Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 51: Tôi Ở Đâu Liên Quan Gì Tới Cô?
Lý Tư Mục kia có rất nhiều trò, bản thân Trình Diệu Khôn rất rõ điều này, anh không muốn vì cô ta mà ảnh hưởng đến mối quan hệ với Tiểu Muội.
Trình Diệu Khôn ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào sân rồi ngồi lên một cái ghế dài. Anh lấy di động ra gọi cho Lý Tư Mục.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì có người nghe, cứ như đối phương luôn đợi cuộc gọi từ anh.
“Diệu Khôn?!”
Âm thanh bên kia kích động, Trình Diệu Khôn càng nhăn mày lại.
Anh cắn đầu điếu thuốc nói : “Lý Tư Mục, cô muốn gì?”
“Em muốn gì? Em muốn biết anh đang ở đâu?”
“Chúng ta chia tay rồi, tôi ở đâu liên quan gì tới cô?”
“Chỉ có mình anh nói chia tay! Em không đồng ý!” Lý Tư Mục kích động hét lên.
Trình Diệu Khôn cảm thấy buồn cười, anh trầm giọng cười khinh bỉ.
“Sao cô không đồng ý?”
“Em đã đợi anh ba năm!”
Anh gật đầu: “Đúng, đợi ba năm, sẵn tiện ngủ cùng hai người bạn của tôi, cô cũng tốt nhỉ.”
Lý Tư Mục bên kia ngẩn người ra, cô ta im lặng trong chốc lát.
Trình Diệu Khôn cũng khôi nói gì nữa, đưa tay lên rít một hơi thuốc, chờ cô ta mở lời.
Nửa ngày sau, Lý Tư Mục mới nói tiếp: “Ai nói với anh?”
“Ai nói quan trọng lắm sao? Hay cô nghĩ không ai nói thì tôi sẽ không biết?”
“Em, nhưng em thật sự yêu anh, em không thể nào sống thiếu anh được…” Giọng cô ta nức nở.
Yêu anh nhưng lại ngủ với anh em của anh, đã thế còn chơi 3P*?!
(*) 3P: Threesome, làm một lúc với 2 người
Nếu lấy lý do vì anh vào tù, không chịu nổi hiu quạnh nên mới hồ đồ phạm sai trái, anh cũng sẽ không quá để ý.
Vấn đề là chơi 3P, còn là với bạn anh, cái sừng này cũng cao đấy!
Trên đầu anh là cái thảo nguyên Hulunbuir sao!
“Lý Tư Mục, dù sao tôi cũng từng quen cô, tôi cũng không muốn nói lời quá khó nghe, bây giờ chia tay trong êm đẹp không được à? Ít nhất sau này gặp mặt còn không ngại nói ra hai chữ xin chào đúng không?”
“Diệu Khôn… Anh đừng như vậy… Lúc đó não em suy nghĩ hồ đồ, sau này em sẽ không gặp bọn họ nữa, em không thể không có anh…”
Lý Tư Mục khóc lóc nói, âm thanh cũng không quá đáng thương, cô ta biết Trình Diệu Khôn sẽ mềm lòng.
Trình Diệu Khôn đúng là không muốn thấy phụ nữ khóc, nhưng đó là chuyện của trước kia.
Đợi Lý Tư Mục khóc lóc xong một hồi, anh hít sâu điếu thuốc, đứng dậy vứt xuống đất rồi dẫm lên.
“Anh em họ Phong cũng yêu cô lắm đó, cũng không thể sống thiếu cô. Mấy người tự giải quyết với nhau đi.”
Trình Diệu Khôn nói xong, sau đó tắt điện thoại, đưa số cô ta vào danh sách đen.
Anh cảm thấy mình đã nói chuyện rõ ràng, cũng đã giải thích đủ, Lý Tư Mục nên tự cắt hết mọi hy vọng trên người anh đi.
Nhưng Lý Tư Mục bên kia bị cúp điện thoại, vội vàng gọi lại nhưng không được. Cô ta phát hiện anh đã cho mình vào danh sách đen, giận đến phát run.
Tay cô ta run lên, mở Wechat ra, phát hiện anh cũng đã chặn cô trên Wechat. Cô ta nắm chặt tay, ném di động vào tường.
‘Rầm—’ một tiếng vang lên, điện thoại rơi xuống trên thảm.
Lý Tư Mục thở dốc nhìn màn hình vỡ nát của di động.
Một lúc sau, cô ta nhíu mày, vội vàng nhặt điện thoại lên, phát hiện nó đã bị hỏng.
“Mẹ kiếp!” Cô ta thấp giọng chửi thề, đi đến đầu giường lấy một chiếc điện thoại khác ra gọi cho Lý Phong (*).
(*) Ở đây tác giả ghi Trần Phong nhưng không hiểu sao cuối truyện đổi thành Lý Phong, nên mình sẽ để thành Lý Phong luôn
Anh muốn trốn sao! Cô ta không tin không thể tìm thấy anh!
Trình Diệu Khôn ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào sân rồi ngồi lên một cái ghế dài. Anh lấy di động ra gọi cho Lý Tư Mục.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì có người nghe, cứ như đối phương luôn đợi cuộc gọi từ anh.
“Diệu Khôn?!”
Âm thanh bên kia kích động, Trình Diệu Khôn càng nhăn mày lại.
Anh cắn đầu điếu thuốc nói : “Lý Tư Mục, cô muốn gì?”
“Em muốn gì? Em muốn biết anh đang ở đâu?”
“Chúng ta chia tay rồi, tôi ở đâu liên quan gì tới cô?”
“Chỉ có mình anh nói chia tay! Em không đồng ý!” Lý Tư Mục kích động hét lên.
Trình Diệu Khôn cảm thấy buồn cười, anh trầm giọng cười khinh bỉ.
“Sao cô không đồng ý?”
“Em đã đợi anh ba năm!”
Anh gật đầu: “Đúng, đợi ba năm, sẵn tiện ngủ cùng hai người bạn của tôi, cô cũng tốt nhỉ.”
Lý Tư Mục bên kia ngẩn người ra, cô ta im lặng trong chốc lát.
Trình Diệu Khôn cũng khôi nói gì nữa, đưa tay lên rít một hơi thuốc, chờ cô ta mở lời.
Nửa ngày sau, Lý Tư Mục mới nói tiếp: “Ai nói với anh?”
“Ai nói quan trọng lắm sao? Hay cô nghĩ không ai nói thì tôi sẽ không biết?”
“Em, nhưng em thật sự yêu anh, em không thể nào sống thiếu anh được…” Giọng cô ta nức nở.
Yêu anh nhưng lại ngủ với anh em của anh, đã thế còn chơi 3P*?!
(*) 3P: Threesome, làm một lúc với 2 người
Nếu lấy lý do vì anh vào tù, không chịu nổi hiu quạnh nên mới hồ đồ phạm sai trái, anh cũng sẽ không quá để ý.
Vấn đề là chơi 3P, còn là với bạn anh, cái sừng này cũng cao đấy!
Trên đầu anh là cái thảo nguyên Hulunbuir sao!
“Lý Tư Mục, dù sao tôi cũng từng quen cô, tôi cũng không muốn nói lời quá khó nghe, bây giờ chia tay trong êm đẹp không được à? Ít nhất sau này gặp mặt còn không ngại nói ra hai chữ xin chào đúng không?”
“Diệu Khôn… Anh đừng như vậy… Lúc đó não em suy nghĩ hồ đồ, sau này em sẽ không gặp bọn họ nữa, em không thể không có anh…”
Lý Tư Mục khóc lóc nói, âm thanh cũng không quá đáng thương, cô ta biết Trình Diệu Khôn sẽ mềm lòng.
Trình Diệu Khôn đúng là không muốn thấy phụ nữ khóc, nhưng đó là chuyện của trước kia.
Đợi Lý Tư Mục khóc lóc xong một hồi, anh hít sâu điếu thuốc, đứng dậy vứt xuống đất rồi dẫm lên.
“Anh em họ Phong cũng yêu cô lắm đó, cũng không thể sống thiếu cô. Mấy người tự giải quyết với nhau đi.”
Trình Diệu Khôn nói xong, sau đó tắt điện thoại, đưa số cô ta vào danh sách đen.
Anh cảm thấy mình đã nói chuyện rõ ràng, cũng đã giải thích đủ, Lý Tư Mục nên tự cắt hết mọi hy vọng trên người anh đi.
Nhưng Lý Tư Mục bên kia bị cúp điện thoại, vội vàng gọi lại nhưng không được. Cô ta phát hiện anh đã cho mình vào danh sách đen, giận đến phát run.
Tay cô ta run lên, mở Wechat ra, phát hiện anh cũng đã chặn cô trên Wechat. Cô ta nắm chặt tay, ném di động vào tường.
‘Rầm—’ một tiếng vang lên, điện thoại rơi xuống trên thảm.
Lý Tư Mục thở dốc nhìn màn hình vỡ nát của di động.
Một lúc sau, cô ta nhíu mày, vội vàng nhặt điện thoại lên, phát hiện nó đã bị hỏng.
“Mẹ kiếp!” Cô ta thấp giọng chửi thề, đi đến đầu giường lấy một chiếc điện thoại khác ra gọi cho Lý Phong (*).
(*) Ở đây tác giả ghi Trần Phong nhưng không hiểu sao cuối truyện đổi thành Lý Phong, nên mình sẽ để thành Lý Phong luôn
Anh muốn trốn sao! Cô ta không tin không thể tìm thấy anh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook