Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 119: Mẹ Em Biết Rồi
Mẹ Hà ngẩng đầu thấy Trình Diệu Khôn, bà bất ngờ.
“Là Tiểu Trình à?”
“Chị Lưu.” Trình Diệu Khôn vẫn đứng trước cửa chưa tiến vào.
“Không phải cậu đang đi với Đỗ Khải à? Sao về rồi?”
“Vừa đến thì bị bọn nó vô tình đổ rượu lên quần nên em trở về thay đồ.” Trình Diệu Khôn cong môi, mặt không đổi tim không đập nói.
“À… Thì ra là vậy.” Mẹ Hà cười.
Trình Diệu Khôn cũng cười: “Đúng rồi chị Lưu, hồi chiều lúc đang tắm, hình như máy nước nóng bị hư, không có nước chảy ra.”
“Hả? Không chảy nước?”
“Vâng, chị xem giúp em được không?”
“Được được!” Mẹ Hà đứng dậy khỏi ghế dựa vòng ra ngoài.
Trình Diệu Khôn đứng ở cửa liền lùi ra hai bước, đi theo sau mẹ Hà cách khoảng ba bước chân rồi đi đến khu nhà đằng sau.
Hà Lộ đang đứng sau cửa nghe tiếng nói xa dần, cô đi vào nhìn xung quanh, thấy mẹ và Trình Diệu Khôn đã đi đến khúc ngoặt bên dãy nhà sau, trong lòng nhẹ nhõm thở phào.
Vậy mà còn không biết xấu hổ nói anh không lừa người khác, cũng không thích người khác lừa mình.
Nhìn xem… Mẹ cô bị anh lừa thành dạng gì rồi!
Hà Lộ nhìn hai người biến mất ở ngã rẽ, vội vàng tiến vào trong, tay chân nhẹ nhàng đi về phòng.
Cô không dám bật đèn, may là rèm cửa không đóng, có chút ánh sáng lọt vào.
Cô tìm quần áo trong tủ rồi ôm vào nhà vệ sinh.
Phía dưới dính dính khó chịu, Hà Lộ rửa sạch mới mặc quần áo vào, cô vẫn luôn chú ý đến thông báo di động đặt trên bồn rửa tay.
Đến khi cô chuẩn bị xong, thậm chí còn cẩn thận giấu đồ dơ đi nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy tin nhắn tới.
Dù không làm gì, nhưng trong phòng yên ắng như vậy, Hà Lộ bắt đầu hoảng hốt.
Cô đứng ngồi không yên, đi đến trước cửa sổ nhìn về phía phòng Trình Diệu Khôn, thấy cửa phòng anh mở ra, bên trong vẫn sáng đèn.
Hà Lộ biết rõ, nước nóng trong phòng anh không có vấn đề gì cả, nên hai người cũng nhanh chóng đi ra… Nhưng anh làm gì mà nói chuyện với mẹ lâu vậy chứ?
Hà Lộ đang chìm vào dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên tin nhắn tới.
Cô vội vàng mở lên xem, chỉ có một câu ngắn gọn.
‘Yên tâm ra xe chờ anh’
Ra xe chờ anh?
Trong lòng cô dấy nghi ngờ, nhưng vẫn cất điện thoại vào túi quần rồi ra khỏi phòng.
Cô nhanh chóng chạy ra sân, mở cửa ghế phụ rồi vào xe. Hà Lộ nôn nóng đợi chờ anh trở lại.
Mười phút trôi qua, cô mới thấy có bóng người từ cửa đi đến.
Cô lo lắng, sợ rằng mẹ gây khó dễ cho anh, cô khom lưng cúi đầu, cố thấp người xuống cửa xe.
Tiếng bước chân càng gần, cửa xe bị mở ra.
Trình Diệu Khôn thấy Hà Lộ khom người núp dưới ghế, anh thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lúc đi ra, anh thấy trên xe không có người, còn tưởng cô không đọc được tin nhắn nên chưa ra xe, không ngờ…
“Em làm gì vậy?” Anh đè nén ý cười trong lòng.
Mặt Hà Lộ nóng lên, cố ý làm lơ câu nói của anh: “Mẹ em đâu?”
“Vẫn đang ngồi ở quầy tính sổ.” Trình Diệu Khôn nói, lên xe rồi đóng cửa lại.
Hà Lộ nghe vậy, cảm giác lo lắng cũng dần biến mất, thoải mái dựa lên lưng ghế.
“Sao anh ra lâu vậy?” Hà Lộ hỏi.
Trình Diệu Khôn hơi cong môi, khởi động xe, anh quay sang nhìn cô.
“À, hình như mẹ em đã biết rồi.”
“???”
“Là Tiểu Trình à?”
“Chị Lưu.” Trình Diệu Khôn vẫn đứng trước cửa chưa tiến vào.
“Không phải cậu đang đi với Đỗ Khải à? Sao về rồi?”
“Vừa đến thì bị bọn nó vô tình đổ rượu lên quần nên em trở về thay đồ.” Trình Diệu Khôn cong môi, mặt không đổi tim không đập nói.
“À… Thì ra là vậy.” Mẹ Hà cười.
Trình Diệu Khôn cũng cười: “Đúng rồi chị Lưu, hồi chiều lúc đang tắm, hình như máy nước nóng bị hư, không có nước chảy ra.”
“Hả? Không chảy nước?”
“Vâng, chị xem giúp em được không?”
“Được được!” Mẹ Hà đứng dậy khỏi ghế dựa vòng ra ngoài.
Trình Diệu Khôn đứng ở cửa liền lùi ra hai bước, đi theo sau mẹ Hà cách khoảng ba bước chân rồi đi đến khu nhà đằng sau.
Hà Lộ đang đứng sau cửa nghe tiếng nói xa dần, cô đi vào nhìn xung quanh, thấy mẹ và Trình Diệu Khôn đã đi đến khúc ngoặt bên dãy nhà sau, trong lòng nhẹ nhõm thở phào.
Vậy mà còn không biết xấu hổ nói anh không lừa người khác, cũng không thích người khác lừa mình.
Nhìn xem… Mẹ cô bị anh lừa thành dạng gì rồi!
Hà Lộ nhìn hai người biến mất ở ngã rẽ, vội vàng tiến vào trong, tay chân nhẹ nhàng đi về phòng.
Cô không dám bật đèn, may là rèm cửa không đóng, có chút ánh sáng lọt vào.
Cô tìm quần áo trong tủ rồi ôm vào nhà vệ sinh.
Phía dưới dính dính khó chịu, Hà Lộ rửa sạch mới mặc quần áo vào, cô vẫn luôn chú ý đến thông báo di động đặt trên bồn rửa tay.
Đến khi cô chuẩn bị xong, thậm chí còn cẩn thận giấu đồ dơ đi nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy tin nhắn tới.
Dù không làm gì, nhưng trong phòng yên ắng như vậy, Hà Lộ bắt đầu hoảng hốt.
Cô đứng ngồi không yên, đi đến trước cửa sổ nhìn về phía phòng Trình Diệu Khôn, thấy cửa phòng anh mở ra, bên trong vẫn sáng đèn.
Hà Lộ biết rõ, nước nóng trong phòng anh không có vấn đề gì cả, nên hai người cũng nhanh chóng đi ra… Nhưng anh làm gì mà nói chuyện với mẹ lâu vậy chứ?
Hà Lộ đang chìm vào dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên tin nhắn tới.
Cô vội vàng mở lên xem, chỉ có một câu ngắn gọn.
‘Yên tâm ra xe chờ anh’
Ra xe chờ anh?
Trong lòng cô dấy nghi ngờ, nhưng vẫn cất điện thoại vào túi quần rồi ra khỏi phòng.
Cô nhanh chóng chạy ra sân, mở cửa ghế phụ rồi vào xe. Hà Lộ nôn nóng đợi chờ anh trở lại.
Mười phút trôi qua, cô mới thấy có bóng người từ cửa đi đến.
Cô lo lắng, sợ rằng mẹ gây khó dễ cho anh, cô khom lưng cúi đầu, cố thấp người xuống cửa xe.
Tiếng bước chân càng gần, cửa xe bị mở ra.
Trình Diệu Khôn thấy Hà Lộ khom người núp dưới ghế, anh thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lúc đi ra, anh thấy trên xe không có người, còn tưởng cô không đọc được tin nhắn nên chưa ra xe, không ngờ…
“Em làm gì vậy?” Anh đè nén ý cười trong lòng.
Mặt Hà Lộ nóng lên, cố ý làm lơ câu nói của anh: “Mẹ em đâu?”
“Vẫn đang ngồi ở quầy tính sổ.” Trình Diệu Khôn nói, lên xe rồi đóng cửa lại.
Hà Lộ nghe vậy, cảm giác lo lắng cũng dần biến mất, thoải mái dựa lên lưng ghế.
“Sao anh ra lâu vậy?” Hà Lộ hỏi.
Trình Diệu Khôn hơi cong môi, khởi động xe, anh quay sang nhìn cô.
“À, hình như mẹ em đã biết rồi.”
“???”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook