Kết Thúc ? Hay Sự Khởi Đầu (Nguyên Tác)
-
Chương 72: Đánh bả à, ở đâu chứ tôi không làm vậy!!
"Nơi đây kỳ lại quá Minh ơi" tên Phong đi sát tai tên Minh nói nhỏ, bọn họ đang đi theo con đường mòn giữa ngôi làng, nơi đây không hề có một bóng dáng của tang thi hay dấu hiệu của mạt thế, mọi người trong làng đều sinh hoạt như bình thường, đàn ông thì ra đồng làm ruộng rẫy còn phụ nữ thì buôn bán ở chợ, từ trong nhà bọn con nít trốn sau khung cửa sổ nhìn ra bọn họ.
Cả bọn người không ra người, nùi giẻ không ra nùi giẻ, ai cũng dơ dơ bẩn bẩn, nhìn rất phá hoại khung cảnh đẹp đẽ xung quanh.
"Im lặng đi, tui thấy ngôi làng nghèo này không bình thường đâ..."
"Không bình thường mà là rất bình thường luôn" tên Minh còn chưa nói hết thì Bảo Anh đã bay vào mồm hắn nói.
"Im lặng đi" tên Minh hơi quạo lên nói.
"Rõ ràng đây là ngôi làng ở vùng cao bình thường, có gì kỳ lạ đâu" Bảo Anh không chịu nghe tên Minh mà đứng ra lớn tiếng.
Số là lúc nãy cô ấy thấy một con heo rừng, bụng đang đói định ra lụm đầu nướng thì bị tên Minh ngăn lại, bây giờ đói quá nên cô ấy quạo lên không thua gì tên Minh.
"Vào hàng ngũ ngay, đừng để tôi bỏ cô lại" tên Minh bực mình lắm rồi, từ khi tách ra khỏi Bá Long thì tính cách cô gái bướng bỉnh này lại càng cà chớn hơn, mấy lần định bỏ cô ấy lại rồi.
"Tôi bắt con heo kia ăn rồi mới đi tiếp" cô ấy không thèm quan tâm tên Minh nói gì.
"Đi thôi mọi người, bỏ cô ấy lại đi, thích gì thì làm đi, tôi quan tâm làm gì chứ" tên Minh quay đi khoát tay dẫn đội đi tới trước, cạnh làng nơi bọn họ hướng tới có một con suối, tên Minh định cắm trại cạnh đó rồi tìn thức ăn sau.
"Cậu....."
"Đi theo anh ấy đi chị"
"Đi thôi chị, anh ấy nói đúng mà, con heo kia của người ta a"
"Đúng vậy, con heo đó bị cột dây vào cổ a"
Mấy đứa nhóc thấy mọi người đều đi theo tên Minh thì hoảng hốt chạy tới năn nỉ Bảo Anh.
"Thôi được rồi, đi thì đi" cô ấy cũng không ngờ tên Minh lại thật sự bỏ đi, tính cách của cô ấy khá đanh đá nên không chơi thân được với ai cả, chỉ có lâu lâu nói chuyện vài câu với mọi người rồi thôi.
Hậm hực đi theo sau đoàn người, tuy rất bực mình nhưng không làm gì được.
"Để tôi xem nước này dùng được không" tên Minh dừng trước con suối nói, xong hắn chậm rãi bước nhẹ nhàng tới con suối, cẩn thận vẫn hơn.
Thấy nước suối trong vắt và không có các loài thuỷ sinh thì hắn hơi chần chừ, cuối cùng cũng dùng tay hứng nước đưa lên nếm thử, thấy không sai biệt mấy với nước lọc đóng chai thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm, sợ có virus trong nước thôi, nhưng hình như là nước sạch.
"Mọi người qua bên hạ lưu rửa tay rửa mặt đi, sạch sẽ rồi hãy lên đây để uống" tên Minh chỉ đạo, hắn không muốn tự bọn họ đầu độc mình a.
Ai cũng làm theo lời hắn nói, đi thật xa bên kia rồi mới rửa tay rửa mặt, có người lao cả người xuống nước luôn, mấy hôm nay không được tắm rửa đàng hoàng nên không chịu nổi nữa.
Tên Minh cũng hóp ngụm nước rồi nhảy sang bờ suối bên kia chạy vào rừng, con suối này như là ranh giới giữa rừng và làng vậy.
- -------------------------------------------------
"Tới đây thôi" Bá Long với cái đầu đang đau nhói khó khăn nói, gần ba triệu con tang thi bên dưới đã đi qua khỏi biên giới nước nhà và tiến sâu vào nước bạn bên cạnh.
Lúc này Bá Long đang cố hạ độ cao, lượn trên độ cao gần bằng độ cao của máy bay dân dụng, theo cảm nhận của Bá Long nếu không sai thì hai người đang ở độ cao gần mười nghìn mét tính từ mặt nước biển, bây giờ đầu hắn khá đau rồi, chắc không trụ được bao lâu nữa nên hắn mới giảm độ cao dần dần, nhưng nếu hạ độ cao quá gấp sẽ rất nguy hiểm, vì vậy hắn giảm độ cao một cách rất thông thả.
"Tới nơi an toàn để nghĩ ngơi rồi à anh" Tú Linh giật mình thức giấc nhìn quanh nói, gió khá to nhưng Bá Long dùng Hỗn Nguyên Huyền Thiếc dạng khí cản lại nên cô ấy không cảm thấy gì hết.
"Anh làm em thức giấc à" Bá Long quay sang hỏi, hắn không biết Tú Linh đang ngủ.
"Không sao, em cũng gần dậy rồi, woa, em có thể thấy mặt đất rồi nè" Tú Linh ồ lên, mắt cô ấy tốt hơn người bình thường nên từ độ cao này vẫn có thể thấy được, nhìn từ đây mặt đất rất đẹp.
"Ukm còn một chút nữa là tới đất rồi" Bá Long nói bình thường nhưng bên trong cơ thể không hề bình thường chút nào, dư âm trận chiến lúc nãy đã bắt đầu phát tán, cơ chế hoạt động của cơ thể đang dần trở lại bình thường, dây thần kinh cảm giác bắt đầu hoạt động lại trên diện rộng, trạng thái chiến đấu mà Bá Long kích hoạt có khả năng giảm đau thời gian ngắn trên toàn cơ thể, và khi trở lại bình thường thì hắn phải ăn cho hết.
Sau vài chục phút Bá Long đã hạ cánh xuống đất an toàn, vừa đáp xuống đất là hắn thu ngay Hỗn Nguyên Huyền Thiếc lại.
Cụp...
"Anh sao thế" Tú Linh giật mình lao qua đỡ hắn.
"Không sao, do anh hơi mệt" Bá Long lúc vừa thu Hỗn Nguyên Huyền Thiếc lại thì đã không chịu nổi nên khuỵu xuống đất, được Tú Linh đỡ lại nên không tới mức nằm ườn ra đất.
BRUMMMMM.....
Nơi đây là một khoảng đất trống nên hắn trực tiếp lấy cái nhà từ trong nhẫn không gian ra, nền móng căng nhà chống chịu ngôi nhà cheo leo cách mặt đất hơn sáu mét, nó run động một chút rồi lún xuống đất, sau hai phút thì dừng lại ở độ cao bốn mét cách mặt đất.
"Hự" Bá Long ôm Tú Linh bằng tay phải rồi nhún người nhảy lên căn nhà.
Không rõ nguyên nhân cơn lũ tang thi kia từ đâu nhưng cái hại đã qua bây giờ cái lợi đã tới, sau cơn lũ tang thi là một cái bình địa, một bóng dáng của tang thi hay sinh vật biến dị đều không có, rất yên bình và tĩnh lặng.
"Em ăn đi này, sáng giờ chắc đói lắm rồi nhỉ" Bá Long tháo cái nhẫn không gian bên trai trái đeo qua phải xong lấy bốn viên năng lượng ra cho Tú Linh.
"Anh cũng ăn gì đó đi, anh hình như cũng nhịn đói từ khuya tới giờ mà" Tú Linh chần chừ mãi mới lấy viên năng lượng trong tay Bá Long.
"Ừm, anh cũng sẽ ăn mà" nói rồi hắn lấy vài viên năng lượng ra cho vào mồm nhai nuốt.
Bá Long đi tới cái ghế sa long giữa phòng khách rồi nằm xuống, kiệt sức rồi, chiến đấu thêm một lúc chắc là hắn sẽ ngất xỉu mất.
Tú Linh cũng đi theo Bá Long, ngồi trên cái ghế đối diện, nhìn hắn ngủ cô ấy có chút áy náy, nếu Bá Long một mình thì dư sức thoát khỏi đó, nhưng hắn không chọn bỏ đi một mình mà lại bảo vệ an toàn cho cô ấy, những thứ vừa diễn ra đều nằm ngoài sức tưởng tượng của Tú Linh, nhất là bọn tang thi to lớn xông vào hành lang, lúc đó cứ nghĩ cả hai sẽ bị đập bẹp dí, không ngờ Bá Long vẫn tiêu diệt và thoát ra được.
- -------------------------------------------------
"Vắng vẻ quá" tên Minh đang chạy lòng vòng trong rừng tìm thức ăn cho mọi người, nhưng xung quanh chỉ có cây với cỏ, bóng dáng một con chuột cũng chưa từng thấy.
"Ồ lể" tên Minh phanh mòn gót giầy khi thấy một cái cây kỳ lạ, nó khá giống cây bình bát dây, nhưng dây leo nó to hơn nhiều, lá cũng to, to gần bằng lá cây bàng vậy, dây leo nó quấn quanh một cái cây bạch đằng rất cao to, có quả đỏ nhìn như cây xúc xích rất bắt mắt, hắn không nghĩ mình lại vào vùng có cây cao tới vậy, từ nãy giờ hắn chỉ có nhìn dưới đất nên không chú ý đến trên cao.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, ngước lên nhìn gần nữa phút, vừa định nhảy lên chộp một quả thì hắn giật mình nhảy ngược ra sau.
"Ai đằng đó" hắn nghe được tiếng thở phía đối diện bên kia cây.
"Định ngăn cậu lại, không ngờ cậu tự biết ngưng a" một cô gái mặc áo dân tộc bước ra từ hàng cây phía sau, trang phục của cô ấy đặc sắc hơn mấy người trong làng.
"Tại sao lại phải núp ló" tên Minh cần làm rõ thứ hắn đang thắc mắc nên không thèm nghe cô ấy nói gì.
"Không có ác ý đâu, đừng lo, tôi tới để nhắc nhở cậu" cô ấy hơi nhíu mày khi tên Minh đưa tay đặt vào cán kiếm, tư thế chiến đấu đã hiện ra.
"Nhắc nhở cái gì" tên Minh nói với giọng không quan tâm lắm.
"Đừng ăn quả trên cây này, tôi ở gần đây làm nhiệm vụ canh gác những cây này, quả màu đỏ đó là kịch độc, chúng tôi dùng nó để săn bắt, tôi không biết cậu từ đâu đến, nhưng không muốn như họ thì nên tránh xa nó ra" vừa nói cô ấy vừa đưa ánh mắt qua bên phải tên Minh, hắn cũng nhìn theo ánh mắt đó, đằng xa dưới góc cây lớn có một đống xương khô nằm lăn lóc trên đất.
"Nói thật?" tên Minh hơi nghi ngờ, bây giờ hắn không tin tưởng vào ai hết.
"Tuỳ cậu" hoàn thành nhiệm vụ nên cô ấy bỏ đi, không thèm quan tâm người ta có nghe không, do nhiều lần quá rồi nên bây giờ cô ấy cũng lười thuyết phục.
Tên Minh nhìn theo bóng dáng cô ấy vừa suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn chạy theo vừa hô.
"Này, nếu quả đó không ăn được thì tôi có thể tìm thấy thức ăn, hoặc ít nhất là động vật hoang dã ở đâu"
Nghe hắn gọi cô ấy liền dừng lại, nghe xong hắn hỏi thì cô ấy cũng thở ra, đẹp trai vậy mà chết thì tiếc lắm.
"Trong rừng này không còn động vật hoang dã nữa rồi, có cánh rừng dưới chân thác mới có thú hoang dã, nhưng bọn nó rất kinh khủng, không rõ vì sao mà những con thú đó lớn hơn nhiều so với những con thú bình thường, cực kỳ khát máu nữa" ngoài mặt cô ấy toả ra là lạnh lùng nhưng bên trong rất to... à nhằm, nhiệt tình a.
"Thú rất kỳ lạ?, hình thù to lớn?, cực kỳ hung hãn khát máu? " tên Minh hỏi lại.
"Đúng vậy, dân làng bọn tôi phải dùng quả trên cây đó để đánh bả mới giết được bọn nó a" cô ấy khá nhanh nhẩu trả lời.
"Thác nước đó ở hướng nào" tên Minh biết cần phải làm gì rồi.
"Đừng nói là...." còn chưa nói hết đã bị tên Minh nhảy vào miệng.
"Đúng vậy, bọn tôi cần thức ăn để sinh tồn, không thể bỏ mặc mọi người được" tên Minh nói rất to.
"Thế cậu đi hái vài quả mật hồng đi rồi tôi dẫn cậu đi bẫy thú" cô ấy không hề có ý ngăn cản tên Minh lại.
"Tôi không cần đánh bã đâu, cứ chỉ hướng rồi tôi sẽ lo phần còn lại" tên Minh không cần phải phiền phức tới thế, hắn rất đói, mọi người cũng không hơn gì, bây giờ cần nhanh gọn lẹ mà thôi.
"Hướng này, để tôi dẫn đườ...." còn chưa nói hết cô ấy liền giật mình, một cơn cuồng phong cuống qua, quần áo đầu tóc bay phần phật, nhìn lại tên Minh đã biến mất.
"Ma hay gì?" cô ấy nói giọng run run rồi cũng chạy theo hướng tới thác nước.
Cứ nghĩ cô ấy con gái chân mền tay yếu nhưng lại chạy nhanh như một cơn gió vậy, nhưng so với tên Minh thì không thấm bổ gì, hắn lao gần hai trăm năm mươi cây số trên giờ a, Usain Bolt cũng phải gọi là cụ khi thấy cảnh này.
"Sát...." tên Minh chạy nhanh rồi dậm đà lao xuống cánh rừng bên dưới thác nước, nơi đây như là một cái vùng đất bị cô lập vậy, nhìn xung quanh chỉ có thác nước với vách đá thẳng đứng, không hề giống cái núi chút nào.
Từ độ cao hơn sáu mươi mét lao xuống, tên Minh đáp nhẹ nhàng trên lưng một con thú kỳ lạ, nó to như con voi vậy, tên Minh thì nhẹ nhàng nhưng con thú thì không, bốn chấn nó ngay lập tức bị chôn xuống đất, xương sống bị gãy đôi làm lưng nó ển xuống rất kinh khủng, chưa kịp kêu một tiếng cuối cùng đã hồn lìa khỏi xác.
Khổ thân con trâu biến dị, nó mà biết trước chắc sẽ không chơi ngu đi vào đây ăn cỏ rồi.
Cả bọn người không ra người, nùi giẻ không ra nùi giẻ, ai cũng dơ dơ bẩn bẩn, nhìn rất phá hoại khung cảnh đẹp đẽ xung quanh.
"Im lặng đi, tui thấy ngôi làng nghèo này không bình thường đâ..."
"Không bình thường mà là rất bình thường luôn" tên Minh còn chưa nói hết thì Bảo Anh đã bay vào mồm hắn nói.
"Im lặng đi" tên Minh hơi quạo lên nói.
"Rõ ràng đây là ngôi làng ở vùng cao bình thường, có gì kỳ lạ đâu" Bảo Anh không chịu nghe tên Minh mà đứng ra lớn tiếng.
Số là lúc nãy cô ấy thấy một con heo rừng, bụng đang đói định ra lụm đầu nướng thì bị tên Minh ngăn lại, bây giờ đói quá nên cô ấy quạo lên không thua gì tên Minh.
"Vào hàng ngũ ngay, đừng để tôi bỏ cô lại" tên Minh bực mình lắm rồi, từ khi tách ra khỏi Bá Long thì tính cách cô gái bướng bỉnh này lại càng cà chớn hơn, mấy lần định bỏ cô ấy lại rồi.
"Tôi bắt con heo kia ăn rồi mới đi tiếp" cô ấy không thèm quan tâm tên Minh nói gì.
"Đi thôi mọi người, bỏ cô ấy lại đi, thích gì thì làm đi, tôi quan tâm làm gì chứ" tên Minh quay đi khoát tay dẫn đội đi tới trước, cạnh làng nơi bọn họ hướng tới có một con suối, tên Minh định cắm trại cạnh đó rồi tìn thức ăn sau.
"Cậu....."
"Đi theo anh ấy đi chị"
"Đi thôi chị, anh ấy nói đúng mà, con heo kia của người ta a"
"Đúng vậy, con heo đó bị cột dây vào cổ a"
Mấy đứa nhóc thấy mọi người đều đi theo tên Minh thì hoảng hốt chạy tới năn nỉ Bảo Anh.
"Thôi được rồi, đi thì đi" cô ấy cũng không ngờ tên Minh lại thật sự bỏ đi, tính cách của cô ấy khá đanh đá nên không chơi thân được với ai cả, chỉ có lâu lâu nói chuyện vài câu với mọi người rồi thôi.
Hậm hực đi theo sau đoàn người, tuy rất bực mình nhưng không làm gì được.
"Để tôi xem nước này dùng được không" tên Minh dừng trước con suối nói, xong hắn chậm rãi bước nhẹ nhàng tới con suối, cẩn thận vẫn hơn.
Thấy nước suối trong vắt và không có các loài thuỷ sinh thì hắn hơi chần chừ, cuối cùng cũng dùng tay hứng nước đưa lên nếm thử, thấy không sai biệt mấy với nước lọc đóng chai thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm, sợ có virus trong nước thôi, nhưng hình như là nước sạch.
"Mọi người qua bên hạ lưu rửa tay rửa mặt đi, sạch sẽ rồi hãy lên đây để uống" tên Minh chỉ đạo, hắn không muốn tự bọn họ đầu độc mình a.
Ai cũng làm theo lời hắn nói, đi thật xa bên kia rồi mới rửa tay rửa mặt, có người lao cả người xuống nước luôn, mấy hôm nay không được tắm rửa đàng hoàng nên không chịu nổi nữa.
Tên Minh cũng hóp ngụm nước rồi nhảy sang bờ suối bên kia chạy vào rừng, con suối này như là ranh giới giữa rừng và làng vậy.
- -------------------------------------------------
"Tới đây thôi" Bá Long với cái đầu đang đau nhói khó khăn nói, gần ba triệu con tang thi bên dưới đã đi qua khỏi biên giới nước nhà và tiến sâu vào nước bạn bên cạnh.
Lúc này Bá Long đang cố hạ độ cao, lượn trên độ cao gần bằng độ cao của máy bay dân dụng, theo cảm nhận của Bá Long nếu không sai thì hai người đang ở độ cao gần mười nghìn mét tính từ mặt nước biển, bây giờ đầu hắn khá đau rồi, chắc không trụ được bao lâu nữa nên hắn mới giảm độ cao dần dần, nhưng nếu hạ độ cao quá gấp sẽ rất nguy hiểm, vì vậy hắn giảm độ cao một cách rất thông thả.
"Tới nơi an toàn để nghĩ ngơi rồi à anh" Tú Linh giật mình thức giấc nhìn quanh nói, gió khá to nhưng Bá Long dùng Hỗn Nguyên Huyền Thiếc dạng khí cản lại nên cô ấy không cảm thấy gì hết.
"Anh làm em thức giấc à" Bá Long quay sang hỏi, hắn không biết Tú Linh đang ngủ.
"Không sao, em cũng gần dậy rồi, woa, em có thể thấy mặt đất rồi nè" Tú Linh ồ lên, mắt cô ấy tốt hơn người bình thường nên từ độ cao này vẫn có thể thấy được, nhìn từ đây mặt đất rất đẹp.
"Ukm còn một chút nữa là tới đất rồi" Bá Long nói bình thường nhưng bên trong cơ thể không hề bình thường chút nào, dư âm trận chiến lúc nãy đã bắt đầu phát tán, cơ chế hoạt động của cơ thể đang dần trở lại bình thường, dây thần kinh cảm giác bắt đầu hoạt động lại trên diện rộng, trạng thái chiến đấu mà Bá Long kích hoạt có khả năng giảm đau thời gian ngắn trên toàn cơ thể, và khi trở lại bình thường thì hắn phải ăn cho hết.
Sau vài chục phút Bá Long đã hạ cánh xuống đất an toàn, vừa đáp xuống đất là hắn thu ngay Hỗn Nguyên Huyền Thiếc lại.
Cụp...
"Anh sao thế" Tú Linh giật mình lao qua đỡ hắn.
"Không sao, do anh hơi mệt" Bá Long lúc vừa thu Hỗn Nguyên Huyền Thiếc lại thì đã không chịu nổi nên khuỵu xuống đất, được Tú Linh đỡ lại nên không tới mức nằm ườn ra đất.
BRUMMMMM.....
Nơi đây là một khoảng đất trống nên hắn trực tiếp lấy cái nhà từ trong nhẫn không gian ra, nền móng căng nhà chống chịu ngôi nhà cheo leo cách mặt đất hơn sáu mét, nó run động một chút rồi lún xuống đất, sau hai phút thì dừng lại ở độ cao bốn mét cách mặt đất.
"Hự" Bá Long ôm Tú Linh bằng tay phải rồi nhún người nhảy lên căn nhà.
Không rõ nguyên nhân cơn lũ tang thi kia từ đâu nhưng cái hại đã qua bây giờ cái lợi đã tới, sau cơn lũ tang thi là một cái bình địa, một bóng dáng của tang thi hay sinh vật biến dị đều không có, rất yên bình và tĩnh lặng.
"Em ăn đi này, sáng giờ chắc đói lắm rồi nhỉ" Bá Long tháo cái nhẫn không gian bên trai trái đeo qua phải xong lấy bốn viên năng lượng ra cho Tú Linh.
"Anh cũng ăn gì đó đi, anh hình như cũng nhịn đói từ khuya tới giờ mà" Tú Linh chần chừ mãi mới lấy viên năng lượng trong tay Bá Long.
"Ừm, anh cũng sẽ ăn mà" nói rồi hắn lấy vài viên năng lượng ra cho vào mồm nhai nuốt.
Bá Long đi tới cái ghế sa long giữa phòng khách rồi nằm xuống, kiệt sức rồi, chiến đấu thêm một lúc chắc là hắn sẽ ngất xỉu mất.
Tú Linh cũng đi theo Bá Long, ngồi trên cái ghế đối diện, nhìn hắn ngủ cô ấy có chút áy náy, nếu Bá Long một mình thì dư sức thoát khỏi đó, nhưng hắn không chọn bỏ đi một mình mà lại bảo vệ an toàn cho cô ấy, những thứ vừa diễn ra đều nằm ngoài sức tưởng tượng của Tú Linh, nhất là bọn tang thi to lớn xông vào hành lang, lúc đó cứ nghĩ cả hai sẽ bị đập bẹp dí, không ngờ Bá Long vẫn tiêu diệt và thoát ra được.
- -------------------------------------------------
"Vắng vẻ quá" tên Minh đang chạy lòng vòng trong rừng tìm thức ăn cho mọi người, nhưng xung quanh chỉ có cây với cỏ, bóng dáng một con chuột cũng chưa từng thấy.
"Ồ lể" tên Minh phanh mòn gót giầy khi thấy một cái cây kỳ lạ, nó khá giống cây bình bát dây, nhưng dây leo nó to hơn nhiều, lá cũng to, to gần bằng lá cây bàng vậy, dây leo nó quấn quanh một cái cây bạch đằng rất cao to, có quả đỏ nhìn như cây xúc xích rất bắt mắt, hắn không nghĩ mình lại vào vùng có cây cao tới vậy, từ nãy giờ hắn chỉ có nhìn dưới đất nên không chú ý đến trên cao.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, ngước lên nhìn gần nữa phút, vừa định nhảy lên chộp một quả thì hắn giật mình nhảy ngược ra sau.
"Ai đằng đó" hắn nghe được tiếng thở phía đối diện bên kia cây.
"Định ngăn cậu lại, không ngờ cậu tự biết ngưng a" một cô gái mặc áo dân tộc bước ra từ hàng cây phía sau, trang phục của cô ấy đặc sắc hơn mấy người trong làng.
"Tại sao lại phải núp ló" tên Minh cần làm rõ thứ hắn đang thắc mắc nên không thèm nghe cô ấy nói gì.
"Không có ác ý đâu, đừng lo, tôi tới để nhắc nhở cậu" cô ấy hơi nhíu mày khi tên Minh đưa tay đặt vào cán kiếm, tư thế chiến đấu đã hiện ra.
"Nhắc nhở cái gì" tên Minh nói với giọng không quan tâm lắm.
"Đừng ăn quả trên cây này, tôi ở gần đây làm nhiệm vụ canh gác những cây này, quả màu đỏ đó là kịch độc, chúng tôi dùng nó để săn bắt, tôi không biết cậu từ đâu đến, nhưng không muốn như họ thì nên tránh xa nó ra" vừa nói cô ấy vừa đưa ánh mắt qua bên phải tên Minh, hắn cũng nhìn theo ánh mắt đó, đằng xa dưới góc cây lớn có một đống xương khô nằm lăn lóc trên đất.
"Nói thật?" tên Minh hơi nghi ngờ, bây giờ hắn không tin tưởng vào ai hết.
"Tuỳ cậu" hoàn thành nhiệm vụ nên cô ấy bỏ đi, không thèm quan tâm người ta có nghe không, do nhiều lần quá rồi nên bây giờ cô ấy cũng lười thuyết phục.
Tên Minh nhìn theo bóng dáng cô ấy vừa suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn chạy theo vừa hô.
"Này, nếu quả đó không ăn được thì tôi có thể tìm thấy thức ăn, hoặc ít nhất là động vật hoang dã ở đâu"
Nghe hắn gọi cô ấy liền dừng lại, nghe xong hắn hỏi thì cô ấy cũng thở ra, đẹp trai vậy mà chết thì tiếc lắm.
"Trong rừng này không còn động vật hoang dã nữa rồi, có cánh rừng dưới chân thác mới có thú hoang dã, nhưng bọn nó rất kinh khủng, không rõ vì sao mà những con thú đó lớn hơn nhiều so với những con thú bình thường, cực kỳ khát máu nữa" ngoài mặt cô ấy toả ra là lạnh lùng nhưng bên trong rất to... à nhằm, nhiệt tình a.
"Thú rất kỳ lạ?, hình thù to lớn?, cực kỳ hung hãn khát máu? " tên Minh hỏi lại.
"Đúng vậy, dân làng bọn tôi phải dùng quả trên cây đó để đánh bả mới giết được bọn nó a" cô ấy khá nhanh nhẩu trả lời.
"Thác nước đó ở hướng nào" tên Minh biết cần phải làm gì rồi.
"Đừng nói là...." còn chưa nói hết đã bị tên Minh nhảy vào miệng.
"Đúng vậy, bọn tôi cần thức ăn để sinh tồn, không thể bỏ mặc mọi người được" tên Minh nói rất to.
"Thế cậu đi hái vài quả mật hồng đi rồi tôi dẫn cậu đi bẫy thú" cô ấy không hề có ý ngăn cản tên Minh lại.
"Tôi không cần đánh bã đâu, cứ chỉ hướng rồi tôi sẽ lo phần còn lại" tên Minh không cần phải phiền phức tới thế, hắn rất đói, mọi người cũng không hơn gì, bây giờ cần nhanh gọn lẹ mà thôi.
"Hướng này, để tôi dẫn đườ...." còn chưa nói hết cô ấy liền giật mình, một cơn cuồng phong cuống qua, quần áo đầu tóc bay phần phật, nhìn lại tên Minh đã biến mất.
"Ma hay gì?" cô ấy nói giọng run run rồi cũng chạy theo hướng tới thác nước.
Cứ nghĩ cô ấy con gái chân mền tay yếu nhưng lại chạy nhanh như một cơn gió vậy, nhưng so với tên Minh thì không thấm bổ gì, hắn lao gần hai trăm năm mươi cây số trên giờ a, Usain Bolt cũng phải gọi là cụ khi thấy cảnh này.
"Sát...." tên Minh chạy nhanh rồi dậm đà lao xuống cánh rừng bên dưới thác nước, nơi đây như là một cái vùng đất bị cô lập vậy, nhìn xung quanh chỉ có thác nước với vách đá thẳng đứng, không hề giống cái núi chút nào.
Từ độ cao hơn sáu mươi mét lao xuống, tên Minh đáp nhẹ nhàng trên lưng một con thú kỳ lạ, nó to như con voi vậy, tên Minh thì nhẹ nhàng nhưng con thú thì không, bốn chấn nó ngay lập tức bị chôn xuống đất, xương sống bị gãy đôi làm lưng nó ển xuống rất kinh khủng, chưa kịp kêu một tiếng cuối cùng đã hồn lìa khỏi xác.
Khổ thân con trâu biến dị, nó mà biết trước chắc sẽ không chơi ngu đi vào đây ăn cỏ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook