“Ôi, vận mệnh đã định, xem ra kiếp nạn này vẫn không tránh khỏi. Việc tính toán mở rộng địa ngục ra sao rồi?” Trong địa phủ, Chuyển Luân Vương bưng ly trà, hỏi Tần Quảng Vương đang cân nhắc nước cờ.

“Sắp hoàn thành rồi, có điều ngài phải gánh trách nhiệm nặng đấy, hàng loạt âm hồn chuyển thế, cần sắp xếp thật kĩ lưỡng.” Tân Quảng Vương nhìn bàn cờ, chẳng hề ngẩng đầu.

“Ta thấy không có gì khổ cả. Các ngài tầng tầng thẩm vấn, cuối cùng tới chỗ ta phê duyệt đã là kết quả xong xuôi, suy cho cùng là an bài trật tự một chút thôi. Ta chỉ cảm thán mấy vạn sinh mệnh sắp ngã xuống.” Chuyển Luân Vương than thở, đặt ly trà lên bàn.

“Số kiếp đã như thế, trách được ai bây giờ. Nếu không phải nhân gian tối tăm hỗn loạn, làm sao lại xảy ra tai ương nhường này, khổ là người dân vô tội thôi! Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, ngài đừng tự trách. Chuyện Đá Tam Sinh thế nào rồi?” Tân Quảng Vương đặt con cờ xuống, ngẩng đầu nhìn Chuyển Luân Vương.

“Ít ngày nữa sẽ có thể nhận lại, hiện tại hẳn là đang ở trong tay huyết mạch thần thú. Nói đến cô bé này, ta lại có việc muốn hỏi, chuyện kiếp số nghìn năm hẳn ngài cũng biết, liệu có cách nào hóa giải không?” Chuyển Luân Vương bâng quơ hỏi.

“Phượng Hoàng Niết Bàn, tất sẽ tắm lửa sống lại. Đây là ý trời, nhưng có chịu đau khổ hay không thì phải xem tâm trí của cô ấy. Cửa ải này cô ấy nhất định phải trải qua, dù sao chuyện lần này cô ấy cũng bị liên lụy, nghiệp quả như vậy khó mà nói được. Không phá thì làm sao xây.”

Nhóm Tô Mạt buổi chiều đã về đến ngôi nhà ở thành phố A, Tô Mạt tựa vào ghế sô pha, thỏa mãn thở dài.

“Đào Tử, cô xem giúp Mạt Mạt có bị thương chỗ nào nữa không?”

“Mình không sao, bây giờ cũng không có chỗ nào khó chịu, mọi người vừa trở về mệt chết đi được, nghỉ ngơi thôi.”  Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo quở trách, nói với Đào Tử.

“Mình cũng không yên lòng, phải xem qua mới được, Thương, anh có muốn lên lầu nghỉ ngơi trước không?” Đào Tử vừa đi về phía Tô Mạt, vừa hỏi Ly Thương vẻ mặt mệt mỏi bên cạnh.

“Không cần đâu, nói việc chính trước đã. Em xem cho Tô Mạt đi, xem xong anh có chuyện muốn nói.”

Mọi người hiển nhiên có chút kinh ngạc khó hiểu, chỉ là anh đã nói vậy rồi thì cứ tiến hành thế đã.

“Các người khoa trương quá rồi. Ngạo, hai người ngồi bên đó đi, Đào Tử ngồi cạnh mình, kiểm tra xong thì nghe Ly Thương nói.” Tô Mạt vừa bực vừa buồn cười nói với ba người đang vây quanh như thể cô đang mắc bệnh nặng vậy.

“Cậu yên lặng một chút đã.” Đào Tử giữ cánh tay không an phận của Tô Mạt, nghiêm túc kiểm tra.

“Sao rồi?” Trong lòng Hàn Ngạo lướt qua dự cảm chẳng lành. Ly Thương ngồi một bên vỗ vai anh trấn an, anh ta hiểu được tâm trạng của Hàn Ngạo lúc này, nếu đổi lại là Đào Tử, có lẽ anh ta còn cuống hơn nữa kìa.

“Tình trạng thân thể Mạt Mạt không tốt lắm, kiếp số nghìn năm đã mở, cô ấy có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Vả lại, cú đánh của Ly lão gia... gây tổn thương không nhỏ. Hiện tại quan trọng nhất là mau sớm nghĩ cách giải quyết kiếp số. Tôi từng truyền thừa một lần, không thể nào truyền thừa lại lần nữa. Cho nên...” Đào Tử không nói hết, đúng ra là cô không biết nói thế nào mới đúng.

“Cho nên cái gì?” Hàn Ngạo đứng bật dậy, bỗng dưng lớn tiếng.

“Ngạo, anh làm Đào Tử sợ đấy, đừng kích động.” Tô Mạt kéo tay Hàn Ngạo, ra hiệu Đào Tử dẫn Ly Thương đi.

“Rốt cuộc lời cô ấy nói là thế nào?” Hàn Ngạo ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Cái anh này, bình thường không phải rất tỉnh táo sao, giờ cứ như con rồng phun lửa vậy?”

“Anh... Vừa nghĩ đến chuyện có thể mất em thì anh đã sợ... làm sao tỉnh táo được.”

“Anh không sao chứ?” Đào Tử kéo Ly Thương lên lầu, đánh giá cẩn thận, sợ sát khí hôm đó vẫn còn tổn thương anh.

“Anh không sao, đừng sợ. Thân thể Tô Mạt...” Ly Thương chần chừ, hỏi thăm kết quả kiểm tra lúc nãy.

Không nhắc thì thôi, Ly Thương vừa hỏi đến, mắt Đào Tử đã đỏ hoe, nghẹn ngào, “Tất cả là do em, nếu không truyền thừa cho cô ấy sẽ không xảy ra tình trạng này. Em sợ, ngộ nhỡ Mạt Mạt thật sự xảy ra chuyện thì em phải làm sao, phải đối mặt với Hàn Ngạo thế nào đây?”

Ly Thương ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vai an ủi, “Đều tại anh, nếu ban đầu nói rõ mọi chuyện thì sẽ không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy. Em đừng tự trách mình nữa, sẽ có cách thôi, có điều trước mắt...”

Ly Thương vừa định nói chuyện thì đã bị âm thanh dưới lầu ngắt ngang, hai người vội vàng mở cửa phòng, nhìn xuống thấy Phượng Hoàng màu vàng bay vút lên cao xoay quanh Tô Mạt, bên cạnh là Hàn Ngạo đang luống cuống.

“Xảy ra chuyện gì?” Đào Tử kinh ngạc hỏi Hàn Ngạo.

“Tôi cũng không biết, chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng nhiên cô ấy ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, sau đó thì Phượng Hoàng hiện ra.” Lửa Phượng Hoàng nóng hừng hực khiến cho Hàn Ngạo muốn đến gần Tô Mạt mà không được, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Đào Tử cũng thử lao vào nhưng rốt cuộc vẫn bị cơn nóng bức ngăn lại.

Giằng co hồi lâu, Tô Mạt đột nhiên tỉnh lại, muốn an ủi hai người rằng cô không sao, chỉ là chưa kịp cất lời thì trước mặt chợt tối sầm, sau đó thì không còn biết gì nữa. Đồng thời Phượng Hoàng màu vàng đang bay lượn cũng biến mất, nhiệt độ trong phòng bắt đầu hạ xuống.

Khi Tô Mạt rơi vào hôn mê, Hàn Ngạo và Đào Tử tay chân cuống cuồng, người bế cô vào phòng, kẻ lại chuẩn bị lau sạch người cho cô. Riêng Ly Thương, anh chỉ khẽ lắc đầu, không nói lời nào. Anh muốn động viên, song không biết phải mở lời ra sao, Tô Mạt ra nông nổi này, anh không tránh khỏi liên quan.

“Tôi không sao, không trách cậu, nếu đổi lại là tôi... có lẽ tôi cũng làm như vậy.” Thấy Ly Thương ngập ngừng, Hàn Ngạo đến bên cạnh trấn an anh ta.

Hàn Ngạo vào phòng chăm sóc cho Tô Mạt, vừa mới nhấc chân đã cảm thấy một luồng sát khí tạt đến, anh lập tức giơ tay lên theo bản năng, một lá bùa liền bay về phía đó.

“Huyết mạch thần thú xin dừng tay, tôi phụng mệnh nên mới đến đây.” Quỷ sai đưa tin kinh sợ vội vàng tránh né, miệng không ngớt kêu lên.

“Xin hỏi ngài quỷ sai đến đây có chuyện gì?”

“Tuân lệnh Chuyển Luân Vương điện hạ, hy vọng nhanh chóng lấy lại Đá Tam Sinh.”

“Nhưng bây giờ Tô Mạt đã hôn mê, có thể phiền ngài mang về giúp được không?”

“Diêm Quân đã biết chuyện này, lệnh cho tiểu nhân đến đây truyền lời với huyết mạchthần thú, cũng không nhất định phải huyết mạch thần thú đưa về, ai tạo nghiệp thì người đó đi trả, tiểu nhân đã truyền lời xong, tạm biệt.” Dứt lời, quỷ sai hóa thành một cơn gió lốc, rời khỏi nhà Tô Mạt.

“Thương, ý họ là bảo anh mang đi trả sao?”  Đào Tử căng thẳng hỏi anh.

“Chắc vậy, Đá Tam Sinh này là anh trộm, tạo nghiệp thì phải trả, đừng lo.” Tuy là nói lời an ủi Đào Tử, nhưng trong mắt Ly Thương lại hiện lên vẻ lo lắng.

Đào Tử không yên lòng nên nhất định muốn đi cùng Ly Thương xuống Âm Phủ giao trả Đá Tam Sinh.

Tô Mạt đến thế giới này đã hai ngày, ban đầu đúng là không thích ứng được, sau đó từ từ cô đã bình tâm lại, có lẽ cô đã đến một không gian song song nào đó rồi. May mà ngày đầu tiên đến, vị trưởng thôn tốt bụng đã dẫn cô đến một ngôi nhà nhỏ ở tạm, hơn nữa cô vẫn có thể tự vệ bằng năng lực của huyết mạch thần thú, chỉ có điều không biết đây là nơi nào.

Tô Mạt nghe ngóng triều đại và địa danh nơi này, cơ mà không thu hoạch được gì. Người trong thôn dường như không hề liên lạc với thế giới bên ngoài, đã thế lại thường xảy ra đủ thứ chuyện kì quái, cô mới đến hai ngày mà đã âm thầm giải quyết vài chuyện rồi.

“Người đâu mau đến đi, con gái nhà lão Lý không biết bị gì nữa. Mọi người mau giúp đỡ đi.” Tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Mạt.

Cô mở thiên nhãn, phát hiện cô gái kia đang bị một đám khí đen bao phủ, định liều mình xông về phía cửa, lão Lý bất đắc dĩ cầu xin mấy người đàn ông thân thể cường tráng trói cô ấy lại.

Dân làng trong thôn đứng vây quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, một cô gái bình thường ngoan ngoãn lại bỗng dưng nổi loạn, có lẽ đã chọc phải thứ gì để bị trúng tà rồi.

Chỉ có Tô Mạt biết, cô gái kia không phải bị ma nhập...

Quan sát một lượt, cuối cùng cô phát hiện được vấn đề, cách đám người không xa, một con hồ ly trắng nho nhỏ đang làm đủ trò. Con gái nhà họ Lý bị trói chặt, hồ ly cũng làm bộ như chính mình bị trói vậy, giãy giụa không ngừng, thoạt trông rất buồn cười.

Tô Mạt đi đến nhìn nó đương vò đầu bứt tai. “Mi hành hạ cô ấy làm gì?”

Bỗng dưng nghe thấy tiếng người nói, hồ ly nhỏ giật mình ngã bịch xuống đất, chổng vó lên trời vô cùng đáng yêu, Tô Mạt không nhịn được khẽ phì cười.

“Người phàm đừng xen vào chuyện của bổn đại tiên. Ả kia rất quá đáng, ta chỉ đi ngang qua nơi này, thế mà ả lại đánh ta.” Tiếng nói khàn khàn vang lên khiến Tô Mạt sửng sốt, không ngờ tên nhóc này đã tu thành tiên, còn biết nói chuyện nữa.

“Cô ấy đánh mi là không đúng, có điều mi cũng không thể hành hạ cô ấy như thế. Mi không lo tu luyện, quậy phá thế này cũng là phạm luật trời đấy.” Tô Mạt không hiểu sao rất thích hồ ly nhỏ lông xù này, tốt bụng khuyên bảo.

“Đây... là luật trời á?” Hồ ly ngừng lại nghi vấn nhìn Tô Mạt, “Nhưng ta không thể bị đánh như vậy, người phàm các người không phải nói người không phạm ta thì ta không phạm người sao?”

Từ khi hồ ly dừng lại, cô con gái nhà họ Lý cũng ngừng giãy giụa, cô ta ngây dại nhìn thôn dân xung quanh, mắt trợn ngược lên rồi hôn mê bất tỉnh.

“Ở đây đông người không tiện, mi tạm thời đến nhà ta. Nhà ta ở phía kia, đợi ta trở về hãy nói tiếp chuyện này, được chứ?” Tô Mạt chỉ gian nhà nhỏ của mình, nói.

“Cũng được, cô đừng gạt ta đấy...” Hồ ly thoáng lo lắng liếc nhìn Tô Mạt, chần chừ một chút rồi biến mất.

“Sao rồi Tô cô nương? Con gái tôi hiện tại hôn mê nhưng không biết lúc nào sẽ nổi điên, cô đừng nên đến gần quá.” Lão Lý tốt bụng khuyên, ông sợ con gái nhà mình làm cô bị thương, người ta là vì cứu người nên mới đến đây mà.

Tô Mạt lắc đầu, “Không sao, có thể tôi trị được cho cô ấy, để tôi thử xem.”

Cô ra hiệu lão Lý lùi về sau một chút, kiểm tra mí mắt cô gái xác định không có dấu hiệu nào khác mới đặt tay lên đỉnh đầu cô ta, thầm niệm chú trừ tà tránh sát. Hồ ly nhỏ nhất định để lại dấu ấn trên người cô ấy, lấy vật này đi thì sẽ không sao nữa.

Động tác của Tô Mạt tuy có khiến mọi người nghi ngờ nhưng không ai lên tiếng, giống như cô là người cùng thôn đã quen thuộc nhiều năm, hoàn toàn tin tưởng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương