt họ, cô muộn màng nhận ra mình chưa làm nên đưa cây chổi về phía trước, ra vẻ đại tiểu thư, hất cằm rồi nói một cách vàng thật không sợ lửa: “Tay em nhức quá, mọi người ai tới cầm giùm em đi?”
Những người khác: ….
Bọn họ nhìn bàn đá trong tay A Tửu, lại nhìn cây chổi đang được chìa ra, trong phút chốc không phân biệt được A Tửu hy vọng bọn họ giúp cô cầm món nào.
Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Ngoài sân của hộ nông dân, A Tửu đi về phía trước ngắm nghía thì có thể thấy những người khác đang rơi mồ hôi trong ruộng bắp, vòng về phía sau lại thấy núi xanh và biển hoa.
A Tửu đứng tại chỗ nghĩ ngơi vài phút, cô bỏ kẹo vào túi, một tay cầm chiếc mũ rộng vành, không chút do dự đi lên núi, dịu dàng nói: “Nhìn dáng vẻ của mọi người hẳn là cảm nắng! Em lên núi hái vài bó hoa làm trà hoa cho mọi người!”
“Dm! Tao còn tưởng lương tâm của Tang Tửu bất an, định ra đó làm phụ? Đầu óc tao bị cửa kẹp rồi =))))))))”
“Tôi còn định nói lúc Tang Tửu đòi kẹo hơi dễ thương, cuối cùng những người khác làm việc, cô lên núi hái bông? Cô rảnh lắm à??”
“Không phải cô bảo là sợ nóng sợ cháy nắng sao? Cô bẻ bắp thì sợ cháy nắng? Hái hoa thì không? Ra vẻ yếu đuối, năn nỉ cô rời chương trình đi!!!”
“Tụi bây đủ chưa? Thu Thu làm xong nhiệm vụ của mình ok? Đã giúp Tống Dập và Diệp Doãn Đồng rồi ok? Mắc gì phải đi giúp nữa?”
“Fans Tang Tửu thành thật chút đi! Tang Tửu có thể bẻ xong bắp đều mẹ nó là chuyện cười đấy, cũng mỗi tụi bây tin nội tình đen tối của Tang Tửu và đội ngũ chương trình.”
Giá trị hãm lờ: 14/9999.
Ơ!
A Tửu hơi nhếch môi, hệt như lười biếng không đi bẻ bắp, đổi thành cách nói khác là có ngay giá trị hãm lờ!
A Tửu vừa nghĩ xong, bản thân cô và dân mạng đều đồng thời nhìn thấy có thứ gì đó phấp phới rơi từ trên trời xuống.
Tán cây um tùm và cao lớn bỗng run lên, một người đàn ông ăn mặc kín kẽ bị treo trên cây, anh ta tránh được một màn đụng chạm thân mật với đất mẹ, cành cây khô bị ép nên khẽ cong lại, một lát sau thì bật ra.
“Bịch”, một vật màu đen rơi từ trong tay anh ta xuống mặt đất, trượt theo cái dốc, nhanh như chớp lăn tới bên chân A Tửu.
A Tửu nhìn điện thoại dưới chân rồi lại ngẩng đầu, người trên cây đã tháo kính bảo hộ, lộ ra gương mặt cực kỳ trắng và sắc nét, khoảng chừng hai mươi.
Cánh của dù lượn trên người anh ta đã bị gãy một đoạn, cả người treo lơ lửng trên cây, lên không được mà xuống cũng không xong, chỉ có thể bị treo giữa không trung, trước mắt, dù ai nhìn cũng biết anh ta đang trong một tình huống lúng túng, song dường như anh chẳng quan tâm, thậm chí còn thích thú thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Đợi nhìn thấy A Tửu đang đứng ở lưng chừng núi và flycam đang quay hình thì anh ta mới khẽ nhướng mày, không để ý camera lắm, nhếch môi biếng nhác, cao giọng kêu A Tửu: “Này! Có thể nhặt bộ đàm dưới đất rồi ném lên giúp tôi không?”
Một giây, không có động tĩnh gì.
Năm giây, không có động tĩnh gì.
Mười lăm giây, vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Trong mắt những người khác thì A Tửu đã u mê rồi, cô nhìn người trên cây tới mức ngu người, thực tế là A Tửu chỉ đang nghi ngờ anh ta làm gì mà không trực tiếp nhảy xuống lấy bộ đàm.
Không dám nhảy à?
Ồ, ánh mắt A Tửu hơi sáng lên, lần đầu tiên trong đời cô gặp được người nhát gan hơn cả mình! Trong thoáng chốc, A Tửu thầm cảm thấy có chút kiêu ngạo không thể nói nên lời.
Thanh niên bị bơ nửa ngày, trên mặt cũng chẳng thấy tức giận, trái lại nhíu mày, vô cùng tự tin nói: “Sao đấy? Phát hiện tôi đẹp trai à? Khụ, tôi và cô thương lượng chút nhé, cô ném bộ đàm lên rồi nhìn tôi tiếp ha? Nhìn bao lâu cũng được.”
“Ném lên?” A Tửu cong người nhặt bộ đàm, cô đi tới dưới tán cây rồi ngửa đầu nhìn người bị treo trên cây cách mặt đất khoảng 2 mét: “Sau đó thì sao?”
Thanh niên cũng không sợ ngã xuống, anh ta nhích tới nhích lui để cởi bộ đồ bảo hộ, chịu thôi, bị trói gô trên cây thế này hoàn toàn hạn chế sự phát huy của anh, chỉ dựa vào bản thân thì chả tài nào nhảy xuống hoặc leo lên được, nghe A Tửu nói thì giọng điệu anh ta rất thản nhiên: “Sau đó? Để cô cứu tôi xuống, lúc về sẽ dạy dỗ một thằng…”
Nói được một nửa, đối diện với đôi mắt to tròn và long lanh của A Tửu thì thanh niên bèn nuốt chữ “ngu” vào, anh ta chìa tay ra: “Cô cứ ném mạnh lên, tôi chụp được.”
A Tửu liếc nhìn độ cao, cô cảm thấy mình có thể tìm chết để kiếm được giá trị hãm lờ nên ngẩng đầu, nghiêm túc cam kết với anh ta: “Tôi có thể xách anh xuống, còn tiết kiệm thời gian hơn anh kêu người tới, anh đồng ý không?”
Dù cô muốn tìm chết nhưng cũng phải hỏi ý kiến người trong cuộc.
Trông thanh niên kia khá thờ ơ, cũng có thể là không thờ ơ mà chỉ đơn thuần muốn xem kết quả có kích thích hay không, anh ta lười biếng cười một tiếng: “Được chứ, cô tới…”
Lời còn chưa dứt, một giây sau, anh ta và người xem live stream đều trơ mắt nhìn A Tửu ba bước rồi hai bước, nhanh nhẹn như chim én mà bay lên cây.
Thanh niên thấy vậy thì vẻ mặt xuất hiện sự kinh ngạc ngắn ngủi, ngay sau đó khẽ chậc, cô nhóc này trông rất ngoan, hoang dã thật, coi cái tư thế thuần thục của cô vừa nãy chắc lúc đi học cũng phải leo tường cả chục, cả trăm lần ấy chứ?
A Tửu nắm dụng cụ bị kẹt trên cây ra, không nói hai lời, một tay xách người và cánh dù, hai cái cộng lại cũng cỡ 100kg, cô nhảy từ trên cao xuống, dễ dàng nhảy xuống một cái cây cao 2m.
Cây cao 2m.
2m.
Cũng chỉ 2m thôi… Ủa khoan, chân người đàn ông đó cách mặt đất 2m, thế chẳng phải cái cây treo anh ta là 4m hả?
Cái đù mé!!!
Giá trị hãm lờ: 15/9999.
“A…”
Thanh niên giẫm mặt đất dưới chân, sau khi xác định mình bị người ta xách xuống, chân tay vẫn lành lặn thì anh bỗng nghe âm thanh của A Tửu, anh nghiêng đầu lại thấy A Tửu đang cúi đầu nhìn lòng bàn tay, da dẻ cô nhóc trắng trẻo, trông bàn tay cũng mềm mại tinh tế.
“Sao vậy? Cô bị thương à? Tôi đưa cô…”
A Tửu nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình, nhớ tới thần chú 7 chữ, một nhõng nhẽo hai lười ba ngu, lúc thanh niên hỏi đến, cô thở dài tuyệt vọng, cố ra vẻ đau buồn: “Da tôi non quá, ban nãy nhặt bộ đàm của anh, không cẩn thận bị trầy rồi, đau lắm luôn QAQ.”
Giá trị hãm lờ: 16/9999.
Cư dân mạng: …
Từ đầu đến cuối, cô đều là công chúa hạt đậu*!!!
*Kiêu căng ngạo mạn.
Cái người nhảy từ trên cây xuống thật sự là cô sao?! Cô thông đồng với đội ngũ chương trình chứ gì!!
Thanh niên rũ mắt quan sát vệt đỏ mà chỉ cần chậm chút nữa sẽ hết trên tay A Tửu mấy lần, anh ta câm nín: “Nếu cô nói lúc cô xách tôi xuống rồi bị trầy…” Còn đáng tin hơn là bị trầy khi nhặt điện thoại đấy.
“Hả?” A Tửu ngỡ ngàng: “Hai chuyện đó khác nhau à?”
Cư dân mạng: Hai người bọn họ còn có thể nói vậy luôn?!
Thanh niên lười biếng dựa vào thân cây, anh ta hơi nhếch môi, con ngươi đen nhánh, lúc không cười thì sắc bén và lạnh nhạt, khi cười lại kiêu ngạo và phóng túng, anh ta duỗi tay đeo kính bảo hộ lên: “Có thể giống chắc? Tôi không đẹp trai hơn nó sao?”
Không thể không nói, đối với trình độ tự tin thì anh ta có thể nghiền nát A Tửu hàng nghìn lần.
Cư dân mạng: Tôi phun!
Đồ Tang Tửu yếu ra nhớt, cô không biết xấu hổ!
“Dm dm dm dm, nếu Tang Tửu thật sự muốn tỏ vẻ yếu đuối thì cô leo lên cây làm gì! Cô nhảy 3m làm gì! Cô bị trầy cũng đừng đổ thừa cho bộ đàm chứ!!! Bộ đàm nó oan lắm đó!”
“Trước đây con mắm nào nói Tang Tửu dùng thế thân lúc quay phim? Cái bản lĩnh vừa nãy rất nhanh nhẹn đấy, đoàn làm phim cần lấy dây thép câu lên chắc?”
“Tao thấy Tang Tửu làm nhẹ nhàng vậy cũng nghi ngờ bả xách bông gòn nhảy xuống, chẳng lẽ bả là em gái của Thủy thủ Popeye?”
“Mấy người đều nói về Tang Tửu, chỉ có mị đang liếm nhan sắc của anh trai kia à? Mắt sáng mày kiếm, cổ phán sinh thần*, bề ngoài đỉnh của chóp quá huhuhu, xin hỏi anh trai này là thực tập sinh của công ty nào vậy!!!”
*đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Tổ hợp nhan sắc trước mắt đã làm tui tỉnh ngủ, chắc người này không phải thực tập sinh của công ty Tang Tửu chứ? Mượn cơ hội ghép CP, hai bên đều có lợi? Tui không tin vừa khéo đang chơi dù lượn thì bị tai nạn, rơi trước mặt Tang Tửu.”
“Đúng vậy, tự nhiên Tang Tửu đi hái hoa đã rất kỳ lạ rồi, hai người ghép CP chớ gì? Chắc chắn cái vụ nhảy lên cây đã có kỹ xảo với chuẩn bị!”
“Dm! Tao thấy bây đoán đúng rồi đó, người bình thường nào lại pose dáng trên cây?! Y như con công xòe đuôi vậy! Chắc là để cho đám tụi mình ngắm! Người đàn ông xảo quyệt!”
Hai tiếng sau, chờ A Tửu bưng một cái gùi đựng hoa dại và rau củ trở về sân, cư dân mạng cũng đã tranh cãi không ngơi nghỉ, thậm chí bọn họ đánh cược, đợi công ty quản lý của Tang Tửu đẩy ra một nghệ sĩ mới.
Lúc A Tửu trở về, trong sân không một bóng người, chỉ có một núi bắp nhỏ được đẩy về, nhìn khoảng trăm kg bắp, A Tửu quay đầu nhìn ruộng ngô với vẻ kính phục.
Đều ăn bơ làm biếng giống nhau, mình vẫn đang học mà bọn họ đã có thể cố tình rề rà tới tận trưa để phối hợp với sự sắp xếp của chương trình, chuyên nghiệp quá!
A Tửu nhìn ruộng ngô rồi lại nhìn về sân, hẳn lúc mọi người đẩy bắp tới đây rất vội vàng nên lá và râu bắp rơi đầy trên đất, A Tửu xốc tung chăn nệm thôi đã không chịu nổi, hiển nhiên cũng không chịu nổi cái sân lộn xộn này.
Hồi lâu sau, A Tửu do dự giơ tay cầm chổi, lúc chuẩn bị quét dọn cũng nhớ phải ra vẻ, mặt mũi cô vô cùng ghét bỏ, trông như được cực kỳ nuông chiều: “Sân dơ quá! Không xứng để em đặt chân, cũng không xứng để đôi giày vừa đắt vừa đẹp của em đạp lên!!”
Fans: “.”
Rõ ràng rất đáng yêu nhưng hết lần này tới lần khác đều già mồm.
Giá trị hãm lờ: 17/9999.
Nhìn giá trị hãm lờ tăng lên, A Tửu vui vẻ, hạnh phúc, mừng rỡ cầm cây chổi lớn, trong lòng chẳng có chút gánh nặng nào mà quét sạch sân.
Khi A Tửu cầm chổi trong sân, năm người kia cũng làm xong nhiệm vụ bẻ bắp trước thời hạn nửa tiếng.
Bạch Dao không chịu thua, sợ bị so sánh với biểu hiện tối qua của A Tửu nên từ trưa tới giờ đều vùi đầu cực khổ, đợi bẻ xong bắp, dựa vào tốc độ của mình thì cô ta có thể suy ra việc A Tửu hoàn thành nhiệm vụ có khuất tất, cô ta không khỏi thở phào nhẹn nhõm, song đồng thời sự đau nhức trên tay và đùi cũng ập tới.
Đang khó chịu, bên tai Bạch Dao truyền đến mấy tiếng lẩm bẩm của Tống Dập và Diệp Doãn Đồng.
“Mệt quá, may là hôm qua có A Tửu, nếu không chắc tụi mình cũng nằm rồi.”
“A Tửu bẻ bắp vừa nhanh vừa đẹp, y như bé tiên nữ vậy, khiến người ta hâm mộ ghê, đợi khi nào rảnh em cũng muốn học.”
“Học hay không thì nói sau, buổi trưa phải ăn no đã, không thể để đội ngũ chương trình bỏ bớt nguyên liệu nấu ăn của mình.”
Bạch Dao tức giận đến mức run tay, một người hai người đều diễn ghiền rồi hay gì?! Sợ người khác không biết ba người có mờ ám với đội ngũ chương trình?!!
“À ừm, tôi có một vấn đề.” Âm thanh Bạch Dao rất thấp, dường như hơi khó xử và áy náy: “Cánh tay tôi nhức quá, có lẽ không làm cơm trưa được, không thì…”
Bạch Dao nói được một nửa thì Quý Lâm Xuyên đã đẩy cửa sân, năm người bất ngờ bắt gặp A Tửu đang đội nón rơm, một tay bê bàn đá, một tay cầm chổi quét lá cây bị kẹt dưới chân bàn.
Bọn họ đồng loạt dừng bước nhìn A Tửu một cách kinh hoàng, nhìn cổ tay mảnh khảnh của A Tửu, rồi nhìn cái bàn đá vẫn đang được A Tửu bê lên.
A Tửu thấy bọn họ quay lại thì trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Mọi người về rồi! Em sắp chết đói tới nơi! Bạch Dao, tí nữa chị làm đồ ăn nha, em giúp chị canh lửa, em sẽ cố gắng để chị cảm thấy không cần phải cải thiện nhiều chỗ nữa gào*!”
*
Bạch Dao không khỏi lùi về phía sau nửa bước, khó khăn nuốt nước miếng, bình thường Tang Tửu chỉ động miệng không động tay, bây giờ lại muốn đánh người?
Đối với phương diện mồm mép, cô ta có thể mưu tính Tang Tửu, nhưng một khi đụng tay đụng chân thì không phải cô ta sẽ bị Tang Tửu quật cái bàn đó tới chết sao?
Lúc Bạch Dao run sợ, Tống Dập đã khóc lóc: “A Tửu, Dao Dao nói tay chị ấy đau nên không làm cơm trưa được…”
“Không!” Bạch Dao chợt níu Tống Dập, ngăn cậu nói tiếp, đồng thời ánh mắt cũng dán chặt vào bàn đá, cô ta rất sợ A Tửu không vui sẽ ném cái bàn tới, thoáng chốc trên mặt cô ta nở nụ cười cứng ngắc lại không thất lễ: “Làm một bữa cơm thôi mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
A Tửu không hiểu sự hoảng sợ trong mắt họ, cô muộn màng nhận ra mình chưa làm nên đưa cây chổi về phía trước, ra vẻ đại tiểu thư, hất cằm rồi nói một cách vàng thật không sợ lửa: “Tay em nhức quá, mọi người ai tới cầm giùm em đi?”
Những người khác: ….
Bọn họ nhìn bàn đá trong tay A Tửu, lại nhìn cây chổi đang được chìa ra, trong phút chốc không phân biệt được A Tửu hy vọng bọn họ giúp cô cầm món nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook