Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 458: Yoo Seonhwa và Baek Haeju
“Nhớ gọi điện về nhà thường xuyên nhé.”
Cha Seol Jihu đã thả cậu và Yoo Seonhwa xuống trước cổng căn hộ, rồi lái xe đi. Một bầu không khí khó xử buông xuống giữa hai người.
“Uh … chúng ta có nên vào không?”
Seol Jihu lên tiếng. Yoo Seonhwa gật đầu.
Ngay khi bước vào, cô ấy đeo tạp dề và cầm lấy chảo.
“Hãy ăn gì đó đã. Em sẽ làm cho anh mấy món ăn yêu thích.”
“Nhưng chúng ta vừa ăn xong mà?.”
“Cứ ăn tiếp đi. Anh đã sụt cân rất nhiều trong khi ở bệnh viện, anh quên à?”
Đó là sự thật. Vì Seol không ăn uống gì nên cậu ấy đã sụt gần 5 kg. Khi hồi sinh ở Thiên đường và mở cửa sổ trạng thái ra, cậu đã bị sốc khi nhìn thấy trọng lượng cơ thể mình.
Cạch, cạch, cạch…. Yoo Seonhwa lặng lẽ thái hành lá.
Cô ấy đang suy nghĩ, hay là cô ấy đang tập trung nấu ăn?
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào lưng Yoo Seonhwa. Có cảm giác như họ đã quay lại những tháng ngày êm ấm trước đây.
‘Baek Haeju…. Tại sao cô ấy lại chọn cái tên này nhỉ?’
Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Seol Jihu khi cậu nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên ở Thiên đường. Sau đó cậu buột miệng
“Haeju này…”
CẠCH!!!
Con dao làm bếp va mạnh vào cái thớt.
Mười giây sau, Seol Jihu mới nhận ra rằng mình đã mắc sai lầm. Cậu đã vô tình nhắc đến cái tên Baek Haeju vì đang nhớ về quá khứ.
Yoo Seonhwa bị đơ, không cử động được một ngón tay nào, với con dao làm bếp trong một tay.
“Chà, ừm…” – Seol Jihu bối rối lắp bắp.
Đầu Yoo Seonhwa quay sang một bên như một con rối không dây.
“Đúng như em nghĩ…”
Cô ấy nhíu mày nhìn Seol Jihu và cười rạng rỡ.
“Anh đã biết từ lâu rồi, đúng không…?”
Seol Jihu sợ hết hồn. Yoo Seonhwa thường bỏ qua những trò đùa của cậu ấy, nhưng cô ấy rất khó chịu khi Seol bày trò trong những lúc nghiêm túc.
Seol Jihu đã phải mất nhiều công sức để giải thích rằng cậu chỉ lở mồm. Sau bữa ăn, Seol Jihu dọn dẹp bát đũa, và Yoo Seonhwa chuẩn bị trà.
Chỉ khi đối mặt với nhau, tâm trạng của cô mới lắng xuống.
“Thực ra… em đã suy nghĩ về chuyện đó rất nhiều. Đêm qua em cũng không ngủ….”
Yoo Seonhwa khẽ nói.
“Mở đầu câu chuyện ra sao, bắt đầu từ đâu… Em đã quyết định cho anh biết mọi chuyện, nhưng em không ngờ sự việc diễn ra theo cách này”.
Baek Haeju là một người Trái đất, đã đến Thiên đường trước cả Seo Yuhui. Đó là những thông tin được truyền bá ở Thiên đường. Có nghĩa là cô ấy đã hoạt động ở thế giới đó trên mười năm.
Seol Jihu mới đến Thiên đường bốn năm, nhưng câu chuyện của cậu đã dài như một cuốn tiểu thuyết. Vì vậy, câu chuyện về Beak Haeju có lẽ còn dài hơn gấp nhiều lần.
“Được rồi, anh cứ hỏi bất kỳ thứ gì cần biết. Em hứa sẽ nói sự thật.”
Điều mình muốn biết… Seol Jihu cân nhắc rồi mỉm cười. Cậu bắt đầu bằng một câu hỏi đơn giản.
“Em vào nơi đó từ bao giờ?”
“Vào năm 2013. Em đã vượt qua Khu trung lập vào tháng 3”.
Seol Jihu mở to mắt.
“Chờ đã, 2013…? Tức là khi em đi du học?”
“Vâng.”
“Nếu em vào đó từ tháng 3 năm 2013, tức là muộn hơn Yuhui!”
“Đúng rồi.” – Yoo Seonhwa mỉm cười – “Baek Haeju là một nhân vật giả tạo. Nếu ai đó bước vào Thiên đường trước cô Seo Yuhui, nghĩa là người đó phải vào trước tháng 8 năm 2012. Hầu như không có ghi chép nào còn lại từ thời điểm đó”.
“Tháng Tám? Không phải tháng ba?”
“Ồ, anh không biết nhỉ. Lúc đầu, Khu trung lập không mở cửa hạn chế như thế này đâu. Họ mở cửa liên tục, gần như hai lần một tháng, và mỗi lần lại mở vài khu.”
Seol Jihu gật gù. Đúng là lần trước, có tới vài khu Trung lập cùng mở ra.
“Lý do khiến em nói dối là… Chắc anh cũng hiểu. Thứ gì xảy ra ở Thiên đường, chỉ nên dừng lại ở Thiên đường.”
“À, thảo nào….”
“Bất cứ ai cố điều tra về em, đều nghe tin đồn rằng em đã vào Thiên đường trước Seo Yuhui. Kết quả là họ mải mê tìm kiếm một người không có thật. Thậm chí đến bây giờ cũng không ai phát hiện ra danh tính của em trên Trái đất.”
“Phải, anh cũng ngạc nhiên… Không ngờ em có thể giẫu kỹ đến mức đó.” – Seol Jihu kinh ngạc – “Anh cứ nghĩ là một vài tổ chức do thám sẽ lì lợm theo đuổi tung tích của em cơ đấy”.
“Có thể họ đã nhận ra rằng Baek Haeju là một cái tên giả, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi” – Yoo Seonhwa nhún vai – “Cũng không trách được. Trong số những người đã vào Thiên đường trước năm 2013, may ra chỉ còn vài người sống sót. Không, có lẽ Seo Yuhui là người duy nhất còn sống”.
“Tình hình tệ vậy sao?”
“Không thể tránh được. Ban đầu mọi người cũng hợp tác với nhau, nhưng tình hình rất tệ…” – Yoo Seonhwa tiếp tục – “Cấp độ của mọi người đều thấp, chưa ai biết cách vận hành nhóm và phân chia nhiệm vụ, vô số người mất tích mỗi tháng… Trước khi các tổ chức chuyên nghiệp xuất hiện, người Trái đất giống như một mớ hổ lốn hoang dã”.
Seol Jihu gật đầu. Cậu ta có thể tưởng tượng được chuyện này.
Mặt khác, cậu cũng cảm thấy hơi hối hận.
“Đáng lẽ mình phải làm như Seonhwa….”
Nếu cậu làm thế, gia đình cậu ấy sẽ không gặp nguy hiểm trên Trái đất.
Tuy nhiên, việc thay đổi ngoại hình không dễ dàng, và việc tạo ra một lý lịch giả lại càng khó hơn.
“À, về điều đó thì….”
Yoo Seonhwa đã kể cho cậu nghe về kho báu và bảo vật ngụy trang của Cổ Long. Nghe xong cậu nhìn Yoo Seonhwa với ánh mắt ghen tị.
Một bảo vật có thể thay đổi diện mạo, một vũ khí Thánh, vàng bạc châu báu và cả những thần dược giúp tăng cường tốc độ tiến bộ… — Yoo Seonhwa đã vớ được một kho tàng phi thường.
“Thôi nào, đừng có nhìn em như thế. So với anh thì em chỉ là đốm lửa nhỏ thôi.”
Yoo Seonhwa lườm cậu. Thật vậy, tốc độ phát triển của Seol Jihu còn nhanh hơn cả Yoo Seonhwa.
“Chà… Thực ra thì anh cũng cảm thấy kỳ lạ từ lâu rồi…” – Seol Jihu gãi đầu – “Anh biết Yuhui là bạn của Haeju, nhưng… cô nàng đó luôn đến giúp anh đỡ bất cứ khi nào có rắc rối xảy ra. Khác hẳn với những gì người ta đồn đại”.
“….”
“Và Haeju cũng thường xuyên đến gặp anh, lúc ở Con đường của Linh hồn…. Thời điểm đó anh không có thời gian suy nghĩ thấu đáo, nhưng đúng là… thật kỳ quặc khi Nữ hoàng Thiêng liên lại quan tâm đến anh như vậy”.
Seol Jihu cười cay đắng.
“Nhưng anh không thể ngờ rằng Haeju lại là em. Em bảo rằng em đã nhận được học bổng khi đi du học ở nước ngoài, vì vậy anh tưởng rằng em đã học ngày học đêm”.
“Lúc mới đến Thiên đường… Em cũng sống ở đó nhiều hơn Trái đất.”
Yoo Seonhwa dừng lại một chút trước khi tiếp tục.
“Có những loài thực vật và hạt giống kỳ lạ, chưa từng thấy trên Trái đất. Hơn nữa thời gian ở Thiên đường trôi chậm hơn nên em nghĩ mình sẽ có nhiều thời gian hơn để học.”
Cô khịt mũi rồi nói tiếp.
“Rồi một ngày, tổ chức mời em đã bất ngờ gặp nạn. Họ bị xóa sổ trong một cuộc thám hiểm…. Em định sẽ từ giã Thiên đường vào năm 2015. Nhưng mà, năm 2014… Một chuyện tệ hại đã xảy ra”.
Yoo Seonhwa khẽ thở dài. Khuôn mặt Seol Jihu cứng đờ ra. Phải, đó là lúc Yoo Seonhwa về Hàn Quốc, và cậu bám lấy cô ấy suốt ngày tháng để vay tiền.
Chuyện đó kéo dài khoảng mười tháng. Tính theo thời gian của Thiên đường, nghĩa là khoảng hai năm sáu tháng.
Seol Jihu gục đầu xuống. Nhớ lại hành vi của mình hồi đó, cậu xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Hồi đó, Seol đã đắm chìm trong bài bạc đến mức không nhận ra rằng, Yoo Seonhwa liên tục đưa cho cậu hàng triệu won. Giờ đây, cậu càng xấu hổ hơn khi biết rằng Yoo Seonhwa đã phải mạo hiểm để đổi tiền cho cậu. Nếu cô ấy đổi quá nhiều tiền, danh tính của cô ấy có thể bị lộ.
“Thành thật mà nói … thời điểm đó em đã nghĩ đến chuyện kết liễu đời mình.” – Giọng Yoo Seonhwa trầm hẳn đi.
“Anh có nhớ những lời mình nói, khi anh đến đòi tiền em lần cuối không?”
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Seol Jihu nao núng ôm mặt.
“… Mấy gã dân chơi đó hào phóng ghê nhỉ?”. Phải, anh đã nói với em như vậy đó…”
Giọng Yoo Seonhwa trở nên lạnh lẽ. Cô nhìn thẳng vào Seol Jihu bằng ánh mắt băng giá.
“Tại sao anh có thể nói thế? ? Làm sao anh có thể nghi ngờ em? Em đã nghĩ mãi, nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. ”
“S-Seonhwa…”
“Em chưa bao giờ tiêu số tiền mà anh gửi cho em. Em luôn cất giữ chúng như báu vật. Thậm chí em còn từ chối lời mời ăn trưa và ăn tối từ bạn cùng lớp hoặc các thầy giáo. Em cũng chưa bao giờ cho ai số điện thoại, em xé bất kỳ thư mời dự tiệc nào. Mọi người thậm chí còn gọi em là một nữ tu! Em chỉ nhìn ngắm những bức ảnh của anh và ôm chúng mỗi khi đi ngủ!”
Yoo Seonhwa thì thầm như thể cô ấy đang nói với chính mình. Nhưng chắc hẳn cô ấy đã rất xúc động, bởi vì giọng cô lạc đi và nước mắt trào ra.
“Không, đó không phải là lần duy nhất….”
“….”
“Em đã nghĩ về chuyện đó… nhiều lần rồi….”
“….”
“Thay vì sống khốn khổ như thế này, có lẽ em nên tự sát…. Có lẽ lúc đó anh sẽ tỉnh ngộ…. Hoặc có lẽ chúng ta nên chết cùng nhau….”
Seol Jihu im lặng. Vừa tìm một cái lỗ để trốn, cậu ấy vừa nhìn quanh căn hộ, đề phòng Yoo Seonhwa chộp lấy thứ gì sắc nhọn — ví dụ, một con dao làm bếp chẳng hạn.
“Khi nghĩ về khoảng thời gian đó…”
“Đó là lý do tại sao em quay trở lại Thiên đường?”
Seol vội vàng đổi chủ đề. Đó là bởi vì cậu ấy nhận thấy tâm trạng của Yoo Seonhwa đang trở nên nguy hiểm.
“… Phải.”
Yoo Seonhwa thu lại hơi thở, cố gắng bình tĩnh.
“Mỗi lần em muốn tự sát, em lại thấy có lỗi với Seunghae, hai bác, Wooseok Oppa và Jinhee. Em muốn trốn khỏi thực tại, vì vậy em đã đến Thiên đường. Với lại… em hy vọng rằng thế giới đó có vật phẩm nào giúp anh hồi tâm chuyển ý…. ”
Seol Jihu rất xúc động khi biết rằng cô đã quan tâm đến cậu nhiều như vậy.
“Tóm lại… Em đã tự nhủ rằng sẽ kết thúc mọi chuyện… Em tự hứa với mình hàng trăm lần… nhưng….”
Giọng Yoo Seonhwa run rẩy, còn Seol Jihu ôm mặt cay đắng. Cậu nhớ chứ, Yoo Seonhwa đã đề nghị chia tay ít nhất vài chục lần. Nhưng lần nào cậu cũng níu kéo cô, và lần nào cô cũng tha thứ cho cậu, tin tưởng cậu và chấp nhận cậu.
“Thế rồi hôm đó… Em nghĩ chắc chắn anh đã đến Thiên đường”.
“….”
“Vấn đề là, anh mang theo một đống tiền, và…. ”
Yoo Seonhwa liếc nhìn tay trái của Seol Jihu.
“… À, ra là vậy.”
“Em đã bị sốc khi nhìn thấy một con dấu vàng trên mu bàn tay trái của anh.”
Yoo Seonhwa thở dài thườn thượt.
“Lúc đó đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu em. Em muốn bảo vệ anh bằng cách nào đó, nhưng nếu em hành động bất cẩn thì cả hai chúng ta sẽ gặp nguy hiểm”.
Seol Jihu cũng sợ hãi. Nếu cô ấy vô tình làm để lộ danh tính, các tổ chức của thể tìm ra sự thật về Baek Haeju. Đương nhiên, gia đình cậu cũng có thể gặp nguy hiểm”.
“Vì vậy, em vội vã nhờ Seo Yuhui….” – Yoo Seonhwa hất tóc ra sau và cười – “Nhưng anh làm em bị sốc.”
“Vì sao?”
“Còn hỏi nữa. Anh cứ lao vào những tình huống nguy hiểm nhất như thể thỏ đi tìm cỏ. Anh có biết cô Seo Yuhui đã lo lắng như thế nào không?”
“….”
“Nhưng… thật mừng là anh đã thành công. Anh đã lập nên nhiều kỳ tích đến nỗi em cũng bất ngờ”.
“….”
“Nhưng em vẫn lo lắng, vì vậy sau cuộc chiến ở Arden, em đã rủ anh cùng kinh doanh. Em muốn kéo anh ra khỏi thế giới đó, nhưng anh đã kiên quyết từ chối. Đó thực sự là một cảm giác kỳ lạ”.
Yoo Seonhwa vừa nói vừa cười, nhưng Seol Jihu không thể cười được. Cậu có thể hiểu được cảm giác lo lắng của Yoo Seonhwa trong thời điểm đó.
Đột nhiên Yoo Seonhwa dừng lại.
“… Anh không định hỏi em lý do ư??”
“…?”
“Lý do khiến em không nói thật với anh từ sớm. Anh không giận em chứ?”
“Không, tại sao lại giận? Anh cũng thế mà?”
Seol Jihu chưa bao giờ cảm thấy tức giận hay thất vọng khi Yoo Seonhwa che giấu danh tính. Bản thân cậu cũng không nói cho người nhà biết về danh tính của mình.
Yoo Seonhwa cậu một lúc, rồi bình tĩnh nói.
“… Em muốn xác nhận quyết tâm của anh.”
“…”
“Anh luôn hứa, rồi lại thất hứa. Lần này em có cảm giác rằng mọi chuyện sẽ khác, nhưng nếu lại bị lừa… có lẽ em sẽ không chịu nổi”.
Cô ấy nói một cách chậm chạp và ngắt quãng.
“Vì vậy, em muốn xác nhận tận mắt. Là anh đã thực sự thay đổi và đang trở lại con người cũ ngày xưa… hay anh chỉ đang giả vờ một lần nữa…. ”
‘Để em biết đường chuẩn bị hậu sự cho chúng ta’ – Yoo Seonhwa khẽ lẩm bẩm.
Seol Jihu nhắm mắt lại. Hai má cậu nóng bừng. Cậu ta không biết phải làm gì.
Cậu ấy xin lỗi… và biết ơn.
Lúc được hồi sinh, cậu cũng có cảm giác này. Những thành công của cậu ấy ở Thiên đường, không phải là thành tựu cá nhân. Nếu không có những đồng đội và đồng minh, cậu chẳng thế có ngày hôm nay.
Chính nhờ họ mà giờ đây cậu có thể ngồi đây là hướng tới tương lai.
Nhưng điều đó không có nghĩa là quá khứ sẽ biến mất.
Seol biết mình phải nói lời xin lỗi, nhưng cậu ấp úng mãi vì cảm giác xấu hổ và tội lỗi.
“Nhưng giờ thì ổn rồi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra.
“Lý do em đồng ý tiết lộ danh tính của mình cho anh… là vì em đã yên tâm.”
Seol Jihu mở to mắt và nhìn lên.
“Anh biết không, hôm đó… em đã bật khóc. Khi em nghe những lời mà anh nói qua điện thoại của Jinhee.”
“Huh?”
“Lúc đó, em lo sợ lắm. Em sợ rằng sau khi mất trí nhớ, anh sẽ trở lại như trước đây…”
Tuy nhiên, Seol Jihu đã không làm như vậy. Mặc dù phải vật lộn trước ngưỡng cửa cái chết, cậu vẫn không sa chân vào cờ bạc.
“Em vẫn nhớ những gì anh đã nói.”
Yoo Seonhwa nghiêng đầu như để hồi tưởng lại ngày hôm đó.
“Rằng anh hoàn toàn không thể đánh bạc…”
Cô nhắm mắt lại, nói nhẹ nhàng như để thưởng thức những lời này.
“Vì thế…”
Sau đó, Yoo Seonhwa mở mắt và nhìn Seol Jihu …
“Mọi chuyện giờ ổn rồi.”
Cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhõm thể hiện sự hài lòng.
***
Seol Jihu đã trò chuyện với Yoo Seonhwa khá lâu. Không chỉ về những vấn đề của quá khứ mà còn về tương lai.
Yoo Seonhwa quyết định giữ bí mật về danh tính của mình thêm một thời gian nữa. Cô ấy đã tiết lộ danh tính của mình cho Seol Jihu, nhưng không có lý do gì khiến cô phải tiết lộ cho những người khác. Jang Maldong và một vài người trong Valhalla đã biết, nhưng họ đều là những người kín tiếng và đáng tin cậy.
Sau khi nói chuyện xong, họ quyết định quay trở lại Paradise.
“Nhân tiện, anh có tự tin không?”
“Hmm?”
“Về chuyện đánh bại Nữ Chúa ngoài hành tinh.”
Seol Jihu bật cười. Cách Yoo Seonhwa nói về Trùng hậu, cứ như thể cô ấy đang bình luận một bộ phim”.
“Hiện tại thì không”.
“Thật ư?” – Yoo Seonhwa ngạc nhiên hỏi.
“Phải. Vì anh đã bước tới một cảnh giới mới, nên anh đã hiểu được sức mạnh của mụ ta. Đúng là mụ đang bị ràng buộc bởi một số hạn chế, nhưng vẫn rất mạnh”.
“Vậy… kế hoạch tấn công Đế Chế thì sao? Chẳng phải anh đã lên kế hoạch cùng Liên bang rồi ư?”.
“Anh có một cách….” – Seol Jihu vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy trong túi – “Điều quan trọng là mọi người cần được tập luyện để thăng cấp. Ngay bây giờ. ”
Seol Jihu liếc nhìn Yoo Seonhwa và nắm lấy mảnh giấy bằng cả hai tay.
“Nhân tiện… nói chuyện này với em… anh có cảm giác hơi kỳ cục.”
“Thế ư? Em lại nghĩ điều đó thật tuyệt. ”
Yoo Seonhwa cười toe toét khi cô ấy cũng cầm tờ giấy.
Sau đó, khi cả hai người cùng xé tờ giấy làm đôi…
“Ồ đúng rồi, Jihu, em vẫn tò mò chuyện này” – Yoo Seonhwa đột nhiên hỏi – “Anh và Yuhui đã tiến đến đâu rồi??”
“?”
“Anh đã làm chuyện ấy chưa??”
Chwak!
Seol Jihu há hốc mồm.
CHÍU!
Ánh sáng chói mắt lóe lên.
Điều cuối cùng Seol Jihu nhìn thấy, là nụ cười bí ẩn của Yoo Seonhwa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook