Tống Oản được đặt lên một chiếc giường mềm mại, nàng đau đến mức cả người cuộn tròn lại. Nàng nằm trên giường, cảm thấy giữa hai chân dường như có thứ gì nóng nóng chảy ra.


Trong cơn đau nhói, nàng cũng đại khái biết được mình bị làm sao rồi.


“Trương thái y sao còn chưa tới…” Cố nữ quan gấp đến không chịu nỗi nữa, quát lên thúc giục một tiểu cung nhân.


“Dì Cố…” Tiểu cô nương đau đến mức nói không ra hơi, gọi nàng ta, Cố nữ quan nghe nàng nói, vội vàng ngồi xuống giường, hỏi nàng: “Oản Oản, ngươi bị sao vậy, vẫn khỏe chứ…” Nàng ta cũng gấp lắm rồi, nhưng đầu của Oản Oản đều thấm đẫm mồ hôi, Cố nữ quan liền lấy khăn lau cho nàng.


“Đừng gọi thái y… dì Cố… đừng gọi…” Nàng kéo tay áo của Cố nữ quan, nàng thật sự rất đau, nước mắt cứ chảy ra: “Dì Cố, trâm của ta ở trên bàn… lấy cho… lấy cho ta được không…”



“Haiz… lúc này mà còn nhớ đến mấy thứ này sao, không gặp thái y làm sao được!”


Đứa trẻ này, sao lại không hiểu chuyện thế chứ, lúc này nàng ta cũng rất lo lắng, nhưng cũng không biết làm gì, nghe nói năm đó con của Huệ quý phi cũng bị đau bụng như thế mà qua đời, nàng ta cũng không dám nghĩ chuyện này sẽ xảy ra trên người Oản Oản. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.


“Nữ y là được rồi… Dì Cố… Ta là…” Giọng nói của nàng rất yếu ớt, Cố nữ quan vội cúi người xuống, mới nghe rõ nàng nói cái gì.


“Thái y, nữ y thì càng tốt…” Nữ y là hoàng hậu đưa từ trong phủ tới, y thuật của thái y càng tốt hơn một chút, nhưng kỳ kinh nguyệt tháng này của Oản Oản đã đến rồi, sao lại đau dữ dội như thế chứ, người trông như sắp ngất xỉu đến nơi rồi.


“Đừng, đừng…” Sắc mặt của tiểu cô nương trắng bệch, nếu Trương thái y đến, sợ là mạch tượng của nàng sẽ bị Trương Viện Chính nhìn ra, đến lúc đó sợ là sẽ không giấu được dì.


“Haiz…” Cố nữ quan tức giận giậm chân, bảo tiểu cung nhân đi truyền lời.


Lúc này Tống Oán đã đau tới bất tỉnh nhân sự, chuyện còn lại đều do Cố nữ quan giải quyết.


Suy cho cùng là chuyện của con gái, nữ y cũng tiện hơn, cho nên đã mời nữ y vào Triều Dương Cung xem thử.



“Cô nương là do kinh nguyệt đến sớm, bên trong quá yếu, đau… cũng là chuyện bình thường.” Nữ y nói: “Cô nương đau đớn dữ dội như thế, gần đây chắc là đã ăn phải gì đó… một loại thuốc cực hàn gì đó gây nên.” Nữ y có hơi nghi ngờ, nói.


Cơn đau vẫn chưa dừng lại, Tống Oản lại bị cơn đau làm cho bừng tỉnh, nàng mơ mơ màng màng nghe Cố nữ quan hỏi: “Thuốc cực hàn gì?”


“Sợ là… sợ là loại như thuốc ngừa thai.” Nữ y có vẻ hơi chần chừ khi trả lời câu hỏi này: “Hơn nữa làm những chuyện phòng the quá sớm sợ là sẽ gây tổn hại.”


Cố nữ quan kinh ngạc đến mức đứng không vững, Oản Oản của nàng ta còn nhỏ như thế, sao… rốt cuộc là ai! Nàng ta vừa lo vừa tức. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.


Cố nữ quan vẫn giữ nữ y lại, những người khác đều lui ra ngoài.



Nữ y cũng giúp Tống Oản thay một bộ y phục sạch sẽ, Cố nữ quan cũng thấy trên người tiểu cô nương còn lưu lại những dấu vết nhàn nhạt, lúc này nàng ta còn gì để ngờ vực nữa.


Hoàng hậu cũng tới đây, nghe thấy Oản Oản của bà đang kêu đau, bà vén rèm lên, ôm tiểu cô nương vào lòng, nghe tiểu cô nương rên rỉ khóc: “Dì… đau quá…” Tiếng khóc rất nhỏ.


“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hoàng hậu có hơi hoảng loạn, khi nãy trong bữa tiệc còn bình thường, sao bây giờ lại xảy ra chuyện như thế?


Cố nữ quan đến bên cạnh hoàng hậu thì thầm vào tai bà, hoàng hậu còn chưa kịp hỏi Tống Oản chuyện gì, nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của nàng, liền bảo nữ y lui xuống đun một ít thuốc giảm đau.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương