Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 120: Thu Hoạch Không Nhỏ
Tim Hà Lộ lỡ một nhịp, cô chớp mắt: “Biết cái gì?”
Trình Diệu Khôn nở nụ cười: “Không ngờ em vẫn còn giữ được bình tĩnh đấy.”
“…” Cô đang hoảng muốn chết, chỗ nào mà bình tĩnh chứ!
“Mẹ em hỏi anh, lúc nào cũng đưa đón em, làm phiền anh rồi.”
“…Sau đó thì?”
“Sau đó anh nói không cần khách sáo, bà đột nhiên hỏi anh, có phải anh có ý tứ gì với em không.”
Vãi! Mẹ cô trực tiếp hỏi sao?!
Trình Diệu Khôn quay đầu xe, rồi mới nhìn sang Hà Lộ đang trợn mắt há mồm.
“Anh trực tiếp thừa nhận, nói đúng là có ý tứ riêng.”
“…” Một người dám hỏi, một người dám trả lời…
“Mẹ em nói, tuy ở đây không ít cô gái kết hôn sớm, thậm chí bằng tuổi em cũng có. Nhưng bà không muốn em như vậy, vẫn mong em học tập thật tốt.”
Hà Lộ không biết nói gì, nóng mặt cúi đầu.
Trình Diệu Khôn quay mặt lại, dẫm chân ga phóng xe ra khỏi đường hẻm: “Anh nói bà yên tâm, kết hôn xong vẫn có thể đi học đại học, hơn nữa muốn kết hôn cũng phải đợi em 20 tuổi.”
“Á —” Hà Lộ đang cúi đầu không nhịn được lên tiếng.
“Em a cái gì?”
“Anh, anh nói cái gì vậy! Cái gì mà, kết, kết hôn hay không chứ…”
Trình Diệu Khôn trực tiếp nhìn cô: “Lời mẹ nói em nghe không hiểu sao? Đầu tiên là kết hôn, sau đó sinh con, rồi mới tiếp tục đi học. Rõ ràng là muốn nói với anh, có ý tứ cũng được thôi, nhưng phải lấy kết hôn làm mục đích chính.”
“…” Này, này, sao có thể nói như vậy được chứ?!
Hà Lộ lần nữa trợn mắt há mồm.
“Sau khi mẹ em nghe anh nói kết hôn xong vẫn được đi học, bà hứng khởi hỏi anh có thật không, anh liền ở lại giải thích cho mẹ em nghe.”
“Nên anh mới ra lâu vậy sao?”
“Chỉ giải thích mẹ em nghe thì sao lâu như vậy được? Mẹ em nghe xong thì kể rằng ba em mất sớm, bà một mình nuôi em cũng không dễ dàng gì. Hy vọng sau này em gả được vào nhà nào tốt một chút thì mới đỡ vất vả.”
“…”
“Rồi anh phải cho mẹ em xem gia cảnh của anh với một ít tiền tiết kiệm đang có.”
“Phụt —” Miệng Hà Lộ như ngậm một búng máu.
Trình Diệu Khôn cười: “Em đừng sốc như vậy, mẹ em thấy anh rất có thành ý, cũng không nói gì nữa, chắc cũng không phản đối đâu. Chỉ muốn xem làm sao anh theo đuổi em thôi.”
“…” Theo đuổi gì nữa chứ, ngủ cũng ngủ rồi!
“Về sau anh có thể đưa đón em đi học thoải mái rồi, không cần kiếm cớ nữa, đường đường chính chính mang em ra ngoài chơi.”
Tâm tình Trình Diệu Khôn rất tốt, khóe môi không nhịn được cong lên, cảm giác hôm nay rất có lời.
Được chơi tiểu bức, được mẹ vợ tương lai đồng ý…
Anh lấy gói thuốc ra, bật lửa châm một điếu.
Hà Lộ nghiêng đầu thấy anh đang muốn hút thuốc, ngọn lửa mờ nhạt ẩn hiện lập lòe ánh sáng lên khuôn mặt anh, có hơi kỳ lạ… Cảm giác không chân thật…
Suy cho cùng tới bây giờ, cô thấy chuyện này như một giấc mơ.
Biết anh chưa đến hai ngày, liền ngủ cùng nhau. Qua mấy ngày nữa, anh cùng mẹ đã bàn bạc tới chuyện kết hôn…
“Đúng rồi, em có muốn mua gì không?” Trình Diệu Khôn vừa nói vừa nhả ra ngụm khói.
Hà Lộ lắc đầu: “Không ạ.”
Anh quay đầu nhìn Hà Lộ, trên người mặc một chiếc in hình thỏ trắng, sau đó mới quay mặt nhìn đường đi.
“Đi mua quần áo đi.”
“…Anh chê đồ em xấu à?”
“Đương nhiên là không, đi mua thêm đồ thì lúc trở về gặp mẹ, em có thể nói thay đồ mới, mẹ em cũng không rảnh xem từng túi đồ của em đâu.”
“…” Cô có chút không tin vào chuyện này lắm.
Trình Diệu Khôn nở nụ cười: “Không ngờ em vẫn còn giữ được bình tĩnh đấy.”
“…” Cô đang hoảng muốn chết, chỗ nào mà bình tĩnh chứ!
“Mẹ em hỏi anh, lúc nào cũng đưa đón em, làm phiền anh rồi.”
“…Sau đó thì?”
“Sau đó anh nói không cần khách sáo, bà đột nhiên hỏi anh, có phải anh có ý tứ gì với em không.”
Vãi! Mẹ cô trực tiếp hỏi sao?!
Trình Diệu Khôn quay đầu xe, rồi mới nhìn sang Hà Lộ đang trợn mắt há mồm.
“Anh trực tiếp thừa nhận, nói đúng là có ý tứ riêng.”
“…” Một người dám hỏi, một người dám trả lời…
“Mẹ em nói, tuy ở đây không ít cô gái kết hôn sớm, thậm chí bằng tuổi em cũng có. Nhưng bà không muốn em như vậy, vẫn mong em học tập thật tốt.”
Hà Lộ không biết nói gì, nóng mặt cúi đầu.
Trình Diệu Khôn quay mặt lại, dẫm chân ga phóng xe ra khỏi đường hẻm: “Anh nói bà yên tâm, kết hôn xong vẫn có thể đi học đại học, hơn nữa muốn kết hôn cũng phải đợi em 20 tuổi.”
“Á —” Hà Lộ đang cúi đầu không nhịn được lên tiếng.
“Em a cái gì?”
“Anh, anh nói cái gì vậy! Cái gì mà, kết, kết hôn hay không chứ…”
Trình Diệu Khôn trực tiếp nhìn cô: “Lời mẹ nói em nghe không hiểu sao? Đầu tiên là kết hôn, sau đó sinh con, rồi mới tiếp tục đi học. Rõ ràng là muốn nói với anh, có ý tứ cũng được thôi, nhưng phải lấy kết hôn làm mục đích chính.”
“…” Này, này, sao có thể nói như vậy được chứ?!
Hà Lộ lần nữa trợn mắt há mồm.
“Sau khi mẹ em nghe anh nói kết hôn xong vẫn được đi học, bà hứng khởi hỏi anh có thật không, anh liền ở lại giải thích cho mẹ em nghe.”
“Nên anh mới ra lâu vậy sao?”
“Chỉ giải thích mẹ em nghe thì sao lâu như vậy được? Mẹ em nghe xong thì kể rằng ba em mất sớm, bà một mình nuôi em cũng không dễ dàng gì. Hy vọng sau này em gả được vào nhà nào tốt một chút thì mới đỡ vất vả.”
“…”
“Rồi anh phải cho mẹ em xem gia cảnh của anh với một ít tiền tiết kiệm đang có.”
“Phụt —” Miệng Hà Lộ như ngậm một búng máu.
Trình Diệu Khôn cười: “Em đừng sốc như vậy, mẹ em thấy anh rất có thành ý, cũng không nói gì nữa, chắc cũng không phản đối đâu. Chỉ muốn xem làm sao anh theo đuổi em thôi.”
“…” Theo đuổi gì nữa chứ, ngủ cũng ngủ rồi!
“Về sau anh có thể đưa đón em đi học thoải mái rồi, không cần kiếm cớ nữa, đường đường chính chính mang em ra ngoài chơi.”
Tâm tình Trình Diệu Khôn rất tốt, khóe môi không nhịn được cong lên, cảm giác hôm nay rất có lời.
Được chơi tiểu bức, được mẹ vợ tương lai đồng ý…
Anh lấy gói thuốc ra, bật lửa châm một điếu.
Hà Lộ nghiêng đầu thấy anh đang muốn hút thuốc, ngọn lửa mờ nhạt ẩn hiện lập lòe ánh sáng lên khuôn mặt anh, có hơi kỳ lạ… Cảm giác không chân thật…
Suy cho cùng tới bây giờ, cô thấy chuyện này như một giấc mơ.
Biết anh chưa đến hai ngày, liền ngủ cùng nhau. Qua mấy ngày nữa, anh cùng mẹ đã bàn bạc tới chuyện kết hôn…
“Đúng rồi, em có muốn mua gì không?” Trình Diệu Khôn vừa nói vừa nhả ra ngụm khói.
Hà Lộ lắc đầu: “Không ạ.”
Anh quay đầu nhìn Hà Lộ, trên người mặc một chiếc in hình thỏ trắng, sau đó mới quay mặt nhìn đường đi.
“Đi mua quần áo đi.”
“…Anh chê đồ em xấu à?”
“Đương nhiên là không, đi mua thêm đồ thì lúc trở về gặp mẹ, em có thể nói thay đồ mới, mẹ em cũng không rảnh xem từng túi đồ của em đâu.”
“…” Cô có chút không tin vào chuyện này lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook