Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 94: Hà Lộ, Em Sợ Anh Chạy Đi À?
Tiếng chuông tan học vang lên, Hà Lộ liền xách cặp đi ra khỏi cổng trường.
Cô cũng thấy được mấy chiếc xe máy của bọn Diêm Hải, vội vàng cúi đầu, chạy nhanh như bay vào trong xe Trình Diệu Khôn.
Sau khi lên xe, cô quay đầu nhìn anh, Trình Diệu Khôn đang nhìn chằm chằm bọn chúng.
Hà Lộ hé môi, chưa kịp nói gì, Trình Diệu Khôn đã thấp giọng cười.
“Em sợ cái gì?”
“A… Em, em không sợ, em thấy mấy người kia lại đến.”
“Ừ, anh cũng thấy.” Trình Diệu Khôn nói, khởi động xe, “Chắc đến tìm em.”
“…” Hà Lộ không biết nói gì, hơi cúi đầu.
Trình Diệu Khôn nhìn cô một cái, cong môi nói: “Không sao đâu, anh ở đây, bọn chúng làm được gì chứ?”
“…” Vậy nếu anh không ở đây thì sao? Sao mà về đây?
Hà Lộ nhíu mày, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Một tháng… Hết một tháng thì anh sẽ về, liệu anh còn đến đón cô không?
Trình Diệu Khôn không phát hiện ra Hà Lộ đang thất thần, lực chú ý của anh vẫn đang nằm trên người Diêm Hải.
Mãi đến khi xe đi mất khỏi tầm nhìn trong kính chiếu hậu của Diêm Hải thì mới dời mắt đi.
Diêm Hải nhanh chóng gọi điện, mấy tên phất phơ xung quanh cười cười, cũng chỉ đứng ngoài xem trận, cứ như mình sẽ thật sự tham gia…
Xe đi được hai ba phút, Trình Diệu Khôn bỗng phát hiện Hà Lộ ngồi im thin thít bên cạnh, anh quay đầu nhìn cô một cái.
Bím tóc rơi trước ngực, ánh sáng lập lòe trong xe phản chiếu lên sườn mặt trắng nõn của cô, một bộ dạng lo lắng.
Đúng hơn là… Cả người cô đều như nói rằng mình đang sốt ruột…
“Sao vậy?” Trình Diệu Khôn hỏi.
Hà Lộ phục hồi tinh thần, quay sang nhìn anh, môi hơi hé, không biết phải nói như thế nào.
“Không, không có gì.”
Trình Diệu Khôn nhíu mày: “Trên mặt em đầy tâm sự như thế rồi mà còn nói không?”
“…” Rõ ràng như thế hả?
“Rốt cuộc là làm sao vậy? Có chuyện gì thì phải nói.”
Ngón tay Hà Lộ nắm chặt: “Em, em muốn hỏi anh, anh ở đây một tháng rồi sẽ về sao?”
Trình Diệu Khôn sửng sốt, anh khựng lại một chút rồi cười nhẹ ra tiếng.
“A…” Khóe miệng Hà Lộ cứng lại.
Cô đang rất nghiêm túc hỏi anh đó! Sao lại cười chứ, hơn nữa còn nhìn cô như đồ ngốc…
“Anh, anh nói em có phải bị ngốc rồi không.”
“…” Đúng là cười vì sự ngu ngốc của cô…
“Không lẽ anh nói với mẹ em rằng, chị Lưu, em muốn ở đây mấy tháng. Mẹ em sẽ nói gì? Mấy tháng? Mấy tháng sao không ra ngoài thuê nhà, ở đây làm gì, không thích hợp một chút nào!”
“À…” Hình như cũng đúng!
Trình Diệu Khôn không cười nữa, nhìn thẳng vào cô.
“Hà Lộ, em sợ anh đi mất sao?”
Hà Lộ bị nhìn thấu tâm tư, cô quay đầu đi.
“Em, em nghĩ gia đình và công việc anh đều không ở đây, đến lúc đó sẽ quay về…”
“Không phải đã nói rồi sao? Anh xuất ngũ.” Trình Diệu Khôn nhếch môi, “Và anh cũng đã nói, nơi này cũng khá tốt.”
“…” Trái tim Hà Lộ đập thình thịch.
“Trước kia còn trẻ, tính tình anh ương bướng, thích làm gì thì làm, dễ chọc người khác tức giận. Vào trong kia mấy năm, anh đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều điều, anh không muốn đi đâu nữa.”
Trình Diệu Khôn nói xong, nhìn về phía Hà Lộ.
“Anh bây giờ muốn ở lại đây.”
“Anh, anh nói thật sao?”
“Anh không thích gạt người khác, đương nhiên cũng không thích bị người ta lừa mình.”
Hà Lộ nghe vậy, trợn mắt lên.
Nói cái gì mà không gạt người khác chứ, mẹ cô còn bị lừa thành bộ dạng gì kìa…
Cô cũng thấy được mấy chiếc xe máy của bọn Diêm Hải, vội vàng cúi đầu, chạy nhanh như bay vào trong xe Trình Diệu Khôn.
Sau khi lên xe, cô quay đầu nhìn anh, Trình Diệu Khôn đang nhìn chằm chằm bọn chúng.
Hà Lộ hé môi, chưa kịp nói gì, Trình Diệu Khôn đã thấp giọng cười.
“Em sợ cái gì?”
“A… Em, em không sợ, em thấy mấy người kia lại đến.”
“Ừ, anh cũng thấy.” Trình Diệu Khôn nói, khởi động xe, “Chắc đến tìm em.”
“…” Hà Lộ không biết nói gì, hơi cúi đầu.
Trình Diệu Khôn nhìn cô một cái, cong môi nói: “Không sao đâu, anh ở đây, bọn chúng làm được gì chứ?”
“…” Vậy nếu anh không ở đây thì sao? Sao mà về đây?
Hà Lộ nhíu mày, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Một tháng… Hết một tháng thì anh sẽ về, liệu anh còn đến đón cô không?
Trình Diệu Khôn không phát hiện ra Hà Lộ đang thất thần, lực chú ý của anh vẫn đang nằm trên người Diêm Hải.
Mãi đến khi xe đi mất khỏi tầm nhìn trong kính chiếu hậu của Diêm Hải thì mới dời mắt đi.
Diêm Hải nhanh chóng gọi điện, mấy tên phất phơ xung quanh cười cười, cũng chỉ đứng ngoài xem trận, cứ như mình sẽ thật sự tham gia…
Xe đi được hai ba phút, Trình Diệu Khôn bỗng phát hiện Hà Lộ ngồi im thin thít bên cạnh, anh quay đầu nhìn cô một cái.
Bím tóc rơi trước ngực, ánh sáng lập lòe trong xe phản chiếu lên sườn mặt trắng nõn của cô, một bộ dạng lo lắng.
Đúng hơn là… Cả người cô đều như nói rằng mình đang sốt ruột…
“Sao vậy?” Trình Diệu Khôn hỏi.
Hà Lộ phục hồi tinh thần, quay sang nhìn anh, môi hơi hé, không biết phải nói như thế nào.
“Không, không có gì.”
Trình Diệu Khôn nhíu mày: “Trên mặt em đầy tâm sự như thế rồi mà còn nói không?”
“…” Rõ ràng như thế hả?
“Rốt cuộc là làm sao vậy? Có chuyện gì thì phải nói.”
Ngón tay Hà Lộ nắm chặt: “Em, em muốn hỏi anh, anh ở đây một tháng rồi sẽ về sao?”
Trình Diệu Khôn sửng sốt, anh khựng lại một chút rồi cười nhẹ ra tiếng.
“A…” Khóe miệng Hà Lộ cứng lại.
Cô đang rất nghiêm túc hỏi anh đó! Sao lại cười chứ, hơn nữa còn nhìn cô như đồ ngốc…
“Anh, anh nói em có phải bị ngốc rồi không.”
“…” Đúng là cười vì sự ngu ngốc của cô…
“Không lẽ anh nói với mẹ em rằng, chị Lưu, em muốn ở đây mấy tháng. Mẹ em sẽ nói gì? Mấy tháng? Mấy tháng sao không ra ngoài thuê nhà, ở đây làm gì, không thích hợp một chút nào!”
“À…” Hình như cũng đúng!
Trình Diệu Khôn không cười nữa, nhìn thẳng vào cô.
“Hà Lộ, em sợ anh đi mất sao?”
Hà Lộ bị nhìn thấu tâm tư, cô quay đầu đi.
“Em, em nghĩ gia đình và công việc anh đều không ở đây, đến lúc đó sẽ quay về…”
“Không phải đã nói rồi sao? Anh xuất ngũ.” Trình Diệu Khôn nhếch môi, “Và anh cũng đã nói, nơi này cũng khá tốt.”
“…” Trái tim Hà Lộ đập thình thịch.
“Trước kia còn trẻ, tính tình anh ương bướng, thích làm gì thì làm, dễ chọc người khác tức giận. Vào trong kia mấy năm, anh đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều điều, anh không muốn đi đâu nữa.”
Trình Diệu Khôn nói xong, nhìn về phía Hà Lộ.
“Anh bây giờ muốn ở lại đây.”
“Anh, anh nói thật sao?”
“Anh không thích gạt người khác, đương nhiên cũng không thích bị người ta lừa mình.”
Hà Lộ nghe vậy, trợn mắt lên.
Nói cái gì mà không gạt người khác chứ, mẹ cô còn bị lừa thành bộ dạng gì kìa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook