Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 1 - Chương 20: Thành Nam (19)
Vương Nhị Mao không nhận được đáp án như mong muốn, tức giận đập vào vai hắn:
- Huynh đó, chẳng trượng nghĩa chút nào. Đệ chỉ muốn lén nhìn thôi, có gây chuyện gì đâu.
Trình Tiểu Cửu nhẹ nhàng trầm vai xuống, tránh được cú đập của Vương Nhị Mao, chân bước nhanh hơn, vừa thấp giọng quở trách:
- Ngày hôm nay ngươi gây chuyện thế còn chưa đủ hay sao. Tiểu tử ngươi này, bình thường nhút nhát rụt rè, hôm nay sao gan lại to như vây? Rõ ràng là muốn một đấu bốn, ngại mình sống lâu quá hả!
- Đây chẳng phải là vì có huynh ở bên cạnh sao? Đệ không đối phó được bốn người, nhưng chẳng phải huynh đã từng luyện võ đó sao?
Vương Nhị Mao cúi đầu, ngượng ngùng đáp. Từ lúc trong nhà có hơn mười đấu gạo, dũng khí của y thoáng cái lập tức dâng cao. Đây chính là duyên cớ ăn no thích ôm việc, nếu đổi lại bình thường ôm cái bụng đói, y tuyệt đối không dám lớn miệng uy phong với đám tiểu nhị phòng thu chi của hiệu thuốc bắc.
- Sau này nên cố gắng nhẫn nhịn, vừa rồi nếu chúng ta khiến đám Bang nhàn tuần tra đường phố tới, thì khẳng định là gánh chịu thiệt thòi rồi. Có câu là quan có hai mồm, toàn bộ dựa vào miệng mà nói. Đám bang nhàn này đều là chó mà nhà giàu nuôi trong nhà, bất luận chúng ta nói gì cũng không quan tâm, cũng sẽ không ra mặt giúp chúng ta đâu.
Trình Tiểu Cửu thở dài, lần thứ hai trịnh trọng căn dặn. Vương Nhị Mao ngẫm lại bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi của mình, trong lòng cũng thấy lo sợ, liền thu lại vẻ mặt, "vâng" một tiếng đồng ý. Nhưng lại nghĩ hiện tại mình không phải là kẻ hai bàn tay trắng, dũng khí lại lập tức trào dâng, vỗ vỗ ngực, hung bạo nói:
- Sợ gì chứ, trong nhà đệ có tiền có gạo, dù không có đệ, thì mẹ và muội muội trong vòng hai năm cũng sẽ không chết đói. Ai dám khinh thường lão tử, lão tử sẽ chơi bọn họ tới cùng. Có bản lĩnh thì lập tức giết chết lão tử đi, bằng không, lão tử sẽ cầm khối đá đập cho kẻ đó giống như quả trứng lòng đỏ ra lòng đỏ lòng trắng ra lòng trắng.
Nói xong, trong mắt y lại tóe lên tia hung quang mà trước giờ không có, hàm răng nghiến chặt, làm Trình Tiểu Cửu đi bên cạnh thấy vậy cũng hoảng sợ, kéo y lại, cười nói:
- Được rồi, được rồi, ai muốn mẹ ngươi chết chứ, sao lại hung hãn như vậy. Người khác không gây chúng ta, chúng ta cũng không gây tới họ! Nếu như bức quá thì liều mạng là được.
- Mẹ nó, khinh thường lão tử, sau này lão tử mà quật khởi, sẽ khiến cho bọn họ thấy ta là phải hối hận.
Vương Nhị Mao dậm dậm chân, giống như là người đắc tội y đang ở dưới chân vậy, hung hãn thề thốt. Trình Tiểu Cửu không biết nguyên nhân y thề như vậy, chỉ cười cười, cúi đầu không nói.
- Dù gì thì lão tử sau này không nhịn nữa.
Vương Nhị Mao buông một câu, mở hai chân sải bước đi về phía nhà mình.
Trình Tiểu Cửu chạy đi đuổi theo, trong lúc nhất thời sao đuổi theo được? Nhìn theo bóng dáng của Vương Nhị Mao hùng hổ bỏ đi, hắn bỗng nhiên ý thức được vị bằng hữu tốt này tính tình thay đổi, không còn là Vương Nhị Mao nhát gan, nhu nhược, gặp phải phiền phức liền trốn sau lưng mình rồi. Biến hóa này bắt đầu từ lúc nào, hắn không thể nào khảo chứng. Nhưng biến hóa này hết sức chân thực, khiến hai người đều cảm nhận sự xa lạ của nhau.
Có lẽ, đây là trưởng thành. Nhìn cái bóng bị mặt trời chiều kéo dài thành ngắn, Trình Tiểu Cửu yên lặng nghĩ, cảm nhận được sự thay đổi của Vương Nhị Mao, mà trong mắt đối phương, chưa hẳn đã thấy sự thay đổi của bản thân. Sự thay đổi của hắn và Nhị Mao, vậy thì còn có thể thân thiết như huynh đệ ruột thịt không? Hắn không biết, bí ẩn đằng sau đó vượt qua phạm trù hiểu biết so với độ tuổi hiện giờ của hắn, đồng thời cũng không thể tìm thấy đáp án trong sách vở.
Về đến nhà, a nương đang mệt mỏi ngủ, Trình Tiểu Cửu ở trong sân dùng gạch vuông dựng một cái bếp, lại rọ rửa sạch sẽ bình dưa muối, cho thuốc vào bắt đầu sắc. Thuốc này thực sự quý giá, hắn không dám lơ là, ngay từ lúc hơi nước bốc lên hai mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào bình thuốc, sợ xảy ra sơ suất dù là nhỏ nhất.
Ngọn lửa càng không ngừng liếm bình thuốc, tiếng nước sôi trong bình thuốc như giao ngư thổ châu, một lát sau, một mùi thuốc nồng đậm tràn ngập trong sân, kèm theo khói bếp và hoàng hôn làm ch tiểu viện nghèo càng toát lên sự yên ắng.
- Uống đợt thuốc này, mẹ sẽ khỏe lên.
Nhìn khói bếp trước mặt, Trình Tiểu Cửu lặng lẽ cầu khẩn, nghĩ hiệu quả của thang thuốc, hắn không tự chủ lại nhớ đến lời dặn dò của vị tiểu thư kia: "Không cần ngày nào cũng phải ăn thịt cá, chỉ cần có rau đắng, hoa cúc, mộc nhĩ, củ cải cũng rất tốt."
Thanh âm sau bức rèm thánh thót dễ nghe vẫn như đang vang lên bên tai hắn, nhớ đến giọng nói ày, trước mắt hắn hiện lên một hình ảnh mông lung, một nữ tử che lụa mỏng trên mặt, y phục bay phất phơ, mây mù bao quanh phi thiên lướt trên sóng xanh, không giống với tư thái khinh bạc, dung tục của nữ tử phi thiên trong chùa miếu kia. Nàng hẳn là đến từ vân trung, như thần nữ lạc thủy, lăng ba vi bộ, váy áo rực rỡ thướt tha, mềm mại uyển chuyển, dung nhan sáng rực như ngọc (chú 1)
Nàng sẽ không ăn khói lửa nhân gian, cũng sẽ không mang sắc thái đối với phàm phu tục tử, trong lòng thiện lương trong sáng giống như một đóa hoa sen nở rộ, ngự phong tựa thủy, không nhiễm bụi trần, váy áo phất phơ, tóc dài tung bay.
- Chàng trai, cậu đang nghĩ gì mà thất thần thế.
Một câu nói đột ngột cất lên, có người như đang đẩy cổng tre, cắt đứt mộng xuân của Trình Tiểu Cửu.
- A, không, không, không nghĩ gì cả.
Mặt Trình Tiểu Cửu lập tức nóng bừng lên, lại đỏ rực. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một lão hán mặc trang phục kim hoa, tay cầm quải trượng đang đứng trước mặt hắn, ánh mắt thâm thúy, nửa cười nửa không.
Trước ánh mắt thâm thúy sâu như nước giếng của đối phương, Trình Tiểu Cửu cảm thấy mình giống như con tôm sống bị lột vỏ, mọi thứ đều bị phơi bày ra hết, hắn không dám đối diện với lão nhân, vội vàng đứng lên, chắp tay thi lễ:
- Lão nhân gia, ngài tìm ai?
- Đương nhiên là tìm cậu rồi, chàng trai trẻ!
Lão hán cười quan sát hắn một lượt, dùng quải trượng gõ vào một khối đá vuông, thản nhiên ngồi xuống. Chiếc áo bào hoa lệ của ông ta tương phản rõ rệt với khối gạch vuông chỗ ông ngồi.
- Ông tìm ta?
Trình Tiểu Cửu mở to mắt, không dám tin. Y phục trên người lão nhân này, quải trượng trong tay lão, cùng với cử chỉ lời nói đều toát lên khí chất khác biệt, căn bản không phải là người có thể đi vào ngõ Lư Thỉ này. Mà trong trí nhớ của hắn, không chỉ ngõ Lư Thỉ, mà toàn bộ thành Quán Đào cũng không tồn tại một nhân vật khí vũ hiên ngang, hành động thong dong như vậy. Lúc hắn còn bé, khách nhân tới nhà cũng chỉ có hai người là có thể sánh ngang với lão trượng đối diện mà thôi, nhưng những người đó mỗi lần xuất hành đều tiền hô hậu ủng, căn bản sẽ không giống như lão nhân trước mát này, một mình đi vào đình viện tầm thường.
Lão hán hứng thú cười cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Đương nhiên tìm cậu rồi, Trình Tiểu Cửu, quý danh Trình Danh Chấn, người Bình Ân, lúc này không có việc gì làm, hiện đang khiêng hàng ở bến tàu để kiếm tiền sống qua ngày. Ngày hôm qua mạo hiểm sấm sét giúp ông chủ, nên được trả thù lao mười đấu gạo, hai xâu tiền. Hôm nay đi bốc thuốc cho mẫu thân, gặp phải một nữ tử thiện tâm, sau khi trở về bắt đầu đờ ra, nghĩ ngợi...
- Huynh đó, chẳng trượng nghĩa chút nào. Đệ chỉ muốn lén nhìn thôi, có gây chuyện gì đâu.
Trình Tiểu Cửu nhẹ nhàng trầm vai xuống, tránh được cú đập của Vương Nhị Mao, chân bước nhanh hơn, vừa thấp giọng quở trách:
- Ngày hôm nay ngươi gây chuyện thế còn chưa đủ hay sao. Tiểu tử ngươi này, bình thường nhút nhát rụt rè, hôm nay sao gan lại to như vây? Rõ ràng là muốn một đấu bốn, ngại mình sống lâu quá hả!
- Đây chẳng phải là vì có huynh ở bên cạnh sao? Đệ không đối phó được bốn người, nhưng chẳng phải huynh đã từng luyện võ đó sao?
Vương Nhị Mao cúi đầu, ngượng ngùng đáp. Từ lúc trong nhà có hơn mười đấu gạo, dũng khí của y thoáng cái lập tức dâng cao. Đây chính là duyên cớ ăn no thích ôm việc, nếu đổi lại bình thường ôm cái bụng đói, y tuyệt đối không dám lớn miệng uy phong với đám tiểu nhị phòng thu chi của hiệu thuốc bắc.
- Sau này nên cố gắng nhẫn nhịn, vừa rồi nếu chúng ta khiến đám Bang nhàn tuần tra đường phố tới, thì khẳng định là gánh chịu thiệt thòi rồi. Có câu là quan có hai mồm, toàn bộ dựa vào miệng mà nói. Đám bang nhàn này đều là chó mà nhà giàu nuôi trong nhà, bất luận chúng ta nói gì cũng không quan tâm, cũng sẽ không ra mặt giúp chúng ta đâu.
Trình Tiểu Cửu thở dài, lần thứ hai trịnh trọng căn dặn. Vương Nhị Mao ngẫm lại bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi của mình, trong lòng cũng thấy lo sợ, liền thu lại vẻ mặt, "vâng" một tiếng đồng ý. Nhưng lại nghĩ hiện tại mình không phải là kẻ hai bàn tay trắng, dũng khí lại lập tức trào dâng, vỗ vỗ ngực, hung bạo nói:
- Sợ gì chứ, trong nhà đệ có tiền có gạo, dù không có đệ, thì mẹ và muội muội trong vòng hai năm cũng sẽ không chết đói. Ai dám khinh thường lão tử, lão tử sẽ chơi bọn họ tới cùng. Có bản lĩnh thì lập tức giết chết lão tử đi, bằng không, lão tử sẽ cầm khối đá đập cho kẻ đó giống như quả trứng lòng đỏ ra lòng đỏ lòng trắng ra lòng trắng.
Nói xong, trong mắt y lại tóe lên tia hung quang mà trước giờ không có, hàm răng nghiến chặt, làm Trình Tiểu Cửu đi bên cạnh thấy vậy cũng hoảng sợ, kéo y lại, cười nói:
- Được rồi, được rồi, ai muốn mẹ ngươi chết chứ, sao lại hung hãn như vậy. Người khác không gây chúng ta, chúng ta cũng không gây tới họ! Nếu như bức quá thì liều mạng là được.
- Mẹ nó, khinh thường lão tử, sau này lão tử mà quật khởi, sẽ khiến cho bọn họ thấy ta là phải hối hận.
Vương Nhị Mao dậm dậm chân, giống như là người đắc tội y đang ở dưới chân vậy, hung hãn thề thốt. Trình Tiểu Cửu không biết nguyên nhân y thề như vậy, chỉ cười cười, cúi đầu không nói.
- Dù gì thì lão tử sau này không nhịn nữa.
Vương Nhị Mao buông một câu, mở hai chân sải bước đi về phía nhà mình.
Trình Tiểu Cửu chạy đi đuổi theo, trong lúc nhất thời sao đuổi theo được? Nhìn theo bóng dáng của Vương Nhị Mao hùng hổ bỏ đi, hắn bỗng nhiên ý thức được vị bằng hữu tốt này tính tình thay đổi, không còn là Vương Nhị Mao nhát gan, nhu nhược, gặp phải phiền phức liền trốn sau lưng mình rồi. Biến hóa này bắt đầu từ lúc nào, hắn không thể nào khảo chứng. Nhưng biến hóa này hết sức chân thực, khiến hai người đều cảm nhận sự xa lạ của nhau.
Có lẽ, đây là trưởng thành. Nhìn cái bóng bị mặt trời chiều kéo dài thành ngắn, Trình Tiểu Cửu yên lặng nghĩ, cảm nhận được sự thay đổi của Vương Nhị Mao, mà trong mắt đối phương, chưa hẳn đã thấy sự thay đổi của bản thân. Sự thay đổi của hắn và Nhị Mao, vậy thì còn có thể thân thiết như huynh đệ ruột thịt không? Hắn không biết, bí ẩn đằng sau đó vượt qua phạm trù hiểu biết so với độ tuổi hiện giờ của hắn, đồng thời cũng không thể tìm thấy đáp án trong sách vở.
Về đến nhà, a nương đang mệt mỏi ngủ, Trình Tiểu Cửu ở trong sân dùng gạch vuông dựng một cái bếp, lại rọ rửa sạch sẽ bình dưa muối, cho thuốc vào bắt đầu sắc. Thuốc này thực sự quý giá, hắn không dám lơ là, ngay từ lúc hơi nước bốc lên hai mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào bình thuốc, sợ xảy ra sơ suất dù là nhỏ nhất.
Ngọn lửa càng không ngừng liếm bình thuốc, tiếng nước sôi trong bình thuốc như giao ngư thổ châu, một lát sau, một mùi thuốc nồng đậm tràn ngập trong sân, kèm theo khói bếp và hoàng hôn làm ch tiểu viện nghèo càng toát lên sự yên ắng.
- Uống đợt thuốc này, mẹ sẽ khỏe lên.
Nhìn khói bếp trước mặt, Trình Tiểu Cửu lặng lẽ cầu khẩn, nghĩ hiệu quả của thang thuốc, hắn không tự chủ lại nhớ đến lời dặn dò của vị tiểu thư kia: "Không cần ngày nào cũng phải ăn thịt cá, chỉ cần có rau đắng, hoa cúc, mộc nhĩ, củ cải cũng rất tốt."
Thanh âm sau bức rèm thánh thót dễ nghe vẫn như đang vang lên bên tai hắn, nhớ đến giọng nói ày, trước mắt hắn hiện lên một hình ảnh mông lung, một nữ tử che lụa mỏng trên mặt, y phục bay phất phơ, mây mù bao quanh phi thiên lướt trên sóng xanh, không giống với tư thái khinh bạc, dung tục của nữ tử phi thiên trong chùa miếu kia. Nàng hẳn là đến từ vân trung, như thần nữ lạc thủy, lăng ba vi bộ, váy áo rực rỡ thướt tha, mềm mại uyển chuyển, dung nhan sáng rực như ngọc (chú 1)
Nàng sẽ không ăn khói lửa nhân gian, cũng sẽ không mang sắc thái đối với phàm phu tục tử, trong lòng thiện lương trong sáng giống như một đóa hoa sen nở rộ, ngự phong tựa thủy, không nhiễm bụi trần, váy áo phất phơ, tóc dài tung bay.
- Chàng trai, cậu đang nghĩ gì mà thất thần thế.
Một câu nói đột ngột cất lên, có người như đang đẩy cổng tre, cắt đứt mộng xuân của Trình Tiểu Cửu.
- A, không, không, không nghĩ gì cả.
Mặt Trình Tiểu Cửu lập tức nóng bừng lên, lại đỏ rực. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một lão hán mặc trang phục kim hoa, tay cầm quải trượng đang đứng trước mặt hắn, ánh mắt thâm thúy, nửa cười nửa không.
Trước ánh mắt thâm thúy sâu như nước giếng của đối phương, Trình Tiểu Cửu cảm thấy mình giống như con tôm sống bị lột vỏ, mọi thứ đều bị phơi bày ra hết, hắn không dám đối diện với lão nhân, vội vàng đứng lên, chắp tay thi lễ:
- Lão nhân gia, ngài tìm ai?
- Đương nhiên là tìm cậu rồi, chàng trai trẻ!
Lão hán cười quan sát hắn một lượt, dùng quải trượng gõ vào một khối đá vuông, thản nhiên ngồi xuống. Chiếc áo bào hoa lệ của ông ta tương phản rõ rệt với khối gạch vuông chỗ ông ngồi.
- Ông tìm ta?
Trình Tiểu Cửu mở to mắt, không dám tin. Y phục trên người lão nhân này, quải trượng trong tay lão, cùng với cử chỉ lời nói đều toát lên khí chất khác biệt, căn bản không phải là người có thể đi vào ngõ Lư Thỉ này. Mà trong trí nhớ của hắn, không chỉ ngõ Lư Thỉ, mà toàn bộ thành Quán Đào cũng không tồn tại một nhân vật khí vũ hiên ngang, hành động thong dong như vậy. Lúc hắn còn bé, khách nhân tới nhà cũng chỉ có hai người là có thể sánh ngang với lão trượng đối diện mà thôi, nhưng những người đó mỗi lần xuất hành đều tiền hô hậu ủng, căn bản sẽ không giống như lão nhân trước mát này, một mình đi vào đình viện tầm thường.
Lão hán hứng thú cười cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Đương nhiên tìm cậu rồi, Trình Tiểu Cửu, quý danh Trình Danh Chấn, người Bình Ân, lúc này không có việc gì làm, hiện đang khiêng hàng ở bến tàu để kiếm tiền sống qua ngày. Ngày hôm qua mạo hiểm sấm sét giúp ông chủ, nên được trả thù lao mười đấu gạo, hai xâu tiền. Hôm nay đi bốc thuốc cho mẫu thân, gặp phải một nữ tử thiện tâm, sau khi trở về bắt đầu đờ ra, nghĩ ngợi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook