Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 469: Buổi hẹn hò điên rồ
Temperance thịnh nộ.
Nữ hoàng Ký sinh trùng biết rõ hắn ta có nhiều điểm yếu kém so với các Tư lệnh khác, ngay từ khi mụ lên kế hoạch cho Cuộc xâm lược Pháo đài Tigol.
Đó là lý do tại sao mụ ta ra lệnh cho hắn ta ở lại Linh giới, để tránh những nguy cơ có thể xảy ra. Thời điểm đó, các Ký sinh trùng đã chiếm lĩnh gần hết Linh giới. Mụ tin rằng hắn chỉ cần ngồi yên và canh gác là đủ.
Nhưng quyết định đó hóa ra lại là sai lầm lớn thứ hai trong cuộc đời mụ. Sai lầm lớn thứ nhất là khi mụ quyết định nổi dậy chống lại Võ thần.
Temperance Thịnh nộ đã trở thành chướng ngại vật khiến Kindness Tráo Trở thất bại. Quan trọng hơn, thất bại đó là một bước ngoặt dẫn đến sự phục sinh của Cây Thế giới và trận thu đau đớn của Ký sinh trùng trong Cuộc chiến Pháo đài Tigol.
Tóm lại, các Ký sinh trùng đã thua trong cuộc chiến mà lẽ ra chúng phải thắng dễ dàng.
Và phần còn lại thì ai cũng đã biết.
Chỉ vì sự ngu xuẩn của Temperance Thịnh Nộ, tương lai của Thiên đường đã thay đổi. Liên bang và nhân loại không bị hủy diệt mà trỗi dậy mạnh mẽ.
Khuôn mặt của Nữ hoàng ký sinh trùng nhăn nhó khi mụ nhớ lại quá khứ.
Không phải vô cớ mà Ngôi sao sáng nhất lại đề cập đến tất cả những điều này. Cậu ta đang cố gắng kích động mụ ta để khiến tâm lý mụ bị rối loạn.
Tuy nhiên, Trùng hậu là một nữ hoàng, và quan trọng hơn, là một vị thần.
Mụ ta không ngu ngốc hay thiếu kinh nghiệm đến mức rơi vào cái bẫy trắng trợn như vậy.
[… Thật xấc xược!]
Nữ hoàng Ký sinh trùng chỉ khịt mũi, và sau đó dồn năng lượng của mình vào hai tay để chuẩn bị cho trận chiến.
Seol Jihu khẽ mở mắt và cười khẩy.
“Đây là lần gặp gỡ thứ hai của chúng ta… không, cuộc gặp gỡ thứ ba. Ta nói đúng chứ?”
Đặt ngọn thương lên vai, cậu bắt đầu khua môi múa mép.
“Thật phiền phức. Quá nhiều chướng ngại vật liên tục cản trở chúng ta. Nhưng… cuối cùng ta cũng có thể đến bên nàng và tận hưởng một buổi hẹn hò lãng mạn.”
“…”
“Nàng thấy sao, Nữ hoàng của ta?”
Cậu ta chế nhạo mụ một cách vòng vo. Cậu muốn hỏi mụ đang cảm thấy thế nào, khi cả bốn Tư lệnh của mụ đã bị giết và ba kẻ còn lại sắp bị khuất phục.
[Hấp dẫn đấy. Quả là một chàng trai lãng mạn kỳ quái. Ngươi có muốn nắm tay ta và đi dạo quanh chiến trường đẫm máu không?]
Trùng hậu nhanh chóng trả lời, rõ ràng là những trò chế nhạo của Seol Jihu không đủ để chọc giận mụ.
“Nghe mới tuyệt làm sao. Nàng biết không, ta đã đợi ngày này bao lâu rồi, thưa Bệ hạ.”
[Huhu. Hóa ra ngươi thích ta đến vậy sao. Cứ thử đi… Nhưng nói thật nhé, ta không quan tâm đến việc ôm ấp ngươi hoặc bế con của ngươi đâu.]
Với một nụ cười khinh bỉ, Nữ hoàng Ký sinh trùng giơ cánh tay dài của mình lên.
Đây là tín hiệu cho thấy mụ chuẩn bị chiến đấu.
“…Được thôi.”
Seol Jihu cũng đứng thẳng về tư thế. cậu ta xoay người và chĩa ngọn thương thanh khiết về phía Trùng hậu. Rồi cậu ta nói.
“Ta xin thề với danh dự của mình. Từ nay người đời sẽ gọi nàng là ‘ Nhóc Trùng Khóc Nhè’. Cái tên đó sẽ được liệt kê trong phần biệt hiệu của cửa sổ trạng thái của nàng.”
[Nhóc Trùng Khóc Nhè?]
“Đúng. Nhóc Trùng Khóc Nhè, thay vì Trùng hậu…. Nàng thấy có dễ thương không?”
Sau một lúc im lặng, đôi mắt của Trùng hậu nheo lại.
Mụ nghĩ rằng mình đã quá bao dung với cậu.
[Cái thằng điên này.]
Chính lúc đó.
UỲNH!
Seol Jihu nghe thấy tiếng nổ vang trời.
Khi định thần lại, cậu thấy mình đang bay trên không trung. Cơ thể cậu đã cảm nhận được nguy hiểm và phản ứng tức thì – thậm chí phản ứng đó còn nhanh hơn nhiều so với những gì mắt cậu có thể nhìn thấy.
Seol nhìn xuống và thấy lòng bàn tay của Nữ hoàng Ký sinh trùng hướng vào nơi cậu vừa đứng.
Rầm!
Seol cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nhìn những mảng tường thành sụp đổ ở phía xa.
Nếu không có Trực giác siêu việt, toàn bộ cơ thể cậu ta sẽ nổ tung, và cậu ta sẽ chết ngay bây giờ.
Trùng hậu nâng cằm nhìn lên.
Seol Jihu đưa mắt quan sát cơ thể của mụ ta.
Thông thường, bất kỳ “hành động” nào cũng cần phải có một số loại “dấu hiệu”.
Ví dụ, muốn nhảy lên thì người ta phải khuỵu đầu gối xuống.
Trong các trận chiến, các cao thủ sẽ đọc “dấu hiệu” để dự đoán chuyển động của đối thủ và phản ứng nhanh nhẹn để đối phó.
Nhưng các chuyển động của Nữ hoàng Ký sinh trùng đã phá vỡ lẽ thường ấy.
Mụ ta không uốn cong đầu gối, cũng không dang rộng đôi cánh xương của mình.
Mụ chỉ nhìn Cậu, và Seol Jihu cảm thấy mình như rơi xuống một hố sâu không đáy.
Một lần nữa, trực giác của cậu lại để cao cảnh giác.
Cậu ta đạp vào không khí để hất văng bản thân về phía sau. Sau đó, khi ngẩng đầu lên, cậu cảm thấy một lưỡi kiếm vô hình chém xuống khoảng không trước mặt, sượt qua chóp mũi.
Seol thậm chí không kịp chớp mắt một lần, và Nữ hoàng Ký sinh trùng đã ở bên trên cậu, vung cánh tay vào đầu cậu.
Seol Jihu tròn mắt vì sốc.
Cậu ta đang di chuyển nhanh hết mức có thể, nhưng các cuộc tấn công của kẻ thù vẫn tiếp tục dồn về phía cậu ta.
Lần này, ngay cả trực giác của cậu cũng không kịp phản ứng.
Vụt!
Seol Jihu đã kích hoạt Di Hình Biến Ảnh vào giây phút cuối cùng.
Đồng thời, câu vung thương theo trực giác, phóng ra Kiếm Quang Chân Khí.
Cậu ta biết rằng kẻ thù sẽ bắt kịp mình một lần nữa, vì vậy cậu ta định gài sẵn một đòn phản công.
Nhưng dự đoán của Seol Jihu chỉ đúng một phần.
Trùng hậu thực sự đã xuất hiện ở hướng đó, nhưng bàn tay mụ ẩn chứa năng lượng thần tính mạnh mẽ.
Thần lực của mụ làm tan vỡ Kiếm Quang Chân Khí của Seol Jihu và bay thẳng về phía đầu cậu ta.
UỲNH!
Lại một vụ nổ lớn khác vang lên.
Thần lực xé nát không gian, tạo ra sóng xung kích vô hình lan tỏa mạnh mẽ trong không khí. Như thể có ngàn vạn lưỡi kiếm phóng ra khắp nơi.
Dù Seol Jiu đã cố quay đầu lại hết sức để né tránh, nhưng một mảng tóc của cậu hoàn toàn biến mất.
Seol Jihu vô thức nuốt nước bọt.
Cậu ấy dành nhiều thời gian để đấu tập với Seol Jihu giáp đen, nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến với Trùng hậu. Nhưng hóa ra những trận đấu tập ấy chẳng giúp ích được gì.
Trong các trận đấu đó, Seol Jihu áp đảo bằng sức mạnh vượt trội, còn Seol Jihu giáp đen thường phản công bằng những mánh khóe tính tế.
Nhưng trong trận đấu thực tế, Seol nhận ra rằng đối thủ của cậu vượt trội hơn cậu ở cả hai lĩnh vực.
Đột nhiên cậu nhớ đến lời cảnh báo của Black Seol Jihu.
[Nữ hoàng ký sinh trùng? Anh cũng không biết….]
[Lập kế hoạch chiến lược chống lại một vị thần là một điều vô nghĩa… nhưng nếu phản nhận xét thì, anh nghĩ rằng mụ ta giỏi tấn công tầm xa hơn là cận chiến.]
[Nhưng đừng chủ quan. Điều đó không có nghĩa là kỹ năng cận chiến của mụ ta yếu kém…]
Khi cậu hỏi Seol Jihu giáp đen xem mình nên dùng chiến thuật nào để đối đầu với Trùng hậu, anh ta có vẻ thiếu tự tin. Đó là điều hiếm gặp ở anh chàng ngạo nghễ này.
[Hừm… Anh chỉ mới thấy Nữ hoàng Ký sinh trực tiếp chiến đấu một vài lần. Và chỉ có hai lần anh thực sự chiến đấu với mụ ta.]
[Cảnh giới của anh là cảnh giới thiên về tốc độ… Hay còn gọi là Khoái Thương.]
[Bởi vì, nếu muốn giết mụ ta, anh nghĩ mình phải đánh trúng mụ trước đã. Và để làm được điều đó, anh nghĩ trước tiên mình nên học cách di chuyển nhanh nhất có thể.]
[Vì vậy, anh đã loại bỏ tất cả các sai sót trong chuyển động của mình để tăng cường tốc độ tấn công. Nhưng… à, hóa ra là anh đã đánh giá thấp mụ ta. Các chuyển động của Nữ hoàng Ký sinh trùng… nói sao nhỉ, từ “nhanh” không đủ để diễn tả tốc độ đó.]
Seol Jihu giáp đen nói không sai. Bây giờ khi Seol Jihu trực tiếp trải nghiệm, cậu ấy cũng hiểu. “Nhanh” không đủ để mô tả tốc độ của Nữ hoàng Ký sinh trùng.
Cậu có thể nhìn thấy động tác của Seol Jihu giáp đen di chuyển trong các cuộc tấn công liên tiếp, nhưng với Trùng hậu, điều đó là không thể. Hành động của mụ ta bất chấp mọi chuẩn mực.
[Vì anh đã thất bại… Nên anh mới bảo chú đừng sao chép anh.]
[Cảnh giới Thăng hoa Liền mạch của anh không thành công. Nhưng Tam hợp Tuyệt đối của chú… có thể sẽ đem lại hiệu quả.]
[Thiên Mạch Hội tụ của chú sẽ giúp chú liên kết mọi chuyển động nhỏ nhất trong cơ thể… Còn cảnh giới của anh đạt đến đỉnh cao của sự tối ưu…. Thử liên kết hai điều này xem.]
Nhớ đến cuộc nói chuyện này, Seol Jihu đã hiểu ra ý nghĩa của kỹ năng Thiên Mạch Hội Tụ.
Giống như tất cả các con sông đều chảy ra biển lớn.
Mọi khâu của chuyển động đều có thể tăng tốc, bằng cách tích hợp tất cả các dây thần kinh và cơ bắp, thông quan kỹ năng này.
Đôi mắt của Seol Jihu sáng lên.
Khi cậu ta dậm chân trong không khí, Thiên Thiểm Điện đã bùng nổ khắp cơ thể cậu ta.
Pang, pang, pang! cậu ấy đã kích hoạt bông tai Festina ba lần.
Mọi hành động của cậu diễn ra nối tiếp nhau nhưng hoàn toàn trôi chảy và ăn khớp, giống như một sợi chỉ xuyên qua những viên ngọc của chiếc vòng cổ. Kết quả là chuyển động gần như không có độ trễ.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng xé gió vang lên, Seol Jihu biến mất.
Và Trùng hậu cũng vậy.
UỲNH, UỲNH, UỲNH, UỲNH!
BÙM BÙM BÙM BÙM!
Sấm sét vàng chói lóe lên khắp nơi, và không gian dao động như sóng thủy triều.
Trong vòng chưa đầy một giây, hàng chục vụ nổ đã xảy ra, khiến đất cát bay tứ tung và những quầng sáng chói lóa bầu trời.
Vẻ đẹp hùng tráng của trận chiến này đã thu hút sự chú ý của những người ngoài cuộc và khiến họ há hốc mồm.
Nhưng tất nhiên, Seol Jihu không có điều kiện để tận hưởng điều đó.
[Sao thế, vị anh hùng của chúng ta chỉ có thể chạy như chuột thôi sao?]
Giọng nói của Trùng hậu vang vọng từ khắp nơi.
Seol Jihu không trả lời. Cậu ấy thậm chí không thể mở miệng.
Cậu cảm thấy có gì đó lạnh lẽo hướng vào bụng mình.
Seol Jihu thầm hét lên trong đầu và cậu vặn người nhanh nhất có thể.
“Tỷ lệ 40% cái con khỉ!!”
Đúng vậy, tỷ lệ chiến thắng của Seol còn lâu mới đạt mức 40%. Không, 30% cũng chưa tới. May ra thì ở mốc 20%, bởi vì cậu vẫn chưa sử dụng con át chủ bài của mình.
Nhưng còn quá sớm để sử dụng quân bài đó. Quyền năng này không phải là thứ mà cậu ta có thể sử dụng nhiều lần, và chỉ cần cậu dùng một lần thì Nữ hoàng Ký sinh trùng cũng sẽ đề cao cảnh giác.
“Dùng nó bây giờ thì quá sớm, nhưng….”
Dù cậu biết mình phải tính toán kỹ lưỡng, nhưng bây giờ không phải lúc để giữ sức. Một mình Tam Hợp Tuyệt đối không đủ để đối phó với mụ.
Giữa trận chiến khốc liệt, Seol Jihu vội vàng tăng lượng mana của mình.
Thiên Mạch Hội Tụ
[!]
Khoảnh khắc chuyển động của Seol Jihu thay đổi, khuôn mặt của Nữ hoàng ký sinh trùng cuối cùng lộ ra một chút lo lắng.
Nhưng tốc độ không phải là điều khác biệt duy nhất.
[Ah…!]
Không gian xung quanh Seol Jihu và Trùng hậu bắt đầu vỡ vụn. Hai luồng năng lượng va vào nhau, làm biến dạng không gian xung quanh chúng.
Cảm thấy dòng năng lượng của mình đã bị gián đoạn, Trùng hậu lần đầu tiên nao núng kể từ khi bắt đầu trận chiến.
Cuối cùng, Seol Jihu cũng tìm được cơ hội phản công.
Thánh thương thủ cấp 9, Bí kỹ – Kiếm Quang Chân Khí Tung Hoành.
Hàng trăm luồng kiếm khí cường hóa bắn ra từ tay Seol Jihu.
Cường độ và số lượng kiếm khí khiến Trùng hậu nhanh chóng rút lui.
Chính lúc đó.
Seol Jihu lần đầu tiên nhìn thấy chuyển động của Nữ hoàng ký sinh trùng.
Chờ đã, nhưng đó thực sự có phải là một chuyển động không?
Mụ ta vừa duỗi tay để chặn kiếm khí, hay đó là một động tác thừa?
‘Không.’
Khoảnh khắc đó, cậu ta nhìn thấy luồng Kiếm quang chân khí bị tan ra như một làn. Chắc chắn rằng Nữ hoàng Ký sinh trùng đã làm gì đó.
Như thể có thứ gì đó vô hình đã xuyên qua khí kiếm của cậu ta.
Tuy nhiên, Seol Jihu, người vừa mới tìm thấy cơ hội tấn công, không muốn lãng phí cơ hội này.
Ban đầu, cậu ta định lên kế hoạch kích hoạt Phước lành của Cây Thế giới để trốn đến Linh giới và vô hiệu hóa cuộc tấn công của kẻ thù, sau đó sẽ phản công.
Tuy nhiên, vì một số lý do….
‘Có gì đó không đúng.’
Cơ thể cậu đang do dự.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy hoảng hốt như vậy kể từ khi có được Trực giác.
Cậu ấy sẽ không thể chặn nó. Cậu ta sẽ không thể trốn tránh nó.
Cậu ấy sẽ chết, và mọi chuyện kết thúc.
Khi nghĩ đến đó, Seol Jihu từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình và vung Thần thương Tinh khiết về phía trước.
Bí kỹ của Thương thủ Phục hận – Ngọn thương Báo thù.
Seol Jihu không biết tại sao mình lại kích hoạt khả năng đặc biệt này.
Cậu ta vẫn chưa chịu bất kỳ thiệt hại nào.
Tuy nhiên cậu ta nghĩ cách duy nhất để đối phó với một cuộc tấn công gây 100% sát thương là sử dụng một kỹ năng phản đòn.
Crack!
Seol Jihu đã đúng.
Không, cậu ấy gần như đúng.
“Keuk!”
Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng Seol Jihu.
Không có máu, không có bất kỳ dấu hiệu thương tích nào, nhưng một cơn đau quặn thắt đã bao trùm toàn bộ cơ thể Cậu, làm biến dạng không chỉ da thịt mà còn cả linh hồn cậu.
Tuy nhiên, cơn đau nhanh chóng giảm bớt. Lý do là Trùng hậu cũng trúng phải Kỹ năng Ngọn thương Báo thù vào chịu hậu quả tương tự Seol, nên đòn tấn công bị gián đoạn.
Ơn trời là cậu đã kích hoạt Ngọn thương Báo thù kịp thời. Nếu không phải vì điều đó…. cậu co rúm người lại khi tưởng tượng những gì có thể xảy ra.
[Hự…!]
Một tiếng rên rỉ nhỏ cũng thoát ra khỏi miệng Trùng hậu.
Điều vừa xảy ra với cơ thể của Seol Jihu cũng xảy ra với cơ thể của mụ ta.
Trận chiến tạm dừng trong giây lát, và cả hai đáp xuống phía trên bức tường đổ nát.
Cuộc chiến bắt đầu chưa được bao lâu, nhưng các bức tường của lâu đài đã bị phá hủy không ít.
Seol Jihu nhăn mặt khi hít thở sâu. Cơn đau nhói bên hông vẫn còn hành hạ cậu.
[Làm sao….]
Nữ hoàng Ký sinh trùng dừng lại ở giữa câu nói của mình và nhìn xuống.
Chwaak!
Đột nhiên trên lưng mụ xuất hiện một vết sẹo dài khiến máu từ đó phun ra.
Vào thời điểm Nữ hoàng Ký sinh trùng lùi lại, Seol Jihu đã tung một ngọn thương Mana vô hình chặn đường rút lui của mụ.
Việc Seol Jihu nhìn thấu được lời nguyền của Trùng hậu đã đủ sốc lắm rồi. Vậy mà cậu còn có thể phòng thủ và tấn công cùng lúc.
Vết sẹo nhanh chóng lành lại, nhưng Trùng hậu trông hơi sốc.
Dù vậy, Seol Jihu vẫn không hề mất cảnh giác.
‘Mụ ta….’
Chiến đấu với mụ ta không giống như chiến đấu với các Tư lệnh.
Cách chiến đấu về cơ bản là khác nhau.
Nguyên nhân và kết quả dường như hầu như không rõ ràng.
Bây giờ nghĩ lại, cậu chưa bao giờ thấy Nữ hoàng Ký sinh chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình.
‘…Khác hẳn lần trước.’
Đúng vậy, Trùng hậu đang đứng trước mặt cậu hoàn toàn khác với Trùng hậu mà cậu đã chiến đấu tại Pháo đài Tigol. Bởi vì ở đây, mụ có thể phát huy sức mạnh của mình.
Đương nhiên, cậu ta trở nên cảnh giác hơn.
Dù mụ ta đang suy yếu do Lời Thề Thiêng Liêng từ tấm bia, nhưng Trùng hậu đã từng là người thống trị cả một thiên hà.
Xét về thứ hạng, mụ ta ở đâu đó giữa Thất Thiên Thần Cấp và Bát Thiên Thần Cấp.
Các vị Sáng Thế Thần cũng chỉ đạt tới trình độ Cửu Thiên Thần Cấp.
So sánh như vậy có thể thấy, mụ ta chắc chắn không phải là một vị thần thấp hèn.
[Tiếc thật. Lời nguyền vừa rồi đủ để tiêu diệt một vị Cổ Thần ….]
Tất nhiên, mụ ta chưa kịp sử dụng hết sức mạnh của mình. Nhưng trong trận chiến này, đây là lần đầu tiên mụ dùng đến thần tính với ý định nghiêm túc giết Seol Jihu.
Nhưng đối thủ của mụ vẫn đứng vững.
[… Lũ Thất đại tôi ngu ngốc đó. Chúng đã tạo ra một thực thể mạnh đến mức mà chúng cũng không thể khống chế nổi… chỉ để tiêu diệt ta.]
Nữ hoàng Ký sinh trùng lẩm bẩm như đang than thở. Khi đó, lượng mana của mụ ta đột nhiên tăng vọt.
[Thật ra… Đến giờ phút này, ngay cả ta cũng tò mò muốn xem ngươi có thể phát triển đến mức nào.]
Seol Jihu chớp mắt và khịt mũi.
[Để tỏ lòng thành kính, từ nay ta sẽ coi ngươi ngang hàng với ta.]
Cậu ta cảm nhận được một quyết tâm mới từ giọng nói của Nữ hoàng Ký sinh trùng.
“Không, cảm ơn, nàng cứ thoải mái. Ta chỉ là một con người. Nàng là một vị thần.”
[Ngươi đang nói về cái gì vậy?]
Trùng hậu nhếch mép trước vẻ bình tĩnh của Seol Jihu.
Thái độ đó có nghĩa là cậu ta vẫn còn chưa dùng hết sức lực.
[Đừng yếu đuối thế chứ.]
Trái tim mụ bắt đầu ngập tràn niềm phấn khích.
Như thuở mụ đem quân đi chinh phục các hành tinh năm xưa.
[Lẽ nào sự tự tin của ngươi đã biến mất?]
XOẠCH!
Mười bốn đôi cánh xương mở rộng trên lưng Nữ hoàng Ký sinh trùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook