Huyền Lục
-
Chương 425: Nhật xuất Nghiệp Hỏa
Người ta nói quả báo thường đến rất nhanh, trong trường hợp này, nghiệp lực giáng lâm phi thường sớm, chưa đến mười hai canh giờ, nghiệp lực vì gây tổn hại gần trăm phàm nhân vô tội đã xuất hiện rồi.
Trên trần nhà hiện nay đang bao phủ bởi một lớp mây màu cam cực kỳ quái dị, chúng như có linh tính di chuyển qua lại rất tự nhiên, thi thoảng còn lượn lờ quanh người hắn với ý đồ khiến cho mặt hồ trong lòng dao động.
Đám mây này cũng chỉ có mình hắn mới nhìn thấy được vì đây là nghiệp lực của hắn, so với lần bị nguyền rủa trước đó thì lần này xác thực có chút hơi phiền phức.
Nghiệp lực nhiều hơn so với hắn nghĩ, như vậy có khả năng trong số những người bị ngộ sát bởi Bộc Tự Phù tồn tại ít nhất một người mang công đức ở trên thân.
Phàm nhân có tốt có xấu, người xấu chắc chắn sẽ bị nghiệp lực quấn thân còn người tốt chưa chắc mang công đức trong người.
Trên thực tế, chỉ cần không làm điều xấu tự nhiên sẽ được quy thành người tốt nhưng loại người tốt này không được công đức gia trì.
Công đức chỉ xuất hiện khi một người được cho là tốt xả thân cứu người dưới mọi trường hợp, có thể là chữa chạy thương thế, bệnh tật, có thể là đánh bắt phường trộm cướp hoặc cũng có thể là trợ giúp tu sĩ bắt yêu thú.
Những người mang công đức này có thể tạo ra chuỗi nhân quả rất khủng khiếp, nếu theo nghĩa tốt, người tiếp xúc có thể được lợi nhưng trong trường hợp ngược lại thì xin chia buồn.
Khương Hy đang ở trong tình huống ngược lại đó, cho nên nghiệp lực của hắn mới nhiều đến mức như thế này.
Hắn thở dài một hơi rồi lắc đầu, ánh mắt di chuyển nhìn ra bên ngoài, kiểm tra xem tiến độ hoàn thành của tế đàn như thế nào.
Lưu Tam phát hiện ra ánh mắt của hắn nên liền tiến đến ôm quyền nói ra:
“Bẩm công tử, tế đàn còn thiếu một vài thứ, hiện thuộc hạ đã cho người đến Bảo Lâu mua”.
Khương Hy đáp:
“Còn bao lâu?”.
Lưu Tam ôm quyền nói ra:
“Bẩm công tử, khoảng tầm hai canh giờ nữa”.
Nghe vậy, Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thúc đẩy bọn hắn nhanh một chút”.
Lưu Tam cảm thấy có chút ngạc nhiên, công tử nhà hắn từ trước đến nay đều kiên nhẫn, coi như đợi hai, ba ngày cũng chẳng sao nhưng bây giờ lại gấp đến thế này thì khả năng cao nghiệp lực rất mạnh.
Hắn liền vội vàng ôm quyền đáp:
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay”.
Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng lui ra ngoài đi chuẩn bị, tốc độ cực kỳ nhanh, những người khác còn chưa kịp hiểu gì nhưng thấy hành động gấp gáp của hắn như vậy thì động tác của bọn hắn cũng tự động nhanh lên không ít.
Khương Hy đánh ánh mắt sang nhìn đám mây màu cam kia một chút rồi lắc đầu nhắm mắt lại, toàn thân lập tức trượt xuống chìm dưới đáy hồ linh tuyền.
...
Khoảng độ hơn một canh giờ sau, hai mắt hắn mới một lần nữa được mở ra rồi ngồi dậy, bởi hắn nghe được tiếng của Lưu Tam.
Lưu Tam nửa quỳ ở một bên hồ linh tuyền bình tĩnh chờ đợi, Khương Hy từ tốn nâng người lên khỏi mặt nước, sắc mặt có chút hơi tái lại.
Lưu Tam thấy thế liền có chút giật mình nhưng cũng không nói gì, hắn nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đồ cho Khương Hy.
Khương Hy từ tốn đứng dậy rời hồ linh tuyền rồi dùng pháp lực hong khô cơ thể, số lượng đám mây mỗi lúc một nhiều, hơn nữa chúng đã dần xâm nhập vào bên trong thể nội rồi.
Khương Hy đã biết từ sớm nên một đường này hắn vận toàn lực để ngăn chặn không cho đám mây kia nhập vào bên trong.
Nếu để chúng đi vào thì quá trình khu trừ nghiệp lực sẽ càng khó khăn hơn, linh thức của hắn coi như cường hoành thì cũng không thể chống đỡ lâu hơn được.
Lưu Tam cẩn thận giúp hắn mang bộ đồ tế vào, bên trong vẫn như bình thường, là một lớp đồ màu trắng nhưng áo khoác ngoài là một màu đỏ tươi, đôi giày cũng đỏ không kém.
Lưu Tam giúp hắn buộc tóc cao lên bằng một sợi dây đỏ tương đối dài, ở hai đầu dây có gắn thêm hai quả chuông lạc nhỏ.
Mỗi bước chân của hắn được bước ra, tiếng chuông sẽ ngân lên đầy thanh thúy.
Tế đàn đã sớm được chuẩn bị xong, đó là một khối tiểu kiến trúc bằng gỗ được dựng lên ở giữa sân, độ cao cách mặt đất cũng chỉ tầm nửa mét là cùng, xung quanh được đặt để một vài lư hương cùng hàng loạt nến trắng mới tinh.
Khương Hy bước ra một bước, thân ảnh của hắn đã xuất hiện lên giữa tế đàn, trận bàn lập tức xuất hiện ở trong tay rồi lít nha lít nhít phù văn liền thoát ra bên ngoài.
Phù văn xuất hiện trong hư không nhiều vô số, linh thức của hắn khẽ động điều khiển số phù văn đó dung nhập vào trận đồ được khắc lên trên tế đàn.
Một luồng bạch quang cực độ bất ngờ sáng lên, xung quanh tế đàn liền được phủ lên một loại khí tức vô cùng thanh tĩnh.
Khương Hy hít nhẹ sâu vào một hơi, hai tay dang ra hai bên rồi dần dần nâng lên, theo đó, linh thức của hắn tản ra bên ngoài rồi đẩy số nghiệp lực đó ra xung quanh tế đàn.
Đám mây màu cam của nghiệp lực đan xen với bạch quang thanh tĩnh của tế đàn trông rất quỷ dị nhưng nhìn nhiều cũng mang lại chút cảm giác hòa hợp lạ thường.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi rồi nhìn về phía phương đông ở trước mặt, sắc trời đã có chút hơi sáng lên, báo hiệu cho việc mặt trời sắp lên.
Hắn quay đầu hướng Lưu Tam nói ra:
“Trong ba ngày đến, tuyệt đối đừng để ai bước vào đây”.
Nghe vậy, Lưu Tam nghiêm mặt lại rồi cung kính đáp:
“Vâng, thưa công tử”.
Khương Hy gật đầu, trên thực tế, hắn không cần dặn thì Lưu Tam vẫn sẽ làm bởi lần trước cũng đã làm rồi. Nhưng hắn phải chắc chắn một chút.
Lần khu trừ nghiệp lực này không dễ, thậm chí còn có chút hung hiểm, bất cẩn một li là đạo đồ của hắn xem như xong.
Hắn quay đầu nhìn về phía hoàng cung rồi híp mắt lại đầy ý vị.
Hoàng cung... Lần này ta ghi nợ các ngươi.
Nếu hoàng cung cử ra tu sĩ Kết Đan cảnh đi theo thì song phương chưa chắc đã đi đến bước phải trở mặt đến thế này.
Bất quá bọn họ lại để cao thủ đại nội bắt hắn về tự nhiên cũng sẽ có thâm ý của riêng mình nhưng hắn không thích như thế.
Nếu không phải vì cao thủ đại nội, hắn đã không phải ra quyết định hạ sách kia, từ đó cũng không cần phải tân tân khổ khổ ngồi đây chờ đợi mặt trời mọc.
Nói chung lần này Khương Hy chính thức ghi nợ hoàng cung một bút, thời điểm Thượng Dao Thiên Trì mở ra, hắn sẽ cho Hoàng Triều này một cái kinh hỉ đến tận lần sau cũng không thể nào quên được.
Một lát sau, hắn nhắm mắt lại điều dưỡng tinh thần một chút chờ thời cơ.
Chân trời mỗi lúc một sáng dần lên, tinh hải trên trời cũng mờ nhạt dần như muốn rơi vào giấc ngủ, một luồng quang huy dịu êm của ngày mới bắt đầu lóe ra, một khối cầu lửa nơi phương xa dần dần lên cao, mang theo quang huy vô tận của mình chiếu rọi chúng sinh.
Khương Hy thấy vậy liền thở nhẹ ra một hơi, linh thức của hắn lập tức hóa thành hàng vạn đạo tơ đâm thẳng lên các đám mây nghiệp lực kia rồi cẩn thận tách chúng ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Các mảnh nhỏ này được những sợi tơ linh thức khác dẫn động xuống từng cây nến một. Nghiệp lực đủ mạnh tự động sẽ sinh ra Nghiệp Hỏa.
Nghiệp Hỏa chính là thứ tra tấn linh hồn tu sĩ kinh khủng nhất tại tu chân giới này, lôi kiếp chưa chắc đã mạnh hơn chính bản thân nó.
Nhưng Nghiệp Hỏa có thể trừ, còn lôi kiếp thì phải độ.
Nghiệp lực tụ về dây dẫn lửa, một ngọn Nghiệp Hỏa lập tức được sinh ra. Khương Hy cẩn thận dùng pháp lực của mình đẩy cây nến đó lên không trung.
Tương tự, những cây nên khác cũng dần dần bốc cháy lên rồi được nâng lên giữa không trung.
Không đến mười phút, xung quanh Khương Hy đã được bao bọc khoảng tàm hai trăm cây nến được thắp cháy bằng Nghiệp Hỏa, trên đầu hắn cũng không còn đám mây lúc trước nữa nhưng cũng không vì thế mà nghiệp lực được khu trừ.
Đây chỉ là bước đầu tiên thôi.
Khu trừ nghiệp lực trên thực tế chính là dùng những ngọn nến này làm thế thân để Nghiệp Hỏa thiêu rụi đi, còn bản thân hắn phải dùng chính linh thức cùng pháp lực để cố định đám nến này giữa không trung.
Hai trăm ngọn nến nhìn như vô tình nhưng thực chất mỗi vị trí của chúng đều là mắc xích của một đại trận cường đại.
Đại trận này sẽ giúp đám Nghiệp Hỏa đó nhận định đám nến là Khương Hy, tiền đề là hắn phải giữ được đám nến đó ở đúng vị trí liên tục cho đến khi nến cháy hết.
Khu trừ nghiệp lực không hề dễ dàng, một bước sai sót tự nhiên thân tử đạo tiêu.
Lần trước nghiệp lực không nhiều, hắn chỉ cần mười hai cây nến là đủ, thời gian khu trừ cũng chỉ trong hai canh giờ.
Nhưng bây giờ lại lên đến hai trăm cây, tốc độ thiêu đốt của Nghiệp Hỏa cũng chậm chạp không ngờ, theo như ước tính ban đầu, hắn cần ít nhất ba ngày.
Khương Hy nhìn qua đám nến này một lượt rồi thở dài, sau đó liên tục cung ứng pháp lực cùng linh thức để duy trì đại trận, tiến hành khu trừ nghiệp lực.
...
...
Cùng thời điểm đó tại ngoại thành.
Minh Kính trưởng lão chống quải trượng đứng trên một ngọn cây cao nhìn về phía Hoàng Thành rất lâu, ánh mắt tĩnh mịch không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Không bao lâu sau, nàng nhắm mắt lại rồi mỉm cười gật đầu.
“Tiểu tử không tệ, đến khu trừ nghiệp lực cũng biết, xem ra Phù Linh chân nhân xác thực rất yêu quý ngươi”.
“Nghiệp lực của hắn không ít, chưa kể còn có cả công đức phản sát, lần này hắn lại gây ra họa gì rồi?”.
Thanh âm của Quỷ Mâu trưởng lão đột ngột vang lên bên cạnh, Minh Kính trưởng lão nghe thấy thế liền quay sang nói:
“Lão thất phu ngươi có thể báo trước một tiếng rồi xuất hiện được không?”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt đáp:
“Đằng nào ngươi cũng đã biết, không cần lắm thủ tục đến thế”.
Minh Kính trưởng lão cần quải trượng quơ qua người lão, hành động như chậm nhưng thực chất lại nhanh cực kỳ. Quỷ Mâu trưởng lão không biến sắc, cũng không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, lão cẩn thận đưa tay lên đỡ.
Một vòng hắc quang đột nhiên xuất hiện che chắn lại trước lòng bàn tay, quải trượng đánh trúng vào đó kêu lên một tiếng bộp rất phổ thông.
Toàn bộ cánh rừng nơi bọn hắn đang đứng đột nhiên lấy tốc độ nhanh nhất dần héo tàn đi rồi rụng hết xuống đất.
Ngay sau đó, từng đạo phù văn nhỏ đột nhiên hiện lên trên từng cành cây một rồi bùng nổ sinh cơ. Cánh rừng này một lần nữa lại ra lá, màu sắc tươi tốt hơn trước khi héo nhiều lần.
Quỷ Mâu trưởng lão có chút cảm thán:
“Ngươi mạnh hơn rồi”.
Minh Kính trưởng lão lắc đầu nói:
“Không, là ngươi già rồi”.
Quỷ Mâu trưởng lão không đáp, cũng không phản kháng lại một câu này.
‘Ngươi già rồi’ có nhiều nghĩa, có thể là bảo lão già thật nhưng cũng có thể đang nói, lão đã yếu đi.
Minh Kính trưởng lão nói tiếp:
“Lần này cao thủ đại nội của Đại Tinh xuất thủ, Ám Bộ tính kế được một tên nhưng lại kéo theo thương vong từ phàm nhân, số nghiệp lực đó hắn gánh cũng phải”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhìn qua nàng một chút rồi đáp:
“Ngươi gặp hắn?”.
“Đã gặp”.
“Phản ứng của hắn thế nào?”.
“Có chút chấn kinh nhưng sau đó đều bình tĩnh như mặt hồ, hắn đã đoán được từ đầu rồi, nên tâm lý cũng được chuẩn bị sẵn”.
Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu nói tiếp:
“Ám Bộ xác thực rất thông minh nhưng tại sao lại để lộ dung mạo thật ra bên ngoài?”.
Minh Kính trưởng lão nghĩ đến thứ gì đó, nàng khẽ mỉm cười đáp:
“Hắn lên bảng rồi?”.
Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu nói:
“Mới lên, trừ bỏ Thái Huỳnh gia cùng Cửu Tiêu Tông, các đại thế lực lớn của Bắc Nguyên đều đã phát tiền thưởng cho cái đầu của hắn”.
Minh Kính trưởng lão lấy tấm hắc bài của mình ra xem qua một chút rồi mỉm cười đầy ý vị, nàng đáp lại:
“Ngươi yên tâm, hắn làm việc rất cẩn thận, dám để lộ dung mạo ra bên ngoài tự nhiên sẽ có ý định riêng của mình”.
“Ngươi tin hắn đến thế?”, Quỷ Mâu trưởng lão quay sang nói.
Minh Kính trưởng lão đáp:
“Không phải ta tin, mà chính hắn tin vào bản thân mình. Hắn không phải người sẽ ký thác niềm tin vào người khác cũng như tiếp nhận niềm tin của người khác vào mình.
Hắn là một tên tiểu tử theo chủ nghĩa cá nhân rất mạnh, trừ bỏ bản thân hắn ra thì không còn ai hắn có thể tin được cả”.
Quỷ Mâu có chút cảm thán nhìn về phía Hoàng Thành, không biết là đang nhìn Khương Hy hay nhìn một ai đó khác.
Không bao lâu sau, lão nói:
“Đó là lý do ngươi thu nhận hắn?”.
Trên trần nhà hiện nay đang bao phủ bởi một lớp mây màu cam cực kỳ quái dị, chúng như có linh tính di chuyển qua lại rất tự nhiên, thi thoảng còn lượn lờ quanh người hắn với ý đồ khiến cho mặt hồ trong lòng dao động.
Đám mây này cũng chỉ có mình hắn mới nhìn thấy được vì đây là nghiệp lực của hắn, so với lần bị nguyền rủa trước đó thì lần này xác thực có chút hơi phiền phức.
Nghiệp lực nhiều hơn so với hắn nghĩ, như vậy có khả năng trong số những người bị ngộ sát bởi Bộc Tự Phù tồn tại ít nhất một người mang công đức ở trên thân.
Phàm nhân có tốt có xấu, người xấu chắc chắn sẽ bị nghiệp lực quấn thân còn người tốt chưa chắc mang công đức trong người.
Trên thực tế, chỉ cần không làm điều xấu tự nhiên sẽ được quy thành người tốt nhưng loại người tốt này không được công đức gia trì.
Công đức chỉ xuất hiện khi một người được cho là tốt xả thân cứu người dưới mọi trường hợp, có thể là chữa chạy thương thế, bệnh tật, có thể là đánh bắt phường trộm cướp hoặc cũng có thể là trợ giúp tu sĩ bắt yêu thú.
Những người mang công đức này có thể tạo ra chuỗi nhân quả rất khủng khiếp, nếu theo nghĩa tốt, người tiếp xúc có thể được lợi nhưng trong trường hợp ngược lại thì xin chia buồn.
Khương Hy đang ở trong tình huống ngược lại đó, cho nên nghiệp lực của hắn mới nhiều đến mức như thế này.
Hắn thở dài một hơi rồi lắc đầu, ánh mắt di chuyển nhìn ra bên ngoài, kiểm tra xem tiến độ hoàn thành của tế đàn như thế nào.
Lưu Tam phát hiện ra ánh mắt của hắn nên liền tiến đến ôm quyền nói ra:
“Bẩm công tử, tế đàn còn thiếu một vài thứ, hiện thuộc hạ đã cho người đến Bảo Lâu mua”.
Khương Hy đáp:
“Còn bao lâu?”.
Lưu Tam ôm quyền nói ra:
“Bẩm công tử, khoảng tầm hai canh giờ nữa”.
Nghe vậy, Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thúc đẩy bọn hắn nhanh một chút”.
Lưu Tam cảm thấy có chút ngạc nhiên, công tử nhà hắn từ trước đến nay đều kiên nhẫn, coi như đợi hai, ba ngày cũng chẳng sao nhưng bây giờ lại gấp đến thế này thì khả năng cao nghiệp lực rất mạnh.
Hắn liền vội vàng ôm quyền đáp:
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay”.
Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng lui ra ngoài đi chuẩn bị, tốc độ cực kỳ nhanh, những người khác còn chưa kịp hiểu gì nhưng thấy hành động gấp gáp của hắn như vậy thì động tác của bọn hắn cũng tự động nhanh lên không ít.
Khương Hy đánh ánh mắt sang nhìn đám mây màu cam kia một chút rồi lắc đầu nhắm mắt lại, toàn thân lập tức trượt xuống chìm dưới đáy hồ linh tuyền.
...
Khoảng độ hơn một canh giờ sau, hai mắt hắn mới một lần nữa được mở ra rồi ngồi dậy, bởi hắn nghe được tiếng của Lưu Tam.
Lưu Tam nửa quỳ ở một bên hồ linh tuyền bình tĩnh chờ đợi, Khương Hy từ tốn nâng người lên khỏi mặt nước, sắc mặt có chút hơi tái lại.
Lưu Tam thấy thế liền có chút giật mình nhưng cũng không nói gì, hắn nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đồ cho Khương Hy.
Khương Hy từ tốn đứng dậy rời hồ linh tuyền rồi dùng pháp lực hong khô cơ thể, số lượng đám mây mỗi lúc một nhiều, hơn nữa chúng đã dần xâm nhập vào bên trong thể nội rồi.
Khương Hy đã biết từ sớm nên một đường này hắn vận toàn lực để ngăn chặn không cho đám mây kia nhập vào bên trong.
Nếu để chúng đi vào thì quá trình khu trừ nghiệp lực sẽ càng khó khăn hơn, linh thức của hắn coi như cường hoành thì cũng không thể chống đỡ lâu hơn được.
Lưu Tam cẩn thận giúp hắn mang bộ đồ tế vào, bên trong vẫn như bình thường, là một lớp đồ màu trắng nhưng áo khoác ngoài là một màu đỏ tươi, đôi giày cũng đỏ không kém.
Lưu Tam giúp hắn buộc tóc cao lên bằng một sợi dây đỏ tương đối dài, ở hai đầu dây có gắn thêm hai quả chuông lạc nhỏ.
Mỗi bước chân của hắn được bước ra, tiếng chuông sẽ ngân lên đầy thanh thúy.
Tế đàn đã sớm được chuẩn bị xong, đó là một khối tiểu kiến trúc bằng gỗ được dựng lên ở giữa sân, độ cao cách mặt đất cũng chỉ tầm nửa mét là cùng, xung quanh được đặt để một vài lư hương cùng hàng loạt nến trắng mới tinh.
Khương Hy bước ra một bước, thân ảnh của hắn đã xuất hiện lên giữa tế đàn, trận bàn lập tức xuất hiện ở trong tay rồi lít nha lít nhít phù văn liền thoát ra bên ngoài.
Phù văn xuất hiện trong hư không nhiều vô số, linh thức của hắn khẽ động điều khiển số phù văn đó dung nhập vào trận đồ được khắc lên trên tế đàn.
Một luồng bạch quang cực độ bất ngờ sáng lên, xung quanh tế đàn liền được phủ lên một loại khí tức vô cùng thanh tĩnh.
Khương Hy hít nhẹ sâu vào một hơi, hai tay dang ra hai bên rồi dần dần nâng lên, theo đó, linh thức của hắn tản ra bên ngoài rồi đẩy số nghiệp lực đó ra xung quanh tế đàn.
Đám mây màu cam của nghiệp lực đan xen với bạch quang thanh tĩnh của tế đàn trông rất quỷ dị nhưng nhìn nhiều cũng mang lại chút cảm giác hòa hợp lạ thường.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi rồi nhìn về phía phương đông ở trước mặt, sắc trời đã có chút hơi sáng lên, báo hiệu cho việc mặt trời sắp lên.
Hắn quay đầu hướng Lưu Tam nói ra:
“Trong ba ngày đến, tuyệt đối đừng để ai bước vào đây”.
Nghe vậy, Lưu Tam nghiêm mặt lại rồi cung kính đáp:
“Vâng, thưa công tử”.
Khương Hy gật đầu, trên thực tế, hắn không cần dặn thì Lưu Tam vẫn sẽ làm bởi lần trước cũng đã làm rồi. Nhưng hắn phải chắc chắn một chút.
Lần khu trừ nghiệp lực này không dễ, thậm chí còn có chút hung hiểm, bất cẩn một li là đạo đồ của hắn xem như xong.
Hắn quay đầu nhìn về phía hoàng cung rồi híp mắt lại đầy ý vị.
Hoàng cung... Lần này ta ghi nợ các ngươi.
Nếu hoàng cung cử ra tu sĩ Kết Đan cảnh đi theo thì song phương chưa chắc đã đi đến bước phải trở mặt đến thế này.
Bất quá bọn họ lại để cao thủ đại nội bắt hắn về tự nhiên cũng sẽ có thâm ý của riêng mình nhưng hắn không thích như thế.
Nếu không phải vì cao thủ đại nội, hắn đã không phải ra quyết định hạ sách kia, từ đó cũng không cần phải tân tân khổ khổ ngồi đây chờ đợi mặt trời mọc.
Nói chung lần này Khương Hy chính thức ghi nợ hoàng cung một bút, thời điểm Thượng Dao Thiên Trì mở ra, hắn sẽ cho Hoàng Triều này một cái kinh hỉ đến tận lần sau cũng không thể nào quên được.
Một lát sau, hắn nhắm mắt lại điều dưỡng tinh thần một chút chờ thời cơ.
Chân trời mỗi lúc một sáng dần lên, tinh hải trên trời cũng mờ nhạt dần như muốn rơi vào giấc ngủ, một luồng quang huy dịu êm của ngày mới bắt đầu lóe ra, một khối cầu lửa nơi phương xa dần dần lên cao, mang theo quang huy vô tận của mình chiếu rọi chúng sinh.
Khương Hy thấy vậy liền thở nhẹ ra một hơi, linh thức của hắn lập tức hóa thành hàng vạn đạo tơ đâm thẳng lên các đám mây nghiệp lực kia rồi cẩn thận tách chúng ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Các mảnh nhỏ này được những sợi tơ linh thức khác dẫn động xuống từng cây nến một. Nghiệp lực đủ mạnh tự động sẽ sinh ra Nghiệp Hỏa.
Nghiệp Hỏa chính là thứ tra tấn linh hồn tu sĩ kinh khủng nhất tại tu chân giới này, lôi kiếp chưa chắc đã mạnh hơn chính bản thân nó.
Nhưng Nghiệp Hỏa có thể trừ, còn lôi kiếp thì phải độ.
Nghiệp lực tụ về dây dẫn lửa, một ngọn Nghiệp Hỏa lập tức được sinh ra. Khương Hy cẩn thận dùng pháp lực của mình đẩy cây nến đó lên không trung.
Tương tự, những cây nên khác cũng dần dần bốc cháy lên rồi được nâng lên giữa không trung.
Không đến mười phút, xung quanh Khương Hy đã được bao bọc khoảng tàm hai trăm cây nến được thắp cháy bằng Nghiệp Hỏa, trên đầu hắn cũng không còn đám mây lúc trước nữa nhưng cũng không vì thế mà nghiệp lực được khu trừ.
Đây chỉ là bước đầu tiên thôi.
Khu trừ nghiệp lực trên thực tế chính là dùng những ngọn nến này làm thế thân để Nghiệp Hỏa thiêu rụi đi, còn bản thân hắn phải dùng chính linh thức cùng pháp lực để cố định đám nến này giữa không trung.
Hai trăm ngọn nến nhìn như vô tình nhưng thực chất mỗi vị trí của chúng đều là mắc xích của một đại trận cường đại.
Đại trận này sẽ giúp đám Nghiệp Hỏa đó nhận định đám nến là Khương Hy, tiền đề là hắn phải giữ được đám nến đó ở đúng vị trí liên tục cho đến khi nến cháy hết.
Khu trừ nghiệp lực không hề dễ dàng, một bước sai sót tự nhiên thân tử đạo tiêu.
Lần trước nghiệp lực không nhiều, hắn chỉ cần mười hai cây nến là đủ, thời gian khu trừ cũng chỉ trong hai canh giờ.
Nhưng bây giờ lại lên đến hai trăm cây, tốc độ thiêu đốt của Nghiệp Hỏa cũng chậm chạp không ngờ, theo như ước tính ban đầu, hắn cần ít nhất ba ngày.
Khương Hy nhìn qua đám nến này một lượt rồi thở dài, sau đó liên tục cung ứng pháp lực cùng linh thức để duy trì đại trận, tiến hành khu trừ nghiệp lực.
...
...
Cùng thời điểm đó tại ngoại thành.
Minh Kính trưởng lão chống quải trượng đứng trên một ngọn cây cao nhìn về phía Hoàng Thành rất lâu, ánh mắt tĩnh mịch không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Không bao lâu sau, nàng nhắm mắt lại rồi mỉm cười gật đầu.
“Tiểu tử không tệ, đến khu trừ nghiệp lực cũng biết, xem ra Phù Linh chân nhân xác thực rất yêu quý ngươi”.
“Nghiệp lực của hắn không ít, chưa kể còn có cả công đức phản sát, lần này hắn lại gây ra họa gì rồi?”.
Thanh âm của Quỷ Mâu trưởng lão đột ngột vang lên bên cạnh, Minh Kính trưởng lão nghe thấy thế liền quay sang nói:
“Lão thất phu ngươi có thể báo trước một tiếng rồi xuất hiện được không?”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt đáp:
“Đằng nào ngươi cũng đã biết, không cần lắm thủ tục đến thế”.
Minh Kính trưởng lão cần quải trượng quơ qua người lão, hành động như chậm nhưng thực chất lại nhanh cực kỳ. Quỷ Mâu trưởng lão không biến sắc, cũng không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, lão cẩn thận đưa tay lên đỡ.
Một vòng hắc quang đột nhiên xuất hiện che chắn lại trước lòng bàn tay, quải trượng đánh trúng vào đó kêu lên một tiếng bộp rất phổ thông.
Toàn bộ cánh rừng nơi bọn hắn đang đứng đột nhiên lấy tốc độ nhanh nhất dần héo tàn đi rồi rụng hết xuống đất.
Ngay sau đó, từng đạo phù văn nhỏ đột nhiên hiện lên trên từng cành cây một rồi bùng nổ sinh cơ. Cánh rừng này một lần nữa lại ra lá, màu sắc tươi tốt hơn trước khi héo nhiều lần.
Quỷ Mâu trưởng lão có chút cảm thán:
“Ngươi mạnh hơn rồi”.
Minh Kính trưởng lão lắc đầu nói:
“Không, là ngươi già rồi”.
Quỷ Mâu trưởng lão không đáp, cũng không phản kháng lại một câu này.
‘Ngươi già rồi’ có nhiều nghĩa, có thể là bảo lão già thật nhưng cũng có thể đang nói, lão đã yếu đi.
Minh Kính trưởng lão nói tiếp:
“Lần này cao thủ đại nội của Đại Tinh xuất thủ, Ám Bộ tính kế được một tên nhưng lại kéo theo thương vong từ phàm nhân, số nghiệp lực đó hắn gánh cũng phải”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhìn qua nàng một chút rồi đáp:
“Ngươi gặp hắn?”.
“Đã gặp”.
“Phản ứng của hắn thế nào?”.
“Có chút chấn kinh nhưng sau đó đều bình tĩnh như mặt hồ, hắn đã đoán được từ đầu rồi, nên tâm lý cũng được chuẩn bị sẵn”.
Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu nói tiếp:
“Ám Bộ xác thực rất thông minh nhưng tại sao lại để lộ dung mạo thật ra bên ngoài?”.
Minh Kính trưởng lão nghĩ đến thứ gì đó, nàng khẽ mỉm cười đáp:
“Hắn lên bảng rồi?”.
Quỷ Mâu trưởng lão gật đầu nói:
“Mới lên, trừ bỏ Thái Huỳnh gia cùng Cửu Tiêu Tông, các đại thế lực lớn của Bắc Nguyên đều đã phát tiền thưởng cho cái đầu của hắn”.
Minh Kính trưởng lão lấy tấm hắc bài của mình ra xem qua một chút rồi mỉm cười đầy ý vị, nàng đáp lại:
“Ngươi yên tâm, hắn làm việc rất cẩn thận, dám để lộ dung mạo ra bên ngoài tự nhiên sẽ có ý định riêng của mình”.
“Ngươi tin hắn đến thế?”, Quỷ Mâu trưởng lão quay sang nói.
Minh Kính trưởng lão đáp:
“Không phải ta tin, mà chính hắn tin vào bản thân mình. Hắn không phải người sẽ ký thác niềm tin vào người khác cũng như tiếp nhận niềm tin của người khác vào mình.
Hắn là một tên tiểu tử theo chủ nghĩa cá nhân rất mạnh, trừ bỏ bản thân hắn ra thì không còn ai hắn có thể tin được cả”.
Quỷ Mâu có chút cảm thán nhìn về phía Hoàng Thành, không biết là đang nhìn Khương Hy hay nhìn một ai đó khác.
Không bao lâu sau, lão nói:
“Đó là lý do ngươi thu nhận hắn?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook