Khấu Vấn Tiên Đạo
-
Chương 20: Khí
Võ Uy tiêu cục* cũng không được coi là tiêu cục lớn nhất Tam Vu Thành, nhưng thanh danh vô cùng tốt, Tần Tang cũng tìm hiểu đã lâu, biết Võ Uy tiêu cục có một vị đại tiêu sư tên là Dương Chấn, võ nghệ cao cường, phẩm hạnh chính trực, những đồ đệ được hắn dạy dỗ đều là hảo thủ.
*tiêu cục: là nơi chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá.
Vào cuối năm, hầu hết tiêu sư ở bên ngoài đã áp tiêu về thành, chuyến này Dương Chấn hộ tống mất hơn ba tháng mới trở về, sau khi Tần Tang nghe được tin tức này thì lập tức mua lễ vật, cầu tới cửa.
Năm mươi lượng bạc để đổi một môn Phục Hổ Trường Quyền, dù là tại Tam Vu Thành hay là tại đại tiêu cục thì cũng là giá cao, phòng thu chi của Võ Uy tiêu cục thu tiền xong thì lệnh cho hỏa kế* đưa Tần Tang đi tìm Dương Chấn.
*hỏa kế: người sai vặt.
Theo hỏa kế đi vào một cái tiểu viện, Tần Tang nhìn thấy bên trong đã có mười mấy cái thiếu niên chờ ở đây, hắn nhỏ giọng hỏi hỏa kế:
-Bọn họ đều là đồ đệ của Dương tiêu đầu*?
*Dương tiêu đầu: ý chỉ Dương Chấn.
Hỏa kế gật gật đầu, nói:
-Võ nghệ Dương tiêu đầu cao cường, thanh danh vang dội, lúc dạy đồ đệ thì chưa từng giữ lại chút gì. Nếu như thiên phú đủ tốt, sẽ còn được Dương tiêu đầu thu làm đệ tử chính thức. Số người trong thành muốn tìm Dương tiêu đầu bái sư học võ có rất nhiều, sau này Tần công tử sẽ ở cùng một chỗ với bọn hắn để học nghệ. Dương tiêu đầu đang nói chuyện cùng Tổng tiêu đầu, ngài cứ chờ ở trong viện đi, để ta giúp ngài đưa danh thiếp cùng lễ vật lên.
Hỏa kế đi vào nội đường, Tần Tang đứng ở trong sân quan sát đồ đệ của Dương Chấn, có thể nhìn ra mười mấy thiếu niên này cũng có phân chia.
Có mười thiếu niên ăn mặc giống nhau như đúc, áo bông bó sát người, đai lưng cuốn chặt, thân thể cực kì rắn chắc, nhìn bọn hắn thì có thể thấy rõ ràng bản lĩnh không yếu, đoán chừng là đệ tử chính thức mà hỏa kế vừa mới nói.
Có người thì quần áo lộng lẫy, nhìn là biết phú gia công tử, đến đây để lăn lộn cuộc sống cho biết.
Cũng có người đứng một mình tại góc nhỏ, tỏ ra vô cùng khiếm tốn, có lẽ cũng giống như mình, đến để bái sư.
Tần Tang ngẫm nghĩ, sau đó cũng đi tới một góc nhỏ, lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu, cửa mở rộng, một đại hán đi tới, tất cả thiếu niên trong sân đều thu hồi nụ cười, lớn tiếng bái kiến sư phụ.
Trông thấy Dương Chấn, Tần Tang cảm giác được áp bách từ trên thân thể người này.
Người này khoảng năm mươi tuổi, giữ lại chòm râu, mặc trên người một bộ trang phục cường tráng của Võ Uy tiêu cục, thân hình cao lớn, cao hơn Tần Tang một cái đầu, là người vạm vỡ nhất mà Tần Tang từng gặp qua khi đến thế giới này.
Tuy thủ hạ của Bạch Giang Lan đều là tráng hán, nhưng dáng người cũng nhỏ hơn so với Dương Chấn một chút.
Dương Chấn long hành hổ bộ*, không giận tự uy, mắt như hổ đảo qua khiến xung quanh sân im lặng như tờ.
Long hành hổ bộ: mô tả dáng vẻ hơn hẳn người thường của bậc đế vương, bậc tướng lĩnh.
-Các ngươi.
Dương Chấn đưa tay lên chỉ vào một trong những tên đệ tử chính thức, tiếng nói như chuông lớn trực tiếp làm rung chuyển ngói nhà:
-Mau dắt ngựa đi ra bên ngoài giáo trường, hôm nay các ngươi thi võ nghệ.
Đám thiếu niên ồ lên một cái, Tần Tang còn đang mơ màng không hiểu gì thì một thiếu niên vóc dáng cao gầy đã kéo tay hắn rồi nói:
-Vị tiểu huynh đệ này, ngươi và ta ngồi chung một ngựa đi. Ta là Hoàng Thần, còn huynh đệ xưng hô thế nào?
Người tên Hoàng Thần này là người lớn tuổi nhất trong sân, thấy ai cũng kết bạn hai người nên Tần Tang liền đi theo Hoàng Thần:
-Ta là Tần Tang, Hoàng đại ca, chúng ta đang đi đâu đây?
-Giáo trường diễn võ ở bên ngoài thành, phải cưỡi ngựa mới qua đó được.
Võ Oai tiêu cục nằm ở phía nam Tam Vu thành, giáo trường thì được xây dựng bên ngoài thành, Tần Tang không biết cưỡi ngựa nên Hoàng Thần đã dẫn hắn cùng đi.
Cả hai người cùng cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành, vừa mới tới cửa thành phía nam đã nhìn thấy ở cửa thành có một đội quan quân Khôi Minh giáp đang đứng nghiêm, quân lính coi giữ cửa thành không cho ai qua, một đám người bị chặn lại bên ngoài.
Mọi người không thể làm gì khác đành dắt ngựa đi, tìm người hỏi qua mới biết hôm nay Trấn Thủy vương tự thân tới chùa Báo Quốc dâng hương, cầu phúc cho Thánh Hoàng, hiện nghi trượng đã ra khỏi vương phụ.
Chùa Báo Quốc năm trên núi Thất Thế ở phía tây Tam Vu thành, cách Tam Vu thành mười lăm dặm đường, nhưng phía nam thành mới là cửa chính, mà loại chuyện lớn như cúng tế này phải đi từ cửa nam.
Bọn họ chen chúc trong đám người, kiên nhẫn chờ một lúc liền nghe thấy tiếng trống mở đường, chẳng mấy chốc đội nghi thức của Trấn Thủy vương đã đi từ nội thành ra, phía trước hay phía sau đều có binh lính tinh nhuệ bảo vệ, ở giữa đoàn có mười mấy chiếc xe loan giá tinh xảo có lớp rèm thật dầy che lại ở cửa, không biết người ngồi trong loan giá có hình dáng như thế nào.
Tần Tang tò mò nhón chân lên nhìn xung quanh.
Đội ngũ sang trọng ra khỏi cửa thành, hai bên đường lớn chen chúc đầy chòi của dân tị nạn.
Lúc này Tần Tang mới chú ý tới sau lưng đám hộ vệ mặc y phục bố giáp canh bên cạnh loan giá đều có một chữ "Trấn", dù là màu sắc hay là hình dáng, kiểu chữ đều giống hệt với Bạch Giang Lan bọn họ, chỉ là giáp trụ mà họ mặc là kiểu áo ngắn, chữ sau lưng là "Đông".
Thấy một màn này, lòng Tần Tang hơi động, né người sang bên cạnh Hoàng Thần hỏi thăm.
Hoàng Thần không chút nghi ngờ, nhỏ giọng nói:
-Tần huynh đệ không biết rồi, bọn họ không phải binh lính bình thường đâu, họ là thân vệ của vương gia. Theo tổ chế của Đại Tùy, quận vương có thể tự thành lập một đội quân khoảng năm trăm cận vệ, còn gọi là tư binh của quận vương. Những thân vệ này được lựa chọn ra từ trong quân đội, hoặc là mời gọi hiệp khách giang hồ, không ai là không phải người có võ nghệ cao cường cả. Ngày thường họ sẽ canh giữ vương phủ, chỉ có quận vương, vương tử hoặc quận chúa khởi giá xuất hành thì mới được mang theo đi canh giữ. Không chỉ Trấn Quốc quận vương mà những quận vương khác đều có thân vệ của mình. Những người chúng ta thấy lần trước chính là thân vệ của Đông Dương quận vương.
*tiêu cục: là nơi chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá.
Vào cuối năm, hầu hết tiêu sư ở bên ngoài đã áp tiêu về thành, chuyến này Dương Chấn hộ tống mất hơn ba tháng mới trở về, sau khi Tần Tang nghe được tin tức này thì lập tức mua lễ vật, cầu tới cửa.
Năm mươi lượng bạc để đổi một môn Phục Hổ Trường Quyền, dù là tại Tam Vu Thành hay là tại đại tiêu cục thì cũng là giá cao, phòng thu chi của Võ Uy tiêu cục thu tiền xong thì lệnh cho hỏa kế* đưa Tần Tang đi tìm Dương Chấn.
*hỏa kế: người sai vặt.
Theo hỏa kế đi vào một cái tiểu viện, Tần Tang nhìn thấy bên trong đã có mười mấy cái thiếu niên chờ ở đây, hắn nhỏ giọng hỏi hỏa kế:
-Bọn họ đều là đồ đệ của Dương tiêu đầu*?
*Dương tiêu đầu: ý chỉ Dương Chấn.
Hỏa kế gật gật đầu, nói:
-Võ nghệ Dương tiêu đầu cao cường, thanh danh vang dội, lúc dạy đồ đệ thì chưa từng giữ lại chút gì. Nếu như thiên phú đủ tốt, sẽ còn được Dương tiêu đầu thu làm đệ tử chính thức. Số người trong thành muốn tìm Dương tiêu đầu bái sư học võ có rất nhiều, sau này Tần công tử sẽ ở cùng một chỗ với bọn hắn để học nghệ. Dương tiêu đầu đang nói chuyện cùng Tổng tiêu đầu, ngài cứ chờ ở trong viện đi, để ta giúp ngài đưa danh thiếp cùng lễ vật lên.
Hỏa kế đi vào nội đường, Tần Tang đứng ở trong sân quan sát đồ đệ của Dương Chấn, có thể nhìn ra mười mấy thiếu niên này cũng có phân chia.
Có mười thiếu niên ăn mặc giống nhau như đúc, áo bông bó sát người, đai lưng cuốn chặt, thân thể cực kì rắn chắc, nhìn bọn hắn thì có thể thấy rõ ràng bản lĩnh không yếu, đoán chừng là đệ tử chính thức mà hỏa kế vừa mới nói.
Có người thì quần áo lộng lẫy, nhìn là biết phú gia công tử, đến đây để lăn lộn cuộc sống cho biết.
Cũng có người đứng một mình tại góc nhỏ, tỏ ra vô cùng khiếm tốn, có lẽ cũng giống như mình, đến để bái sư.
Tần Tang ngẫm nghĩ, sau đó cũng đi tới một góc nhỏ, lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu, cửa mở rộng, một đại hán đi tới, tất cả thiếu niên trong sân đều thu hồi nụ cười, lớn tiếng bái kiến sư phụ.
Trông thấy Dương Chấn, Tần Tang cảm giác được áp bách từ trên thân thể người này.
Người này khoảng năm mươi tuổi, giữ lại chòm râu, mặc trên người một bộ trang phục cường tráng của Võ Uy tiêu cục, thân hình cao lớn, cao hơn Tần Tang một cái đầu, là người vạm vỡ nhất mà Tần Tang từng gặp qua khi đến thế giới này.
Tuy thủ hạ của Bạch Giang Lan đều là tráng hán, nhưng dáng người cũng nhỏ hơn so với Dương Chấn một chút.
Dương Chấn long hành hổ bộ*, không giận tự uy, mắt như hổ đảo qua khiến xung quanh sân im lặng như tờ.
Long hành hổ bộ: mô tả dáng vẻ hơn hẳn người thường của bậc đế vương, bậc tướng lĩnh.
-Các ngươi.
Dương Chấn đưa tay lên chỉ vào một trong những tên đệ tử chính thức, tiếng nói như chuông lớn trực tiếp làm rung chuyển ngói nhà:
-Mau dắt ngựa đi ra bên ngoài giáo trường, hôm nay các ngươi thi võ nghệ.
Đám thiếu niên ồ lên một cái, Tần Tang còn đang mơ màng không hiểu gì thì một thiếu niên vóc dáng cao gầy đã kéo tay hắn rồi nói:
-Vị tiểu huynh đệ này, ngươi và ta ngồi chung một ngựa đi. Ta là Hoàng Thần, còn huynh đệ xưng hô thế nào?
Người tên Hoàng Thần này là người lớn tuổi nhất trong sân, thấy ai cũng kết bạn hai người nên Tần Tang liền đi theo Hoàng Thần:
-Ta là Tần Tang, Hoàng đại ca, chúng ta đang đi đâu đây?
-Giáo trường diễn võ ở bên ngoài thành, phải cưỡi ngựa mới qua đó được.
Võ Oai tiêu cục nằm ở phía nam Tam Vu thành, giáo trường thì được xây dựng bên ngoài thành, Tần Tang không biết cưỡi ngựa nên Hoàng Thần đã dẫn hắn cùng đi.
Cả hai người cùng cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành, vừa mới tới cửa thành phía nam đã nhìn thấy ở cửa thành có một đội quan quân Khôi Minh giáp đang đứng nghiêm, quân lính coi giữ cửa thành không cho ai qua, một đám người bị chặn lại bên ngoài.
Mọi người không thể làm gì khác đành dắt ngựa đi, tìm người hỏi qua mới biết hôm nay Trấn Thủy vương tự thân tới chùa Báo Quốc dâng hương, cầu phúc cho Thánh Hoàng, hiện nghi trượng đã ra khỏi vương phụ.
Chùa Báo Quốc năm trên núi Thất Thế ở phía tây Tam Vu thành, cách Tam Vu thành mười lăm dặm đường, nhưng phía nam thành mới là cửa chính, mà loại chuyện lớn như cúng tế này phải đi từ cửa nam.
Bọn họ chen chúc trong đám người, kiên nhẫn chờ một lúc liền nghe thấy tiếng trống mở đường, chẳng mấy chốc đội nghi thức của Trấn Thủy vương đã đi từ nội thành ra, phía trước hay phía sau đều có binh lính tinh nhuệ bảo vệ, ở giữa đoàn có mười mấy chiếc xe loan giá tinh xảo có lớp rèm thật dầy che lại ở cửa, không biết người ngồi trong loan giá có hình dáng như thế nào.
Tần Tang tò mò nhón chân lên nhìn xung quanh.
Đội ngũ sang trọng ra khỏi cửa thành, hai bên đường lớn chen chúc đầy chòi của dân tị nạn.
Lúc này Tần Tang mới chú ý tới sau lưng đám hộ vệ mặc y phục bố giáp canh bên cạnh loan giá đều có một chữ "Trấn", dù là màu sắc hay là hình dáng, kiểu chữ đều giống hệt với Bạch Giang Lan bọn họ, chỉ là giáp trụ mà họ mặc là kiểu áo ngắn, chữ sau lưng là "Đông".
Thấy một màn này, lòng Tần Tang hơi động, né người sang bên cạnh Hoàng Thần hỏi thăm.
Hoàng Thần không chút nghi ngờ, nhỏ giọng nói:
-Tần huynh đệ không biết rồi, bọn họ không phải binh lính bình thường đâu, họ là thân vệ của vương gia. Theo tổ chế của Đại Tùy, quận vương có thể tự thành lập một đội quân khoảng năm trăm cận vệ, còn gọi là tư binh của quận vương. Những thân vệ này được lựa chọn ra từ trong quân đội, hoặc là mời gọi hiệp khách giang hồ, không ai là không phải người có võ nghệ cao cường cả. Ngày thường họ sẽ canh giữ vương phủ, chỉ có quận vương, vương tử hoặc quận chúa khởi giá xuất hành thì mới được mang theo đi canh giữ. Không chỉ Trấn Quốc quận vương mà những quận vương khác đều có thân vệ của mình. Những người chúng ta thấy lần trước chính là thân vệ của Đông Dương quận vương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook