Từ Y Chi run rẩy ngồi trong lòng Văn Thiếu Kiệt. Mẹ cô vào trong đã hơn một tiếng rồi, vậy tại sao vẫn chưa có chút tin tức gì? Hay… thực sự mẹ cô đã có chuyện? Không, không thể nào, mẹ hiền lành như vậy, nhất định sẽ được trời phù hộ, nhất định mà.  Lòng thì nghĩ là như vậy, nhưng sâu trong tâm cô vẫn chẳng thể khống chế từng cơn sợ hãi ập đến.

Bỗng nhiên cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ lúc nãy nói chuyện với Văn Thiếu Kiệt bước ra. Đôi mắt Lâm Hoàng Dương đầu tiên là nhìn đến gương mặt tái xanh của Từ Y Chi, khiến anh cũng cực kỳ kinh ngạc. A, cái tên lúc nào cũng nghiêm mặt Văn Thiếu Kiệt, từ đâu nhặt được một cô bé đáng yêu như vậy?

Vì thế nhìn đến quên trời quên đất, nhưng ngay tức khắc, Lâm Hoàng Dương cảm nhận được một sự nguy hiểm bắn về phía mình. Không sai, Văn Thiếu Kiệt đang dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống anh để mà cảnh cáo. Ha, tên này chiếm hữu mạnh như vậy, anh có nên tặng thêm một chút kích thích? Không, nhất định không nên, vì ánh mắt kia, một bác sĩ bình thường cũng sẽ hiểu, nếu anh dám, đảm bảo ‘ông chủ’ sẽ đem anh qua lãnh thổ châu á vùng sa mạc biến thành lạc đà để cởi mất.

“Khụ… xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức…” Lâm Hoàng Dương dùng lời lẽ của ‘Lương Y Như Từ Mẫu’ mà nhìn về Văn Thiếu Kiệt nói. Anh nhả ra từng chữ, sợ rằng có ai đó sẽ nghe không rõ. Nhưng vấn đề lớn chính là, anh không hề cảm nhận hay biết được sự bất thường của một côgái.

“....”  Từng lời từng chữ kia vào tai, Từ Y Chi như nhớ đến cảnh tượng lúc mình xem phim, chính cái đoạn người mẹ bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ cũng nói như vậy. Kết quả, người mẹ chết đi. Vì vậy, cô không bao giờ coi những bộ phim như vậy nữa. Cô đã không coi phim, nhưng vì sao đoạn phim đó lại vô cùng chân thật diễn ra trong đầu? Mẹ côcũng như thế sao? Cảm giác trước mặt như bỗng đen tối, Từ Y Chi ngất đi, bên tai mơ hồ nghe được âm thanh quan tâm của người nào đó, nhưng cô đã dần mất đi ý thức.

“Chi Chi…” Tâm Văn Thiếu Kiệt cũng chợt lạnh. Khi Lâm Hoàng Dương nói, anh liền cảm nhận được cô ngốc trong lòng có chút không ổn, vòng tay ôm cô càng giữ chặt, sợ rằng cô sẽ như nước chảy khỏi lòng mình. Nhìn lại vẻ mặt  tên bác sĩ kia vô cùng bình tĩnh thì nghiến răng nghiến lợi gầm lên quát “ Còn không mau nói nhanh”

“ A… Ý là, chúng tôi đã cố hết sức để rút ngắn thời gian, nhưng vì phải đưa bác gái đến phòng hồi sức, nên có chút chậm trễ.” Lâm Hoàng Dương kinh hồn bạt vía. Anh chỉ đùa một chút, xem ‘ông chủ’ kia thực sự có quan hệ thế nào với cô gái trong lòng. Chỉ là anh không ngờ đến, mức ảnh hưởng, lại vượt sức tưởng tượng của anh. Nếu ánh mắt khi nãy là ăn tươi nuốt sống, thì ánh mắt lúc này, cứ như đem anh ra lăng trì, ngũ mã phanh thây. Thật đáng sợ khi đùa với lửa mà!

“Khốn kiếp, tôi sẽ tính tội này sau” Văn Thiếu Kiệt quát xong vội vàng ôm Từ Y Chi đi đến phòng đặc biệt. Mẹ cô hiện tại không đáng ngại, anh cũng sẽ dể dàng ăn nói hơn. Chỉ là tên khốn kiếp Lâm Hoàng Dương ăn no rửng mỡ này đùa quá trớn hại cô ngất đi. Tội này anh nhất định sẽ bắt tên kia đền bồi. Dám doạ bảo bối của anh? Muốn thay trâu cày ruộng phải không? Anh không ngại hoàn thành giấc mơ đó miễn phí đâu.

Lâm Hoàng Dương cúi thấp đầu. Bên tai nghe tiếng sấm nổ mà hoa mắt cả lên. Anh chỉ là nói chậm thôi mà? Ừ, chính xác thì anh có chút cố ý. Nhưng đâu nhất định phải dứt tình đoạn nghĩa như vậy? Âm thanh cùng ánh mắt kia của Văn Thiếu Kiệt, sẽ không bao giờ là điều tốt lành, mà cái vinh dự ấy sẽ được ban tặng cho vị viện trưởng anh đây? Ha, bây giờ mới hiểu, vuốt râu lão hổ, sẽ có kết quả gì.

Một phút mặc niệm cho quãng đời sau này của Lâm Hoàng Dương bắt đầu!

Phòng đặc biệt!

“Chi Chi…” Văn Thiếu Kiệt lo lắng nắm bàn tay nhỏ bé của Từ Y Chi mà xoa nhẹ, đã qua ba mươi phút, vì sao còn chưa tỉnh? Anh đã từng nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, nhưng rất may là không có chuyện gì. Dù vậy, khi ôm cả người cô vào lòng vì ngất, anh mới thực sự hiểu, với anh côquan trọng cỡ nào.

Từ Y Chi, khi nào thì cái tên này đã ngấm vào tim anh? Cứ như là sinh mệnh, là hơi thở, là tất cả của anh? Anh không hi vọng cô chịu bất kì tổn thương nào. Nguyện ý vì cô mà trả giá, kể cả sinh mệnh của bản thân. Chỉ cần cô nở nụ cười, ánh mắt không vướng chút ưu tư, như vậy cũng đủ để anh thoã mãn.

“Mẹ…” Bất chợt Từ Y Chi bật ngồi dậy. Nước mắt khi nào đã ướt đẫm gương mặt? Cô thẫn thờ nhìn mông lung. Hi vọng rằng, những gì vừa nghe, vừa thấy chỉ là giấc mơ. Cô mơ thấy bác sĩ bảo rằng mẹ côkhông còn nữa. Lo sợ trong lòng cứ theo những giọt nước mắt tràn, chảy không ngừng nghỉ.

“Chi Chi, không sợ. Mẹ em rất khoẻ, không sao rồi.” Thấy tinh thần Từ Y Chi không được tốt, Văn Thiếu Kiệt nhanh chóng ngồi lên giường, ôm cô vào lòng an ủi. Trong lòng rất muốn đem cái tên khốn kiếp Lâm Hoàng Dương kia qua bắc cực chơi với chim cánh cụt. Nhìn đi, hậu quả việc đùa kia hại bảo bối anh thành cái dạng gì rồi? Sa mạc hay bắc cực thì cũng phải cho hắn nếm thử cả hai, mới vừa lòng hả giận của anh.

“Kiệt…anh nói…mẹ không sao? Thật sự không sao?” Từ Y Chi ngẩn đầu, bàn tay run run chạm vào mặt Văn Thiếu Kiệt, để anh đối diện với chính mình. Nhìn sâu vào đôi mắt anh, cô muốn biết, vừa rồi có phải mình đã nghe lầm hay không? Mẹ cô thực sự không sao?

“Chi Chi, mẹ chỉ là bị ngất, không có gì đáng ngại” Văn Thiếu Kiệt nắm lấy bàn tay Từ Y Chi, như muốn truyền cho cô sức mạnh. Lại thấy cô vì câu nói kia mà nước mắt lại hung hăng rơi nhiều thêm. Anh khẽ hôn lên đôi mắt, ước gì có thể thay thế cô chịu đựng tất cả. Đáng tiếc, mọi thứ không như ý muốn.

“Ô..ô, Kiệt, mẹ không sao rồi, mẹ không sao rồi” Từ Y Chi nức nở, ôm trầm cổ Văn Thiếu Kiệt, vừa cười, nước mắt vừa rơi mà nói. Cô đã nói mẹ là người tốt, nhất định ông trời sẽ không đem mẹ cô rời đi rồi mà.

“Ngoan, uống thuốc và ly sữa xong, anh sẽ đưa em tới thăm mẹ được không?” Văn Thiếu Kiệt giúp Từ Y Chi lau sạch nước mắt, đưa tay lấy ly sữa đã chuẩn bị sẵn trên bàn, cùng thuốc mà Lâm Hoàng Dương đưa cho cô, không quên nhẹ giọng dụ dỗ. 

Khi nãy tên khốn kiếp kia đến đưa thuốc, anh đã hỏi thăm tình hình sức khoẻ của mẹ cô, biết là bà chỉ vì kiệt sức, cùng huyết áp hạ thấp mà ngất đi, hiện giờ đang nằm trong phòng hồi sức để truyền dịch. Không có vấn đề gì đáng ngại cả, nên anh mới từ từ bắt cô uống sữa cùng thuốc để lấy lại sức.

“Ừm, Chi Chi sẽ uống” Từ Y Chi nhẹ giọng nhưng rất cương quyết. Côrất sợ uống thuốc đắng, nhưng vì muốn nhìn thấy mẹ, liền chấp nhận. Uống thuốc cùng sữa xong, Văn Thiếu Kiệt dìu cô đến phòng bên cạnh.

Vừa đến, cũng là lúc Lâm Hoàng Dương từ trong phòng bước ra, tay không quên khép cửa lại. Nhìn thấy Từ Y Chi, như thế nào cũng chẳng được tự nhiên? Cứ như anh là kẻ ác bá, vừa rồi trêu chọc cô gái nhỏ hiền lành, doạ con người ta sợ đến ngất đi. Tuy có chút chột dạ, nhưng vẻ mặt điềm tĩnh đối diện không phải chỉ để thể hiện.

“Khụ…lúc nãy thật xin lỗi, doạ cô sợ rồi” Lâm Hoàng Dương rất có cảm đảm mà nhận lỗi. Phải rồi, không can đảm được sao? Chỉ là nói thôi, sẽ không chết người. Còn nếu như không nói, chỉ sợ sau này muốn chết không được, sống cũng chả xong. Vì vậy, hiện tại thức thời chẳng phải tốt hơn sao? Anh đâu có dại mà chọc vào ổ ong để rước hoạ vào thân.

“Cái kia, bác sĩ, mẹ tôi ở trong đó sao?” Không phải Từ Y Chi cố tình nói lãng qua chuyện khác, mà là hiện tại trong đầu cô, không có gì quan trọng hơn mẹ, nên một chút cũng không để ý đến vẻ mặt đưa đám của Lâm Hoàng Dương. Tình cảnh này có nên khen cô quá độ lượng, hay căn bản vị bác sĩ không đáng để cô quan tâm?

“Đúng vậy, cô có thể vào trong. Nhưng nên giữ im lặng”  Lâm Hoàng Dương khóc rống trong lòng. Con mẹ nó, nói chuyện với cô gái nhỏ, lí gì ánh mắt giết người của tên nào đó lại cứ trừng anh? Anh nào có ý tứ gì đâu? Lúc đầu chỉ là hiếu kỳ, bây giờ có cho anh mười lá gan trâu hay bò gì đó, anh cũng chẳng dám để ánh mắt ngừng quá lâu nhìn cô, ở đó mà trừng gì chứ?

“Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ đúng là người tốt” Từ Y Chi không chút tiết kiệm lời mà khen Lâm Hoàng Dương. Đơn giản vì anh đã cứu sống mẹ cô, chứ không hề có một ý tứ nào khác. Xong, cô nhanh chân bước đến, đẩy cửa đi vào, mà chẳng hề hay biết vì một câu nói kia, đã tạo ra hai dòng suy nghĩ..

Văn Thiếu kiệt: Tốt nhất nên đem tên này quăng đến lỗ nào đó để hắn tự sinh tự diệt. Nếu không cô ngốc cũng sẽ bị vẻ bề ngoài giả dối này lừa gạt mất, nên hành động trước khi quá muộn...

Lâm Hoàng Dương: Ai khen tôi cũng sẽ cười hả hê mà chấp nhận. Nhưng lời khen của cô gái này, không thể chấp nhận. Bởi vì anh biết ‘ông chủ’ nào đó đang không vừa mắt mình, sẽ không độc ác đến nỗi để anh tha phương cầu thực chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương