Huyết Hận
Chương 142: Hỉ nhật chi sầu







Một vùng hoang mạc thuộc địa phận Syria, đất đai nứt nẻ, cằn cỗi, từng cơn gió thổi tung cát bụi bay mù mịt …



Một nam nhân dáng vẻ cô độc, mệt mỏi đang kéo lê thanh kiếm, bước từng bước nặng nhọc. Vài giọt máu rơi ra theo những bước chân của anh ta, để lại trên mặt đất xám xịt những cánh hoa đỏ tươi.



Thương thế của Khải Nguyên thật không nhẹ chút nào, nhưng sắc mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vô cảm vốn có, không hề biểu lộ ra một chút đau đớn nào. Mái tóc bạc trắng tung bay theo gió lại càng tô điểm thêm cho hắn vẻ ảm đạm, bi thương đến tột cùng



Trông Khải Nguyên không khác gì một tử thi, mặc dù hắn vẫn đang còn sống



Trước mặt Khải Nguyên dần hiện ra một ngôi làng với những ngôi nhà gỗ đổ nát, xiêu vẹo. Những cư dân vẫn còn run rẩy vì sợ hãi tụ họp lại thành một đám đông trước một ngôi nhà còn tương đối nguyên vẹn. Họ nhanh chóng dạt sang một bên để nhường đường cho Khải Nguyên tiến vào ngôi nhà đó. Hắn vừa bước lên bậc thềm, cánh cửa liền mở ra một cách vội vã



Kane Deviance chạy ào đến bên cạnh Khải Nguyên, hấp tấp nói



“Chủ nhân … Người đã bị thương rồi, để tôi gọi Khiết Nhã trị thương cho người … “



Khải Nguyên lắc đầu



“Chỉ là chút thương tích nhỏ nhoi. Đừng tỏ ra chộn rộn như vậy, ta không thích thế đâu “



Nói đoạn, hắn lách người sang một bên, lướt vào ngôi nhà, đóng sầm cửa lại. Trong phòng khách bày trí sơ sài của ngôi nhà, một nam nhân trung niên với mái tóc đã lốm đốm bạc đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, nheo mắt hướng cái nhìn vô định về phía cửa sổ, thỉnh thoảng lại bật lên tiếng thở dài. Đối lập với vẻ mặt già nua của người này là một thân thể tráng kiện với những cơ bắp rắn chắc, nhưng bàn tay phải của ông ta đã bị cụt mất mấy ngón …



Vừa thấy Khải Nguyên, trung niên vội vàng đứng dậy nghênh tiếp hắn



Khải Nguyên cúi đầu, mái tóc bạc trắng rũ xuống, che khuất hoàn toàn khuôn mặt hắn



“Xin lỗi Omah, cuộc chiến của tôi đã phá hỏng nơi cư trú của mọi người … Tôi sẽ cho người đến sửa sang và xây dựng lại nơi đây, trong thời gian ngắn nhất có thể “



Nam nhân trung niên chính là Omah Raziel – một người quen cũ của Khải Nguyên, ông ta chớp đôi mắt, tỏ vẻ ưu tư



“Nhà cửa bị hư hỏng đối với chúng tôi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi … Tôi không tin lắm vào ma quỷ, thế nhưng bây giờ bắt buộc phải tin … Tôi đã mất tổng cộng là 17 thuộc hạ, vì con quỷ đó, mặc dù chưa nhìn thấy nó, nhưng tôi tin là nó đang tồn tại … “



Đằng sau mớ tóc bạc, đôi mắt Khải Nguyên chợt sáng lên




“Đã có chuyện gì xảy ra với nơi này vậy ? “



Omah rùng mình



“Trước đây, vùng đất này là một nơi rất bình yên, mọi người sống rất chan hòa với nhau … Nhưng rồi ma quỷ … Chúng đã tìm đến … 15 năm trước, con quỷ đó xuất hiện, nó đã sát hại không ít cư dân của vùng đất này … Không ai biết mặt mũi ác quỷ ra sao, những người đã nhìn thấy nó đều không có cơ hội trở về … Từng người, từng người một bị mất tích, rồi sau đó, người ta tìm được những mảnh thi thể đẫm máu của họ bị ném vương vãi khắp nơi trong những hẻm núi … Trong một số đêm thanh vắng, từ đâu đó vọng lại tiếng gào khóc rất rùng rợn … Cư dân ở đây không muốn rời xa mảnh đất của tổ tiên, nhưng cũng không muốn trở thành nạn nhân của con quỷ đó … Một số người vì quá sợ hãi đã rời bỏ ngôi làng, chẳng bao giờ trở lại nữa … Những kẻ khốn khổ ở lại luôn sống trong sợ hãi và nỗi tuyệt vọng đến cùng cực … “



Omah ngưng lại một lúc, dùng ánh mắt thăm dò Khải Nguyên hồi lâu, rồi nói tiếp



“Tôi muốn xây dựng nơi này thành một căn cứ chiến lược, nên đã dẫn người của mình đến đây. Ban đầu, tôi cho rằng ma quỷ chỉ là chuyện hoang đường và không tin lời những người dân địa phương cho lắm … Đến một ngày, vài thuộc hạ của tôi mất tích, sau đó chúng tôi đã tìm thấy tử thi của họ, chết rất thê thảm, bị xé thành từng mảnh … Tôi đã kiểm tra kĩ lưỡng những tử thi đó, không hề có bất cứ dấu vết nào của thuốc nổ, hay những thứ đại loại như thế … Anh nghĩ thử xem, còn cách nào khác để giải thích đây … “



Khải Nguyên đặt tay lên vai Omah, nói chắc như đinh đóng cột



“Yên tâm. Tôi cảm thấy rất có hứng thú với câu chuyện này. Tôi nhất định sẽ giúp anh diệt trừ ác quỷ, sau đó sẽ xây dựng lại căn cứ của anh “



Mãi đến hàng giờ sau, Omah mới rời khỏi ngôi nhà, ông ta lao vào giữa đám đông, mừng rỡ nói tíu tít không ngừng bằng thứ ngôn ngữ Ả rập của mình. Tất cả những người đang có mặt tại hiện trường ôm chầm lấy nhau, trên nét mặt hiện rõ sự hân hoan khó tả.



Kane Deviance được gọi vào nhà, sau đó nhanh chóng trở ra. Anh ta lấy trong người ra một chiếc điện thoại vệ tinh, rồi loay hoay trò chuyện qua điện thoại, nét mặt trông rất căng thẳng



Tại một căn phòng trong ngôi nhà, Khiết Nhã mặc chiếc áo choàng đen quen thuộc, đang bận rộn giúp Khải Nguyên trị thương bằng dị năng đặc biệt của cô. Vốn có khả năng tự phục hồi cực nhanh, lại thêm phương pháp trị liệu của Khiết Nhã, những vết cắt trên người Khải Nguyên nhanh chóng liền lại, như thể chưa có gì xảy ra.



Khiết Nhã dịu dàng vuốt ve bộ ngực rắn rỏi của Khải Nguyên, giọng có vẻ đau xót



“Lại là tên khốn kiếp đánh mãi không chết đó phải không ? “



Khải Nguyên gật đầu



“Không sai. Chính là Bất Diệt. Đây là lần thứ 38 ta đấu với hắn, tu vi của hắn tiến bộ rất rõ rệt, ta cảm nhận được như vậy. “



Khiết Nhã lo lắng nói



“Đó là một kẻ rất đáng sợ, nhất thời chàng vẫn chưa hiểu rõ về hắn và tìm ra biện pháp để đánh bại hắn, vì sao lại không tránh đi mà cứ liên tục nhận lời đánh nhau với hắn như vậy ? “



Khóe môi Khải Nguyên bỗng nở ra một nụ cười



“Quyết đấu chính là biện pháp tốt nhất để tìm hiểu. Ngoại trừ lần đầu tiên ra, những lần sau này Bất Diệt tìm đến thách đấu với ta chỉ đơn giản là vì hắn cảm thấy ta là một đối thủ thú vị, không phải là vì Linh Không phái hay một kẻ nào cả. Có lẽ việc quyết đấu với ta chính là thứ duy nhất trên đời này mang đến cho hắn cảm giác đang tồn tại “



Khiết Nhã tò mò hỏi



“Vì sao lại có thể khẳng định như vậy ? Chàng đã dùng Nguyên thần vấn đọc suy nghĩ của hắn phải không ? “



Khải Nguyên xua tay



“Ta không đọc được gì cả, hắn là một thực thể rất đặc biệt … Nhưng qua biểu hiện của hắn, ta tin chắc như vậy “



Khiết Nhã nhăn mặt, cáu gắt



“Chàng thật là liều lĩnh … Có biết rằng thiếp rất lo lắng cho chàng không … “



Khải Nguyên bỗng choàng tay ôm chặt Khiết Nhã vào lòng, hôn lên gò má đỏ hồng của cô một cách dịu dàng



“Nhã nhi của ta, cảm ơn nàng … Bấy lâu nay, nàng đã khổ nhọc vì ta rất nhiều … “



Một giọt lệ chảy ra từ đôi mắt đẹp của Khiết Nhã, cô xúc động nói



“Phu quân, đây vốn là trách nhiệm của thiếp mà, chàng đừng khách sáo như vậy … Có thể nhìn thấy chàng luôn được khỏe mạnh, sống vui vẻ, thiếp đã cảm thấy mãn nguyện rồi … “



Vài tia bi thương bỗng lóe lên trong đôi mắt Khải Nguyên, hiểu rằng mình đã lỡ lời, Khiết Nhã im lặng, cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi. Mãi một lúc lâu sau, cô mới mạnh dạn lên tiếng



“Thiếp biết rằng mình không thể thay thế vị trí của Nhã Ca tỉ trong trái tim chàng. Thiếp và Thủy nhi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, mong sao chàng có thể quên đi sự thương tâm đó, có thể sống thật thoải mái, bình yên … “



Khải Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của Khiết Nhã, giọng nói có vẻ trầm lắng



“Nhã nhi, ta biết nàng và Thủy nhi không vui với quyết định của ta … Thời gian vừa qua, chắc là hai nàng đã phải chịu đựng rất nhiều … Là một người mẹ, còn gì đau khổ hơn là phải xa cách đứa con mà mình đã dứt ruột sinh ra, không được nuôi dưỡng và chăm sóc nó một cách trọn vẹn … “




Lệ tuôn trào ướt đẫm gương mặt xinh đẹp của Khiết Nhã, nhưng cô vẫn gắng kìm nén để không bật lên tiếng khóc



“Thiếp hiểu và thiếp tôn trọng quyết định của chàng … Thủy nhi cũng vậy … Con đường mà chàng đã đi qua đầy rẫy đau khổ, thương tổn và hận thù, chàng không muốn nhi tử của mình bị cuốn vào vòng xoáy đó … Thiếp hiểu ... “



Khải Nguyên thở dài



“Vấn Thiên … Hiện tại nó vẫn đang bước đi trên con đường trở thành một cường giả … Có lẽ đó là định mệnh chăng … Ta có lỗi với Vấn Thiên, rất nhiều, rất nhiều … “



Khiết Nhã ấp úng, nói mãi không thành lời, Khải Nguyên nhẹ nhàng áp khuôn mặt của hắn sát vào khuôn mặt của cô, khẽ nói bằng thanh âm sầu thảm



“Có lẽ ta vốn không phải là con người … Nếu như là một con người, có lẽ ta không phải là một người mạnh mẽ … Mặc dù thiên hạ gọi ta là cường giả, mặc dù đôi tay ta dính đầy máu của những kẻ được gọi là cường giả, nhưng trong thâm tâm ta biết rõ chính mình hơn ai hết. Ta chỉ là một kẻ yếu đuối, rất yếu đuối mà thôi … “



Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, phá vỡ khoảnh khắc riêng tư của Khải Nguyên và Khiết Nhã, giọng nói hối hả của Kane



“Chủ nhân … Tôi có tin khẩn cấp cần bẩm báo với ngài “



Khải Nguyên chau mày



“Cửa không khóa, cứ vào đi. Có việc gì thế ? “



Kane lật đật bước vào, suýt tí nữa thì vấp phải ngạch cửa ngã lăn quay



“Lâm Vấn Thiên đã đổi tên lại thành Diệp Vấn Thiên, không biết bằng cách nào mà nó lại trở thành cung chủ của Thiên Hoa cung – một tổ chức bí ẩn ở Tây Tạng … Đại lễ đăng cơ sẽ diễn ra sau 3 ngày nữa … “



Khải Nguyên ngồi thẫn thờ một lúc lâu, nói



“Ta đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Ta sẽ không tham dự buổi lễ đó. Kane, anh hãy lui ra đi. “



Kane tỏ vẻ chần chừ, ấp a ấp úng mãi mới nói được vài câu



“Sau đại lễ đăng cơ sẽ đến hôn lễ của Vấn Thiên … Chủ nhân … Dù sao đó cũng là trưởng nam của người mà …“



Khải Nguyên lắc đầu



“Ta sẽ không đến. Kane, anh theo ta đã lâu chắc là cũng phần nào hiểu được tính cách của ta, đừng cố thuyết phục ta nữa, hãy lui ra lo việc mà ta đã giao phó cho anh đi “



Kane bước ra khỏi phòng, Khải Nguyên ngồi bất động, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, nhưng ánh mắt biến đổi liên tục. Khiết Nhã ở bên cạnh cố gắng nói một điều gì đó, nhưng Khải Nguyên tựa như không hề nghe thấy gì cả, một lần nữa hắn lại chìm vào thế giới riêng tư của hắn …



Huyết cung, hay đã từng là Thiên Hoa cung đã được tu sửa lại, khắp treo đèn kết hoa trông lộng lẫy vô cùng



Trước khi Vấn Thiên trở về, Julie đã lẳng lặng rời đi, chẳng để lại dù chỉ một dòng từ biệt



Vấn Thiên không có bất cứ phản ứng nào trước việc này, vì nó vốn nằm trong dự liệu của chàng.



Dưới sự sắp đặt của Nhược Mộng và Ngọc Diệp, đại lễ đăng cơ của Vấn Thiên đã được chuẩn bị sẵn sàng, những đệ tử của Song Tu tông đang phân tán khắp nơi cũng tụ hội về để tham dự sự kiện trọng đại đó. Mặc dù Tuyết Thiên Hoa đã chết, nhưng di nguyện của bà ta vẫn được toàn thể nhân thủ của Thiên Hoa cung tôn trọng, Vấn Thiên không hề gặp phải bất cứ sự phản đối nào.



Ngoài những đệ tử và thị nữ của Thiên Hoa cung ra, trong đại lễ đăng cơ của Vấn Thiên có rất ít khách mời. Sát thần, Kelly và Yul chính là những vị khách hiếm hoi tham dự buổi lễ đó.



Ngồi trên bảo tọa của cung chủ, trong đại sảnh rực rỡ đèn hoa, bên tai không ngừng vang lên vô số lời chúc tụng, thế nhưng Vấn Thiên có vẻ không được tập trung cho lắm, chàng luôn liếc nhìn ra cửa, rồi lại thở dài não nề …



Khải Nguyên – cha chàng đã không xuất hiện, cũng không gửi bất cứ thông điệp nào đến cho chàng …



Sau nghi thức đăng cơ, hôn lễ của Vấn Thiên và 4 vị nương tử của chàng: Huyền Vũ, Dạ Lan, Băng Tâm và Ngọc Diệp liền diễn ra.



Để 4 nữ nhân cùng chung sống hòa thuận với nhau, Vấn Thiên đã phải hao tâm tổn trí không ít. Chàng hiểu rõ cá tính của từng người và vận dụng tối đa trí thông minh tuyệt vời cũng như bản lĩnh miệng lưỡi của mình, lúc thì nói cứng, lúc lại mềm mỏng tuôn ra những lời đường mật, sau cùng đã thành công mĩ mãn



Trong suốt thời gian diễn ra nghi lễ kết hôn, Vấn Thiên ngoài mặt tươi cười hạnh phúc, nhưng đôi lúc lại không giấu nổi vẻ thất thần, buồn bã. Điều này không qua khỏi cặp mắt tinh tế của Dạ Lan.



Thế gian không có buổi tiệc nào không tàn …



Trong gian đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Vấn Thiên và 4 nữ nhân của chàng.



Sau một lúc ôm ấp thân mật, Vấn Thiên cười bảo



“Các nàng hãy trở về phòng chuẩn bị thật sẵn sàng vào, đêm nay sẽ là đêm động phòng của chúng ta “




Mặc dù trước đây đã từng cùng Vấn Thiên mây mưa hoan ái nồng nhiệt không ít lần, nhưng 4 thiếu nữ vẫn đỏ mặt tỏ vẻ thẹn thùng, lũ lượt kẻ trước người sau rời khỏi đại sảnh.



Còn lại một mình, Vấn Thiên ngã người nằm dài trên bảo tọa của cung chủ, tay ôm lấy mặt, dáng vẻ ủ rũ, thẫn thờ …



Một chiếc khăn mát lạnh chạm nhẹ vào chàng, giọng nói dịu dàng của Tú Văn vang lên bên tai



“Cung chủ … Dường như người đã quá chén rồi thì phải … “



Vấn Thiên thở dài



“Không phải … Chỉ là trong lòng ta vẫn còn một số việc khiến ta phải lo nghĩ, ưu tư mà thôi … “



Tú Văn dịu dàng lau mặt cho Vấn Thiên, cố gắng an ủi



“Cung chủ hãy lạc quan lên, mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp thôi mà. Thế gian này vốn là vậy, sau một đêm tối tăm sẽ là bình minh rạng rỡ … “



Vấn Thiên bất thần xuất thủ nắm chặt tay Tú Văn, kéo cô ngã vào lòng chàng



“Hãy nói cho ta biết, vì sao nàng lại từ chối lời đề nghị của ta ? Thật lòng ta muốn cho nàng một danh phận, muốn nàng cũng được bình đẳng với những nữ nhân khác của ta “



Tú Văn cúi mặt, khẽ đáp



“Nô gia tự biết thân phận mình thấp kém, không xứng đáng với cung chủ. Miệng lưỡi thế gian đôi khi còn đáng sợ hơn những thứ đao kiếm sắc bén nhất trên đời … Nô gia sẽ cố gắng làm việc thật tốt, hoàn thành tất cả những nhiệm vụ mà cung chủ giao cho để rồi sau đó cung chủ có thể danh chính ngôn thuận ban cho nô gia một danh phận … Cung chủ đừng lo, trong thời gian đó, bất cứ khi nào cung chủ muốn nô gia, nô gia đều có thể đáp ứng cho người mà ”



Vấn Thiên hôn lên khuôn mặt Tú Văn, ôn nhu nói



“Ta hiểu và ta tôn trọng quyết định của nàng … Nàng thật sự là một nữ nhân tốt … “



Tú Văn nhẹ nhàng nhắc nhở



“Dù sao đêm nay cũng là đêm động phòng của cung chủ và các vị phu nhân mà … Cung chủ nên trở về với họ, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian kia mà … “



Vấn Thiên cũng tự hiểu rằng hương diễm ôn nhu chính là một liệu pháp rất hữu hiệu để giải tỏa những ưu tư, phiền muộn trong lòng, liền cáo từ Tú Văn, trở về phòng tân hôn của mình.



Nhìn 4 thiếu nữ e ấp trong những chiếc ảo ngủ gợi cảm bằng lụa mỏng, Vấn Thiên nở nụ cười gian tà quen thuộc



“Xin lỗi các vị nương tử của ta, đã bắt các vị phải đợi lâu, ai sẽ là người đầu tiên nào ? “



Huyền Vũ, Băng Tâm và Ngọc Diệp đồng loạt chỉ về phía Dạ Lan. Băng Tâm nhanh nhảu lên tiếng



“Bọn em đã hội ý với nhau và cùng quyết định Dạ Lan sẽ là người đầu tiên, bởi vì anh và cô ấy mới vừa gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách mà. Anh và Dạ Lan có thể làm cái việc ấy với nhau cả đêm cũng được … “



Dạ Lan xấu hổ ngắt lời



“Tâm tỉ … Muội không chịu nổi cả đêm đâu … “



Băng Tâm liền trêu chọc



“Một đêm thì không được, nhưng cả 4 ngày 4 đêm liên tục thì không thành vấn đề phải không nào “



Khuôn mặt Dạ Lan càng lúc càng đỏ bừng lên, Vấn Thiên vội đỡ lời



“Lại ăn nói linh tinh rồi … Đợi đấy, anh nhất định sẽ giáo huấn em một trận ra trò “


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương