Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 56: Anh Cố Tình
Người Hà Lộ cứng đờ, trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt.
“Anh muốn ăn cơm ở đây à?” Cô đặt đồ ăn lên bàn gỗ hỏi.
“Không cho sao?”
“Đương nhiên không phải…”
“Vậy còn hỏi làm gì.”
“Em tò mò hỏi thôi…” Hà Lộ thấp giọng nói.
“À.” Trình Diệu Khôn cười, anh nâng tay rít một hơi, “Buổi sáng anh ngủ lại không được, đi ra ngoài dạo sẵn mua được hai trái sầu riêng, biết mẹ em thích ăn nên mua tặng một cái. Sau đó mẹ em mời anh ăn cơm.”
“…” Có đúng là sẵn tiện mua cho không?
Không đúng, sao anh biết được mẹ thích ăn sầu riêng cơ chứ…
Hà Lộ không biết rằng, Trình Diệu Khôn sáng sớm đã gọi Đỗ Khải cùng đi xuống phố mua đồ, sẵn tiện hỏi thăm chút tin tức.
Muốn Đỗ Khải nói ra cũng dễ, làm bộ tò mò một chút rồi hỏi cậu. Sau hai ngày ở đây, anh chỉ có mẹ con Hà Lộ, nhưng không thấy ba, Đỗ Khải kể rằng lúc Hà Lộ 6 tuổi thì ba mất, mẹ Hà một mình gồng gánh cả nhà, từ một hàng quán nước vỉa hè giờ đã xây được một cái nhà nghỉ.
Trong đó, cậu còn kể những chuyện lúc Hà Lộ còn nhỏ, đồng thời kể luôn sở thích của mẹ Hà.
Trình Diệu Khôn nhìn cô, hơi nâng khóe môi, “Đúng rồi, anh đã hỏi mẹ em.”
“Hỏi mẹ cái gì?”
“Hỏi hôm nay mẹ em có đi chơi mạt chược không.”
Trái tim Hà Lộ đập nhanh: “Mẹ, mẹ nói sao?”
“Nói có, đã hẹn bạn rồi, ăn xong liền đi.”
Hà Lộ biết mẹ mình sẽ đi chơi mạt chược, cô không cần phải đi ra ngoài với anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là… Sao anh vẫn cười kỳ quái thế kia…
Cô nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Buổi tối em cũng chưa chắc đi được, còn phải…”
“Không cần.” Trình Diệu Khôn cắt lời cô, “Không ra cũng không sao.”
!!!
Sao tự nhiên anh dễ dãi như vậy? Buổi sáng còn nhìn có vẻ khó chịu mà?!
Cô ôm một bụng khó hiểu, bỗng lông tơ dựng lên, cảm giác không ổn tràn ngập lên cơ thể.
Không biết vì sao nữa…
Cô gái nhỏ không giỏi che dấu cảm xúc, trên mặt hiện lên các biểu cảm khác nhau.
Trình Diệu Khôn vui vẻ ngắm nhìn, trên mặt đầy ý cười hài hòa, “Lấy giúp anh chai bia nhé? Lạnh.”
“Để em đi lấy.” Hà Lộ xoay người đi đến tủ lạnh.
Trình Diệu Khôn hé môi, hơi đá hàm dưới, nhìn bóng dáng của cô khẽ cười như không cười.
Lúc ăn cơm, Hà Lộ vẫn cúi đầu yên lặng không nói gì, nghe Trình Diệu Khôn và mẹ nói chuyện phiếm với nhau.
Mẹ Hà nói muốn đến nhà bạn chơi mạt chược, Trình Diệu Khôn cũng nói muốn ra ngoài đi dạo, sẵn tiện đưa mẹ Hà đi.
Mẹ Hà cười không khép miệng, khách khí xua tay nói không cần.
Trình Diệu Khôn cũng cười, nói đừng khách sáo, chỉ là thuận đường, không rắc rối.
Ăn cơm xong, Hà Lộ rửa chén, mẹ Hà cũng chuẩn bị xong xuôi, sau đó cùng Trình Diệu Khôn đi ra ngoài.
Nhìn hai người vừa cười nói vừa đi ra ngoài, Hà Lộ nhíu mày, đáy lòng xuất hiện một tia mất mát, cảm thấy có gì đó không đúng, có vẻ bản thân hơi đa nghi.
Nhưng khi cô rửa chén xong rồi trở về phòng, hơn mười phút sau bỗng nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Anh muốn ăn cơm ở đây à?” Cô đặt đồ ăn lên bàn gỗ hỏi.
“Không cho sao?”
“Đương nhiên không phải…”
“Vậy còn hỏi làm gì.”
“Em tò mò hỏi thôi…” Hà Lộ thấp giọng nói.
“À.” Trình Diệu Khôn cười, anh nâng tay rít một hơi, “Buổi sáng anh ngủ lại không được, đi ra ngoài dạo sẵn mua được hai trái sầu riêng, biết mẹ em thích ăn nên mua tặng một cái. Sau đó mẹ em mời anh ăn cơm.”
“…” Có đúng là sẵn tiện mua cho không?
Không đúng, sao anh biết được mẹ thích ăn sầu riêng cơ chứ…
Hà Lộ không biết rằng, Trình Diệu Khôn sáng sớm đã gọi Đỗ Khải cùng đi xuống phố mua đồ, sẵn tiện hỏi thăm chút tin tức.
Muốn Đỗ Khải nói ra cũng dễ, làm bộ tò mò một chút rồi hỏi cậu. Sau hai ngày ở đây, anh chỉ có mẹ con Hà Lộ, nhưng không thấy ba, Đỗ Khải kể rằng lúc Hà Lộ 6 tuổi thì ba mất, mẹ Hà một mình gồng gánh cả nhà, từ một hàng quán nước vỉa hè giờ đã xây được một cái nhà nghỉ.
Trong đó, cậu còn kể những chuyện lúc Hà Lộ còn nhỏ, đồng thời kể luôn sở thích của mẹ Hà.
Trình Diệu Khôn nhìn cô, hơi nâng khóe môi, “Đúng rồi, anh đã hỏi mẹ em.”
“Hỏi mẹ cái gì?”
“Hỏi hôm nay mẹ em có đi chơi mạt chược không.”
Trái tim Hà Lộ đập nhanh: “Mẹ, mẹ nói sao?”
“Nói có, đã hẹn bạn rồi, ăn xong liền đi.”
Hà Lộ biết mẹ mình sẽ đi chơi mạt chược, cô không cần phải đi ra ngoài với anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là… Sao anh vẫn cười kỳ quái thế kia…
Cô nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Buổi tối em cũng chưa chắc đi được, còn phải…”
“Không cần.” Trình Diệu Khôn cắt lời cô, “Không ra cũng không sao.”
!!!
Sao tự nhiên anh dễ dãi như vậy? Buổi sáng còn nhìn có vẻ khó chịu mà?!
Cô ôm một bụng khó hiểu, bỗng lông tơ dựng lên, cảm giác không ổn tràn ngập lên cơ thể.
Không biết vì sao nữa…
Cô gái nhỏ không giỏi che dấu cảm xúc, trên mặt hiện lên các biểu cảm khác nhau.
Trình Diệu Khôn vui vẻ ngắm nhìn, trên mặt đầy ý cười hài hòa, “Lấy giúp anh chai bia nhé? Lạnh.”
“Để em đi lấy.” Hà Lộ xoay người đi đến tủ lạnh.
Trình Diệu Khôn hé môi, hơi đá hàm dưới, nhìn bóng dáng của cô khẽ cười như không cười.
Lúc ăn cơm, Hà Lộ vẫn cúi đầu yên lặng không nói gì, nghe Trình Diệu Khôn và mẹ nói chuyện phiếm với nhau.
Mẹ Hà nói muốn đến nhà bạn chơi mạt chược, Trình Diệu Khôn cũng nói muốn ra ngoài đi dạo, sẵn tiện đưa mẹ Hà đi.
Mẹ Hà cười không khép miệng, khách khí xua tay nói không cần.
Trình Diệu Khôn cũng cười, nói đừng khách sáo, chỉ là thuận đường, không rắc rối.
Ăn cơm xong, Hà Lộ rửa chén, mẹ Hà cũng chuẩn bị xong xuôi, sau đó cùng Trình Diệu Khôn đi ra ngoài.
Nhìn hai người vừa cười nói vừa đi ra ngoài, Hà Lộ nhíu mày, đáy lòng xuất hiện một tia mất mát, cảm thấy có gì đó không đúng, có vẻ bản thân hơi đa nghi.
Nhưng khi cô rửa chén xong rồi trở về phòng, hơn mười phút sau bỗng nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook