Tiếng nhạc xập xình không ngừng vang lên trong vũ trường, âm nhạc rock & roll kích thích màng nhĩ, ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu, rượu trong ly chuyển động.

Cô gái vừa nãy mang đến quá ít thông tin, Vân Miểu và Lục Chinh vẫn không đợi được đáp án mình muốn.

Có Vân Miểu ở đây, rất ít phụ nữ đến bắt chuyện với Lục Chinh.

Không có phụ nữ thì sẽ không có thông tin.

Vân Miểu cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, dùng mũi chân đá Lục Chinh: “Đội trưởng Lục, hay là chúng ta chia nhau ra hành động đi?”

Môi Vân Miểu dính rượu, đỏ au như quả mơ.

Lục Chinh đặt tay lên môi cô: “Như thế nào?”

Vân Miểu mỉm cười: “Em ảnh hưởng đến vận đào hoa của anh.”

Lục Chinh: “Hả?”

Vân Miểu bỏ ly xuống, nhếch đôi mắt hạnh xinh đẹp, ánh sáng trong mắt u ám, hệt như mặt nước dưới ánh trăng.

Giọng nói của cô không lớn, chỉ đủ để anh nghe thấy: “Lúc câu cá thì cần phải có mồi câu, làm phiền đội trưởng Lục làm mồi thì cá mới cắn câu được.”

Anh coi như hiểu ra rồi, cô gái này muốn anh sử dụng mỹ nam kế.

Lục Chinh bật cười: “Kha Vân Miểu, công tư rõ ràng thật đấy?”

Vân Miểu chống cằm, chớp mắt, lông mi giả quá dài, nháy mắt càng khiến cô trông giống một chú mèo nhỏ: “Chúng ta đến đây không phải vì chuyện này sao?”

Lục Chinh quệt mũi cô: “Không phải vừa nãy em còn ghen à?”

Vân Miểu mỉm cười: “Bây giờ em nghĩ thông suốt rồi, không ghen nữa.”

Lục Chinh: “Vậy lát nữa có người làm chuyện khiếm nhã với anh thì phải làm sao?”

Vân Miểu mỉm cười gian xảo, vỗ vai anh: “Đừng sợ, em sẽ là người báo cảnh sát giúp anh đầu tiên.”

Lục Chinh: “...”

Âm nhạc bên kia dừng lại một lúc, Vân Miểu kéo Lục Chinh bước nhanh vào trong vũ trường. Sau khi âm nhạc dừng chốc lát thì lại vang lên, lần này vang lên rất đúng lúc.

Vân Miểu nhanh chóng theo kịp tiết tấu, bắt đầu nhảy nhót, chỉ để lại cái gáy hoạt bát đáng yêu cho Lục Chinh.

Quả đúng như Vân Miểu suy đoán, Lục Chinh mới vào vũ trường đã có phụ nữ đến bắt chuyện. Lục Chinh nhìn cô gái ở phía xa, nở nụ cười bất lực mà dung túng, cô gái này lừa người bài bản thật.

Người phụ nữ: “Có muốn nói chuyện chút không?”

Lục Chinh: “Chỗ này ồn ào quá.”

Người phụ nữ cong đôi môi xinh đẹp, lớp trang điểm trên khuôn mặt trông như một chiếc mặt nạ trắng không thông gió: “Em biết chỗ nào không ồn ào, anh có muốn đi không?”


Lục Chinh nhìn Vân Miểu giữa đám đông ồn ào. Cô cũng nhìn anh, nhưng cô không hề có ý định cứu anh gì cả…

Người phụ nữ trước mặt lắc lư cái eo, đi thẳng đến chỗ sofa bên trên.

Lục Chinh ngồi xuống trước, người phụ nữ lập tức sát lại gần.

Lục Chinh lạnh lùng kéo dãn khoảng cách vào khoảnh khắc cô ta dựa sát lại.

Tống Đình ngẩn người.

Mặc dù trên quần áo của anh có dính vết son sặc sỡ, nhưng khí thế lạnh lẽo trên người vô cùng mạnh mẽ, dù lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta mê muội đến lạ.

Cho dù cô ta là kẻ lão luyện đã lăn lộn nhiều năm cũng không dám tùy tiện sờ mó anh.

Có nhân viên phục vụ bưng rượu đi ngang qua, Lục Chinh quay mặt lấy một ly rượu đưa cho cô ta.

Tống Đình nhận lấy, thả lỏng hơn nhiều: “Trước đây chưa từng thấy anh đó nha.”

Lục Chinh: “Lần đầu tiên đến đây, cô ở đây bao lâu rồi?”

“Bảy tám năm rồi.” Người phụ nữ nói xong thì thở dài.

Lục Chinh bắt chéo chân ngồi trong sofa, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà nhìn lướt qua Vân Miểu ở cách đó không xa, anh xác định cô gái an toàn mới nói tiếp: “Quê ở đâu?”

“Phượng Thành.”

Đó là một thành phố ở phía bắc, cách chỗ này hơn hai ngàn ki-lô-mét, xe lửa không chạy thẳng tới, mà phải chuyển rất nhiều chuyến xe.

“Một mình tới đây à?” Lục Chinh hỏi.

Tay Tống Đình khựng lại trong giây lát, cô ta để ly thủy tinh bên miệng xuống bàn: “Cùng một người chị em đến đây, nhưng em ấy xảy ra chút chuyện, mất mạng rồi.”

Lông mày Lục Chinh khẽ động: “Người cô nói là Trương Quỳnh Quỳnh?”

Tống Đình hơi ngạc nhiên: “Anh biết em ấy?”

Lục Chinh di chuyển vào trong bóng tối: “Gặp qua mấy lần. Tôi có người bạn làm trong cục cảnh sát, nói cô ta bị ta giết chết.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tống Đình châm điếu thuốc, hít một hơi, bỗng nhiên thở dài: “Chuyện này tám phần là tên khốn Triệu Hải Lộ kia làm.”

Lục Chinh: “Triệu Hải Lộ là ai?”

Ánh mắt Tống Đình đen thui: “Bạn trai của Quỳnh Quỳnh.”

Lục Chinh: “Quan hệ giữa cô và cô ta rất tốt?”

Cô ta im lặng, một lúc sau mới giơ tay cầm điếu thuốc lên đỡ trán: “Tôi vẫn luôn coi em ấy như em gái ruột, vốn dĩ năm nay chúng tôi định trở về, nhà em ấy giới thiệu cho em ấy người bạn trai này, anh ta nhìn thấy ảnh của Quỳnh Quỳnh thì không nói lời nào đã trực tiếp đi từ quê tới đây…”


Công tắc kể chuyện của Tống Đình mở ra thì không thu lại được nữa, Lục Chinh cũng không cắt ngang cô ta.

“Anh ta phát hiện Quỳnh Quỳnh làm công việc này, không ngờ lại nói không để ý. Quỳnh Quỳnh bị anh ta dỗ đến một lòng một dạ, tiền kiếm được đều cho anh ta cầm đi dùng. Tên đàn ông này là một con ma cờ bạc, thua tiền thì kiếm Quỳnh Quỳnh đòi, Quỳnh Quỳnh không cho, anh ta uy hiếp sẽ nói chuyện em ấy làm việc ở đây cho người ở quê biết, để em ấy mãi mãi không ngóc đầu lên được…”

Lông mày Lục Chinh hơi cử động.

Người phụ nữ dập tắt điếu thuốc: “Người làm ngành như chúng tôi, ở bên ngoài đều không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, nhưng người trong nhà thì không được. Tôi thật sự hận không thể đưa Triệu Hải Lộ vào đồn cảnh sát…”

Lục Chinh lấy giấy tờ tiện tay mang theo bên người ra.

Tống Đình ngạc nhiên: “Anh là cảnh sát?”

Lục Chinh mím môi: “Chính xác mà nói là cảnh sát hình sự, bọn tôi đang điều tra vụ án của Trương Quỳnh Quỳnh.”

Tống Đình nhìn ngó xung quanh, có hơi hoảng loạn.

Lục Chinh: “Chỗ này đông người, vẫn nên ra ngoài nói chuyện đi.”

Tống Đình đi theo Lục Chinh ra ngoài, khi đi ngang qua vũ trường, Lục Chinh nhân tiện dẫn Vân Miểu ra ngoài.

Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, gió đêm hè thổi qua mặt, mang theo cái nóng chưa từng tan đi.

Bởi vì lớp trang điểm của Vân Miểu quá dày, nên lần đầu tiên Tống Đình nhìn thấy cô, đã tưởng nhầm cô thành người cùng ngành.

Nhưng thái độ của Lục Chinh lập tức nói cho cô ta biết không phải như thế. Từ lúc vào trong anh vẫn luôn nắm tay cô gái này, ngay cả bước chân cũng thuận theo cô gái.

Một cảnh sát nghiêm chỉnh sẽ không ở chung với những người phụ nữ như bọn họ.

Quả nhiên, chưa đi được mấy bước, cô gái đã dừng lại, lấy gương nhỏ mang theo bên người ra gỡ lông mi giả trên mắt đi. Sau khi lớp trang điểm đậm trở nên nhạt đi, khí chất lạnh lùng trên người cô gái quay về, không ngờ lại có bảy phần giống với Lục Chinh.

Điều thú vị là ánh mắt người đàn ông nhìn cô không hề lạnh lùng hay sắc bén, mà toàn là dịu dàng và nuông chiều.

Không phải anh không dịu dàng, cũng không phải khó tiếp cận.

Mà phải xem là người thế nào, Vân Miểu chính là ngoại lệ đó.

Trước cửa có máy bán hàng tự động, Lục Chinh dừng lại mua mấy chai nước.

Tống Đình chú ý thấy chai nước anh đưa cho Vân Miểu đã được mở sẵn nắp.

Lục Chinh: “Nhảy lâu như vậy, nóng không?”

Vân Miểu ngửa cổ uống mấy ngụm, mỉm cười: “Đương nhiên là nóng rồi.”

Vừa nãy ở bên trong hưởng máy lạnh còn đỡ, giờ ra ngoài, mồ hôi chảy đầm đìa.


Trên mặt Vân Miểu toàn là mồ hôi, túi xách của cô vứt trên xe không mang theo, không có khăn giấy nên cô chỉ đành dùng tay làm quạt.

Lục Chinh nhấc cánh tay, đưa ống tay áo cho cô: “Lau không?”

Vân Miểu cụp mắt nhìn ống tay áo sạch sẽ của anh, mỉm cười: “Cho em mượn lau thật à? Đồ trang điểm mà dính lên sẽ không dễ giặt đâu.”

Lục Chinh: “Lúc nãy tô son lên nó, sao em không nghĩ đến việc khó giặt sạch vậy?”

Vân Miểu: “Đâu phải em cố ý tô lên đó.”

Vốn dĩ cô chỉ muốn để lại dấu son trên cổ anh, nào biết sẽ bị anh ôm lấy.

Tống Đình ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Tôi có khăn giấy, lấy không?”

Vân Miểu nhướng mày: “Nói chung cũng bẩn rồi, không cần lãng phí khăn giấy nữa đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói xong, cô ôm lấy cánh tay của Lục Chinh, dùng cánh tay của anh để lau mồ hôi trên mặt.

Lục Chinh cười.

Ba người đi vào quán cà phê ở đối diện, Vân Miểu muốn gọi cà phê nhưng bị Lục Chinh ở bên cạnh đổi thành sữa bò.

Vân Miểu nhìn anh một cái.

Lục Chinh: “Uống quá nhiều cafein không tốt cho tim mạch.”

Vân Miểu: “...”

Vân Miểu vẫn chưa quên mục đích đến đây tối nay, cô tìm một chỗ ngồi xuống.

Lục Chinh đi theo, ngồi bên cạnh cô, Tống Đình thì ngồi đối diện hai người.

Khi Lục Chinh nhìn qua lần nữa, đôi mắt đen nhánh kia đã chuyển sang sắc lạnh: “Bạn bè của mấy người ở bên này nhiều không?”

Tống Đình thở dài: “Rất ít, đều là mấy người cùng ngành, xem thường nhau nên cũng ít khi liên lạc, hầu như đều khá xa lạ.”

Lục Chinh: “Chín giờ tối qua, cô ở đâu?”

Tống Đình: “Ở trong hộp đêm, rất nhiều người đều biết, tôi không thể nào giết em ấy được.”

Lục Chinh: “Hỏi theo quy định.” Đây là một vụ án người quen gây án, tất cả người quen của Trương Quỳnh Quỳnh đều bị tình nghi.

Tống Đình: “Tôi hiểu được.”

Lục Chinh: “Chuyện Trương Quỳnh Quỳnh có đại gia, cô biết không?”

Tống Đình gật đầu: “Vốn dĩ chỉ có một người, nhưng Triệu Hải Lộ đánh bạc quá dữ, không đủ tiền tiêu.”

Lục Chinh hỏi tiếp: “Cô ta có tổng cộng bao nhiêu đại gia?”

Tống Đình liếm môi, rồi nói: “Ba người.”

Lục Chinh: “Gồm những ai?”

Tống Đình dừng lại, có hơi do dự. Những người này đều có quyền thế trong giới, không thể đắc tội được, cô ta không muốn bị người ta trả thù.


Lục Chinh nhìn ra sự lo lắng của cô ta: “Cô yên tâm, thông tin của người làm chứng, chúng tôi sẽ bảo mật nghiêm ngặt.”

Tống Đình há miệng, nói ra hai cái tên: “Vương Húc của tập đoàn tài chính Khang Lệ, Dư Hách của công ty Giang Nam.”

Vân Miểu: “Còn một người nữa thì sao?”

Tống Đình thở dài: “Người đó rất bí ẩn, tôi cũng không biết là ai. Ông ta không đến hộp đêm của chúng tôi, luôn gặp mặt Quỳnh Quỳnh ở bên ngoài.”

Vân Miểu: “Sao bọn họ biết nhau được?”

Tống Đình: “Tôi không biết.”

Lục Chinh: “Cô ta không nhắc với cô à?”

Tống Đình lắc đầu: “Chưa từng.”

Vân Miểu nhíu mày, xem ra thân phận của người này rất có khả năng không tiện tiết lộ.

Hoặc là nhân vật của công chúng, hoặc là ngành nghề không thể có tin đồn xấu. Ngành nghề như vậy không nhiều, chẳng hạn như người dẫn chương trình, ngôi sao, nhân vật quan trọng trong chính trị…

Lục Chinh: “Cô ta từng lừa gạt những người này?”

Tống Đình gật đầu: “Quả thực là có, mấy tháng trước, chủ nhà đến nhà em ấy đòi tiền, ban đầu mấy đại gia kia đều không chịu quản… Nhưng sau này bỗng nhiên trả sạch số nợ đó rồi.”

Vân Miểu: “Cô ta nợ bao nhiêu tiền?”

Tống Đình: “Hơn ba triệu tệ.”

Ba triệu tệ không phải con số nhỏ, thực sự đủ để đối phương trả thù.

Nhưng cũng có chỗ không thể nói rõ được, chẳng hạn như chuyện ba tháng trước, bây giờ mới trả thù.

“Cô ta đòi tiền của ai?”

Tống Đình: “Chuyện này thì tôi không rõ. Vương Húc của Khang Lệ đến gây chuyện mấy lần, sau này mọi chuyện bỏ ngỏ. Cũng không hẳn là bỏ ngỏ, là có người giúp đỡ một chút.”

Vân Miểu nói đúng chỗ: “Người giúp đỡ chính là đại gia bí ẩn kia, đúng không?”

Tống Đình hơi ngạc nhiên.

Cô gái trước mắt này trông không lớn, nhưng suy nghĩ lại sắc bén đến lạ, đôi mắt xinh đẹp kia hệt như chim ưng đang nhìn chằm chằm cô ta.

Vân Miểu: “Là Trương Quỳnh Quỳnh nói cho cô biết?”

Tống Đình nuốt nước bọt, rồi nói: “Là tôi đoán.”

Mắt Vân Miểu sáng như những vì sao: “Dựa vào gì để suy đoán?”

Tống Đình: “Tôi hỏi em ấy là ai giúp đỡ, khi đó em ấy ậm à ậm ờ, không nói rõ, chắc hẳn là người kia, nhưng tôi càng nghi ngờ Triệu Hải Lộ hơn.”

Ừ, đều có khả năng.

Vân Miểu nhìn Lục Chinh, rồi đứng dậy.

“Đi thôi, đi điều tra tên Triệu Hải Lộ kia, còn cả lịch sử chuyển khoản ngân hàng của Trương Quỳnh Quỳnh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương