Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 457: Một giấc ngủ ấm áp
Sau khi đặt ba viên thần tính vào bên trong kho chứa của ngôi đền, Seol Jihu quay trở lại Trái đất.
Căn phòng của cậu đã được dọn dẹp sạch sẽ, có lẽ người dọn là Kim Hannah hoặc Yoo Seonhwa.
Seol Jihu cười cay đắng khi nhớ lại cảnh mình phát điên cách đây vài ngày.
“Mình phải cảm ơn Hao Win.”
Nếu Hao Win không đưa cậu ấy đến bệnh viện, có lẽ hôm ấy Seol Jihu đã nhảy ra ngoài cửa sổ hoặc đâm đầu vào tường.
Seol Jihu cầm điện thoại di động trên bàn lên.
Lúc đó là khoảng 6 giờ chiều.
Đã vài ngày trôi qua ở Trái đất. Không có cuộc gọi nhỡ nào từ gia đình, chỉ có hai tin nhắn của mẹ và anh trai hỏi thăm xem tình hình thế nào.
Có vẻ Yoo Seonhwa đã ra tay.
Đúng như Seol dự đoán, vài phút sau cậu nhận được một tin nhắn từ Yoo Seonhwa.
Theo lời cô ấy nói, cô đã giải thích cho mọi người rằng Seol Jihu đã lấy lại được một số ký ức của mình. Cô đã đưa Seol tới vài địa điểm kỷ niệm để hồi phục nhanh hơn.
Cô ấy cũng giục cậu xóa tin nhắn này ngay sau khi đọc xong.
Theo lẽ thường, gia đình Seol sẽ không cho phép bạn bè hoặc đồng nghiệp của cậu làm chuyện này. Nhưng Yoo Seonhwa thì khác. Cô giống như một người trong gia đình, nên họ tin tưởng cô và đồng ý để cô đi cùng Seol Jihu.
Nhưng điều khiến Seol ngạc nhiên là Yoo Seonhwa đã nói thẳng chuyện này.
Nếu cô ấy vẫn muốn giấu danh tính của mình, có lẽ cô ấy sẽ nói rằng đây là đề nghị từ một “người bạn” của Seol.
Điều đó có nghĩa là, cô ấy không muốn giữ bí mật thêm nữa.
‘Mình biết mà.’
Seol Jihu bắt đầu hành động ngay lập tức.
Đầu tiên, cậu ấy gọi cho Yoo Seonhwa và hẹn gặp cô. Sau đó cậu gọi cho mẹ mình.
Mẹ cậu đã trả lời điện thoại ngay khi tiếng chuông đầu tiên vang lên.
“Jihu?”
“Vâng, thưa mẹ, chính là con đây. Vâng, vâng, con ổn. Không, con không nói dối. Con đang ở với Seonhwa đây.”
Seol Jihu đi về phía nhà bố mẹ mình, cố gắng hết sức để tỏ ra vui vẻ.
Mẹ cậu đang đợi cậu trong một con hẻm gần nhà.
Nước mắt bà trào ra khi bà nhìn thấy Seol Jihu và Yoo Seonhwa đang đi đến.
“Jihu!”
Seol Jihu cắn môi khi mẹ cậu ôm cậu vào lòng, và òa khóc. Gần đây cậu đã thấy quá nhiều nước mắt.
‘Tất cả là lỗi của mình.’
Cậu biết bà đã lo lắng cho cậu, và tất nhiên, cậu biết ơn sự quan tâm của bà, nhưng cậu cảm thấy cay đắng.
Cậu không muốn thấy người thân của mình phải khóc.
Cậu không thể phạm phải sai lầm tương tự một lần nữa.
Seol Jihu an ủi mẹ mình, và họ tiến vào nhà.
Anh trai cậu và Yoo Seunghae đang đợi cậu bên trong.
Đáng ngạc nhiên là cha cậu ấy cũng ở đó.
Ông ngồi vào chiếc ghế đầu bàn ăn, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị.
Seol Jinhee vẫn chưa đi học về.
“Con có ổn không?”
“Con cảm thấy thế nào? Bây giờ con thực sự ổn chứ?”
Ngay khi Seol Jihu ngồi xuống, cậu đã bị bủa vây bởi những câu hỏi dồn dập.
Với một nụ cười, cậu bắt đầu trả lời từng câu một.
“Vâng, con ổn. Khi đang ở trong bệnh viện, con có thể cảm thấy một số ký ức của mình đang dần hiện về….”
Seol có thể trả lời chúng một cách trôi chảy. Bởi vì những câu hỏi này giống hệt những câu mà cậu đã nghe thấy trong bữa tiệc chào mừng của Valhalla.
Nhưng tất nhiên, cậu ta không thể trung thực 100%. Ngoài ra, vì nghe có vẻ quá viển vông khi mọi ký ức của cậu ấy đột ngột quay trở lại sau một chuyến đi, Seol Jihu quyết định thêm mắm dặm muối vài chi tiết cho câu chuyện hay hơn.
Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn để kiểm tra phản ứng của cha mình. May mắn thay, cha cậu lặng lẽ lắng nghe mà không phản đối.
“Chờ đã, vậy là trí nhớ của em vẫn chưa trở lại hoàn toàn?”
“Vâng, nhưng bộ não của chúng ta là thế mà. Ngay cả anh không thể nhớ được thứ mà mình đã ăn tuần trước, phải không?”
“Anh hả? Chắc là ăn cơm, canh và đồ ăn kèm. Anh luôn ăn bữa trưa giống nhau mà”.
“Ý của em không phải như vậy.”
Seol Jihu càu nhàu, và Seol Wooseok cười khúc khích.
“Anh chỉ đùa thôi. Anh hiểu rồi.”
“Thực ra thì… em vẫn quên mất một số chuyện về Sinyoung. Nhưng mà, có lẽ như thế tốt hơn”.
“Đúng đúng, điều đó tốt hơn cho con. Nhớ làm gì cho căng thẳng ra ….” – Mẹ cậu gật gù đồng ý, và Seol Wooseok dường như cũng bị thuyết phục.
Seol Jihu nghĩ rằng mọi người sẽ đề cập đến sự cố trên sân thượng, nhưng không phải vậy.
Có thể gia đình cậu ấy đã cố tình tránh chủ đề này, hoặc YooSeonhwa đã yêu cầu Seol Jinhee giữ mồm giữ miệng.
“Chúa ơi, tôi đang làm gì thế này? Jihu, con đói rồi, phải không?”
Khi cuộc trò chuyện của họ gần kết thúc, mẹ cậu thốt lên và đi vào bếp.
Seol Jihu nhìn vào bếp và thấy bà đang chuẩn bị đồ ăn. Cậu vội vàng đứng dậy.
“Thôi mẹ, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Nhưng….”
Seol Jihu kéo mẹ ra ngoài, nói rằng họ nên ra ngoài để ăn mừng sự hồi phục của cậu ấy.
Ngay từ đầu, cậu đã lên kế hoạch chiêu đãi gia đình mình một bữa tối ngon lành như một lời xin lỗi, cũng là một lời cảm ơn muộn màng.
Seol Jihu đưa gia đình đến nhà hàng yêu thích của họ và gọi một đĩa đầy sườn lợn. Cậu ấy cũng đổ hai bát mì lạnh lên trên.
“Về Sinyoung….”
Ngay khi bữa tối kết thúc, cha của Seol Jihu bắt đầu lên tiếng.
“Con định làm gì? Con có định ở lại đó không?”
Seol Jihu lắc đầu và nói với giọng quyết đoán.
“Không, con sẽ từ chức.”
“…Là vậy sao?”
Seol nghĩ cha cậu sẽ gặng hỏi thêm, nhưng cậu đã nhầm.
“Đúng thế…. Sau những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, con nghĩ mình không nên làm ở đó nữa.”
“Phải. Mấy ngày nay báo chí đều đưa tin về Sinyoung.”
Seol gật gù. Đó là chuyện đương nhiên. Các giám đốc của Sinyoung đều bị Yun Seora trừng phạt, có lẽ giờ tất cả đều đang ở bệnh viện.
Và sau đó là vụ tự tử của Yun Seohui.
‘… Con khốn.’
Seol vẫn tức giận khi nhớ đến Yun Seohui.
Cả cô và Seol Jihu đều không có bất kỳ ký ức nào về quá khứ ở Thiên đường, tại sao cô ta lại nhớ và tiếp cận cậu?
“Ngay cả Giám đốc điều hành của họ, và sau đó là chủ tịch cũ của họ đều phát điên…. Cái công ty đó bị làm sao vậy?”
Seol Jihu mở to mắt.
Thật là tình cờ khi TV trên tường của nhà hàng đang phát tin tức về Sinyoung. Cậu vừa nhìn thấy Yun Seora trên màn hình.
Nhưng mẹ của Seol Jihu đã nhanh chóng lấy điều khiển và đổi kênh.
“Anh nhắc đến chuyện này làm gì? Chúng ta đang vui mà.”
Mẹ cậu cáu kỉnh lên tiếng, và bố cậu thì ho nhẹ vì xấu hổ.
“Con đã nói với họ rằng con muốn nghỉ việc. Công ty hông ngăn cản con, thậm chí họ còn nói rằng họ sẽ tìm mọi cách để bù đắp cho vụ tai nạn.”
“Tất nhiên. Họ đã gặp quá nhiều rắc rối rồi, họ không muốn gặp thêm một vấn đề mới…. Nhưng con vẫn phải cẩn thận”.
Seol biết ý của cha mình, nhưng thực tế thì không có gì phải lo lắng.
Sinyoung bây giờ và tương lai, sẽ không thể lấy lại quyền lực như trước đây nữa.
Hơn nữa, khi Yun Seora là người đại diện, chắc chắn Sinyoung sẽ sớm liên minh với Valhalla hoặc thậm chí trở thành tổ chức dưới trướng của Valhalla.
“Con sẽ làm gì sau khi nghỉ việc?”
“Con định nghỉ ngơi. Con sẽ thường xuyên đến bệnh viện để tái khám và… sẽ đi du lịch.”
“Tốt.”
“Ừ, em làm việc vất vả thế đủ rồi. Mẹ luôn cảm thấy lo lắng khi con phải làm thêm suốt ngày để trả nợ…. Và anh cũng vậy.” – Seol Wooseok chen vào.
Cha cậu lại im lặng. Cậu bắt đầu nhét sườn heo và mì lạnh vào mồm, nãy giờ cậu chưa kịp ăn hai món đó.
Sau bữa ăn, gia đình Seol trở về nhà. Họ ăn thêm ít trái cây để tráng miệng và trò chuyện thêm một lúc nữa.
Seol Jihu nghĩ rằng đã đến lúc cậu phải ra đi.
Cậu sợ rằng bầu không khí dễ chịu này sẽ bị phá hỏng khi Seol Jinhee về đến nhà.
Nhưng một khi nhìn thấy mẹ mình trải một tấm đệm ra, cậu ta không thể nói lời từ biệt được.
“Ở lại đi. Jinhee bận đi học, nên mấy hôm nay nó ít khi về nhà” – Anh trai cậu lên tiếng.
“Nhưng….”
“Wooseok Oppa nói đúng đó. Và ngay cả khi chị ấy về nhà, chị ấy có thể làm gì chứ? Em cá là Seonhwa Unni sẽ xử lý chị ấy.”
Seol Wooseok và Yoo Seunghae cùng bật cười.
Đêm đó.
Sau một thời gian dài, Seol Jihu lần đầu tiên ngủ trong nhà của bố mẹ mình.
Tấm nệm ấm áp biết bao.
***
Ngày hôm sau, lúc rạng sáng.
“Này!”
Thấy Seol Jihu đã ăn xong bữa sáng và đang định đi, Seol Wooseok ngăn cậu lại.
“Đi với anh một lát. Chỉ mất một giây thôi.”
Seol Wooseok nắm lấy tay Seol Jihu và kéo cậu lên cầu thang.
“Còn nhớ chiếc máy tính xách tay mà em đã mang về không? Cái mà Jinhee đã ném đi ấy.”
“Cái đó ư? Đó là một chiếc ultrabook.”
“Ờ, nó đắt, phải không?”
Seol Jihu gật đầu. Cậu nhớ rằng mình đã mua với giá khoảng 3 triệu won.
“Sự thật là anh đã sử dụng nó từ lâu rồi.”
“Gì cơ?”
“Jinhee nói rằng con bé không muốn dùng nó, và anh không muốn nó trở nên lãng phí.”
Seol Wooseok dừng lại trước phòng Seol Jinhee.
“Tóm lại là anh đã sử dụng nó, nhưng gần đây nó đã biến mất không dấu vết.”
Seol Wooseok thì thầm, rồi nhếch mép.
Anh ấy bảo Seol Jihu đợi và mở cửa phòng Seol Jinhee.
Qua khe cửa, Seol Jihu nhìn thấy em gái mình nằm dài trên giường, ngủ say sưa.
“Hey, thức dậy đi.”
“…Gì thế? Anh muốn gì….”
Seol Jinhee chỉ khẽ mở mắt và lầm bầm trong cơn buồn ngủ.
“Jihu đi rồi.”
“…Đi rồi hả…?”
“Ờ. Chuyến đi dường như đã giúp Jihu bình phục.”
“…Vậy thì sao….”
“Anh nghĩ là em nên biết.”
Seol Wooseok mỉm cười, và Seol Jinhee nhíu mày.
“Được rồi, giờ thì ra khỏi phòng ngay…. Hôm qua em học ở trường đến khuya và em rất mệt….”
“Được rồi, ngủ tiếp đi. À, đúng rồi.”
Seol Wooseok giật lấy chiếc ultrabook trong túi của Seol Jinhee.
“Anh lấy cái này nhé.”
“Huh? Anh định …. Cái gì?”
Giọng của Seol Jinhee bắt đầu trở nên chói tai.
“Anh làm gì thế? Tại sao anh lại lấy nó?”
“Bởi vì nó là của anh. Anh phải hỏi em mới đúng, tại sao em lại lấy máy tính của anh?”
“Anh có bị điên không? Cái đó là của anh từ bao giờ? Anh Jihu đã đưa nó cho em mà!”
“Nhưng em đã nói …”
“Trả nó lại đây!”
Thình thịch!
Seol Jihu nghe thấy tiếng ẩu đả vang lên.
“Em nói rằng em không muốn dùng nó mà!”
“Cút ra! Mới sáng sớm mà anh đã muốn quấy phá em sao?”
Seol Jinhee giật lấy chiếc ultrabook từ tay Seol Wooseok và đuổi anh trai cô ra khỏi phòng.
KWANG!
Cánh cửa đóng sầm lại.
Cú đá khiến Seol Wooseok loạng choạng, nhưng rõ ràng là anh ấy đang nín cười.
Anh nhìn sang Seol Jihu, rồi nhìn ra cửa. “Em có thấy không?”
Seol Jihu cười khổ và gãi đầu.
“Lần sau, em hãy mua cho nó một món quà nhỏ hay gì đó. Để xem nó phản ứng như thế nào, hehe.”
Seol Wooseok cười tinh nghịch và bước xuống cầu thang.
***
Seol Jihu và Yoo Seonhwa cùng nhau rời khỏi căn hộ của nhà Seol.
Ban đầu Seol Jihu định đưa Yoo Seonhwa đến một quán cà phê gần đó để nói chuyện.
Nhưng cậu ta dừng lại ngay khi bước ra ngoài.
Cha cậu đã đợi cậu bên cạnh xe.
“Con định về nhà?”
“Huh? À, vâng.”
“Vào đi.”
“Không sao đâu. Con đang định gọi taxi….”
Nhưng cha cậu đã đóng cửa và đang khởi động xe.
Yoo Seonhwa cười khúc khích và kéo Seol vào ghế phụ. Thế rồi cô ấy leo lên ghế sau.
Vroom!
Xe nổ máy và lao đi.
Seol Jihu căng thẳng vì lo lắng, nhưng sự im lặng không kéo dài.
“Ta nghe nói….” – Cha cậu bắt đầu nói khi chiếc xe lăn bánh trên đường – “Ngay cả khi con bị mất trí nhớ, con vẫn không đánh bạc.”
Seol Jihu giật mình kinh ngạc, rồi liếc nhìn băng ghế sau.
Yoo Seonhwa nhún vai và mỉm cười.
“Jinhee đã nói với ta.”
“Oh…. Ra thế”
“Dù sao, con đã quyết định sáng suốt đấy.” – Cha cậu ngập ngừng rồi nói tiếp – “Chăm chỉ làm việc là tốt, nhưng nếu công việc gây ảnh hưởng đến sức khỏe thì không ổn chút nào đâu.”
Seol Jihu có cảm giác rằng cha cậu muốn khen ngợi cậu vì đã bỏ cờ bạc nhưng lại đổi chủ đề vào phút cuối.
“Con nên quan tâm đến sức khỏe. Ý ta là, con đã trả hết nợ nên không cần ép buộc bản thân quá nhiều”.
Seol Jihu khẽ gật đầu.
“Ngoài ra, về Jinhee.”
Seol Jihu khựng lại.
“Con nên chú ý đến nó nhiều hơn.”
“Dạ?”
“Nó là em út của con… cũng là người đã tin tưởng con rất nhiều. Đương nhiên, nỗi cay đắng của nó còn sâu đậm hơn chúng ta”.
Seol Jihu lặng lẽ cúi đầu.
“Con biết đấy, Jinhee luôn giả vờ là người cứng rắn, nhưng thực sự không phải vậy.”
“Vâng, vâng….”
“Sẽ mất công sức hơn … Chứ không chỉ là một hoặc hai lời xin lỗi. Nhưng con nên nỗ lực hơn, cho đến khi con bé thực sự tha thứ cho con”.
“…”
Cha cậu ngừng một lát rồi nói tiếp.
“Nếu những gì con nói hôm trước là sự thật… Con sẽ phải về nhà thường xuyên hơn.”
Seol Jihu mở to mắt.
Nghi ngờ đôi tai của mình, cậu ta nhìn ông với vẻ sững sờ.
“Chà… ta nghĩ con không cần phải xin lỗi suốt cả đời đâu.”
Cha cậu đang nhìn vào gương chiếu hậu, dù không cần thiết phải làm vậy.
“Nhưng hiện tại, hãy tập trung vào việc điều trị. Đi du lịch và làm mát cái đầu của con đi. Jinhee sẽ hiểu điều đó thôi.”
“…Vâng!!”
Cậu ta trả lời với giọng sung sướng.
Một nụ cười thoáng qua trên môi của người cha.
Chiếc xe lướt nhanh qua đường như con thuyền căng buồm trước gió.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook