Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 2
Mạnh Thắng hơi nheo mắt lại, từ thắt lưng lấy ra một khẩu súng ngắn.
Mở chốt an toàn, kéo chốt lên đạn.
Hơi ưỡn người, Mạnh Thắng làm động tác bắn súng tiêu chuẩn rồi từ từ lùi lại.
"Đừng đừng đừng, từ từ đã."
Người đàn ông có vẻ như dẫn đầu ba người giơ hai tay lên, cố gắng gượng cười nói: "Tôi nghe nói cậu Thắng trải qua rất tốt, chỗ nào có ăn có thuốc đều biết rõ ràng."
"Yên tâm, các anh em ở đây đều là người đàng hoàng, sẽ không hỏi những chỗ đó ở đâu đâu."
"Chỉ là ba người chúng tôi đói bụng mấy ngày rồi, nhìn cậu Thắng túi thì căng phồng, nhất định là có thu hoạch."
"Hay là thế này, cậu chia đồ ăn cho cả ba chúng tôi đi
"Từ nay về sau, ba anh em chúng tôi, theo cậu kiếm ăn!"
Trong khi người đàn ông cường tráng đang nói chuyện, hai người đàn ông khác cố ý hoặc vô ý đi phía sau anh ta
Một trong hai người đàn ông, nhìn như mặt ngựa lặng lẽ rút ra một khẩu súng lục.
Thì ra anh ta muốn sử dụng tấm lưng của người đàn ông cường tráng để nhằm thuận lợi giết Mạnh Thắng một cách bất ngờ.
Nhưng lần này.
Trong mắt Mạnh Thắng đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo.
Người đàn ông thân hình mạnh khỏe ngay lập tức biết có gì đó không ổn và hét lên “nằm xuống”.
“Pằng!”
Tiếng súng nổ ra.
Mặc dù hai tay nắm chặt lấy cán súng, Mạnh Thắng hai cánh tay vẫn không tự chủ vung lên không trung, cậu cảm giác như thể hai tay sắp rời khỏi mình!
Tuy nhiên, phát súng này đã gây ra một lỗ đỏ đậm trên trán của người đàn ông mặt ngựa, và phần sau đầu của anh ta bị nổ tung hoàn toàn.
Máu, sọ não và da đầu đầy tóc vương vãi khắp mặt người bạn đồng hành phía sau.
Người đàn ông dường không kiểm soát được ống đái, chảy lan khắp quần ngay lập tức.
Mạnh Thắng bỏ chạy.
Lao về phía miệng cống.
Lúc này người đàn ông cường tráng mới đứng dậy, đầu tiên là đi nhặt khẩu súng mà người đàn ông mặt ngựa đánh rơi trên mặt đất, sau đó đẩy người bạn đồng hành còn lại của anh ta: “Mau đứng lên cho tao, có muốn ăn cơm nữa không? !"
Người đàn ông như bừng tỉnh, lau vết máu trên mặt rồi đi theo người đàn ông cường tráng.
Người đàn ông mạnh mẽ bắn.
Đáng tiếc khả năng bắn súng quá tệ, phát cuối cùng mới bắn trúng Mạnh Thắng.
Mạnh Thắng đã lao đến lối vào cống.
Nhảy xuống ngay lập tức.
Và cậu nắm lấy sợi dây buộc vào nắp cống.
Kéo xuống với trọng lượng cơ thể của mình!
Đóng nắp lại.
Người đàn ông mạnh mẽ chạy sang một bên chửi rủa, ném khẩu súng lục và định mở nắp cống.
Đột nhiên.
Anh ta nghe thấy một tiếng động.
“Xào xạc xạc~~”
Vẻ mặt anh ta thay đổi, và khi anh ta quay lại, anh ta thấy bốn hoặc năm con ve sói đang chạy về phía anh ta.
Bọn chúng có tám chân và chạy rất nhanh.
Khuôn mặt của người đàn ông thay đổi mạnh mẽ và anh ta hét lên: "Cậu Thắng, nhanh mở nắp cống, để chúng tôi đi xuống."
"Chúng tôi đã sai."
“Đáng lẽ bọn tôi không nên có ý hãm hại cậu.”
"Mở lòng rộng lượng, xin cậu cho bọn tôi một đường lui!"
Dưới nắp cống, Mạnh Thắng ánh mắt bình tĩnh không dao động.
Như không nghe thấy lời nói của người đàn ông cường tráng, cậu vẫn nắm chặt lấy sợi dây thừng.
Hơn nữa, cậu còn lật người và đầu để dướiđất, hai chân bám chắc vào hai bên nắp cống.
Dùng hết sức siết chặt nắp để nó không có cơ hội bung ra.
Rất nhanh.
Có tiếng la hét, chửi rủa và tiếng súng từ bên trên.
Nhưng những âm thanh đó nhanh chóng biến mất.
Thứ duy nhất còn lại là tiếng bơm nước.
Mạnh Thắng biết rằng những con ve sói đó đang hút máu của hai người đàn ông.
Phát súng vừa rồi không giết được người nào cũng không sao.
Mạnh Thắng bắn phát đó chủ yếu để thu hút ve sói.
Những thứ đó rất nhạy, nếu có bất kỳ động tĩnh nào ở gần, không thể nào lọt qua tai chúng nó được.
Và khi ngửi thấy mùi máu, chúng sẽ phát điên, mất trí và tấn công con mồi theo bản năng.
Chỉ cần ve sói bị hấp dẫn, hai người đàn ông kia sẽ không còn đường sống!
Một lúc sau, nước mưa chảy ra từ lỗ thoát nước của nắp cống dần có màu máu.
Mạnh Thắng không buông dây cho đến khi cậu không thể nghe thấy chuyển động nhỏ nhất từ phía trên, và leo xuống dây.
Mạnh Thắng lấy từ trong túi ra một chiếc đèn pin, bật lên và đi về phía trước.
Đi một chiều và lên mặt đất từ một lối ra khác.
Cậu cũng cần phải đi đến hiệu thuốc.
Cậu cần tìm một số loại thuốc giảm đau, nếu không thì chống chọi cơn đau 'Kuva' sẽ khá khó khăn.
Trên đường đến đích, cậu đột nhiên cảm thấy động đất.
Có vẻ như một con quái vật đang ở ngoài đó!
Mạnh Thắng nhanh chóng trốn trong một cửa hàng giày.
Một lúc sau, anh không thấy con quái vật khổng lồ đâu.
Thay vào đó, cậu thấy một đoàn xe!
Trong đoàn xe đó có ba chiếc xe tải hạng nặng, với kích thước có thể gọi là 'quái vật', trong xe gần như là một tòa nhà khổng lồ, không biết bên trong chứa thứ gì.
Mỗi bánh xe cao gần bằng Mạnh Thắng, và để vào buồng lái, thậm chí phải leo lên một cái thang cao gần hai mét.
Sự rung chuyển của mặt đất chủ yếu là do nó gây ra.
Ngoài ba chiếc xe tải hạng nặng 'quái vật' này, còn có một số xe bọc thép được gắn ăng-ten và radar trên nóc xe.
Nhưng nhiều hơn nữa là xe địa hình với súng máy phòng không.
Đây là một quân đoàn!
Mạnh Thắng không khỏi kích động.
Có một quân đoàn, có nghĩa là có tổ chức.
Có tổ chức, có thể sẽ có thuốc giải độc của Kuva!
Mạnh Thắng, không bao giờ muốn chết!
Và cậu biết rằng không còn nhiều thời gian cho mình nữa.
Có thể là nửa năm.
Thậm chí ngắn hơn!
Đoàn xe ầm ầm đi qua. Một chiếc xe bọc thép với những thanh kim loại khổng lồ dẫn đường.
Lái xe vào sâu trong thành phố với đoàn xe phía sau.
Mạnh Thắng vội vàng đi theo.
May mắn thay, đô thị hoa lệ ngày đó, hiện giờ đầy chướng ngại vật khiến đoàn xe lưu thông khá chậm.
Nếu không, Mạnh Thắng tự hỏi liệu mình có hay không theo kịp được.
Xét theo hướng mà đoàn xe đang di chuyển.
Mạnh Thắng mạnh dạn suy đoán rằng họ sẽ đến trung tâm thành phố, đến khu vực 'Sân vận động Galaxy'!
Nhưng có những con thú khổng lồ ẩn nấp ở đó.
Những người này đang làm gì ở đó?
Có phải là đến để tiêu diệt cự thú?
Mạnh Thắng không thể tin được.
Sau 'Thảm họa cự thú', những người sống sót của thành phố sống dưới lòng đất.
Con quái vật thân người mặt dê, làm tổ trong 'Sân vận động Galaxy', nhưng miễn là không đến gần cái cấm khu đó là được.
Đương nhiên.
Không chỉ cái cự thú kia là mối đe dọa cho thành phố.
Ngoài ra còn có nhiều loại ký sinh trùng mà cự thú khổng lồ lây lan trong thành phố.
Mặc dù vậy, những người sống sót vẫn không muốn rời khỏi thành phố.
Bởi vì tình hình bên ngoài thành phố còn tồi tệ hơn.
Bây giờ thiếu phương tiện vận chuyển đường dài, nếu gặp phải chủng loài ký sinh cự thú ở ngoài, hoặc đơn giản là đụng phải trực tiếp cự thú.
Xác suất sống sót sẽ vô cùng gần bằng không.
Mạnh Thắng lắc đầu để khiến mình tập trung hơn.
Cậu sử dụng 'tầm nhìn' của mình để nắm bắt lấy điểm ánh sáng màu xám đại diện cho sự sống, và đi theo đoàn xe.
Lúc này, cậu nhìn thấy những điểm ánh sáng màu xám dày đặc xuất hiện ở ngã ba bên trái của con đường phía trước.
Quần thế ký sinh trùng cự thú!
Đột nhiên, trong đầu Mạnh Thắng hiện lên một vấn đề: Theo hay không theo?
Đi theo, có thể chết, nhưng có cơ hội lấy được thuốc giải độc.
Nếu không theo, chỉ cần lui lại, có thể yên ổn sống một thời gian.
Gần như ngay lập tức.
Mạnh Thắng đã có câu trả lời.
"Liều mạng!"
Với ánh mắt kiên định, thay vì dừng lại, cậu tăng tốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook