Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
-
C89: Chương 89
Edit: Nhật Hy
Beta: UFO
Checker: Gà
***
Chương 84. Em kiêu ngạo vì biết anh thích em.
Quy tắc vừa mất hiệu lực, ký ức ùa về như thể che trời lấp đất khiến đầu Thích Linh lập tức đau nhức.
Nhớ tới việc trước khi bản thân mất trí nhớ khi vẫn đang ở trong thế giới nhiệm vụ, Thích Linh không dám chậm trễ, chật vật xoay người đứng dậy.
Nhưng vừa mới mở mắt ra, cô lập tức sửng sốt một chút.
Ở xung quanh cô là bốn đồng đội nằm trên đất, chẳng biết bọn họ đã nằm bao lâu, trên người toàn là máu, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy.
Đầu óc Thích Linh trống rỗng, cô lảo đảo chạy vọt tới trước máy tính, điên cuồng nhấn nút 'chữa trị'.
Ánh sáng màu xanh chợt lóe, bao quanh cơ thể mọi người, chữa lành tất cả vết thương với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Lúc này, Thích Linh mới có thời gian cẩn thận quan sát thương tích của bọn họ. Khi nhìn thấy lồng ngực đồng đội vẫn còn phập phồng, cuối cùng
Thích Linh cũng thở dài một hơi.
Tần Lê Ca – người bị thương nhẹ nhất – tỉnh lại đầu tiên. Hắn xoa cái đầu đang choáng váng, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Ân Duyệt.
Ân Duyệt cuộn người nằm trên mặt đất, ánh sáng trị liệu màu xanh vẫn còn lập lòe trên người cô bé. Sắc mặt cô bé tái nhợt, môi cũng tím đi.
Tần Lê Ca bước lên vài bước, chờ Ân Duyệt trị liệu xong thì dịu dàng bế cô bé vẫn đang bất tỉnh lên.
Ân Duyệt thật sự quá mệt mỏi, bị hắn bế cũng không tỉnh, chỉ khó chịu cau đôi mày, lông mi khẽ run lên.
Hắn vươn tay xoa đầu cô bé, bàn tay ấm áp có lẽ khiến Ân Duyệt phản ứng, cô bé dán sát vào lồng ngực Tần Lê Ca, ôm hắn ngủ đến ngon lành.
Kỷ Vũ Hành và Lục Thiệu Vũ đi tới, cúi đầu nhìn Ân Duyệt trong ngực hắn, sau khi chắc chắn rằng cô bé không sao mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy phản ứng của bọn họ, Thích Linh đứng một bên nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ở cửa cuối cùng, cô và Ân Duyệt đều bị thương nặng." Sợ quấy rầy giấc ngủ của Ân Duyệt, Lục Thiệu Vũ nhỏ giọng trả lời: "Quy tắc của cửa ải đó là người không có ham muốn rời đi, trong số những người ở đó, chỉ có Ân Duyệt không biết rõ tình huống mới có thể làm được."
Y nói ngắn gọn nhưng sâu sắc, Thích Linh rất nhanh đã hiểu ra, cô nhăn mày, cúi đầu nhìn gương mặt Ân Duyệt.
Nhìn được một lúc, cô thở dài: "Là tại tôi vô dụng."
Những người khác cũng ôm ý nghĩ này trong lòng, vậy mà bọn họ lại đặt hy vọng thắng lợi lên vai cô bé nhỏ tuổi nhất, thật sự quá mức tàn nhẫn.
Nhưng dưới tình cảnh lúc đó, bọn họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác cả.
Sự áy náy tự trách đè nặng trong lòng mỗi người, trong khoảng thời gian ngắn chẳng một ai nói chuyện.
Tần Lê Ca ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, cẩn thận giao Ân Duyệt đang say ngủ trong vòng tay cho Thích Linh.
"Nếu mọi người nói vậy, thì tôi mới là kẻ đáng trách nhất." Tần Lê Ca nhìn qua vẻ mặt ủ rũ của bọn họ, nhướng mày: "Là tôi đã khiến Ân Duyệt phải làm vậy, mọi người cũng chỉ phối hợp kế hoạch của tôi mà thôi."
"Không phải vậy!" Kỷ Vũ Hành vốn đang tự trách, nghe Tần Lê Ca nói thế thì vội vàng phản bác: "Anh Tần đã làm rất tốt mà!"
"Ừ, đương nhiên là tôi làm rất tốt" Tần Lê Ca lên tiếng, sau đó nhàn nhạt ném ra một câu: "Nhưng nếu không có mọi người, tôi có thể thắng được sao?"
Hắn rất ít khi khen người khác, bây giờ lại được hắn khen, tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Vài giây sau, cuối cùng cũng có người phản ứng lại. Thích Linh nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ như thể phát hiện ra châu lục mới: "Vậy mà cậu cũng biết khen người khác..."
"Tôi không chỉ biết khen người khác, còn biết ăn cơm và ngủ." Tần Lê Ca xòe tay trước mặt cô: "Chẳng lẽ cô không như thế?"
Thích Linh vốn đang cảm động: "..." Bỗng nhiên cô không muốn tự trách nữa, cô muốn đánh người.
"Nếu có thời gian tự trách thì sao không đi huấn luyện đi." Lục Thiệu Vũ nhìn cô, đưa ra kết luận: "Ba ngày sau sẽ tiếp tục khiêu chiến, nếu thắng nữa thì có thể trở về."
Nghe y nói thế, những người khác mới đột nhiên nhớ ra, hiện tại chiến đội của bọn họ đã đạt 8250 điểm, chỉ cần lần khiêu chiến tới lại đạt 1750 điểm là có thể thuận lợi trở về thế giới thực.
Kỷ Vũ Hành không nhịn được liền hỏi: "Thật sự có thể trở về sao? Hiện tại có đội nào có... Trên 3500 điểm không? Có đội có thể cho chúng ta cơ hội trở về ư?"
Nghe vậy, Lục Thiệu Vũ đi đến trước máy tính nghịch một lúc, rất nhanh đã trở về, nói với bọn họ: "Đội đứng nhì đang có 3700 điểm, là đội P, đã gửi lời thách đấu."
Kỷ Vũ Hành lộ rõ nét mặt vui mừng: "Thật tốt quá!"
Thích Linh còn nhìn lại sắc mặt Lục Thiệu Vũ, cô cũng tự mình hiểu lấy, hỏi: "Phải huấn luyện ngay sao? Để tôi đưa Ân Duyệt về phòng cho cô bé nghỉ ngơi chút đã."
Lục Thiệu Vũ gật đầu, đang muốn nói thì bỗng dưng bị Tần Lê Ca nắm tay.
Lục Thiệu Vũ sững lại, quay đầu nhìn hắn.
Tần Lê Ca không nhìn y, hắn nhìn về phía Kỷ Vũ Hành sắc mặt tái nhợt nhưng không dám mở miệng oán trách, cả Thích Linh mang theo nét ủ rũ giữa đôi mày, nói: "Mọi người cũng nghỉ ngơi đi, sáng mai lại tiếp tục tập luyện."
Kỷ Vũ Hành và Thích Linh muốn mà không dám, nhưng dựa vào uy phong của đội trưởng, bọn họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ nhìn Tần Lê Ca: "..."
Tần Lê Ca mỉm cười với y.
Hai người giằng co vài giây, rốt cuộc Lục Thiệu Vũ cũng chuyển hướng nhìn về phía bọn họ, lạnh băng mở miệng: "Đi nghỉ ngơi đi."
Kỷ Vũ Hành và Thích Linh bị y nhìn đến giật mình, đứng thẳng trả lời: "Rõ!"
Dường như sợ Lục Thiệu Vũ đổi ý, bọn họ nói xong thì lập tức chạy thẳng về phòng, vài giây sau đã chạy vào trong, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đại sảnh lập tức yên tĩnh.
Lục Thiệu Vũ nhìn bọn họ đóng mở cửa trong giây lát, lạnh lùng nói: "Thoạt nhìn không có vẻ gì là mệt mỏi nhỉ?"
"Anh nghiêm khắc với bọn họ quá." Tần Lê Ca duỗi tay xoa nắn mặt y, cảm thán: "Em cho rằng mình đã nghiêm khắc lắm rồi, nhưng khi so sánh với anh, em thấy mình dịu dàng như gió xuân vậy."
Lục Thiệu Vũ nghe so sánh như thế, im lặng nhìn hắn trong giây lát, mới nói: "Đúng là em không đủ nghiêm khắc, trước đây Dư Cảnh và Trần Nghiệp cũng do em nuông chiều mà ra đấy."
"Còn không phải bởi vì anh nghiêm khắc quá hả?" Tần Lê Ca nhướng mày: "Nếu em không đóng vai người tốt, anh nói xem bọn họ có bị anh chơi chết trên sân huấn luyện luôn không?"
Lục Thiệu Vũ cầm bàn tay đang nhéo mặt mình của Tần Lê Ca, dò hỏi nhìn hắn: "Em trách anh đấy à?"
"Đúng vậy, em đang trách anh đó." Tần Lê Ca thản nhiên trả lời: "Nhận lỗi đi, trở về lên giường ngủ với em."
Lục Thiệu Vũ: "..."
Nhìn ánh mắt đột nhiên tối sầm của Lục Thiệu Vũ, khóe môi Tần Lê Ca cong lên, nhẹ nhàng sờ cằm y, rồi lại thu tay xoay người trước khi Lục Thiệu Vũ kịp bắt lấy hắn.
"Em mệt." Tần Lê Ca xoay lưng về phía y, ngáp một cái, bước đến trước phòng ngủ: "Đi ngủ."
Lục Thiệu Vũ đứng ở phía sau nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn một lát, y khẽ hạ mi che đi sắc u ám nơi đáy mắt, cùng hắn trở về phòng.
*
Không biết bắt đầu từ khi nào, việc Lục Thiệu Vũ bước ra từ phòng Tần Lê Ca đã không còn làm thành viên đội S tò mò nữa.
Nhưng cũng có một ngày, khi Lục Thiệu Vũ không bước ra từ phòng của Tần Lê Ca, mọi người lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Đối mặt với Tần Lê Ca đang ngồi một mình trên sofa, Kỷ Vũ Hành cẩn thận hỏi: "Anh Tần, bọn anh... Cãi nhau ạ?"
Tần Lê Ca đang cầm tách cà phê, trong lúc Kỷ Vũ Hành nói chuyện, cà phê trong tay hắn đã nhanh chóng bị Lục Thiệu Vũ đổi thành trà.
Tần Lê Ca không chút để ý mà ngẩng đầu: "Hửm?"
Kỷ Vũ Hành: "... Không có gì ạ."
Đổi trà với tốc độ nhanh như vậy, cãi nhau mới là lạ ấy.
Ân Duyệt ôm má, tò mò nhìn Tần Lê Ca, rồi lại nhìn sang Lục Thiệu Vũ, sau đó hỏi: "Sao hôm nay anh Lục không đi ra từ phòng của anh Tần vậy ạ?"
Hôm nay cô bé nói chuyện rất thành thật, Thích Linh và Kỷ Vũ Hành đều nhìn cô bé, trong mắt tràn ngập nể phục.
Hiếm khi Tần Lê Ca không quan tâm cô bé nói nhảm, trả lời: "Ngủ với anh thì anh ấy không ngủ ngon được, chỉ có thể để anh ấy về phòng mà ngủ thôi."
"Aiya..." Ân Duyệt bỗng dưng nhận thức được, đôi mắt đen to tròn lúng liếng nhìn bọn họ, không nhịn được bật cười.
"Không có việc gì thì ăn cơm đi, rồi từng người đi huấn luyện." Tần Lê Ca chuyển đề tài, gõ gõ lên bàn: "Hôm qua nghỉ ngơi một ngày, hiện tại ai cũng tràn đầy năng lượng rồi nhỉ?"
Lời này của hắn vừa phát ra, những người khác lập tức không dám tám nhảm nữa, Ngoan ngoãn ăn cơm xong liền phân công nhau đi huấn luyện.
Kỷ Vũ Hành đi phía trước lặng lẽ hỏi Ân Duyệt: "Sao hôm nay em dám hỏi vậy hả? Không sợ bị anh Tần mắng à?"
Ân Duyệt lén lút liếc nhìn Tần Lê Ca, nhỏ giọng đáp: "Bởi vì em biết, hôm nay anh Tần sẽ không mắng em!"
Kỷ Vũ Hành chưa kịp phản ứng lại, Thích Linh đứng cạnh Ân Duyệt buồn cười: "Ân Duyệt, em học hư."
Này rõ ràng là cô bé biết Tần Lê Ca thấy áy náy với em, nên mới dám làm vậy.
Mặt Ân Duyệt hơi đỏ lên, cô bé nhỏ giọng nói: "Em không có."
Sau khi nói xong, cô bé lại có chút chột dạ, nhỏ giọng bĩu môi lải nhải: "Em biết rõ mọi người thích em nên mới dám làm vậy, vậy không được sao?"
Thích Linh cười cười xoa đầu cô bé, nói: "Có thể."
Mọi người đều thích cô bé.
Bên kia, Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ đang đi cùng nhau, Tần Lê Ca nhướng mày với y, chỉ hướng đồng đội vừa rời đi: "Đi huấn luyện đi?"
"Đau đầu à?" Lục Thiệu Vũ không vội đi, hỏi ngược lại hắn.
"Đau muốn chết." Tần Lê Ca giả bộ thở dài: "Ai bảo hôm qua ai đó chưa ngủ đã vội chạy, hại em chỉ có thể âm thầm chịu đau một mình giữa đêm khuya."
Lục Thiệu Vũ nheo mắt, nhìn đầu sỏ ỷ vào việc y không nỡ chạm vào mình mà gây tội, vẫy tay với hắn: "Lại đây."
Tần Lê Ca bước lên vài bước, trực tiếp ngồi vào lòng y.
Lục Thiệu Vũ hít sâu: "..."
"Cục cưng còn chờ gì vậy?" Tần Lê Ca ngửa đầu ra sau, tựa lên vai y: "Nhanh lên, đau muốn chết em rồi."
Lục Thiệu Vũ sững lại một chút, mới bắt đầu áp tay lên đầu Tần Lê Ca, dùng lực vừa phải xoa bóp cho hắn.
Cơn đau đầu dịu đi rất nhiều, Tần Lê Ca ngoài miệng thì nói dễ dàng, nhưng thâm tâm vẫn không muốn để Lục Thiệu Vũ phải xoa bóp lâu, vài phút sau đã kéo tay y xuống: "Được rồi, chúng ta cũng đi huấn luyện thôi."
Thử thách khiêu chiến sẽ bắt đầu vào ngày thứ tư, bọn họ thật sự không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, Lục Thiệu Vũ đáp lại: "Ừm."
*
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, khi ngày thứ tư vừa đến, trong lòng mọi người là sự hưng phấn trước đây chưa từng có.
Nếu thuận lợi vượt qua khiêu chiến, bọn họ lập tức có thể trở về thế giới thực.
Trong thời điểm này chỉ có thánh nhân mới bình tĩnh nổi.
Vài giây sau, ánh sáng trắng chợt lóe lên, bọn họ lại lần nữa trở về bên trong hư vô, đối diện họ là bốn nam một nữ, cô nàng đi đầu dịu dàng xinh đẹp, bốn nam đi sau đều trên dưới 30 tuổi, thoạt nhìn có vẻ trầm mặc kiệm lời.
Cô nàng dẫn đầu nhìn thấy bọn họ, lập tức duỗi tay về phía Lục Thiệu Vũ: "Xin chào, tôi là Kha Nhu, đội trưởng đội P, lần thi đấu này xin được chỉ dạy nhiều hơn."
Nói chuyện ôn hòa lễ phép, mỉm cười cũng gãi đúng chỗ ngứa, cô ta mang đến cho người khác cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
"Đội trưởng đội S, Lục Thiệu Vũ". Lục Thiệu Vũ không thèm duỗi tay ra, mặt không cảm xúc trả lời.
Kha Nhu cũng chẳng để ý, rút tay về rồi trở lại đội P.
Âm thanh hệ thống vang lên: "Khiêu chiến sắp bắt đầu, bên khiêu chiến: đội S, bên bị khiêu chiến: đội P. Người thắng sẽ lấy được một nửa số điểm của đối thủ. Bắt đầu rút nội dung thi đấu..."
Vẫn như lúc trước, chiếc bình màu lam xuất hiện ở giữa, hệ thống bắt đầu rút đề.
Hệ thống: "Đã rút xong. Nội dung thử thách lần này là 'Thế giới trong gương', cưỡng chế lựa chọn thành viên dự thi, phó bản khiêu chiến đang mở ra, bắt đầu đếm ngược năm, bốn,... Một!"
Sau khi kết thúc dịch chuyển, Tần Lê Ca tỉnh lại giữa cánh đồng xám bạc, các đồng đội khác đều mất tích, hắn ngoái đầu nhìn lại, phát hiện xung quanh đều là gương sáng long lanh, ánh sáng trong gương liên tục chiết xạ, khiến người ta choáng đầu hoa mắt.
Tần Lê Ca thử dùng sức mạnh tâm trí để dò đường, song, năng lượng màu bạc không có cách xuyên vào gương, chỉ có thể thong thả xuyên qua lối đi nhỏ ở giữa.
Có điều ở trong phạm vi tầm nhìn hỗn loạn như thế này, cho dù dùng sức mạnh tâm trí thì hắn cũng rất khó phân biệt phương hướng.
Tần Lê Ca thu hồi kỹ năng, giơ tay trái lên xem mục tiêu nhiệm vụ trên đồng hồ.
Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm ra kính tâm, giao nó cho kính yêu, đội hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ thắng.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tôi ngày vạn, ai dám tin!
Beta: UFO
Checker: Gà
***
Chương 84. Em kiêu ngạo vì biết anh thích em.
Quy tắc vừa mất hiệu lực, ký ức ùa về như thể che trời lấp đất khiến đầu Thích Linh lập tức đau nhức.
Nhớ tới việc trước khi bản thân mất trí nhớ khi vẫn đang ở trong thế giới nhiệm vụ, Thích Linh không dám chậm trễ, chật vật xoay người đứng dậy.
Nhưng vừa mới mở mắt ra, cô lập tức sửng sốt một chút.
Ở xung quanh cô là bốn đồng đội nằm trên đất, chẳng biết bọn họ đã nằm bao lâu, trên người toàn là máu, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy.
Đầu óc Thích Linh trống rỗng, cô lảo đảo chạy vọt tới trước máy tính, điên cuồng nhấn nút 'chữa trị'.
Ánh sáng màu xanh chợt lóe, bao quanh cơ thể mọi người, chữa lành tất cả vết thương với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Lúc này, Thích Linh mới có thời gian cẩn thận quan sát thương tích của bọn họ. Khi nhìn thấy lồng ngực đồng đội vẫn còn phập phồng, cuối cùng
Thích Linh cũng thở dài một hơi.
Tần Lê Ca – người bị thương nhẹ nhất – tỉnh lại đầu tiên. Hắn xoa cái đầu đang choáng váng, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Ân Duyệt.
Ân Duyệt cuộn người nằm trên mặt đất, ánh sáng trị liệu màu xanh vẫn còn lập lòe trên người cô bé. Sắc mặt cô bé tái nhợt, môi cũng tím đi.
Tần Lê Ca bước lên vài bước, chờ Ân Duyệt trị liệu xong thì dịu dàng bế cô bé vẫn đang bất tỉnh lên.
Ân Duyệt thật sự quá mệt mỏi, bị hắn bế cũng không tỉnh, chỉ khó chịu cau đôi mày, lông mi khẽ run lên.
Hắn vươn tay xoa đầu cô bé, bàn tay ấm áp có lẽ khiến Ân Duyệt phản ứng, cô bé dán sát vào lồng ngực Tần Lê Ca, ôm hắn ngủ đến ngon lành.
Kỷ Vũ Hành và Lục Thiệu Vũ đi tới, cúi đầu nhìn Ân Duyệt trong ngực hắn, sau khi chắc chắn rằng cô bé không sao mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy phản ứng của bọn họ, Thích Linh đứng một bên nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ở cửa cuối cùng, cô và Ân Duyệt đều bị thương nặng." Sợ quấy rầy giấc ngủ của Ân Duyệt, Lục Thiệu Vũ nhỏ giọng trả lời: "Quy tắc của cửa ải đó là người không có ham muốn rời đi, trong số những người ở đó, chỉ có Ân Duyệt không biết rõ tình huống mới có thể làm được."
Y nói ngắn gọn nhưng sâu sắc, Thích Linh rất nhanh đã hiểu ra, cô nhăn mày, cúi đầu nhìn gương mặt Ân Duyệt.
Nhìn được một lúc, cô thở dài: "Là tại tôi vô dụng."
Những người khác cũng ôm ý nghĩ này trong lòng, vậy mà bọn họ lại đặt hy vọng thắng lợi lên vai cô bé nhỏ tuổi nhất, thật sự quá mức tàn nhẫn.
Nhưng dưới tình cảnh lúc đó, bọn họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác cả.
Sự áy náy tự trách đè nặng trong lòng mỗi người, trong khoảng thời gian ngắn chẳng một ai nói chuyện.
Tần Lê Ca ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, cẩn thận giao Ân Duyệt đang say ngủ trong vòng tay cho Thích Linh.
"Nếu mọi người nói vậy, thì tôi mới là kẻ đáng trách nhất." Tần Lê Ca nhìn qua vẻ mặt ủ rũ của bọn họ, nhướng mày: "Là tôi đã khiến Ân Duyệt phải làm vậy, mọi người cũng chỉ phối hợp kế hoạch của tôi mà thôi."
"Không phải vậy!" Kỷ Vũ Hành vốn đang tự trách, nghe Tần Lê Ca nói thế thì vội vàng phản bác: "Anh Tần đã làm rất tốt mà!"
"Ừ, đương nhiên là tôi làm rất tốt" Tần Lê Ca lên tiếng, sau đó nhàn nhạt ném ra một câu: "Nhưng nếu không có mọi người, tôi có thể thắng được sao?"
Hắn rất ít khi khen người khác, bây giờ lại được hắn khen, tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Vài giây sau, cuối cùng cũng có người phản ứng lại. Thích Linh nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ như thể phát hiện ra châu lục mới: "Vậy mà cậu cũng biết khen người khác..."
"Tôi không chỉ biết khen người khác, còn biết ăn cơm và ngủ." Tần Lê Ca xòe tay trước mặt cô: "Chẳng lẽ cô không như thế?"
Thích Linh vốn đang cảm động: "..." Bỗng nhiên cô không muốn tự trách nữa, cô muốn đánh người.
"Nếu có thời gian tự trách thì sao không đi huấn luyện đi." Lục Thiệu Vũ nhìn cô, đưa ra kết luận: "Ba ngày sau sẽ tiếp tục khiêu chiến, nếu thắng nữa thì có thể trở về."
Nghe y nói thế, những người khác mới đột nhiên nhớ ra, hiện tại chiến đội của bọn họ đã đạt 8250 điểm, chỉ cần lần khiêu chiến tới lại đạt 1750 điểm là có thể thuận lợi trở về thế giới thực.
Kỷ Vũ Hành không nhịn được liền hỏi: "Thật sự có thể trở về sao? Hiện tại có đội nào có... Trên 3500 điểm không? Có đội có thể cho chúng ta cơ hội trở về ư?"
Nghe vậy, Lục Thiệu Vũ đi đến trước máy tính nghịch một lúc, rất nhanh đã trở về, nói với bọn họ: "Đội đứng nhì đang có 3700 điểm, là đội P, đã gửi lời thách đấu."
Kỷ Vũ Hành lộ rõ nét mặt vui mừng: "Thật tốt quá!"
Thích Linh còn nhìn lại sắc mặt Lục Thiệu Vũ, cô cũng tự mình hiểu lấy, hỏi: "Phải huấn luyện ngay sao? Để tôi đưa Ân Duyệt về phòng cho cô bé nghỉ ngơi chút đã."
Lục Thiệu Vũ gật đầu, đang muốn nói thì bỗng dưng bị Tần Lê Ca nắm tay.
Lục Thiệu Vũ sững lại, quay đầu nhìn hắn.
Tần Lê Ca không nhìn y, hắn nhìn về phía Kỷ Vũ Hành sắc mặt tái nhợt nhưng không dám mở miệng oán trách, cả Thích Linh mang theo nét ủ rũ giữa đôi mày, nói: "Mọi người cũng nghỉ ngơi đi, sáng mai lại tiếp tục tập luyện."
Kỷ Vũ Hành và Thích Linh muốn mà không dám, nhưng dựa vào uy phong của đội trưởng, bọn họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ nhìn Tần Lê Ca: "..."
Tần Lê Ca mỉm cười với y.
Hai người giằng co vài giây, rốt cuộc Lục Thiệu Vũ cũng chuyển hướng nhìn về phía bọn họ, lạnh băng mở miệng: "Đi nghỉ ngơi đi."
Kỷ Vũ Hành và Thích Linh bị y nhìn đến giật mình, đứng thẳng trả lời: "Rõ!"
Dường như sợ Lục Thiệu Vũ đổi ý, bọn họ nói xong thì lập tức chạy thẳng về phòng, vài giây sau đã chạy vào trong, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đại sảnh lập tức yên tĩnh.
Lục Thiệu Vũ nhìn bọn họ đóng mở cửa trong giây lát, lạnh lùng nói: "Thoạt nhìn không có vẻ gì là mệt mỏi nhỉ?"
"Anh nghiêm khắc với bọn họ quá." Tần Lê Ca duỗi tay xoa nắn mặt y, cảm thán: "Em cho rằng mình đã nghiêm khắc lắm rồi, nhưng khi so sánh với anh, em thấy mình dịu dàng như gió xuân vậy."
Lục Thiệu Vũ nghe so sánh như thế, im lặng nhìn hắn trong giây lát, mới nói: "Đúng là em không đủ nghiêm khắc, trước đây Dư Cảnh và Trần Nghiệp cũng do em nuông chiều mà ra đấy."
"Còn không phải bởi vì anh nghiêm khắc quá hả?" Tần Lê Ca nhướng mày: "Nếu em không đóng vai người tốt, anh nói xem bọn họ có bị anh chơi chết trên sân huấn luyện luôn không?"
Lục Thiệu Vũ cầm bàn tay đang nhéo mặt mình của Tần Lê Ca, dò hỏi nhìn hắn: "Em trách anh đấy à?"
"Đúng vậy, em đang trách anh đó." Tần Lê Ca thản nhiên trả lời: "Nhận lỗi đi, trở về lên giường ngủ với em."
Lục Thiệu Vũ: "..."
Nhìn ánh mắt đột nhiên tối sầm của Lục Thiệu Vũ, khóe môi Tần Lê Ca cong lên, nhẹ nhàng sờ cằm y, rồi lại thu tay xoay người trước khi Lục Thiệu Vũ kịp bắt lấy hắn.
"Em mệt." Tần Lê Ca xoay lưng về phía y, ngáp một cái, bước đến trước phòng ngủ: "Đi ngủ."
Lục Thiệu Vũ đứng ở phía sau nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn một lát, y khẽ hạ mi che đi sắc u ám nơi đáy mắt, cùng hắn trở về phòng.
*
Không biết bắt đầu từ khi nào, việc Lục Thiệu Vũ bước ra từ phòng Tần Lê Ca đã không còn làm thành viên đội S tò mò nữa.
Nhưng cũng có một ngày, khi Lục Thiệu Vũ không bước ra từ phòng của Tần Lê Ca, mọi người lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Đối mặt với Tần Lê Ca đang ngồi một mình trên sofa, Kỷ Vũ Hành cẩn thận hỏi: "Anh Tần, bọn anh... Cãi nhau ạ?"
Tần Lê Ca đang cầm tách cà phê, trong lúc Kỷ Vũ Hành nói chuyện, cà phê trong tay hắn đã nhanh chóng bị Lục Thiệu Vũ đổi thành trà.
Tần Lê Ca không chút để ý mà ngẩng đầu: "Hửm?"
Kỷ Vũ Hành: "... Không có gì ạ."
Đổi trà với tốc độ nhanh như vậy, cãi nhau mới là lạ ấy.
Ân Duyệt ôm má, tò mò nhìn Tần Lê Ca, rồi lại nhìn sang Lục Thiệu Vũ, sau đó hỏi: "Sao hôm nay anh Lục không đi ra từ phòng của anh Tần vậy ạ?"
Hôm nay cô bé nói chuyện rất thành thật, Thích Linh và Kỷ Vũ Hành đều nhìn cô bé, trong mắt tràn ngập nể phục.
Hiếm khi Tần Lê Ca không quan tâm cô bé nói nhảm, trả lời: "Ngủ với anh thì anh ấy không ngủ ngon được, chỉ có thể để anh ấy về phòng mà ngủ thôi."
"Aiya..." Ân Duyệt bỗng dưng nhận thức được, đôi mắt đen to tròn lúng liếng nhìn bọn họ, không nhịn được bật cười.
"Không có việc gì thì ăn cơm đi, rồi từng người đi huấn luyện." Tần Lê Ca chuyển đề tài, gõ gõ lên bàn: "Hôm qua nghỉ ngơi một ngày, hiện tại ai cũng tràn đầy năng lượng rồi nhỉ?"
Lời này của hắn vừa phát ra, những người khác lập tức không dám tám nhảm nữa, Ngoan ngoãn ăn cơm xong liền phân công nhau đi huấn luyện.
Kỷ Vũ Hành đi phía trước lặng lẽ hỏi Ân Duyệt: "Sao hôm nay em dám hỏi vậy hả? Không sợ bị anh Tần mắng à?"
Ân Duyệt lén lút liếc nhìn Tần Lê Ca, nhỏ giọng đáp: "Bởi vì em biết, hôm nay anh Tần sẽ không mắng em!"
Kỷ Vũ Hành chưa kịp phản ứng lại, Thích Linh đứng cạnh Ân Duyệt buồn cười: "Ân Duyệt, em học hư."
Này rõ ràng là cô bé biết Tần Lê Ca thấy áy náy với em, nên mới dám làm vậy.
Mặt Ân Duyệt hơi đỏ lên, cô bé nhỏ giọng nói: "Em không có."
Sau khi nói xong, cô bé lại có chút chột dạ, nhỏ giọng bĩu môi lải nhải: "Em biết rõ mọi người thích em nên mới dám làm vậy, vậy không được sao?"
Thích Linh cười cười xoa đầu cô bé, nói: "Có thể."
Mọi người đều thích cô bé.
Bên kia, Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ đang đi cùng nhau, Tần Lê Ca nhướng mày với y, chỉ hướng đồng đội vừa rời đi: "Đi huấn luyện đi?"
"Đau đầu à?" Lục Thiệu Vũ không vội đi, hỏi ngược lại hắn.
"Đau muốn chết." Tần Lê Ca giả bộ thở dài: "Ai bảo hôm qua ai đó chưa ngủ đã vội chạy, hại em chỉ có thể âm thầm chịu đau một mình giữa đêm khuya."
Lục Thiệu Vũ nheo mắt, nhìn đầu sỏ ỷ vào việc y không nỡ chạm vào mình mà gây tội, vẫy tay với hắn: "Lại đây."
Tần Lê Ca bước lên vài bước, trực tiếp ngồi vào lòng y.
Lục Thiệu Vũ hít sâu: "..."
"Cục cưng còn chờ gì vậy?" Tần Lê Ca ngửa đầu ra sau, tựa lên vai y: "Nhanh lên, đau muốn chết em rồi."
Lục Thiệu Vũ sững lại một chút, mới bắt đầu áp tay lên đầu Tần Lê Ca, dùng lực vừa phải xoa bóp cho hắn.
Cơn đau đầu dịu đi rất nhiều, Tần Lê Ca ngoài miệng thì nói dễ dàng, nhưng thâm tâm vẫn không muốn để Lục Thiệu Vũ phải xoa bóp lâu, vài phút sau đã kéo tay y xuống: "Được rồi, chúng ta cũng đi huấn luyện thôi."
Thử thách khiêu chiến sẽ bắt đầu vào ngày thứ tư, bọn họ thật sự không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, Lục Thiệu Vũ đáp lại: "Ừm."
*
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, khi ngày thứ tư vừa đến, trong lòng mọi người là sự hưng phấn trước đây chưa từng có.
Nếu thuận lợi vượt qua khiêu chiến, bọn họ lập tức có thể trở về thế giới thực.
Trong thời điểm này chỉ có thánh nhân mới bình tĩnh nổi.
Vài giây sau, ánh sáng trắng chợt lóe lên, bọn họ lại lần nữa trở về bên trong hư vô, đối diện họ là bốn nam một nữ, cô nàng đi đầu dịu dàng xinh đẹp, bốn nam đi sau đều trên dưới 30 tuổi, thoạt nhìn có vẻ trầm mặc kiệm lời.
Cô nàng dẫn đầu nhìn thấy bọn họ, lập tức duỗi tay về phía Lục Thiệu Vũ: "Xin chào, tôi là Kha Nhu, đội trưởng đội P, lần thi đấu này xin được chỉ dạy nhiều hơn."
Nói chuyện ôn hòa lễ phép, mỉm cười cũng gãi đúng chỗ ngứa, cô ta mang đến cho người khác cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
"Đội trưởng đội S, Lục Thiệu Vũ". Lục Thiệu Vũ không thèm duỗi tay ra, mặt không cảm xúc trả lời.
Kha Nhu cũng chẳng để ý, rút tay về rồi trở lại đội P.
Âm thanh hệ thống vang lên: "Khiêu chiến sắp bắt đầu, bên khiêu chiến: đội S, bên bị khiêu chiến: đội P. Người thắng sẽ lấy được một nửa số điểm của đối thủ. Bắt đầu rút nội dung thi đấu..."
Vẫn như lúc trước, chiếc bình màu lam xuất hiện ở giữa, hệ thống bắt đầu rút đề.
Hệ thống: "Đã rút xong. Nội dung thử thách lần này là 'Thế giới trong gương', cưỡng chế lựa chọn thành viên dự thi, phó bản khiêu chiến đang mở ra, bắt đầu đếm ngược năm, bốn,... Một!"
Sau khi kết thúc dịch chuyển, Tần Lê Ca tỉnh lại giữa cánh đồng xám bạc, các đồng đội khác đều mất tích, hắn ngoái đầu nhìn lại, phát hiện xung quanh đều là gương sáng long lanh, ánh sáng trong gương liên tục chiết xạ, khiến người ta choáng đầu hoa mắt.
Tần Lê Ca thử dùng sức mạnh tâm trí để dò đường, song, năng lượng màu bạc không có cách xuyên vào gương, chỉ có thể thong thả xuyên qua lối đi nhỏ ở giữa.
Có điều ở trong phạm vi tầm nhìn hỗn loạn như thế này, cho dù dùng sức mạnh tâm trí thì hắn cũng rất khó phân biệt phương hướng.
Tần Lê Ca thu hồi kỹ năng, giơ tay trái lên xem mục tiêu nhiệm vụ trên đồng hồ.
Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm ra kính tâm, giao nó cho kính yêu, đội hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ thắng.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tôi ngày vạn, ai dám tin!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook