Khấu Vấn Tiên Đạo
-
Chương 21: Khí (2)
Tần Tang như có điều suy nghĩ.
Lần đó hắn từng nghe Thủy Hầu Tử nói Đại Tùy có tám vị quận vương, trong đó thực sự có một vị tên là Đông Dương Vương, là huynh đệ ruột thịt với đương kim hoàng đế. Thoạt nhìn Thủy Hầu Tử rất tùy tiện, nhưng thực ra miệng hắn rất nghiêm, không lọt một tin cơ mật nào.
Bạch Giang Lan lại là thống lĩnh thân vệ của Đông Dương vương, so với tưởng tưởng của Tần Tang thì địa vị còn cao hơn, còn vị đại tiểu thư thần bí kia đoán chừng không phải người chơi thân với vương gia, mà chính là khuê nữ mới đúng.
Chờ đoàn nghi trượng của quận vương vừa đi, mọi người cũng được cho đi qua. Ra khỏi cửa thành phóng ngựa chạy không bao lâu, từ đường lớn rẽ vào đường nhỏ trong núi đã tới một sơn trang, nghe Hoàng Thần nói đây cũng là sản nghiệp của tiêu cục.
Trong sơn trang có một khoảng lớn đất bằng làm giáo trường.
Một đám thiếu niên đang xếp thành hàng dài, Dương Chấn tách bọn họ ra, người mới học được chút công phu như Tần Tang còn có ba người nữa, bọn họ được xếp thành một hàng.
Dương Chấn kiểm tra đệ tử xong liền để cho họ tự luyện tập trước, sau đó mới truyền thụ võ nghệ cho bốn người mới học.
Võ nghệ ba người kia tạm được, chỉ riêng Tần Tang có thực lực yếu nhất, nên Dương Chấn không quá để tâm tới hắn.
Nhưng lần này không phải tiêu bạc xong bỏ không, Dương Chấn thực sự không phụ với danh tiếng, khi dạy Phục Hổ Trường Quyền thực sự rất cẩn thận, hơn nữa còn nói sau này Tần Tang có thể tới thường xuyên, học tới khi thành tài mới thôi.
Một ngày nọ, Tần Tang đã học xong bảy thức cuối cùng của Phục Hổ Trường Quyền từ chỗ Dương Chấn.
Khiến hắn bất ngờ chính là ba thức đầu tiên của Phục Hổ Trường Quyền do Dương Chấn dạy lại có khác biệt rất lớn so với Bạch Giang Lan dạy, chiêu thức vẫn giống vậy, nhưng lại ít chi tiết hơn so với Bạch Giang Lan.
Loại chi tiết đó vừa hay có ảnh hưởng cực lớn tới uy lực của chiêu thức.
Đặc biệt là Tần Tang đã luyện ba chiêu thức đầu tiên nhiều ngày như vậy nên cảm giác càng sâu sắc hơn.
Thanh danh của Dương Chấn rất tốt, chắc không tới mức phải che giấu quyền pháp bình thường nhất này, ra chiêu kém có lẽ là do chính bản thân người sử dụng.
Nghe nói võ công của Dương Chấn có thể xếp trong hạng mười người ở Tam Vu thành, không biết hắn ta có nội lực hay không, chẳng lẽ Bạch Giang Lan chính là cao thủ hàng đầu?
Dù thế nào thì bạc cũng tiêu rồi, quyền pháp phải học tiếp, hắn chuẩn bị dựa vào ba thức đầu tiên được Bạch Giang Lan chỉ điểm để thử nghiệm với bảy thức phía sau.
Từ Thanh Dương tới Võ Oai tiêu cục không quá xa, mỗi ngày Tần Tang đều chăm chỉ đi học võ, chẳng mấy chốc đã học xong Phục Hổ Trường Quyền.
Nhưng hắn vẫn thường xuyên tới sơn trang, nghe Dương Chấn và các đệ tử trao đổi tâm đắc trong võ đạo, cũng từ trong miệng họ nghe được rất nhiều chuyện ít người biết tới trong võ lâm, còn học được cưỡi ngựa bắn tên.
Mùa xuân tháng ba, thảo trường oanh phi*.
*thảo trường oanh phi: thành ngữ chỉ cảnh sắc mùa xuân đẹp đẽ.
Mọi tai ương trong năm trước khi tới mùa xuân thì dân tị nạn sẽ hồi hương gieo trồng, năm nay lại nghe nói cuộc phản loạn phương bắc ngày càng nghiêm trọng, khói lửa nổi lên bốn phương, vẫn có không ít dân tị nạn không ngừng kéo nhau lên phía nam.
Nhân họa nặng hơn thiên tai.
U Minh Kinh lâu ngày không có tiến triển, lần nào Tần Tang cũng tự thuyết phục bản thân phải thật kiên nhẫn, nhưng giờ cũng ngồi không yên. Hắn chỉ có thể đổ cho bản thân không đủ cố gắng, hắn bắt đầu ngồi tĩnh tọa tu luyện bất kể ngày đêm, ngồi lâu tựa như sắp hóa ma.
Ban ngày thì luyện quyền, niệm cú, hỗ trợ lão đạo sĩ. Cứ như vậy, Tần Tang làm việc không ngừng nghỉ, cũng may việc ngồi tu luyện sẽ giúp hắn hồi phục linh lực nên không cảm thấy mỏi mệt gì.
Ánh trăng chiếu vào phòng đá, Tần Tang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng tròn vạnh, trên bầu trời đêm hiu quạnh có ngôi sao rơi bay lướt qua rơi vào núi rừng xa xa, thế gian rộng lớn vô biên.
Sau sáu tháng trời cố gắng, gần bốn tháng ngồi tĩnh tọa, cuối cùng cơ thể hắn cũng xuất hiện khí như trong kinh văn nói tới!
Thứ đáng sợ nhất không phải là kiên trì, mà là kiên trì rồi lại không thấy được hy vọng.
Nhưng khi thực sự gặt hái được thành quả thì hắn mới biết, tất cả cố gắng của mình đều đáng giá.
Khi thực sự cảm nhận được khí, Tần Tang tựa như đang mơ.
Luồng "khí" kia nhỏ như cọng tóc, hệt như một đứa bé nghịch ngợm không ngừng xoay chuyển trong đan điền của hắn, Tần Tang định bắt nó lại để cảm nhận, nhưng chợt phát hiện bản thân không thể làm được.
U Minh Kinh có nói, sau khi đột phá công pháp tầng thứ hai thì mới có thể "nội thị", bây giờ điều mà hắn có thể làm duy nhất chính là không ngừng thúc giục luồng khí kia tiến sâu vào kinh mạch, dè dặt vận hành đường đi dựa theo công pháp.
Mấy chu thiên sau, không biết đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà Tần Tang cứ bồn chồn mãi không yên, định buông lỏng tinh thần để toàn tâm toàn lực tu luyện thì đột nhiên trong kinh mạch truyền tới cảm giác cực kì đau nhức.
Cơ thể Tần Tang run rẩy, cả người cuộn thành một vòng, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ thống khổ, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Lần đó hắn từng nghe Thủy Hầu Tử nói Đại Tùy có tám vị quận vương, trong đó thực sự có một vị tên là Đông Dương Vương, là huynh đệ ruột thịt với đương kim hoàng đế. Thoạt nhìn Thủy Hầu Tử rất tùy tiện, nhưng thực ra miệng hắn rất nghiêm, không lọt một tin cơ mật nào.
Bạch Giang Lan lại là thống lĩnh thân vệ của Đông Dương vương, so với tưởng tưởng của Tần Tang thì địa vị còn cao hơn, còn vị đại tiểu thư thần bí kia đoán chừng không phải người chơi thân với vương gia, mà chính là khuê nữ mới đúng.
Chờ đoàn nghi trượng của quận vương vừa đi, mọi người cũng được cho đi qua. Ra khỏi cửa thành phóng ngựa chạy không bao lâu, từ đường lớn rẽ vào đường nhỏ trong núi đã tới một sơn trang, nghe Hoàng Thần nói đây cũng là sản nghiệp của tiêu cục.
Trong sơn trang có một khoảng lớn đất bằng làm giáo trường.
Một đám thiếu niên đang xếp thành hàng dài, Dương Chấn tách bọn họ ra, người mới học được chút công phu như Tần Tang còn có ba người nữa, bọn họ được xếp thành một hàng.
Dương Chấn kiểm tra đệ tử xong liền để cho họ tự luyện tập trước, sau đó mới truyền thụ võ nghệ cho bốn người mới học.
Võ nghệ ba người kia tạm được, chỉ riêng Tần Tang có thực lực yếu nhất, nên Dương Chấn không quá để tâm tới hắn.
Nhưng lần này không phải tiêu bạc xong bỏ không, Dương Chấn thực sự không phụ với danh tiếng, khi dạy Phục Hổ Trường Quyền thực sự rất cẩn thận, hơn nữa còn nói sau này Tần Tang có thể tới thường xuyên, học tới khi thành tài mới thôi.
Một ngày nọ, Tần Tang đã học xong bảy thức cuối cùng của Phục Hổ Trường Quyền từ chỗ Dương Chấn.
Khiến hắn bất ngờ chính là ba thức đầu tiên của Phục Hổ Trường Quyền do Dương Chấn dạy lại có khác biệt rất lớn so với Bạch Giang Lan dạy, chiêu thức vẫn giống vậy, nhưng lại ít chi tiết hơn so với Bạch Giang Lan.
Loại chi tiết đó vừa hay có ảnh hưởng cực lớn tới uy lực của chiêu thức.
Đặc biệt là Tần Tang đã luyện ba chiêu thức đầu tiên nhiều ngày như vậy nên cảm giác càng sâu sắc hơn.
Thanh danh của Dương Chấn rất tốt, chắc không tới mức phải che giấu quyền pháp bình thường nhất này, ra chiêu kém có lẽ là do chính bản thân người sử dụng.
Nghe nói võ công của Dương Chấn có thể xếp trong hạng mười người ở Tam Vu thành, không biết hắn ta có nội lực hay không, chẳng lẽ Bạch Giang Lan chính là cao thủ hàng đầu?
Dù thế nào thì bạc cũng tiêu rồi, quyền pháp phải học tiếp, hắn chuẩn bị dựa vào ba thức đầu tiên được Bạch Giang Lan chỉ điểm để thử nghiệm với bảy thức phía sau.
Từ Thanh Dương tới Võ Oai tiêu cục không quá xa, mỗi ngày Tần Tang đều chăm chỉ đi học võ, chẳng mấy chốc đã học xong Phục Hổ Trường Quyền.
Nhưng hắn vẫn thường xuyên tới sơn trang, nghe Dương Chấn và các đệ tử trao đổi tâm đắc trong võ đạo, cũng từ trong miệng họ nghe được rất nhiều chuyện ít người biết tới trong võ lâm, còn học được cưỡi ngựa bắn tên.
Mùa xuân tháng ba, thảo trường oanh phi*.
*thảo trường oanh phi: thành ngữ chỉ cảnh sắc mùa xuân đẹp đẽ.
Mọi tai ương trong năm trước khi tới mùa xuân thì dân tị nạn sẽ hồi hương gieo trồng, năm nay lại nghe nói cuộc phản loạn phương bắc ngày càng nghiêm trọng, khói lửa nổi lên bốn phương, vẫn có không ít dân tị nạn không ngừng kéo nhau lên phía nam.
Nhân họa nặng hơn thiên tai.
U Minh Kinh lâu ngày không có tiến triển, lần nào Tần Tang cũng tự thuyết phục bản thân phải thật kiên nhẫn, nhưng giờ cũng ngồi không yên. Hắn chỉ có thể đổ cho bản thân không đủ cố gắng, hắn bắt đầu ngồi tĩnh tọa tu luyện bất kể ngày đêm, ngồi lâu tựa như sắp hóa ma.
Ban ngày thì luyện quyền, niệm cú, hỗ trợ lão đạo sĩ. Cứ như vậy, Tần Tang làm việc không ngừng nghỉ, cũng may việc ngồi tu luyện sẽ giúp hắn hồi phục linh lực nên không cảm thấy mỏi mệt gì.
Ánh trăng chiếu vào phòng đá, Tần Tang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng tròn vạnh, trên bầu trời đêm hiu quạnh có ngôi sao rơi bay lướt qua rơi vào núi rừng xa xa, thế gian rộng lớn vô biên.
Sau sáu tháng trời cố gắng, gần bốn tháng ngồi tĩnh tọa, cuối cùng cơ thể hắn cũng xuất hiện khí như trong kinh văn nói tới!
Thứ đáng sợ nhất không phải là kiên trì, mà là kiên trì rồi lại không thấy được hy vọng.
Nhưng khi thực sự gặt hái được thành quả thì hắn mới biết, tất cả cố gắng của mình đều đáng giá.
Khi thực sự cảm nhận được khí, Tần Tang tựa như đang mơ.
Luồng "khí" kia nhỏ như cọng tóc, hệt như một đứa bé nghịch ngợm không ngừng xoay chuyển trong đan điền của hắn, Tần Tang định bắt nó lại để cảm nhận, nhưng chợt phát hiện bản thân không thể làm được.
U Minh Kinh có nói, sau khi đột phá công pháp tầng thứ hai thì mới có thể "nội thị", bây giờ điều mà hắn có thể làm duy nhất chính là không ngừng thúc giục luồng khí kia tiến sâu vào kinh mạch, dè dặt vận hành đường đi dựa theo công pháp.
Mấy chu thiên sau, không biết đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà Tần Tang cứ bồn chồn mãi không yên, định buông lỏng tinh thần để toàn tâm toàn lực tu luyện thì đột nhiên trong kinh mạch truyền tới cảm giác cực kì đau nhức.
Cơ thể Tần Tang run rẩy, cả người cuộn thành một vòng, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ thống khổ, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook