Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
-
C90: Chương 90
Edit: Nhật Hy
Beta: yezi
Checker: Gà
***
Chương 86. Lâm vào điên cuồng, không thể chạm vào vảy ngược của y.
Tần Lê Ca và Ân Duyệt nhìn nhau, đương nhiên đều nghe được tiếng thét chói tai ấy.
Ân Duyệt có hơi hoảng loạn nắm chặt tay hắn, Tần Lê Ca vỗ nhẹ lên mu bàn tay trấn an cô bé, dùng sức mạnh tâm trí tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Ngay khi nhìn thấy Tần Lê Ca nhắm mắt lại, Ân Duyệt phản ứng lại ngay lập tức, nhanh chóng mở vòng phòng hộ quanh cả hai, phòng ngừa kẻ địch đánh lén.
Chỉ tiếc là Tần Lê Ca dùng sức mạnh tâm trí tìm kiếm mấy lần cũng không thấy một bóng người nào, chứ đừng nói đến chuyện xác định tiếng hét vừa rồi có phải của Thích Linh hay không.
Vốn dĩ hắn định tìm kiếm xa hơn, nhưng sức mạnh tâm trí bỗng truyền đến một đợt dao động khác thường, từ xa xa hình như có một sức mạnh giống hắn cũng đang dò xét.
Là người mang sức mạnh tâm trí của đội P?
Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, tạm thời thay đổi đường đi, hướng sức mạnh tâm trí của mình về phía đối phương.
Đối phương hoàn toàn không ngờ hắn lại to gan đến vậy, sức mạnh tâm trí của hai người vừa tiếp xúc trong không gian, sức mạnh tâm trí của đối phương đã hoàn toàn bị nuốt chửng, nhanh đến độ cả hai không kịp trở tay.
Tần Lê Ca thoáng sửng sốt trước sự biến đổi đột ngột này. Sau khi phản ứng lại, hắn mỉm cười thu hồi sức mạnh tâm trí đã mạnh hơn trước rất nhiều, cảm giác trong tâm trí lại càng rõ ràng hơn.
Thấy Tần Lê Ca cười, Ân Duyệt vội vàng hỏi: "Anh Tần, anh tìm được rồi ạ?"
"Chưa." Tần Lê Ca nghiêng đầu tựa lên tay: "Nhưng ăn được một bữa cơm rồi."
Vẻ mặt Ân Duyệt hoang mang: "???" Ăn bữa cơm? Sao cô bé không được ăn?
Rối rắm một lúc, cô bé mới nhớ đến việc chính, vội vàng hỏi: "Chưa tìm được thì phải làm sao đây? Vừa rồi có phải là tiếng của chị Thích không ạ?"
"Cái này chưa thể xác định được, mới nãy tôi không tìm thấy ai cả." Tần Lê Ca nói.
"Cái đó..." Ân Duyệt mím môi, vẻ mặt đầy bất an.
Tần Lê Ca liếc nhìn cô bé, thuận tay xoa mái tóc của cô gái nhỏ: "Nghĩ nhiều như thế làm gì? Chị Thích của nhóc mạnh hơn nhóc nhiều, không xảy ra chuyện gì được đâu."
Trong lòng Ân Duyệt đương nhiên cũng biết rõ sự thật này, cô bé rũ mi rầu rĩ đáp lại.
Tại thời điểm như thế này, việc cố chấp kiếm tìm tiếng thét kia thật sự vô nghĩa, Tần Lê Ca ngẩng đầu, đang chuẩn bị tiếp tục tiến lên trước, khóe mắt chợt bắt gặp một bóng dáng xa lạ.
Cách bọn họ không xa là một người đàn ông tóc ngắn cầm súng, đang nhìn chằm chằm về phía trước.
Người đàn ông tóc ngắn này chính là người đứng sau lưng Thích Linh lúc trước.
Tần Lê Ca khom lưng, ấn người Ân Duyệt xuống, cả hai trốn sau gương, lặng lẽ quan sát người đàn ông tóc ngắn.
Hành như người đàn ông tóc ngắn không hề phát hiện sự tồn tại của bọn họ. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, anh ta nhẹ nhàng tiến lên phía trước.
Ân Duyệt quay lại nhìn Tần Lê Ca, Tần Lê Ca gật đầu với cô bé, hắn dùng sức mạnh tâm trí cuốn theo khẩu súng, vòng vài vòng cũng thuận lợi đến được sau lưng người đàn ông tóc ngắn.
Khẩu súng ấy lẳng lặng chĩa vào giữa lưng người đàn ông tóc ngắn, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, súng đã bất ngờ bóp cò.
Đoàng!
Viên đạn bắn trúng vào người đàn ông tóc ngắn, nhưng lại rơi xuống đất vì va phải một lớp phòng hộ vô hình, còn viên đạn chẳng làm anh ta nhỏ một giọt máu.
Người đàn ông tóc ngắn phản ứng rất nhanh, anh ta lập tức quay đầu nhìn lại, nã đạn liên tục về phía tiếng súng.
Ngay lúc đó, khẩu súng rơi trên mặt đất chợt lóe lên tia sáng màu bạc, người đàn ông tóc ngắn chỉ kịp cảm thấy lóa mắt, sau đó anh ta liền nghe thấy tiếng gương vỡ vụn xen lẫn với tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ: "A!".
Âm thanh ấy vô cùng quen thuộc, anh ta dừng lại một chút, rồi vội chạy lên trước: "Kha Nhu?"
Khi anh ta vừa bước lên, một quả bom nhỏ lẳng lặng lăn thành một vòng rồi ngừng ngay dưới chân anh ta.
Giây tiếp theo, quả bom nổ tung.
Người đàn ông tóc ngắn trực tiếp bị vụ nổ dữ dội ấy làm cho văng mạnh ra ngoài.
Ân Duyệt giữ chặt lớp phòng hộ, nhìn người đàn ông tóc ngắn bị nổ bay ra xa, cô bé chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tần Lê Ca với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Anh Tần! Anh giỏi thật thật lợi hại!"
Tần Lê Ca hiếm khi khiêm tốn, đáp lời: "Cảm ơn nhóc, nhưng người kia cũng rất lợi hại, vẫn chưa chết."
"Vẫn chưa chết?" Ân Duyệt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Đúng rồi nhỉ, lúc anh ta văng ra ngoài không hề chảy máu, có lẽ là do lớp phòng hộ chưa vỡ chăng?"
"Tuy không chết, nhưng cũng bị thương nặng." Tần Lê Ca ngẩng đầu, nhìn những mảnh gương vụn vỡ trải đầy đất: "Rời khỏi đây trước đã, chúng ta gây ra tiếng động quá lớn rồi."
Ân Duyệt gật đầu, hai người vội vàng rời khỏi nơi này, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Dọc đường đi yên tĩnh đến lạ thường. Vốn là những đội đứng top đầu bảng xếp hạng, họ có đủ kinh nghiệm để nhận rõ tính nguy hiểm của bản đồ này.
Tất cả mọi người đều bước đi thật cẩn thận, lỡ như phát ra tiếng động, kẻ địch có thể xác định được vị trí của họ.
Tần Lê Ca và Ân Duyệt cũng bước đi chậm rãi và nhẹ nhàng, nhưng dù vậy, sau khi đi vài bước, Tần Lê Ca vẫn thấy có gì đó rất lạ.
Trước khi băng qua một mặt gương, hắn hơi nheo mắt lại, đồng thời vươn tay che trước mặt Ân Duyệt.
Ầm –
Hai người đồng thời dừng bước, trường đao gần như sượt qua mũi chân họ.
Kẻ đánh lén phản ứng rất nhanh, một nhát không trúng liền lợi dụng mặt kính để ẩn mình, nhưng tiếc rằng người anh ta gặp phải lại là Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca duỗi tay, một loạt súng được ánh sáng bạc bọc quanh, trong chớp mắt vây lấy kẻ đánh lén.
Khuôn mặt của kẻ đánh lén chợt biến sắc, lập tức ngả người về phía trước, viên đạn sượt qua người anh ta, chỉ cách vài mm.
Anh ta siết chặt trường đao trong tay, có lẽ anh ta nhận ra Tần Lê Ca công kích bằng năng lượng, chắc chắn không giỏi cận chiến, vụt cái đã lao tới trước mặt hắn và Ân Duyệt.
Tần Lê Ca bình tĩnh ngước nhìn anh ta một cái, lại phất tay lần nữa.
Hàng chục khẩu súng bay lơ lửng sau lưng kẻ đánh lén, mà trường đao trên tay anh ta cũng đã chém tới trước mặt bọn họ.
Ân Duyệt bước lên một bước, lớp phòng hộ vàng kim vây kín bọn họ chặt chẽ, dễ dàng chặn lại một đao của kẻ đánh lén kia.
Kẻ đánh lén tặc lưỡi, đang chuẩn bị rút lui, loạt súng sau lưng anh ta chợt lóe lên một ánh sáng bạc, vô số viên đạn bắn ra xuyên thủng tứ chi của anh ta, máu tươi trong nháy mắt tuôn trào.
Kẻ đánh lén hoàn toàn không dám tin bọn họ dám tự nổ súng vào bản thân, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, thấy những viên đạn kia bị cản lại bởi lớp phòng hộ vàng kim, vỏ đạn rơi xuống đất, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Lớp phòng hộ của Ân Duyệt hơi mờ đi, cô bé thu hồi nó rồi cúi đầu nhìn xuống kẻ đánh lén với vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Tần Lê Ca đứng bên cạnh, dễ dàng đọc được suy nghĩ hiện tại của cô bé với kẻ đánh lén: "Vì sao chú không tránh? Bộ chú bị ngốc hả?". Một tay hắn xoa đầu Ân Duyệt, thở dài: "Bé cưng, không phải ai cũng dùng lớp phòng hộ như hầm trú ẩn giống em đâu."
Mái tóc vàng của Ân Duyệt bị xoa đến nỗi xù lên, cô bé vừa che tóc không cho Tần Lê Ca làm rối tung, vừa chớp mắt: "A... không được ạ?"
Không phải, chỉ là Lục Thiệu Vũ huấn luyện quá mức vô nhân đạo thôi.
Tần Lê Ca cong khóe môi, đang định nói bỗng một giọng nói máy móc vang lên.
Hệ thống: "Kính tâm đã bị cướp, người sở hữu hiện tại: Kha Nhu đội P, vị trí của người sở hữu: 35 độ Đông Bắc."
Cùng lúc đó, trên đồng hồ của mỗi người bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng, mặt trên hiện lên ký hiệu la bàn, chỉ rõ đông, tây, nam, bắc.
Tần Lê Ca nhướng mày, nhìn ký hiệu trên đồng hồ, nói: "Nếu manh mối đã được đưa tới, vậy chúng ta đến đó thôi."
Ân Duyệt đương nhiên không có ý kiến.
Hai người đi theo hướng Đông Bắc 35 độ được vài phút, ở xa xa lại nhìn thấy một người sói màu nâu to lớn đang điên cuồng đập vỡ những tấm gương xung quanh.
Những tấm gương ấy dưới móng vuốt người sói chẳng khác gì miếng đậu hũ mềm, y dùng một vuốt đập xuống liền có thể phá nát một mảng gương lớn, Ân Duyệt nhìn mà sửng sốt, hỏi: "Anh Lục đang... Phá gương ạ?"
Giác quan Tần Lê Ca vốn nhạy bén, bị âm thanh vỡ vụn ồn ào làm đau đầu, hắn khẽ nhíu mày, nhanh nhẹn tiến về phía Lục Thiệu Vũ.
Tình huống hiện tại của Lục Thiệu Vũ không mấy khả quan, hắn và Ân Duyệt đi đến cũng không khiến y chú ý, nhưng khi bọn họ càng đến gần, động tác của Lục Thiệu Vũ cuối cùng cũng ngừng lại.
Khi đến gần, bọn họ mới phát hiện Thích Linh đang nằm gần Lục Thiệu Vũ, trên người ghim một ít mảnh gương vỡ vụn, Ân Duyệt lập tức chạy đến chữa trị cho cô, Tần Lê Ca vừa chạy về phía Lục Thiệu Vũ vừa gọi y: "A Vũ."
Lục Thiệu Vũ quay lưng về phía hắn, có vẻ như không nghe thấy hắn nói gì, y vung tay đập mạnh xuống đất, máu tươi lập tức chảy ra.
Người trên mặt đất đã bất động, Tần Lê Ca liếc nhìn, có lẽ đó là Kha Nhu.
Nhưng chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa, hắn nhìn Lục Thiệu Vũ, gọi to lần nữa: "A Vũ!"
Lúc này, Lục Thiệu Vũ cuối cùng cũng phản ứng lại, y cúi đầu, nhìn về phía hắn.
Đến khi đối diện với ánh mắt của y, Tần Lê Ca mới phát hiện đôi mắt vốn đen kịt giờ đây lại hơi đỏ lên, đồng tử đầy tơ máu, tim hắn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vội hỏi y: "Anh sao vậy?"
Lục Thiệu Vũ nhìn y chằm chằm, không nói một lời.
Biểu cảm này của y thật sự rất đáng sợ, Ân Duyệt lặng lẽ chú ý sang bên này, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, vội kéo Thích Linh lại gần.
Hành động này dường như đã lập tức đánh thức Lục Thiệu Vũ, y đột nhiên quay đầu, nhìn về hướng Ân Duyệt.
Cơ thể Ân Duyệt run lên, cảm giác hệt như bị dã thú nhìn thẳng, cả người đều mất hết sức lực.
Cô bé kéo tay Thích Linh, cả người đổ một lớp mồ hôi lạnh, Ân Duyệt nuốt nước miếng, không nhịn được mà sợ hãi co người lại.
Nhìn thấy phản ứng của Ân duyệt, Lục Thiệu Vũ cho rằng cô bé không có tính uy hiếp, lại tiếp tục dời mắt nhìn chằm chằm Tần Lê Ca.
Cùng một ánh mắt, nhưng Ân Duyệt bị dọa đến đơ người, còn Tần Lê Ca lại vô cùng tự nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thiệu Vũ, thậm chí còn mỉm cười: "Sao vậy? Không nhận ra em à?"
Lục Thiệu Vũ không đáp lời, y nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng nhiên duỗi móng vuốt tóm lấy thân thể hắn.
Ân Duyệt vốn đã rất sợ hãi, nhìn thấy cảnh này liền không nhịn được mà hét to: "Anh Lục! Anh muốn làm gì?"
Nhưng cả hai đương sự lại rất đỗi bình tĩnh.
Tần Lê Ca đối diện với đầu sói của Lục Thiệu Vũ ở khoảng cách gần, còn bị móng vuốt của y siết chặt, trong mắt người ngoài, điều này thực sự đáng sợ, nhưng bản thân hắn lại vô cùng bình tĩnh.
Nếu Lục Thiệu Vũ làm hắn bị thương thì chắc trời cũng sập đến nơi rồi.
Bởi vậy, Tần Lê Ca không những không hề hoảng loạn mà còn ung dung điều chỉnh tư thế, thoải mái ngồi trên móng sói nhìn y.
Lục Thiệu Vũ quả thật không hề làm ra bất cứ thương tổn nào cho hắn, y chỉ nhìn chằm chằm hắn, nhìn thật lâu, tơ máu trong mắt cũng dần vơi đi.
Cảm xúc điên cuồng trong đôi mắt y hoàn toàn biến mất, Lục Thiệu Vũ cẩn thận đỡ lấy Tần Lê Ca, thân hình trong không trung vội thu nhỏ lại, biến về hình người.
Tần Lê Ca vốn ngồi trong lòng bàn tay y, khi Lục Thiệu Vũ biến về hình người thành ra được y ôm vào lòng, hắn cũng chẳng để ý, chỉ hỏi y: "Anh thấy gì vậy?"
"Thấy em chết." Lục Thiệu Vũ ôm chặt hắn, hơi thở nóng bỏng vờn quanh.
Tần Lê Ca được y ôm trong lòng, nghe rõ nhịp đập dữ dội của trái tim y.
Từ tiếng tim đập ấy cũng đủ để cảm nhận được nỗi bất an vẫn còn vương trong lòng y, Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, một tay ôm cổ y, ngẩng đầu hôn lên môi y.
Môi Lục Thiệu Vũ rất khô, sau khi hôn y hắn mới phát hiện môi mình cũng đang run rẩy, Tần Lê Ca âm thầm cau mày, liếm môi nói: "Không sao đâu."
Lục Thiệu Vũ cúi đầu nhìn hắn, Tần Lê Ca vuốt ve, nhẹ nhàng an ủi y: "Là người mang sức mạnh tâm trí của đội P đã tạo ra ảo giác, em vẫn đang sống rất tốt đây này."
Hắn cũng từng tạo ảo giác hai lần để đối phó kẻ địch, giờ người mang sức mạnh tâm trí của đội P tạo ảo giác cho Lục Thiệu Vũ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là tạo ảo giác không quá tinh xảo, không những không thành công làm hại Lục Thiệu Vũ, ngược lại còn động vào vảy ngược của y, trực tiếp dẫn đến hậu quả--
Vẫn giữ tư thế được Lục Thiệu Vũ ôm vào lòng, Tần Lê Ca cúi đầu, nhìn Kha Nhu đang nằm trong vũng máu, xung quanh là mảnh gương vỡ vương vãi đầy trên mặt đất.
Chỉ cần nghĩ một chút là có thể hình dung được vừa rồi đã chuyện gì đã xảy ra, người mang sức mạnh tâm trí của đội P muốn tạo ảo giác, dụ Lục Thiệu Vũ vào ảo cảnh rồi để Kha Nhu đến đây đánh lén.
Kế hoạch khá tốt, chỉ là người của đội P không ngờ được Lục Thiệu Vũ lại là tên điên không muốn sống, Kha Nhu vẫn ẩn hiện trong gương, y lập tức dứt khoát hủy hết những tấm gương trong tầm mắt, ép Kha Nhu chỉ có thể ra khỏi gương.
Sau khi ra khỏi gương, Kha Nhu vốn không mạnh bằng Lục Thiệu Vũ, cũng chẳng kịp né tránh, chỉ có thể bị móng vuốt của y đập chết.
Trong vũng máu dưới thân Kha Nhu, Tần Lê Ca tinh mắt nhìn thấy một vật sáng lóe lên, hắn vỗ vỗ bả vai của Lục Thiệu Vũ, muốn Lục Thiệu Vũ buông hắn ra.
Lục Thiệu Vũ lại siết chặt vòng tay ôm hắn, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích.
Tần Lê Ca liếc nhìn sắc mặt của y, thấy tình trạng hiện tại của y rất tệ, đành phải quay lại vẫy tay với Ân Duyệt: "Ân Duyệt, em mang kính tâm trên người Kha Nhu qua đây."
Ân Duyệt nghe thấy mệnh lệnh vội vàng đứng dậy, tìm thấy một vật sáng lấp lánh trên người Kha Nhu.
Cô bé giơ vật sáng lấp lánh ấy lên, hỏi Tần Lê Ca: "Là cái này ạ?"
Tần Lê Ca đưa tay về phía cô bé, Ân Duyệt ngoan ngoãn đem đồ tới đặt trên tay hắn.
Tần Lê Ca nhận lấy kính tâm, dứt khoát nhét vào tay Lục Thiệu Vũ.
Vài giây sau, âm thanh hệ thống vang lên.
Hệ thống: "Kính tâm đã bị cướp, người sở hữu hiện tại: Lục Thiệu Vũ đội S, vị trí của người sở hữu: 35 độ Đông Bắc."
Lục Thiệu Vũ một tay cầm kính tâm, vẫn chưa chịu buông tay mà ôm chặt eo Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca nhìn y một cái, cũng lười để ý tới, nhìn Ân duyệt và Thích Linh nói: "Hiện giờ đi tìm kính yêu trước, sau khi tìm được thì trực tiếp giao nhiệm vụ. Khi đi nhớ chú ý dấu chân của Kỷ Vũ Hành, đội P vẫn còn ba người, phải thật cảnh giác."
Sau khi nói xong, hắn suy nghĩ một hồi rồi hỏi những người khác: "Lúc trước mọi người có gặp qua NPC nào không?"
Các đồng đội đều lắc đầu.
Kính yêu, nghe có vẻ như chỉ tồn tại trong thế giới trong gương, nếu những người khác đều chưa từng gặp qua, rất có thể kính yêu chính là bé trai Tần Lê Ca đã gặp lúc đầu.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng biết đại khái vị trí của kính yêu rồi, qua bên đó xem thử."
Hắn vừa dứt lời, lập tức cảm thấy sức mạnh tâm trí bỗng có sự dao động, Tần Lê Ca theo bản năng nhìn về phía bên kia.
Giây tiếp theo, Lục Thiệu Vũ đột nhiên buông eo hắn, hóa thành người sói, lao về hướng hắn nhìn.
Beta: yezi
Checker: Gà
***
Chương 86. Lâm vào điên cuồng, không thể chạm vào vảy ngược của y.
Tần Lê Ca và Ân Duyệt nhìn nhau, đương nhiên đều nghe được tiếng thét chói tai ấy.
Ân Duyệt có hơi hoảng loạn nắm chặt tay hắn, Tần Lê Ca vỗ nhẹ lên mu bàn tay trấn an cô bé, dùng sức mạnh tâm trí tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Ngay khi nhìn thấy Tần Lê Ca nhắm mắt lại, Ân Duyệt phản ứng lại ngay lập tức, nhanh chóng mở vòng phòng hộ quanh cả hai, phòng ngừa kẻ địch đánh lén.
Chỉ tiếc là Tần Lê Ca dùng sức mạnh tâm trí tìm kiếm mấy lần cũng không thấy một bóng người nào, chứ đừng nói đến chuyện xác định tiếng hét vừa rồi có phải của Thích Linh hay không.
Vốn dĩ hắn định tìm kiếm xa hơn, nhưng sức mạnh tâm trí bỗng truyền đến một đợt dao động khác thường, từ xa xa hình như có một sức mạnh giống hắn cũng đang dò xét.
Là người mang sức mạnh tâm trí của đội P?
Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, tạm thời thay đổi đường đi, hướng sức mạnh tâm trí của mình về phía đối phương.
Đối phương hoàn toàn không ngờ hắn lại to gan đến vậy, sức mạnh tâm trí của hai người vừa tiếp xúc trong không gian, sức mạnh tâm trí của đối phương đã hoàn toàn bị nuốt chửng, nhanh đến độ cả hai không kịp trở tay.
Tần Lê Ca thoáng sửng sốt trước sự biến đổi đột ngột này. Sau khi phản ứng lại, hắn mỉm cười thu hồi sức mạnh tâm trí đã mạnh hơn trước rất nhiều, cảm giác trong tâm trí lại càng rõ ràng hơn.
Thấy Tần Lê Ca cười, Ân Duyệt vội vàng hỏi: "Anh Tần, anh tìm được rồi ạ?"
"Chưa." Tần Lê Ca nghiêng đầu tựa lên tay: "Nhưng ăn được một bữa cơm rồi."
Vẻ mặt Ân Duyệt hoang mang: "???" Ăn bữa cơm? Sao cô bé không được ăn?
Rối rắm một lúc, cô bé mới nhớ đến việc chính, vội vàng hỏi: "Chưa tìm được thì phải làm sao đây? Vừa rồi có phải là tiếng của chị Thích không ạ?"
"Cái này chưa thể xác định được, mới nãy tôi không tìm thấy ai cả." Tần Lê Ca nói.
"Cái đó..." Ân Duyệt mím môi, vẻ mặt đầy bất an.
Tần Lê Ca liếc nhìn cô bé, thuận tay xoa mái tóc của cô gái nhỏ: "Nghĩ nhiều như thế làm gì? Chị Thích của nhóc mạnh hơn nhóc nhiều, không xảy ra chuyện gì được đâu."
Trong lòng Ân Duyệt đương nhiên cũng biết rõ sự thật này, cô bé rũ mi rầu rĩ đáp lại.
Tại thời điểm như thế này, việc cố chấp kiếm tìm tiếng thét kia thật sự vô nghĩa, Tần Lê Ca ngẩng đầu, đang chuẩn bị tiếp tục tiến lên trước, khóe mắt chợt bắt gặp một bóng dáng xa lạ.
Cách bọn họ không xa là một người đàn ông tóc ngắn cầm súng, đang nhìn chằm chằm về phía trước.
Người đàn ông tóc ngắn này chính là người đứng sau lưng Thích Linh lúc trước.
Tần Lê Ca khom lưng, ấn người Ân Duyệt xuống, cả hai trốn sau gương, lặng lẽ quan sát người đàn ông tóc ngắn.
Hành như người đàn ông tóc ngắn không hề phát hiện sự tồn tại của bọn họ. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, anh ta nhẹ nhàng tiến lên phía trước.
Ân Duyệt quay lại nhìn Tần Lê Ca, Tần Lê Ca gật đầu với cô bé, hắn dùng sức mạnh tâm trí cuốn theo khẩu súng, vòng vài vòng cũng thuận lợi đến được sau lưng người đàn ông tóc ngắn.
Khẩu súng ấy lẳng lặng chĩa vào giữa lưng người đàn ông tóc ngắn, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, súng đã bất ngờ bóp cò.
Đoàng!
Viên đạn bắn trúng vào người đàn ông tóc ngắn, nhưng lại rơi xuống đất vì va phải một lớp phòng hộ vô hình, còn viên đạn chẳng làm anh ta nhỏ một giọt máu.
Người đàn ông tóc ngắn phản ứng rất nhanh, anh ta lập tức quay đầu nhìn lại, nã đạn liên tục về phía tiếng súng.
Ngay lúc đó, khẩu súng rơi trên mặt đất chợt lóe lên tia sáng màu bạc, người đàn ông tóc ngắn chỉ kịp cảm thấy lóa mắt, sau đó anh ta liền nghe thấy tiếng gương vỡ vụn xen lẫn với tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ: "A!".
Âm thanh ấy vô cùng quen thuộc, anh ta dừng lại một chút, rồi vội chạy lên trước: "Kha Nhu?"
Khi anh ta vừa bước lên, một quả bom nhỏ lẳng lặng lăn thành một vòng rồi ngừng ngay dưới chân anh ta.
Giây tiếp theo, quả bom nổ tung.
Người đàn ông tóc ngắn trực tiếp bị vụ nổ dữ dội ấy làm cho văng mạnh ra ngoài.
Ân Duyệt giữ chặt lớp phòng hộ, nhìn người đàn ông tóc ngắn bị nổ bay ra xa, cô bé chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tần Lê Ca với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Anh Tần! Anh giỏi thật thật lợi hại!"
Tần Lê Ca hiếm khi khiêm tốn, đáp lời: "Cảm ơn nhóc, nhưng người kia cũng rất lợi hại, vẫn chưa chết."
"Vẫn chưa chết?" Ân Duyệt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Đúng rồi nhỉ, lúc anh ta văng ra ngoài không hề chảy máu, có lẽ là do lớp phòng hộ chưa vỡ chăng?"
"Tuy không chết, nhưng cũng bị thương nặng." Tần Lê Ca ngẩng đầu, nhìn những mảnh gương vụn vỡ trải đầy đất: "Rời khỏi đây trước đã, chúng ta gây ra tiếng động quá lớn rồi."
Ân Duyệt gật đầu, hai người vội vàng rời khỏi nơi này, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Dọc đường đi yên tĩnh đến lạ thường. Vốn là những đội đứng top đầu bảng xếp hạng, họ có đủ kinh nghiệm để nhận rõ tính nguy hiểm của bản đồ này.
Tất cả mọi người đều bước đi thật cẩn thận, lỡ như phát ra tiếng động, kẻ địch có thể xác định được vị trí của họ.
Tần Lê Ca và Ân Duyệt cũng bước đi chậm rãi và nhẹ nhàng, nhưng dù vậy, sau khi đi vài bước, Tần Lê Ca vẫn thấy có gì đó rất lạ.
Trước khi băng qua một mặt gương, hắn hơi nheo mắt lại, đồng thời vươn tay che trước mặt Ân Duyệt.
Ầm –
Hai người đồng thời dừng bước, trường đao gần như sượt qua mũi chân họ.
Kẻ đánh lén phản ứng rất nhanh, một nhát không trúng liền lợi dụng mặt kính để ẩn mình, nhưng tiếc rằng người anh ta gặp phải lại là Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca duỗi tay, một loạt súng được ánh sáng bạc bọc quanh, trong chớp mắt vây lấy kẻ đánh lén.
Khuôn mặt của kẻ đánh lén chợt biến sắc, lập tức ngả người về phía trước, viên đạn sượt qua người anh ta, chỉ cách vài mm.
Anh ta siết chặt trường đao trong tay, có lẽ anh ta nhận ra Tần Lê Ca công kích bằng năng lượng, chắc chắn không giỏi cận chiến, vụt cái đã lao tới trước mặt hắn và Ân Duyệt.
Tần Lê Ca bình tĩnh ngước nhìn anh ta một cái, lại phất tay lần nữa.
Hàng chục khẩu súng bay lơ lửng sau lưng kẻ đánh lén, mà trường đao trên tay anh ta cũng đã chém tới trước mặt bọn họ.
Ân Duyệt bước lên một bước, lớp phòng hộ vàng kim vây kín bọn họ chặt chẽ, dễ dàng chặn lại một đao của kẻ đánh lén kia.
Kẻ đánh lén tặc lưỡi, đang chuẩn bị rút lui, loạt súng sau lưng anh ta chợt lóe lên một ánh sáng bạc, vô số viên đạn bắn ra xuyên thủng tứ chi của anh ta, máu tươi trong nháy mắt tuôn trào.
Kẻ đánh lén hoàn toàn không dám tin bọn họ dám tự nổ súng vào bản thân, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, thấy những viên đạn kia bị cản lại bởi lớp phòng hộ vàng kim, vỏ đạn rơi xuống đất, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Lớp phòng hộ của Ân Duyệt hơi mờ đi, cô bé thu hồi nó rồi cúi đầu nhìn xuống kẻ đánh lén với vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Tần Lê Ca đứng bên cạnh, dễ dàng đọc được suy nghĩ hiện tại của cô bé với kẻ đánh lén: "Vì sao chú không tránh? Bộ chú bị ngốc hả?". Một tay hắn xoa đầu Ân Duyệt, thở dài: "Bé cưng, không phải ai cũng dùng lớp phòng hộ như hầm trú ẩn giống em đâu."
Mái tóc vàng của Ân Duyệt bị xoa đến nỗi xù lên, cô bé vừa che tóc không cho Tần Lê Ca làm rối tung, vừa chớp mắt: "A... không được ạ?"
Không phải, chỉ là Lục Thiệu Vũ huấn luyện quá mức vô nhân đạo thôi.
Tần Lê Ca cong khóe môi, đang định nói bỗng một giọng nói máy móc vang lên.
Hệ thống: "Kính tâm đã bị cướp, người sở hữu hiện tại: Kha Nhu đội P, vị trí của người sở hữu: 35 độ Đông Bắc."
Cùng lúc đó, trên đồng hồ của mỗi người bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng, mặt trên hiện lên ký hiệu la bàn, chỉ rõ đông, tây, nam, bắc.
Tần Lê Ca nhướng mày, nhìn ký hiệu trên đồng hồ, nói: "Nếu manh mối đã được đưa tới, vậy chúng ta đến đó thôi."
Ân Duyệt đương nhiên không có ý kiến.
Hai người đi theo hướng Đông Bắc 35 độ được vài phút, ở xa xa lại nhìn thấy một người sói màu nâu to lớn đang điên cuồng đập vỡ những tấm gương xung quanh.
Những tấm gương ấy dưới móng vuốt người sói chẳng khác gì miếng đậu hũ mềm, y dùng một vuốt đập xuống liền có thể phá nát một mảng gương lớn, Ân Duyệt nhìn mà sửng sốt, hỏi: "Anh Lục đang... Phá gương ạ?"
Giác quan Tần Lê Ca vốn nhạy bén, bị âm thanh vỡ vụn ồn ào làm đau đầu, hắn khẽ nhíu mày, nhanh nhẹn tiến về phía Lục Thiệu Vũ.
Tình huống hiện tại của Lục Thiệu Vũ không mấy khả quan, hắn và Ân Duyệt đi đến cũng không khiến y chú ý, nhưng khi bọn họ càng đến gần, động tác của Lục Thiệu Vũ cuối cùng cũng ngừng lại.
Khi đến gần, bọn họ mới phát hiện Thích Linh đang nằm gần Lục Thiệu Vũ, trên người ghim một ít mảnh gương vỡ vụn, Ân Duyệt lập tức chạy đến chữa trị cho cô, Tần Lê Ca vừa chạy về phía Lục Thiệu Vũ vừa gọi y: "A Vũ."
Lục Thiệu Vũ quay lưng về phía hắn, có vẻ như không nghe thấy hắn nói gì, y vung tay đập mạnh xuống đất, máu tươi lập tức chảy ra.
Người trên mặt đất đã bất động, Tần Lê Ca liếc nhìn, có lẽ đó là Kha Nhu.
Nhưng chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa, hắn nhìn Lục Thiệu Vũ, gọi to lần nữa: "A Vũ!"
Lúc này, Lục Thiệu Vũ cuối cùng cũng phản ứng lại, y cúi đầu, nhìn về phía hắn.
Đến khi đối diện với ánh mắt của y, Tần Lê Ca mới phát hiện đôi mắt vốn đen kịt giờ đây lại hơi đỏ lên, đồng tử đầy tơ máu, tim hắn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vội hỏi y: "Anh sao vậy?"
Lục Thiệu Vũ nhìn y chằm chằm, không nói một lời.
Biểu cảm này của y thật sự rất đáng sợ, Ân Duyệt lặng lẽ chú ý sang bên này, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, vội kéo Thích Linh lại gần.
Hành động này dường như đã lập tức đánh thức Lục Thiệu Vũ, y đột nhiên quay đầu, nhìn về hướng Ân Duyệt.
Cơ thể Ân Duyệt run lên, cảm giác hệt như bị dã thú nhìn thẳng, cả người đều mất hết sức lực.
Cô bé kéo tay Thích Linh, cả người đổ một lớp mồ hôi lạnh, Ân Duyệt nuốt nước miếng, không nhịn được mà sợ hãi co người lại.
Nhìn thấy phản ứng của Ân duyệt, Lục Thiệu Vũ cho rằng cô bé không có tính uy hiếp, lại tiếp tục dời mắt nhìn chằm chằm Tần Lê Ca.
Cùng một ánh mắt, nhưng Ân Duyệt bị dọa đến đơ người, còn Tần Lê Ca lại vô cùng tự nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thiệu Vũ, thậm chí còn mỉm cười: "Sao vậy? Không nhận ra em à?"
Lục Thiệu Vũ không đáp lời, y nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng nhiên duỗi móng vuốt tóm lấy thân thể hắn.
Ân Duyệt vốn đã rất sợ hãi, nhìn thấy cảnh này liền không nhịn được mà hét to: "Anh Lục! Anh muốn làm gì?"
Nhưng cả hai đương sự lại rất đỗi bình tĩnh.
Tần Lê Ca đối diện với đầu sói của Lục Thiệu Vũ ở khoảng cách gần, còn bị móng vuốt của y siết chặt, trong mắt người ngoài, điều này thực sự đáng sợ, nhưng bản thân hắn lại vô cùng bình tĩnh.
Nếu Lục Thiệu Vũ làm hắn bị thương thì chắc trời cũng sập đến nơi rồi.
Bởi vậy, Tần Lê Ca không những không hề hoảng loạn mà còn ung dung điều chỉnh tư thế, thoải mái ngồi trên móng sói nhìn y.
Lục Thiệu Vũ quả thật không hề làm ra bất cứ thương tổn nào cho hắn, y chỉ nhìn chằm chằm hắn, nhìn thật lâu, tơ máu trong mắt cũng dần vơi đi.
Cảm xúc điên cuồng trong đôi mắt y hoàn toàn biến mất, Lục Thiệu Vũ cẩn thận đỡ lấy Tần Lê Ca, thân hình trong không trung vội thu nhỏ lại, biến về hình người.
Tần Lê Ca vốn ngồi trong lòng bàn tay y, khi Lục Thiệu Vũ biến về hình người thành ra được y ôm vào lòng, hắn cũng chẳng để ý, chỉ hỏi y: "Anh thấy gì vậy?"
"Thấy em chết." Lục Thiệu Vũ ôm chặt hắn, hơi thở nóng bỏng vờn quanh.
Tần Lê Ca được y ôm trong lòng, nghe rõ nhịp đập dữ dội của trái tim y.
Từ tiếng tim đập ấy cũng đủ để cảm nhận được nỗi bất an vẫn còn vương trong lòng y, Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, một tay ôm cổ y, ngẩng đầu hôn lên môi y.
Môi Lục Thiệu Vũ rất khô, sau khi hôn y hắn mới phát hiện môi mình cũng đang run rẩy, Tần Lê Ca âm thầm cau mày, liếm môi nói: "Không sao đâu."
Lục Thiệu Vũ cúi đầu nhìn hắn, Tần Lê Ca vuốt ve, nhẹ nhàng an ủi y: "Là người mang sức mạnh tâm trí của đội P đã tạo ra ảo giác, em vẫn đang sống rất tốt đây này."
Hắn cũng từng tạo ảo giác hai lần để đối phó kẻ địch, giờ người mang sức mạnh tâm trí của đội P tạo ảo giác cho Lục Thiệu Vũ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là tạo ảo giác không quá tinh xảo, không những không thành công làm hại Lục Thiệu Vũ, ngược lại còn động vào vảy ngược của y, trực tiếp dẫn đến hậu quả--
Vẫn giữ tư thế được Lục Thiệu Vũ ôm vào lòng, Tần Lê Ca cúi đầu, nhìn Kha Nhu đang nằm trong vũng máu, xung quanh là mảnh gương vỡ vương vãi đầy trên mặt đất.
Chỉ cần nghĩ một chút là có thể hình dung được vừa rồi đã chuyện gì đã xảy ra, người mang sức mạnh tâm trí của đội P muốn tạo ảo giác, dụ Lục Thiệu Vũ vào ảo cảnh rồi để Kha Nhu đến đây đánh lén.
Kế hoạch khá tốt, chỉ là người của đội P không ngờ được Lục Thiệu Vũ lại là tên điên không muốn sống, Kha Nhu vẫn ẩn hiện trong gương, y lập tức dứt khoát hủy hết những tấm gương trong tầm mắt, ép Kha Nhu chỉ có thể ra khỏi gương.
Sau khi ra khỏi gương, Kha Nhu vốn không mạnh bằng Lục Thiệu Vũ, cũng chẳng kịp né tránh, chỉ có thể bị móng vuốt của y đập chết.
Trong vũng máu dưới thân Kha Nhu, Tần Lê Ca tinh mắt nhìn thấy một vật sáng lóe lên, hắn vỗ vỗ bả vai của Lục Thiệu Vũ, muốn Lục Thiệu Vũ buông hắn ra.
Lục Thiệu Vũ lại siết chặt vòng tay ôm hắn, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích.
Tần Lê Ca liếc nhìn sắc mặt của y, thấy tình trạng hiện tại của y rất tệ, đành phải quay lại vẫy tay với Ân Duyệt: "Ân Duyệt, em mang kính tâm trên người Kha Nhu qua đây."
Ân Duyệt nghe thấy mệnh lệnh vội vàng đứng dậy, tìm thấy một vật sáng lấp lánh trên người Kha Nhu.
Cô bé giơ vật sáng lấp lánh ấy lên, hỏi Tần Lê Ca: "Là cái này ạ?"
Tần Lê Ca đưa tay về phía cô bé, Ân Duyệt ngoan ngoãn đem đồ tới đặt trên tay hắn.
Tần Lê Ca nhận lấy kính tâm, dứt khoát nhét vào tay Lục Thiệu Vũ.
Vài giây sau, âm thanh hệ thống vang lên.
Hệ thống: "Kính tâm đã bị cướp, người sở hữu hiện tại: Lục Thiệu Vũ đội S, vị trí của người sở hữu: 35 độ Đông Bắc."
Lục Thiệu Vũ một tay cầm kính tâm, vẫn chưa chịu buông tay mà ôm chặt eo Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca nhìn y một cái, cũng lười để ý tới, nhìn Ân duyệt và Thích Linh nói: "Hiện giờ đi tìm kính yêu trước, sau khi tìm được thì trực tiếp giao nhiệm vụ. Khi đi nhớ chú ý dấu chân của Kỷ Vũ Hành, đội P vẫn còn ba người, phải thật cảnh giác."
Sau khi nói xong, hắn suy nghĩ một hồi rồi hỏi những người khác: "Lúc trước mọi người có gặp qua NPC nào không?"
Các đồng đội đều lắc đầu.
Kính yêu, nghe có vẻ như chỉ tồn tại trong thế giới trong gương, nếu những người khác đều chưa từng gặp qua, rất có thể kính yêu chính là bé trai Tần Lê Ca đã gặp lúc đầu.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng biết đại khái vị trí của kính yêu rồi, qua bên đó xem thử."
Hắn vừa dứt lời, lập tức cảm thấy sức mạnh tâm trí bỗng có sự dao động, Tần Lê Ca theo bản năng nhìn về phía bên kia.
Giây tiếp theo, Lục Thiệu Vũ đột nhiên buông eo hắn, hóa thành người sói, lao về hướng hắn nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook