Kẻ Bắt Nạt Là Thiên Kim Giả
-
C3: Chương 3
11.
Cửa phòng họp vẫn mở. Tôi ở lầu ba nhìn xuống, có thể nhìn thấy mấy người làm ăn âu phục giày da vẻ mặt không vui rời đi.
Ba mẹ đi theo phía sau tiễn, ba luôn luôn bá đạo lại xấu hổ cười nịnh nọt. Ông ấy rất có tiền, căn bản không cần lấy lòng bất kì kẻ nào, hiện tại lại lấy lòng, đó là đuối lý lấy lòng.
“Lục tổng, con gái của ông cũng thật kỳ cục, giống như một người điên vậy. " Mấy người làm ăn kia nhìn thoáng qua Lục Kha vừa khóc vừa hét, vung tay rời đi.
Ba mẹ chỉ có thể tiễn họ đến cửa. Mà Lục Kha ôm gấu trắng đuổi tới cửa, khàn cả giọng mà nổi điên: "Ba mẹ, vì sao không đến bệnh viện thăm con?"
“Còn nữa, vì sao lấy gấu của con tặng cho Chu Chiêu Đệ, hai người không biết đây là con gấu con thích nhất sao!" Lục Kha kêu gào, tất cả bảo mẫu đều đứng xa xa quan sát.
Sau khi ba mẹ tiễn đối tác đi, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Lục Kha. Lục Kha ném con gấu xuống đất: "Con gấu mà con nhà quê kia từng ôm, con không cần nữa!"
“Lục Kha! "Ba tôi hét lên giận dữ, cả đám bảo mẫu đều rụt đầu lại. Lục Kha ngẩng đầu, nước mắt tuôn rơi: "Ba, ba la con? Ba la con!”
Môi ba tôi run rẩy, ông quả thực tức muốn chet. Mẹ tôi xanh mặt, kéo tay Lục Kha: "Kha Kha, đừng náo loạn nữa!"
“Con là muốn náo loạn đó, con nói cho hai người biết, Chu Chiêu Đệ không cút thì con sẽ cút, con sẽ cùng hai người đoạn tuyệt quan hệ!”
"Sao ba lại nuôi ra một đứa con gái như con chứ!", ba tôi hoàn toàn bị chọc giận, dùng bàn tay to lớn đánh vào cánh tay Lục Kha.
Lục Kha đau đớn kêu một tiếng, ngã xuống hét lớn: "Ba đánh con?"
“Ba không nên đánh con sao!" – Ba tôi toát mồ hôi. Lục Tử Tĩnh vừa lúc trở về. Anh ta thấy thế lắp bắp kinh hãi, theo thói quen che trước mặt Lục Kha. Lục Kha thấy có người che chở, lập tức ôm lấy Lục Tử Tĩnh.
Nhưng Lục Tử Tĩnh lập tức hỏi: "Lục Tịch đâu? Hai người đang cãi nhau chuyện gì vậy?”
“Tịch Nhi còn ở trên lầu, đừng sợ.” Mẹ tôi cũng kịp phản ứng. Tôi lui về phòng, ngồi xổm trong góc, co rúm người không nói một lời. Ba mẹ và Lục Tử Tĩnh rất nhanh đã lên lầu, thấy tôi ngồi xổm tất cả đều lắp bắp kinh hãi.
“Tịch Nhi, con làm sao vậy? " Mẹ tôi tới ôm tôi.
“Không sao ạ... "Tôi lắc đầu, cố gắng bình tĩnh, sau đó thấy Lục Kha cũng tới. Tôi vội vàng rụt vào lòng mẹ tôi một chút.
“Chu Chiêu Đên, cmn mày lại giả bộ đáng thương? Mày đứng lên cho tao!” Lục Kha lao tới, cô ta đem tất cả tủi thân cùng phẫn nộ đều trút hết lên người tôi.
“Lục Kha, con điên rồi sao!” Ba tôi tức giận, đẩy Lục Kha ra. Lục Tử Tĩnh cũng bảo vệ tôi, đau lòng mở miệng: "Lục Kha như vậy làm em gái sợ hãi, hôm qua con đã nói muốn mời bác sĩ tâm lý cho em gái, hai người lại không tin!"
Lục Tử Tĩnh muốn mời bác sĩ tâm lý cho tôi. Cái này...
“Tịch Nhi đừng sợ, mẹ dẫn con đi khám bác sĩ." Mẹ tôi ôm chặt tôi, nước mắt rơi trên mặt tôi.
“Gặp bác sĩ tâm lý gì chứ, nó chet là tốt nhất! " Lục Kha lau mũi nhục mạ tôi.
"Cút ra ngoài!" Ba tôi rống giận, không còn là vị tổng giám đốc bình tĩnh trước đó nữa.
12.
Lục Kha bị giam cầm, hơn nữa còn bị đưa đến một biệt thự khác. Ba mẹ tôi bảo cô ta tránh xa tôi. Lúc cô ta bị bảo mẫu lôi đi vẫn còn đang nhục mạ tôi, mà tôi lại co rúm người, bất động.
Sau khi sự hỗn loạn trong nhà kết thúc, ba mẹ và Lục Tử Tĩnh cùng đưa tôi đi gặp bác sĩ riêng. Một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.
Kết quả kiểm tra không lạc quan, bệnh tâm lý của tôi rất nghiêm trọng. Tự kỷ, trầm cảm, rối loạn hoảng sợ, rối loạn căng thẳng, tất cả đều có.
Lục Tử Tĩnh thất thanh khóc rống tại chỗ, dùng nắm đ ấm đ ập vào tường, ch ảy m áu. Sắc mặt ba mẹ trắng bệch, không ngờ bệnh tâm lý của tôi lại nghiêm trọng như vậy.
Tôi không cần phải giả vờ, bởi vì tôi thực sự bị bệnh. Tôi nằm trên giường bệnh, mắt nhìn lên trần nhà, không có biểu cảm gì. Tôi cũng không biết nên có biểu cảm gì. Có lẽ vì tôi không hiểu những căn bệnh đó.
Những căn bệnh đó làm bạn với tôi ba năm, mỗi lần bị Lục Kha bắt nạt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ngạo mạn của Lục Tử Tĩnh. Và trong mỗi ngày đau đớn, trong mỗi đêm mất ngủ, trong mỗi cơn ác mộng...
Trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, tôi lấy tay che mặt, không muốn để cho người ngoài nhìn thấy nước mắt của tôi. Nhưng ba mẹ nhìn thấy, Lục Tử Tĩnh cũng nhìn thấy.
“Tịch Nhi.” Mẹ ôm lấy tôi, nước mắt rơi như mưa. Ba không nói lời nào, yên lặng đi ra ngoài. Lục Tử Tĩnh gào khóc một tiếng, lại dùng móng tay đ âm vào cổ tay hắn, để lại vết m áu.
13.
Tôi được bảo vệ nghiêm ngặt. Toàn bộ lầu ba biệt thự trở thành lãnh địa riêng của tôi, ngoại trừ ba mẹ và Lục Tử Tĩnh, chỉ có bảo mẫu trực ban mới có thể đi lên.
Đúng rồi, còn có bác sĩ tư nhân một tuần ba lần. Ba mẹ nhất định phải chữa khỏi cho tôi, bọn họ chạy tới Bắc Kinh, chạy tới Thượng Hải, tự mình tìm bác sĩ cao cấp giúp tôi khám bệnh, không tiếc dùng thuốc đắt tiền nhất trị liệu cho tôi.
Họ mua cho tôi ba chiếc xe sang trọng, để tôi có thể ra ngoài hóng gió giải sầu bất cứ lúc nào. Họ còn mời ca sĩ nổi tiếng hát cho tôi nghe, chỉ vì tôi nói tôi thích bài hát đó.
Lục Tử Tĩnh cũng từ chối tất cả công việc, anh ta ngày đêm ở bên cạnh tôi. Trong phòng tôi đã chất hơn mười con gấu trắng, tất cả đều do Lục Tử Tĩnh tỉ mỉ chọn lựa.
Mỗi ngày anh ta ra ngoài tìm đồ ăn, anh ta biết từ nhỏ tôi đã thích ăn đồ ăn vặt, nhưng đồ ăn vặt bình thường không tốt cho sức khoẻ, cho nên Lục Tử Tĩnh tìm từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ vì muốn tìm được đồ ăn vặt khỏe mạnh lại ngon.
Tôi không từ chối. Tôi lẳng lặng hưởng thụ tất cả, cho đến khi Lục Kha trở về. Lần này cô ta rất bình tĩnh, trở về cũng không có cãi nhau. Ba mẹ hơi chần chừ dẫn cô ta vào cửa, Lục Tử Tĩnh ở một bên thấp giọng dặn dò gì đó, đoán chừng là để Lục Kha nghe lời.
Tôi nhìn lên lầu, trong lòng rất bình tĩnh. Một lát sau, mẹ tôi đi lên, thân thiết giữ chặt tay tôi: "Tịch nhi, ba tháng qua rồi, em gái con biết sai rồi, nó trở về để xin lỗi con.”
Bất tri bất giác đã qua ba tháng rồi.
"Cô ấy còn đánh con nữa không?" Tôi hỏi một câu ngây thơ. Mẹ tôi vội vàng lắc đầu, nói tuyệt đối sẽ không.
“Ba tháng qua, chúng ta thường xuyên làm công tác tư tưởng với Lục Kha, nó cũng dần dần hiểu được lý lẽ." Mẹ tôi vỗ vỗ mu bàn tay tôi.
Trên mặt bà ấy có vẻ vui mừng. Tôi biết tâm trí bà ấy. Nếu mâu thuẫn giữa hai cô con gái được giải quyết, tất cả đều vui mừng. Tôi thật bội phục Lục Kha, cô ta ngang ngược mười mấy năm vẫn được ba mẹ thương yêu, cho dù làm thành như vậy, ba mẹ vẫn không buông bỏ cô ta.
Tôi ghét tình yêu cô ta nhận được, và chính nhờ tình yêu đó mà cô ta trở thành kẻ bắt nạt. Một kẻ bắt nạt không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm. Ba mẹ và Lục Tử Tĩnh chính là ngọn nguồn của tình yêu đó, chính là chỗ dựa của kẻ bắt nạt.
14.
Tôi xuống lầu gặp Lục Kha. Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, tôi thấy được sự khinh thường và châm chọc trong mắt Lục Kha. Còn có nụ cười khinh bỉ ở khóe miệng cô ta.
Đương nhiên, khi cô ta mở miệng thì lại rất ôn hòa: "Lục Tịch, thật xin lỗi, trước kia là em sai rồi."
“Như vậy mới ngoan, đều là con gái ngoan của mẹ!", mẹ tôi vội vàng khen ngợi, cố gắng làm cho bầu không khí hòa hợp hơn. Ba tôi cũng gật đầu, thuận thế nói: "Lục Kha, ba mẹ chiều hư con rồi, sau này con phải sửa lại, biết không? Bằng không chị sẽ không tha thứ cho con.”
“Lục Kha, anh và em cùng sửa lỗi, anh cũng sai rồi.” Lục Tử Tĩnh hơi nghiêm túc, nhưng anh ta cũng hy vọng Lục Kha có thể trở về. Anh ta yêu thương cả hai chị em.
Tôi cười thầm trong lòng, thật buồn cười. Tôi còn chưa nói gì, họ đã giúp tôi nói xong rồi. Tôi còn có thể nói gì nữa? Tôi chỉ có thể tha thứ cho Lục Kha, tôi cũng chỉ có thể mang ơn người nhà.
“Lục Kha là em gái con, sau này chị em chúng con sẽ ở chung thật tốt." Tôi dùng thái độ hoà hợp vươn tay ra. Khóe miệng Lục Kha giật giật, cũng vươn tay: "Cảm ơn chị."
“Thật tốt quá, vừa vặn hôm nay là sinh nhật Lục Kha, mẹ lập tức sắp xếp bảo mẫu chuẩn bị tiệc sinh nhật, tất cả mọi người phải hòa thuận, vui vẻ!" Ba tôi và Lục Tử Tĩnh cũng nở nụ cười.
Tôi hiểu rồi, thì ra hôm nay là sinh nhật Lục Kha, người nhà muốn tổ chức sinh nhật cho cô ta. Vì vậy, đưa cô ta trở lại và xin lỗi tôi. Thật tốt. Tiệc sinh nhật của Lục Kha bắt đầu, trong biệt thự tràn ngập niềm vui.
Tôi ăn chút gì đó và trở về phòng ngủ. Lục Kha đi theo, tôi biết cô ta sẽ tới, cô ta muốn khoe khoang với tôi.
“Ôi, chị gái tốt của em, sao lại tha thứ cho em chứ? Chị không hận em sao?” Trong tay Lục Kha bưng một hộp điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, cô ta cười tủm tỉm nhìn tôi, cũng nhìn con gấu trắng trong phòng ngủ.
Không đợi tôi nói chuyện, cô ta lại cười nhạo gấu trắng: "Thật buồn cười, chị còn là trẻ con sao? Mua nhiều gấu như vậy, giống như thiểu năng trí tuệ vậy.”
“Lục Tử Tĩnh giúp tôi chọn.”
“Em biết, anh ấy rất yêu chị, ba mẹ tôi cũng yêu chị, nhưng vậy thì sao? Bọn họ vẫn yêu tôi hơn! "Lục Kha dương dương đắc ý," Tôi không bị trừng phạt, tôi bị giam cầm nhưng ba mẹ mỗi ngày đều gọi video cho tôi.”
“Họ nói tôi luôn là con gái của họ và họ không muốn trừng phạt tôi, nhưng để chăm sóc cảm xúc của chị, họ phải trừng phạt tôi. Ha ha, cười chet, chị còn tưởng rằng chị thắng sao?”
“Mày là con gái ruột thì thế nào? Một đứa nhà quê mà thôi, ba mẹ mười mấy năm chưa từng gặp qua mày, tình thương đối với mày lại không nhiều bằng tao!"
Lục Kha nói rất có lý. Tôi luôn hiểu điều đó. Đây không phải nhà tôi. Tôi không đủ rộng lượng để chia sẻ gia đình với một kẻ bắt nạt. Ba mẹ hoặc là yêu cô ta, hoặc là yêu tôi, không thể yêu cả hai.
15.
Nhìn Lục Kha đắc ý, tôi cúi đầu cười cười.
“Mày cười cái gì? " Lục Kha lạnh mặt.
“Không có gì, chỉ là muốn cười mà thôi, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm sau, tôi đều có thể cười. Tôi trở thành chị gái của cô, ba mẹ và anh trai yêu cô cũng yêu tôi, tôi cũng không ngại chia sẻ tình yêu này với cô. Cô chắc là cũng không ngại chứ?”
Tôi cười rất vui vẻ, cứ nhìn chằm chằm Lục Kha như vậy. Cô ta giận tím mặt, vỗ một cái lên cửa: "Tao để ý! Mày câm miệng cho tao!"
“Để ý cũng vô dụng, tôi sẽ không đi, tôi là con gái của gia đình này, con ruột.” Tôi nhếch môi. Lục Kha bị tôi đâm trúng chỗ đau, chỗ đau của cô ta chính là cô ta được nhận nuôi.
“Mày kiêu ngạo cái gì? Mày thật sự cho rằng tao đã nhận lỗi sao? Mày chờ đó, tao sẽ giet chet mày! "Lục Kha rất muốn đánh tôi ngay tại chỗ, nhưng vẫn nhịn xuống.
Cô ta giận dữ bỏ đi. Tôi biết Lục Kha từ trước đến nay nói một không hai, cô ta thật sự sẽ giet chet tôi.
Nhưng với phong thái và chỉ số IQ của cô ta, cái gọi là giet tôi tuyệt đối không phải thủ đoạn kinh thiên động địa, cô ta không thể dùng thủ đoạn.
Cho nên nhiều lắm cô ta cũng chỉ tìm người đánh tôi, giống như trước kia bắt nạt tôi. Buộc tôi phải rời đi.
Tôi đoán không sai, khi tháng giêng mới đến, sau khi tôi chính thức trở về trường học, Lục Kha liền ra tay. Mấy nam sinh có gia cảnh nghèo khó kéo tôi vào toilet nam, đấm đá và đẩy đầu tôi vào bồn cầu.
Tôi nôn thật lâu, sau đó Lục Kha dẫn cô giáo tới cứu tôi.
“Chị, chị không sao chứ? " Lục Kha đau lòng ôm lấy tôi, vội vàng gọi điện thoại cho ba mẹ. Ba mẹ sau khi đến tức giận muốn chet, tự mình đi bắt mấy nam sinh kia, ép lãnh đạo cưỡng chế bọn họ nghỉ học.
Tôi một thân hôi thối đứng đó, Lục Kha còn đang hỏi tôi có chuyện gì không. Tôi nhìn cô ta một cái: "Chỉ có vậy?"
Lục Kha ngẩn ra, sau đó lạnh lùng nói: "Chờ đi, mày chet chắc rồi!"
Dứt lời, ba mẹ tới, đầu tiên là nhìn thoáng qua Lục Kha, sau đó kiểm tra tình huống của tôi.
“Con không sao." Tôi nhẹ nhàng lắc đầu. Lục Kha ở một bên mở miệng: "Ba mẹ, chị ở trường học vẫn không hòa đồng, có thể đã đắc tội quá nhiều người, về sau con sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy!" Ba mẹ nhìn nhau, nhíu mày trầm tư.
Cửa phòng họp vẫn mở. Tôi ở lầu ba nhìn xuống, có thể nhìn thấy mấy người làm ăn âu phục giày da vẻ mặt không vui rời đi.
Ba mẹ đi theo phía sau tiễn, ba luôn luôn bá đạo lại xấu hổ cười nịnh nọt. Ông ấy rất có tiền, căn bản không cần lấy lòng bất kì kẻ nào, hiện tại lại lấy lòng, đó là đuối lý lấy lòng.
“Lục tổng, con gái của ông cũng thật kỳ cục, giống như một người điên vậy. " Mấy người làm ăn kia nhìn thoáng qua Lục Kha vừa khóc vừa hét, vung tay rời đi.
Ba mẹ chỉ có thể tiễn họ đến cửa. Mà Lục Kha ôm gấu trắng đuổi tới cửa, khàn cả giọng mà nổi điên: "Ba mẹ, vì sao không đến bệnh viện thăm con?"
“Còn nữa, vì sao lấy gấu của con tặng cho Chu Chiêu Đệ, hai người không biết đây là con gấu con thích nhất sao!" Lục Kha kêu gào, tất cả bảo mẫu đều đứng xa xa quan sát.
Sau khi ba mẹ tiễn đối tác đi, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Lục Kha. Lục Kha ném con gấu xuống đất: "Con gấu mà con nhà quê kia từng ôm, con không cần nữa!"
“Lục Kha! "Ba tôi hét lên giận dữ, cả đám bảo mẫu đều rụt đầu lại. Lục Kha ngẩng đầu, nước mắt tuôn rơi: "Ba, ba la con? Ba la con!”
Môi ba tôi run rẩy, ông quả thực tức muốn chet. Mẹ tôi xanh mặt, kéo tay Lục Kha: "Kha Kha, đừng náo loạn nữa!"
“Con là muốn náo loạn đó, con nói cho hai người biết, Chu Chiêu Đệ không cút thì con sẽ cút, con sẽ cùng hai người đoạn tuyệt quan hệ!”
"Sao ba lại nuôi ra một đứa con gái như con chứ!", ba tôi hoàn toàn bị chọc giận, dùng bàn tay to lớn đánh vào cánh tay Lục Kha.
Lục Kha đau đớn kêu một tiếng, ngã xuống hét lớn: "Ba đánh con?"
“Ba không nên đánh con sao!" – Ba tôi toát mồ hôi. Lục Tử Tĩnh vừa lúc trở về. Anh ta thấy thế lắp bắp kinh hãi, theo thói quen che trước mặt Lục Kha. Lục Kha thấy có người che chở, lập tức ôm lấy Lục Tử Tĩnh.
Nhưng Lục Tử Tĩnh lập tức hỏi: "Lục Tịch đâu? Hai người đang cãi nhau chuyện gì vậy?”
“Tịch Nhi còn ở trên lầu, đừng sợ.” Mẹ tôi cũng kịp phản ứng. Tôi lui về phòng, ngồi xổm trong góc, co rúm người không nói một lời. Ba mẹ và Lục Tử Tĩnh rất nhanh đã lên lầu, thấy tôi ngồi xổm tất cả đều lắp bắp kinh hãi.
“Tịch Nhi, con làm sao vậy? " Mẹ tôi tới ôm tôi.
“Không sao ạ... "Tôi lắc đầu, cố gắng bình tĩnh, sau đó thấy Lục Kha cũng tới. Tôi vội vàng rụt vào lòng mẹ tôi một chút.
“Chu Chiêu Đên, cmn mày lại giả bộ đáng thương? Mày đứng lên cho tao!” Lục Kha lao tới, cô ta đem tất cả tủi thân cùng phẫn nộ đều trút hết lên người tôi.
“Lục Kha, con điên rồi sao!” Ba tôi tức giận, đẩy Lục Kha ra. Lục Tử Tĩnh cũng bảo vệ tôi, đau lòng mở miệng: "Lục Kha như vậy làm em gái sợ hãi, hôm qua con đã nói muốn mời bác sĩ tâm lý cho em gái, hai người lại không tin!"
Lục Tử Tĩnh muốn mời bác sĩ tâm lý cho tôi. Cái này...
“Tịch Nhi đừng sợ, mẹ dẫn con đi khám bác sĩ." Mẹ tôi ôm chặt tôi, nước mắt rơi trên mặt tôi.
“Gặp bác sĩ tâm lý gì chứ, nó chet là tốt nhất! " Lục Kha lau mũi nhục mạ tôi.
"Cút ra ngoài!" Ba tôi rống giận, không còn là vị tổng giám đốc bình tĩnh trước đó nữa.
12.
Lục Kha bị giam cầm, hơn nữa còn bị đưa đến một biệt thự khác. Ba mẹ tôi bảo cô ta tránh xa tôi. Lúc cô ta bị bảo mẫu lôi đi vẫn còn đang nhục mạ tôi, mà tôi lại co rúm người, bất động.
Sau khi sự hỗn loạn trong nhà kết thúc, ba mẹ và Lục Tử Tĩnh cùng đưa tôi đi gặp bác sĩ riêng. Một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.
Kết quả kiểm tra không lạc quan, bệnh tâm lý của tôi rất nghiêm trọng. Tự kỷ, trầm cảm, rối loạn hoảng sợ, rối loạn căng thẳng, tất cả đều có.
Lục Tử Tĩnh thất thanh khóc rống tại chỗ, dùng nắm đ ấm đ ập vào tường, ch ảy m áu. Sắc mặt ba mẹ trắng bệch, không ngờ bệnh tâm lý của tôi lại nghiêm trọng như vậy.
Tôi không cần phải giả vờ, bởi vì tôi thực sự bị bệnh. Tôi nằm trên giường bệnh, mắt nhìn lên trần nhà, không có biểu cảm gì. Tôi cũng không biết nên có biểu cảm gì. Có lẽ vì tôi không hiểu những căn bệnh đó.
Những căn bệnh đó làm bạn với tôi ba năm, mỗi lần bị Lục Kha bắt nạt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ngạo mạn của Lục Tử Tĩnh. Và trong mỗi ngày đau đớn, trong mỗi đêm mất ngủ, trong mỗi cơn ác mộng...
Trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, tôi lấy tay che mặt, không muốn để cho người ngoài nhìn thấy nước mắt của tôi. Nhưng ba mẹ nhìn thấy, Lục Tử Tĩnh cũng nhìn thấy.
“Tịch Nhi.” Mẹ ôm lấy tôi, nước mắt rơi như mưa. Ba không nói lời nào, yên lặng đi ra ngoài. Lục Tử Tĩnh gào khóc một tiếng, lại dùng móng tay đ âm vào cổ tay hắn, để lại vết m áu.
13.
Tôi được bảo vệ nghiêm ngặt. Toàn bộ lầu ba biệt thự trở thành lãnh địa riêng của tôi, ngoại trừ ba mẹ và Lục Tử Tĩnh, chỉ có bảo mẫu trực ban mới có thể đi lên.
Đúng rồi, còn có bác sĩ tư nhân một tuần ba lần. Ba mẹ nhất định phải chữa khỏi cho tôi, bọn họ chạy tới Bắc Kinh, chạy tới Thượng Hải, tự mình tìm bác sĩ cao cấp giúp tôi khám bệnh, không tiếc dùng thuốc đắt tiền nhất trị liệu cho tôi.
Họ mua cho tôi ba chiếc xe sang trọng, để tôi có thể ra ngoài hóng gió giải sầu bất cứ lúc nào. Họ còn mời ca sĩ nổi tiếng hát cho tôi nghe, chỉ vì tôi nói tôi thích bài hát đó.
Lục Tử Tĩnh cũng từ chối tất cả công việc, anh ta ngày đêm ở bên cạnh tôi. Trong phòng tôi đã chất hơn mười con gấu trắng, tất cả đều do Lục Tử Tĩnh tỉ mỉ chọn lựa.
Mỗi ngày anh ta ra ngoài tìm đồ ăn, anh ta biết từ nhỏ tôi đã thích ăn đồ ăn vặt, nhưng đồ ăn vặt bình thường không tốt cho sức khoẻ, cho nên Lục Tử Tĩnh tìm từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ vì muốn tìm được đồ ăn vặt khỏe mạnh lại ngon.
Tôi không từ chối. Tôi lẳng lặng hưởng thụ tất cả, cho đến khi Lục Kha trở về. Lần này cô ta rất bình tĩnh, trở về cũng không có cãi nhau. Ba mẹ hơi chần chừ dẫn cô ta vào cửa, Lục Tử Tĩnh ở một bên thấp giọng dặn dò gì đó, đoán chừng là để Lục Kha nghe lời.
Tôi nhìn lên lầu, trong lòng rất bình tĩnh. Một lát sau, mẹ tôi đi lên, thân thiết giữ chặt tay tôi: "Tịch nhi, ba tháng qua rồi, em gái con biết sai rồi, nó trở về để xin lỗi con.”
Bất tri bất giác đã qua ba tháng rồi.
"Cô ấy còn đánh con nữa không?" Tôi hỏi một câu ngây thơ. Mẹ tôi vội vàng lắc đầu, nói tuyệt đối sẽ không.
“Ba tháng qua, chúng ta thường xuyên làm công tác tư tưởng với Lục Kha, nó cũng dần dần hiểu được lý lẽ." Mẹ tôi vỗ vỗ mu bàn tay tôi.
Trên mặt bà ấy có vẻ vui mừng. Tôi biết tâm trí bà ấy. Nếu mâu thuẫn giữa hai cô con gái được giải quyết, tất cả đều vui mừng. Tôi thật bội phục Lục Kha, cô ta ngang ngược mười mấy năm vẫn được ba mẹ thương yêu, cho dù làm thành như vậy, ba mẹ vẫn không buông bỏ cô ta.
Tôi ghét tình yêu cô ta nhận được, và chính nhờ tình yêu đó mà cô ta trở thành kẻ bắt nạt. Một kẻ bắt nạt không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm. Ba mẹ và Lục Tử Tĩnh chính là ngọn nguồn của tình yêu đó, chính là chỗ dựa của kẻ bắt nạt.
14.
Tôi xuống lầu gặp Lục Kha. Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, tôi thấy được sự khinh thường và châm chọc trong mắt Lục Kha. Còn có nụ cười khinh bỉ ở khóe miệng cô ta.
Đương nhiên, khi cô ta mở miệng thì lại rất ôn hòa: "Lục Tịch, thật xin lỗi, trước kia là em sai rồi."
“Như vậy mới ngoan, đều là con gái ngoan của mẹ!", mẹ tôi vội vàng khen ngợi, cố gắng làm cho bầu không khí hòa hợp hơn. Ba tôi cũng gật đầu, thuận thế nói: "Lục Kha, ba mẹ chiều hư con rồi, sau này con phải sửa lại, biết không? Bằng không chị sẽ không tha thứ cho con.”
“Lục Kha, anh và em cùng sửa lỗi, anh cũng sai rồi.” Lục Tử Tĩnh hơi nghiêm túc, nhưng anh ta cũng hy vọng Lục Kha có thể trở về. Anh ta yêu thương cả hai chị em.
Tôi cười thầm trong lòng, thật buồn cười. Tôi còn chưa nói gì, họ đã giúp tôi nói xong rồi. Tôi còn có thể nói gì nữa? Tôi chỉ có thể tha thứ cho Lục Kha, tôi cũng chỉ có thể mang ơn người nhà.
“Lục Kha là em gái con, sau này chị em chúng con sẽ ở chung thật tốt." Tôi dùng thái độ hoà hợp vươn tay ra. Khóe miệng Lục Kha giật giật, cũng vươn tay: "Cảm ơn chị."
“Thật tốt quá, vừa vặn hôm nay là sinh nhật Lục Kha, mẹ lập tức sắp xếp bảo mẫu chuẩn bị tiệc sinh nhật, tất cả mọi người phải hòa thuận, vui vẻ!" Ba tôi và Lục Tử Tĩnh cũng nở nụ cười.
Tôi hiểu rồi, thì ra hôm nay là sinh nhật Lục Kha, người nhà muốn tổ chức sinh nhật cho cô ta. Vì vậy, đưa cô ta trở lại và xin lỗi tôi. Thật tốt. Tiệc sinh nhật của Lục Kha bắt đầu, trong biệt thự tràn ngập niềm vui.
Tôi ăn chút gì đó và trở về phòng ngủ. Lục Kha đi theo, tôi biết cô ta sẽ tới, cô ta muốn khoe khoang với tôi.
“Ôi, chị gái tốt của em, sao lại tha thứ cho em chứ? Chị không hận em sao?” Trong tay Lục Kha bưng một hộp điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, cô ta cười tủm tỉm nhìn tôi, cũng nhìn con gấu trắng trong phòng ngủ.
Không đợi tôi nói chuyện, cô ta lại cười nhạo gấu trắng: "Thật buồn cười, chị còn là trẻ con sao? Mua nhiều gấu như vậy, giống như thiểu năng trí tuệ vậy.”
“Lục Tử Tĩnh giúp tôi chọn.”
“Em biết, anh ấy rất yêu chị, ba mẹ tôi cũng yêu chị, nhưng vậy thì sao? Bọn họ vẫn yêu tôi hơn! "Lục Kha dương dương đắc ý," Tôi không bị trừng phạt, tôi bị giam cầm nhưng ba mẹ mỗi ngày đều gọi video cho tôi.”
“Họ nói tôi luôn là con gái của họ và họ không muốn trừng phạt tôi, nhưng để chăm sóc cảm xúc của chị, họ phải trừng phạt tôi. Ha ha, cười chet, chị còn tưởng rằng chị thắng sao?”
“Mày là con gái ruột thì thế nào? Một đứa nhà quê mà thôi, ba mẹ mười mấy năm chưa từng gặp qua mày, tình thương đối với mày lại không nhiều bằng tao!"
Lục Kha nói rất có lý. Tôi luôn hiểu điều đó. Đây không phải nhà tôi. Tôi không đủ rộng lượng để chia sẻ gia đình với một kẻ bắt nạt. Ba mẹ hoặc là yêu cô ta, hoặc là yêu tôi, không thể yêu cả hai.
15.
Nhìn Lục Kha đắc ý, tôi cúi đầu cười cười.
“Mày cười cái gì? " Lục Kha lạnh mặt.
“Không có gì, chỉ là muốn cười mà thôi, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm sau, tôi đều có thể cười. Tôi trở thành chị gái của cô, ba mẹ và anh trai yêu cô cũng yêu tôi, tôi cũng không ngại chia sẻ tình yêu này với cô. Cô chắc là cũng không ngại chứ?”
Tôi cười rất vui vẻ, cứ nhìn chằm chằm Lục Kha như vậy. Cô ta giận tím mặt, vỗ một cái lên cửa: "Tao để ý! Mày câm miệng cho tao!"
“Để ý cũng vô dụng, tôi sẽ không đi, tôi là con gái của gia đình này, con ruột.” Tôi nhếch môi. Lục Kha bị tôi đâm trúng chỗ đau, chỗ đau của cô ta chính là cô ta được nhận nuôi.
“Mày kiêu ngạo cái gì? Mày thật sự cho rằng tao đã nhận lỗi sao? Mày chờ đó, tao sẽ giet chet mày! "Lục Kha rất muốn đánh tôi ngay tại chỗ, nhưng vẫn nhịn xuống.
Cô ta giận dữ bỏ đi. Tôi biết Lục Kha từ trước đến nay nói một không hai, cô ta thật sự sẽ giet chet tôi.
Nhưng với phong thái và chỉ số IQ của cô ta, cái gọi là giet tôi tuyệt đối không phải thủ đoạn kinh thiên động địa, cô ta không thể dùng thủ đoạn.
Cho nên nhiều lắm cô ta cũng chỉ tìm người đánh tôi, giống như trước kia bắt nạt tôi. Buộc tôi phải rời đi.
Tôi đoán không sai, khi tháng giêng mới đến, sau khi tôi chính thức trở về trường học, Lục Kha liền ra tay. Mấy nam sinh có gia cảnh nghèo khó kéo tôi vào toilet nam, đấm đá và đẩy đầu tôi vào bồn cầu.
Tôi nôn thật lâu, sau đó Lục Kha dẫn cô giáo tới cứu tôi.
“Chị, chị không sao chứ? " Lục Kha đau lòng ôm lấy tôi, vội vàng gọi điện thoại cho ba mẹ. Ba mẹ sau khi đến tức giận muốn chet, tự mình đi bắt mấy nam sinh kia, ép lãnh đạo cưỡng chế bọn họ nghỉ học.
Tôi một thân hôi thối đứng đó, Lục Kha còn đang hỏi tôi có chuyện gì không. Tôi nhìn cô ta một cái: "Chỉ có vậy?"
Lục Kha ngẩn ra, sau đó lạnh lùng nói: "Chờ đi, mày chet chắc rồi!"
Dứt lời, ba mẹ tới, đầu tiên là nhìn thoáng qua Lục Kha, sau đó kiểm tra tình huống của tôi.
“Con không sao." Tôi nhẹ nhàng lắc đầu. Lục Kha ở một bên mở miệng: "Ba mẹ, chị ở trường học vẫn không hòa đồng, có thể đã đắc tội quá nhiều người, về sau con sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy!" Ba mẹ nhìn nhau, nhíu mày trầm tư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook