Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 456: Tiệc chào mừng ở Valhalla

Tin tức về sự hồi sinh và chiến công của Seol Jihu, đã lan truyền khắp Thiên đường trong vòng chưa đầy một ngày.

Đó là tin tức nóng hổi mà mọi tổ chức, đội nhóm và cá nhân đều chú ý theo dõi. Nhưng người anh hùng của chúng ta không hề biết gì về chuyện đó.

Cậu đã ngủ trong vòng tay của Seo Yuhui suốt một ngày và sang ngày thứ hai, Seo Yuhui đã đưa cậu sang phòng ngủ của Teresa. Trong khi đó cậu hoàn toàn không hề hay biết. Cậu ngủ say như chết, có lẽ do những mệt mỏi còn tích tụ trong cơ thể.

Trong lúc đó, nhân loại và liên bang đang chìm trong bận rộn. Rất may là tình hình hiện tại có lợi cho nhân loại và Liên bang.

Số lượng các Tư lệnh Ký sinh trùng đã giảm xuống, đây thực sự là một việc quan trọng. Nhưng điều quan trọng nhất là, nhân loại đã có một chiến binh vượt trội hơn các Tư lệnh.

Trùng hậu chắc chắn không phải là một kẻ ngốc, có thể mụ sẽ rút về phòng thủ một thời gian để tại tạo lực lượng. Ngay cả Patience và Kindness cũng nhanh chóng thu quân và rút lui ngay lập tức.

Những người lãnh đạo Nhân loại và Liên bang không có ý định đợi Nữ hoàng ký sinh trùng hồi phục lực lượng. Nhưng họ cũng không liều lĩnh đến mức tập hợp quân đội và xâm chiếm lãnh thổ của Đế chế.

Thực tế, cuộc chiến kéo dài một tháng với các Ký sinh trùng, đã khiến nhân loại và Liên bang suy kiệt. Họ phải khắc phục những hậu quả chiến tranh, trước khi nghĩ đến chuyện tấn công vào lãnh thổ của kẻ thù.

Ba ngày sau, Gabirl đã liên lạc với Seol Jihu. Sau khi cảm ơn và chúc mừng nhau, họ đã thảo luận về kế hoạch cho tương lai.

Seol lo lắng rằng nhân loại khó có thể hồi phục sau những tổn thất khủng khiếp vừa qua. May mắn thay, Liên bang đã quyết định hỗ trợ. Vì họ không gặp phải nhiều thiệt hại trong cuộc chiến này, Gabriel hứa rằng Liên bang sẽ nỗ lực hết mình để giúp sức khôi phục các thành phố của nhân loại. Cô ấy cũng hứa sẽ cung cấp thiết bị cho những Người Trái đất được thăng cấp từ cuộc chiến này. Quan trọng hơn, Gabriel sẽ tập trung lực lượng tối đa để tham gia trận quyết chiến sắp tới.

Sau cuộc họp này, những vấn đề cấp bách đã được giải quyết. Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn còn một mối lo trong đầu.

Đó là về Gà Nhép. Theo Seo Yuhui, Gà Nhép đã nở ra khỏi trứng, ngay khi Seol Jihu hồi sinh. Các quyền năng của Thần thương cũng đã quay trở lại. Nhưng không hiểu sao, Gà Nhép vẫn ngủ suốt mấy ngày nay.

Thậm chí nó không hề tỉnh dậy một giây nào. Seol Jihu lo lắng rằng Gà Nhép sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

May sao, Gula đã bảo rằng cậu không phải lo lắng.

Khi Seol mang Gà nhép đến đền thờ, Nữ thần nói rằng đây là lần đầu tiên chủ nhân của Linh hồn Arcus sống lại. Gula trấn an Seol Jihu đừng lo lắng quá, và Gà Nhép sẽ sớm thức dậy sau khi tích tụ đủ năng lượng.

Không còn gì để băn khoăn nữa, Seol yên tâm lên xe ngựa về Eva, cùng với những người đồng đội còn lại của mình.

***

“Thế…”

Trên đường đến Eva.

“Tại sao cô lại ở đây?”

Maria vừa hỏi vừa nhìn Teresa, người đang ngồi trên đùi của Seol Jihu.

“Tôi không biết.”

Teresa vui vẻ đáp lại.

“Tôi đến đây theo yêu cầu của chồng tôi.”

Cô ôm cổ Seol Jihu và nở một nụ cười khó hiểu với những người khác.

“Anh còn xin phép cha em nữa. Đúng không? ~?”

Cô ấy gần như dí mặt mình vào mặt Seol Jihu. Đồng thời, Seo Yuhui khịt mũi tỏ vẻ khó chịu.

Seol Jihu khẽ gật đầu khi nghe câu hỏi của cô. Sau đó, Teresa đang cười rạng rỡ đột nhiên nghiêng đầu ngơ ngác.

“Nhưng thực sự, em vẫn không hiểu. Tại sao anh lại đưa em đi theo?”

“Gì? Cô đi theo bọn này mà không cần biết lý do là gì à??”

Maria nhăn mặt, nhưng Teresa giả bộ như tai mình đã bị điếc.

“Chà… Lý do thì….” – Seol Jihu nở một nụ cười bí hiểm – “Công chúa sẽ biết sớm thôi”.

***

Khi Valhalla đến Eva, một đám đông khổng lồ đã chờ sẵn ở cổng để chào đón họ. Vì Seol Jihu không phải là người thích những thứ như vậy và muốn trở về nhà một cách lặng lẽ, nên cậu ấy không hề vui vẻ chút nào.

“Uk…. Hức hức…”

Charlotte Aria đã khóc. Rõ ràng là cô ấy đang kìm chế mình lại, nhưng cô ấy không giấu được nước mắt. Cuối cùng, cô chạy đến chỗ Seol Jihu, vùi mặt vào ngực cậu, và òa khóc như một đứa trẻ.

“Bệ hạ, mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”

Seol Jihu vỗ lưng Charlotte Aria và nói với vẻ ngượng ngùng. Nhưng thực tế thì Sorg Kühne đã tung ra vài tin đồn, nên các cư dân của Eva đang vui vẻ quan sát họ, như thể đang xem một bộ phim tình cảm lãng mạn.

“Nhưng nhưng….”

“Haha, Nữ hoàng thích tôi đến thế sao??”

“K-Không!”

Charlotte Aria đỏ bừng mặt. Sau đó, cô ấy nghĩ một lúc rồi buột miệng.

“Tại vì… Tại vì Sư phụ đã không chọn tôi làm người kế nhiệm…. Đó là lý do tại sao tôi khóc… bởi vì tôi buồn…!”

Và cứ như thế, cô rên rỉ rằng mình khóc lóc vì không có được Ánh sáng Trí tuệ Vĩnh cửu. Seol Jihu mỉm cười, thầm khen ngợi cô ấy đã nghĩ ra một cái cớ chính đáng.

Thực ra thì, Odelette Delphine, người đứng đầu chi nhánh Hội pháp sư tại Eva, cũng đã khóc lóc thảm thiết.

“Tôi đang buồn lắm đó…! Tôi cũng đã cố gắng rất nhiều… vậy tại sao… !?”

… Có vẻ như Odelette Delphine thực sự khóc vì thua Eun Yuri.

Eun Yuri ngẩng cao đầu và vênh mặt nhìn họ.

‘Thật là một công việc khó khăn!’ – Seol làu bàu. Cậu mất tới hai giờ mới có thể trở lại Valhalla. Nhưng ngay khi chuẩn bị đi qua cổng chính, cậu ta dừng bước.

Sáu thú nhân cường tráng và oai vệ đã bước ra để chào đón cậu ta. Chúng đều to lớn và có đôi chân dài. Đặc biệt, một con có các sọc đen trên cơ thể trắng giống như ngựa vằn. Lông mi dài, dày và đôi mắt quyến rũ của nó trông rất đẹp.

“Chờ đã, các ngươi là…”

Seol Jihu hỏi, giọng nửa tin nửa nghi ngờ.

“Các ngươi có phải là… mấy cục bông lần trước …?”

“Gâu!”

Thú nhân sọc đen sủa một tiếng.

Seol Jihu đột nhiên nhớ ra rằng, các Thú nhân có tốc độ sinh trưởng rất nhanh. Thì ra cả sáu cục bông ngày xưa đều đã trưởng thành, trong khi cậu ấy đi vắng.

Seol Jihu xúc động đến mức không thốt nên lời. Cậu chợt nhớ tới cảnh chúng bám vào chân cậu và kéo cậu lại, trước khi cậu rời đi Scheherazade.

“Nếu hồi đó ta nghe lời các ngươi thì mọi chuyện đã không như thế này….”

Khi Seol Jihu lau nước mắt, một con chó trắng và một con chó vàng quay lại. Phía sau họ, cậu nhìn thấy một vài cục lông tơ. Những con thú màu vàng và trắng đang trốn sau cha mẹ chúng, lén nhìn Seol Jihu với ánh mắt ngơ ngác.

“Uh…”

Nhìn thấy những đám lông tơ nhỏ xíu, mắt Seol Jihu quay cuồng.

“Chúng là … con của các ngươi?”

“Gâu!”

Con chó trông xinh xắn khẽ sủa một tiếng. Nó giơ tay lên và chỉ vào cục bông sọc trắng và vàng.

Khả năng sinh sản của Thú nhân vượt xa các chủng tộc khác. Dù chúng chưa đến tuổi để có thể đứng bằng hai chân, nhưng có vẻ như mấy cục bông ngày trước đã lớn lên và thậm chí có con khi cậu ấy đi vắng.

Seol Jihu không thể kìm lại được nữa.

“Các ngươi…”

Với đôi chân run rẩy, cậu bước về phía trước. Sau đó…

“Đồ ngốc nghếch…!”

Cậu lao mình về phía họ. Sáu thú nhân trưởng thành mỉm cười như thể họ đang chờ đợi điều này. Seol Jihu ôm sáu người họ lăn lộn trong vườn.

Mặt khác, những cục bông nhỏ trở nên hoảng loạn. Trong mắt chúng, Seol là một kẻ thù vừa xuất hiện và tấn công cha mẹ chúng.

Đuổi theo Seol Jihu, chúng sủa ăng ẳng như muốn quát cậu tránh xa khỏi cha mẹ của chúng.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, giữa một khu vườn xanh tươi tốt, Seol đắm mình giữa đám lông mềm mại như một tấm thảm sang trọng, và một đàn lông tơ…

‘Thật hạnh phúc.’

Seol Jihu bật cười thành tiếng khi lăn lộn quanh khu vườn. Cuối cùng cậu cũng cảm thấy thư thái.

“… Ack.”

Lăn lộn một hồi, Seol Jihu bất ngờ đụng phải ai đó. Cậu ngước mắt từ dưới đất nhìn lên. Dưới ánh nắng chói chang, một người phụ nữ buộc tóc đuôi gà đang nhìn xuống cậu.

Một bộ vest xám, một chiếc váy H-line, và….

“… Quần lót chữ T?”

“Hm?”

Kim Hannah chớp mắt…

“Ah!”

Và rồi giật mình lùi lại.

“Cậu dám…!”

Cô nhíu mày, nhấc giày cao gót lên rồi dậm chân xuống.

Tuy nhiên, cú giậm chân đó không thể chạm tới Seol Jihu. Cậu chỉ cần lăn sang một bên và né tránh dễ dàng.

“Quá chậm.”

Kim Hannah trợn mắt trước nụ cười nhăn nhở của Seol Jihu.

“Ơ! Eeeek! Cô làm gì thế!”

Dậm, dậm, dậm, dậm!

Kim Hannah dậm chân tại chỗ như thể cô đang chơi trò đập chuột, nhưng cô không giành được điểm nào cả. Seol Jihu lăn nhanh như chớp.

“Hộc… hộc…”

Cuối cùng, Kim Hannah không còn cách nào khác đành phải đặt chân xuống thở hổn hển. Đó là chuyện đương nhiên, ngay cả Tư lệnh Ký sinh trùng còn bị Seol đánh bại thì một người không quen chiến đấu như Kim Hannah làm sao đánh trúng cậu ta được.

“Nhân tiện, cảm ơn nhé. Cô đã giúp tôi xé tờ giấy mà không hề do dự”.

Seol Jihu nhảy lên và chìa tay ra.

“Tôi thèm vào bắt tay với cậu!!” – Kim Hannah hất tay ra – “Cậu vừa về đến đây, và việc đầu tiên cậu làm là nhìn trộm quần lót của tôi??”

“Chờ đã, đó không phải là lỗi của tôi.”

“Nhưng… Nhưng cậu có thể giả vờ như không thấy gì mà!”

“À thì tôi quá ngạc nhiên nên…”

“Đồ lẻo mép.”

Kim Hannah cúi đầu và thở dài.

Chính lúc đó….

“Con đã quay lại rồi sao?”

Một giọng nói già nua chen vào giữa họ. Đó là Jang Maldong. Ông ấy đang đứng ở cửa ra vào và nhìn cậu với ánh mắt nghiêm nghị như mọi khi.

“Lão sư.” – Seol Jihu vội đứng nghiêm chỉnh – “Con…”

“Được rồi.” – Jang Maldong mỉm cười – “Con sẽ phải cảm ơn nhiều người lắm. Không cần bận tâm đến ta đâu”.

“Nhưng…”

“Được rồi, ta hiểu rồi. Nhớ chuẩn bị quà cho Ian. Ông ta mới là người vất vả nhất”.

Jang Maldong quay lại với một nụ cười.

“Dù sao thì, nhanh lên đi! Những tên nhóc kia đã chuẩn bị một bữa tiệc để chào đón con đấy!”

“…Vâng!”

Seol Jihu chạy theo Jang Maldong với một tiếng hét nồng nhiệt. Kim Hannah bặm môi và cũng đuổi theo.

“Dù sao thì, ta nghe nói con đã trở thành Ngôi sao của Phàm ăn.”

“Vâng, Gula-nim đã thừa nhận rằng con đã vượt qua thử thách.”

“Fufufu, không đồng ý mới lạ đó. Thế, tình hình ra sao??”

“À, con nghĩ mình hơi đặc biệt vì con không bị ảnh hưởng nhiều. Lý do là…”

Kim Hannah mỉm cười khi chứng kiến ​​Jang Maldong và Seol Jihu trò chuyện vui vẻ.

Sau đó, cô ấy đã tung một cú đá vào ống đồng của Seol Jihu.

“Xem cậu có tránh được không nhé!!”

Cô ấy hét lên như vậy. Nhưng thực tế, Seol không thèm quay lại nhìn, chỉ bình thản nhấc chân lên. Kết quả là, cú đá giáng thẳng vào chân ông lão Jang Maldong tội nghiệp.

“Uaaaah!”

“Ah! La.. Lão sư! Tôi rất xin lỗi!”

Giọng của Jang Maldong và Kim Hannah vang lên inh ỏi.

***

Bữa tiệc chào mừng kéo dài khá lâu. Seol Jihu đã bị đánh gục bởi một lô một lốc những câu hỏi, đến nỗi cậu chóng cả mặt. Thế là Seol giả bộ bằng mình bị đau đầu, và lặng lẽ rời khỏi bàn ăn.

Vì các bữa tiệc của Valhalla thường chìm trong men rượu và kéo dài đến sáng hôm sau, nên Seol biết rằng cậu cần phải bỏ trốn càng sớm càng tốt.

ÀO!

“Ah, cảm giác thật tuyệt.”

Seol Jihu đã đến suối nước nóng dưới tầng hầm để thư giãn và loại bỏ bớt chất cồn trong cơ thể. Có lẽ bởi vì mọi người đều có mặt tại bữa tiệc chào mừng, nên cậu ấy không nhìn thấy ai khác phòng tắm.

À… Không, có một sự tồn tại khác ở đây.

[Ối…!]

Flone, người đang lặn dưới nước, từ từ nổi lên trước mặt Seol Jihu.

[Chà….]

Cô ấy há hốc mồm kinh ngạc, nhìn Seol Jihu với vẻ ngỡ ngàng. Vì lý do nào đó, mặt và cổ cô ấy đỏ bừng mặc dù là một hồn ma.

“Chuyện gì vậy?”

[Không có gì… Nhưng mà… của anh bự ghê!.]

“… Bự?”

[Mnmm. Em chưa bao giờ nhìn cái đó… Của chàng trai nào cũng bự như thế hả??]

Flone nhìn xuống phía dưới. Nói chính xác hơn, là nhìn xuống nửa thân dưới của Seol đang chìm trong làn nước suối nóng.

Seol Jihu, đang nghiêng đầu ngơ ngác, đột nhiên tròn mắt.

[Nó thật là bự!!]

Flone dang rộng vòng tay của mình ra.

“Cô đang nói về cái gì vậy!?”

Seol Jihu hét lên.

“Cô… cô nghĩ tôi là ngựa hay Orc hả? Làm sao có ai…. Làm sao có thể lớn như vậy được!?”

Flone cười khúc khích, cố có vẻ thích khi thấy Seol xấu hổ.

[À chắc là em hơi sốc nên nhầm lẫn tý. Cho em xem lại nhá!]

Cô ấy vòng tay qua má và lắc lư cái đầu.

[Dù sao, nhìn cận cảnh, nó vừa đáng sợ nhưng cũng vừa dễ thương….]

Seol Jihu càu nhàu và khép chân lại.

[Beh ~ Anh thích thì cứ giấu… Nhưng anh nghĩ anh có thể giấu em được mãi sao?!]

“….”

Trong lúc Seol Jihu không nói nên lời, cậu nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe khác gần cửa. Quay lại, cậu thấy hai người phụ nữ bước vào với chiếc khăn tắm trên tay.

Đó là Chohong và Phi Sora.

“Uh, bữa tiệc kết thúc rồi sao? …?”

“Chúng tôi đã lẻn ra ngoài sau khi thấy anh đi. Chúng tôi vẫn còn mệt mỏi sau cuộc chiến, nên….” – Phi Sora uể oải đáp.

“Đây là tầng một mà. Suối của phụ nữ ở tầng 2 chứ??”

“Àiii, tôi mệt lắm rồi. Với lại, chỉ là đi tắm thôi mà? Trên Thiên đường có mấy ai bận tâm đến chuyện đó??”

Chohong càu nhàu và bước vào. Seol Jihu gật đầu, cậu đã quá quen với tính cách của Chohong rồi.

“Phù, nước nóng đúng là phương thuốc hữu hiệu để gột rửa mệt mỏi.”

“này, tại sao nước ở đây có vẻ sạch và nóng hơn ở tầng hai nhỉ? Có phải vì nơi này dành cho Chủ hội không??”

Chohong và Phi Sora trò chuyện một chút. Sau đó Chohong liếc nhìn Seol Jihu, cậu vẫn đang lẩn trốn Flone.

“Nhân tiện, cậu thực sự ổn chứ?”

“Hmm?”

“Sức khỏe của cậu ý. Không có vấn đề gì chứ?”

“Cơ thể của tôi ổn.”

“Chỗ này thì sao?” – Phi Sora nghiêng đầu. – “Bộ não của cậu ổn chứ? Mọi ý ức vẫn còn nguyên hả??”

“Tôi đã trả lời hàng chục lần trong bữa ăn rồi mà? ….”

“Tại cậu nên chúng tôi mới phải nghi ngờ đó. Cậu luôn nói mình ổn, sau đó thì…” – Chohong càu nhàu.

“Anh nói anh đau đầu và muốn nghỉ sớm. Chúng tôi vào đây, thực ra là để xem anh có ổn không. Nhỡ có chuyện gì…” – Phi Sora thở dài.

Seol Jihu chăm chú nhìn Chohong và Phi Sora. Cậu chỉ giả bộ là mình đau đầu để trốn khỏi bữa tiệc. Nhưng Phi Sora và Chohong thực sự lo lắng. Ngay cả Chohong, một kẻ nát rượu, cũng xuống đây để kiểm tra tình hình của cậu. Điều đó khiến cậu rất cảm kích.

“A, chết tiệt, cậu ta lại chuẩn bị giở trò rồi.” – Chohong khịt mũi. Thấy Seol im lặng, cô tưởng rằng cậu đang nghĩ ra một trò đùa nào đó – “Đừng giả bộ như cậu quên tôi rồi nha?”

“?”

“Hừ, tôi biết thừa rồi. Đừng mơ đến chuyện chơi khăm tôi thêm lần nữa”

Phi Sora gật đầu lia lịa. Hai người họ đã bị Seol Jihu trêu đùa hàng chục lần,

“Anh có phải là MC đám cưới hay diễn viên hài không? Tại sao anh thích trêu chọc người khác vậy??”

“Đừng mơ mộng nữa. Cậu có thể lừa chúng tôi lần đầu tiên hoặc lần thứ hai. Nhưng chỉ mấy đứa đần độn mới bị cậu lừa lần thứ ba”.

‘Oh ho.’

Seol Jihu không có ý định chơi khăm họ, nhưng câu nói của Chohong nghe có vẻ thách thức. Seol Jihu định nói, “Chẳng phải tôi đã lừa các người hơn ba lần rồi sao?”

Nhưng cậu ấy đã ngậm miệng lại và thay vào đó, nở một nụ cười nhạt nhòa.

“Ah, đúng đúng, tôi đoán là mình khó có thể trêu chọc hai cô thêm nữa.”

“Biết thế là tốt! Đừng coi thường chúng tôi!”

Phi Sora gật gù, còn Chohong cũng cười khúc khích với vẻ hài lòng.

Seol Jihu hắng giọng rồi nói với Chohong.

“Chà, đúng là tôi vẫn còn hơi chóng mặt. Có một chút sai sót nhỏ trong quá trình hồi sinh và ký ức của tôi bị xáo trộn một chút… nhưng cô Chung Chohong không cần lo lắng cho tôi đâu. Cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi”.

“… Hmm?”

Chohong bối rối.

Seol Jihu lại quay sang Phi Sora.

“Còn Sora, sao em nỡ nói như vậy? Anh chỉ muốn chúng ta vui vẻ một chút thôi mà??”

Tiếng cười của Phi Sora vụt tắt.

“Dù sao, hai người đừng lo. Tôi sẽ ổn thôi. …?”

Seol Jihu giả bộ trợn mắt.

Hai người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào cậu ta.

“Sao đột nhiên cậu lại nói chuyện lịch sự như vậy?” – Chohong run run.

“Sao tự nhiên anh lại nói chuyện thân mật như vậy?” – Phi Sora rùng mình

Họ hỏi cùng một lúc.

“Hmm?”

“Hừm cái gì mà Hừm. Sao cậu lại gọi tôi là cô Chung Chohong.”

“Còn tôi? Tại sao anh lại gọi tôi là em??”

“Huh? Thế à? Mọi khi tôi không nói thế à?” – Seol Jihu giả bộ ngơ ngác nhìn hai người – “Haha, chắc tôi nhầm thôi”

Hai cô gái nhìn cậu một cách lo lắng.

“À… Thật ra thì, Gula bảo rằng tôi không có đủ điểm đóng góp để khôi phục hoàn toàn ký ức của mình… Thế nên…?”

Seol Jihu giả bộ ngập ngừng. Chohong và Phi Sora nhìn cậu chằm chằm.

“Này, cậu…!”

“Trời ơi, đừng nói là anh vẫn…”

Nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt họ, Seol Jihu chớp mắt.

“Chohong thì tôi có thể hiểu được….”

“?”

“Nhưng ngay cả cô cũng dễ bị lừa đến vậy sao, Phi Sora?”

“?”

“Vẫn chưa hiểu sao, Chung – Ngây thơ và Phi – Ngớ ngẩn.”

Mãi đến lúc này họ mới nhận ra rằng họ vừa bị cậu chơi xỏ lần nữa. Sau một khoảng thời gian im lặng…

“… Đồ khốn nạn!”

“Mẹ kiếp, cho hắn một trận!”

Chohong và Phi Sora chửi bới và lao vào cậu ta. Nhìn như hai con sư tử cái vồ lấy một con thỏ. Bộ ba tung tăng trong suối nước nóng và tạo ra những tiếng động ồn ào.

[Aaah? Cho em chơi với!]

Một hồn ma nào đó nhảy vào tham gia cùng hai người phụ nữ. Đêm đó, Seol Jihu đã kiệt sức sau khi vật lộn dữ dội trong suối nước nóng.

***

Sáng hôm sau.

Seol Jihu định đến đền thờ ngay khi thức dậy, nhưng cậu phải thay đổi kế hoạch trước khi rời khỏi phòng. Đó là vì một vị khách đột xuất đã đến thăm văn phòng.

“Chúc mừng anh đã hồi sinh.”

Người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, tay cầm một cây thương xanh biếc, không ai khác chính là Baek Haeju. Cô đã đến từ lúc rạng sáng để thăm cậu.

“Cảm ơn cô.”

Dù hơi ngạc nhiên nhưng cậu đã hiểu tại sao cô lại đến, nên cậu chào cô với một nụ cười rạng rỡ.

“Ừm, cho hỏi…” – Baek Haeju có một chút, không, rất khác so với bình thường – “Những ký ức của anh … ổn chứ?”

Cô ấy đang hỏi một cách cẩn thận và rụt rè.

“Vâng, tôi ổn. Tại sao cô lai hỏi thế?”

“À, tôi tò mò không biết anh đã vượt qua những ngày ở Trái đất như thế nào. Tôi cũng đã ở Thiên đường lâu rồi, nên tôi hơi lo.”

Baek Haeju trả lời trôi chảy, rõ ràng là cô đã chuẩn bị trước.

Thông qua tầm nhìn của Seo Yuhui, Seol Jihu đã biết được danh tính của Baek Haeju. Đương nhiên, cả Seo Yuhui và Baek Haeju đều không biết về vấn đề này.

“Cũng không quá khó khó khăn. Ừm, điều đó không dễ dàng chút nào, nhưng Sư phụ đã đưa cho tôi một cuốn tiểu thuyết ghi lại tất cả những gì đã xảy ra ở Thiên đường.”

“À… và ông ấy không nói gì nữa?”

“Sư phụ Jang? Không, ông ấy không nói gì khác.”

“…Tôi hiểu rồi.”

Baek Haeju gật đầu. Có vẻ như cô vẫn nghĩ rằng cậu chưa biết bí mật của cô. Mặc dù cô ấy đã để lại một lời nhắn ở cuối cuốn tiểu thuyết nói rằng cô ấy sẽ chăm sóc gia đình của Seol, nhưng cô tin rằng cậu không thể biết được ai đã viết nó.

“Tôi hiểu. Và tôi muốn nói với anh một chuyện… ”

“Nếu việc đó không khẩn cấp, cô có thể để khi khác được không? Tôi phải trở lại Trái đất. Hiện giờ cũng hơi muộn rồi.”

Seol Jihu đoán rằng Baek Haeju đang bối rối. Đây có lẽ là lý do tại sao cô ấy đến đây.

“À, vâng. Nếu anh đang vội thì cứ đi đi”.

“Cảm ơn cô. Tôi sẽ trở lại trong vòng một tuần, à, ý tôi là thời gian của Thiên đường.”

Seol Jihu cúi đầu chào Baek Haeju, để cô có thể nhẹ nhõm rời văn phòng. Sau khi cô đi khuất, Seol mỉm cười.

“Có lẽ cô ấy đang tìm thời điểm thích hợp để thú nhận với mình”.

Seol Jihu nghịch ba cục Thần tính trong túi và mỉm cười sung sướng. Cậu ta huýt sáo khi đi dọc hành lang.

Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.

“Mình rất muốn xem phản ứng của Seonhwa.”

Cậu đang nghĩ xem nên chơi khăm Yoo Seonhwa theo kiểu gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương