Sáng hôm sau!

Hôm nay thứ bảy, Từ Y Chi sáng sớm đã chuẩn bị cháo, ăn uống xong liền kiểm tra bề ngoài đã hoá trang. Thấy không có gì thay đổi mới cùng Văn Thiếu Kiệt lên xe về nhà. Trong lòng cô có biết bao cảm xúc. Lần đầu tiên cô xa nhà, mà xa tận tuần lễ, không âu lo mới làchuyện lạ. 

Thấy Từ Y Chi như vậy, Văn Thiếu Kiệt có chút lo lắng. Nếu như cô thật sự gả cho anh, rồi cùng đi hưởng tuần trăng mật vài tháng, sẽ có hay không cô khóc nháo đòi anh đưa về? Nghĩ đến đây, cậu chủ nào đó rất không nể tình tính toán tìm cách để sau này cô cùng anh đi bao lâu cũng chẳng sợ.

“Kiệt, dừng ở đây đi” Xe chạy chẳng mấy chốc đến con hẻm nơi khu phố nhỏ. Từ Y Chi lắc nhẹ tay nhắc nhở Văn Thiếu Kiệt. Vì từ cửa hẻm vào nhà cô chỉ trọn vẹn vài mét, nếu không dừng lại có thể mẹ sẽ phát hiện mất. Cô chưa muốn để bại lộ chuyện mình nói dối nhanh đến vậy. Với lại, bề ngoài của anh sẽ khiến người khác để ý.

Văn Thiếu Kiệt xuống xe, nhanh chóng qua bên mở cửa để Từ Y Chi bước xuống. Anh chỉ cho người điều tra về thân phận và bối cảnh của cô, chứ chưa từng nghĩ đến, cô lại phải ở nơi này. Đồng thời, sự tức giận về tên Từ Khải trong lòng anh cũng tăng thêm một bậc. Cái lão già khốn kiếp, để anh lo việc cổ phiếu xong, sẽ khiến ông vào tù chẳng có ngày ra.

“Kiệt, em tự vào, anh về trước đi” Xuống xe, định quay bước đi, nhưng Từ Y Chi vẫn thấy Văn Thiếu Kiệt đứng đó thì nhắc nhở. Tuy hẻm này có vẻ hơi vắng người, nhưng cô lại không có ý định để anh ở lại. Khoảng cách hai bên nhà cũng khá gần, cô có thể tự mình trở lại.

“Ừm, em vào đi, rồi anh đi” Văn Thiếu Kiệt nhẹ hôn trán Từ Y Chi rồi dỗ dành cô. Tuy đôi môi mỉm cười, đôi mắt nhu tình, nhưng trong lòng anh có biết bao âm thanh gào thét trỗi dậy. Trời ạ, cô nói sẽ ngủ lại với mẹ một đêm, còn anh thì sao? Hai đêm này được ôm thân thể mềm mại cô vào lòng, giờ tự dưng lại không được như vậy, có chút bất mãn nhưng quả thực anh chẳng thể làm gì được.

“Được rồi, em vào đây” Từ Y Chi cũng không cho ý kiến. Nếu cô đứng đây một lát, lỡ như có người bắt gặp thì phiền phức, còn không bằng nhanh chóng đi vào, để anh đi làm sẽ tốt hơn. Mặc dù cô có chút luyến tiếc nhưng cảm giác đó nhanh chóng thay thế khi cô đặt chân vào cửa nhà mình.

“ Mẹ…” Từ Y Chi vào nhà, gõ cửa mãi không thấy ai trả lời, lòng liền có dự cảm không tốt đẩy cửa xông vào. Hình ảnh mẹ cô tái nhợt nằm trên đất khiến cô như từ trên cao rơi xuống. Cô chỉ đi vài ngày vì sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tất cả điều do cô phải không? Phải không?

“Chi Chi…” Văn Thiếu Kiệt vừa định mở cửa xe bước vào, liền nghe bên trong hẻm có tiếng thét. Anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến. Thấy Từ Y Chi vô cùng hoảng hốt ôm lấy người phụ nữ gầy yếu nằm bất động trên mặt đất, anh biết đã có chuyện xảy ra, dùng âm thanh trấn an nói “ Chi Chi, bình tĩnh, nhanh ra xe mở cửa”

Lúc này Từ Y Chi mới vội lấy lại tinh thần, lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, sau đó đứng dậy chạy nhanh ra ngoài mở cửa xe, Văn Thiếu Kiệt cũng lập tức ôm lấy mẹ Từ chạy theo. Thuận thế để bà ngồi phía sau cùng cô, anh nhanh chóng ngồi vào tay lái bắt đầu chạy, sau đó lấy điện thoại ra:

“ Dương, chuẩn bị phòng cấp cứu, 5 phút sau mình đến.”

Văn Thiếu Kiệt chỉ nói ngắn gọn như thế rồi ngắt điện thoại. Tốc độ chiếc xe cực nhanh lao trên đường. Từ Y Chi phía sau im lặng ôm chặt mẹ Từ vào lòng. Cô đang tự trách bản thân mình. Cô không nên để mẹ một mình trong lúc còn bệnh như vậy. 

Nếu như hôm nay cô không về?

Nếu như Kiệt không đi cùng cô?

Nếu như...     

Nếu bà có vấn đề gì, cô làm sao có thể tha thứ cho mình đây? Càng nghĩ càng sợ hãi, Từ Y Chi im lặng nhìn vào vô định, tựa hồ một người vừa đánh mất linh hồn của mình.

Nhìn Từ Y Chi phía sau thông qua kính chiếu hậu, Văn Thiếu Kiệt chợt thấy tim thắt lại. Côim lặng đến lạ thường như vậy thật làm anh hoang mang. Thà rằng cô cứ khóc, cứ luôn miệng gọi mẹ mà anh thấy tốt hơn là hiện tại. Còn như tình cảnh lúc này khiến anh thấy mình bất lực.

“Nhanh lên” Đến bệnh viện, Văn Thiếu Kiệt lập tức xuống xe, vòng phía sau nâng mẹ Từ rồi quát ngay đám y tá bác sĩ đang đứng ngây ngô. Đem xe đẩy đến, để bà nằm xuống, rồi anh nhanh chóng quay sang ôm Từ Y Chi vào lòng, cùng cô chạy theo. Lúc này thực sự anh mới buông lỏng trái tim khi vòng tay đang bao trọn thân thể cô.

Từ Y Chi không có bất kỳ phản ứng nào, đôi mắt chỉ im lặng nhìn vào gương mặt gầy yếu kia không rời. Cơ thể được Văn Thiếu Kiệt đỡ lấy, chạy theo mẹ.

“Kiệt, ai vậy?” Lâm Hoàng Dương đứng trước cửa phòng cấp cứu đợi, thấy người đến cũng gấp gáp hỏi. Anh vừa mới thực hiện xong ca mổ, chưa kịp nghỉ ngơi nữa thì nhận được điện thoại ‘ông chủ’ gọi, bảo có người cần cấp cứu, anh liền lê lết tấm thân mệt mỏi để chạy đến. Nói giỡn sao? ‘Ông chủ’ lên tiếng, ai dám cãi đây? Anh bất quá cũng chỉ là một viện trưởng bệnh viện thôi, chức cao lắm đâu =.=

“Dương, dùng mọi cách để cứu người này, nếu không…cậu tự cuốn gói đi” Văn Thiếu Kiệt lạnh lùng nhìn bạn rồi ra lệnh, đôi tay vẫn chưa rời khỏi người Từ Y Chi dù một phút. Bệnh viện này là của anh mở, vốn chỉ là dùng làm phòng mạch riêng cho nhà họ Văn, nhưng bốn năm trước, bởi vì sự xuất hiện của Lâm Hoàng Dương khiến anh thay đổi quyết định, mở rộng lĩnh vực này để nắm quyền tại thành phố Y.

“…” Lâm Hoàng Dương khoé môi co giật mãnh liệt. Khốn kiếp, anh có phải thần thánh đâu? Nếu là tình huống ngặt nghèo thì cho dù thần tiên tái thế cũng chẳng cứu được, anh lấy gì so với thần tiên? Đây chính là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn không chút tình nghĩa.

Vốn anh là một bác sĩ giỏi. Ở mỹ, chưa từng có ca bệnh nào có thể làm khó dễ anh. Chỉ vì một chút ‘sự cố’ anh liền bị ‘ông chủ’ của mình lừa gạt, đem nguyên một cái bệnh viện to đùng quăng cho anh. Mỗi ngày vùi đầu vào việc, anh cũng chẳng có chút rảnh rỗi nào để thoải mái.

Mà cái ‘ông chủ’ vô lương tâm kia không phải cái tên đang lạnh lùng ra lệnh cho anh thì làai? Anh là viện trưởng, nhưng con mẹ nó, viện trưởng mà tuỳ lúc để tên khốn Văn Thiếu Kiệt gọi như vậy thì còn ra thể thống gì chứ? 

Cứ như vậy, mười giây cho sự oán giận trong lòng Lâm Hoàng Dương cuối cùng cũng kết thúc. Thực ra, nếu không nhờ Văn Thiếu Kiệt ra tay cứu giúp, anh vốn đã bỏ mạng ở mỹ, bây giờ lấy gì ở đây rảnh rồi mắng chửi người chứ? Đó chỉ là một chút oán niệm vì bị công việc đè đầu, cũng nên cho anh thoải mái trong lòng đè đầu người khác chửi phải không?

Nghĩ là như vậy, mắng cũng chỉ như thế. Lâm Hoàng Dương rất biết điều gật đầu khẳng định, ánh mắt liền đặt lên cô gái nhỏ trong lòng Văn Thiếu Kiệt, thấy Từ Y Chi chôn mặt vào ngực ‘ông chủ’ anh mới nhanh chóng vào phòng cấp cứu. Bất mãn là bất mãn, nhưng anh thật lòng không muốn bỏ công việc này, lương cao ngập đầu mà, ai lại chê chứ >.<

“Chi Chi, không phải sợ, mẹ em sẽ không sao” Cửa phòng khép lại, Văn Thiếu Kiệt nhẹ nhàng vỗ lưng, dịu dàng dỗ dành Từ Y Chi. Thấy cô thành ra thế này, anh rất đau lòng. Tuy tin tưởng vào Lâm Hoàng Dương, nhưng dù sao, chuyện sinh tử không thể theo ý của người, ông trời đã định thì ai thay đổi được?

“Kiệt, ô ô, em sợ quá, mẹ của em…ô ô.”  Lúc này, những sự kiềm nén trong lòng Từ Y Chi như vỡ oà, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống không có dấu hiệu ngừng lại. Ôm chặt, vùi mặt vào lòng ngực anh, đem nước mắt nước mũi không chút kiêng dè tặng cho chiếc áo sơ mi giá trị của anh, làm ước một mảnh thật to. Nhưng Văn Thiếu Kiệt chẳng hề để ý đến, chỉ biết vỗ nhẹ lưng, đem lo lắng của cô xoá đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương