Khi cô hét tới câu cuối cùng, bóng dáng thẳng tắp ấy mới dừng bước.

Tang Hiểu Du chạy với tốc độ quá nhanh, không kịp phanh lại, cứ thế đâm thẳng vào người anh. Mùi hương nam tính từ bộ blouse trắng ập tới, khiến hơi thở của cô cũng run rẩy theo.

Sau khi được anh đỡ lại, cô lùi ra sau nửa bước, có phần ngượng ngập: "Bác sỹ Tần!"

Tần Tư Niên nhìn rõ đó là cô, đuôi mày lặng lẽ nhướng lên, bàn tay thu về được anh đút lại vào túi áo, trên đó vào còn lưu giữ xúc cảm từ vòng eo thon của cô. Đôi mắt hoa đào chợt căng ra khi liếc nhìn lồng ngực vì chạy quá nhanh mà phập phồng lên xuống của cô.

"Lại muốn kiểm tra à?" Tần Tư Niên rướn môi: "Xin lỗi nhé, hôm nay tôi không khám."

"Không phải!" Tang Hiểu Du đỏ mặt.

Không quan tâm đến việc tính nợ với anh nữa, cô quay đầu chỉ vào hai bà cháu đứng đó, gấp gáp nói: "Bên kia có một bé trai bị mắc bệnh tim bẩm sinh. Ban nãy bác sỹ khuyên phải lập tức làm phẫu thuật, nếu không sau này mà tái phát sẽ rất nguy hiểm! Nhưng chi phí phẫu thuật đắt quá, bà lão không thể bỏ ra được, nên bác sỹ cũng không chịu phẫu thuật cho thằng bé. Anh là chuyên gia khoa tim đúng không? Y thuật của anh chắc chắn rất lợi hại, anh phẫu thuật giúp thằng bé đi!"

"Bác sỹ đó chắc là đã nói cho cô biết, bệnh viện có quy định." Tần Tư Niên nhíu mày.

"Tôi biết! Nhưng bà lão thật sự rất đáng thương. Chồng bà đã qua đời khi bà còn trẻ, mấy năm trước cả con trai lẫn con dâu cũng mất, chỉ có mình bà nhặt rác để nuôi sống cháu nội lớn khôn. Bây giờ họ vẫn còn đi thuê nhà, không thể ngay lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy được!"

Tang Hiểu Du gần như nói rách cả mép, liều mạng khuyên nhủ: "Bà lão còn rất tốt bụng. Bà sống vất vả như vậy, còn tình nguyên chia đồ ăn của mình để chăm sóc những con mèo lang thang gần nhà. Một người già tốt như vậy, anh hãy giúp bà đi. Cháu của bà còn nhỏ như vậy, mới lên lớp hai, nếu nó có mệnh hệ gì thì thật là thảm!"

"Bác sỹ Tần, hãy anh rủ lòng thương đi, làm phẫu thuật cho thằng bé trước, để nó mong chóng khỏe lại!"

Sau khi cô nói xong, Tần Tư Niên im lặng khoảng năm giây, ngón tay cái đặt lên thái dương, có vẻ đây là động tác quen thuộc của anh.

Khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh đã có chút ngả ngớn, giống như kết quả sau khi đã suy nghĩ, anh uể oải nói: "Muốn nhờ tôi phẫu thuật cũng được thôi, cô hãy ngủ thêm với tôi một đêm."

"Anh nói gì?" Tang Hiểu Du trợn tròn mắt.

"Tôi bỗng nhiên hơi nhớ mùi vị của cô." Tần Tư Niên cười mà như không cười, nhìn lướt qua cô: "À... nếu cô ngủ thêm với tôi một đêm, có thể tôi sẽ cân nhắc làm phẫu thuật cho đứa trẻ đó!"

"... Cầm thú!"

Tang Hiểu Du nghiến răng nghiến lợi mắng.

Cô phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, rồi thở hồng hộc, quay mắt bỏ đi.

Càng nghĩ càng thấy tức, cô thật sự bị lừa đá vào đầu rồi, lại đi gửi gắm hy vọng vào một gã cầm thú như thế này!

Chuyện liên quan đến mạng người mà lại lấy chuyện đó ra uy hiếp, anh có khác gì mấy tên lưu manh thổ phỉ không! Lại còn là chuyên gia khoa Tim mạch chứ, cô phỉ nhổ! Thật có lỗi với chiếc áo blouse trắng của anh!

Vì anh, Tang Hiểu Du đã sắp mất đi mọi sự ngưỡng vọng đối với nghề bác sỹ này rồi.

Tuy không thân không thích nhưng cô thật sự không đành lòng. Cô không muốn từ bỏ, chạy tới văn phòng khoa Tim, tìm từng bác sỹ một. Nhưng sau một hồi chật vật, kết quả vẫn không thay đổi, không có bác sỹ nào tình nguyện vi phạm quy định để làm phẫu thuật.

Chuyện này đối với họ mà nói hằng ngày trải qua quá nhiều, người cũng tê dại rồi, dù sao thì họ cũng vẫn phải kiếm cơm ăn.

Tang Hiểu Du ủ dột cúi đầu đi về phòng bệnh, cảm thấy bất lực sâu sắc.

Cô thầm tính toán số tiền mặt mình đang có, vì số tiền tiết kiệm đa phần đều gửi cho bạn trai cũ nên cô vốn chẳng tích góp được gì.

Chuyện này càng không thể mở lời với chú dì. Hai vợ chồng họ vốn chỉ là công nhân viên chức bình thường, chu cấp cho cô và Tưởng San San học hết đại học đã không dễ dàng gì rồi. Muốn mượn các đồng nghiệp cũng không nhiều đối tượng khả thi. Sử dụng trước thẻ tín dụng cùng lắm cũng chỉ được khoảng hai mươi ngàn...

Tang Hiểu Du cuộn chặt tay lại, có chút hối hận vì khi rời khỏi Lệ Giang đã không nhận lại chiếc thẻ kia.

Cô do dự rút di động ra, dằn vặt hai ba lần, cuối cùng vẫn gọi vào số của Trì Đông. Tuy làm vậy là rất hèn nhưng cô cũng thật sự không đành nhìn đứa trẻ đó vì không được chữa trị mà mất mạng.

Giờ này ở Mỹ có lẽ đang là đêm, Tang Hiểu Du vừa đẩy cửa phòng bệnh ra vừa nghe điện thoại.

Khi nhìn thấy chiếc giường bệnh trống trải, cô chạy vọt tới, hỏi cô hộ lý đứng bên cạnh: "Ấy, bệnh nhân giường này đâu ạ? Chính là cậu bé lúc trước vừa được cấp cứu còn đang truyền dịch ấy!"

"Cô hỏi cậu bé đó à, mười phút trước đã được đưa vào phòng mổ rồi!" Cô hộ lý thông báo với cô.

"Phòng mổ?" Tang Hiểu Du ngẩn người.

Cô hộ lý mỉm cười gật đầu, giải thích cho cô nghe: "Đúng vậy, chuyên gia Tim mạch Tần Tư Niên đích thân mổ chính, bây giờ có lẽ đã bắt đầu mổ rồi, chính là phòng phẫu thuật số 2!"

Giọng nam giới trong vắt trong di động vọng tới khiến Tang Hiểu Du đang ngây ngốc sực tỉnh giấc mơ.

Cô không lên tiếng mà thẳng thừng tắt máy, rảo bước chạy ra khỏi phòng bệnh.

Phòng phẫu thuật nằm ở trên tầng, Tang Hiểu Du bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy bà ngồi ở đầu hành lang. Bà lão nhìn thấy cô cũng vội đứng lên, đi tới đón cô: "Cô Tang!"

"Bà, cháu nghe hộ lý nói được phẫu thuật rồi ạ?" Tang Hiểu Du nhìn ngọn đèn phòng phẫu thuật sáng rực.

Bà lão đỏ mắt gật đầu, vỗ vào tay cô: "Ừ, ừ! Cô đừng lo lắng nữa, cháu nó đã được vào phẫu thuật rồi, là một vị bác sỹ rất điển trai mổ cho!"

Tang Hiểu Du nhìn tấm bảng điện tử bên cạnh, bên trên viết tên bác sỹ mổ chính: Tần Tư Niên.

Vì phẫu thuật rất phức tạp, thời gian kéo dài, chẳng mấy chốc đã vài tiếng đồng hồ trôi qua, mặt trời ngoài cửa sổ đang lặn dần từng chút một.


Chạy lấy tin suốt cả buổi sáng, đợi chờ quá lâu, Tang Hiểu Du ngồi tựa vào ghế, không nhịn được liền thiếp đi. Trong mơ hồ, cô cảm giác có người lay mình, bên tai là tiếng bà lão kích động: "Cô Tang, phẫu thuật của cháu nó kết thúc rồi!"

Cô mở mắt ra, nhìn thấy cánh cửa phòng phẫu thuật đã mở ra từ lâu.

Lúc này có rất nhiều hộ lý ùa ra ngoài, đẩy theo thằng bé còn nằm hôn mê trên giường mổ, tay cắm chai truyền dịch.

"Bác sỹ, bác sỹ, cháu tôi sao rồi?" Nà lão vội vàng túm lấy người trợ lý ra ngoài cuối cùng.

Người đó tươi cười, an ủi bà: "Bà cứ yên tâm, bác sỹ Tần phẫu thuật rất giỏi, ca phẫu thuật rất thành công. Cháu của bà sẽ không sao đâu!" Bây giờ bọn cháu sẽ đưa em ấy về phòng bệnh!"

Bà lão và Tang Hiểu Du nghe xong, đều thở phào nhẹ nhõm.

Giữa đám người nhốn nháo, cô bất giác nhìn về một phía góc hành lang. Đi đầu tiên là một cái bóng mảnh dẻ, mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá, đang nghiêng đầu xoa xoa gáy, tay kia đang cầm chiếc khẩu trang vừa mới tháo xuống.

Tang Hiểu Du đứng đó sững sờ nhìn.

Trong lòng bỗng có chút rung động...

Cô mua một bó hoa tươi ở đối diện. Cô nhìn thấy thằng bé nằm trên giường tuy vẫn còn rất nhợt nhạt nhưng ánh mắt đã sáng bừng. Đó là một niềm hy vọng mới đối với sinh mạng, cô cảm thấy mừng thầm trong lòng thay cho bà cháu họ.

"Chị Cá nhỏ~"

Thằng bé nhìn thấy cô, lập tức gọi ngọt ngào.

Bà lão ở bên cũng vội vàng nhiệt tình gọi cô: "Cô Tang, cô tới rồi à, mau ngồi đi!"

"Bà, hôm qua bà đã lo lắng lắm phải không!" Tang Hiểu Du cười hỏi.

"Thật đấy!" Bà lão kích động nắm chặt tay cô, nếp nhăn hằn sâu thể hiện sự cảm kích: "Cô Tang, lần này tôi thật sự không biết làm sao để cảm ơn cô! Nếu hôm qua không có cô giúp tôi đưa thằng nhỏ tới bệnh viện, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới phải!"

An ủi bà lão vài câu, Tang Hiểu Du xoa đầu thằng bé: "Nhóc, hôm qua phẫu thuật có sợ không?"

"Không sợ ạ! Chú bác sỹ cực đẹp trai đó nói rồi, cháu là đàn ông, đàn ông thì phải kiên cường dũng cảm, thế nên cháu không hề sợ hãi!" Thằng bé lắc đầu, giọng nói non nớt giòn tan, biểu cảm toát lên sự ngưỡng mộ không thể che giấu.

Tang Hiểu Du nghe xong, trước mắt hiện lên khuôn mặt của Tần Tư Niên.

Hôm qua khi anh nói như vậy, cô còn tưởng rằng...

"Cô Tang, đây là canh sáng sớm nay tôi dậy nấu cho thằng bé, múc làm hai phần, muốn chuyển tới cho vị bác sỹ làm phẫu thuật cho nó! Hôm qua các bác sỹ khác đều không chịu, chỉ có mình cậu ấy đồng ý. Hơn nữa hôm nay mới sáng sớm, cậu ấy đã đặc biệt qua kiểm tra một lượt, sợ thằng bé có phản ứng phụ sau mổ. Bà lão như tôi thật chẳng bỏ ra được gì nhiều, chỉ có thể dùng hộp canh này bày tỏ chút tấm lòng thôi!"

Nói rồi, bà lão đưa cho cô một chiếc hộp giữ nhiệt: "Lát nữa thằng bé còn phải làm kiểm tra, tôi phải trông nó. Cô chạy một chuyến giúp tôi, mang canh này cho vị bác sỹ họ Tần đó nhé!"

Đối mặt với ánh mắt tha thiết của bà, Tang Hiểu Du do dự gật đầu: "Vâng!"

Văn phòng của bác sỹ rất dễ tìm, nhất là một chuyên gia được đặc biệt mời về như Tần Tư Niên. Cô ôm theo hộp giữ nhiệt, hỏi thăm qua loa mấy câu là đã tìm được. Khi sắp tới gần, phía trước có hai hộ lý vừa trò chuyện vừa đi ngang qua.

"Này? Cô có nghe nói không, đêm hôm qua có một bệnh nhân lên cơn nhồi máu cơ tim được đưa tới phòng cấp cứu, cực kỳ nghiêm trọng, kích điện mấy lần vẫn không ổn. Bác sỹ Tần đã trực tiếp làm phẫu thuật bắc cầu, cứ thế cứu được bệnh nhân từ tay tử thần đấy!"

"Nghe nói rồi, hình như người nhà của bệnh nhân còn chuẩn bị tinh thần làm hậu sự rồi, về sau kích động tới quỳ rạp xuống!"

"Bác sỹ Tần giỏi thật đấy, chẳng trách viện trưởng của chúng ta phải tốn nhiều công sức để mời được anh ấy về!"

...

Tang Hiểu Du ôm chặt hộp giữ nhiệt thêm một chút, quay đầu nhìn hai cô hộ lý đã đi xa.

Rồi cô ngước mắt nhìn lên mấy chữ "Văn phòng chuyên gia" trên cao, cắn môi.

Cửa không khóa. Khác với văn phòng của các bác sỹ bình thường, đây là một căn phòng độc lập. Khi đẩy cửa vào, bên trong không có bóng hình trong bộ blouse trắng ấy, chỉ có một cô hộ lý đang sắp xếp tài liệu, vừa hay lại là người phụ trách phòng bệnh của cháu bà lão: "Cô Tang, cô tới tìm bác sỹ Tần sao?"

"Vâng." Tang Hiểu Du gật đầu, giải thích: "Hai bà cháu ở giường số 3 vô cùng cảm kích anh ấy, bảo tôi mang giúp hộp canh này qua đây!"

"Đúng là phải cảm ơn bác sỹ Tần! Với tình hình hôm qua, bệnh viện có quy định, không có tiền nộp phí phẫu thuật là không được phẫu thuật. Cũng may bác sỹ Tần đã một mình chịu toàn bộ trách nhiệm!"

"..." Tang Hiểu Du sững người.

Cô không nghĩ trong chuyện này lại có một tình huống như vậy, nhớ lại hôm qua mình mắng anh là cầm thú, cô bỗng thấy áy náy đôi phần.

Bỏ qua những ân oán khác không nói, anh rất xứng với chiếc áo blouse trắng ấy...

Hộ lý xem giờ, rồi mỉm cười nói với cô: "Bác sỹ Tần vẫn chưa mổ xong, nhưng chắc cũng gần xong rồi. Cô Tang, hay là cô ở đây đợi một lát đi?"

"Cũng được!" Tang Hiểu Du gật đầu.

Hộ lý vẫn còn nhiều việc phải làm, không ở lại quá lâu mà vội vã rời đi.

Văn phòng này rộng rãi hơn phòng khám rất nhiều. Ngoài chiếc sofa đặt trước cửa sổ, cách một khoảng còn có một chiếc giường. Có lẽ nó dùng để nghỉ ngơi tạm trong những ca trực. Trên chiếc giá treo quần áo ngoài cửa vào có một bộ vest nam màu xám tro.


Tang Hiểu Du đi tới trước cửa sổ, đặt hộp canh lên bàn, rồi ngồi xuống sofa chờ đợi.

Cô cứ nghĩ mình chỉ phải đợi một chút thôi, không ngờ ngồi xuống là ngồi hẳn hơn hai tiếng đồng hồ. Ngoài cửa sổ, trời đã tối xuống từ lúc nào. Cô nhàn rỗi nằm gục lên tay vịn sofa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi Tần Tư Niên kết thúc ca phẫu thuật trở về, bật đèn lên liền nhìn thấy trong phòng có thêm một cô gái.

Cô ngồi co ro trên sofa như một con cún nhỏ, hai cánh tay ôm lấy tay vịn ghế, nghiêng mặt gối lên trên. Mái tóc ngăn lơ thơ ngang vai rủ xuống mắt, xuống cổ, không chút phóng bị như một đứa con nít.

Anh liếc nhìn xuống hai chiếc giày thể thao đặt dưới sàn, khóe môi Tần Tư Niên giật giật.

Anh sải bước đi tới, cúi người chống tay lên đầu gối. Anh dừng hình ở tư thế này rất lâu, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, khe khẽ của cô, dịu dàng như có thể làm rung động trái tim anh.

Chẳng biết đã qua bao lâu...

Tang Hiểu Du ngủ mơ, cảm giác có người đang đá mình.

Cô dụi dụi rồi mở mắt ra, ngược chiều ánh sáng nhìn thấy một người mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá. Ngoài găng tay ra thì mũ và khẩu trang đều không tháo xuống, cả khuôn mặt chỉ hở độc đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn ấy. Cô vô thức rơi thẳng vào trong.

Đầu óc trống rỗng trong giây lát, giống như rơi xuống cả một vòng xoáy cực lớn.

Khi nhịp tim bắt đầu mất đi kiểm soát, cô nghe thấy anh hạ thấp giọng nói: "Lau nước miếng đi kìa!"

Tang Hiểu Du nghe xong, lập tức tỉnh táo, vô thức giơ tay lên lau khóe miệng, nhưng phát hiện chẳng có gì, mới biết mình đã bị anh lừa. Nhưng sau khi nhìn thấy chiếc giày thể thao bị mình đá bay đi trong cơn mơ, cô xấu hổ vội nhặt lên đi lại.

Tần Tư Niên đã đi tới trước bàn làm việc, tháo khẩu trang và mũ ngồi xuống ghế, để lộ gương mặt tuấn tú.

Tang Hiểu Du sửa soạn lại bản thân xong thì ôm hộp canh đặt trước mặt anh: "Tôi mang canh tới cho anh, cậu bé mà chiều hôm qua anh phẫu thuật, bà của nó nhờ tôi mang cho anh, cảm ơn anh chịu làm phẫu thuật cho cháu bà ấy!"

Tần Tư Niên mở nắp ra, vì thời gian đã quá lâu nên canh bên trong đã hơi nguội.

Vì là canh sườn nên bên trên đã có những lớp mỡ đọng, hơn nữa rau thơm nổi bên trên cũng đã đổi màu. Trông chẳng ngon chút nào, thậm chí ngửi còn hơi tanh.

Tang Hiểu Du nghĩ anh sẽ chê, không ngờ anh lại cầm thìa lên khuấy khuất rồi múc canh đưa vào miệng.

Suốt cả quá trình anh không hề nhíu mày, ngược lại còn ăn sạch sẽ, có thể nhận ra sự coi trọng của anh dành cho ý tốt của bà lão.

Tang Hiểu Du không rời đi ngay mà lên tiếng: "Chuyện phẫu thuật của thằng bé..."

Tần Tư Niên dường như biết cô định nói gì, ngẩng đầu lên: "Tôi không phải nhà từ thiện. Tôi chỉ tạm trả cho cô năm ngàn, các khoản chi phí khác tôi đã báo cho trung tâm từ thiện của bệnh viện. Họ sẽ báo cáo tình hình của bà lão lên trên. Cô không phải phóng viên ư? Phát huy năng lực của cô xem nào, để càng nhiều người giúp đỡ gom tiền hơn, các chi phí thuốc thang sau này cũng không ít đâu!"

"Được, tôi chắc chắn sẽ làm vậy!" Tang Hiểu Du vui vẻ gật đầu. Cô cũng đã nghĩ đến cách này, hai người họ thật ra vô tình nghĩ giống nhau.

Tần Tư Niên uể oải nhướng mày, hỏi với vẻ nửa đùa nửa thật: "Nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì? Bỗng nhiên cảm thấy tôi rất vĩ đại, là một bác sỹ cứu chữa người từ tâm, trên đỉnh đầu có một vầng hào quang đúng không?"

Tuy rằng câu nói này của anh khiến người ta rất muốn lườm nguýt, nhưng Tang Hiểu Du vẫn nhịn xuống.

"Anh đích thực là một bác sỹ tốt!" Do dự vài giây, cô chân thành lên tiếng, sau đó cắn môi nói tiếp: "Hôm qua... là tôi hiểu lầm anh, tôi xin lỗi anh!"

Chân thành mà nói, anh là một bác sỹ tốt có đạo đức.

Dẫu sao thì trong tình cảnh đó, người khác không thể đưa ra một sự lựa chọn đầy quyền lực như anh, phần nhiều là do anh có một trái tim hết lòng cứu chữa người bệnh.

Nhưng Tần Tư Niên lại lười biếng buông một câu: "Cô không hiểu lầm đâu."

"Không hiểu lầm?" Tang Hiểu Du ngẩn người.

"Tôi nói tôi nhớ mùi vị của cô không phải là nói đùa." Trong đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên lóe lên một tia bỡn cợt, bờ môi mỏng cũng nở một nụ cười xấu xa: "Nếu cô thay đổi suy nghĩ, vẫn có thể ngủ thêm với tôi một đêm. Thời gian hay địa điểm tùy ý cô!"

Lần này cuối cùng Tang Hiểu Du cũng không thể kiềm chế con mắt muốn lườm của mình.

Cô thậm chí hối hận vì câu nói vừa rồi của mình, nghiến răng trừng mắt với anh: "Uống xong canh rồi, thì anh tự rửa sạch hộp rồi mang trả cho bà lão đi!"

Nói xong, Tang Hiểu Du định bỏ đi ngay, không muốn ở lại thêm giây nào.

Nhưng cô vừa quay người, đằng sau đã vang lên một câu nói chậm rãi: "Ở Lệ Giang, tôi đã nhặt được một sợi dây chuyền!"

Dây chuyền?!

Tang Hiểu Du đột ngột dừng bước.

Cô vội vàng quay ngoắt lại phía sau, nhìn thấy anh đang kéo ngăn kéo bàn làm việc ra. Ngón tay thanh mảnh từ bên trong vân vê cầm lên một sợi dây chuyền bằng bạc, mà ngón tay anh đang vuốt ve lên con cá trên mặt dây chuyền.

Màu bạc phản chiếu vào ánh mắt, Tang Hiểu Du lập tức vui mừng: "Dây chuyền được anh nhặt lại sao? May quá rồi!"

"Sau khi về tôi còn tìm rất nhiều ngày, những tưởng thật sự mất hẳn rồi. Đúng là có trời phù hộ, không ngờ lại được anh nhặt. Nhanh, mau trả nó cho tôi!" Vừa nói, cô vừa chạy nhanh về phía anh, muốn giơ tay lấy lại dây chuyền.


Chính vào lúc tay cô chạm vào nó, Tần Tư Niên đột ngột thu tay về sau.

Tang Hiểu Du không phòng bị, bước chân lảo đảo, cả người ngã thẳng về phía anh, sau đó là một tiếng hự rất to.

Vì anh đang ngồi ghế, thế nên lúc này cô đang bò rạp trên người anh với một tư thế cực kỳ mờ ám. Cơ thể hai người gần như không chút khoảng cách, không một khe hở.

Cô hơi ngước lên để thở, liền cảm nhận được lồng ngực phập phồng của anh.

Vành tai Tang Hiểu Du bắt đầu nóng rực. Cô nhìn thẳng, chỉ thấy khuôn cằm lún phún râu mới và yết hầu lồi lên của anh.

Cô nhìn thấy hình như anh vừa nuốt nước bọt.

Vô duyên vô cớ, cô cũng có cảm giác cổ họng khô ran.

"Cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên vào lúc này. Vì cửa phòng làm việc không khóa nên người bên ngoài có thể đẩy thẳng vào trong. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, người đó khẽ kêu lên một tiếng, rồi vội vàng lùi ra: "Á!"

Tang Hiểu Du xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng đứng dậy, tay chân không biết để chỗ nào.

Đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội...

Cánh cửa lại được đóng vào, qua khe hẹp còn sót lại, tiếng lắp bắp của cô hộ lý vọng vào: "Bác sỹ Tần, bệnh... bệnh nhân ca mổ sau... đã chuẩn bị xong rồi ạ!"

Tần Tư Niên cũng ngồi thẳng dậy một chút, nằm hờ bàn tay thành nắm đấm, đặt bên khóe miệng ho khẽ, lên tiếng trả lời: "Tôi biết rồi, cứ làm các thủ tục gây mê trước phẫu thuật đi, tôi sẽ qua ngay!"

Lúc trở về văn phòng anh vẫn còn mặc áo phẫu thuật, tức là sau đây anh vẫn phải mổ tiếp. Đáng lẽ định quay về tranh thủ thời gian chợp mắt một lúc, không ngờ cô lại đang ở đây.

Cho dù lúc này cô đã đứng cách xa vài bước, nhưng nơi lồng ngực vẫn còn nguyên cảm giác mềm mại của cô.

Ban nãy anh không cố tình chọc cô, đúng là anh có phần nhung nhớ dư vị của cô, đến nỗi những đêm khuya chỉ còn một mình, nằm trên giường, trong đầu anh luôn hiện ra khung cảnh tối đó, bụng dưới lại căng thẳng...

"Trả dây chuyền cho tôi!"

Tang Hiểu Du một lần nữa lao tới, nhưng lần này cô ít nhiều cảnh giác hơn, không đứng quá sát anh nữa: "Hồi nhỏ đi học giáo viên không dạy anh à, nhặt được của rơi trả người đánh mất. Vả lại, anh là bác sỹ không lẽ không hiểu luật pháp, nhặt được đồ không trả cho chủ là hành vi vi phạm pháp luật đấy. Hơn nữa, sợi dây chuyền đó của tôi không đáng tiền đâu, chỉ là một sợi dây bạc làm bằng thủ đông, anh mau trả tôi đi!"

Tần Tư Niên mặc kệ cô bô lô ba la một tràng. Anh nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, rồi đút vào túi áo phẫu thuật: "Muốn lấy dây chuyền, sáu giờ tối mai đợi tôi trước tòa nhà khám bệnh!"

Nói xong, anh đứng thẳng dậy, rời đi không quay đầu lại.

Tang Hiểu Du trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng anh, quả thực tức muốn nổ tung.

Hôm sau tan làm, Tang Hiểu Du là người đầu tiên lao ra khỏi văn phòng.

Vừa len vào thang máy, cô còn không cẩn thận va phải tổng biên tập, bị nhìn bằng ánh mắt giết người. Cuối cùng sau một chuyến tàu điện ngầm, cô thở hồng hộc chạy vào trong cửa lớn bệnh viện, đã nhìn thấy cái bóng thẳng tắp đó đứng trước tòa nhà khám bệnh.

Cởi bỏ lớp áo blouse trắng, chỉ còn lại bộ vest màu xám tro tôn lên vóc dáng hoàng kim. Khuôn mặt đó cũng không còn quá nghiêm túc, mà càng giống một cậu chủ ăn chơi phá phách hơn.

Tang Hiểu Du phanh gấp ngay trước mặt anh, cúi xuống thở hồng hộc: "Tôi đến rồi đây!"

Tần Tư Niên dập tắt điếu thuốc trong tay, giơ mặt đồng hồ lên hướng về phía cô: "Muộn năm phút!"

Tang Hiểu Du vừa thở vừa lườm anh.

Làm ơn đi, năm rưỡi cô mới tan ca, cơ quan lại không gần ngay chỗ làm. Chen tàu điện ngầm sắp nát đầu rồi, chỉ thiếu nước có đôi cánh vô hình bay tới đây thôi!

Không muốn lý luận nhiều với anh, Tang Hiểu Du giơ tay ra trước mặt anh: "Dây chuyền đâu?"

"Lên xe đã rồi tính!" Tần Tư Niên buông một câu, rồi sải bước về phía chiếc ô tô đen đỗ bên cạnh.

... Shit!

Tang Hiểu Du phát rồ, phẫn nộ trừng mắt nhìn theo bóng anh giây lát. Vì sợi dây chuyền, cuối cùng cô vẫn nuốt hết mọi giận dữ, âm thầm đi theo.

Dẫn cô lên rồi đóng cửa ghế phụ lại, Tần Tư Niên nhấn chân ga.

Tang Hiểu Du đang thắt dây an toàn, bị anh bất thình lình phóng đi, cả người đều nghiêng ngả, đầu đập vào cửa sổ bên cạnh, cô đau đến nhe răng.

Cô giận dữ nhìn sang phía anh, thấy anh nở một nụ cười đắc thắng.

Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu.

Tôi nhịn!

Tang Hiểu Du nhịn cục tức ấy suốt cả quãng đường, hai má phồng lên.

Cho đến khi cô đã quay sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đến nỗi cổ cứng ngắc, cô mới cắn rắng, không nhẫn nhịn được nữa mà hỏi: "Này, anh định đưa tôi đi đâu!"

Cô vừa dứt lời, chiếc xe lập tức phanh lại đột ngột.

Cũng may đã cài dây an toàn cẩn thận, bằng không cô sẽ bị đập đầu.

Cô phẫn nộ nhe răng trừng mắt quay qua, đang định chửi mắng anh vài câu thì Tần Tư Niên đã dứt khoát rút chìa khóa xe, buông một câu: "Tới rồi, xuống xe với tôi!"

Tang Hiểu Du nghe thấy tiếng anh sập cửa, đành phải cởi dây an toàn, nhẫn nhục chịu đựng đi theo phía sau.

Ô tô đỗ bên lề đường, bên cạnh là một con phố thương mại. Có không ít những cửa hàng của những thương hiệu cao cấp đứng độc lập. Chính là kiểu cửa hàng mà đối với những người như Tang Hiểu Du, khi đi qua cô chỉ đi thẳng, không dám ngó nghiêng.

Tần Tư Niên đung đưa chìa khóa xe, đi thẳng vào trong một cửa hàng đồ nữ đối diện.


Nhân viên bên trong tươi cười như hoa, đồng loạt đứng hai bên mở sẵn cửa.

Tang Hiểu Du đi theo sau anh bước vào, liền nghe thấy họ đồng thanh đồng tiếng nhiệt tình chào: "Tần thiếu!"

Dường như cởi bỏ chiếc áo blouse trắng đó ra, bình thường mọi người đều gọi anh như vậy. Nhớ lần trước khi gặp ở Lệ Giang, cô gái trong quán bar cũng nũng nịu gọi anh là "Tần thiếu".

Các nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy anh thì nhiệt tình và thân thiết không khác gì nhìn thấy "kim chủ". Cô biết ngay đây không phải lần đầu tiên anh tới. Đây là cửa hàng đồ nữ, vậy thì chắc chắn anh đã dẫn không ít cô gái tới đây mua quần áo. Sau một lượt suy đoán, Tang Hiểu Du bĩu môi khinh bỉ.

"Chọn cho cô ấy một bộ!"

Tần Tư Niên thẳng thừng quay đầu, ngón tay đang cầm chìa khóa xe chỉ về phía cô.

Tang Hiểu Du bị chỉ, mặt ngơ ngác, lập tức tiến lên nói: "Tôi nói này, anh rốt cuộc định làm gì hả?"

"Tối nay có một bữa tiệc phải tham gia, cô làm bạn nhảy của tôi!" Tần Tư Niên lười biếng đáp trả.

Có lẽ những nơi phong hoa tuyết nguyệt, có thể tiêu xài hoang phí mới khiến Tần thiếu thoải mái ung dung, còn mấy bữa tiệc kiểu xã hội thượng lưu như vậy lâu nay anh vẫn luôn tránh xa. Chỉ có cảnh mỗi người cầm ly rượu vang, chuyện trò giả tạo, giả kinh người!

Nghề nghiệp bác sỹ có lẽ giúp anh tránh được phần nào mấy buổi tiệc ấy, nhưng sinh ra trong nhà họ Tần lại bắt anh không thể không đối mặt. Có điều việc này xưa nay vẫn do anh hai theo nghiệp kinh doanh chịu trách nhiệm. Tối nay là trường hợp đặc biệt, vì anh hai đang đi công tác nước ngoài, không thể tới kịp, anh đành đi thay một lần.

Tang Hiểu Du nghe xong bèn nhíu mày: "Vì cớ gì, tôi ăn no rửng mỡ à?"

"Không muốn lấy dây chuyền nữa hả?" Tần Tư Niên rướn môi cười, từ tốn nói: "Chỉ là một cô bạn nhảy dùng tạm thôi mà, có cần cô làm gì đâu. Làm một bình hoa, thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống. Ai nói chuyện với cô thì cô cười với người ta là được rồi. Sau khi kết thúc, tôi sẽ trả lại dây chuyền cho chủ!"

Tang Hiểu Du nghe anh nói xong, khóe miệng giật giật, nghe sao cũng cảm thấy không ổn lắm.

Nghĩ tới việc sợi dây chuyền vẫn đang nằm trong tay anh, cô chu môi vẻ không tình nguyện: "Anh nói lời nên giữ lời, lừa người khác là con chó đó!"

"Ừm." Tần Tư Niên vui vẻ đồng ý.

Nhân viên đợi cho họ nói xong, tiến lên tươi cười hỏi với vẻ tinh ý: "Sáng sớm nay cửa hàng mới về không ít lễ phục, khá thích hợp với khí chất của chị đây, xin hỏi size của chị là?"

Tang Hiểu Du đang định mở lời thì nghe thấy một giọng nam trầm còn nhanh hơn cô một bước: "81,64,88!"

Cô nhân viên nghe xong, lập tức chạy bước nhỏ đi chọn đồ.

Chỉ còn lại Tang Hiểu Du sửng sốt không tin nhìn anh: "Làm... Làm sao anh biết!"

Có thể ngoài cô em Tưởng San San chuyên gia cướp đồ của mình để mặc ra, ngay cả người dì nuôi cô lớn từ nhỏ cũng không nắm rõ ba vòng của cô đến thế. Vậy mà ban nãy anh lại đọc được một cách chuẩn xác, không sai số nào!

"Sờ mà ra." Đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên ánh lên tia chọc ghẹo.

Mặt Tang Hiểu Du lập tức đỏ bừng, cô sầu não chỉ muốn cắn đứt lưỡi, còn hỏi làm cái gì không biết!

Cô nhân viên khá nhanh nhẹn, mới đó đã chọn được ra ba bộ váy, nhưng lại không hỏi ý kiến cô trước mà lại đi hỏi Tần Tư Niên đứng bên. Anh lấy ngón cái day day thái dương, rồi chỉ vào bộ ở giữa, hất hất cằm.

Ngay sau đó, Tang Hiểu Du liền được đưa vào phòng thay đồ.

Sau khi cánh cửa đóng lại, cô bắt đầu cởi quần áo, sau đó là cởi sơ mi bên trên. Đang chuẩn bị cởi nốt đồ lót để thay sang loại bra không dây mà cô nhân viên đưa thì "cạch" một tiếng, cánh cửa sau lưng bị kéo ra.

Tang Hiểu Du lập tức dùng hai tay che ngực, suýt nữa kêu toáng lên.

Cô đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn anh qua gương, con mắt phượng hoang phun ra những ngọn lửa nhỏ: "Anh định làm gì!"

"Bỗng dưng cảm thấy bộ này hợp với cô hơn." Tần Tư Niên treo bộ váy xám trong tay lên giá áo, lướt nhìn cơ thể cô không chút né tránh. Trước khi đóng cửa lại, anh còn uể oải nói một câu: "Không vội đâu, cứ từ từ thay!"

Trong cửa hàng ngoài anh ra thì chỉ toàn nhân viên nữ. Cứ cho là anh cảm thấy cô nên thay bộ khác thì cũng hoàn toàn không cần anh đích thân mang vào mà. Hơn nữa đến cửa còn không gõ, cứ thế xông vào... Gã cầm thú này, anh chắc chắn là cố tình!

Tang hiểu Du nắm chặt tay lại thành nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt.

Mình nhịn, mình nhịn! Mình nhịn nhịn nhịn!

Cuối cùng cũng thay xong váy, Tang Hiểu Du đã nhìn vào gương hít sâu thở đều ba lần mới đè xuống được mọi cơn giận đang xông thẳng lên não bộ. Cô đẩy cửa đi ra ngoài. Bên ngoài Tần Tư Niên có vẻ đã đợi hơi sốt ruột, đang ngồi trên sofa, rảnh rỗi lật tạp chí.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh lập tức ngẩng đầu lên, đứng dậy đi tới.

Bấy giờ Tang Hiểu Du mới phát hiện, màu quần áo của họ đều là tông xám. Cô phát hiện hình như anh cuồng nhiệt màu xám một cách thái quá. Chí ít đến bây giờ, ngoài bộ áo blouse trắng và bộ đồ phẫu thuật đó ra, mỗi lần gặp mặt, anh dường như đều mặc tông xám.

Nhìn thấy hai người đứng trong gương, cô bỗng dưng cảm thấy rất hợp mắt.

Một giây sau, cô bèn lúc lắc cái đầu, tự nghĩ não mình bị úng nước rồi, sao có thể thấy hợp với một gã cầm thú cơ chứ!

Nhân viên đứng bên chuyên nghiệp hỏi: "Tần thiếu, có cần trang điểm giúp chị ấy không ạ?"

"Không cần đâu." Tần Tư Niên lắc đầu.

Anh đã nhìn chán những cô gái trang điểm lòe loẹt, một hình ảnh thanh thuần của cô như vậy ngược lại khiến anh dễ chịu hơn. Tóc cô cũng chỉ búi lên ở phía sau gáy, để lộ gương mặt sạch sẽ. Ánh hoàng hôn bên ngoài hắt vào khiến gò má cô ửng lên màu hồng như hoa, giống hệt dáng vẻ cô đêm uống say ở Lệ Giang.

Cổ họng Tần Tư Niên hơi khô, anh ho một tiếng: "Đi thôi!"

Lần này chiếc xe đen đi thẳng tới một khách sạn cao cấp. Bên ngoài có không ít ô tô hạng sang. Trước cửa có những nam thanh nữ tú cũng tới tham dự tiệc giống họ. Nhân viên phụcv ụ đang cung kính dẫn đường vào trong.

Tang Hiểu Du vừa đi qua cánh cửa xoay, bước chân bỗng có phần lảo đảo.

Tuy rằng bình thường cô cũng đi giày cao gót nhưng thật sự đôi giày mà nhân viên đưa cho cô quá cao. Trong phòng thay đồ, cô đã len lén đo thử, chí ít phải cao 12 phân, gót giày lại mảnh, cộng thêm vạt váy dài, thật sự khó đi tưởng chết.

Chính vào lúc cô không cẩn thận giẫm phải đuôi váy đang loạng choạng thì có một cánh tay vòng lên eo đỡ lấy cô...

Một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ, qua lớp vải váy mỏng manh, độ nóng trực tiếp như thấm vào da thịt cô.

Tang Hiểu Du lặng lẽ nuốt nước bọt, cảm giác da thịt như bị bỏng thành từng lỗ nhỏ. Mà điều kỳ lạ là, sau khi được anh ôm eo, mượn sức mạnh của anh, bước chân của cô cũng tự dung vững vàng hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương