6.

Ngày tôi xuất viện, ba mẹ tôi rất vui mừng, còn đặc biệt đặt một bữa tiệc để tôi có một bữa ăn ngon.

Một cái bàn lớn như vậy, chỉ có bốn người ngồi. Ba mẹ, tôi, còn có Lục Tử Tĩnh. Lục Kha không đến.

“Kha Kha đột nhiên phát sốt, hai ngày nay không đến trường, đang ở nhà nghỉ ngơi. " Mẹ tôi không tự nhiên nói ra nguyên nhân. Ba tôi khẽ thở dài, không nói gì.

Tôi cũng không hỏi, chỉ ân cần một tiếng: "Vậy chúng ta ăn nhanh một chút đi, về thăm Lục Kha sớm một chút."

“Em gái, trước kia em thích nhất là cánh gà chiên, anh còn giúp em lọc xương đó." Lục Tử Tĩnh xen vào, anh ta cầm một cái cánh gà lên, thuần thục lọc bỏ hết xương gà, rồi bỏ thịt vào trong bát của tôi. Anh ta nhớ chuyện này.

Nhưng nhìn anh ta làm thuần thục như vậy, chỉ sợ mấy năm nay giúp Lục Kha lọc xương gà không ít. Tôi gắp thịt cho mẹ, nói sợ bốc hỏa.

Lục Tử Tĩnh mím môi, chua xót cúi đầu. Bữa ăn này không quen thuộc lắm, tôi cần thời gian để thích nghi với gia đình mới này.

Sau khi ăn xong, ba mẹ đưa tôi về nhà họ. Nhà của bọn họ, cũng chính là nhà của Lục Kha, là một biệt thự xa hoa ở ngoại ô phía đông. Ở trên xe, mẹ tôi hào hứng kéo tay tôi nói:

"Tịch Nhi, mẹ đã sắp xếp bảo mẫu trang trí biệt thự thật xinh đẹp, con nhất định sẽ thích.”

Nhưng mà vừa đến biệt thự, bên trong gà bay chó sủa, hỗn loạn không chịu nổi. Cây cảnh trong sân bị đẩy ngã, rải đầy hoa tươi trên thảm đỏ đều là bùn nước, bong bóng trong biệt thự đều bị đâm thủng......

Ba tôi tức giận: "Có chuyện gì vậy?"

"Lão gia, tiểu thư cô ấy..." Một nữ quản gia tới giải thích, "Tiểu thư vừa rồi rất tức giận, chúng tôi..."

“Lục Kha?”

“Đúng vậy, Lục Kha tiểu thư......”

7.

Lục Kha đã phá hoại lễ chào mừng của tôi. Lần đầu tiên tôi về nhà, lại đối mặt với một biệt thự giống như bãi rác. Ba tôi rất tức giận, mặt đen thui. Mẹ tôi cau mày, tức giận.

Bọn họ chính là đại thương nhân khôn khéo, khẳng định hiểu được mâu thuẫn giữa tôi và Lục Kha, lần trước tôi không vạch trần Lục Kha, bọn họ cũng biết.

Tôi cũng không phải không bị Lục Kha bắt nạt, tôi chỉ là không vạch trần cô ta. Ba mẹ cũng không truy cứu đến cùng, bọn họ không muốn đối mặt với mâu thuẫn giữa hai đứa con gái.


Nhưng hiện tại, không thể không đối mặt. Bởi vì Lục Kha rất quá đáng.

“Ba mẹ, hay là để con về trường đi." Tôi mở miệng, xoay người, không muốn vào bãi rác.

“Tịch Nhi, con định về trường nào? Về nhà trước đi." Mẹ tôi giữ chặt tôi. Ba tôi muốn an ủi tôi, không ngờ Lục Kha chạy ra.

Cô ta làm ầm lên: "Cuối cùng hai người cũng về rồi, con bị sốt cao, hai người lại chạy đi ăn mừng, con không phải con gái của hai người đúng không?" Hai mắt Lục Kha đỏ bừng, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo.

Cô ta thật sự là bị chiều hư.

“Kha Kha, sao con lại như vậy! " Mẹ tôi tức giận, lớn tiếng quát.

Lục Kha nghiến răng nghiến lợi chỉ tôi: "Con không thể sánh bằng nó phải không? Đây là biệt thự con ở, dựa vào cái gì phải hoan nghênh nó!"

“Lục Kha, con thật sự không hiểu chuyện chút nào! "Sắc mặt ba tôi tái mét. Nhưng Lục Kha không sợ, cô ta là hòn ngọc quý trên tay, căn bản không sợ.

Tôi lặng lẽ quan sát, tôi nhìn ba mẹ phẫn nộ, mặc dù họ vẫn luôn thuyết giáo Lục Kha, nhưng một ngón tay cũng không nhúc nhích. Tôi hiểu, Lục Kha là bảo bối tâm can của bọn họ.

Tâm can bảo bối được nuôi dưỡng mười mấy năm, cho dù cô ta làm cái gì, ba mẹ đều sẽ tha thứ cho cô ta. Kể cả việc cô ta bắt nạt tôi.

“Lục Kha, chị sẽ lập tức đi ngay, em đừng tức giận. "Tôi run giọng mở miệng. Tôi lấy lùi làm tiến, nhưng trên thực tế cũng theo bản năng sợ Lục Kha.

Bộ dáng nổi giận của cô ta đã sớm trở thành bóng ma tâm lý của tôi, tôi nhìn miệng cô ta khép lại, nhìn ánh mắt nổi giận đùng đùng của cô ta, tay chân tôi đều phát lạnh.

Tôi cho rằng mình sẽ không sợ cô ta, nhưng bóng ma tâm lý đã sớm hình thành lại một lần nữa hiện ra tra tấn tôi. Nên tôi quay đi.

“Mày cho rằng như vậy ba mẹ tao sẽ ghét tao sao? Mày là đồ nhà quê ghê tởm!" Cô ta rất tức giận, thậm chí còn đá tôi một cái.

Cú đá này khiến toàn thân tôi run lên, tôi thật sự không phải giả bộ, mà là bóng ma ba năm qua bị đánh thức.

Cô ta đá tôi không biết bao nhiêu lần, trong nhà vệ sinh, trong lớp học, trên sân bóng... đá tôi hết lần này đến lần khác, khiến tôi ngã hết lần này đến lần khác.

Môi, mũi, trán, răng của tôi đã bị gãy bao nhiêu lần rồi? Trong nháy mắt, giống như ba năm qua thống khổ tồn đọng cuối cùng cũng bộc phát, đầu tôi đau như muốn nứt ra, chân co quắp ngã xuống đất, trong cổ họng phát ra tiếng mơ hồ không rõ cầu xin tha thứ.

Chỉ có thể cầu xin tha thứ, nếu không sẽ bị cô ta đánh chet!

"Đừng đánh tôi... đừng đánh tôi!"


“Tịch nhi! "Ba mẹ quá sợ hãi, vội vàng bế tôi lên. Thần trí tôi có chút mơ hồ, loại thống khổ này không có cách nào có thể giả bộ được, là những thương tổn khó có thể tưởng tượng được hình thành.

Tôi không kiềm chế được!

“Mày giả vờ cái gì, đồ súc sinh! "Lục Kha lại nhận định tôi giả vờ, tiếp tục mắng to.

“Câm miệng! "Lục Tử Tĩnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên bộc phát, hắn tát một cái vào mặt Lục Kha.

Lục Kha bị đánh ngã, khóe miệng máu chảy không ngừng, má phải sưng to lên, trong mắt chảy ra nước mắt khó có thể tin được.

“Anh...... Anh......”

8.

Lục Kha sửng sốt. Cô ta vừa chảy máu vừa rơi lệ, mắt trừng thật to, không thể tin được Lục Tử Tĩnh lại đánh mình.

Ba mẹ tôi cũng ngây ngẩn cả người, hai người đều lập tức muốn đi đỡ Lục Kha nhưng lại thấy tôi đang run rẩy, cho nên vừa ôm tôi, vừa kéo Lục Kha. Cảnh tượng rất buồn cười.

Tôi lấy lại tinh thần, tuy rằng toàn thân vẫn lạnh ngắt nhưng tình cảnh của Lục Kha khiến nội tâm hoảng sợ của tôi có được một tia an ủi.

Anh trai cô ta, Lục Tử Tĩnh, đã từng tát mặt tôi như vậy, bây giờ lại tát vào mặt cô ta. Đẹp quá!

"Tử Tĩnh, con ra tay nặng như vậy làm gì? Em gái con còn đang sốt cao!"

Bà ấy vì tôi mà rơi lệ, nhưng không có nghĩa là sẽ không vì Lục Kha mà rơi lệ. Ba tôi không nói gì, nhưng trong ánh mắt nhìn Lục Kha tràn đầy đau lòng, tức giận vừa rồi đã tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Lục Tịch cũng là em gái con, con bé về nhà là niềm vui lớn, Lục Kha nháo cái gì mà nháo?" Lục Tử Tĩnh hít sâu một hơi, anh ta không nhìn Lục Kha, ngược lại nhìn về phía bảo mẫu đang luống cuống tay chân.

“Tìm bác sĩ tư nhân cho Lục Kha xem, còn nữa, mau thu dọn biệt thự!” Đại thiếu gia lên tiếng, các bảo mẫu đều động đậy.

Lục Kha thì tỉnh táo lại gào khóc, khóc đến khàn cả giọng.

"Anh ơi, anh... anh bị quỷ ám rồi! Chu Chiêu Đệ chet tiệt, đồ khốn kiếp!"


9.

Lục Kha được đưa đi điều trị. Có lẽ là ba mẹ cố ý để cô ta tránh xa tôi, cố ý phái tài xế đưa cô ta tới bệnh viện.

Biệt thự đã được dọn dẹp lại, tuy không còn vẻ đẹp lộng lẫy nhưng vẫn sang trọng. Ba mẹ tôi đã chuẩn bị tinh thần và đưa tôi vào nhà.

“Tịch Nhi, nhà chúng ta lớn, nhiều phòng, con cứ chọn đi, thích phòng nào thì ở." Mẹ tôi thân thiết kéo tay tôi, nụ cười rất đẹp.

Nhưng tôi có thể nhìn ra sự rối rắm và ưu sầu giữa hai đầu lông mày của bà ấy. Mâu thuẫn giữa hai cô con gái vẫn chưa được giải quyết.

“Em gái sẽ ở phòng bên cạnh con, buổi tối con bé luôn đá chăn, con cần phải chăm sóc tốt cho con bé." Lục Tử Tĩnh còn nhớ rõ chuyện tôi đá chăn khi còn bé.

Anh ta háo hức nhìn tôi, mong tôi sẽ háo hức đáp lại. Tôi nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn.”

Lục Tử Tĩnh xấu hổ cười, dẫn tôi lên lầu ba. Hai bên phòng ngủ của anh ta, đều có phòng ngủ phụ. Một phòng ngủ phụ có mở cửa, bên trong màu hồng, tôi liếc mắt liền nhìn thấy trên giường có một con gấu lớn.

Nhớ mang máng, sinh nhật năm tôi 5 tuổi, Lục Tử Tĩnh cố ý đi mua cho tôi một con gấu bông, màu trắng. Con gấu lớn trên giường cũng màu trắng.

Ký ức xa xưa tan thành từng mảnh nhỏ, con gấu kia cũng sớm tan thành từng mảnh nhỏ, chỉ là lúc này lại nhớ tới một ít mảnh nhỏ.

"Đây là phòng của Lục Kha..." Mẹ tôi thấy tôi nhìn chằm chằm con gấu đang nằm trên giường, giọng điệu mất tự nhiên mở miệng.

Bà ấy dường như sợ tôi yêu thích phòng của Lục Kha, từ đó dẫn đến xung đột kịch liệt hơn. Tôi lập tức dời ánh mắt: "Con sẽ ở phòng bên kia.”

Tôi sẽ không cố ý tạo ra mâu thuẫn, tôi cũng không muốn gấu của Lục Kha. Ba mẹ liếc nhau, đều lộ ra nụ cười. Chỉ có Lục Tử Tĩnh không cười, anh ta cũng nhìn chằm chằm con gấu trắng trên giường.

Đêm đầu tiên tôi vào biệt thự, ngủ khônh quen. Ban đêm luôn giật mình tỉnh giấc, thỉnh thoảng còn thấy Lục Tử Tĩnh rón rén đi vào đắp chăn cho tôi.

Lúc tôi giả bộ ngủ, anh ta liền cúi người sờ tóc của tôi, giọng nói chua xót nghẹn ngào: "Em gái... Ngủ đi ngủ đi..."

Thật dịu dàng. Ngủ thẳng đến hừng đông, tôi mơ màng ngồi dậy, đột nhiên nhìn thấy dưới chân giường đặt một con gấu trắng lớn. Tôi sửng sốt một chút, đây không phải là gấu trắng lớn của Lục Kha sao?

“Thích không? Sáng sớm anh đã lấy cho em rồi.” Lục Tử Tĩnh đứng ở cửa cười với tôi, vẻ mặt cưng chiều.

“Đây là của Lục Kha, tôi không muốn.” Tôi lắc đầu.

“Không sao đâu, ngày hôm qua muộn quá nên không mua được cái mới, lát nữa anh đi mua cái mới cho em, em lấy của Lục Kha trước, anh nhớ từ nhỏ em đã thích gấu.”

Lục Tử Tĩnh cái gì cũng nhớ, dù sao anh ta cũng lớn hơn tôi sáu tuổi. Tôi không lên tiếng. Lục Tử Tĩnh lại gọi bảo mẫu tới hầu hạ tôi rửa mặt thay quần áo, anh ta tự mình chạy ra ngoài mua gấu và búp bê.

Tôi mặc quần áo, nhìn con gấu trắng to lớn dưới chân giường rồi vỗ nhẹ vào nó.

10.


Lúc ăn sáng, ba mẹ cởi tạp dề ra ngồi cùng tôi. Bọn họ dậy sớm, tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho tôi ăn. Trong lòng tôi có chút vui vẻ, mặt mày đều giãn ra.

Mẹ tôi liền cười nói: "Tịch nhi hôm nay khí sắc tốt hơn rất nhiều, sau này mỗi ngày phải vui vẻ nha...... Chuyện của em gái con không cần để trong lòng, đợi lát nữa mẹ và ba con đi mắng chửi nó.”

Tôi cau mày, vùi đầu ăn đồ ăn nhẹ và ậm ừ trong cổ họng.

Ba tôi xoa tóc tôi: "Tịch Nhi rất hiểu chuyện, không giống Lục Kha, rất kiều diễm, sau này để Lục Kha học tập con, ha ha.”

Ba mẹ đang xây dựng một gia đình ấm áp. Họ muốn giải quyết mâu thuẫn giữa hai cô con gái. Chắc chắn tốt nhất là nên bắt đầu từ tôi, vì tôi là nạn nhân và tôi cũng là người biết nghe lời.

“Em gái còn nhỏ, sau này sẽ hiểu chuyện.” Tôi ngẩng đầu cười. Ba mẹ vui vẻ, vốn định ăn sáng xong sẽ đi thăm Lục Kha, kết quả trong biệt thự có khách quan trọng.

Chắc là khách làm ăn, ba mẹ vô cùng coi trọng, lập tức nghênh đón tới phòng họp, còn dặn dò bảo mẫu không cho ai đi vào.

Trong biệt thự liền yên tĩnh. Tôi lên tầng ba và nhìn chằm chằm vào con gấu trắng to lớn đang ngã xuống chân giường.

Rất đáng yêu, cũng rất đáng ghét.

“Lục Kha tiểu thư đã trở lại!” Nhìn con gấu thật lâu, một bảo mẫu đột nhiên chạy đến cạnh cửa nhắc nhở tôi. Tôi quay người lại liền nhìn thấy bóng dáng Lục Kha.

Gương mặt cô ta vẫn sưng đỏ, tinh thần uể oải, trong mắt hận ý ngập trời.

“Ba mẹ tôi đâu? Anh trai tôi đâu? Tôi đã đợi cả đêm, nhưng sao họ không đến gặp tôi?" Giọng nói của Lục Khả khàn khàn, tức giận và thất vọng.

Tôi cúi đầu nhìn xuống sàn.

"Chu Chiêu Đệ, con khốn này, mở miệng nói chuyện mau, ba mẹ và anh trai tao đâu!" Bảo mẫu sợ hãi, không dám ngăn cản.

Tôi đau đến nỗi nước mắt chảy ròng. Lục Kha thuận thế tát tôi hai cái, hét lớn: "Cút khỏi nhà tao ngay, cút đi!"

Cô ta thật đáng sợ. Nếu như là ngày hôm qua, tôi hẳn là lại bị đánh thức bóng ma tâm lý, sợ tới mức cả người co quắp.Nhưng hôm nay thì khác. Hoặc là nói, tôi đã ở trong lòng diễn tập tốt rồi.

Tôi nắm lấy con gấu trắng đập về phía cô ta, cuối cùng cô ta cũng chú ý tới con gấu trắng lớn, ôm chặt lấy nó, gào thét chói tai: "Mày ôm con gấu của tao?"

"Là anh trai đưa cho chị... Ba mẹ đang họp ở phòng họp, em đừng đánh chị nữa..."Tôi ngồi xổm khóc lóc kể lể.

Lục Kha tức giận đến toàn thân run rẩy, ôm gấu xông về phòng họp lầu một. Tôi đứng dậy, hít một hơi thật sâu hết lần này đến lần khác, dần dần bình tĩnh lại.

Dưới lầu truyền đến tiếng đạp cửa, Lục Kha đang gào thét: "Mở cửa cho tôi, mở cửa, các người còn yêu tôi không!”

Thật kinh khủng. Khóe miệng tôi cong lên, thật đáng sợ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương