Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 1 - Chương 19: Thành Nam (18)
Dựa theo "giá cả của bốn tháng trước" để tính toán, ba gói thuốc đại bổ có nhân sâm, lộc nhung không tới hai trăm bảy mươi văn tiền, tuy rằng giá cả vẫn đắt như trước nhưng lúc này đã nằm trong phạm vi khả năng trả tiền của Trình Tiểu Cửu.
- Lúc trước thanh toán như này có phải hay không, để tránh phải kinh động tới Đông gia của các người.
Vương Nhị Mao vẫn không chịu buông tha, còn đứng bên chế nhạo tiên sinh thu chi tự chuốc lấy khổ, vừa cầm hai túi tiền để tính tiền. Trình Tiểu Cửu thì không chút vội vã, trước tiền cảm tạ nha hoàn Tiểu Xuan, sau đó trang nghiêm ôm quyền, hướng về phía rèm châu ở dược đường trịnh trọng thi lễ:
- Đa tạ tiểu thư đã chiếu cố, ngày sau có gì cần đến Trình mỗ, xin cứ mở miệng, chỉ cần đủ khả năng, tuyệt đối không chối từ.
- Ngươi thật thông minh đấy!
Nha hoàn Tiểu Xuân lườm Trình Tiểu Cửu, ngạc nhiên nói. Rèm châu của hiệu thuốc là đặc chế từ Giang Nam có thể nhìn xuyên thấu, người bên trong có thể thấy tình hình bên ngoài, nhưng khách hàng mua thuốc thì lại không thể nhìn thấy người trong hậu đường. Nên Trình Tiểu Cửu chỉ dựa vào vài câu đối thoại của tiên sinh thu chi thì đoán Tiểu thư Chu phủ đến đây dò xét đang ở phía sau tấm rèm, thông minh mạnh mẽ.
Bên trong rèm châu lại vang lên những âm thanh đinh đang, một thanh âm dịu dàng bình thản từ trong nội đường nhẹ nhàng vọng ra, ngọt ngào thánh thót lọt vào lỗ tai mọi người:
- Trình công tử không cần đa lễ, hành y tế thế, là bổn phận của người làm nghề y. Chỉ là lệnh đường thể hư thiếu máu, cần phải chuẩn bị đầy đủ dược liệu và ăn uống đầy đủ. Cũng không cần ngày nào cũng phải ăn thịt cá, dùng những thứ như rau đắng, hoa cúc, mộc nhĩ, củ cải cũng rất tốt.
Nếu câu nói này là thốt ra từ miệng của tiên sinh thu chi, Trình Tiểu Cửu chắc chắn cho rằng ông ta châm chọc kẻ khốn cùng đang chán nản, không thể mua nổi những món ăn mặn, cuối cùng phải mua những món ăn dưa muối rau dại không tốn đến tiền. Nhưng câu nói lại từ nữ tử phía sau rèm, toát lên vẻ thẳng thắn chân thật, không có chút ý tứ chế nhạo nào. Trình Tiểu Cửu không hiểu người đó, nhưng tin rằng nàng sẽ không lừa gạt mình, liền chắp tay, nghiêm trang đáp:
- Đa tạ nữ Biển Thước chỉ điểm, Trình mỗ về nhà sẽ tận lực thử xem. Nếu thật sự là có tác dụng, dù không thể đến nhà tạ ơn thì cũng sẽ dâng hương cầu xin, cầu thần minh phù hộ tiểu thư đa phúc đa thọ!
Tuy rằng tính cách hắn bình thản, nhưng ở trong xương cốt lại vô cùng kiêu ngạo, nhận được lòng tốt của người khác thì nhất định phải tìm cách báo đáp lại, tuyệt đối không nợ ân tình của người khác. Bởi vậy những lời nói ra hết sức rõ ràng, không chút nào làm ra vẻ, nhưng trong mắt người khác thì lại không được tự nhiên, gượng ép tựa như người làm xiếc bên đường. Không đợi người trong bức rèm đáp lại, nha hoàn Tiểu Xuân đã nở nụ cười, nhẹ nhàng che miệng, nhỏ giọng chế nhạo:
- Ngươi sao dông dài như vậy, tiểu thư nhà ta bao nhiêu mà ngươi lại cầu cô ấy đa phúc đa thọ chứ? Còn nữa, thần tiên cũng không phải là thân thích của các ngươi, ngươi cầu thì có linh nghiệm không?
- Ha ha ha!
Mọi người đều bật cười, ngay cả Vương Nhị Mao lúc này cũng không chịu "cùng chống kẻ địch" với Trình Tiểu Cửu mà không kiêng nể gì cả bật cười theo.
Trình Tiểu Cửu bị cười mặt đỏ tới tận mang tai, ngượng ngùng lui ra sau nửa bước, thấp giọng nói:
- Tiểu Xuân cô nương giáo huấn rất phải, Trình mỗ thật không biết lượng sức rồi. Ta chỉ nghĩ tâm địa tiểu thư của cô nương thiện lương như vậy, cuộc đời chắc chắn sẽ được thần phật phù hộ, không cần bất cứ kẻ nào đi cầu phúc cho!
- Trình công tử quá lời rồi.
Giọng nói trong nội đường run rẩy cắt ngang lời của hắn, rất từ tốn, trầm tĩnh. Chắc chắn người trong bức rèm cũng đã cười, chỉ là ngại hắn biết nên ra sức ép âm thanh xuống không bật ra tiếng cười thành tiếng mà thôi. Ngừng một lúc, người trong bức rèm lại nói:
- Ta với Hạnh Hoa Chu gia là tỷ muội thân thiết, nhiều lần nghe cô ấy nhắc đến ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta, sau này hãy đối xử tốt với cô ấy là được.
Nói xong, người trong bức rèm tự cảm thấy mình để tâm quá nhiều, có chút xấu hổ, gật đầu với bên ngoài, lặng yên đi xa, chỉ còn lại đám người Trình Tiểu Cửu, Vương Nhị Mao, trước quầy hàng lại chỉ có tiếng lạch cạch tính toán như cũ.
Trình Tiểu Cửu gia giáo nghiêm ngặt, bất luận trong lòng nghĩ gì cũng đều phải hết sức che giấu, không thể để người khác nhìn thấu. Vương Nhị Mao thì không vậy, cầm theo gói thuốc đi năm ba bước vẫn còn quay lại lầu bầu:
- Chu gia này thật sự là người khí vượng, ngay cả một nha hoàn cũng tươi tắn, còn nghe giọng nói của vị tiểu thư kia thì thánh thót khiến lòng mình ngứa ngáy, chắc hẳn là xinh đẹp mỹ lệ như tiên nữ trên trời trên vách tường của chùa miếu rồi.
- Đừng nói bậy, trên bức họa đó là Hồ nữ không đứng đắn, là bị Phật Đà dùng để khảo nghiệm thế nhân đấy.
Trình Tiểu Cửu lườm Vương Nhị Mao, khẽ quát. Quán Đào, Bình Ân có giữ lại rất nhiều chùa miếu người Hồ thời kỳ Bắc Ngụy lưu lại. Bên trong tô vẽ lòe loẹt, phong cách khác biệt với Trung thổ một trời một vực. Trong đó khác biệt nhất là Phi thiên thần nữ, tuy rằng đang múa, thần quang lượn lờ, nhưng ánh mắt và tư thái lại đốt cháy dục vọng của người xem, những đứa trẻ trong nhà gia đình đứng đắn đã bị người lớn cấm xem bức họa này, để tránh làm dao động tâm trí vươn lên. Nhưng càng là những thứ mà người lớn cấm, thì lại càng hấp dẫn đối với những đứa trẻ. Không chỉ Trình Tiểu Cửu, Vương Nhị Mao từng lén xem rồi, toàn bộ ngõ Lữ Thỉ, từ những đứa trẻ năm tuổi đến mười tám tuổi đều từng xem lén hơn một lần!
- Huynh chưa từng gặp cô gấy, sao biết cô ấy không giống tiên nữ phi thiên?
Vương Nhị Mao kỳ quái nhìn Trình Tiểu Cửu, thấp giọng phản bác. Từ lúc nghe được giọng nói của tiểu thư Chu gia, biểu hiệu của Trình Tiểu Cửu vẫn làm y thấy quái dị, tựa như thay đổi thành một người khác, không phải là Trình Tiểu Cửu quen thuộc ở ngõ Lữ Thỉ nữa, mà là giống thư sinh trong Huyền Học, vừa chua cay, lại vừa khiến người ta ghét.
- Cẩn thận không người Chu gia nghe được lại đánh ngươi!
Trình Tiểu Cửu thấy không thể thuyết phục được Vương Nhị Mao, không thể làm gì khác hơn là dùng cách khác để y ngậm miệng.
- Bọn họ không thể nghe được đâu, trừ phi huynh mật báo.
Vương Nhị Mao nhìn chung quanh một chút, rồi lại phản bác.
- Hạnh Hoa thê tử của huynh quen biết với cô ấy, ha ha!
Trong giây lát tư duy của y lại nhảy vọt tới một điểm khác, khiến cho Trình Tiểu Cửu căn bản không thể đuổi kịp.
- Chị dâu Hạnh Hoa là bằng hữu tốt của cô ấy, giống như hai chúng ta vậy. Hôm nào huynh nói với chị dâu, mời tiểu thư Chu gia ra ngoài, hai chúng ta lén nhìn xem bộ dạng thế nào, có được hay không? Đệ vẫn nghĩ còn xinh hơn gấp mấy lần nha hoàn Tiểu Xuân ý, huynh thì sao? Ngày mai chúng ta cứ theo cách này để thử nhé?
- Gan ngươi lúc này lớn bằng trời rồi đấy nhỉ!
Trình Tiểu Cửu vừa căm tức, vừa bất đắc dĩ, phẫn nộ nói. Hắn vừa nhận một ân tình của tiểu thư Chu gia, đương nhiên không chấp nhận để nàng dính bẫy của Vương Nhị Mao, huống hồ vị hôn thê Hạnh Hoa chưa chắc đã đồng ý, hắn tuyệt đối không muốn đến nhà lần thứ hai.
- Lúc trước thanh toán như này có phải hay không, để tránh phải kinh động tới Đông gia của các người.
Vương Nhị Mao vẫn không chịu buông tha, còn đứng bên chế nhạo tiên sinh thu chi tự chuốc lấy khổ, vừa cầm hai túi tiền để tính tiền. Trình Tiểu Cửu thì không chút vội vã, trước tiền cảm tạ nha hoàn Tiểu Xuan, sau đó trang nghiêm ôm quyền, hướng về phía rèm châu ở dược đường trịnh trọng thi lễ:
- Đa tạ tiểu thư đã chiếu cố, ngày sau có gì cần đến Trình mỗ, xin cứ mở miệng, chỉ cần đủ khả năng, tuyệt đối không chối từ.
- Ngươi thật thông minh đấy!
Nha hoàn Tiểu Xuân lườm Trình Tiểu Cửu, ngạc nhiên nói. Rèm châu của hiệu thuốc là đặc chế từ Giang Nam có thể nhìn xuyên thấu, người bên trong có thể thấy tình hình bên ngoài, nhưng khách hàng mua thuốc thì lại không thể nhìn thấy người trong hậu đường. Nên Trình Tiểu Cửu chỉ dựa vào vài câu đối thoại của tiên sinh thu chi thì đoán Tiểu thư Chu phủ đến đây dò xét đang ở phía sau tấm rèm, thông minh mạnh mẽ.
Bên trong rèm châu lại vang lên những âm thanh đinh đang, một thanh âm dịu dàng bình thản từ trong nội đường nhẹ nhàng vọng ra, ngọt ngào thánh thót lọt vào lỗ tai mọi người:
- Trình công tử không cần đa lễ, hành y tế thế, là bổn phận của người làm nghề y. Chỉ là lệnh đường thể hư thiếu máu, cần phải chuẩn bị đầy đủ dược liệu và ăn uống đầy đủ. Cũng không cần ngày nào cũng phải ăn thịt cá, dùng những thứ như rau đắng, hoa cúc, mộc nhĩ, củ cải cũng rất tốt.
Nếu câu nói này là thốt ra từ miệng của tiên sinh thu chi, Trình Tiểu Cửu chắc chắn cho rằng ông ta châm chọc kẻ khốn cùng đang chán nản, không thể mua nổi những món ăn mặn, cuối cùng phải mua những món ăn dưa muối rau dại không tốn đến tiền. Nhưng câu nói lại từ nữ tử phía sau rèm, toát lên vẻ thẳng thắn chân thật, không có chút ý tứ chế nhạo nào. Trình Tiểu Cửu không hiểu người đó, nhưng tin rằng nàng sẽ không lừa gạt mình, liền chắp tay, nghiêm trang đáp:
- Đa tạ nữ Biển Thước chỉ điểm, Trình mỗ về nhà sẽ tận lực thử xem. Nếu thật sự là có tác dụng, dù không thể đến nhà tạ ơn thì cũng sẽ dâng hương cầu xin, cầu thần minh phù hộ tiểu thư đa phúc đa thọ!
Tuy rằng tính cách hắn bình thản, nhưng ở trong xương cốt lại vô cùng kiêu ngạo, nhận được lòng tốt của người khác thì nhất định phải tìm cách báo đáp lại, tuyệt đối không nợ ân tình của người khác. Bởi vậy những lời nói ra hết sức rõ ràng, không chút nào làm ra vẻ, nhưng trong mắt người khác thì lại không được tự nhiên, gượng ép tựa như người làm xiếc bên đường. Không đợi người trong bức rèm đáp lại, nha hoàn Tiểu Xuân đã nở nụ cười, nhẹ nhàng che miệng, nhỏ giọng chế nhạo:
- Ngươi sao dông dài như vậy, tiểu thư nhà ta bao nhiêu mà ngươi lại cầu cô ấy đa phúc đa thọ chứ? Còn nữa, thần tiên cũng không phải là thân thích của các ngươi, ngươi cầu thì có linh nghiệm không?
- Ha ha ha!
Mọi người đều bật cười, ngay cả Vương Nhị Mao lúc này cũng không chịu "cùng chống kẻ địch" với Trình Tiểu Cửu mà không kiêng nể gì cả bật cười theo.
Trình Tiểu Cửu bị cười mặt đỏ tới tận mang tai, ngượng ngùng lui ra sau nửa bước, thấp giọng nói:
- Tiểu Xuân cô nương giáo huấn rất phải, Trình mỗ thật không biết lượng sức rồi. Ta chỉ nghĩ tâm địa tiểu thư của cô nương thiện lương như vậy, cuộc đời chắc chắn sẽ được thần phật phù hộ, không cần bất cứ kẻ nào đi cầu phúc cho!
- Trình công tử quá lời rồi.
Giọng nói trong nội đường run rẩy cắt ngang lời của hắn, rất từ tốn, trầm tĩnh. Chắc chắn người trong bức rèm cũng đã cười, chỉ là ngại hắn biết nên ra sức ép âm thanh xuống không bật ra tiếng cười thành tiếng mà thôi. Ngừng một lúc, người trong bức rèm lại nói:
- Ta với Hạnh Hoa Chu gia là tỷ muội thân thiết, nhiều lần nghe cô ấy nhắc đến ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta, sau này hãy đối xử tốt với cô ấy là được.
Nói xong, người trong bức rèm tự cảm thấy mình để tâm quá nhiều, có chút xấu hổ, gật đầu với bên ngoài, lặng yên đi xa, chỉ còn lại đám người Trình Tiểu Cửu, Vương Nhị Mao, trước quầy hàng lại chỉ có tiếng lạch cạch tính toán như cũ.
Trình Tiểu Cửu gia giáo nghiêm ngặt, bất luận trong lòng nghĩ gì cũng đều phải hết sức che giấu, không thể để người khác nhìn thấu. Vương Nhị Mao thì không vậy, cầm theo gói thuốc đi năm ba bước vẫn còn quay lại lầu bầu:
- Chu gia này thật sự là người khí vượng, ngay cả một nha hoàn cũng tươi tắn, còn nghe giọng nói của vị tiểu thư kia thì thánh thót khiến lòng mình ngứa ngáy, chắc hẳn là xinh đẹp mỹ lệ như tiên nữ trên trời trên vách tường của chùa miếu rồi.
- Đừng nói bậy, trên bức họa đó là Hồ nữ không đứng đắn, là bị Phật Đà dùng để khảo nghiệm thế nhân đấy.
Trình Tiểu Cửu lườm Vương Nhị Mao, khẽ quát. Quán Đào, Bình Ân có giữ lại rất nhiều chùa miếu người Hồ thời kỳ Bắc Ngụy lưu lại. Bên trong tô vẽ lòe loẹt, phong cách khác biệt với Trung thổ một trời một vực. Trong đó khác biệt nhất là Phi thiên thần nữ, tuy rằng đang múa, thần quang lượn lờ, nhưng ánh mắt và tư thái lại đốt cháy dục vọng của người xem, những đứa trẻ trong nhà gia đình đứng đắn đã bị người lớn cấm xem bức họa này, để tránh làm dao động tâm trí vươn lên. Nhưng càng là những thứ mà người lớn cấm, thì lại càng hấp dẫn đối với những đứa trẻ. Không chỉ Trình Tiểu Cửu, Vương Nhị Mao từng lén xem rồi, toàn bộ ngõ Lữ Thỉ, từ những đứa trẻ năm tuổi đến mười tám tuổi đều từng xem lén hơn một lần!
- Huynh chưa từng gặp cô gấy, sao biết cô ấy không giống tiên nữ phi thiên?
Vương Nhị Mao kỳ quái nhìn Trình Tiểu Cửu, thấp giọng phản bác. Từ lúc nghe được giọng nói của tiểu thư Chu gia, biểu hiệu của Trình Tiểu Cửu vẫn làm y thấy quái dị, tựa như thay đổi thành một người khác, không phải là Trình Tiểu Cửu quen thuộc ở ngõ Lữ Thỉ nữa, mà là giống thư sinh trong Huyền Học, vừa chua cay, lại vừa khiến người ta ghét.
- Cẩn thận không người Chu gia nghe được lại đánh ngươi!
Trình Tiểu Cửu thấy không thể thuyết phục được Vương Nhị Mao, không thể làm gì khác hơn là dùng cách khác để y ngậm miệng.
- Bọn họ không thể nghe được đâu, trừ phi huynh mật báo.
Vương Nhị Mao nhìn chung quanh một chút, rồi lại phản bác.
- Hạnh Hoa thê tử của huynh quen biết với cô ấy, ha ha!
Trong giây lát tư duy của y lại nhảy vọt tới một điểm khác, khiến cho Trình Tiểu Cửu căn bản không thể đuổi kịp.
- Chị dâu Hạnh Hoa là bằng hữu tốt của cô ấy, giống như hai chúng ta vậy. Hôm nào huynh nói với chị dâu, mời tiểu thư Chu gia ra ngoài, hai chúng ta lén nhìn xem bộ dạng thế nào, có được hay không? Đệ vẫn nghĩ còn xinh hơn gấp mấy lần nha hoàn Tiểu Xuân ý, huynh thì sao? Ngày mai chúng ta cứ theo cách này để thử nhé?
- Gan ngươi lúc này lớn bằng trời rồi đấy nhỉ!
Trình Tiểu Cửu vừa căm tức, vừa bất đắc dĩ, phẫn nộ nói. Hắn vừa nhận một ân tình của tiểu thư Chu gia, đương nhiên không chấp nhận để nàng dính bẫy của Vương Nhị Mao, huống hồ vị hôn thê Hạnh Hoa chưa chắc đã đồng ý, hắn tuyệt đối không muốn đến nhà lần thứ hai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook