Trong nhóm của Dịch Thiên Bằng gồm các học sinh của trường trung học phụ thuộc, lúc đầu là nhóm có nhiều người nhất trong trại tập huấn, nhưng đến bây giờ, chỉ còn lại không đến bốn người.

Có người thì bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, có người thì bị Dịch Thiên Bằng đuổi ra khỏi nhóm, còn có người thì bởi vì thất vọng và lo lắng sợ bị bán đứng, chủ động rút lui khỏi nhóm...

Tóm lại, vốn dĩ là nhóm được xem trọng nhất, bây giờ lung lay sắp đổ, bấp bênh không ổn định.

...

Cuộc thi đấu tranh giành giấy chứng nhận tốt nghiệp đầu tiên của trại tập huấn, tiến hành trong trại phát triển chất lượng toàn diện dã ngoại của đại học Diên Tân.

Lục Hoành đứng phía trước doanh trại, tuyên bố quy định của cuộc thi.

"Cuộc thi vượt qua chướng ngại vật, kiểm tra thể lực của các trò, sức chịu đựng và lòng can đảm... trước mỗi một cửa ải, đều sẽ kết hợp với một đề khó vô cùng phức tạp, chỉ có giải đúng đề mới có thể tiếp tục vượt cửa ải."

Có học sinh giơ tay hỏi: "Thầy Lục, lần này có loại không."

"Đương nhiên là có, ba học sinh đi ra khỏi doanh trại cuối cùng, sẽ bị đào thải."

Tim của các bạn học sinh đập nhanh theo đó, loại đến ba người cùng một lúc, quá tàn khốc luôn.

Lại có học sinh hỏi: "Thầy ơi, lần này là thi đấu theo nhóm, hay là thi đấu cá nhân vậy?"

Lục Hoành còn chưa trả lời, có học sinh bên cạnh đã nói: "Cậu không nghe hay sao, đây là cuộc thi tranh giành giấy chứng nhận tốt nghiệp, chắc chắn là thi đấu cá nhân, giấy chứng nhận tốt nghiệp chỉ có thể phát cho cá nhân, không thể phát theo nhóm."

"Có đúng không, thầy Lục."

Khóe miệng Lục Hoành cong lên, mỉm cười với ý tứ sâu xa: "Đúng, cũng không đúng."

"Ý là sao ạ?" Các bạn học sinh nghi hoặc không hiểu nhìn anh ta.

"Lần này, thi đấu theo nhóm hay là thi đấu cá nhân, do chính các trò lựa chọn."

Vừa mới dứt lời, ở dưới bắt đầu bàn tán: "Sao lại còn tự lựa chọn chứ?"

"Vậy phải chọn thế nào?"

"Không hiểu."

Lục Hoành tiếp tục nói: "Các trò có thể lựa chọn cá nhân vượt cửa ải, dựa vào thực lực của mình giành được giấy chứng nhận tốt nghiệp, đương nhiên, các trò cũng có thể lựa chọn thi đấu theo nhóm, dù sao thì, cuộc thi này sẽ có ba người bị loại."

Ôn Niệm Niệm hiểu rõ dụng ý của cuộc thi lần này nhắm vào chính là các học sinh tương đối xuất sắc trong nhóm, xem họ rốt cuộc là lựa chọn bảo toàn thành viên của nhóm hay là lấy vinh quang của cá nhân.

Mà hai kiểu lựa chọn này, đều có ưu điểm và khuyết điểm.

Nhưng cuộc sống chính là ép buộc người ta phải lựa chọn cái này hoặc cái kia, lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác nhau, đây cũng chính là thiết tưởng suy luận của lý luận không gian song song mà cô nghiên cứu trước kia.

Cô đã từng cho rằng đây chỉ là suy luận, nhưng bây giờ cô khẳng định đây chính là hiện thực rõ ràng xảy ra với cô.

Không gian và thời gian của cô xảy ra rối loạn, khiến cho cô đi đến một không gian song song khác, trong cái không gian này, cô lại một lần nữa trải qua một cuộc đời hoàn toàn khác.

Trong lúc Ôn Niệm Niệm đang trầm tư, các học sinh lần lượt đi vào doanh trại.

Đại đa số học sinh có tự tin, đều lựa chọn thi đấu cá nhân, trong đó cũng bao gồm cả Dịch Thiên Bằng.

Cậu ta không chút do dự bỏ rơi các thành viên khác trong đội, một mình giải đề vượt cửa ải.

Dù sao thì, đây chính là cuộc thi giành chiếm trước giấy thông hành chứng nhận tốt nghiệp.

Hợp thành là vì có thể ở lại trong trận đấu lâu hơn một chút, nhưng nói trắng ra là, đối mặt với lợi ích, ai cũng ích kỷ.

Đồng đội cũng có thể biến thành đối thủ sau một giây.

Nhóm của Ôn Niệm Niệm trở nên rất lúng túng, doanh trại rất lớn, bên trong có cầu độc mộc rất cao, leo lên lưới dây thừng, thậm chí còn có một cái hồ nhân tạo cỡ lớn...

Mà những cửa ải này, đối với học sinh bình thường mà nói không là gì hết, nhưng đối với người đi đứng bất tiện như Ôn Loan mà nói, gần như là không thể vượt qua chướng ngại.

Trước khi vào doanh trại, Ôn Niệm Niệm tìm Lục Hoành, nói với anh ấy tình trạng của Ôn Loan một cách rõ ràng: "Cuộc thi này, anh của em có thể không tham gia được, có thể suy xét giữ lại tên của anh ấy hoặc là... cho anh ấy thi theo cách khác?"

Lục Hoành nhìn Ôn Loan một chút, cậu thiếu niên chống gậy, bình tĩnh đứng ở cổng doanh trại.

Hoạt động này, chính xác là không thích hợp với cậu ta lắm.

"Không được."

Lục Hành thế mà lại từ chối thỉnh cầu của Ôn Niệm Niệm: "Quy tắc chính là quy tắc, không thể thay đổi."

Quý Trì đi lên phía trước, nói: "Nhưng mà quy tắc là do người đặt ra mà."

"Nói thế không sai, nhưng công bằng mãi mãi vượt lên trên tình người."

Lục Hoành nói: "Mỗi người các trò, đều có ưu điểm và khuyết điểm của mình, Ôn Niệm Niệm thông minh, Giang Dữ linh hoạt luôn lấy đại cục làm trọng, Đinh Ninh thận trọng, còn Quý Trì rất biết tạo bầu không khí sôi động trong nhóm."

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rõ ý của Lục Hoành trong những lời nói này.

"Trong những cuộc thi trước kia, học trò Ôn Loan dựa vào bộ não thông minh của mình, đã giành không ít điểm tích lũy cho nhóm, các trò đã hưởng lợi từ thế mạnh đầu óc của trò ấy. Nhưng trong cuộc thi này, sự yếu thế của trò ấy xuất hiện rồi, các trò lại hy vọng thầy có thể vì điểm yếu của trò ấy mà thay đổi quy tắc, điều này chỉ sợ... không công bằng đối với những học sinh khác."

Ôn Niệm Niệm đã hiểu ý của Lục Hoành, mỗi một cuộc thi nhìn có vẻ như là cuộc khảo sát đánh giá kỳ quái không thể thuyết phục, thật ra đối với mỗi một học sinh khác nhau, đều có ưu điểm và khuyết điểm khác nhau về mức độ, có nhằm vào trí thông minh, cũng có nhằm vào sức khỏe, thậm chí còn có khảo sát đánh giá nhằm vào người có tố chất và đạo đức... không phải là ít.

Trong cuộc thi tại doanh trại lần này, rất không hữu nghị đối với Ôn Loan, nhưng cũng không thể bởi vậy mà thay đổi quy tắc vì cá nhân cậu ta, điều này không công bằng đối với các học sinh khác.

Ôn Niệm Niệm trong lòng cảm khái, Lục Hoành không hổ là học tâm lý, trong vài phút đã khiến họ á khẩu không nói gì được, tâm phục khẩu phục.

Ôn Loan bình tĩnh nói: "Tôi có thể rút lui."

"Không được!"

Ôn Niệm Niệm và Quý Trì cùng nói ra hai chữ này.

Quý Trì cau mày nói: "Cũng đã kiên trì đến bây giờ, bây giờ rút lui, thật sự quá đáng tiếc."

Hơn nữa Lục Hoành nói đúng, trong các cuộc đánh giá khảo sát thường ngày trước kia, lần nào Ôn Loan cũng giành được điểm tuyệt đối, giành về cho nhóm không ít điểm tích lũy.

Bây giờ gặp phải hạng mục không thích hợp cho lắm, lại muốn cậu ta rút lui...

Ôn Niệm Niệm thực sự không làm được, cô nhất định phải nghĩ cách, cùng đưa Ôn Loan vượt qua khảo sát lần này.

Giang Dữ nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian gấp rút, tớ đề nghị đi vào doanh trại trước đã, không thì... nhóm chúng ta thực sự sẽ có ba người bị loại đó."

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn Ôn Loan: "Anh, xe đến trước núi ắt có đường, chúng ta cứ vào trong trước rồi tính tiếp."

Ôn Loan mặc dù đã có ý rút lui, nhưng cậu ta cũng là một người con trai có quyết đoán, biết nếu như vẫn còn dây dưa thêm một chút nữa, cả nhóm có thể đều đứng trước nguy cơ bị loại vì cậu ta.

Vì thế cậu ta gật gật đầu, chống gậy đi vào trong doanh trại.

Doanh trại rất lớn, giống như chiếm gần một nửa khu rừng phía sau núi của trường đại học Diên Tân, thường dùng để tập quân sự cho sinh viên đại học mới nhập học.

Suy xét đến vấn đề an toàn, chướng ngại vật  được bố trí cũng khá bình thường, không có các hạng mục đặc biệt nguy hiểm.

Nhóm bạn quả quyết hành động, phân công hợp tác, hai người Ôn Niệm Niệm và Đinh Ninh phụ trách giải đề, còn hai người Quý Trì và Giang Tự thay phiên nhau cõng Ôn Loan, vượt qua các chướng ngại vật như đi cầu độc mộc, leo lưới dây v.v.v.

Hợp tác theo nhóm, qua được các cửa ải đích thực là nhẹ nhàng dễ dàng hơn rất nhiều so với làm việc cá nhân, những cửa ải chướng ngại vật trong doanh trại không phải là vấn đề, nhưng các câu hỏi kiểm tra ở mỗi một cửa ải, có độ khó cực cao.

Không ít các bạn học tham gia chiến đấu một mình, bị mắc kẹt tại những đề khó này, bước đi khó khăn.

Cho dù là Dịch Thiên Bằng trước giờ luôn tự cho mình là thiên tài, cũng bị mắc kẹt ở một đề bài, khó mà tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng những đề bài này đối với câu lạc bộ mà nói, hoàn toàn không là gì hết.

Trong các cuộc hội thảo ngày thường của họ đều triển khai thảo luận các đề khó, mỗi người đều phải phát biểu suy nghĩ của mình, từ đó tổng kết ra cách giải tối ưu nhất.

Hợp sức giải đề là sở trường của họ.

Dịch Thiên Bằng vô cùng vất vả mới giải xong đề bài của cửa ải cuối cùng, quay đầu lại, nhìn thấy tổ của Ôn Niệm Niệm thế mà cũng đã bắt kịp.

Cậu ta  kéo đáp án chính xác của mình xuống, nhét vào trong túi đề, trực tiếp chạy về phía điểm cuối cùng.

Hai người Ôn Niệm Niệm và Đinh Ninh vây quanh cái bàn, bắt đầu giải đáp án của câu hỏi làm khó Dịch Thiên Bằng hồi nãy.

Mà sau lưng, Giang Dữ cõng Ôn Loan trèo qua một cái tường thấp làm vật cản, Quý Trì cầm gậy giúp cậu ta, mệt tới nỗi mặt đỏ tía tai, thở hồng hộc.

Khóe mắt Dịch Thiên Bằng hiện ra một cái cười lạnh, ở đằng xa giơ ngón tay cái ngược với họ, có chút khiêu khích.

Cho dù bọn họ có giải đề nhanh đến đâu đi chăng nữa, nhưng mang theo cái vướng víu, làm sao có thể thắng được cậu ta!

Xem ra, cậu ta muốn trở thành người đầu tiên nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp trong trại tập huấn.

Là vàng thì mãi mãi sẽ không bị xỉn màu, cho dù xuất thân và gia thế của cậu ta không bằng Quý Trì, nhưng chỉ cần dựa vào sự cố gắng và thiên phú của mình, cậu ta cũng có thể đạp những người này ở dưới chân.

Dịch Thiên Bằng chạy đến nơi điểm cuối của doanh trại, bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Điểm cuối của doanh trại, hoàn toàn không hề giống như vạch cuối cùng trong tưởng tượng, mà là một mặt hồ xanh thẳm sóng biếc.

Bên hồ, mấy con thuyền dài sắp xếp ngay ngắn, trên thuyền để mấy cái áo phao.

Thầy Lục Hoành đứng xa xa ở bờ bên kia, vẫy tay với cậu ta.

Rất rõ ràng, còn một cửa ải cuối cùng, cần phải chèo thuyền sang bờ hồ phía bên kia, mới được tính là thực sự chiến thắng cuộc thi.

Dịch Thiên Bằng không làm chậm trễ, vội vàng đến cạnh con thuyền nhỏ đầu tiên đậu ở hàng đầu, mặc áo phao, nhảy lên trên thuyền.

Con thuyền nhỏ hơi giống thuyền rồng tết Đoan Ngọ, rất dài, mỗi hàng có một chỗ ngồi, một thuyền có năm chỗ ngồi, vừa vặn có thể ngồi đủ một nhóm.

Sau khi lên thuyền, Dịch Thiên Bằng lập tức gặp khó khăn.

Loại thuyền dài nhỏ này, cần phải nhiều người hợp lực mới có thể chèo được, một mình cậu ta ngồi lẻ loi trơ trọi trên chiếc thuyền nhỏ, chèo một chút bên trái, chèo một chút bên phải, kết quả con thuyền dài quay vòng tròn tại chỗ, chèo 15 phút vẫn chưa rời khỏi cảng được, ngược lại khiến cho cậu ta mệt tới nỗi thở hồng hộc.

Nhìn thấy nhóm của Ôn Niệm Niệm cũng đã đi tới bên hồ, Dịch Thiên Bằng càng thêm sốt ruột, liều mạng quơ mái chèo, tuyệt đối không thể để con vịt đã luộc chín bay đi mất.

Nhưng mà giống như cố ý đối đầu với cậu ta, càng sốt ruột càng không chèo đi được, cậu ta mất sức cả nửa ngày, kết quả thuyền lại chỉ ra khỏi cảng có mấy mét.

Giang Dữ đỡ Ôn Loan lên thuyền trước, sau đó lại kéo Ôn Niệm Niệm, Đinh Ninh và Chu Thử Hàn lần lượt lên thuyền.

Thuyền tất cả chỉ có năm chỗ ngồi, sau khi đã ngồi hết chỗ phía trước, chỉ còn lại một vị trí, còn lại hai người Giang Dữ và Quý Trì, hai người nhìn nhau.

Ôn Niệm Niệm cũng phát hiện ra điều không đúng, vội vàng nói: "Có thuyền lớn hơn một chút không."

"Không có." Giang Dữ đưa mắt nhìn ra xa: "Tất cả các thuyền, đều giống nhau."

Điều này cũng có nghĩa, nhóm bọn họ sáu người, phải bỏ lại một người, mới có thể thuận lợi sang được bờ bên kia.

"Cậu lên thuyền trước đi." Giang Dữ nói với Quý Trì: "Tớ sẽ nghĩ cách khác."

"Đùa cái gì chứ." Quý Trì lùi lại phía sau một bước: "Người nên lên thuyền, là cậu mới đúng chứ!"

"Một mình tớ cũng có thể qua được." Giang Dữ bình tĩnh nói: "Cậu lên thuyền trước đi, đừng làm mất thời gian nữa."

Quý Trì liên tục lắc đầu: "Cậu nhìn Dịch Thiên Bằng kìa, chỉ có một mình chắc chắn không chèo được thuyền đi đâu!"

Giọng Giang Dữ lạnh lùng nói: "Nếu như hai cậu còn nói nhảm nữa, hôm nay nhóm chúng ta sẽ bị loại cả nhóm."

Quý Trì nhìn về phía Ôn Niệm Niệm: "Cậu là tổ trưởng của nhóm mình, cậu quyết định, ai lên thuyền."

Ánh mắt nhàn nhạt bình tĩnh của Giang Dữ cũng quét về phía Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm:... 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương