Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 484: Cơn run rẩy của Trùng hậu
Thế là hết.
Đó là suy nghĩ của mọi người khi quả cầu lửa kinh hoàng nuốt chửng Seol Jihu.
“Ah…. Ah…! ”
“Không…!”
Tiếng thở dốc và than thở thoát ra khỏi miệng của lực lượng đồng minh.
[Cuối cùng thì ngươi cũng …!]
Nữ hoàng Ký sinh trùng nở một nụ cười mãn nguyện.
Chính lúc đó. Seol Jihu đột nhiên xé rách lưới lửa và lao ra ngoài.
Nữ hoàng ký sinh trùng khẽ khịt mũi. Theo như mụ ấy dự đoán, đây chỉ là một nỗ lực vùng vẫy cuối cùng trong tuyệt vọng. Không đời nào Seol Jihu thoát ra được sau khi bị mắc kẹt trong Hỏa Diệm Vô Biên. Chưa có ai, kể cả các vị thần làm được điều đó.
Tuy nhiên, sự tự tin của Nữ hoàng sớm trở thành sự hoài nghi.
Seol Jihu bắt đầu uốn người như một cành liễu giữa không trung. Những ngọn lửa bao trùm lấy cậu từ hai phía, nhưng chỉ lướt qua cậu mà không thể chạm vào cơ thể cậu. Và khi Seol Jihu vung Thần Thương như một cái chong chóng xoay tròn, ngọn lửa biến mất trong không trung.
Cậu xoay nửa người trong khoảnh khắc tiếp theo, để tránh một ngọn lửa từ trên trời ập xuống. Và Thần thương Tinh Khiết chĩa lên cao, cắt đôi ngọn lửa trong chớp mắt.
Seol Jihu tiếp tục bay lên rồi đổi hướng ngay trước khi đụng độ với những ngọn lửa đang bùng lên từ mọi phía. Bị mất mục tiêu, các ngọn lửa lao vào nhau và nổ tung.
Đó không phải là tất cả. Seol dùng cây thương để tạo ra một cơn lốc trong quầng lửa.
Seol Jihu không cố gắng né tránh Hỏa Diệm. Trên thực tế, cậu ta đang tạo ra một cơn bão năng lượng bên trong cơn bão lửa.
Hỏa Diệm quay cuồng nhưng không thể nuốt chửng được cơn bão năng lượng đang lớn dần bên trong.
Chẳng bao lâu, cơn bão năng lượng bùng nổ. Những ngọn lửa xung quanh xoay tròn theo hướng quay của Seol Jihu và nhanh chóng biến mất.
[Sao có thể… !?]
Trùng hậu há hốc mồm. Đôi mắt kinh ngạc của mụ ấy dõi theo chuyển động của Seol Jihu.
Seol Jihu không dừng lại. Nói chính xác hơn, cậu không để một phần nào trên cơ thể của mình bất động, dù chỉ một phần giây.
Cậu ta đổi hướng mỗi khi quay đầu và lắc người mỗi khi di chuyển chân. Trong khi đó, cậu ta tiếp tục bắn ra Ngọn lao Ma pháp bằng tay trái và vung Thần Thương bằng tay phải.
Cơ thể cậu rung chuyển không ngừng.
Vượt ra ngoài lẽ thường, dòng năng lượng đang di chuyển theo ý muốn của Seol Jihu. Nó vẽ một đường cong dần, đi lên và đột ngột hạ xuống, nó dường như rẽ trái nhưng sau đó đột ngột rẽ phải.
Đó quả thực là một phi thường, gần giống như xem chiếc máy bay chiến đấu do một thiên tài điều khiển và bắn hạ hàng chục máy bay địch.
Nhìn thấy ngọn lửa dần tắt, đôi mắt của Trùng hậu run rẩy.
Chuyển động của Seol Jihu đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước những động tác của cậu đã rất hoàn hảo và chính xác, nhưng bây giờ nó lại còn liền mạch và linh hoạt hơn nữa. Sự xuất hiện của Seol Jihu Giáp đen giống một bản cập nhật phần mềm cho phép phần cứng mạnh mẽ phát huy hết tiềm năng của nó.
Giờ đây, Seol gần giống như một đứa trẻ đang chơi đùa trong đống lửa.
Hwaaaarrrrr! Khi quầng lửa cuối cùng vụt tắt, bầu trời đỏ rực đã lấy lại màu xanh của nó. Cùng lúc đó, cảm giác trái ngược cũng ập xuống hai phe.
Tiếng hoan hô vang dội từ mặt đất. Một phần vì cảnh tượng quá phi thường, một phần là mọi người đều vui mừng khôn xiết vì Seol Jihu đã vượt qua được cuộc tấn công của Nữ hoàng Ký sinh trùng.
“Chà.”
Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm.
[Thấy chưa? Anh đã nói rồi mà. Chú có thể làm được.]
Giọng nói của Seol Jihu giáp đen vang lên trong đầu cậu.
Seol Jihu gật đầu trước khi nhìn xuống. Đôi mắt cậu sáng lên sau khi chứng kiến làn khói trắng bốc lên từ cơ thể của Trùng hậu.
Mặc dù mụ ấy vẫn đứng vững chãi, nhưng làn khói đang khiến cơ thể mụ ấy trông mơ hồ. Đó là bằng chứng cho thấy mụ ấy đã tự thúc ép mình để thực hiện cuộc tấn công ban nãy.
[Thế đấy. Vậy là cả hai bên đã sử dụng quân bài chủ lực]
[Những quân bài chủ lực?]
[ Nhìn xem, nữ hoàng Ký sinh trùng hẳn đã sử dụng phần lớn thần tính của mình để phát động cuộc tấn công đó. Mặt khác, chú cũng đã kích hoạt Thương Trung Chi Thần lần cuối cùng] – Seol Jihu giáp đen tiếp tục – [Điều quan trọng là quyền năng thứ bảy Thần Thương vẫn đang hoạt động. Chú đang có lợi thế hơn mụ ta đấy].
Nói cách khác, Seol Jihu giờ đã nắm thế chủ động.
[Xông lên đi nào. Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra sau đó.]
Có nghĩa là, Seol Jihu phải kết thúc cuộc chiến này trong khi Thương Trung Chi Thần đang hoạt động.
“Nhưng… liệu quyền năng đó có thể kéo dài bao lâu …?”
Seol Jihu căng thẳng khi lo rằng quyền năng sẽ chấm dứt trước khi trận chiến này kết thúc.
Ai sẽ là người đứng hiên ngang sau cuộc chiến này?
[ Nữ hoàng Ký sinh trùng sẽ chiến đấu cho đến phút cuối cùng …]
Đột nhiên, cánh tay cậu cử động. Seol Jihu chớp mắt. Dưới ý chí của Seol Jihu Giáp đen, lưỡi thương của cậu ta đang chĩa vào lực lượng đồng minh.
[Thế nên… Sử dụng họ đi.]
“?”
[Sử dụng chúng làm tấm khiên cho chú. Ít nhất họ cũng có thể chống đỡ giúp chú vài giây.]
Seol Jihu nhíu mày. Theo bản năng, cậu muốn từ chối lời đề nghị đó. Tuy nhiên, cậu không nói gì cả. Dù tàn nhẫn nhưng cậu biết rằng đó là sự lựa chọn hợp lý nhất.
[Anh biết chú đang nghĩ gì…. Nhưng dù chú có phản đối thì họ cũng sẽ làm điều đó thôi] – Seol Jihu giáp đen gật gù – [Có vẻ như họ đã nhận ra sứ mệnh của mình].
Đúng như anh ta nói. Những người đến đây để tiếp viện cho cậu, thừa hiểu rằng họ không thể đụng đến một cọng tóc của Trùng hậu. Những gì họ có thể làm, là liều mạng mở đường cho cậu xông lên.
Ví dụ như Hugo chẳng hạn.
Anh đã bị thương nặng sau khi nhận cuộc tấn công của Nữ hoàng ký sinh trùng, và đang đứng đó với vẻ mặt đăm chiêu.
Anh ấy đã sợ. Rất sợ. Anh rất sợ chết. Anh muốn sống sót trong trận chiến cuối cùng này, chiến thắng trở về và sống ở Thiên đường. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong đầu Hugo khi anh nhận ra rằng tình hình thật tuyệt vọng.
Tuy nhiên, suy nghĩ của anh ấy đã thay đổi sau khi xem Seol Jihu chiến đấu. Anh ta đã sai lầm ngay từ đầu.
‘Không. Mình nhầm rồi’
Hugo nhận ra rằng mình không nên nghĩ như vậy. Bởi vì đã đối mặt với kẻ thù này thì đừng mơ tưởng chuyện trở về.
Ngay cả Seol Jihu cũng đang chiến đấu với mạng sống của mình. Nếu anh không chấp nhận rủi ro, anh ta chỉ là gánh nặng mà thôi.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Hugo có thể xông vào trận chiến. Tại thời điểm này, Hugo đã hoàn toàn thừa nhận rằng mình không phải là đối thủ của Trùng hậu.
Nhưng giờ anh không quan tâm nữa. So với Trùng hậu, anh ta chỉ là một con kiến. Nếu anh ấy có thể giữ chân một vị thần tầm cỡ như thế trong một giây, hoặc ít nhất là đánh lạc hướng mụ ấy trong chớp mắt và cho Seol Jihu một cơ hội nhỏ nhoi… cũng đủ để tự hào rồi.
Sau khi cân nhắc xong, Hugo nắm chặt cây rìu chiến của mình. Chính lúc đó.
“Ê, Hugo.”
Chohong, người vừa hồi phục vết thương, đứng dậy và rũ bỏ những con đom đóm trên cơ thể mình.
“Chúng ta vẫn chưa chết lần nào, đúng không?”
Đôi mắt của Hugo mở to.
“Vậy chúng ta chết một lần cũng được chứ sao?”
Nghe vậy, Hugo cười toe toét. Có vẻ như Chohong cũng nghĩ như anh.
“Tôi hơi lo lắng về hình phạt sau khi chết, nhưng…” – Hugo gật đầu – “Chắc không sao đâu.”
Và anh ta nói một cách quả quyết.
“Seol đã hứa sẽ hồi sinh Dylan và Ian sau khi cuộc chiến này kết thúc. Chắc chắn cậu ấy cũng sẽ hồi sinh chúng ta.”
“Ờ. Con mụ chó đẻ kia chắc chắn sẽ mang lại số điểm cống hiến khổng lồ.”
“Chúng ta thậm chí có được bốn thần tính từ cuộc chiến này. Làm gì có chuyện thiếu điểm cơ chứ.”
Chohong và Hugo cười khẩy.
“… Được rồi ….”
Ngay sau đó, khi thấy Nữ hoàng Ký sinh trùng đưa tay ra phía trước, Chohong nắm chặt Thorn of Steel của mình.
“Cùng đi chết thôi.”
“Nhưng phải chết cho hoành tráng nhé! Đừng để bị giết trước khi kịp làm bất cứ điều gì.”
“Tôi nên nói câu đó với cô mới đúng!!”
Chohong và Hugo đồng loạt khởi động. Cùng lúc đó, những quả cầu ánh sáng tụ lại trên lòng bàn tay của Nữ hoàng Ký sinh trùng. Không, chúng dừng lại ngay khi sắp sửa chạm tới lòng bàn tay.
[Kuhuk—!]
Trùng hậu gục đầu xuống, ho sặc sụa và nôn ọe. Hai tay mụ rơi xuống, và cơ thể mụ loạng choạng. Hơi nước bốc lên từ cơ thể mụ cũng trở nên đặc hơn một chút.
Cảnh tượng này đã thổi bùng ngọn lửa quyết tâm của lực lượng Liên quân. Kẻ thù dường như bất khả chiến bại, giờ đã suy yếu.
UWAAAAAAAAAH!
Mặc dù còn rất sợ hãi sợ hãi, những người lính của lực lượng Liên quân bắt đầu lao về phía Nữ hoàng Ký sinh trùng đang loạng choạng.
[Keu….]
Nữ hoàng Ký sinh trùng cau mày.
[Lũ côn trùng hèn mọn…]
Thay vì lùi lại, mụ ấy đã tiến lên một bước.
UỲNH!
Bàn chân mụ dậm mạnh xuống đất. Mặt đất nứt ra ầm ầm, hàng chục người mất thăng bằng và ngã xuống.
[Các dám hành động như vậy trước mặt ta…!]
Nữ hoàng Ký sinh trùng vung tay. Một cơn gió dữ dội cắt ngang không khí và hất văng hàng chục người.
Mụ ngửa đầu lên trời, hú vài tiếng, rồi dang rộng đôi cánh của mình. Mười bốn đôi cánh duỗi ra, uốn lượn uyển chuyển như những chiếc roi và tung bay trên không trung.
“Ặc!”
Cơ thể Chohong uốn cong một góc 90 độ khi bị một cánh xương quật bay về phía sau. Cô ấy chưa chết, là vì cơ thể cô ấy đã được rèn luyện kỹ lưỡng. Một Cung thủ khác bị cánh xương quật vào, đã bị chém làm hai nửa.
“Aaaaack!”
Một chiếc cánh bằng xương đã đâm vào đùi của Hugo. Trùng hậu không dừng lại ở đó và tiếp tục điều khiển cánh của mình. Hàng chục người đã bị xiên chết trong tích tắc.
Trùng hậu tiếp tục vẫy đôi cánh của mình. Sau đó, những cái gai nhọn trên đôi cánh bắt đầu ập xuống đoàn quân đang xông lên. Bất cứ nơi nào đôi cánh lướt qua là lại có những người ngã gục, và các thành viên của lực lượng Liên Quân bị mắc vào gai như cá mắc câu. Sau đó họ bị đánh bay về mọi hướng hoặc đập mạnh xuống mặt đất.
Hàng trăm người chết trong chớp mắt.
Tuy nhiên, vẫn còn hàng chục nghìn người khác. Họ lao vào như một làn sóng thủy triều ngay khi một khoảng trống được tạo ra, và họ dần dần tiến lại gần nhau hơn.
Cuối cùng, họ đã đến được chỗ Nữ hoàng Ký sinh trùng. Sau đó, ngay khi mụ định đạp vào những người lính dám chĩa mũi giáo vào mình, Nữ hoàng Ký sinh trùng nhíu mày.
Một chuỗi mạng nhện bay tới từ bên trái, trói chân mụ lại. Một luồng kiếm khí cường hóa tỏa ra sức mạnh của nước thánh đang bay tới từ phía sau. Và đó vẫn chưa phải là tất cả. Một nguồn năng lượng ma thuật mạnh mẽ đang tụ lại trên bầu trời.
[Ngươi!]
Trùng hậu ngay lập tức giơ cánh tay lên và nắm chặt lại.
[Ngươi dám!]
“Arggg …!”
Eun Yuri đang chuẩn bị một câu thần chú trên bầu trời phía xa, bỗng run lên. Mặc dù ở cách đó một khoảng cách khá xa, nhưng cô cảm thấy mình bị bóp chặt bởi một bàn tay vô hình.
Cảm thấy như thể mình sẽ bị bóp chết trong giây lát, cô quyết định hủy bỏ ấn chú và sử dụng Dịch chuyển để trốn thoát.
Tak, tak, tak, tak!
Trùng hậu đã giải quyết được mối lo ngại lớn nhất, nhưng điều đó khiến mụ không kịp phản ứng với những chiến binh đang tấn công từ phía trước. Mặc dù vũ khí của họ đã bị chặn lại bởi lớp vỏ bọc bên ngoài của mụ, nhưng điều này cũng làm tổn thương lòng tự trọng của Trùng hậu.
Vấn đề là mụ ấy phải cử động được đã.
Trùng hậu kéo mạng nhện để tấn công Chấp chưởng giả Pride, nhưng Agnes đã nhanh trí tự cắt đứt mạng nhện của mình và trốn thoát.
[Ai cho ngươi chạy!!]
Trùng hậu xoay người với một sức mạnh khủng khiếp.
CHÁT!
Baek Haeju, người đang nhắm vào phía sau đầu của Nữ hoàng Ký sinh trùng, đã bị hất văng ra xa. Thánh Thương của cô cũng rơi xuống đất. Khi cô ấy ngẩng đầu lên, đôi cánh xương với những xúc tu giống như răng nanh sắc nhọn đã ập tới.
Và …
ẦM!!!
Cô cũng nhìn thấy một tia sét lớn đang tán xạ trước mặt mình.
[Thằng nhãi ranh!]
Trùng hậu hét lên bằng một giọng the thé.
[“Lên, xuống, lên, lên, xuống!]
Seol Jihu giáp đen cũng hét lên để nhắc nhở.
Seol Jihu chen vào giữa Trùng hậu và Baek Haeju, năm đòn tấn công quyết liệt xuất hiện, rải rác từ trên xuống dưới.
[Hạ trọng tâm của chú xuống! Di chuyển theo đường chéo!]
Seol Jihu khuỵu gối và đột ngột rẽ trái.
[Nhắm vào gân chân của mụ ấy!]
Thần thương Tinh Khiết nhắm vào mắt cá chân của Trùng hậu.
[Keu…!]
Trùng hậu vội vàng giơ chân lên. Đây là lần đầu tiên mụ phải tránh đòn tấn công của Seol Jihu khi giao tranh tầm gần. Mặc dù mụ ấy dậm chân xuống với ý định chặn cây thương lại, nhưng Seol Jihu đã biến chiêu và quay về thủ thế.
[… Chuyện gì đã xảy ra?]
Trùng hậu nghiến răng khi bị cầm chân trong một pha cận chiến.
[Ngươi vừa làm gì?]
Mụ bối rối hỏi lại.
[Tại sao ta có cảm giác như đang phải đối mặt với hai tên như ngươi?]
Seol Jihu mở to mắt.
“À cái đấy thì…”
Sau đó, khóe môi cậu cong lên.
“Được rồi, ta sẽ nói cho nàng nghe.”
[?]
“Đây là những gì đã xảy ra….”
Vào lúc đó, Trùng hậu nao núng.
Craaaack!
Mụ cảm thấy một vật sắc bén cắt ngang hông mình. Baek Haeju đã lấy được Thánh Thương trước khi mụ nhận ra, và đang vung nó một cách quyết liệt.
Hóa ra, Seol chỉ đang câu giờ!
[Con nhóc chết tiệt!]
Trùng hậu xoay người để giảm thiểu thiệt hại, nhưng sườn của mụ đã bị cắt một nhát sâu và máu phun ra. Mụ ấy vung lòng tay trong cơn thịnh nộ, nhưng nó đã bị chặn lại bởi Thần Thương Thanh khiết của Seol Jihu.
Và phía trên cậu ta, một luồng kiếm khí màu ngọc bích đang phóng đến.
Kwang!
Bị đâm vào ngực, Trùng hậu loạng choạng lùi lại. Một lần nữa, mụ bị kẻ khác tấn công mà không phải là Seol Jihu. Thậm chí Không phải một lần mà là hai lần.
Mụ nhanh chóng mở cánh của mình một lần nữa, nhưng ngay cả điều đó cũng không thành công.
“Keeeuuuuu!”
Wu Lei đã buông thanh cự kiếm, và dùng cơ thể mình để vồ lấy cánh của mụ. Sau đó, những người khác tập hợp lại, ném vũ khí của họ xuống đất và liều mạng bám lấy. Họ nghĩ rằng điều này tốt hơn là tiếp cận mụ ấy mà không có kế hoạch và chết nhảm.
Thấy vậy, Bạch Hổ cũng nhảy vào bám vào một cái cánh.
Hàng trăm người cũng ập tới ngay lập tức.
Phép thuật của Eun Yuri, tơ của Agnes và Valkyre của Cinzia, đều nhắm đến đôi cánh.
Đó là một phương pháp đơn giản nhưng hiệu quả. Dù nhiều người bị giết, các thành viên của lực lượng Liên quân vẫn tiếp tục bám cánh của mụ và tìm cách bẻ gãy chúng. Kết quả là những cặp cánh xương bắt đầu kêu cót két.
Nỗi kinh ngạc bắt đầu tràn ngập trong mắt Nữ hoàng Ký sinh trùng. Và khi một số đôi cánh của mụ bị hư hại đến mức không thể bỏ qua được nữa, mụ nhanh chóng thu chúng lại và lùi vài bước.
Đôi mắt mụ ấy mở to khi mụ ấy nhìn xa xăm.
‘Ta, Nữ thần Ký sinh trùng, đang phải chạy trốn?’
Khoảnh khắc mụ ấy nhận ra điều này, mụ ấy khựng lại.
[… Ra thế, ra thế….]
Đôi mắt mụ long lanh.
[Tấn công cảm tử. Các ngươi thực sự nghĩ rằng điều đó là đủ để hạ gục ta?]
Trùng hậu chắp hai tay lại như thể dâng một lời cầu nguyện và sau đó vươn người. Khi mụ ấy huy động phần còn lại trong thần tính của mình, máu bắt đầu phun ra từ mắt, mũi, miệng và những vết thương hở của mụ ấy. Đồng thời, hơi nước xung quanh mụ bốc lên nhiều như khói bếp và bay lên trời.
Tuy nhiên, Trùng hậu hoàn toàn phớt lờ điều đó. Trong khoảnh khắc tiếp theo, chóp cánh của mụ ấy cong vào trước khi phần cuối hơi mở ra, tạo thành các vòng tròn ma thuật. Từ các vòng tròn đó, những xúc tu lớn bằng lòng bàn tay mọc ra.
Bí kỹ của Nữ thần Ký sinh trùng – Giác Ngộ Vô Lượng.
[Hãy đón nhận cái chết đi!]
Cùng với tiếng hét của Nữ hoàng Ký sinh trùng, hai mươi tám vòng tròn ma thuật đồng thời tỏa sáng.
Seol Jihu trợn mắt bàng hoàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook