Isagi Yoichi Và Những Người Bạn Của Cậu Ấy
-
C41: Chap 42
Cậu ta vừa dứt lời, Isagi và Chigiri không hẹn mà cùng ớn lạnh sống lưng, đám mặc đồng phục trung học cũng trợn mắt mà khựng người lại chẳng đứa nào đủ can đảm ngăn bọn họ.
Cả ba thành công chạy ra khỏi đó, Chigiri thở phào một hơi nhẹ nhõm, Bachira chẳng nén được mà nhảy cẫng lên. Isagi cũng không ngoại lệ, cục đá đè nặng tâm trí cậu rơi ra ngoài. Isagi quay đầu nhìn về phía sau, đám đông sau khi để vụt mất miếng mồi ngon là "những đứa trẻ tâm thần" thì ngơ ngác hồi lâu rồi định hùa vào mắng chửi Kunigami, ai ngờ được cậu ta nhân lúc hỗn loạn đã chạy về trường từ khi nào.
Không thấy bóng dáng của cậu trai tốt bụng kia kẹt trong đám đông khiến cậu nhẹ nhõm vô cùng, lúc này mới thoải mái mà thả lỏng cả người. Khung cảnh vừa mới trải qua được tái hiện trong đầu Isagi, đến phân đoạn của Bachira thì cậu phì cười.
Tên đó bị vướng vào rắc rối mà bình thản còn hơn cả cậu.
Một người vô tư đến kì lạ.
"Bachira cậu đau lắm đúng không? Ráng chịu một chút nhé, chúng ta đến quầy thuốc ngay thôi." Isagi lo lắng quay sang phủi phủi vài ba vết bẩn trên người cậu ta.
Mắt thấy Isagi lo lắng cho mình, Bachira nở hoa trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tủi thân hít hít mũi, cơn đau buốt ở trên mũi cậu ta dường như đã biến mất.
Thật ra nếu bị thương mà cậu lại quan tâm như thế này thì Bachira vô cùng vui vẻ mà nằm im chịu trận.
1
Chigiri nhìn bộ dạng của cậu ta mà không khỏi khinh thường, chẳng nhìn nỗi mà xoay mặt sang phía khác. Anh ngồi bịch xuống lề đường mà suy nghĩ. Tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu rõ thứ cảm xúc khó chịu mỗi khi nhìn thấy Isagi thân thiết với Bachira là như thế nào.
1
Là do anh ghét cậu ta à?
1
Lí do này không hợp lý, Chigiri chẳng có cảm giác ghét bỏ khi trò chuyện về bóng đá với cậu ta.
Trong tâm trí bỗng xoẹt qua vài dòng ký ức những ngày đầu sau khi được đưa đến bệnh viện. Những ngày đó quả thật vô cùng khó khăn, vết thương chồng chất vết thương khiến Chigiri chẳng thể cử động, cơn đau đớn từng đợt dâng lên như muốn giết chết anh. Đầu óc lúc nào cũng âm ỉ đau, thậm chí còn xuất hiện những ảo ảnh không thật. Anh đôi khi lại nhìn thấy những đứa trẻ vẫy tay, cười đùa mà gọi mình mau đến đây chơi cùng, nhưng khi chớp mắt thì cảnh tượng đó biến mất, chỉ còn lại hình ảnh người mẹ vì bệnh cũ tái phát mà uống vô số thuốc đắng. Không những thế, thậm chí khi đã chìm vào trong giấc mộng, Chigiri vẫn thấy mẹ và chị mình đang tức giận mà quở trách mình, lúc đầu những giọng nói đó còn là chất giọng quen thuộc của họ nhưng dần nó lại biến chất, không biết từ lúc nào nó lại thành thứ âm thanh khàn khàn đến từ những oan hồn đến từ địa ngục. "Họ" lao đến bóp lấy cổ Chigiri, lực đạo mạnh đến nỗi như thể muốn nghiền nát anh rồi đến khi hơi thở dần bị cướp mất, anh sẽ lại giật mình thức giấc trong khủng hoảng, run rẩy đưa tay sờ lấy thanh quản của mình mà tự an ủi rằng đó chỉ là mơ.
Tình trạng đó cứ kéo dài suốt 5 ngày, khoảng thời gian đó đối với Chigiri dường như vô tận, thứ cảm xúc tiêu cực cứ bám lấy và kéo anh sa vào vũng bùng mặc anh vùng vẫy trong đau đớn mà chẳng thể nào thoát ra. Dù tuyệt vọng là thế nhưng Chigiri ngoài mặt vẫn phải tỏ ra đã ổn, giữu trong lòng mà chẳng thể tìm được cách đối phó. Chính Chigiri cũng tưởng rằng, đây chỉ là dư âm sau khủng hoảng tâm lý và một thời gian sau khắc sẽ chẳng còn gặp những ảo giác hay ác mộng. Anh nào ngờ được rằng sức khỏe anh ngày càng sa sút, tinh thần đi xuống không thể ngăn lại, trên cổ hằn bao nhiêu vết đỏ tím từ lúc nào mà chẳng ai hay.
Chigiri Hyoma cũng không ngờ đến một ngày mọi thứ trở nên khác đi khiến ánh nắng dường như bất chấp mây đen mà chiếu rọi trái tim héo úa khô cằn của anh. Đó là ngày trời mưa âm u đến đáng sợ, từng tảng mây đen lũ lượt kéo đến bao phủ cả bầu trời, che kín ánh trăng soi xuyên qua cửa sổ khiến không khí vô cùng đáng sợ. Vẫn như mọi khi, Chigiri đặt lưng yên vị trên giường như mọi khi, đầu choáng từng đợt khó chịu nhưng vẫn trò chuyện với Isagi.
"Chigiri à, tuyệt quá!! Cậu thành người nổi tiếng rồi, tờ báo nào cũng in mặt cậu đó." Isagi vui vẻ giơ cao tờ báo, chỉ vào mục đầu tiên có tựa "Chàng thiếu niên trẻ tuổi- Chigiri Hyoma đơn thân độc mã đi vào căn cứ giấu thuốc phiện".
"Đồ ngốc, vui mừng cái quái gì chứ? Đáng lẽ ra cậu cũng nên có mặt trên đó." Anh giật phăng tờ báo mà Isagi cầm trên tay rồi đáp lại.
Chigiri nhìn cậu gãi đầu cười ngốc thì trên má thoáng vài vệt hồng, trong lòng len lỏi vài cảm giác dễ chịu rồi hòa vào cơn choáng đầu rồi biến mất như thể nó chưa từng xuất hiện. Anh khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường.
"Dù sao cũng cảm ơn cậu, Isagi.." Chigiri đưa tay cuốn cuốn vài cọng tóc rũ xuống trước mặt mà cúi đầu nói.
Mãi chẳng thấy Isagi đáp, anh ngẩng mặt lên xem cậu đang làm gì thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của cậu. Isagi chầm chậm tiến tới rồi đưa tay chạm vào miếng băng gạc quấn quanh trán Chigiri mà nhíu mày chẳng nói gì.
Không khí chìm vào im lặng, ngay lúc Chigiri định lên tiếng khẳng định mình ổn thì Isagi bỗng cười nói.
"Đến giờ ngủ rồi, Chigiri. Tôi về đây, ngủ ngon nhé." Nói rồi cậu xoay lưng định rời đi.
"Ừm..được, về cẩn thận." Chigiri có chút hụt hẫng trong lòng nhưng vẫn vẫy tay chào tạm biệt Isagi.
Nhìn bóng cậu từ từ khuất dạng ngoài cửa sổ, anh ngã người xuống giường, mắt mở thao tháo chẳng muốn ngủ nhưng rồi vẫn không chống cự lại được liều an thần được kê trong đơn thuốc mà nhắm mắt.
Lại là một đêm dài kéo đến.
Lại là giấc mơ kia, vẫn là khung cảnh đen kịt cùng hai bóng người mờ mịt đứng khuất xa xa chẳng rõ mặt.
Vẫn là cái cơ thể không thể cử động.
Nhưng hôm nay vô cùng khác lạ, "mẹ và chị" dường như kích động một cách kì lạ. Đột nhiên, "họ" bắt đầu mất kiểm soát mà điên cuồng tự cào vào cổ mình rồi hét lên bằng chất giọng khàn đặc. Lớp da trên cổ từ từ tróc ra từng chút một, lớp da đỏ tươi bên trong hiện ra, máu chầm chậm chảy xuống ngón tay gầy guộc rồi lăn dài trên cánh tay khiến Chigiri trợn tròn mắt kinh hoàng.
1
Cơ thể như bị rút hết sức lực mà không cử động được dù chỉ một ngón tay, không thể làm gì khác ngoài cắn răng trơ mắt nhìn cảnh tượng khiếp đảm trước mắt. Bỗng ánh mắt của "họ" hướng về Chigiri, anh cảm thấy như cả cơ thể bị điện giật đến sởn gai ốc khi thấy nó. Đôi mắt đầy tơ máu vô cùng dữ tợn kia ghim chằm chằm vào người anh, khuôn mặt méo mó đến đáng sợ. Rồi trên gương mặt đó nở nụ cười, để lộ hàm răng nham nhở mà chầm chậm bước đến gần Chigiri.
Khi đó, anh nghe mẹ mình nói.
"Mau..mau lại đây với mẹ nào, Hyoma"
1
"Hyoma, đầu em sao lại bù xù rồi..đến đây...để chị chải tóc cho em.." Chị anh cũng cất giọng lên tiếng, trên tay cầm cây lược màu hồng phấn nhưng thay vì là răng lược làm bằng nhựa nylon thì lại là vô số đinh nhỏ sắc nhọn.
Chúa còn chẳng dám đến!!
Nếu phải lựa chọn giữa mất mạng và trọc đầu thì Chigiri sẽ dứt khoát chọn cái đầu tiên.
1
Nhưng hiện tại nếu cứ tiếp tục tình trạng như này thì anh chắc chắn sẽ lãnh đủ cả hai, Chigiri cố gắng nhúc nhích cái cơ thể cứng như đá của mình với mong muốn có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của chúng, nhưng dường như nó chẳng thể nghe lời anh nói mà vẫn cứng đờ bất động. Chigiri giương mắt nhìn "họ" ngày một gần hơn, dường như cảm nhận được anh không thể cử động vì thế "mẹ và chị" vô cùng thản nhiên mà từ từ tiến đến, mắt dán chặt vào Chigiri tận hưởng từng biểu cảm khiếp sợ trên khuôn mặt đẹp phi giới tính đó.
Nhớ lại những lần anh nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ mình và cả những lúc giật mình thức giấc mà thở gấp, Chigiri thật sự nghĩ rằng nghĩ rằng lần này mình xong đời rồi.
Đáng buồn thay, Isagi cứu anh lên chỉ đổi lấy vài ba tuần sống tạm rồi lại rơi vào cõi chết.
Kìa mèo nhỏ đang đi lạc ơi (*)
Nhà bé ở đâu nào?
Bé bảo rằng bé không biết
Hỏi tên bé cũng không hay
Meo meo meo meo
Meo meo meo meo
Bé mèo chỉ biết khóc thôi..
Chú chó cảnh sát
Cũng chẳng biết nên làm gì
Gâu gâu gâu gâu
Gâu gâu gâu gâu
Bỗng giai điệu dường như đã chìm vào quên lãng từ lâu vang lên cùng với chất giọng quen tai khiến Chigiri trợn tròn mắt, anh mấp máy môi chẳng thốt ra được từ nào. "Mẹ và chị của anh" có lẽ cũng nghe được, "họ" hoang mang đôi chút rồi đột nhiên mất kiểm soát mà lao đến. "Họ" vấp vào chính lớp da đang dần tuột ra của mình mà mất thăng bằng ngã xuống rồi lại đứng dậy mà khập khiễng lao đến vì thế mà có phần chậm hơn lúc đầu, khi đang dần tới gần hơn với Chigiri thì lúc đó lớp da đã tuột ra hoàn toàn mà rơi xuống đất. Cơ thể đầy máu đỏ tươi cùng lớp cơ bên trong thoát ẩn thoát hiện bên dưới lao nhanh đến làm anh một phen kinh sợ. Chigiri cắn chặt răng, trơ mắt mà nhìn cảnh tượng đầy kinh khủng đang xảy ra với mình.
1
Dù biết rõ rằng hai thứ đó chẳng phải là chị hay mẹ mình, nhưng nhìn người mang khuôn mặt của họ làm những chuyện như thế Chigiri cũng chẳng tránh nỗi mà cảm thấy toát cả mồ hôi lạnh, tiếng tim đập văng vẳng bên tai khiến anh càng thêm thấp thỏm lo sợ những việc sắp đến.
Rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, hai bóng người đó tiến lại gần Chigiri, "chị" nhanh như cắt vươn tay định bóp lấy cổ anh, máu theo lực đạo của "chị" mà văng vào người Chigiri, đôi mắt đỏ thẫm đầy máu đang nhỏ xuống đất ghim chặt vào anh.
Lúc này..Chigiri đã cảm thấy như thế nào nhỉ? À, anh đã nhớ lại giấc mơ của mình, mẹ, bố và cả người chị của mình. Ngoài những thứ đó, anh còn nhận ra một điều rằng.
Giọng hát khi nãy là của Isagi Yoichi.
_______________________________________________________________________
(*) Đoạn trích trên thuộc bài hát Inu no omawari san
Link dẫn: https://.youtube.com/watch?v=J8aJPnTUKAo
Tiếng thì thầm nho nhỏ: Tui cũng có ghim ở đầu chương.
Dịch thuật được tham khảo từ: https://.youtube.com/watch?v=HnCzbcOjD8M
Lyrics:
まいごのまいごのこねこちゃん
あなたのおうちはどこですか
おうちをきいてもわからないなまえをきいてもわからない
ニャンニャン ニャニャーン
ニャンニャン ニャニャーン
ないてばかりいるこねこちゃん
いぬのおまわりさん
こまってしまって
ワンワン ワワーン ワンワン ワワーンまいごのまいごのこねこちゃん
このこのおうちはどこですか
からすにきいてもわからない
すずめにきいてもわからない
ニャンニャン ニャニャーン
ニャンニャン ニャニャーン
ないてばかりいるこねこちゃん
いぬのおまわりさん
こまってしまって
ワンワン ワワーン ワンワン ワワーン
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook