Sáng sớm ánh nắng mặt trời đầu tiên từ từ lộ ra sau làn mây trắng rạng rỡ, trên cây chim chóc thi nhau kêu rả rích, lúc lắc cái mỏ nho nhỏ nghiêng đầu tò mò nhìn về phía dưới tàn cây, nơi đang có thân ảnh hai người nam tử đang trong tình trạng không nhà không cửa (– homeless)

Bị ôm chặt trong lòng ngực Lý Nguyên Lỗi, Phó Phong hơi hơi động đậy, ý thức mơ hồ cảm thấy được trong miệng đang cắn cái gì đó, cảm thấy tò mò liền táp táp, phát hiện cái loại xúc cảm quen thuộc này chính là thịt a, lập tức cực kỳ hưng phấn mà há to miệng, định….. , “Đừng cắn!” Thừa cơ hội ngàn năm có một lúc Phó Phong mở miệng ra, Lý Nguyên Lỗi nhanh chóng rút tay khỏi miệng hắn, Lý Nguyên Lỗi nhìn trên tay mình bây giờ đã sưng đỏ một vòng hình dấu răng, sau đó liền nhanh chóng tấn công cái miệng nho nhỏ còn đang mở ra kia…

“Ân?” Đã xảy ra chuyện gì? Phó Phong cố gắng lắc lắc đầu, cố gắng muốn thanh tỉnh lại đầu óc xem mình đã quên cái sự gì trọng yếu, nhưng thần trí còn chưa kịp quay, một giây sau lại bị khuôn mặt tuấn tú ở gần trước mắt mê hoặc, “Ngươi đã muốn ăn thịt như vậy, ta liền cho ngươi ăn …” Tên này thực là muốn ăn luôn hắn! Cắn nguyên của buổi tối làm cách nào cũng không chịu nhả ra? Lý Nguyên Lỗi đành hy sinh “kính dâng ” đôi môi mình, xảo diệu đem đầu lưỡi tìm môi Phó Phong dùng đầu lưỡi câu dẫn lưỡi Phó Phong cùng nhau chơi đùa, rất muốn hôn tới mức cả hai đều hít thở không thông.

“Ân… Ngô…” Phó Phong buồn bực định dùng răng cắn hắn một cái, nhưng cái tên này lại nhanh chân hơn hắn, linh hoạt một bước chạy thoát ra ngoài, “Không được, ta nhất định phải cắn được ngươi!” Hít môt hơi thật sâu, Phó Phong đem môi thiếp thượng đôi môi đang cười xấu xa kia, cố gắng lôi kéo cái lưỡi “ bỏ trốn “ khỏi miệng hắn khi nãy, sau đó cắn hắn một cái thật mạnh. Hai người dưới tàng cây cơ hồ hôn đến thiên hôn địa ám, hai đôi môi hoạt động lâu đến mức run rẩy mới chịu rời ra.

“Phong, theo ta đi được không?” (—- cảm thán:” Phong, gả cho ta được không?“) Nếu ngay cả nhà của hắn cũng đốt, theo tình hình trước mắt, sau khi mấy trận đại tuyết này kết thúc, nơi này tất cùng ngoại giới có tiếp xúc, cũng không chắc là sẽ không có người biết hắn, hoặc có khả năng phá hỏng kế hoạch của hắn. Hắn tốt nhất vẫn nên đi trước tìm Nho Sinh bọn họ hội hợp, —— dù sao chỉ bằng cái tội ”Hành thích vua mưu phản” cũng đủ để lấy cái mạng già của lão Vương gia —— Lý Nguyên Lỗi cười meo meo bắt đầu giở trò dụ dỗ trai nhà lành.

“Ngươi phát sốt hả?” Sáng sớm lại đi ăn nói bậy bạ gì đó?! Phó Phong khinh thường bĩu môi, sau khi cái từ “ sốt “ kia vừa ra khỏi miệng, bỗng dưng hồi tưởng lại cái “thảm án diệt môn “ phát sinh ngày hôm qua —— “LÝ. NGUYÊN. LỖI!! nhà của ta!!!!!”, Phó Phong lập tức nhảy dựng lên, đem cái tên đang hâm đơ mặt ra vì bất ngờ ra đặt ở dưới thân, dùng một tư thế lão đại rất chi là oai hùng mà giơ cao nắm đấm, mục tiêu tất nhiên là cái mũi be bé xinh xinh cao cao thẳng thẳng ngự trên khuôn mặt kia…. Hưu ——” Trong cái khó ló cái khôn, Lý Nguyên Lỗi giơ cao tay lên, tức thì có một đạo ngân quang lóe sáng xẹt qua phía chân trời…” Sưu ——” vừa nãy còn đang hung hăng ở trên người hắn, Phó Phong bây giờ đã như tiểu cảnh khuyển trải qua huấn luyện phóng người bay theo ngân quang kia, tại nơi mười phân bạc kia rơi xuống vui vẻ bắt lấy, háo hức chạy trở về. (– sao càng ngày càng giống tiểu cẩu vầy nè)

“Đền lại nhà cho ngươi, có đủ hay không?” Lười biếng từ trên mặt đất ngồi dậy, Lý Nguyên Lỗi nhìn về phía cái tên mặt mày hớn hở, thái độ lại chuyển biến rất ư là phong phú, không thể không phũ phàng thừa nhận mĩ mạo tuyệt thế của hắn lại không sánh bằng một góc cái thứ “vật ngoài thân “ kia.

Oa, hôm nay thật là đại cát nha! Là mười lượng bạc lận, số tiền này muốn mua hai cái miếu nát của hắn cùng còn dư ra nhiều, Phó Phong lắc lắc cái đầu, hai mắt kinh hỉ sáng lên.

“Kỳ thật a, mấy thứ này ta có rất nhiều…” Nhãn châu xoay động, Lý Nguyên Lỗi đành phải dùng tới hạ sách cuối cùng mà hắn không muốn làm, hai mắt tỏa sáng như đang âu yếm nhìn con mồi yêu quí, ở nơi hiện trường hỏa hoạn lướt qua một lượt, dừng lại ở góc bếp —— đó là chỗ giấu quỹ đen mà Phó Phong mới thay đổi mấy hôm trước (– tội thằng nhỏ, giấu tiền chõ nào cũng bị anh đánh hơi ra) —— lấy ra trì quốc ngọc tỷ trải qua cơn hỏa hoạn may mắn chưa bị sứt mẻ tí nào, giữ chặt cái tên tiểu khất cái bị hắn dùng câu “Chỉ cần ngươi giúp ta đi lên kinh thành… Đến lúc đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu …” và tinh tinh khác mê hoặc cho vui sướng đồng ý, bây giờ thì đang nhiễu nước miếng đầy miệng nằm an tường ngủ dưới ánh nắng ban ngày, theo hướng Biện Kinh xuất phát. Đãi mỗ chỉ lạc đường tiểu sơn dương quay về tỉnh lại khi đã là cách gia một vạn bát ngàn dặm trên đường.

※ ※ ※ ※ ※

Thơ Đỗ Phủ có nói: “Kim Lăng thủy biên nhiều mỹ nhân”. (– tìm nguyên 1 ngày ko dc, mọi ng thông cảm)

Một đường hướng Đại Tống phồn hoa đô thị mà đi, làn gió xa hoa ngày một rõ rõ rệt hơn. Phó Phong xuất thần nhìn chằm chằm những phu nhân thiếu nữ tươi đẹp đang lượn qua lượn lại ngoài cửa, đánh giá bộ vải lụa gấm vóc nàng kia dùng để may thành bộ váy dài như vậy có thể làm được một bộ chăn nệm, trong lòng lại tức khí la lên là lãng phí, hoàn toàn không có chú ý tới Lý Nguyên Lỗi ở một bên đã muốn dùng ánh mắt sặc mùi dấm chua mà trừng trừng nhìn hắn.

“Tướng công ——” Chẳng lẽ dẫn hắn đi ra ngoài là sai lầm sao? Như thế này không khéo vài ngày sau hắn sẽ học được đi xem nữ nhân khác! Quả nhiên thế giới này rất dễ dàng dạy người sa đọa! Ủy khuất giữ chặt tay cái người đang nhìn không chớp mắt kia, Lý Nguyên Lỗi ôm nửa thân hắn kéo về đối mặt với mình, “Ta thấy nữ nhân kia chẳng có gì tốt hơn ta!!”

“Đúng vậy, thế giới này làm gì có ai có bộ dạng đẹp hơn nương tử ngươi!” Đối với nguời nương tử hay ủy khuất tức giận này đã quá quen thuộc, Phó Phong bắt đầu bội phục mình thật là tiến bộ thần tốc. Sau khi được phi thường huấn luyện, hắn đã có thể mặt không đỏ tâm không động đứng trước công chúng phun ra những lời buồn nôn kia mà trong bụng không hề mắc ói! Cái tên kia lấy hoàng kim làm mồi đem hắn lừa đi chung đường, nói là sợ có kẻ thù đuổi giết, một đường vẫn giả dạng nữ nhân. Rút kinh nghiệm tập một, không biết hắn lấy cái gì làm ra “thủy tinh” gì đó của Tây dương có thể đem màu mắt lam của hắn thay đổi, lại nói hắn muốn tướng công giả trang của hắn cũng phải đạt tới hành động hoàn mĩ, thành ra dạo này bọn họ vẫn cùng ăn cùng ngủ như vậy.

“Vậy ngươi vì cái gì còn muốn nhìn nữ nhân khác!! Vừa lên án hành vi ngoại tình bằng mắt khi nãy của Phó Phong …, Lý Nguyên Lỗi vừa cầm lấy chiếc đũa trên bàn vừa bẻ vừa vặn, cơ hồ muốn vặn nó thành bánh quai chèo.

“Bộ có sao?” Nhìn thấy tiểu nhị rốt cục đem thức ăn đặt lên bàn, Phó Phong lập tức thu hồi ánh mắt, bắt đầu ra tay tàn sát thức ăn trên bàn.

“Không được, ngươi ít nhất phải đáp ứng ta không được nhìn nữ nhân khác nữa, bằng không về sau ta sẽ không mời ngươi ăn cái gì nữa!” Tay phải phóng tới cướp đi miếng thịt lớn nhất đang thượng trên đôi đũa của Phó Phong, tay trái sớm có dự kiến trước bắt được luôn móng vuốt đang muốn tay không cướp thịt, Lý Nguyên Lỗi đối mặt với cái mặt cực kì ức chế của Phó Phong, một lần nữa nhắm tử huyệt mà đánh —— tên tiểu khất cái này đã là của riêng của hắn thì không thể để lộ mặt ra đường cho người ta dòm, bất kể nam nữ đều không được.

“Thịt…” ánh mắt long lanh đáng thương giống hệt như con chó nhỏ bị người ta cướp mất khúc xương tối yêu quí nhất, Phó Phong lại hối hận chính mình không suy nghĩ thấu đáo —— vài ngày nay ở chung với nhau, hai người ưu khuyết của nhau đều đã thông thuộc, trừ bỏ phương pháp “ bỏ chạy trối chết “ của hắn là tuyệt chiêu đào tẩu đệ nhất thiên hạ ra, mặc kệ là môn gì cùng nam nhân này so tài đều thất bại thảm hại.

“Đáp ứng không?” dùng đôi đũa gắp miếng thịt thơm ngon đung đưa trước mặt Phó Phong dụ dỗ, câu dẫn Phó Phong tới có bao nhiêu bất khuất cũng quên bằng sạch.

“Ân…”

“Lúc này mới ngoan! Nào, há mồm, a…”

“A…”

Hai người biểu diễn màn “ ân ân ái ái “ làm cho những người khác trong *** cơ hồ đã quên chính mình mang miệng tới nơi này làm cái gì, hết thảy đều ngưng đũa ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn hai người trước công chúng diễn trò thiếp đút chàng ăn ngọt ngào.

Lý Nguyên Lỗi vừa lòng nhìn kết quả mấy ngày nay nhồi hắn ăn như nhồi vịt, sự thật chứng minh rồi: chỉ cần là ăn miễn phí Phó Phong có thể ăn một cách phi thường vui vẻ, hơn nữa rốt cũng có hồi báo —— trừ bỏ cả người khí sắc tốt hơn nhiều, hai gò má cũng trở nên phúng phính, dùng tay xoa nắn cũng có cảm giác thoải mái hơn.

“Hôm nay chúng ta phải ở nơi này?” Mơ hồ hỏi một câu, còn chưa nói hoàn miệng lại bị nhét vào một miếng thịt thiệt bự, Phó Phong phùng to hai má cố gắng vận dụng toàn lực dùng răng nhai nhai, rốt cục “Ực” một tiếng đem toàn bộ đồ ăn trong miệng nuốt xuống, trong *** mọi người đều vì thấy hắn thần kì đem một họng đồ ăn nuốt xuống mà không bị nghẹn chết mà đóng băng hết cả, một bên tiểu nhị đứng một góc lăm lăm tách trà sẵn sàng đối phó với bất kì tình huống nào xảy ra cũng tỏ vẻ muôn phần thán phục cùng sợ hãi..

“ Đúng vậy a!” Sờ sờ túi tiền liền thấy cũng còn không ít, Lý Nguyên Lỗi suy nghĩ sau khi ăn xong muốn tìm một nơi hảo hảo nghỉ ngơi, tự nhiên là ở lại lao đầu mới có ở thành trấn này.

“Ở chỗ này có phải tốn rất nhiều tiền không?” Sau khi ăn xong, được tiểu nhị dẫn tới một căn phòng hảo hạng cao nhất, Phó Phong tò mò đánh giá trong phòng, trên tường sơn một mảng hồng chói lóa, chăn êm nệm ấm thượng hảo hạng, trên bàn thì chất đầy hoa quả đủ loại.

“Hoàn hảo. ” Lý Nguyên Lỗi cười cười, cũng không định nói cho hắn biết loại phòng hảo hạng thế này, ở một đêm tốn hết hai lượng bạc, để tránh phá hư công sức hắn dồn ép nãy giờ.

“Bộ ngươi có nhiều tiền lắm hả? Kỳ thật ta cảm thấy ngủ ở cái miếu đổ nát có thể khiến ta an tâm hơn, nơi đây tuy rằng rất đẹp, rất xa hoa, nhưng nhìn cũng đủ biết là phải chi rất nhiều tiền a… Phải biết tiết kiệm, cái gì cần xài thì xài mới là phát tài chi đạo (- cách để làm giàu)” Nghĩ coi, hắn – Phó Phong sống mười bảy năm, chưa từng có ngày nào chi phí vượt qua năm đồng tiền hết. Mấy ngày nay đi theo nam nhân này được ăn ngon mặc đẹp, tuy rằng không phải chính mình làm ra tiền, nhưng nhìn thấy mấy thỏi bạc trắng bóng đáng yêu kia rơi vào tay người khác, thì cũng không tránh khỏi lòng đau như cắt a! Phó Phong nơm nớp lo sợ ngồi xuống một cái ghế điêu khắc tinh mĩ, chỉ sợ lỡ tí nữa buồn tay buồn chân không cẩn thận lại phá hỏng cái gì mắc tiền.

“Phát tài chi đạo… Ha hả, hôm nay ta dẫn ngươi đi xem xem thế nào là phát tài chi đạo. ” Thu thập hết mọi thứ sẵn sàng, Lý Nguyên Lỗi cải trang thành một vị khách có râu quai nón (– cái gì?? mĩ nhân râu quai nón – chờ chút, ta ói xong rồi edit tiếp), còn thuận tiện đem Phó Phong dịch dung thành một tiểu lão đầu râu ria xồm xoàm, một phen đem Phó Phong vẫn còn đang đầu óc mờ mịt hướng Thành tây xóm cô đầu mà đi, đến một tiểu lâu lớn bên ngoài có tâm bảng đỏ ghi ba chữ “Phượng nghi lâu” liền đi ngay vào.

“Ai da, hai vị đại gia đây chắc là khách mới đến có muốn vài vị cô nương mời hai vị xuống nghe tiểu xướng?” Mới vừa vào cửa, một tú bà son phấn lỏe loẹt, mùi hương sực nức muốn bể lỗ mũi đon đả đi tới chào mời, còn vung vẩy khăn tơ phủi phủi trên áo hai người.

” Hôm nay đại gia không phải đến để phiêu kĩ (tìm gái), đến chỗ này là vì Hồng Nguyệt Phường ở ngay phía sau, bổn đại gia muốn đổ (cờ bạc) một phen!” Tục ngữ nói mười phiêu cửu đổ (nhất gái nhì bài =))), Lý Nguyên Lỗi tìm đúng Kim Lăng là kĩ viện lớn nhất, lại mở miệng nói muốn đến Hồng Nguyệt Phường ở phía sau, tú bà cười đến rách mồm trong đầu thầm nghĩ có hai con dê béo tự dâng mình đến cửa, ngoe nguẩy lắc mông dẫn đường đi, một phen bám trụ tay Phó Phong ở một bên đang không biết nên đi về đâu, hướng tiểu hậu viện đi tới.

Cờ bạc vốn là thiên tính của con người.

Mặc kệ là chính nhân quân tử hay là người buôn bán nhỏ, khi có suy nghĩ trong đời muốn một lần làm một chuyện mạo hiểm phiêu lưu, kiểu gì thì cờ bạc cũng góp mặt trong đó.

Nhưng ai ai cũng đều biết, nếu phải cờ bạc, trước tiên phải chuẩn bị tinh thần bị lột. Nếu là chính mình cam tâm tình nguyện đi làm dân cờ bạc, thua đến nỗi bị lột luôn cái quần đang mặc cũng không phải chuyện hiếm lạ. Bất quá, đêm nay thần tài hiển nhiên có điều thiên vị, đặc biệt chiếu cố hai người —— một gã râu quai nón và một tiểu lão đầu.

Hai canh giờ sau, tú bà từ trong vừa dùng ánh mắt hình viên đạn liếc đắm đuối vừa dẫn hai người đi ra, Phó Phong nhìn về phía kẻ thắng lớn đến mức cười sáng lạn không thể khép mồm —— người này tiền vốn chỉ có một lượng bạc, vốn liếng ít ỏi, cơ hội mong manh như vậy mà thắng được những một ngàn lượng, thật không phải tầm thường a.

“Ngươi bình thường là kiếm tiền theo cách này à?” Hai mắt long lanh chăm chú nhìn chồng ngân phiếu cùng bạc trong cái túi trên vai Lý Nguyên Lỗi, Phó Phong băn khoăn tự hỏi có nên hay không mặt dày mày dạn năn nỉ hắn truyền thụ cái loại bí tịch phát tài này.

“Cũng không hẳn, nhưng không phải không có. ” Bâng quơ cho hắn một cái đáp án rất chi là ba phải, Lý Nguyên Lỗi nhìn ánh trăng ôn nhu chợt nhớ đến một chuyện đánh cuộc khác.

“Ta nói, tướng công a, ngươi còn có nhớ hay không lần trước ngươi đánh cuộc thua ta đã hứa cái gì?” Ánh mắt bắt đầu liếc thượng liếc hạ, đáng giá thân mình bây giờ đã hồng hào khỏe mạnh hơn của Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi tất nhiên không quên cái đêm động phòng đó Phó Phong đã đáp ứng làm người của hắn, ân, ánh trăng ôn nhu như vậy quả nhiên thực dễ dàng khơi mào tư tưởng sắc lang trong tâm hắn a.

“Cái gì? Ta với ngươi có từng đánh cá sao?” Tức giận khinh khỉnh nhìn cái tên kia, Phó Phong vẫn chưa từ bỏ ý định muốn học bí tịch cờ bạc kia.

“Không nhớ cũng không quan hệ, lần này ta sẽ làm cho ngươi nhớ rõ. Đi, chúng ta trở về hảo hảo mà tắm rửa một cái, ha hả ~~~~” Ăn uống no đủ, túi tiền cũng được chất đầy, sóng nhiệt trong cơ thể xao động nhắc nhở hắn nên hưởng dụng thành quả của hắn mấy này nay vất vả nhồi nhét cho tiểu khất cái này hồng hào hơn.

“Uy…” Âm thanh kháng nghị sớm tiêu tán ở trong gió, chờ tới lúc thốt được thêm từ thứ hai, Phó Phong đã yên vị ở trong phòng, bất an đối mặt với một cái hồ tắm cỡ bự, khói bốc nghi ngút…

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn cái kia tên không chút xấu hổ ở trước mặt hắn cởi áo, tháo thắt lưng, Phó Phong quay đầu đi chỗ khác, một lúc sau lại nhịn không được, tò mò vụng trộm quay đầu lại, âm thầm đánh giá phần cơ thể tinh tráng đang lộ ra của hắn.

“Tắm rửa nha! Tướng công, ánh mắt của ngươi thiệt là háo sắc, như vậy không bằng cùng nhau tắm đi…” Sau khi nói xong, liền đối với tên tiểu khất cái đang nhìn hắn bằng ánh mắt không giấu được sự tò mò kia mà nở ra một nụ cười sáng lạn. Lý Nguyên Lỗi một phen đem Phó Phong đang ngây ngốc đứng ở một bên tha lại gần, bắt đầu nhanh nhẩu cởi y phục hắn.

“Ngươi tắm một mình đi!” Rốt cục cũng bắt đầu ngửi thấy được mùi nguy hiểm, Phó Phong theo bản năng nghĩ muốn lui ra đằng sau, lại bị một cặp lang thủ vươn ra chặt chẽ ôm lại.

“Ta chính mình không thể tự chà lưng được, cho nên mọi người phải cùng nhau tắm a, hơn nữa lại có thể tiết kiệm nước, tướng công không phải bảo ta không nên tiêu tiền lung tung sao…” Đem hết tuyệt chiêu ra dụ khị, lại thêm cái miệng không có hảo ý ở ngay lỗ tai mẫn cảm của Phó Phong mà không ngừng thổi nhiệt khí, quả nhiên một lúc sau đã thấy tiểu khất cái mềm nhũn ở trong ***g ngực mình.

“Đến đây, ngươi giúp ta chà lưng trước, sau đó ta lại giúp ngươi!” Trước khi đi xuống hồ tắm đã đưa cho Phó Phong ở bên một cái khăn, Lý Nguyên Lỗi trước giờ quen được người khác hầu hạ, thích ý nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng không gian ấm áp hiếm có này, còn Phó Phong ở một bên đang không cam lòng ai ai oán oán cũng một phen bị hắn mang xuống nước, trong đầu bắt đầu thích thú nghĩ hôm nay phải thưởng thức cái gọi là uyên ương hí thủy. (hí: giỡn, đùa nghịch)

*****

“Chà như vậy dường như rất kỳ quái?” Cái hồ tắm nói là rộng lớn nhưng hai đại nam nhân cùng xuống tắm thì cũng có vẻ hơi nhỏ lại, Phó Phong nhăn nhăn mặt nhìn Lý Nguyên Lỗi danh nói là chả lưng cho hắn nhưng kì thực tay lại sờ mó lung tung.

“Có chỗ nào kỳ quái?” Ân, cảm giác da thịt ướt át cùng tiểu khất cái này động chạm quả thật phi thường dễ chịu, Lý Nguyên Lỗi lúc này đem hắn ôm chặt vào ***g ngực, tay kia thì lần lần đi xuống phía dưới, tiếp tục sự nghiệp chà rửa.

“Uy, ngươi sờ chỗ nào vậy?!” Ở trong vòng tay Lý Nguyên Lỗi, Phó Phong cũng cảm giác được da thịt hai người giống như hấp dẫn hút lấy nhau, Phó Phong có phần yên tâm. Nhưng sau đó không lâu, cái tay đang vuốt ve trên lưng kia thừa cơ lại lần lần lướt dọc xuống dưới, cuối cùng dừng ở chỗ kín đáo nhất của hắn mà đưa tay xoa nắn khiến hắn nhịn không được mở to hai mắt thất kinh kêu lên.

“Ta muốn giúp ngươi rửa sạch từ trong ra ngoài … thuận tiện giúp ngươi chuẩn bị, một chút nữa lại trả cho ta cái ngươi cá cược thua …” Nghiêng người xuống một bên thầm thì câu dẫn con người đang ngạc nhiên kia, Lý Nguyên Lỗi vươn đầu lưỡi nhẹ đùa giỡn lỗ tai nhạy cảm của Phó Phong, ngón tay bên dưới cũng đã sờ đến mật động bị nước làm cho mềm xốp kia, bắt chước đầu lưỡi cử động linh hoạt.

“Uy…” Đáng lẽ chỗ đó bị bên ngoài sát nhập thực phải là không thoải mái, nhưng phần eo lại truyền đến một trận tê dại, Phó Phong cố nén cảm giác mềm nhũn hai chân, đẩy cái tên càng lúc càng quá phận kia ra mà lui vào một góc.

“Không thoải mái sao?” Tận tình sử dụng chiến thuật dai như đỉa, không thèm chú ý mấy động tác phản kháng quyết liệt của Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi đơn giản đem hai tay hắn túm ra đằng sau, dùng khăn tắm buộc lại.

“Ngươi muốn làm gì?” Thường ngày bị tên này sờ soạng riết cũng quen, nhưng đêm nay cảm giác rõ ràng bất đồng, Phó Phong nhìn thấy ánh mắt tràn ngập *** kia nhìn mình, thân thể hơi co rúm lại.

“Làm chuyện mà cả hai chúng ta đều thoải mái …” Vừa mới ở sòng bạc, đẩy ra hoa khôi cô nương đang muốn sà vào lòng hắn, dục hỏa tích tụ bao lâu tất nhiên phải phát tiết ở trên người tiểu khất nhi này chứ, a, thật sự là hoài niệm cảm giác siêu thích khi ở trên người hắn nha! Lý Nguyên Lỗi cười xấu xa, tay bắt đầu sờ mó ngực người kia, khẽ vuốt đầu nhũ trơn như tơ. Theo kinh nghiệm lần trước, độ mẫn cảm của tiểu khất cái so với người bình thường hơn rất nhiều, hiện tại lại được hắn dưỡng cho khỏe mạnh hồng hào, hẳn là có thể cho hai người đều cùng hưởng thụ mới đúng.

“Cái… Cái gì mà cả hai chúng ta đều thoải mái … A…” Quả nhiên cái điểm đỏ nho nhỏ kia chỉ là bị nhẹ nhàng đụng một cái liền đứng thẳng lên, phía dưới bị Lý Nguyên Lỗi lấy hai ngón tay đưa vào chà xát, Phó Phong cũng đã chịu không nổi phát ra tiếng rên rỉ.

Thiệt là đáng yêu, dùng ngón tay đùa giỡn hai điểm thù du một hồi lâu, Lý Nguyên Lỗi liền nhân từ buông ra. Sau đó liền lấy miệng thay tay nhắm vào điềm hồng mà ra sức mút, Phó Phong cả người đều như nóng như than vô lực dựa vào thành hồ, như thế lại vô tình lộ ra thần thái kiều mị quyến rũ khiến Lý Nguyên Lỗi lập tức cảm thấy duc hỏa bùng nổ, hạ thân cũng đứng dậy sẵn sàng chờ phân phó, ” Thân mình mẫn cảm như vậy, ôm qua ngươi, sau này sẽ không ôm thêm nữ nhân được nữa mà…”

“Ân? Ngô…” Bị hắn cắn như vậy đúng là có điểm đau, nhưng là…. cũng thật thoải mái, Phó Phong phong bị hắn sờ soạng, đầu óc hỗn loạn, bắt đầu thả lỏng thân mình, mặc cho Lý Nguyên Lỗi dùng động tác ôn nhu mơn trớn thân mình hắn. Ngâm mình trong làn nước, sóng nước ôn nhu vỗ nhẹ hai má của hắn, tạo cảm giác vừa ngứa vừa tê như có mấy bàn tay cùng nhau đùa giỡn trên cơ thể, nhưng hai tay lại bị trói đằng sau không thể làm gì, cái loại cảm giác ngứa ngày này giống như từ từ thấm vào bên trong hắn..

“Thoải mái đến như vậy?” Tay lướt dần xuống phía dưới chải chuốt bụi cỏ ướt sũng của hắn, Lý Nguyên Lỗi dùng bàn tay chả xát, vừa lòng địa cảm giác nó ở dần dần cứng rắn.

“Ân… Ngô… Đừng ….. Đừng động ….. ” Tại những chỗ bị hắn xoa nắn bắt đầu cảm thấy nóng lên, không khí ẩm man mác lại càng khiến thần trí bất minh, Phó Phong nỗ lực địa mở rộng ánh mắt, nhìn lên thì chạm phải đồng tử như sao của Lý Nguyên Lỗi.

“Ân…” Giống như bị ánh mắt kia cuốn vào một khoảng đại dương xanh thăm thẳm, Lý Nguyên Lỗi giống như đọc được mong muốn trong mắt hắn, miệng ly khai hồng châu bị cắn đến gần như sung huyết kia, trằn trọc tiến lên hôn vào đôi môi hé mở, Phó Phong hơi thở khẽ phát ra tiếng la nhẹ rồi chuyển thành ngọt ngào rên rỉ..

“Thanh âm thật là dễ nghe … kêu thêm vài tiếng nữa …” Ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, đầu ngón tay Lý Nguyên Lỗi nhờ nước trơn mà dễ dàng thâm nhập vào mật động bên dưới bắt đầu không an phận xoa bóp nội bích bên trong, phối hợp cùng tiền phương âu yếm, ngón tay bắt đầu thong thả đưa đẩy ra vào.

“Không cần…” Hắn đang làm cái gì trên người mình vậy? Vì cái gì mà toàn thân ta vô lực? Phó Phong hoang mang giãy dụa, nhưng hai tay bị trói ở đằng sau chính là càng giãy thì càng chặt hơn.

“Không cần?” Cười nhẹ nắm lấy phân thân đã hơi đứng lên của hắn, Lý Nguyên bắt đầu trước sau tăng tốc tấn công, đồng thời đem hắn ôm vào ***g ngực làm cho hai người có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau, “Nơi này của ngươi nhìn sao cũng thấy đang thực thoải mái nha. ”

“Có cái gì ……” Có cái gì đó vừa nóng vừa cứng đang chạm vào phần bụng ở dưới làn nước, Phó Phong nâng chân lên nghĩ muốn tránh đi cái thứ này, động tác này lại vô tình làm cho mật động phía sau mở rộng ra, Lý Nguyên Lỗi nhân cơ hội đem ngón tay thứ hai sát nhập vào.

“Ân… A…” Nước ấm theo kẽ hở giữa hai ngón tay tràn vào bên trong, Phó Phong cuống quít muốn khép hai chân lại, lại bị Lý Nguyên Lỗi một phen túm lại, bắt buộc hắn đem hai chân thon dài quấn lấy lưng mình.

“Làm thế nào lại mệt chết như vậy “ Sức nặng toàn thân đều dồn hết lên người kia, Phó Phong tức giận giãy giụa muốn đứng lên, tay Lý Nguyên Lỗi lúc này lại ở bên trong cơ thể hắn điểm nhẹ một cái

“Nha… A a.. ” Đột nhiên bị kích thích mạnh, phân thân của Phó Phong lập tức đứng thẳng lên, cứng rắn đứng giữa cơ thể hai người, “Vì… Vì cái gì lại như vậy…” Cuối cùng cũng hiểu được vật cứng nãy giờ ở bụng mình là cái gì, Phó Phong khó hiểu lầu bầu.

“Bởi vì ngươi nơi này nói thích ta a, ta cũng thích ngươi, cho nên chúng nó đứng lên hoan hô tiếp đón. ” Miệng toàn nói chuyện ma quỷ, Lý Nguyên Lỗi cúi đầu tựa như quỷ hút máu nhẹ nhàng cắn chiếc cổ non mềm của Phó Phong, bàn tay vụng trộm ở dưới kia cũng tranh thủ một chút, động tác cũng nhanh hơn.

“Ta như thế nào có thể thích ngươi…” Ý thứ mờ mịt còn đang giãy giụa lần cuối, lần này Lý Nguyên Lỗi căn bản lười biếng không muốn mở miệng giải thích thêm, liền rút ngón tay đang ở bên trong, đem vật cứng ở dưới làn nước nóng mà tiến vào..

“Chờ… Chờ một chút…” Hắn muốn đem tiểu kê kê của hắn nhét vào thí thí lý của mình sao (– thí là rắm, rắm từ đâu ra thì ….), ? Đây là cái hành vi biến thái gì? Phó Phong bị dọa đến sợ hãi, giằng giằng muốn khép lại hai chân, nhưng cuối cùng lại bị kẻ kia dùng lực mở ra càng lớn hơn.

“Ta không đợi…” Dùng giọng nói tràn đầy dục vọng nhỏ nhẹ nỉ non bên vành tai, giọng nói thâm trầm mà có mị lực của Lý Nguyên Lỗi làm cho Phó Phong cảm thấy một trận rung động ở sau sống lưng, cái lỗ tai mẫm cảm cũng chìm đắm trong những cái phệ cắn của người kia, thân thể Phó Phong đã muốn hoàn toàn đánh mất năng lực chống cự, chớp ngay thời cơ, Lý Nguyên Lỗi liền nhằm ngay cặp cánh hoa trắng nõn mà mạnh mẽ tấn công.

“Ngươi… A…” Bởi vì nhờ nước trơn khiến cho mật động mở rộng, khi phân thân nóng rực kia kiên quyết tiến vào sâu bên trong thì cảm giác nó cũng không lớn như hắn tưởng tượng. Nhưng đáng giận chính là tên kia không thèm đợi hắn kịp thích ứng đã đâm cái đồ to lớn cực đại kia vào trong cơ thể hắn, lại còn tàn sát bừa bãi, Lý Nguyên Lỗi lại một phen ôm cái eo nhỏ của hắn mà giật mạnh.

“A…!” Phó Phong kéo mạnh về phía trước, ngực lại đụng phải đôi môi đang cười cười xấu xa của Lý Nguyên Lỗi, đương nhiên lại bị hắn thừa cơ cắn tiếp.

“Phong… Ngươi nơi đó nóng quá… ướt.. ngươi hảo nhanh …” Tốc độ trừu sáp của Lý Nguyên Lỗi ngày càng nhanh, đem Phó Phong đang ở trong hồ tắm bức bách tới mức không tránh được, hạ thể cùng bộ vị ở trong nước va chạm, tiếng nước vang lên âm thanh thập phần *** mỹ. Phân thân nằm trong cơ thể Phó Phong được bao vây bởi nội bích nóng rực, chung quanh phủ đầy làn nước ấm áp khiến cho cơ thể như sắp nóng chảy!

“Ân… A a a…” Cùng với động tác ra vào, một lượng nước ấm cũng theo tới mà tràn vào mật động nhỏ hẹp, Phó Phong gian nan vặn vẹo người, nhưng hai tay thì bị trói, hạ thể lại bị tên kia công thành chiếm đất tới thương tích đầy mình, rốt cục nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nức nở.

“Phong…” Lý Nguyên Lỗi vươn đầu nhẹ nhàng liếm lấy mấy giọt lệ vô thức chảy ra ở khóe mắt Phó Phong, phân thân đầy ngập dục hỏa lại ngẩng cao hơn… Tay hắn ở bên dưới khẽ nhấc mông Phó Phong lên, hai tay dùng sức nâng hai chân thon dài của hắn đặt lên mép hồ tắm, sau đó lại điên cuồng mà trừu sáp!

“A a… Nha…” Hành động quá mức cuồng dã, mãnh liệt mạnh mẽ làm càn khiến cho Phó Phong hoàn toàn không chịu nổi, nước mắt cùng thóa dịch (nước miếng) vương đầy trên khuôn mặt. Dưới sóng nước dập dềnh thét lên một tiếng chói tai sau đó đem mật dịch trắng ngà phóng thích ra, rất nhanh liền tiêu tán trong làn nước bây giờ đã từ từ chuyển lạnh.

“Nhanh như vậy? Không đợi ta…” Đem Phó Phong sau khi đến cao trào đã xụi lơ ôm vào lòng ngực, Lý Nguyên Lỗi liền đem hai người lúc này còn đang ở tư thế kết hợp, thuận tay kéo qua một cái khăn mặt lung tung lau sơ qua bọt nươc trên cơ thể hai người. Một phen đem khăn ướt đang cột hai tay Phó Phong cởi bỏ, giúp hắn đem hai tay choàng qua cổ mình, quyết ý mang hắn lên giường để tiếp tục sự nghiệp dang dở khi nãy.

“Ân… Từ bỏ…” Từ hồ tắm đến giường chưa quá năm bước, nhưng Lý Nguyên Lỗi cố ý bước từng bước thật nhỏ, mỗi bước chân lại khiến cho cái kia trong cơ thể hắn ma sát một chút, cái cảm giác kì lạ này liên tục tấn công các cảm quan yết ớt của Phó Phong.

“Ta còn chưa có đủ… Ngươi đáp ứng ta không được quẫy nữa, bằng không lại đem ngươi trói lại …” Dùng bàn tay đỡ hắn nằm yên ổn trên giường, không để ý đến cái phân thân nhỏ bé đã hoàn toàn thoải mái, Lý Nguyên Lỗi ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng rót nhẹ những lời ôn nhu vào.

“Khả… Chính là…” Phóng thích xong thật thoải mái, hảo muốn ngủ… Phó Phong vươn hai tay lúc này đã được tự do hoạt động chụp lại đầu cái người đang ở trên thân mình loạn hôn loạn liếm, giãy giụa một chút, nghĩ muốn thoát thân đi.

“Tướng công ngươi thật hảo hảo thoải mái a, lần này người ta cho ngươi thích thú, ngươi lại không lo gì cho ta …” Ai oán kêu to lên, Lý Nguyên Lỗi đương nhiên không đời nào buông tay ra khỏi bàn tiệc đầy mĩ vị này, “Vừa nãy bộ không thoải mái sao?”

“Thoải mái… Chính là ta mệt mỏi…” Ánh mắt mở ra muốn không nổi khó chịu lầu bầu, nỗ lực vùng vẫy ở hai tay bị gọng kìm chặt chẽ kia hóa giải thành bọt nước.

“Tiếp theo lại càng thoải mái… Ngoan, ngươi cũng phối hợp một chút…” Không để mất thêm thời gian, muốn đem cái kẻ đang mơ màng buồn ngủ kia cấp làm cho tỉnh, ”Phong, lúc ta đi vào thì thả lỏng người, lúc đi ra thì kẹp chặt…”

“Ân… Ngô…” Xem ra hôm nay nếu không làm cho cái thứ cứng rắn như sắt của hắn biến mềm thì đừng hòng được thoát, Phó Phong nhận mệnh phối hợp với thân mình đang ở trên người mình mà điên cuồng loạn động, kiệt lực chịu được cảm giác mềm yếu lan tràn khắp mật huyệt đang bị lửa nóng bao phủ theo, lúc hắn đã dần dần quen thuộc với tần suất cuồng dã này, đầu óc lại tiếp tục mơ màng buồn ngủ. Lý Nguyên Lỗi đột nhiên liền đem tư thế kết hợp của hai người trở mình, làm cái vật nóng rực cực đại kia ở trong cơ thể hắn đảo hết nửa vòng, rốt cục làm cho hắn không thể kiềm chế được thét lên một tiếng chói tai, đầu óc rốt cuộc cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Cảm giác mãnh liệt phía sau truyền đến đại não một cách vô cùng rõ ràng, phân thân ở phía trước chịu đựng nhiều kích thích cũng nhanh chóng trương cứng lên, nhưng đồng thời cũng nằm gọn trong bàn tay chặt chẽ của Lý Nguyên Lỗi, vô pháp phóng thích ra bên ngoài.



“Lần này, chúng ta phải cùng ra …” Thở hổn hển đồng thời dùng sức ma sát với thân hình nhiễm một tầng mồ hôi ướt át kia, Lý Nguyên Lỗi ở mặt sau gia tốc trừu sáp, không quên dùng tay thưởng thức ngọc hành đang bị hắn đùa giỡn ở mặt trước.

“A… A… Phóng… Buông tay… Ta chịu không nổi …” Cái mông hơi nhếch lên, phần eo vô lực yếu đuối rũ xuống, nhưng tư thế như vậy lại làm cho thân thể cảm nhận sâu sắc hơn cảm giác bị trừu sáp, Phó Phong bất lực nắm chặt chăn mền sau đó buông ra, tại thời điểm bị tiến công mạnh lại nắm chặt tay, đợi cho tới lúc Lý Nguyên Lỗi trên người hắn mãnh liệt đâm sâu một cái phóng thích toàn bộ nhiệt lưu đã tích tụ, dưới thân Phó Phong lúc này đã trở thành một mảnh nhàu nát bề bộn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương