Huyền Huyễn: Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái ( Bản dịch )
-
Chapter 57: Nỗi lòng Diễm Cơ, khoảng cách sư đồ
BỘ TRUYỆN THỨ HAI CỦA BỌN MÌNH ^^ MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ.
BỌN MÌNH LÀM TỪ CHƯƠNG 48, NHỮNG CHƯƠNG TRƯỚC CÁC BẠN VÀO VLOGTRUYEN ĐỌC TRUYỆN TRANH NHÉ ^^
LINK FANPAGE CỦA BỌN MÌNH: https://www.facebook.com/tutienteam, CÁC BẠN LIKE VÀ SHARE FANPAGE ĐỂ ỦNG HỘ CHO BỌN MÌNH NHÉ, HỨA SẼ RA CHAP ĐỀU ĐẶN ĐỂ PHỤC VỤ CÁC BẠN <3
Chương 57: Nỗi lòng Diễm Cơ, khoảng cách sư đồ
Tin tức sinh linh thượng cổ Thần Sơn mạnh mẽ xâm nhập Lâm gia, nhưng lại bị sỉ nhục như có cánh truyền khắp Trung Châu đại địa.
Việc này biến thành câu chuyện để truyền bá sau bữa cơm của rất nhiều tu sĩ, khắp nơi đều có thể nghe được tiếng nghị luận.
Mặc dù mọi người không biết sau đó xảy ra chuyện gì mà khiến đám sinh linh thượng cổ Thần Sơn rụt cổ rời đi. Nhưng tất cả tu sĩ đều biết, ngay cả đám thượng cổ Thần Sơn ở trước mặt vị đại nhân trẻ tuổi kia còn kém rất nhiều!
Cố công tử vừa thần bí mà địa vị cũng rất kinh khủng!
Mà vị thiếu nữ áo tím tự xưng là biểu muội của Diệp Trần cũng đưa tới sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.
Có người nói nàng có lai lịch cũng rất kinh khủng, còn kinh người hơn cả thượng cổ Thần Sơn.
Chỉ bất quá không có nhiều người tin vào lời nói dạng này.
Nhất là rất nhiều tu sĩ canh cửa Lâm gia lúc đó đều chú ý khi thiếu nữ áo tím rời đi, ánh mắt của nàng rất lạnh, thậm chí là khó coi.
Rất hiển nhiên nàng đã đụng vào vách tường tại Lâm gia.
Rất nhiều tu sĩ đều đoán già đoán non, cảm thấy thiếu nữ áo tím rất có thể cũng từ thượng giới tới.
Câu chuyện như vậy được rất nhiều người tán thành.
Đủ loại tin tức truyền khắp nơi Trung Châu, dẫn tới sóng gió không nhỏ.
Trong nháy mắt đã qua ba ngày.
Đại hội luận đạo tại Trùng Nguyệt cổ thành vẫn cử hành đúng hạn.
Rất nhiều đại nhân vật, truyền nhân thánh địa, hoàng triều, đều tới tham dự, toàn bộ Trùng Nguyệt cổ thành trở nên náo nhiệt vô cùng.
Nhất là rất nhiều tu sĩ ôm mục đích từ trong náo nhiệt gặp được vị đại nhân trẻ tuổi kia.
Đáng tiếc tất cả mọi người đều thất vọng.
Mặc dù Lâm gia có phái người tới tham dự, nhưng trong đó lại không có bóng dáng vị đại nhân vật kia.
Ngay cả trên đài cao nơi dành cho các vị đại nhân vật cũng không có người.
Điều này khiến rất nhiều tu sĩ thất vọng, mất công tới dòm ngó dung nhan, cuối cùng lại không được gặp mặt.
Về phần tới Lâm gia bái phỏng?
Càng không có tư cách.
Loại luận đạo đại hội như vậy hiển nhiên không khơi được hứng thú với Cố Trường Ca.
Giờ phút này hắn đã rời khỏi Trùng Nguyệt cổ thành, bên người chỉ có Minh lão, tiến về biên cảnh tám vực, trung ương Thiên Vực.
Khí tức của Diệp Trần xuất hiện ở hướng này, như vậy lối vào bí cảnh Thiên Nguyên Cổ tự nhiên cũng ở đó.
Thời gian chuẩn bị mở ra cũng không sai biệt lắm vào mấy ngày tới.
...
Biên cảnh trung ương Thiên Vực, trong một tòa tiểu trấn vắng vẻ.
Nơi này núi non chập chùng, cổ thụ che trời, lộ ra khí thế cực kỳ bao la hùng vĩ.
Ngày thường rất ít tu sĩ tới đây, nơi này thuộc về chỗ cực kỳ hoang vắng.
Nhưng hiện tại, trên trời thường xuyên xuất hiện tu sĩ hoặc là sinh linh chủng tộc khác khống chế thần hồn bay qua.
Hoặc là cưỡi hung thú, hoặc là khống chế pháp khí mà đến, số lượng không hề ít, đảo qua khắp nơi.
- Đoạn thời gian trước nơi này bỗng hiện lên thần quang ngút trời, khói lành tràn ngập ba vạn dặm, dẫn tới rất nhiều tu sĩ đủ mọi loại thế lực chú ý, nói là có thần bảo xuất thế...
- Trách không được có nhiều tu sĩ tới đây, nguyên lai là vì chuyện này.
Một nam tử mang khuôn mặt phổ thông, thần sắc kiên nghị đi trên đường phố tiểu trấn nghe tu sĩ bên cạnh nói chuyện, hắn không khỏi lẩm bẩm:
- Xem ra Thiên Nguyên Cổ bí cảnh ghi trên cuốn giấy nát đã chuẩn bị mở cửa.
- Trong khoảng thời gian này, ta đã tập hợp đủ mấy miếng ghép của địa đồ, Thiên Nguyên Cổ nguy hiểm khắp nơi, nhưng ta có thể thoải mái đi lại, mà bản thân còn có chìa khóa do Thiên Nguyên tiền bối lưu lại.
- Đến lúc bí cảnh mở ra, sẽ có rất nhiều tu sĩ tiến vào, bọn hắn cũng không thể ngăn cản ta tìm tới nơi hạch tâm được...
Nghe như đang tự nói.
Nhưng thực ra hắn đang giao lưu cùng sư tôn mình.
Người này chính là Diệp Trần.
Trong khoảng thời gian này hắn một bên tìm kiếm mảnh ghép địa đồ, một bên tăng cao tu vi, đồng thời cũng thu hoạch được không ít cơ duyên, đã đột phá Thần Thông cảnh đỉnh phong.
Ngắn ngủi thời gian mấy tháng từ Hồn Cung cảnh hậu kỳ tăng lên Thần Thông cảnh đỉnh phong, gần như đụng chạm tới cánh cửa Đại Năng cảnh.
Nếu để tu sĩ khác biết được tốc độ tu luyện như vậy, khẳng định sẽ khiếp sợ trợn to mắt, hô to không thể tưởng tượng.
Đây là tư chất dù dùng từ yêu nghiệt cũng khó hình dung.
Dù sao tốc độ như bật hack ở trên thân thể khí vận chi tử cũng rất bình thường.
Bất quá Diệp Trần vẫn còn bất mãn với loại tốc độ này.
Hắn cảm thấy tốc độ tu luyện của mình vẫn còn quá chậm, mặc dù gặp không ít kỳ ngộ, thế nhưng vẫn khó mà rút ngắn khoảng cách chênh lệch với Cố Trường Ca.
- Chỉ khi ta đạt được truyền thừa trong Thiên Nguyên Cổ bí cảnh mới có thể giết Cố Trường Ca báo thù...
- Còn cả con tiện nhân Tô Thanh Ca kia nữa...
Vừa nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Trần liền hiện lên vẻ thù hận.
Trải qua qua một đoạn thời gian suy nghĩ, hắn cũng hiểu, Cố Trường Ca mạnh mẽ hoàn toàn không phải là hắn hiện tại có thể đối phó.
Địch nhân trước kia coi như mạnh hơn hắn rất nhiều, bối cảnh không phải bản thân có thể địch, hắn cũng có thể lần lượt biến nguy thành an.
Cho nên lần này hắn cho rằng cũng sẽ giống như vậy, mà Thiên Nguyên Cổ bí cảnh này chính là cơ duyên chuẩn bị cho hắn.
Diễm Cơ ngồi trong hư không giới chỉ, nét mặt có vẻ buồn bực chán ngán.
Nghe Diệp Trần nói như vậy nàng cũng không lên tiếng.
Cặp mắt màu đỏ như lưu ly nhìn chằm chằm hư không trước mặt, bàn chân khẽ quơ quơ, không có tí bộ dáng sư tôn như Diệp Trần tưởng tượng.
Trong khoảng thời gian này tốc độ tăng lên của Diệp Trần nàng đều thấy, cho dù đệ tử đại giáo trên thượng giới cũng không tăng nhanh dọa người như vậy.
Điều này khiến nàng không khỏi im lặng không thể tưởng tượng được.
Trước đó nàng còn cảm thấy Diệp Trần muốn tìm Cố Trường Ca báo thù là không thể nào.
Cho dù có đạt được truyền thừa Thiên Nguyên bí cảnh cũng như vậy.
Tại thời điểm tu vi của nàng còn hưng thịnh, mặc dù chưa chạm tới chuẩn Chí Tôn, nhưng cũng không chênh lệch nhiều.
Một người trẻ tuổi như Cố Trường Ca có thể tiện tay lấy ra Tụ Thần Đan loại vật này, bối cảnh của hắn sẽ không hề đơn giản, trong tộc cũng không thiếu gì chuẩn Chí Tôn.
Cho nên Diễm Cơ cũng lười khuyên bảo Diệp Trần, để hắn thích ghi hận thì ghi hận.
Cố Trường Ca so với Diệp Trần. Hai người bất luận so bối cảnh hay tu vì đều không cùng một đẳng cấp, báo thù không thể thành công.
Nhưng ý nghĩ hiện tại của Diễm Cơ đã thay đổi, dựa theo tốc độ tu luyện như hiện tại của Diệp Trần không chừng thật có thể để hắn sáng tạo kỳ tích.
Nàng cũng không hiểu vì sao lại lo lắng cho Cố Trường Ca.
Có lẽ nguyên nhân là vì nhận được đan dược của hắn...
Cũng có thể là do thái độ thành khẩn của hắn lúc ở địa lao làm cảm động.
Lúc đó hắn hoàn toàn có thể ra tay giết chết Diệp Trần.
Cũng có thể không thèm để ý đến ý nguyện của mình, cướp đi chiếc nhẫn trữ vật.
Nhưng hắn không làm vậy.
Nàng có giác quan rất tốt về Cố Trường Ca, hắn là một nhân vật làm chuyện lớn.
Cho nên hiện tại trong lòng Diễm Cơ rất mâu thuẫn và phức tạp.
Tàn hồn nàng lưu lạc hạ giới, gửi nuôi trong giới chỉ.
Về sau được Diệp Trần thu lấy, may mắn có mấy năm linh khí tẩm bổ khiến nàng dần tỉnh lại.
Không phải vậy không biết nàng sẽ còn ngủ say bao lâu.
Cũng chính là như vậy mới khiến Diệp Trần đang yên lành với cái danh thiên tài tu vi rút lui trở thành kẻ vô dụng.
Thậm chí bị vị hôn thê từ hôn, biến thành đối tượng để gia tộc chế nhạo.
Nàng rất áy náy.
Cho nên truyền pháp, chỉ đạo, muốn giúp vị thiếu niên kiên nghị này đi đến đỉnh phong.
Thế nhưng đoạn thời gian trước biểu hiện của Diệp Trần thật sự khiến nàng rất thất vọng.
Không phân rõ tốt xấu, bị ghen ghét che lấp đầu óc.
Đến mức sinh ra hoài nghi với nàng, cảm thấy nàng nịnh nọt muốn chạy theo Cố Trường Ca.
Nếu quả thật như vậy, hiện tại nàng cần gì phải tiếp tục ở bên cạnh Diệp Trần, chỉ bảo hắn tu hành?
Đem cả hai người ra so sánh với nhau, mặc kệ từ phương diện nào, Cố Trường Ca đều ưu tú hơn xa so với Diệp Trần.
Nhưng nàng vẫn kiên trì bản tâm, không hề giao động, muốn báo ân tình lúc trước.
Có điều Diệp Trần lại không hiểu những điều này, ngược lại hoài nghi bản thân đang thương hại hắn.
Điều này khiến trái tim Diễm Cơ trở nên băng giá.
Nàng biết tình cảm giữa sư đồ hai người đang có kẽ nứt.
Vấn đề chỉ ở trên người Diệp Trần, mà không phải tại nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook