Sau lớp kiến ​​thức tổng quát về cơ giáp đã là buổi trưa.

Mạnh Thắng đến nhà ăn.

Ăn xong, cậu tìm một bàn trống để ăn trưa.

Cậu ăn rất chậm.

Đây là một thói quen được hình thành bởi cuộc sống trên mặt đất.

Trong ba năm khi nguồn cung đồ ăn cực kỳ khan hiếm, việc ăn hai ngày một bữa là điều khá bình thường.

Không thể ăn nhanh chỉ vì rất đói được.

Cho dù bây giờ thức ăn trong nhà ăn học viện rất ngon, nhưng cậu vẫn không ăn nhanh.

"Tôi ngồi đây được không?"

Có một giọng nói.

Mạnh Thắng ngẩng đầu lên, đó là người tên Trần Hoàng Bách.

Thanh niên cao gầy sạch sẽ ngồi đối diện Mạnh Thắng, không đợi Mạnh Thắng đồng ý.

Người thanh niên chìa tay ra.

"Tôi có thể kết bạn với cậu được không?"

Mạnh Thắng liếc nhìn cậu ta và tiếp tục ăn.

Trần Hoàng Bách không hề khó chịu, cười nói: "Tôi rất ấn tượng sự dũng cảm của cậu, kể cả việc đánh giết ve sói và cả sinh tử đấu."

"Nhưng tôi càng thêm ngưỡng mộ kinh nghiệm sống trên mặt đất trong ba năm của cậu. Nó rất khó khăn đúngkhông?"

"Dù sao nếu là tôi, có lẽ không trụ nổi một năm, cậu thật sự rất giỏi."

Mạnh Thắng không dừng đũa và tiếp tục ăn.

Trần Hoàng Bách nói tiếp: "Tôi biết cậu không muốn kết giao với mọi người."

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ cậu là loại người thích ở một mình."

"Cậu có lẽ là loại người tin vào bản thân mình hơn."

"Tuy nhiên, nếu cậu muốn trở thành một phi công, hoặc muốn trở thành một vị cơ giáp sư."

"Cậu cần bạn bè."

"Mỗi lần có nhiệm vụ, cơ giáp sư trên cơ bản đều phải phân đội nhỏ đi làm."

"Hoặc sẽ có ba hoặc bốn cơ giáp đồng thời đảm đương nhiệm vụ, cho nên muốn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cần phải dung nhập tập thể."

"Cậu cần phải học cách tin tưởng."

Mạnh Thắng lắng nghe, nhưng vẫn bình tĩnh.

Anh ấy sẽ không quyết định kết bạn với Trần Hoàng Bách chỉ vì vài lời.

Bạn bè.

Quá xa xỉ đối với cậu.

Cậu có một vết thương trên ngực do một người gọi là bạn tặng cho cậu.

Trần Hoàng Bách cười bắt đầu ăn.

Trong khi ăn, cậu ta nói: "Tôi sẽ cho cậu một đề nghị."

"Lúc đi đổi lấy tài nguyên tu luyện, không nên đổi lấy 'Vân thủy tề', bởi vì chủ yếu nó phối hợp với trung cấp cùng cao cấp công pháp."

"Mỗi phần đổi cần 5 tín chỉ lận."

"Trên thực tế, hiệu quả của nó chỉ tốt hơn khoảng hai thành ​​so với 'Ninh Thần tề'."

"'Ninh Thần tề' có thể được sử dụng ngay cả khi đang luyện công pháp trung cấp. Không quá muộn để đổi sang 'Vân Thủy tề’ sau khi cậu luyện công pháp cao cấp."

"Điều quan trọng là ‘Ninh Thần tề' chỉ có thể đổi lấy 1 tín dụng, rất tốt và rẻ."

Nói xong, Trần Hoàng Bách yên lặng ăn xong, sau đó thu dọn đồ đạc đứng dậy: "Tôi đi trước, buổi chiều có tiết học cách đấu, tôi phải trở về chuẩn bị trước."

Cậu ta xoay người, chợt nghe Mạnh Thắng nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Trần Hoàng Bách quay đầu cười nói: "Không có chi."

Mạnh Thắng không cảm ơn chỉ để lấy lòng.

Chỉ là đối mặt với ý tốt của cậu ta, cho dù cậu có nghe hay không, nói cảm ơn vẫn là phải.

Đây là nguyên tắc.

Sau khi Trần Hoàng Bách rời đi, Mạnh Thắng ăn nốt miếng thức ăn cuối cùng và chuẩn bị rời đi.

Một người đột nhiên đi tới, liếc Mạnh Thắng một cái, cười tủm tỉm nói: "Cậu là tân sinh do đoàn trưởng Lăng tiến cử sao?"

Mạnh Thắng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Hai tháng sau, sinh tử đấu, nếu như tôi vẫn cón sống."

Nói xong cậu bước đi.

Nam sinh sửng sốt một lúc lâu mới hét lên: "Chờ một chút, có cần làm như vậy không?"

"Tôi chỉ muốn hỏi."

"Không có ý làm phiền cậu."

"Đừng có đụng cái là sinh tử đấu vậy."

"Tôi không đánh đâu!"

Mạnh Thắng nghe và rời khỏi nhà ăn mà không dừng lại.

Nam sinh lắc đầu: "Điên thật."

.........

Trong nháy mắt, đã hai tuần kể từ khi Mạnh Thắng đến học viện.

Trong vài ngày qua.

Lần đầu tiên cậu tu luyện quan tưởng thuật dưới hướng dẫn của giảng viên cố vấn.

Đó là lần đầu tiên tiếp xúc với chiến kỹ và Huyền thuật.

Lần đầu tiên tham gia học về đồng cảm......

Nhiều cái đầu tiên.

Để cậu sống hai tuần này tuyệt vời hơn cuộc sống của cậu trong mười tám năm qua.

Cậu cũng có hiểu biết sâu sắc hơn về đồng thuật biến dị của mình.

Ví dụ, giờ đây cậu đã biết những vòng tròn màu vàng sáng và những con số trên bản thân và những người khác đại diện cho điều gì.

Điều đó đại diện cho Nguyên lực và giá trị tương ứng.

Ngoài ra, Mạnh Thắng còn có thể sử dụng đồng thuật biến dị để quan sát nguyên lực trong tự nhiên.

Mức độ và mật độ phân phối của chúng có thể được thấy.

Cuối cùng.

Về mặt tu luyện quan tưởng thuật. Cậu cảm thấy mình sắp đột phá.

Sau hai tuần luyện tập, cậu đã để Nguyên lực thấm nhuần tứ chi và thân thể mình.

Bây giờ tất cả những gì còn lại là ở trái tim.

Hiện nay.

Trong phòng huấn luyện.

Mạnh Thắng nhặt một lọ thuốc có vỏ màu xanh nhạt.

'Ninh thần tề'!

Những ngày này, mỗi lần Mạnh Thắng đều phối hợp tu luyện và phục dụng 'Ninh thần tề'.

Dược tề này có thể làm dịu tâm trí, tăng cường giao tiếp và cảm ứng với Nguyên lực, và nâng cao hiệu quả tu luyện.

Mỗi chai ‘Ninh Thần tề’ chỉ cần 1 tín dụng.

Mạnh Thắng đã tiêu hơn chục tín dụng trong những ngày này.

Cộng thêm trừ đi 3 tín chỉvào ngày đầu tiên ghi danh.

Lại bị trừ 20 tín chỉ vì vụ việc của Trần Vĩnh Long.

Mạnh Thắng nhận được 98 tín chỉ.

Bây giờ còn lại 48 tín chỉ.

Nhìn các tân sinh viên cùng khóa.

Chỉ có một số ít sinh viên dùng Ninh thần tề mỗi khi tu luyện.

Hầu hết mọi người không thể xa xỉ như Mạnh Thắng.

Một số người thậm chí còn nghĩ rằng Mạnh Thắng đơn thuần là lãng phí tín chỉ.

Mạnh Thắng không nghĩ như vậy.

Trong hai tuần nữa cậu sẽ làm một trận sinh tử đấu.

Đối mặt với An Dĩ Thanh, người chỉ có thể nhiều tài nguyên hơn mình.

Nếu định tiết kiệm những học phần đó ngay bây giờ.

Đó mới là vô lý.

Tập trung tâm trí của mình.

Mạnh Thắng từ từ thở ra, sau đó mở lọ chai và đưa lên miệng.

Hít một hơi thật sâu.

Hút thuốc trong bình.

Mạnh Thắng đột nhiên bước vào một cảm giác yên tĩnh tuyệt đối.

Cậu cảm nhận sâu sắc Nguyên lực phổ biến trong không khí xung quanh mình.

Sau đó sử dụng một phương pháp thở cụ thể.

Hấp thu số lượng Nguyên lực đó cùng với không khí vào cơ thể, lưu chuyển khắp nơi trong thể nội, giữ lại Nguyên Lực và phun ra khí Co2.

Thời gian trôi nhanh.

Dần dần, những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy ra từ đỉnh đầu Mạnh Thắng.

Chúng làm ướt tóc của Mạnh Thắng, men theo các đường nét trên khuôn mặt cậu và tập trung ở cằm.

Những giọt nước rơi xuống.

Mạnh Thắng cảm thấy làn da toàn thân được Nguyên lực nuôi dưỡng, và nó ngày càng trở nên cứng rắn.

Hơn nữa, trong cơ thể ẩn ẩn có một cỗ lực lượng mạnh hơn, đang dần dần bộc phát.

Lực lượng này đã sớm bị cản trở.

Như thể có một rào cản vô hình ngăn cản.

Vì vậy, nó sôi trào và bùng nổ.

Khi Mạnh Thắng hít một hơi thật sâu, hấp thu càng nhiều nguyên lực.

Hội tụ với nhau cùng với sức mạnh này.

Vượt qua bình chướng!

Đột nhiên.

Mạnh Thắng toàn thân run lên, cơ bắp lúc đầu căng cứng, sau đó mới chậm rãi thả lỏng.

Khiến Mạnh Thắng cảm thấy thoải mái khó tả.

Cậu mở mắt ra, giơ tay lên và nhìn kết cấu da của mình ngày càng tinh mịn hơn.

Giống như hao văn trên tảng đá, toát ra cảm giác cứng cỏi.

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Đình Đằng Phong lại nói rằng cậu sẽ biết khi nào nên đột phá.

Cậu đã hiểu rồi.

Ngày hôm đó.

Mạnh Thắng đã đột phá.

Sơ cấp, tầng hai.

Trên đường trở về ký túc xá.

Mạnh Thắng nghe nhiều sinh viên nói chuyện.

"Cậu thức tỉnh Thần Tàng gì?"

"Mô phỏng: Bạo Hùng."

"Còn cậu?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương