Đầu ong ong tựa như có hai con trâu húc nhau, cả người như có mấy lượi xe ngựa cán ngang …đầu đau muốn nứt ra, trên miệng con lưu lại hơi thở của đêm hoan ái nồng nhiệt hôm qua, Phó Phong bị cơn khát hành hạ rốt cuộc cũng tỉnh lại, giãy dụa đứng lên muốn tìm nước uống, nhưng không biết vì cái gì phần eo vô luận cố gắng thế nào cũng không có chút lực. Rốt cuộc rơi vào đường cùng đành phải bấm bụng sử dụng tư thế động vật, cuốn cả người vào chăn bông giống như con sâu lông, mấp máy bò sát hướng tới bình trà trên bàn mà tiến.

“Tướng công, sớm, a ——!” Một tay đem chăn nệm đang ở trên người buông hạ, tay kia thì cầm lấy mục tiêu mà loài bò sát nho nhỏ kia nãy giờ hướng đến, sáng sớm liền cười đến thần thanh khí sảng. Lý Nguyên Lỗi ôn nhu săn sóc đem nước trà đưa đến đôi môi vì quá khát mà ửng vên một mảng đỏ tươi, cẩn thận địa bán nâng hắn dậy mà uy hắn uống nước.

“Ách…” Hai mắt mở to hơi giật mình nhìn cái tên kia đang cười mãn nguyện giống như hái được sao trên trời, một lúc lâu sau đại não dao hôm qua bị chuốc rượu đến mất hết ý thức dần dần khôi phục chức năng, bắt đầu sinh ra phản ứng, “Vì cái gì… Khụ khụ khụ…” Vừa mới vừa định nổi giận mắng tên Đại thạch đầu kia không thèm nói sớm cho hắn biết nếu uống rượu vào thì ngày hôm sau cả người sẽ trở nên thê thảm rã rời thế này, không ngờ nhất thời nóng nảy mở miệng, ngược lại bị nước trong miệng chưa kịp nuốt xuống làm cho ho sặc sụa.

“Ai nha! Tướng công, ngươi như thế nào lại không cẩn thận như vậy, ai, xem ra ta phải hảo hảo uy ngươi lần nữa …” để cho Phó Phong ho sặc sụa một trận, chờ cho hắn hô hấp ổn định, Lý Nguyên Lỗi nâng chén nước lên uống một hơi, sau đó liền hướng lên phiến môi khẽ nhếch mà hôn, từng chút từng chút đem nước trong miệng đổ vào miệng của con người vừa mới ho khan kia, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

“Ách…nước hảo ngọt ” Lý Nguyên Lỗi mỉm cười chăm chú nhìn xuống, Phó Phong ngoan ngoãn nuốt vào hết quỳnh tương ngọc dịch trong miệng, lập tức phát hiện trên người đang có một bàn tay “hạnh kiểm xấu” đang hoạt động hết công suất, hơn nữa ỡ chỗ hai người kề sát nhau …. dường như … hoàn toàn không có cảm giác ……quần áo?”A!” Tiếng kêu thất thanh sợ hãi lại lần nữa vang lên, một phen đẩy cái tên động tác càng lúc càng quá mức kia ra, Phó Phong giật mình phát hiện hai người hiện giờ đều không một mảnh vải che thên, đề lõa thể như trẻ con mới sinh, “Vi… Vì cái gì chúng ta đều không mặc quần áo?!”

“Vấn đề của ngươi thiệt nhiều….. tướng công, không lẽ.. ngươi đã quên?” Liều mạng nhịn cười, Lý Nguyên Lỗi ai oán nhìn người kia, nhỏ giọng nói: “Ta nó …i không được … Chính là tướng công ngươi.. uống thật là quá say …”

“A?” Dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng, quả nhiên chỉ một khắc sau cái người “ nhu nhược vô lực “ kia đã nhanh chóng áp đảo trên người Phó Phong.

“Ngươi xem, ngươi một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, nơi này, nơi này cùng nơi này, đều là bị ngươi cắn … Ô, tướng công, chúng ta ván đã đóng thuyền, ngươi thật phải trách chịu trách nhiệm với ta!” Thừa cơ ở trên người Phó Phong sỗ sàng ăn đậu hủ, Lý Nguyên Lỗi đem hết dấu vết kích tình mãnh liệt ngày hôm qua mà (trắng trợn) lên án.

“Chúng ta… Làm… Cái gì? Đánh nhau sao?” không phải mình ngày hôm qua đối với hắn oán hận chất chồng nhịn không được ức chế quá rồi bùng nổ, hung hăng đáng hắn một trận sao? Hèn gì chính bản thân mình cũng mệt đứt hơi! Tiểu tử này võ công không kém, làm mình mệt thế này không tám lạng cũng nửa cân đi …

“Ngươi… Ngươi sau khi say lại khăng khăng bám dính trên người ta … Sau đó…” “Thẹn thùng” đem cái người đang muốn giãy dụa kia ôm lại, dựa vào lòng ngực hắn, “bạch tuộc trảo “ lần theo đôi má mịn màng mà xoa nắn, hưởng thụ cảm giác da thịt mềm mại dễ chịu, Lý Nguyên Lỗi tất nhiên là có thừa bản lĩnh đổi trắng thay đen.

“Sau đó?” Hoang mang lắc đầu, Phó Phong vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi đêm qua xảy ra chuyện gì

“Sau đó… Buộc ta đem ×× của ta bỏ vào 〇〇 của ngươi … Chúng ta thực đã là vợ chồng rồi!” Siêu rung động đả kích làm cho Phó Phong hóa đá hết nửa ngày Lý Nguyên Lỗi vẫn ngượng ngùng nằm trong lòng ngực Phó Phong, trong bụng cười đến hảo nhạc, ân, trải qua ngày hôm qua kích tình hoan ái, làn da tiểu khất cái sờ lên càng trơn mềm, hồi tưởng ngày hôm qua trên giường người nọ khóc lóc rện rỉ, thân thể có bao nhiêu mị thái, biêu tình câu nhân lại khiến hạ thân hắn cảm giác thêm một trận nóng bỏng.

“Ách…” Nghe hắn nói lời này ý tứ, dường như là chính mình trên người hắn chiếm rất nhiều tiện nghi … Rốt cuộc làm cái gì nha? ××〇〇, là loại thuật ngữ sao gì vậy?! Cau mày đem cái cái người thừa loạn đem nước miếng để đầy dấu trên người mình hung hăng đẩy ra, Phó Phong đầu tiên nghĩ đến chính là —— hôm nay đáp ứng đi giúp đỗ lão đem xe củ từ chuyển vào thành, hiện tại có muộn hay không đây? Ai, hắn được xưng “Cần lao, thủ tín, thủ khi liều mạng kiếm tiền tam lang Phó Phong danh không dễ kiếm a! Lập tức đi may ra còn kịp!

Lắc lắc người đứng lên, mới nghĩ muốn đứng lên, vừa mới xém té thì lập tức lại bị nhất chỉ đại hình động vật (- chịu, không biết loại động vật gì) theo sau lưng ôm chặt, khóc lóc kể lể nói: “Tướng công, chúng ta hôm qua mới qua động phòng, hôm nay sáng sớm ngươi lại muốn đi? Tướng công hảo vô tình…”

“…” Tên kia bị bệnh thích ôm mấy vật bự bự sao? lười biếng không thèm trả lời, Phó Phong đem chăng quấn thành một nùi rồi vất vào lòng ngực người kìa, tuy rằng cảm thấy thân mình dường như thật sự rất mệt mỏi, nhưng tiếng gọi ngọt ngào của đồng tiền xinh đẹp vẫn khiến hắn bừng bừng ý chí hướng đầu thôn đi tới, lưu lại Lý Nguyên Lỗi bị vất lại trên giường, suy nghĩ sâu xa —— cái loại đồng tiền tròn tròn dẹt dẹt kia thật ra có bao nhiêu mị lực mà khiến nhân loại chao đảo a.. thật là thâm sâu khó dò.

Ngô, một buổi tối làm như vậy vui sướng đầm đìa hai lần thật sự là thần thanh khí sảng! Nếu cho hắn ăn chút thức ăn bỗ dưỡng làm hắn có thể kiên trì làm càng lâu càng tốt! Sắc lang vừa mởi trải qua động phòng thập phần thoải mái meo meo cười, vừa định chuẩn bị thực hiện “ ái thê” trách nhiệm đột nhiên ngoải cửa xông vào một giọng nữ hoảng loạn.

“Không xong rổi, lỗi ca ca, Tiểu Phong ca đang ở nhà của chúng ta thu củ từ đột nhiên bị ngất xỉu.. ”

“Cái gì?!” Một bước nhảy liền tới ngay ngoải cửa, Lý Nguyên Lỗi cái nồi trên tay còn không kịp buông, nghe Đỗ Nhược Tiêm sơ lược nói rõ địa điểm vội chạy như bay mà đi, trong lòng âm thầm hối hận buổi sáng không mạnh mẽ đem hắn lưu lại.

“Hắn thế nào?” Tốc độ có thể sánh bằng sao chổi, Lý Nguyên Lỗi đuổi tới nơi liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, trong lòng không hiểu sao nhói lên cảm giác đau xót thương tiếc, đỡ lấy Phó Phong đang ôm bụng run lên không ngừng đổ mồ hôi lạnh, sốt ruột hướng về phía Đỗ lão đang đứng một bên thúc thủ vô sách, hỏi.

“Có thề ….. có thể là bệnh thương hàn … Ta lần trước ở chỗ Lưu đại phu có lần nhìn thấy bệnh trạng như vậy …” Đỗ lão y thức hạn hẹp, chần chờ nói.

“Cái gì?!” Lý Nguyên Lỗi ngây người ngẩn ngơ, vội đem người đang không ngừng run lên nhanh ôm vào trong ngực, nhìn mọi người một lượt, sau đó thi triển khinh công hướng về y quán trong thành phi đi.

“Thầy thuốc, hắn thế nào?” Nhìn cái tên Lưu đại vuốt vuốt cằm có năm sợi râu, giả dối không nhanh không chậm bắt mạch cho Phó Phong, chẩn xong rồi tay trái đổi tay phải, miệng thì thào địa nói thầm “Tả quan trầm xuống, nãi bệnh can khí không khoái hiện ra cũng; hữu mạch vô lực, vi huyết khí không vượng chi hiện cũng; đau bụng như lôi, thành tắc thực ngạnh không hóa, dạ dày khí thư bình phương khả trị tận gốc…”, Lý Nguyên Lỗi ráng ngồi vểnh tai nghe, cái tên đại phu Mông Cổ này rốt cuộc đang nói cái khỉ gì?! Hắn một câu cũng nghe không hiểu.

“Ngươi đang nói cái gì?!” Lòng nóng như lửa đốt một chưởng đập xuống bàn gỗ, nhìn thấy Phó Phong đau đến kêu cha gọi mẹ, Lý Nghuyên Lỗi nổi trận lôi đình: “Hắn rốt cuộc có cứu được hay không?! Ngươi tên lang băm này đừng làm chậm trễ thời gian của ta …”

“Lang băm?!” Nghe đến hai chữ đó, Lưu đại phu cũng nén không được lửa giận đạp tay xuống cái mộc án đáng thương kia, dùng một âm lượng không kém Lý Nguyên Lỗi quát: “Người này chính là có bệnh a! Ta nói hắn là bởi vì lâu lắm chưa ăn thứ gì tốt cho nên thân thể suy yếu liền, đột nhiên lại bạo ẩm bạo thực làm cho tiêu hóa không ổn định, dạ dày không hoạt động. Chỉ cần hai thang cường lực tiêu thực tán để thông tràng dạ dày thì tiểu bệnh ắt khỏi, ngươi rống to kêu to cái gì?? ngươi là thầy thuốc hay ta là thầy thuốc a?!”

“Ách…” Nói một hơi dài không ngắt quãng cơ hồ không đem Lý Nguyên Lỗi trong mộng đánh tỉnh, ngơ ngác nhìn cái người sau khi rống một hơi, lại hồi phục thái độ đại phu thanh tao nho nhã theo án hạ lấy ra mấy kim châm, hướng mấy huyệt vị trên người Phó Phong châm vào khoảng nửa phần, thuận tay từ trong hộp thuốc lấy ra mấy viên dược, dặn dò nói: “Uống thuốc sau nếu có chuyển biến, làm cho hắn thông tả là tốt rồi, ăn nhiều thức ăn đầy mỡ gì đó cũng không phải là tốt. Người thiếu niên tham ăn, chính là không để ý chính mình thân mình!”

“A… Cám ơn đại phu.. ” Đối kia gầy tiểu lão đầu biến sắc mặt tuyệt sống xem thế là đủ rồi, nghe nói Phó Phong không có sinh mệnh nguy hiểm sau Lý Nguyên Lỗi nhẹ nhàng thở ra, mượn y quán một ít nước trà uy hắn ăn dược, cùng ngày Phó Phong quả nhiên kéo một ngày bụng (- em chạy cả ngày ấy ạ, đi đâu thì ……. biết rồi a), bất quá buổi tối thoạt nhìn tinh thần đã tốt lên rất nhiều.

Cuối cùng cũng đã yên tâm, Lý Nguyên Lỗi bối khởi ôm cơ thể suy yếu của Phó Phong, vô cùng cao hứng hướng về phía Lưu đại phu cáo biệt, thừa thời tiết ban đêm mát mẻ đi bộ quay về tổ ấm bé nhỏ của họ.

Còn chưa đi đến thôn đầu, liền thấy trong miếu nơi ở của họ có ánh sáng le lói, đột nhiên nhớ ra chinh1 mình buổi sáng khi làm ái thê nấu cơm đã quên chưa tắt lửa. Lúc Lý Nguyên Lỗi vác vẻ mặt đau khổ chạy trở về, bất động sản duy nhất của Phó Phong quả nhiên đã biến thành một mảnh tro tàn.

“Ha hả… Ha hả… Cái này gọi là… cái cũ không đi …” Hảo… Hảo đáng sợ hé ra mặt. Đem cái người mặt mày đã chuyển đen, không cần thượng trang cũng có thể thể sắm vai sân khấu kịch thượng Bao Công nhẹ nhàng đặt xuống đất, thừa lúc hắn quá mức bi thương, tức giận, còn chưa kịp làm cái gì, Lý Nguyên Lỗi cẩn thận từng nhích bước một rút lui, cũng chú ý nhắm ngay con đường mòn phía sau đại thụ kia, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

“LÝ, NGUYÊN, LỖI!” Tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, trong vòng mười thước ngoại cây đổ chim bay thù chạy tán loạn, “Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Đêm trăng hạ, hai bóng người một tiến một lui (tất là nhịp nhàng a), cố vẫn duy trì khoảng cách an toàn một trăm bước.

Nếu không phải hôm nay ta bị bệnh trong người, cái tên kia đã sớm bị hắn bắt đem hầm nhừ cho heo ăn! Tên hỗn đản này quả nhiên là sao quả tạ mà, một hồi bắt được hắn nhất định phải lột da hắn, rút cân hắn, uống mắu hắn ăn thịt, hắn nhai xương hắn mới hết tức mà …… Nghiến răng nghiến lợi cố trụ trên thân mình như nhũn ra, Phó Phong đầu óc bắt đầu vẽ ra các kiểu Trung Hoa đệ nhất khổ hình …

“Ách…” Hắn là thật sự rất là giận a, nên hay không cứ như vậy bỏ chạy, trốn trước vài ngày rồi trở về? Một bên chạy một bên quay đầu lại rình coi sắc Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi bắt đầu lo lắng lâu dài chi kế, nhất thời thật không chú ý ở đầu thôn đã lén lút tụ tập rất nhiều nha dịch.

****

ách!! bắt đầu tới đoạn hay rồi a.. chỉ là …nếu đính tới tề gia- trị quốc- bình thiên hạ + binh pháp thì bạn sẽ để nguyên qt thôi (kệ, dù sao bạn cũng không phải là Gia Cát Khổng Minh) (mà ko bik có fic nào về Khổng Minh x Chu Du ko ta, muốn koi mún koi)

******

“Lý Nguyên huynh, biệt lai vô dạng (– long time no see á)?” Một đạo tiếng nói lạnh như băng đột nhiên cất lên dọa cái tên Lý Nguyên Lỗi đang vừa chạy vừa phân tâm ngóng phía sau té ngã ra sau, “Oa——” kêu lên một tiếng kêu sợ hãi, kèm theo đó là một âm thanh vang lên ”Đông”, Lý Nguyên Lỗi đang giữ khoảng cách an toàn một trăm bước mà hướng theo lối thoái cắm cổ chạy, nhìn thấy phía trước có người liền bất giác đưa tay ra ngăn lại, kết quả là Phó Phong đang ở đằng sau như điên chạy cứ nhè ngay cánh tay đang đưa ra của hắn mà cạp.

Đau đau đau đau đau! Đang muốn hô đau, Lý Nguyên Lỗi lại nhìn thấy đám người kia, vì kiểu gì thì cũng phải cố trụ mặt mũi Tây Hạ hoàng đế, bao nhiêu âm thanh thảm thương ủy khuất dâng tới cổ họng rồi cũng đành ngậm ngùi nuốt xuống, may mắn là cái tên Phó Phong kia thể lực tiêu hao quá nhiều, Phó Phong rượt cũng rượt xong, cạp cũng cạp rồi liền xụi lơ mà bất tỉnh, cái miệng cũng vô lực mà cắn thêm nữa.

“Nguyên lai là ngươi…” Đổi trở về thân phần nguyên bản, trên mặt liền khoác vào biểu tình lạnh lùng cùng kiêu căng, Lý Nguyên Lỗi đem cánh tay thu trở về, Phó Phong lúc này vẫn không nhả ra, mắt nhìn thẳng vào người nam nhân đang đứng dưới trăng kia.

“Ngươi thật là thông minh! Sau khi trốn vào Trung Nguyên liền lặn mất chẳng biết đi đâu, chẳng những vậy còn cải dạng nữ nhân nhằm làm những kẻ truy sát ngươi lẫn lộn không tìm ra hành tung, nếu không phải ngươi hôm nay cư nhiên ban ngày cũng dám lộ diện tại U Châu thành, bị người của ta nhận ra bởi ánh mắt của ngươi vốn là hiếm thấy ở Trung Nguyên, dùng bồ câu đưa tin báo về Yến Vân, ta cơ hồ nghĩ rằng ngươi đã chạy trốn tới Biện Kinh cùng Liễu Nho Sinh hội hợp. ” Lạnh lùng nói xong nguyên nhân hắn có thể tìm tới nơi đây, cái người có thể khiến xuân đêm ấm áp cũng phải phát lạnh kia –Yến U thành chủ Liễu Thanh Vân sắc mặt vẫn trầm như nước

“Không có biện pháp, hôm nay cũng đã biết là không nên xuất hành … Nhưng thật ra ngươi, thật là khó để thấy ngươi cất công tới đây tìm ta a, ha hả…”. Lặng lẽ ôm người đang xụi lơ trong tay, nếu thân thể Phó Phong không có việc gì, dùng khinh công mang hai người chạy trốn quả thật không thành vấn đề, nhưng hiện tại thiên bất lợi nhân bất hòa, Lý Nguyên Lỗi bắt đầu nghĩ biện pháp thăm dò xem cái tên họ Liễu tính tình khó hiểu này rốt cuộc là muốn gì.

“Bát Vương gia vẫn hoài nghi ngươi chưa chết, treo giải thưởng hoàng kim vạn lượng mua mạng của ngươi. ”

“Sách! Thật sự là rất tiện nghi! Ta nói như thế nào thì ít nhất cũng phải giá trị cái xấp xỉ một nghìn vạn …” Giống như không ngửi thấy mùi nguy hiểm nồng nặng trong lời nói vừa rồi, biểu tình Lý Nguyên Lỗi là tỏ vẻ đầy bất mãn vì giá cả của cái mạng mình quá xá bèo.

“Vạn lượng hoàng kim thôi cũng đã có nhiều người thí mạng để lấy. ”

“Thực hiển nhiên, Liễu đại nhân của chúng ta khinh thường cái bọn người tham lợi tiểu tiết đó…” Trước dùng lời nói phân tán sự chú ý của hắn đi. Một đống tiền như vậy hắn không thèm để ý, vậy hắn tới nơi này làm gì? Lý Nguyên Lỗi ngoài miệng nói vân đạm phong thanh, trong lòng cũng thực cũng đang nói thầm.

“Bề ngoài tuy Bát Vương gia chiếm được toàn thắng, nhưng trì quốc ngọc tỷ không ở trong tay hắn, hắn cũng không có cách nào điều hành chính lệnh… Càng làm cho hắn phân tâm chính là hai đại thần của ngươi —— Thành Võ căn bản chẳng biết đi đâu, Nho Sinh thì lại đi tới Biện Kinh, cho dù là hắn, cũng không dám mạo muội động thủ với Liễu thượng thư Tam công tử, này hai cái gai trong mắt chưa trừ, vương vị của hắn cũng nguy ngập nguy cơ, ngồi cũng không được an ổn … Hơn nữa, lần này là bẫy, ngươi cố ý tương kế tựu kế. ”

“Phấn khích! Quả nhiên không hổ là đại ca của Nho Sinh, nếu không chắc chắn rằng Nho Sinh tuyệt đối sẽ không bán đứng ta, ta cơ hồ phải tưởng hắn tự mình nói với ngươi …” Nếu trên tay không phải đang vác một cái bao thịt xụi lơ, Lý Nguyên Lỗi cơ hồ đã vỗ tay khen thưởng hắn vài cái.

“Một kế giả chết… Ngươi không phải không biết, Chu Du ba mươi sáu kế (— Chu Du chan? ta có nghe nhầm không đây? Ba mươi sáu kế là Tôn Tẫn mờ), giả chết có thể khiến ngươi chiến thắng, đồng thời như con dao hai lưỡi có thể lấy luôn cái mạng của ngươi … Nếu ta nói hôm nay ta đến để làm cho “chết giả “ thành “chết thật “ thì sao?” Khẩu khí lạnh lùng giống như không phải đang nói về chuyện sinh tử mạng người.

“Nga, cho ta một cái lý do tại sao ta phải chết?” Liễu Thanh Vân, mặc dù xuất thân công hậu thế gia, nhưng bái sư ở Thiếu Lâm, trên giang hồ dù chưa có bài danh, nhưng vô luận nghi nan án tử nào hoặc đạo tặc cường bạo khó giải quyết đến đâu gặp được hắn cũng chỉ có ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, nhân nghĩa được mệnh danh “Thiết mặt ngọc lang”. Lý Nguyên Lỗi trên tay đổ đầy mồ hôi, nhìn Phó Phong đang hôn mê bất tỉnh trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Rất đơn giản, nếu ngươi còn chấp chính tại Tây Hạ, Tây Hạ nhất định sẽ quốc thái dân an, tinh lực dồi dào, há có thể để nước khác yên ổn sao? Nhược bằng để cho Bát Vương gia chấp chính, hắn sẽ thô bạo trì pháp, đến lúc đó không uổng người nào, Tây Hạ liền không công tự diệt, ngươi nói như vậy ta giết ngươi là có đáng hay không?” Nhướn khẽ một bên chân mày, Liễu Thanh Vân nhìn Lý Nguyên Lỗi lúc này trên trán đã đầy mồ hôi.

“Đây là ý tứ của ngươi hay là của Hoàng đế Trung Nguyên?” Không lẽ người định không bằng trời định? Lý Nguyên Lỗi bị bức gần tới đường cùng cười khổ nhìn Liễu Thanh Vân.

“Là ý của ta!” Lời nói chuyển lạnh, tuy âm trầm nhưng trong đó không che dấu được sát ý.

“Như vậy ngươi có lo lắng đến chuyện, nếu chính quyền Tây Hạ tan rã, rắn mất đầu, ngày xưa lính mất chỉ huy liền có thể trở thành giặc cỏ, Liễu đại nhân yêu dân như con chắc sẽ không muốn gặp cảnh biên quan loạn lạc như ngày xưa? Huống chi Tây Hạ quốc nội có thể nhiếp chính cũng không chỉ có riêng mình ta, như vậy còn chưa nói đến nếu Tây Hạ nội loạn, tự nhiên sẽ có người khởi binh đối kháng Bát Vương gia, tự mình nhiếp chính phong vương, đến lúc đó có chắc bọn họ sẽ giống ta, chấp thuận cùng đại Tống hòa bình chung sống?”. Nếu thật sự không được, đành phải ôm tiểu khất nhi mà chạy trối chết vậy… Nghĩ đến hắn sẽ không muốn làm khó xử con dân của chính mình đi? Nếu không, vẫn cần kẻ trộm trước cần vương?! Miệng vẫn chậm rãi nói, đối mặt với biến cố đột nhiên này, Lý Nguyên Lỗi âm thầm trách chính mình lo lắng không chu toàn.

“Ngươi dựa vào cái gì làm cho ta tin tưởng, ngày sau ngươi trọng chưởng Tây Hạ có thể chắc chắn an bình ở biên thùy Đại Tống? Đừng nói với ta cái gì chỉ thiên vi thệ (– chỉ lên trời + thề -> chiêu này anh Cố xài rồi, ko xi nhê, đừng thử ^. ^) kia, ta sẽ không tin tưởng. ” Nghe Lý Nguyên Lỗi nói xong, Liễu Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu, sau đó liền cất tiếng hỏi.

“Như vậy, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta?” Công kích chính là lối phòng vệ hữu hiệu nhất, Lý Nguyên Lỗi chớp mắt hỏi lại. Hắn cho tới bây giờ vốn không tâm tư như vậy, từ nhỏ đối với mẫu thân hằng ngày lấy lệ rửa mặt ở quê cũ chỉ có vô tận thương yêu thân thiết, hắn có thể làm một hảo hoàng đế, nhưng tuyệt không tính toán trở thành một thế hệ bá chủ.

“… Ba cơ hội…, ngươi ở đây cùng ta nói chuyện với nhau nãy giờ, ít nhất có ba cơ hội đào tẩu, vì cái gì không trốn?” Rời mắt khỏi người Lý Nguyên Lỗi, Liễu Thanh Vân đem ánh mắt nhìn về cánh tay Lý Nguyên Lỗi hiện giờ đang ôm Phó Phong “ Hắn là ai?”

“Thần dân của ngươi!” Không rõ Liễu Thanh Vân rốt cuộc đang nghĩ cái gì, quan hệ của vợ chồng hai người hắn cũng không muốn lôi ra ngoài ánh sáng, Lý Nguyên Lỗi đi vào thẳng vấn đề, “Nói đi, điều kiện của ngươi, nếu ta có thể làm ta nhất định không từ chối. ”

“Như vậy, chỉ cần ngươi ăn vào Lạp Phục Thứu Đan này, ta liền tạm thời tin tưởng ngươi… Bất quá nói cho ngươi rõ ràng, dược này độc tính sau một năm sẽ phát tán, ta nghĩ nhiêu đó thời gian cũng đủ để ngươi khôi phục ngôi vị hoàng đế rồi? Nếu đến lúc đó của ngươi không thực hiện hứa hẹn của mình, không lấy được giải dược, ngươi sẽ chết thật sự khó coi. ” Lại im lặng lần nữa, một lúc lâu sau Liễu Thanh Vân theo trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu nâu, dùng ngón tay bắn ra, lạp thuốc viên ở trong không trung nhanh chóng bay về phía Lý Nguyên Lỗi.

“Hảo nhất chiêu phi diệp dính hoa!” (???) Lý Nguyên Lỗi cười hì hì tiếp được thuốc viên, quát xong một tiếng liền không chút do dự đem dược bỏ vào trong miệng —— dù sao thì Nho Sinh kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra biện pháp —— nuốt vào xong còn chép chép miệng, tựa hồ ở nhấm nháp dược hương vị.

“Nho Sinh quả nhiên không có nhìn lầm ngươi… Bất quá hắn có thể sai lầm rồi…” Nhìn Lý Nguyên Lỗi mặt không đổi sắc địa ăn vào độc dược, gương mặt lạnh lùng của Liễu Thanh Vân cũng không khỏi có vài phần động dung, một lần nữa nhìn thoáng qua Phó Phong đang nằm trên tay Lý Nguyên Lỗi đột nhiên nói thêm một câu làm người ta khó hiểu, không đợi Lý Nguyên Lỗi hỏi nhiều, liền lạnh lùng quay bước rời đi.

“Ách… Cái kia…” Lý Nguyên Lỗi nhìn theo bóng dáng của hắn, đột nhiên nhớ lại còn có chuyện thực trọng yếu đã quên giải quyết, vội lại giương giọng gọi giật lãnh khốc vô tình Liễu gia đại công tử.

“Còn có chuyện gì? Nếu ngươi là lo lắng về dược hiệu, ta cam đoan thuốc này trong vòng một năm kể từ hôm nay đối với cơ thể ngươi sẽ không có bất kì ảnh hưởng nào.. ” Bước chân thoáng dừng lại, Liễu Thanh Vân cách xa bạn hắn hơn một trượng, không quay đầu lại trầm giọng đáp.

“Ách… Không phải… Là như thế này…” Chuyện này thật sự đời cũng chưa có ai chưa từng làm qua, Lý Nguyên Lỗi nói xong, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ, “Ngươi xem… Cái kia, có thể hay không cho ta mượn năm mươi lượng bạc?”

“Đông…” một tiếng truyền đến. Tựa hồ có người nào đó bởi vì kinh hách quá độ mà đứng thẳng không xong.

“Chuyện ngươi muốn hỏi của ta chính là chuyện này?!” Trên mặt hiện lên một biểu tình phân không rõ, Liễu Thanh Vân trừng mắt hướng về con người khi nãy vừa mới tự xưng rằng giá trị bản thân lên đến nghìn vạn lượng.

“Ngươi phải biết rằng… ngân lượng của ta ở trên ngựa đã đánh mất” Vẻ mặt đau khổ chỉ về hướng Phó Phong bây giờ hàm vẫn cắn chặt không buông, Lý Nguyên Lỗi đáng thương hề hề nói, “Ta muốn bồi thường tiền cho tên tiểu tử này, tính nhẫn nại của hắn nhất định so với Vương Bát lôi đánh cũng không nhả ra chỉ có hơn chứ không kém …”

Người này thật là trí dũng song toàn trứ danh Tây Hạ tân đế sao? Liễu Thanh Vân hoài nghi ánh mắt của mình, thật sự không biết nên nói cái gì liền vung tay đem một phong bạc ròng ném vào thân cây bên cạnh Lý Nguyên Lỗi, xoay người đi mất, cũng như lúc đến, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong ánh chiều hoàng hôn …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương