Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 19
"Tôi hả? Này, tôi là Siêu Thể: Thiết Y."
"Rất thực tế nha."
Khác với Mạnh Thắng.
Nhiều sinh viên năm nhất bắt đầu thực hành quán tưởng cơ bản chỉ sau khi họ nhập học.
Hầu hết mọi người chỉ mới thức tỉnh Thần Tàng trong hai ngày qua.
Nhưng những người như An Dĩ Thanh đã tu luyện trước khi nhập học.
Không biết nó thức tỉnh loại thần tàng nào.
Đột nhiên Mạnh Thắng dừng lại.
An Dĩ Thanh và một vài học sinh đến từ phía trước.
Thanh niên mặt hồng bên cạnh khịt mũi, lớn tiếng nói với Mạnh Thắng: “Đây không phải là Mạnh Thắng sao?”
"Coi này, Thắng vừa mới từ phòng huấn luyện ra sao?"
"Là một học viên rất chăm chỉ, sao rồi?Quan tưởng thuật đã đạt tới trình độ nào?"
"Học chiến kỹ cùng huyền thuật chưa?"
"Vẫn còn hai tuần nữa cho đến khi lên sân."
"Đừng để anh Thanh của tôi làm sợ tè ra quần nha."
Một số người xung quanh An Dĩ Thanh cười.
Mạnh Thắng nhìn họ như những tên hề.
Đột nhiên, đôi mắt cậu trở nên trống rỗng.
Mạnh Thắng kích hoạt Thần Tàng của mình, Vọng Khí Nhãn, nhìn vào con ngươi của An Dĩ Thanh!
Nhìn.
Khí huyết của An Dĩ Thanh là 173, và Nguyên lực của cậu ta là 124.
Mạnh Thắng so sánh chính mình. Khí huyết của cậu hiện tại là 207, nguyên lực so với khi nhập học cao hơn rất nhiều, đạt tới 149.
Nhìn từ số liệu này
An Dĩ Thanh hẵn là có thực lực tầng hai.
Tuy nhiên, cậu luyện là "Sơn Hải quan tưởng thuật", trong đó nhấn mạnh nền tảng.
Bất kể khí huyết hay Nguyên lực, đều cao hơn đối phương.
Mạnh Thắng lại nhìn thanh niên mặt phấn.
Chỉ thấy rằng trong ánh sáng xám của bên kia, ánh sáng đỏ tượng trưng cho khí huyết dường như rất mờ, và ánh sáng màu vàng tượng trưng cho Nguyên lực thậm chí còn mờ nhạt hơn.
Nam sinh mặt hồng cảm thấy khó chịu khi Mạnh Thắng nhìn vào.
Cứ như thể tất cả những bí mật của cậu đều bị Mạnh Thắng nhìn thấy.
Cậu ta muốn nổi đùng lên.
Nhưng An Dĩ Thanh đã đi xa.
Cậu ta vội vàng đuổi kịp.
Khi đi ngang qua Mạnh Thắng, đã va vào vai cậu.
Cậu ta muốn đánh bật Mạnh Thắng đi.
Mạnh Thắng đứng yên.
“Bành”
Dưới tác động, chính thanh niên mặt hồng đã bật ra xa.
Làm ngã ngồi xuống đất.
Mạnh Thắng không chớp mắt, và bước đi.
Ngày hôm sau là thứ sáu.
Vốn là lớp kiến thức cơ sở của Tiêu Thăng vào buổi sáng, nhưng Đình Đằng Phong mới là người bước vào lớp.
Đình Đằng Phong ho khan hai tiếng, nói: "Thứ hai tuần sau, đoàn thăm dò mặt đất sẽ đến khu vực cấm số 3 'Hẻm núi sương mù' để thực hiện nhiệm vụ. Cơ hội này hiếm có, học viện sẽ giúp các em đăng ký cơ hội đi cùng ."
"Đây là cơ hội để các em tiếp xúc với cấm địa, hiểu được công việc hàng ngày của một cơ giáp sư."
"Vậy hôm nay sẽ không có lớp kiến thức cơ sở. Để tôi đề cập cho các cậu nghe về cấm địa."
Mạnh Thắng vui lên ngay lập tức.
Không muốn bỏ sót một từ nào.
Sau khi Đình Đằng Phong viết từ 'Cấm địa’ lên bảng đen.
Mở miệng nói.
"Cấm địa là một khu vực đặc biệt được hình thành sau 'Thảm họa cự thú'."
"Mỗi cái cấm địa bên trong đều không giống nhau, cự thú cùng ký sinh trùng trong cấm địa, chủng loại rất đa dạng."
"Nhưng những nơi cấm địa có một điểm chung."
"Nói cách khác, ở mỗi một cái cấm địa bên trong, đều có 'sinh thái cự thú' cùng bên ngoài rất khác biệt."
Trần Hoàng Bách giơ tay hỏi: “Thầy, 'sinh thái cự thú' là cái gì?"
Đình Đằng Phong vẫy lòng bàn tay xuống để Trần Hoàng Bách đặt tay xuống và tiếp tục.
"Cái gọi là 'Sinh thái cự thú’ là một hệ sinh thái đặc biệt bắt nguồn từ những cự thú trong cấm địa."
"Về phần sẽ có loại 'Sinh thái cự thú’ nào, đều do cự thú cấp ‘‘Long’ trong cấm địa quyết định."
"Đây chỉ là một tài liệu tham khảo, không phải là một tuyệt đối."
"Nhưng ở khu vực đó, nhất định phải có cự thú cấp cấp 'Long’, mới có thể xuất hiện cấm địa."
Mạnh Thắng hít một hơi thật sâu.
Cậu đã biết nó trong lớp kiến thức cơ sở về cự thú trước đó.
Con người trong thành phố ngầm này chia cấp độ của những cự thú thành Hổ cấp, Quỷ cấp và Long cấp
Cấp cao hơn đó nữa Bá chủ cấp, và trên Bá chủ cấp, có một cấp độ cao hơn nữa là 'Ác Mộng'.
Ngoài ra, không khó để nhận ra từ vẻ mặt của các giảng viên.
Ngoài cấp ‘'Ác mộng', dường như còn có các cấp cao hơn.
Trước khi đến thành Quảng Đinh
Ở thành phố mà Mạnh Thắng đã sống ba năm.
Cậu đã nhìn thấy 'Chồn Chói' cấp Hổ và ‘Phàm Ăn’ cấp Quỷ.
Chồn Chó thì cũng thôi đi.
Nhưng Phàm Ăn đã là đáng sợ rồi.
Đây cũng chỉ là cấp Quỷ.
Mạnh Thắng không thể tưởng tượng được những con quái vật 'cấp độ Bá Chủ' hay thậm chí là 'cấp độ Ác Mộng' đó đáng sợ như thế nào.
Mặc dù những người khác không có kinh nghiệm sinh tồn như Mạnh Thắng, nhưng họ thường tiếp xúc với rất nhiều thông tin.
Tự nhiên biết độ kinh hoàng của cự thú cấp ‘'Bá Chủ'.
Nghe nói trong cấm khu sẽ có cự thú cấp ‘Bá Chủ’', rất nhiều sinh viên đã bắt đầu muốn lui lại ý định.
Đình Đằng Phong liếc nhìn sinh viên nói: "Đừng lo lắng."
"Cự thú cấp Bá Chủ bình thường đều ở chỗ sâu nhất cấm khu, nhưng sự kiện lần này, quân đoàn thám hiểm mặt đất chỉ hoạt động ở những khu vực tương đối an toàn."
"Các em cũng sẽ không có cơ hội gặp được cự thú cấp ‘Bá Chủ’."
"Tuy nhiên, vẫn cần hiểu một phần về ‘Hẻm núi sương mù'."
"Trong số đó, quan trọng nhất."
"Tất nhiên đó là thông tin về cự thú'."
Đình Đằng Phong quay người, phủi phủi, viết vài thông tin lên bảng đen.
Tên gọi: Sương Miêu
Cấp độ: Bá Chủ - bậc 3.
Loại: Sâu bướm.
Đặc điểm: Gọi sương, nổi gió, ảo giác, âm bạo, ngự thú!
Điểm yếu không rõ.
Đình Đằng Phong ho khan vài tiếng, nói: "Con bá chủ này bộ dáng giống một con mèo, một mắt ba đuôi, bởi vì nó có dị năng 'phong' cùng 'sương'."
"Cho nên cấm địa số 3 quanh năm sương mù bao phủ, từ đó hình thành hệ sinh thái độc đáo."
Kế tiếp.
Đình Đằng Phong cũng giải thích về những cự thú và ký sinh trùng đã được phát hiện trong 'Hẻm núi sương mù'.
Trong khu vực cấm có những loại động vật và thực vật nào, và những nơi nào cần phải cẩn thận.
Cứ thế, một buổi sáng trôi qua.
Buổi chiều.
Phòng học.
“Thầy Phong, em đã đột phá rồi, hiện tại đang ở tầng hai sơ cấp.”
Mạnh Thắng thành thật báo cáo tiến trình của mình.
Đình Đằng Phong gật đầu: “Mới nửa tháng mà đã tầng hai, mà lại là công pháp này, tiến độ thực sự rất nhanh.”
Mạnh Thắng gật đầu.
"Tiếp theo có thể luyện tập tầng thứ hai."
"Tầng thứ hai chủ yếu là để Nguyên lực xuyên thấu vào từng tấc cơ thể và từng bó cơ của cậu."
"Làm cho chúng cứng rắn."
"Điểm chính của tu luyện là..."
Cũng giống như lần trước.
Đình Đằng Phong giải thích cặn kẽ.
Mạnh Thắng yên lặng lắng nghe.
Sau đó cậu tự mình luyện tập, có Đình Đằng Phong chỉ điểm.
Sau khi hết tiết học.
Đình Đằng Phong nói: “Hai ngày tới không nên luyện tập quá nhanh, nghỉ ngơi đầy đủ.”
"Sau khi tiến vào cấm địa, có rất nhiều nơi cần sử dụng năng lượng tinh thần."
“Hơn nữa, về mặt tu luyện, cậu phải chăm chỉ và nghỉ ngơi hợp lý.”
"Dục tốc bất đạt."
Mạnh Thắng ghi nhớ nó.
Vào thứ bảy và chủ nhật, học viện không có lớp học.
Mạnh Thắng không muốn lãng phí thời gian.
Nhưng vẫn nhớ lời khuyên của Đình Đằng Phong và không luyện tập chăm chỉ nữa.
Cứ như vậy, hai ngày trôi qua.
Đã đến thứ Hai.
Sáng hôm nay.
Sinh viên năm nhất tụ tập trên sân tập.
Chờ giảng viên đến.
Đột nhiên, mọi người cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook