Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi
-
C2: 1-10
Đêm đầu hạ, một chiếc taxi lặng lẽ đỗ trước cửa một khách sạn cấp sao.
Người tài xế phía trước kéo tay phanh rồi ngước nhìn lên gương chiếu hậu trong xe, lặng lẽ đưa ra sau mấy tờ giấy ăn. Tang Hiểu Du đưa tay đón lấy, ném cho cô em họ Tưởng San San ngồi bên cạnh vẫn cứ khóc thút thít từ lúc lên xe tới giờ với vẻ đau đầu.
Năm Tang Hiểu Du vừa bắt đầu đeo khăn quàng đỏ, bố mẹ đã bất hạnh qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn. Cô được đón tới nhà người dì nhỏ trong trấn. Em họ Tưởng San San nhỏ hơn cô ba tuổi, hai người họ coi như đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Cô em gái này năm ngoái vừa thi đỗ đại học G của Băng Thành.
Nửa tháng trước, con bé vừa quen với một câu bạn trai, ngày nào cũng ngọt ngào không tả được. Không ngờ chỉ được vài ngày đã thất tình, đòi tìm đến cái chết!
Hất hất mấy giọt nước mắt dính trên tay đi, Tang Hiểu Du lườm nguýt: "San San, em có thể ngưng khóc không! Chuyện này nó to quá thể cơ, có cần phải vậy không? Hơn nữa, loại đàn ông cặn bã đó em đau thương khóc lóc vì hắn có đáng không?"
"Chị có phải người trong cuộc đâu mà chị biết, chị vốn không hiểu được cảm xúc của em!" Tưởng San San đang trong cơn bi phẫn, quát không chút nể tình: "Hừ, đến một ngày anh Trì Đông cũng ngoại tình, xem chị làm sao!"
Tang Hiểu Du nghe vậy, bỗng chốc bừng bừng giận dữ: "Loại đểu cáng em quen có thể so sánh với Trì Đông của chị sao? Hai anh chị đã yêu nhau suốt bốn năm đại học, sắp kết hôn rồi đó! Tưởng San San, em mà còn dám ăn nói bậy bạ nữa, chị mặc kệ em!"
"Chị, em sai rồi!" Tưởng San San vội vàng ôm chặt cánh tay cô.
Tang Hiểu Du trừng mắt nhìn cô em họ, rồi đánh mắt ra ngắm tòa nhà ngoài cửa xe: "Chính là khách sạn này phải không?"
"Vâng, chính là chỗ này!" Tưởng San San nín khóc, lập tức gật đầu.
Tang Hiểu Du mệt mỏi thở dài, rồi xoa khuôn mặt nhỏ lem nhem nước mắt của em gái: "San San, sau khi chị giúp em làm việc này, em đã trút giận được rồi thì phải bảo đảm không giở mấy trò một khóc hai gào ba đòi tự tử ra để khiến dì đau lòng nữa, biết chưa?"
"Dạ!" Tưởng San San gật đầu chắc nịch, khuôn mặt non nớt mang theo phẫn uất.
Tang Hiểu Du thấy vậy, khẽ lắc đầu. Quả nhiên vẫn chỉ là đứa con nít!
"Em chắc chắn gã đó ở trong phòng 1109 chứ?"
Tưởng San San nắm chắc di động, gật đầu có phần ngập ngừng: "Chắc ạ..."
Tang Hiểu Du giơ tay lên làm ký hiệu "OK" rồi đẩy cửa xe ra, nện đôi giày cao gót đi thẳng vào trong khách sạn.
Phòng số 1109.
Trong phòng bật một cây đèn ngủ dạng đứng, ánh sáng không quá sắc nét. Cánh cửa kính phủ sương mờ ngăn cách phòng tắm đóng kín, bên trong có tiếng nước róc rách vọng ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy vóc dáng thẳng tắp của người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen.
"Cộc cộc cộc..."
Có tiếng gõ cửa, ngay sau đó có tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân đi vào.
Đồng thời, còn có tiếng bánh xe lăn trên lớp thảm trải sàn. Có người phục vụ cung kính nói: "Thưa anh, bữa ăn anh gọi đã có rồi ạ!"
"Để ở đó đi." Từ trong phòng tắm vọng ra giọng đàn ông khá trầm.
Chiếc xe đồ ăn được để bên cạnh cửa sổ, tiếng bước chân xa dần, sau đó là tiếng khép cửa lại.
Lát sau, cánh cửa phòng tắm được đẩy ra, hơi nước bên trong cũng nhanh chóng tản đi khắp nơi. Tần Tư Niên đứng trước bệ rửa mặt, tay cầm dao cạo râu xử lý lớp râu dưới cằm. Lồng ngực để trần, chỉ có một chiếc khăn tắm quấn ở hông.
Đặt dao cạo râu xuống, anh giơ tay vuốt ve cằm bên trái bên phải rồi mới từ trong phòng tắm đi ra. Anh đi về phía chiếc xe chở đồ bên cạnh cửa sổ. Bên trên là những món anh gọi phục vụ trước khi đi tắm, mở nắp ra toàn là các món ăn được bày biện đẹp đẽ.
Anh đang chuẩn bị cầm dao dĩa lên ăn thì đôi mắt hoa đào bỗng nhiên căng thẳng.
Tần Tư Niên nắm chặt tay lại, bước nhẹ nhàng về phía phòng ngủ.
Chính giữa chiếc giường lớn một màu trắng tinh bên trong, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người... Còn là một cô gái.
Tần Tư Niên nhíu mày, rồi trầm giọng lên tiếng hỏi: "Cô là ai?"
Cô gái ngồi trên giường không lên tiếng, chỉ lấy chăn quấn chặt người mình. Thấp thoáng bên trong có thể nhìn thấy một cơ thể áo quần xộc xệch. Cô cũng không ngẩng đầu lên, cứ thế im lặng.
Tần Tư Niên cất bước đi qua, đang chuẩn bị hỏi thêm câu nữa thì cô bỗng run lên bần bật.
"Đừng! Đừng có qua đây..."
Cô gái ôm chặt đầu, hoảng loạn nhìn anh, cất tiếng hét lanh lảnh: "Anh đừng có lại đây, cứu tôi với! Anh đừng qua đây, bớ người ta, cứu mạng! Cứu mạng! Đừng mà..."
Khóe miệng Tần Tư Niên giật giật, có phần chẳng hiểu chuyện gì.
Anh mới vào kia tắm một chút, vậy mà sau khi đi ra lại vô duyên vô cớ xuất hiện một cô gái.
Hơn nữa biểu hiện kêu gào ầm ĩ lúc này của cô ta càng khiến anh cảm thấy nổi giận, cứ như anh đã làm gì cô ta không bằng. Tuy rằng thường ngày những lúc hứng khởi anh cũng là một Tần thiếu phong lưu, nhưng lúc này anh vừa mới phẫu thuật xong một ca, không có hứng thú!
Anh sải bước tiến lên, đang định chất vấn cho rõ ràng, quỳ một chân xuống giường, vừa chạm vào mép chăn thì cánh cửa phòng bị đá bật ra "rầm" một tiếng, sau đó nó cũng rung rinh chực đổ.
"Tất cả đứng im, cảnh sát kiểm tra tệ nạn xã hội!"
Có đến mấy cảnh sát cùng lúc ập vào, miệng quát tháo nghiêm nghị.
Động tác và tư thế của Tần Tư Niên đều khựng lại tại chỗ. Trên người anh lại chỉ có một chiếc khăn tắm. Còn cô gái trên giường thì run lẩy bẩy, không ngừng lắc đầu kêu "Đừng, cứu mạng", là ai thì cũng chẳng thể ngụy biện được.
Mấy vị cảnh sát này theo dõi mà xuất hiện, tiến lên thẳng thừng tuyên bố: "Chúng tôi nhận được tin báo, chỗ này có hành vi cưỡng bức người khác phát sinh quan hệ tình dục..."
...
Mười giờ đêm, tại Cục cảnh sát.
Tang Hiểu Du cho xong lời khai, đang cùng một nữ cảnh sát từ trong văn phòng đi ra.
Nữ cảnh sát vừa đi phía trước cô vừa răn dạy: "Cô ấy à, còn trẻ tuổi đừng có bất cẩn, chủ quan như vậy, sao có thể tùy tiện ra gặp mặt một người mới quen trên mạng chứ! Nếu không có em gái cô phát giác ra rồi báo cảnh sát, còn không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì! Sau này chú ý một chút!"
Tang Hiểu Du kéo kín chiếc áo khoác được nữ cảnh sát tìm cho vào người che đi cổ áo bị cô xé rách. Cô ngoan ngoãn gật đầu, vẻ như rất ấm ức: "Vâng vâng, cảm ơn chị cảnh sát ạ!"
"Em họ cô đang đợi cô ở ngoài đó, bây giờ cô đi được rồi!"
Tang Hiểu Du gật đầu, sau khi cảm ơn lần nữa mới đi ra phía ngoài Cục cảnh sát.
"Ôi trời đất ơi, cũng đẹp trai quá rồi đấy, nhất là đôi mắt hoa đào đó, quả thực mê mẩn chết người!"
"Đẹp trai hơn nữa, mê người hơn nữa thì có ích gì. Cô không nghe thấy họ vừa nói gì à? Được tổ tệ nạn xã hội đưa về đấy, chính là một gã cặn bã. Nghe nói là chuyên môn lừa phỉnh phụ nữ vào khách sạn, sau đó cưỡng bức, ngược đãi tình dục..."
Khi đi ngang qua đại sảnh, Tang Hiểu Du nghe thấy hai cô cảnh sát túm tụm lại bàn tán.
Cô bất giác nhìn qua. Một người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, đã thay quần áo của mình vào, một chiếc áo sơ mi và quần Âu màu xám tro. Lúc trước ở trong phòng cô không kịp nhìn gì, lúc này mới thật sự quan sát rõ diện mạo của đối phương.
Mái tóc màu nâu tối, tóc mai hai bên rất ngăn, đôi mắt hoa đào phong lưu nhắng nhít, bờ môi mỏng cười mà như không cười.
Điều khiến người ta bất ngờ nhất là anh có một đôi tay cực kỳ đẹp, thon gầy, khớp xương rõ ràng, móng tay cũng được cắt rất sạch sẽ, gọn gàng. Từ lúc cảnh sát bất ngờ xông vào tới bây giờ khi đang ngồi trong Cục cảnh sát, gương mặt anh cũng chưa hề để lộ chút thảm hại và khó xử nào, chỉ là thần sắc lúc này hơi âm u.
Cũng khó trách, ai bị bắt vào mấy nơi như thế này cũng chẳng thoải mái được.
Bất ngờ, anh nghiêng đầu lạnh lùng quét ánh mắt về phía cô.
Trái tim Tang Hiểu Du vọt lên, cô bất giác rùng mình vì lạnh.
Nhưng ngay sau đó nghĩ tới việc đối phương là một tên cặn bã, cảm giác sợ hãi của cô bỗng chốc cũng bớt đi nhiều. Cô ra sức đứng thẳng lên, không để mình bị áp đảo về khí thế, rồi dương dương tự đắc giơ ngón giơ lên với anh, cuối cùng ngẩng cao đầu đi thẳng ra ngoài.
Tưởng San San nhà cô đang ngồi sụp ở một góc tường chờ đợi, thấy cô lập tức xun xoe chạy tới.
Nó nhìn vào trong Cục, rồi xoa xoa hai bàn tay, căng thẳng vô cùng: "Chị à, cảnh sát không làm khó chị chứ?"
"Làm khó chị làm gì chứ!" Tang Hiểu Du bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhướng mày nói: "Chị là nạn nhân đấy, họ an ủi chị còn chẳng kịp nữa là! Haha, nhưng mà gã tệ bạc trong kia thì không sung sướng được đâu, chắc đêm nay phải ngồi trong phòng tạm giữ thôi!"
"San San, bây giờ chị đã trút cục tức này giúp em rồi. Sau này đừng giở mấy trò tự sát nữa! Bây giờ em còn nhỏ tuổi, chưa biết nhìn người, gặp phải một hai tên đểu cáng không có gì to tát, không việc gì phải buồn. Quay về cố gắng học hành, học hành mới là quan trọng nhất, biết không?"
Tang Hiểu Du nói xong một lời khuyên nhủ chân thành thì đi tới bên đường bắt một chiếc taxi: "Mười giờ hơn rồi, về tới trường báo cho chị một tiếng!"
Tưởng San San bị cô nhét vào trong taxi kéo ngón tay cô ngập ngừng: "Chị à..."
"Được rồi!" Tang Hiểu Du gạt tay nó ra: "Nhớ kỹ lời chị nói. Chị cũng mệt cả ngày rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi lấy tin! Có chuyện gì ngày mai tính tiếp!"
Ngay sau đó, cô đóng cửa xe lại, còn mình thì đi về phía ga tàu điện ngầm.
Chiếc taxi lái vụt qua, Tưởng San San áp mặt lên cửa xe nhìn người chị họ vẫn đang vẫy tay với mình, không có chút thoải mái nào, ngược lại nét mặt còn có phần bứt rứt. Con bé cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, chữ số trên tin nhắn đã bị nó nhớ lộn rồi.
Là 1190...
Sau khi hai chị em họ vừa rời đi khỏi, một chiếc xe cảnh sát phanh gấp ngay trước cửa Cục.
Còn chưa đỗ hẳn, cánh cửa phía sau đã bị đẩy ra. Phó Cục trưởng hốt hoảng đội mũ ngành lên đầu chạy vào trong. Nhìn thấy tình hình bên trong, một giọt mồ hôi to đùng từ trên trán ông ta rớt xuống. Ông ta đi tới mắng sa sả vào mặt cấp dưới.
"Còn hỏi cung cái nỗi gì nữa, tôi thấy cậu ăn gan hùm mật gấu rồi, thứ vô dụng!"
Ông ta phẫn nộ giáng cho cấp dưới hai cái bạt tai, quay mặt lại Phó Cục trưởng đã cười trừ, khom lưng uốn gối nhìn người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế: "Thành thật xin lỗi Tần thiếu! Tất cả chỉ là một lần hiểu lầm, đám cấp dưới không biết rõ, mong anh thông cảm cho!"
Có thể rất nhiều người không biết đến Tần Tư Niên, chuyên gia khoa Tim mạch, nhưng ở Băng Thành rất ít người không biết đến Tần thiếu.
"Tôi đi được rồi chứ?" Tần Tư Niên hờ hững hỏi.
"Được rồi được rồi, dĩ nhiên là được rồi!" Phó Cục trưởng gật đầu lia lịa, chỉ thiếu nước chìa tay ra đỡ anh như một tên thái giám thời cổ đại nữa thôi.
Tần Tư Niên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, thẳng thừng rời đi.
Ra khỏi cửa lớn của Cục Cảnh sát, một chiếc Land Rover trắng vừa hay đỗ xịch bên vệ đường. Anh đút hai tay vào túi quần, đi thẳng qua đó, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Anh đón lấy điếu thuốc người bên cạnh đưa tới, ngậm lên miệng, châm lên, khói thuốc bay đi bốn hướng.
"Tại sao lại thế?"
Tần Tư Niên nghe xong, nghiến răng gằn giọng: "Đừng nhắc nữa, mẹ kiếp, tối nay thật sự đen đủ đường!"
Người đàn ông bên cạnh cất tiếng cười trầm thấp, không hề che giấu sự châm chọc: "Tần thiếu đã phong lưu tới độ phải vào Cục ngồi rồi, cũng coi như một đoạn giai thoại!"
"Trường Uyên, cậu có còn là anh em nữa không!" Tần Tư Niên lườm nguýt.
Hoắc Trường Uyên rướn môi cười, nói một câu "là anh em": "Có cần mình giúp gì không?"
"Khỏi đi, chuyện nhỏ!" Tần Tư Niên mệt mỏi lắc đầu. Làn khói trắng bay lên. Đôi mắt hoa đào ấy khi nhìn ra ngoài cửa xe liền khẽ nheo lại, điếu thuốc hút được một nửa bị anh ném mạnh ra ngoài.
...
Cửa máy bay đóng lại, Tang Hiểu Du thắt cẩn thận dây an toàn, rút di động ra.
Mỗi lần chỉ cần là đi công tác, dù xa hay gần cô đều có thói quen gọi một cuộc điện thoại cho người bạn trai Trì Đông.
Nhiệm vụ lần này của đài truyền hình là tới Vân Nam, tiến hành một bài phỏng vấn thực địa. Vì điểm đến rất xa, độ khó cao, chi phí của cơ quan lại có hạn, gần như không ai tình nguyện, thế nên đã rơi xuống đầu kẻ vừa mới xin vào đài, con đang trong thời gian nhận lương thực tập như cô.
Cô gọi hết cuộc này đến cuộc khác mà không có ai bắt máy.
Tang Hiểu Du ngọt ngào nghĩ bụng chắc là do chênh lệch múi giờ, lúc này Trì Đông vẫn còn đang ngủ.
Có một cô tiếp viên hàng không đi tới, mỉm cười vỗ vai cô: "Xin lỗi chị, máy bay sắp cất cánh rồi ạ. Phiền chị tắt điện thoại để đảm bảo an toàn, cảm ơn chị!"
"Vâng." Tang Hiểu Du vội nói.
Chẳng mấy chốc máy bay đã bắt đầu lấy đà trên đường băng, cô nhắm mắt lại.
"Cá nhỏ, em ăn uống kham khổ, lại phải tích góp tiền cho anh đi du học, em yên tâm, sau khi anh sống ở bên này ổn định rồi, anh sẽ có thể xin điều về nước làm ở công ty chi nhánh, chúng ta sẽ có thể kết hôn..."
Bên tai vang lên những lời nói với chất giọng trong sáng, mạnh mẽ của Trì Đông, nụ cười nơi khóe môi Tang Hiểu Du càng đậm hơn nữa.
Sau khi tới Lệ Giang, cất hành lý vào trong nhà trọ rồi, cô lập tức đeo máy ảnh đi ra ngoài, khẩn trương lên đường.
Nói là phỏng vấn, thật ra là camera kín, chủ yếu muốn vạch trần một số hiện tượng lừa đảo trong ngành du lịch. Tang Hiểu Du thâm nhập vào đoàn người, cứ ngỡ công tác bảo mật của mình đã vô cùng ổn thỏa rồi. Không ngờ đang tiến hành được một nửa, khi cô len lén lấy máy ảnh ra thì bị người ta bắt ngay tại trận.
"Cô ta là phóng viên, cô ta đang quay trộm và ghi âm trộm đấy!"
Không biết là ai hét lên, lập tức có hai nhân viên da đen sạm từ trên xe khách bước xuống, hung ác dữ dằn định giật máy ảnh của cô.
Khi ra khỏi đài truyền hình, giám đốc đã dặn dò cô cẩn thận. Người còn máy còn, nếu máy có mệnh hệ gì thì cô cũng khỏi cần quay về nữa!
Không dám để nó có tổn thất gì, cô liều chết ôm máy ảnh lao vào đám đông rồi co cẳng chạy.
Đây là lần đầu tiên cô tới một thành phố phương Nam, không quen cả người cả đất, hoàn toàn không biết nên chạy về phía nào. Hơn nữa sau khi chạy được mười mấy phút, cô mới phát hiện chỗ này càng lúc càng hẻo lánh. Trái tim cô đập thình thịch dữ dội hơn, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Cô đành cố gắng nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa...
Khi cắm đầu đi vào một con ngõ nào đó, cô va phải một người. Tang Hiểu Du đau đớn kêu lên một tiếng, ôm trán loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Cô ngẩng đầu lên, nhưng bỗng đập vào mắt một đôi mắt hoa đào.
Giống như hôm đó trong Cục cảnh sát vậy, anh vẫn mặc bộ vest màu xám tro, khuôn mặt tuấn tú phản chiều cả bầu trời hoàng hôn, càng tôn lên ngũ quan sáng sủa. Ngón tay thon gầy đang bật bật lửa, nghiêng đầu châm một điếu thuốc.
Shit! Oan gia ngõ hẹp!
Tần Tư Niên từ trong nhà hàng đầu đường ra ngoài gọi điện thoại, định hút thêm điếu thuốc rồi quay về.
Khi nhìn thấy cô, anh quả thực cũng sững lại, đột nhiên nheo mắt, một giây sau, ánh mắt trở nên sâu xa khó lường hơn.
Tuy rằng có ân oán, nhưng lúc này Tang Hiểu Du cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy nữa. Cô như người mắc bệnh tìm bừa thầy chữa, cầu xin anh: "Có kẻ xấu đang đuổi theo tôi, giúp đỡ đi!"
"Tra nam..." Sau khi buột miệng, cô ý thức được mình đã sai, vội sửa lại lời: "Nhầm nhầm, ý tôi là anh chàng đẹp trai, anh có chỗ nào để tôi trốn tạm không? Chúng ta đều là người Băng Thành, ra nơi khác nên giúp đỡ nhau chứ! Ban nãy tôi đi lấy tin bí mật, không cẩn thận bị người ta bắt tại chỗ, bây giờ họ đang đuổi theo đòi giật máy ảnh. Nếu để họ đuổi kịp, họ nhất định lột da róc xương tôi..."
Tần Tư Niên chậm rãi nhả ra một làn khói, đáp có vẻ không chút nể tình: "Không giúp."
"Anh..."
Tang Hiểu Du suýt nữa thì phun nước bọt.
Cô phẫn nộ chỉ thẳng tay vào mặt anh, giận đến độ giậm chân giậm tay bình bịch. Nhưng cũng không khó ngờ. Lần trước rõ ràng là cô cố tình giăng bẫy để anh bị bắt vào Cục cảnh sát, lại còn là danh nghĩa tệ nạn xã hội, anh nhất định hận cô đến nghiến răng nghiến lợi, giúp cô mới lạ đó. Ban nãy cô cũng nhất thời quá mất bình tĩnh mới choáng váng đầu óc rồi cầu xin anh giúp đỡ!
Tang Hiểu Du không lãng phí thời gian với anh, co cẳng định tiếp tục chạy về phía trước.
Ai ngờ chân vừa trong tư thế chuẩn bị đã bị người ta giữ lại. Cô nổi đóa hỏi: "Này! Anh làm gì đấy!"
Tần Tư Niên nắm chặt năm ngón tay đang túm lấy cô, bờ môi mỏng nở nụ cười như đùa như thật, nhưng ánh sáng phát ra từ ánh mắt hoa đào kia lại rất âm u: "Món nợ của chúng ta vừa hay có thể tính toán một chút!"
Tang Hiểu Du trừng mắt.
Khốn kiếp thật!
Cô biết ngay anh chẳng tử tế vậy đâu, hơn nữa còn mong cô bị bắt càng nhanh càng tốt ấy, vừa hay có thể thuận nước đẩy thuyền!
Tang Hiểu Du liều mạng muốn thoát ra, nhưng bàn tay lớn của anh lại giữ chặt cô như một chiếc vòng sắt, cho dù cô dốc hết sức bình sinh cũng vô ích. Nếu cứ tiếp tục giằng co thế này, người phía sau chắc chắn sẽ đuổi tới nơi!
"Ở ngay phía trước, mau đuổi theo, cô ta chạy không thoát đâu! Phải cho cô ta biết tay!"
"Đợi tôi bắt được xem tôi xử lý cô ta thế nào!"
...
Vào lúc cô đang nôn nóng tới vã mồ hôi hột thì nghe thấy những âm thanh càng lúc càng gần bên ngoài con ngõ.
Trái tim Tang Hiểu Du căng thẳng tới độ vọt ra khỏi cổ họng, lúc này tiến không được lùi chẳng xong, lại còn bị gã khốn trước mặt giữ rịt. Cô tin rằng lát nữa khi đám người kia đuổi tới, anh ta sẽ lên tiếng rồi đẩy cô ra ngoài...
A a a, làm sao đây!
Lòng Tang Hiểu Du rối bời. Dưới ánh mắt đùa giỡn của anh, cô treo máy ảnh lên cổ, nhét vào trong áo khoác để giấu đi, sau đó dán sát cả người vào ngực anh, không hở ra một khe kẽ nào.
Cô giơ tau vòng qua cổ anh, đồng thời kiễng chân lên, liều mình hôn lên môi anh.
Mùi hương hơi cay của thuốc lá còn mới quấn bện trong môi lưỡi. Tang Hiểu Du cố gắng co rụt người lại nép trong lòng anh, lấy bờ lưng dài rộng của anh để che chặt cho mình, cố hết sức có thể để tạo ra hình ảnh một đôi tình nhân nồng thắm hôn nhau, để trốn tránh đám người phía sau.
Cô hoàn toàn hết đường lùi rồi, nếu không có hôn cái đầu heo cô cũng không hôn gã tệ bạc này!
Không dám nơi lỏng chút nào, Tang Hiểu Du từ đầu tới cuối không buông tay, sợ bị những người đuổi theo phát hiện ra vấn đề.
Bất ngờ, Tang Hiểu Du trợn tròn mắt.
Cô cảm nhận được đầu lưỡi của anh...
Nó đang ra sức cạy mở răng cô, tấn công một cách mãnh liệt.
Cả người Tang Hiểu Du cứng đờ, cô vô thức muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể rắn chắc trước mắt không hề suy suyển, hơn nữa anh còn kéo tay về ghì chặt cô trong lòng, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để chạy thoát.
Năm cô lên đại học thì quen biết Trì Đông. Hai người thân nhau rồi yêu nhau. Ai cũng nói chuyện tình thời đại học chỉ là những lời thề non hẹn biển trong sân trường, nhưng họ lại là tấm gương cho những người khác. Năm thứ tư, Trì Đông được trường bảo đảm cho ra nước ngoài du học theo danh sách có hạn. Tình yêu của họ không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, cho dù suốt hai năm chẳng gặp nhau mấy lần, nhưng vẫn thân thiết như ngày mới quen.
Tình yêu cùng Trì Đông đã chạy việt dã suốt năm năm ròng rã, nhưng chung quy cô vẫn dè dặt chưa đi thêm một bước. Cho dù mỗi lần hôn nhau, anh đều rất chăm sóc cho cảm giác của cô, sợ cô không thoải mái, dịu dàng tuần tự hướng dẫn, không ép buộc chút nào.
Kiểu bị ngang nhiên cưỡng ép cạy mở răng ra như lúc này là một nụ hôn ngang ngược mà cô gần như chưa từng trải qua.
Hơn nữa Trì Đông không bao giờ hút thuốc, mùi thuốc lá này cũng xa lạ với cô, lạ tới mức gáy cô như bị đốt hết lỗ thủng tới lỗ thủng khác, hai chân mềm nhũn ra, không chịu kiểm soát.
Đầu ngõ vọng tới tiếng bước chân hỗn loạn, theo đó là tiếng chửi mắng: "Đáng chết, con đàn bà thối đó chạy đi đâu rồi! Rõ ràng nhìn thấy nó chạy vào trong này mà!"
"Ngõ này là ngõ cụt, nó không thể ở đây đâu, chắc chắn ở phía trước, chúng ta mau đuổi theo!"
Dứt lời, bước chân người đàn ông một lần nữa chạy đi xa.
Sau khi xác định hai người ấy đã đi xa rồi, Tang Hiểu Du đột ngột dùng sức mạnh đẩy người đàn ông trước mặt ra, giơ tay tát cái "bốp" lên mặt anh.
Tần Tư Niên bị cô đẩy bất ngờ, loạng choạng lùi ra sau, đang định trêu chọc cô mấy câu nhưng lại đột ngột bị đánh đến quay ngoắt mặt sang một bên.
Đây là cái tát đầu tiên anh nhận từ khi ra đời tới nay đã tròn hai mươi chín năm, hơn nữa người đánh anh còn là một phụ nữ!
Tần Tư Niên trong phút chốc vừa sửng sốt vừa tức giận. Việc này rõ ràng đã khiêu khích quyền uy của anh, trong đôi mắt hoa đào bùng lên một ngọn lửa muốn liếm người, gần như có thể hình dung bằng từ khủng bố. Anh tiến lên túm lấy bàn tay giơ cao của cô, giọng nói âm u như bật ra từ từng kẽ răng: "Cô dám đánh tôi?"
Tang Hiểu Du thảng thốt vì sự đáng sợ toát ra từ anh, vô thức lùi sau nửa bước, trong lòng có chút run rẩy.
Nhưng cô đâu phải loại dễ dàng cầu xin một gã tệ bạc. Cô gân cổ lên đáp rất to: "Tôi đánh anh đó làm sao hả, đồ lưu manh thối! Ai bảo ban nãy anh... ban anh thò lười ra. Lưu manh, lưu manh thối tha!"
"Cô nói ai lưu manh?" Tần Tư Niên nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ban nãy là ai chạy tới, tự nhào vào lòng tôi?"
"Tôi..." Tang Hiểu Du mất mặt á khẩu.
Cô tự biết rõ mình đuối lý, nhưng vô hình bị thiệt thòi nhiều hơn cũng khiến cô xấu hổ muôn phần.
Tần Tư Niên sa sầm mặt lại, lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra tôi thật sự phải khiến họ lột da róc xương cô!"
Tang Hiểu Du còn lâu mới tin lời anh, ban nãy cô đã chắc chắn hai người kia chạy hướng khác rồi, hơn nữa lần này cô khôn ra rồi. Cô cúi đầu cắn mạnh một cái lên mu bàn tay anh. Vào lúc anh nhíu mày buông tay, cô lập tức giãy ra, ôm máy ảnh bỏ chạy thật ra.
"Mẹ kiếp!"
Tần Tư Niên thô lỗ chửi thề, giơ chân đá vào một viên sỏi.
Trong tầm mắt, bóng hình gầy nhỏ ấy đã biến mất tăm khỏi ngõ.
Anh cúi đầu nhìn mu bàn tay in một dấu răng rất đậm, bên trên còn rớm máu. Anh nhếch mép kiểm tra vết tát ban nãy trên má, cảm thấy đúng là xui tận mạng. Người phụ nữ này chắc chắn là khắc tinh của anh!
Có điều...
Tần Tư Niên giơ tay chạm lên bờ môi, bỗng có chút hồi tưởng lại dư vị của cô...
Thành cổ Lệ Giang về đêm ngoài cảnh sắc độc đáo nổi tiếng thì danh bất hư truyền nhất phải kể đến các quán bar.
Sau khi các cửa hàng ven đường đều đã dọn dẹp hết, toàn bộ con đường chỉ còn tiếng đàn ghita. Tang Hiểu Du ôm chặt chiếc máy ảnh tuyệt đối không thể rời xa ấy, cũng chọn một quán trông có vẻ khá nghiêm chỉnh để vào, muốn chút một chút tư liệu để làm một chuyên đề, kiếm chút tiền làm thêm.
Kể từ năm tư đại học khi anh bạn trai Trì Đông được đưa sang nước ngoài du học, Tang Hiểu Du cũng bắt đầu ăn tiêu tiết kiệm. Ngoài những giờ đi học ra, cô đều đi làm thêm để cung cấp tiền ăn học cho anh. Đến tận bây giờ, cô cũng nỗ lực làm nhiều việc để tích tiền, hy vọng bạn trai ở nước ngoài có thể sống tốt một chút.
Quán bar trên dưới có hai tầng, bên trên là phòng kín, giữa tầng một có một ca sỹ đang đánh ghita.
Tửu lượng của Tang Hiểu Du khá kém, cùng lắm chỉ uống được hai chai bia. Thế nên mỗi lần cần tiếp khách uống rượu, lãnh đạo đều không tìm cô, cảm thấy chỉ thêm phiền toái.
Sau khi tới quầy bar gọi một chai bia, uống được mấy ngụm, cô phóng tầm mắt nhìn qua. Có rất nhiều đôi nam nữ ngọt ngào. Cô không kìm được cảm xúc, bèn rút di động ra gọi cho người bạn trai Trì Đông. Cô liên tục gọi hai cuộc, rồi vẫn bỏ xuống như lúc ở trên máy bay, lẩm bẩm với vẻ bực dọc: "Sao vẫn không nghe máy vậy!"
Cô mất công ngồi tính thời gian, giờ này New York có lẽ là buổi sáng rồi thì phải, hay anh ấy bận quá?
Sau một tiếng nấc cụt, Tang Hiểu Du uống cạn nốt chai bia trong tay, rồi nói với bartender: "Loại bia này, lát cho tôi thêm chai nữa, tôi đi nhà vệ sinh một chút!"
Nhà vệ sinh ở tận đầu hành lang. Cô ôm máy ảnh đi vào trong.
Hành lang hơi hẹp một chút, nếu đối diện có hai người đi tới thì phải hơi nép người mới không chạm vào nhau. Bước chân của Tang Hiểu Du khá nhanh. Cô vội vã đi qua phòng vệ sinh nam, vì cứ cúi đầu suốt cả quãng đường nên không nhìn thấy bên trong có người đẩy cửa đi ra.
Cánh cửa hướng ra bên ngoài, đập trúng vào người cô.
Tang Hiểu Du thì không bị va chạm vào đâu, nhưng cô nghe thấy một tiếng vỡ.
Lúc đó trái tim cô như ngừng đập.
Thảm rồi!
Cô vội vã cúi đầu xuống kiểm tra, sau khi tháo nắp ống kính máy ảnh xuống, lớp kính bên trong quả nhiên đã vỡ. Nghĩ tới chuyện trước khi đi công tác, lạnh đạo đài gần như xách tai cô lên liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của nó, cô thật khóc không ra nước mắt, không biết lúc về phải báo cáo thế nào đây...
"Anh mù hả! Không nhìn thấy có một người đang sống sờ sờ đây à, cứ thế mở cửa ra đập vào người ta!"
Tang Hiểu Du phát điên rồi, dồn mọi phẫn nộ trong lòng vào tên "hung thủ" kia. Sau khi quát xong, ngẩng đầu lên, nhìn rõ đôi mắt hoa đào ấy, cô mới bỗng chốc ngây người ra đó: "Sao lại là anh!"
"Lại là cô!"
Câu nói cuối cùng họ gần như đồng thanh lên tiếng.
Tang Hiểu Dụ thật sự muốn chửi mắng thoải mái, sao lại là gã tồi tệ này!
Dẫu sao thì mấy tiếng đồng hồ trước, cô vừa mới cho người ta ăn một cái tát, trong lòng cô vẫn còn chút sợ hãi, sợ anh sẽ ra tay khiến mình chịu thiệt, nên cô lùi về sau mấy bước.
"Anh cố tình đúng không?" Sau khi giữ khoảng cách an toàn, Tang Hiểu Du mới phẫn nộ trừng mắt với anh: "Anh đập vỡ máy ảnh của tôi rồi, tôi không cần biết, anh đền đi !"
Tần Tư Niên đút hai tay vào túi quần, ánh mắt uể oải, cười ngoài mặt nhưng không cười trong lòng: "Tự cô đi không nhìn đường để bị đâm vào, còn trách ai? Muốn tìm người đòi nợ hả, tìm cái cửa này này!"
Ngay sau đó, anh thản nhiên bước đi, lướt ngang qua cô, rồi huých vào vai cô một cái.
"..." Tang Hiểu Du tức đến nỗi thở phì phò. Cô bị huých vào bên tường, chỉ biết trừng mắt, tức giận chỉ tay theo bóng lưng anh: "Á... Tức chết mất thôi!"
Tần Tư Niên ngông nghênh đi ra khỏi hành lang, liền có người đàn ông đón đường: "Bác sỹ Tần, lần này cũng may có anh vượt đường sá xa xôi từ Băng Thành bay tới đây để làm phẫu thuật cho bà ngoại tôi, tôi thật sự rất cảm kích!"
"Không cần khách khí." Tần Tư Niên xua tay, bờ môi mỏng hơi rướn lên: "Bà ngoại anh và bà ngoại tôi hồi còn trẻ là bạn học. Bà đã đích thân nhờ tôi, hơn nữa còn dặn đi dặn lại, sao tôi dám không nghe chứ!"
Lần này anh tới Vân Nam dĩ nhiên không phải để du sơn ngoạn thủy, mà là được bà ngoại phó thác, qua đây làm phẫu thuật giúp một người bạn học cũ của bà. Bởi vì bệnh nhân tuổi quá cao và bệnh nghiêm trọng nên không thể ngồi máy bay quá lâu, anh đành phải đích thân bay qua.
Có lẽ dùng nhiều tiền bạc hơn cũng không mời được chuyên gia tim mạch như anh, nhưng bà ngoại đã mở lời thì anh nhất định sẽ nghe.
"Tuy là nói như vậy, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh lần nữa." Người đàn ông tươi cười nói tiếp: "Ca mổ đã kết thúc thuận lợi, tôi với tư cách chủ nhà, để cảm ơn phải tiếp đón anh một bữa ra trò! Phòng VIP trên tầng tôi đã đặt rồi, ông chủ quán bar này là bạn của tôi, thế nên tối nay cứ vui chơi thoải mái!"
Ngay sau đó, anh ta giới thiệu hai cô gái nóng bỏng đi theo sau: "Hai cô gái này là bạn tôi, cũng là người Băng Thành, từ lâu đã ngưỡng mộ Tần thiếu. Tối nay vừa hay có cơ hội hiếm có, để họ được chăm sóc anh chu đáo!"
Hai cô gái đẹp đồng loạt tiến lên, gọi anh bằng chất giọng bèn bẹt ngấy chết người: "Tần thiếu~"
Đều là người đã ra vào mấy chỗ này thành quen, có những lời dĩ nhiên không cần nói quá rõ ràng.
Tần Tư Niên không tỏ thái độ gì, chỉ uể oải rướn môi, đôi mắt phong lưu phóng đãng ấy lướt một vòng. Hai cô gái lại càng say đứ đừ, giành trước giật sau, khoác tay anh hai bên trái phải đi lên gác.
Tang Hiểu Du đi vệ sinh xong bước ra, bực bội vẩy nước khắp nơi.
Nhìn theo cái bóng được hai cô gái xinh đẹp nóng bỏng quấn quýt hai bên, cô khinh bỉ bĩu môi: Đồ tồi đúng là đồ tồi, không thể chịu cô đơn dù là nửa phút, thật sự không hiểu cô em họ Tưởng San San rốt cuộc có bị mù mắt không!
Cô cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh đung đưa trên cổ, thù mới hận cũ, Tang Hiểu Du tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng một lúc, ánh mắt lóe lên một tia xảo quyệt, rồi cô nở một nụ cười gian xảo.
Tang Hiểu Du không quay lại quầy bar mà bám theo họ đi lên trên, lén lút đứng ở góc thang máy như ôm cây đợi thỏ. Cuối cùng cũng đợi được tới lúc cánh cửa phòng đó mở ra, một trong hai cô gái ban nãy lả lướt đi ra ngoài, cô lập tức chạy tới.
"Người đẹp!"
Cô gái bị gọi giật lại tỏ ra không vui: "Cô làm gì đấy, tôi quen cô sao?"
"Hì hì..." Tang Hiểu Du cười tươi rói như hoa: "Không quen, tôi chỉ là tốt bụng muốn nhắc cô một chuyện!"
"Chuyện gì?" Cô gái sốt ruột hỏi.
Tang Hiểu Du chỉ tay vào căn phòng đó: "Người đàn ông vừa vào cùng cô tới từ Băng Thành đúng không?"
"Làm sao cô biết?" Cô gái lần này đã nhìn thẳng vào cô.
"Đương nhiên là tôi biết!" Tang Hiểu Du nhướng cao mày, ghé sát vào tai cô ấy thì thầm tỏ vẻ thần bí: "Nể tình mọi người là phụ nữ với nhau tôi mới hữu hảo nhắc nhở cô một câu. Tốt nhất tránh xa anh ta ra! Tôi biết cô lại định hỏi vì sao chứ gì. Cô nghe tôi nói. Đừng tưởng anh ta có vẻ đàng hoàng đạo mạo, thật ra phương diện ấy của anh ta không ổn đâu, có vấn đề. Hơn nữa lại mắc cái bệnh "ấy", truyền nhiễm vào ai thì người đó xui xẻo! Cô đừng nghĩ là tôi ăn nói bậy bạ, tôi nói toàn là sự thật cả đấy. Tôi cũng là người Băng Thành đây, làm phóng viên, không tin cô xem thẻ đi!"
Tang Hiểu Du ăn nói đầy lý lẽ, còn rút cả thẻ ra: "Người đẹp à, đàn ông đẹp trai đầy rẫy ngoài kia, cô đừng có nghĩ không thông suốt. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người thảm chính là cô. Nghe nói bệnh ấy khó chữa lắm!"
Cô gái nghe xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi, không buồn đi rửa tay nữa mà vào thẳng trong phòng.
Đợi bóng cô ấy khuất dạng, Tang Hiểu Du mới giật giật khóe môi nín nhịn nãy giờ.
Cô cũng không vội đi, đứng dựa vào đó xem trò. Cô nhẩm tính thời gian, chuẩn không cần chỉnh, chưa đầy mười phút sau, cửa phòng lại được mở ra. Cô gái ban nãy xách túi vội vã rời đi. Không lâu sau đó, cô gái kia cũng chạy ra với vẻ hớt hải, gần như là bỏ chạy.
Ha ha ha...
Tang Hiểu Du cười ngả nghiêng trong lòng, sung sướng không chịu được.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy vui vẻ, cười ngặt ngoẽo không đứng dậy nổi. Cô thoải mái chuẩn bị đi xuống dưới gọi thêm một chai bia.
Vừa đi chưa được hai bậc thềm, bờ môi vẫn còn đang nhếch sang tận mang tai thì một đôi nam nữ ôm nhau lướt qua, đập thẳng vào mắt. Cả người Tang Hiểu Du đứng đờ ra đó, mặt cắt không còn hột máu.
Đôi nam nữ ấy cực kỳ thân mật, người đàn ông ghé vào tai người phụ nữ không biết thủ thỉ điều gì. Cô gái rướn đôi môi đỏ lên, cười rất ngọt ngào.
Chẳng mấy chốc, họ đã biến mất trong tầm mắt của cô.
Tang Hiểu Du như bị sét đánh, sau khi tỉnh lại. Mặt cô tái nhợt, cô tức tốc đuổi theo xuống dưới. Nhưng vì quá hốt hoảng và gấp gáp, cô bước hẫng một bậc thềm, cả người cứ thế lăn xuống dưới...
"Á!"
Có một khách nữ đang chuẩn bị đi xuống hét lên một tiếng.
Tang Hiểu Du nằm rạp dưới đất, được người phục vụ rảo bước đi tới đỡ dậy.
Tuy bậc cầu thang làm bằng gỗ, nhưng lăn năm sáu bậc xuống dưới, cánh tay và đầu gối của cô đều đau đến tê dại, rất lâu sau vẫn chưa bình ổn lại được.
Người phục vụ thấy sắc mặt cô trắng bệch, ánh sáng trong đôi mắt rời rạc, tưởng là cô đã bị thương bèn vội vàng hỏi han: "Chị à, chị không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không ạ?"
Tang Hiểu Du run rẩy đôi môi, không nói ra được lời nào. Cô xua tay bước khập khiễng lao ra ngoài quán bar.
Khi cô đuổi ra tới ngoài, bóng đôi nam nữ ấy đã đi rất xa rồi. Dưới ánh trăng, họ càng trở nên khăng khít hơn, hơn nữa bước chân càng lúc càng nhanh, giống như có việc gì gấp gáp không thể nhịn được vậy. Khi đi tới cùng con đường, họ chui vào một khách sạn.
Tang Hiểu Du cố nhịn cơn đau vì ngã từ trên cầu thang xuống, cắn răng đi khập khiễng đuổi theo, giương mắt nhìn hai người đã hôn nhau mãnh liệt rồi nhanh chóng lướt vào trong một căn phòng. Vì quá chăm chú, họ hoàn toàn không phát hiện ra một người đứng ngay gần hành lang như cô.
Có mấy lần Tang Hiểu Du đều dụi mắt, nghi ngờ phải chăng mình bị ảo giác, phải chăng sau khi uống một chai bia đã say đến hoa mắt.
Nhưng gương mặt thanh tú của người đàn ông, thói quen hơi rướn khóe môi lên ấy...
Đó là Trì Đông của cô, chắc chắn không thể sai được!
Người bạn trai rõ ràng phải đang ở bên kia đại dương nhưng bỗng dưng xuất hiện trong thành cổ này, cùng một người phụ nữ khác làm những chuyện thân mật thế kia.
Cô bỗng nhiên lạnh như băng.
Tang Hiểu Du đứng đờ ra đó, tròn mắt sững sờ nhìn. Cô run ray rút di động ra, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, giống như sắp thấm đẫm lên màn hình vậy. Cô gọi vào số của bạn trai.
Hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Móng tay Tang Hiểu Du như sắp móc sâu vào trong di động. Cô cất bước tiến lên, khi tới cửa phòng, cô nghe thấy những câu mờ ám từ trong vọng ra.
"Bảo bối, muốn không?"
"Ừm... Trì Đông,, anh xấu quá đi, người ta sắp đợi không nổi nữa rồi..."
Nghe thấy hai chữ "Trì Đông", Tang Hiểu Du như bị chọc vào vậy. Cô cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, điên cuồng đập thình thình lên cửa. Nỗi đau nhói lòng từ tay truyền tới, cô cũng cảm làm như không thấy.
Cuối cùng, cánh cửa cũng bật mở.
Dường như đã bị quấy rầy, chuyện tốt không được hứng, lúc mở cửa ra, sắc mặt người đàn ông rất khó chịu. Nhưng khi nhìn rõ người đứng ngoài, trong khoảnh khắc anh ta đứng sững tại chỗ, gương mặt điển trai chỉ toàn thảng thốt.
Cả người Tang Hiểu Du chao đảo dữ dội, cô nhìn người bạn trai trước mặt không dám tin.
Vì gấp gáp, anh ta chỉ mặc độc chiếc quần lót tứ giác, trước ngực và trên cổ đều có rất nhiều dấu đỏ và vết cào mờ ám. Còn nhìn vượt qua vào bên trong, còn có thể thấy chỗ quần áo rơi vãi dưới đất, quần dài của nam, váy dài của nữ và một chiếc áo lót ren màu đen...
Lúc này có một người phụ nữ đi tới từ sau lưng anh ta, quấn áo sơ mi của anh ta lên người.
Khác với mái tóc ngắn đến vai của cô, cô ta có một mái tóc dài đen tuyền làm xoăn, một gương mặt xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên cực kỳ phong tình, nhưng trong nét mặt lại toát lên chút cao ngạo của một thiên kim tiểu thư.
Cô gái khoác cánh tay anh ta, hậm hực không vui: "Anh yêu, ngoài kia là ai vậy, đáng ghét quá!"
Tang Hiểu Du trắng bệch mặt, biểu cảm đờ đẫn đáng sợ, cô nhìn anh ta và nói từng chữ khó khăn: "Trì Đông, em cần ở anh lời giải thích! Anh nói đi!"
Lâu nay đứng trước mặt cô chỉ có một Trì Đông với nụ cười ấm áp. Anh ta há hốc miệng, tay chân không biết để chỗ nào, cuối cùng chỉ ấp úng nói một câu: "Cá nhỏ, anh xin lỗi."
Thế giới của Tang Hiểu Du đã đổ sập sau ba chữ đơn giản ấy.
Đầu óc cô ong ong, cô sống chết nắm chặt tay, hai hàng nước mắt chảy xuống. Cô kích động sải bước tiến lên, giơ cao tay: "Trì Đông, anh khốn kiếp, anh khốn kiếp..."
Bàn tay của Tang Hiểu Du bị người phụ nữ kia túm lấy, sau đó cô ta trở ngược tay tát vào mặt cô.
"Bốp!"
Một tiếng cực kỳ vang.
Tang Hiểu Du không chỉ loạng choạng, thậm chí bị đối phương đánh đến ngã xuống đất. Rõ ràng cô là người đến bắt gian, nhưng lại bị đánh ngược, gò má đau đớn bỏng rát, người bạn trai trong tầm mắt thì không một động thái.
Đây chính là người đàn ông cô đã yêu tròn năm năm trời!
"Người đàn ông của tôi là người cô muốn đánh là được sao?" Cô gái kia giận dữ trừng mắt nhìn cô, quay đầu khoác tay Trì Đông đi vào trong: "Anh yêu, chúng ta đóng cửa lại, tiếp tục chuyện ban nãy!"
Trì Đông đứng đờ ra tại chỗ, nhìn cô bằng biểu cảm day dứt và phức tạp, dường như muốn tiến lên đỡ cô dậy nhưng hai tay lại như mất hết sức lực vậy.
Cô gái thấy vậy lập tức sa sầm mặt lại, vênh cằm quát: "Trì Đông, nếu anh dám nhìn cô ta thêm chút nào nữa, anh không xong với em đâu! Anh đừng quên, ba tháng trước em vừa đánh mất một đứa con. Nếu em không vui, bố em sẽ lập tức tống cổ anh ra khỏi công ty. Anh hãy nghĩ cho kỹ, giữa cô ta và em rốt cuộc ai quan trọng!"
Cuối cùng, cánh cửa đóng sập lại trước mắt cô.
Tang Hiểu Du nhắm mắt lại, một nỗi chua xót khổng lồ dâng lên từ tận đáy lòng, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.
"Tang Hiểu Du, có phải cô chán sống rồi không! Cô đã tới Lệ Giang nhiều ngày rồi mà một tin tức cũng không phỏng vấn được, còn làm hỏng máy ảnh! Lúc trước tôi đã nói thế nào, nếu máy ảnh có vấn đề gì, thì cô cũng đừng quay lại nữa..."
Trong điện thoại, tiếng quát nạt của giám đốc đài truyền hình thậm chí còn to hơn cả tiếng nhạc nền quán bar.
Tang Hiểu Du để xa di động ra, mặc cho ông ta mắng chửi thế nào cô cũng chỉ im lặng ngồi nấc cụt. Đợi bên kia mắng đã, cô thẳng thừng ngắt máy, rồi tắt máy luôn.
"Cho tôi thêm cốc nữa!"
Cô uống cạn ly rượu mạnh trong cốc, rồi đập bàn với bartender.
Ở cửa quán bar có hai người đàn ông đi vào, một trong hai người đó rất tuấn tú, nhất là đôi mắt hoa đào hút hồn đó đã hấp dẫn không ít ánh nhìn của các cô gái.
Người đàn ông xoa tay, nét mặt áy náy nói với người bên cạnh: "Bác sỹ Tần, tối nay tôi nhất định sẽ khiến anh chơi thật vui vẻ, chuyện tối qua thành thật xin lỗi! Tôi đã hỏi qua rồi, là có người cố tình ở phía sau gây chuyện, lừa gạt hai người bạn của tôi! Anh yên tâm, quan hệ của tôi ở Lệ Giang anh cứ yên tâm, nhất định có thể tra ra người phụ nữ đó là ai!"
"Không cần, tôi biết là ai rồi!" Tần Tư Niên lạnh lùng đáp.
Theo miêu tả của hai cô gái tối qua, anh đã đoán ra là ai làm rồi.
Tần Tư Niên mím môi lại thành một đường thẳng. Bây giờ nghĩ lại anh vẫn còn tức giận. Đôi mắt anh vô tình liếc ngang qua sàn nhảy, rồi dừng lại ở một góc quán bar, sau đó nheo lại với vẻ âm u.
Đúng là lặn lội khắp nơi tìm chẳng thấy, tình cờ vô ý phát hiện ra!
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhẫn nhịn việc niềm kiêu hãnh của mình ở một phương diện nào bị khiêu khích và bôi nhọ. Bây giờ nghĩ lại những lời đơm đặt của cô, anh vẫn còn cảm thấy nghiến răng kèn kẹt.
Anh bước từng bước rộng qua đó, bẻ từng khớp tay kêu răng rắc.
Khi anh mang cả một người đằng đằng sát khí tới bên cạnh cô cũng là lúc ly rượu trong tay Tang Hiểu Du đã cạn. Cô bò cả người lên mặt quầy bar. Tần Tư Niên giơ tay túm lấy vai cô, hằn học nghiến răng: "Xem ra tối nay khá may mắn, lại còn bắt được cô!"
"Tối qua cô đã nói năng lung tung gì với người ta? Hm? Có dám nói lại lần nữa trước mặt tôi không?" Đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên đằng đằng sát khí. Anh chưa từng bị một cô gái dễ dàng chọc giận đến thế, anh dồn nhiều lực lên tay hơn: "Đừng có giả chết! Sao hả? Dám làm thì dám chịu, chẳng phải cô giỏi lắm sao. Tôi đang hỏi cô đó! Này, ngẩng đầu lên cho tôi!"
Tang Hiểu Du để mặc cho anh nắm vai, cúi mặt ngồi đó, mấy lọn tóc ngắn vụn vặt che chặt hết.
Tần Tư Niên không còn kiên nhẫn. Anh nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu đối mặt với mình.
Lúc đang định lên tiếng mắng những lời khó nghe nhưng tất cả đã nghẹn lại vào giây phút anh nhìn thấy đôi mắt ầng ậng nước của cô.
Cô khóc rồi...
Mọi động tác của Tần Tư Niên đều dừng lại.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, xưa nay anh cũng ghét nhất là nước mắt phụ nữ, đối với anh mà nói nó chẳng có tác dụng gì.
Có điều những tia sáng long lanh nơi đôi mắt cô, dòng lệ nóng hổi từ khóa mắt trào ra lại giống như rơi thẳng vào trái tim anh vậy. Một cảm giác chưa từng có từ một cô gái xa lạ mà anh chỉ mới có duyên giáp mặt ba lần.
Đến bây giờ, ngay cả việc cô tên gì anh còn chưa biết rõ.
Tần Tư Niên nuốt nước bọt, lần đầu tiên anh cảm thấy bối rối vì nước mắt của một cô gái.
Tửu lượng của Tang Hiểu Du vốn đã rất tệ hại, khi nhận ly rượu mạnh đầu tiên từ phục vụ, cảm giác bỏng rát cay xè từ cổ họng lan thẳng xuống dạ dày. Thật ra trước mắt cô đã xuất hiện những hình ảnh chồng lên nhau, chỉ là cô muốn tiếp tục dùng cồn rượu làm tê liệt mọi cảm xúc.
Năm năm, năm năm...
Tang Hiểu Du nghiêng đầu nhìn ánh đèn năm màu trên trần nhà, cảm thấy mình vừa đáng thương vừa đáng giễu.
Bên tai cô vẫn còn vọng lại câu tuyên ngôn "Người đàn ông của tôi" của cô gái tối qua và câu nói "Ba tháng trước vừa mất một đứa con". Cô chỉ cảm thấy trái tim thê lương, cảm xúc bi ai.
"Cá nhỏ, em ăn uống kham khổ, lại phải tích góp tiền cho anh đi du học, em yên tâm, sau khi anh sống ở bên này ổn định rồi, anh sẽ có thể xin điều về nước làm ở công ty chi nhánh, chúng ta sẽ có thể kết hôn..."
Lời hứa hẹn này một lần nữa vang lên, nỗi đau càng khiến nước mắt Tang Hiểu Du lã chã rơi.
Trì Đông là mối tình đầu của cô, là người đàn ông duy nhất trong thế giới quá khứ của cô. Cô thích bám lấy anh ta, thích ngắm nhìn nụ cười sạch sẽ trên gương mặt thanh tú của anh ta, càng thích nhìn anh ta cưng chiều, bao dung mọi tính xấu của mình.
Ba năm hạnh phúc dưới mái trường, hai năm ăn tiêu tiết kiệm và ngốc nghếch chờ đợi lại đổi về sự phản bội và ngoại tình của bạn trai. Cô vẫn còn đang đợi Trì Đông của mình được điều về một công ty chi nhánh ở trong nước để cưới mình, cho cô một gia đình đích thực, mà không biết người ta ở Mỹ đã sớm có người bầu bạn, chuyện thân mật gì cũng đã làm, thậm chí còn từng có một đứa con...
Tình yêu kéo dài năm năm, Tang Hiểu Du hy sinh quá nhiều, một trái tim si tình đã ký thác nhầm người.
Chuyện này sao có thể khiến cô không buồn, không đau lòng chứ?
Tần Tư Niên từ từ buông lỏng bàn tay. Khi cô hơi ngước mặt lên, vừa hay chạm phải đôi mắt anh, có một giọt nước mắt từ trên gò má cô rơi xuống đầu ngón tay anh.
"Tí tách..."
Lại có một giọt nữa lẳng lặng rớt xuống.
Bờ môi mỏng hơi mím lại, anh bỗng có một cảm giác khác lạ không thể nói rõ trong lòng.
Chú ý tới đôi mày nhíu lại của cô, Tần Tư Niên bất giác thu bàn tay đang nắm cằm cô lại. Anh đang chuẩn bị lên tiếng thì cô bất ngờ đẩy mạnh anh một cái, sau đó túm lấy cổ áo anh, lớn tiếng chất vấn hỏi: "Vì sao lại ngoại tình, vì sao lại phản bội tôi!"
"Cô lại giở trò gì đây!" Tần Tư Niên chau mày, không ngờ cô nói trở mặt là trở mặt.
Tang Hiểu Du nhảy xuống khỏi ghế, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt mọng nước: "Tên đồ tể này, anh khiến tôi tổn thương đến từng tế bào rồi! Tôi đã yêu anh suốt năm năm trời, ăn uống kham khổ, tiêu dùng tiết kiệm, đi làm vất vả chu cấp cho anh đi du học. Lúc tôi khổ cực nhất, mỗi ngày được ăn cơm hộp mấy đồng cũng phải tính toán. Nhưng anh thì sao, anh một mặt thì nói đợi khi nào được điều về chi nhánh tại Trung Quốc sẽ lấy tôi, một mặt lại giấu tôi lén lút ăn vụng, còn bị tôi bắt gian tại giường... Anh khốn kiếp! Anh vô liêm sỉ!"
"Im miệng!" Tần Tư Niên quả thực giận không tả nổi.
Vốn dĩ là nơi công cộng, thái độ khác thường của cô bỗng chốc thu hút không ít khán giả theo dõi. Bây giờ ngay cả ca sỹ trên sân khấu cũng không đàn hát nữa mà xem trò náo nhiệt. Nghe xong lời cô nói, họ đều tưởng nhầm anh là kẻ bỡn cợt phụ nữ rồi ruồng bỏ, đứng bàn tán xôn xao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook