Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 3
Khi khoảng cách với đoàn xe giảm đi một nửa, tiếng súng đột nhiên vang lên!
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”.
Toàn bộ tác động của tiếng súng khiến đôi mắt của Mạnh Thắng run lên, và cậu lập tức nằm xuống đất.
Rồi cậu nhìn thấy.
Vô số ký sinh trùng chui ra từ đường phố, từ các khe hở, cửa ra vào và cửa sổ của các tòa nhà, và từ gầm xe ô tô.
Hội tụ thành một làn sóng đen, nó lao về phía đoàn xe.
Những khẩu súng máy phòng không trên những chiếc xe địa hình của đoàn xe gầm rú và gầm rú.
Mùi thuốc súng ngay lập tức tràn ngập không khí.
Làn sóng đen bị cản trở, và những con bọ không ngừng bị đạn đánh văng lên không trung, đập chúng thành từng mảnh.
Lúc này, một số ký sinh trông giống con ve nhưng trên người lại có mặt người, điên cuồng nhảy lên những chiếc xe tải 'quái vật' đó.
Chúng là 'rệp mặt người', một loài ký sinh cự thú.
Những thứ này rất cứng đầu.
Một khi đã quấn lấy con mồi, chúng sẽ “bám dính', sử dụng đôi chân có gai, sắc nhọn để neo mình vào cơ thể mục tiêu.
Sau đó, nó sẽ giải phóng một loại axit sinh học mạnh đáng kinh ngạc, có thể làm tan chảy một người sống to lớn trong khoảng 10 giây.
Bây giờ, một số lượng lớn 'rệp mặt người' bám chặt vào các khoang của xe tải hạng nặng.
Những con bọ có kích thước bằng cả chậu rửa này nhanh chóng tiết ra axit sinh học, làm tan chảy bộ phận trên xe.
Nhưng.
Đoàn xe rõ ràng có một cách nhắm vào.
Xung quanh những khoang xe tải hạng nặng đó, một làn sương mù trắng xóa bất ngờ phun ra.
Sau khi sương mù bay hơi, những con bọ bám vào toa xe bị đóng băng và rơi xuống.
Mạnh Thắng há hốc mồm khi nhìn thấy nó.
May mắn thay, cậu không liều lĩnh, nếu không cậu sẽ là người bị đóng băng bây giờ.
Đột nhiên.
Mạnh Thắng nhìn thấy một khoảng trống bất thường trên thân một chiếc xe tải hạng nặng ở phía sau đoàn xe!
Bầy ký sinh trùng xung quanh gần như chết hết!
Cơ hội đã đến.
Mạnh Thắng kiên nhẫn kiềm chế sự bốc đồng của mình cho đến khi hai chiếc xe việt dã gần xe tải dọn sạch những con bọ còn sót lại.
Khi hai chiếc xe lao đến phía trước đoàn xe để hỗ trợ, Mạnh Thắng đã lao ra ngoài!
Cậu đi qua mặt đất đầy xác ký sinh trùng và đến gần chiếc xe tải đang chạy chậm.
Gắng sức nhảy mạnh.
Cậu nắm lấy thanh chắn cách mặt đất hai mét.
Leo lên.
Ngay khi anh chuẩn bị leo vào khoảng trống.
Đột nhiên.
Một đám bóng đen từ dưới đất nhảy lên.
Đó là con rệp mặt người!
Mạnh Thắng có thể nhìn thấy phần bụng mềm mại như mút biển của bọn chúng.
Chỉ thấy nó cựa quậy điên cuồng với bảy tám cái chân.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong đôi đồng tử màu đỏ của Mạnh Thắng.
Cậu đâm con dao găm bằng tất cả sức lực của mình.
Con dao găm biến thành một sợi chỉ đen đâm thẳng vào phần bụng mềm mại của con rệp mặt người, khiến nó kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Mạnh Thắng không dám thả lỏng, cậu nhanh chóng trèo lên và chui vào toa xe qua khe hở.
Vừa bước vào trong toa xe tải, ánh mắt của cậu đột nhiên hoa lên, có chút ánh sáng mờ mịt xẹt qua.
Tim đập thình thịch.
Sinh ra một số cảm giác kỳ lạ.
Điều này khiến Mạnh Thắng bất ngờ ngã xuống.
May mắn thay, không có ai trong xe.
Nếu không, chỉ riêng âm thanh vừa tạo ra này là đủ để thu hút chú ý.
Cậu vội ngẩng đầu lên quan sát bên trong toa xe.
Không gian toa xe rộng đến khó tin.
Có một con quái vật khổng lồ phía trước, được che bằng một tấm bạt và cố định bằng dây thừng để ngăn tấm bạt bay.
Mạnh Thắng vội vàng nấp đi.
Vừa mới vui mừng vì mình đã thành công, nhưng vào lúc này, một tiếng chuông báo động chói tai vang lên trong toa xe.
Mạnh Thắng nghĩ rằng mình đã bị phát hiện.
Bất ngờ là.
Trong xe thông báo đồng thời vang lên: "Chú ý! Chú ý! Đã phát hiện sóng xung kích không gian có thể đạt tới điểm tới hạn!"
"'Không gian Canopy ba giây sau sẽ mở ra."
"Ba, hai, một..."
"Không gian Canopy mở ra!"
"Cự thú sắp đi ra!"
"Tiến vào trạng thái sẵn sàng cấp độ một!"
"Tất cả các khoang chở cơ giáp sẽ được mở ra."
"Cơ giáp chuẩn bị khởi động!"
Cơ giáp?
Họ đã làm ra Mecha?
Khi nghe âm thanh phát ra, Mạnh Thắng nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Rốt cuộc, loại như thứ này trước đây chỉ được thấy trong phim.
Lúc này, khoang xe tải mà cậu đang ở phía trên truyền đến một tiếng “Ừhm Ừm”, nóc xe quả nhiên bị tách ra hai bên trái phải!
Toa xe tải đã mở, Mạnh Thắng thoáng chốc nhìn thấy bầu trời.
Trên bầu trời, ở độ cao vô tận bên trên, một đường viền màu đen ngoằn ngoèo “nhảy nhót” .
Có hình dạng như một cành cây.
Đường dài màu đen chấn động, đột nhiên xé bung một tiếng 'Đùng”.
Từ 'vết nứt' nhìn vào, có một thế giới trừu tượng khó tả hiển hiện.
Tựa như tỉ ngôi sao chen nhau như hằng hà, tựa như màn cát huyền ảo mềm mại chảy, không thể diễn tả được.
Trong một chiều không gian cao hơn thực tại, vô số bóng đen đang lang thang, và chẳng mấy chốc, một bóng đen mặt phẳng liên tục biến dạng, đã đến gần 'vết nứt'.
Nó như bị một lực vô hình nào đó kéo đi, dần dần thò ra khỏi khe nứt “cành cây'.
Đối với hiện tượng này.
Mạnh Thắng không xa lạ.
Khi "Thảm họa cự thú" nổ ra, trên bầu trời xuất hiện nhiều vết nứt giống như "cành cây" càng nhiều, thảm họa càng diễn ra dày đặc hơn.
Treo lơ lửng trên bầu trời.
Kèm theo đó mang đến một 'bóng râm' khổng lồ mang tên, tuyệt vọng.
Từng con một, những con thú khổng lồ bị ném xuống từ khoảng không vô định từ những cái vệt dài màu đen “cành cây'.
Bởi vì hình dạng của không gian dị biệt giống như một cây đại thụ che khuất cả bầu trời.
Do đó, nó được đặt tên chính thức là 'Không gian Canopy”.
Lúc này, cỗ xe Mạnh Thắng đang ngồi đã hoàn toàn mở ra.
Cậu nhanh chóng chui vào trong tấm vải không thấm nước.
Sau đó, cậu nghe thấy thông báo trong xe tiếp tục nói.
"Bức tường ranh giới không gian bị xâm lấn."
"Cự thú sắp ra tới không gian ba chiều!"
"Đã phát hiện dải quang phổ năng lượng xanh lam, khớp với hồ sơ được lưu trữ."
"...Đối chiếu kết thúc, cự thú được xác nhận sẽ ra mắt là “Chồn Chó."
"Cấp độ: Hổ- bậc 2."
"Loại hình: côn trùng."
"Đặc điểm: cự lực, thích va chạm!"
…
Cùng lúc tiếng loa phát thanh vang lên, những sợi dây buộc bằng bạt trong toa lần lượt nảy lên và được cởi ra.
Khu vực sàn phía trước của toa xe nâng lên, tấm bạt giống như tấm rèm khổng lồ rơi xuống.
Mạnh Thắng vội vàng bò ra ngoài, nếu bị đè ở phía dưới, sợ rằng sẽ ngạt thở.
Khi chui ra khỏi tấm vải chống thấm nước, cậu chợt phát hiện một bóng đen to lớn bao trùm lấy mình.
Mạnh Thắng đột ngột quay đầu lại.
Sàn xe được nâng lên lúc này hoạt động như một giá đỡ cố định.
Nó giơ lên một tên 'khổng lồ'!
Lớp sơn màu ngân bạc phủ đầy vết trầy xước, động cơ bắt đầu phát ra tiếng “ong ong” trong lồng ngực và phát ra ánh sáng xanh lam u ám...
Bờ vai rộng và cánh tay dày đều được làm bằng một loại hợp kim nào đó mà Mạnh Thắng không biết.
Mecha!
Thực sự là Mecha (Là cơ giáp đó)!
Lúc này, Mạnh Thắng ánh mắt đột nhiên nhướng lên.
Đầu óc quay cuồng.
Chỉ khi ngã xuống sàn xe, cậu mới nhận ra rằng mình vừa bị đánh bay.
Cậu nhìn thấy ở dãy nhà phía xa, vài tòa nhà dâng lên đầy bụi mù mịt, chậm rãi nghiêng sụp đổ!
Thông báo trong xe tiếp tục vang lên: "Cự thú đã đáp đất, nhắc lại, cự thú đã đáp đất."
"’Chồn Chó’ bắt đầu di chuyển."
"Dựa trên quỹ đạo của nó, nó sẽ tiến vào 'Sân vận động Galaxy' sau hai phút nữa!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook