Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 55: Cô Không Nói Muốn Bị Làm Đâu…
Hà Lộ trở về phòng cũng không trực tiếp ngã xuống giường, mà đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Cô nghiêng người nhìn qua cửa sổ sẽ thấy được của phòng anh đang mở…
Một lúc sau, cô mới thấy Trình Diệu Khôn quay về phòng.
Một tay anh đang đút vào túi quần, hơi cúi đầu, vừa mới đến trước cửa thì đột ngột xoay người lại, nhìn theo hướng cửa sổ phòng Hà Lộ.
Hà Lộ ngẩn người, vội vàng lùi về sau dán lưng lên tường.
Nhưng hai giây sau cô mới phản ứng lại.
Từ góc độ của anh, căn bản là không nhìn đến phòng cô!
Vì thế cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này phòng của anh đã đóng lại…
Cô hơi ảo não dẩu miệng, nằm xuống giường, suy nghĩ về ý chí yếu ớt của mình, đúng là có tật giật mình!
Hà Lộ không duy trì trạng thái rầu rĩ quá lâu, cô nhanh chóng ngủ mất.
Vì mệt mỏi mà Hà Lộ ngủ rất sâu, cho đến khi mẹ Hà kêu cô ra ăn trưa cô mới mơ màng mở mắt dậy, cảm thấy còn mệt mỏi hơn lúc sáng.
Toàn thân mệt mỏi, hai chân run rẩy, cứ như vừa chạy bộ hàng chục cây số. Nhưng may mắn là hoa huyệt không còn đau đớn như ban đầu nữa…
Cô cố ngồi dậy bước vào phòng tắm rửa mặt, đang định cột tóc lên thì chợt nhớ dây buộc của mình vẫn đang nằm trên bồn rửa tay phòng anh.
Cô bỗng nhớ lại hình ảnh mình bị anh ấn ngồi trên bồn, cánh tay anh giữ chặt gáy cô, hai tay xỏ xuyên đến khi cô phun nước.
Tiểu huyệt bỗng nhiên co rút lại, cảm giác chua xót từ bụng dưới truyền lên, hình như có dòng nước gì đang chảy ra.
Cơ thể Hà Lộ cứng lại, không dám cử động, tim đập bình bịch.
Cô… Không phải giống như anh nói sao, vô cùng dâm đãng…
Cô không muốn thừa nhận, Hà Lộ vội vàng lắc đầu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của mẹ Hà.
“Tiểu Muội, Tiểu Muội.”
“Dạ! Chuyện gì vậy ạ?”
“Con làm gì trong đó vậy, ra bưng đồ ăn đi.”
“Con ra liền!”
Hà Lộ cũng không cột tóc lên nữa, vội vàng ra khỏi phòng.
Mẹ Hà đang trong phòng bếp nấu canh.
Bà quay lại, nhìn lên người Hà Lộ, chỉ lên dĩa đồ xào, sau đó nhìn chăm chú lên mặt cô.
Hà Lộ bị mẹ nhìn bỗng nhiên hoảng loạn, tim cô đập nhanh, khẽ cúi đầu xuống.
“Mặt con sao thế? Ngủ đến sưng mặt rồi hả?”
“Có, có sao?”
“Mắt sưng, miệng cũng sưng.”
“À… Chắc là bị muỗi cắn rồi, tối hôm qua ngủ con bị ngứa, nên lấy tay gãi… Làm cả đêm không ngủ ngon…”
“Sao không đốt nhang muỗi?”
“Con không để trong phòng.”
Mẹ Hà chán nản: “Sao không vào phòng mẹ lấy? Thiệt tình!”
“Lúc đó trễ rồi, con sợ mẹ đang ngủ.” Hà Lộ cũng không ngẩng mặt lên, liền bưng hai dĩa đồ ăn ra ngoài, “Con mang đồ ăn ra đây.”
“Lát nữa cột tóc lên, để đầu tóc bù xù vậy không lịch sự chút nào.”
“Vâng.” Hà Lộ trả lời, vội vàng đi ra khỏi phòng bếp, sau đó mới cảm thấy kỳ kỳ.
Chỉ là mẹ con ăn cơm, sao tự nhiên hôm nay mới cần lịch sự?
Hà Lộ không hiểu được, bưng đồ ăn ra ngoài sảnh, sau đó thấy Trình Diệu Khôn đang ngồi trong cái lều gỗ kia hưởng gió quạt, anh cũng quay sang nhìn cô…
Cô dừng bước chân lại, sững sờ tại chỗ. Khóe môi Trình Diệu Khôn nhếch lên, vẫy vẫy tay kêu cô lại.
Cô nghiêng người nhìn qua cửa sổ sẽ thấy được của phòng anh đang mở…
Một lúc sau, cô mới thấy Trình Diệu Khôn quay về phòng.
Một tay anh đang đút vào túi quần, hơi cúi đầu, vừa mới đến trước cửa thì đột ngột xoay người lại, nhìn theo hướng cửa sổ phòng Hà Lộ.
Hà Lộ ngẩn người, vội vàng lùi về sau dán lưng lên tường.
Nhưng hai giây sau cô mới phản ứng lại.
Từ góc độ của anh, căn bản là không nhìn đến phòng cô!
Vì thế cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này phòng của anh đã đóng lại…
Cô hơi ảo não dẩu miệng, nằm xuống giường, suy nghĩ về ý chí yếu ớt của mình, đúng là có tật giật mình!
Hà Lộ không duy trì trạng thái rầu rĩ quá lâu, cô nhanh chóng ngủ mất.
Vì mệt mỏi mà Hà Lộ ngủ rất sâu, cho đến khi mẹ Hà kêu cô ra ăn trưa cô mới mơ màng mở mắt dậy, cảm thấy còn mệt mỏi hơn lúc sáng.
Toàn thân mệt mỏi, hai chân run rẩy, cứ như vừa chạy bộ hàng chục cây số. Nhưng may mắn là hoa huyệt không còn đau đớn như ban đầu nữa…
Cô cố ngồi dậy bước vào phòng tắm rửa mặt, đang định cột tóc lên thì chợt nhớ dây buộc của mình vẫn đang nằm trên bồn rửa tay phòng anh.
Cô bỗng nhớ lại hình ảnh mình bị anh ấn ngồi trên bồn, cánh tay anh giữ chặt gáy cô, hai tay xỏ xuyên đến khi cô phun nước.
Tiểu huyệt bỗng nhiên co rút lại, cảm giác chua xót từ bụng dưới truyền lên, hình như có dòng nước gì đang chảy ra.
Cơ thể Hà Lộ cứng lại, không dám cử động, tim đập bình bịch.
Cô… Không phải giống như anh nói sao, vô cùng dâm đãng…
Cô không muốn thừa nhận, Hà Lộ vội vàng lắc đầu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của mẹ Hà.
“Tiểu Muội, Tiểu Muội.”
“Dạ! Chuyện gì vậy ạ?”
“Con làm gì trong đó vậy, ra bưng đồ ăn đi.”
“Con ra liền!”
Hà Lộ cũng không cột tóc lên nữa, vội vàng ra khỏi phòng.
Mẹ Hà đang trong phòng bếp nấu canh.
Bà quay lại, nhìn lên người Hà Lộ, chỉ lên dĩa đồ xào, sau đó nhìn chăm chú lên mặt cô.
Hà Lộ bị mẹ nhìn bỗng nhiên hoảng loạn, tim cô đập nhanh, khẽ cúi đầu xuống.
“Mặt con sao thế? Ngủ đến sưng mặt rồi hả?”
“Có, có sao?”
“Mắt sưng, miệng cũng sưng.”
“À… Chắc là bị muỗi cắn rồi, tối hôm qua ngủ con bị ngứa, nên lấy tay gãi… Làm cả đêm không ngủ ngon…”
“Sao không đốt nhang muỗi?”
“Con không để trong phòng.”
Mẹ Hà chán nản: “Sao không vào phòng mẹ lấy? Thiệt tình!”
“Lúc đó trễ rồi, con sợ mẹ đang ngủ.” Hà Lộ cũng không ngẩng mặt lên, liền bưng hai dĩa đồ ăn ra ngoài, “Con mang đồ ăn ra đây.”
“Lát nữa cột tóc lên, để đầu tóc bù xù vậy không lịch sự chút nào.”
“Vâng.” Hà Lộ trả lời, vội vàng đi ra khỏi phòng bếp, sau đó mới cảm thấy kỳ kỳ.
Chỉ là mẹ con ăn cơm, sao tự nhiên hôm nay mới cần lịch sự?
Hà Lộ không hiểu được, bưng đồ ăn ra ngoài sảnh, sau đó thấy Trình Diệu Khôn đang ngồi trong cái lều gỗ kia hưởng gió quạt, anh cũng quay sang nhìn cô…
Cô dừng bước chân lại, sững sờ tại chỗ. Khóe môi Trình Diệu Khôn nhếch lên, vẫy vẫy tay kêu cô lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook