Mang theo một cái ghế xếp, mở ra, đặt ở bên cạnh Đình Đằng Phong.

Đình Đằng Phong liếc nhìn ghế, không khách sáo ngồi xuống.

Lúc này Mạnh Thắng mới đặt câu hỏi.

"Quan tưởng thuật có bao nhiêu cấp bậc?"

"Các cấp độ khác nhau có phải tu luyện các loại công pháp khác nhau không?"

Tất cả các loại câu hỏi đã được hỏi.

Đình Đằng Phong cười nói: "Căn cứ theo những gì chúng ta khám phá được trong 'thế giới' đó, quan tưởng thuật được chia thành các cảnh giới như Trúc Nguyên, Khai Khiếu, Tụ Hải."

“Nhưng chúng ta cảm thấy nó quá khó cập nhật, vì vậy chúng ta đã sửa lại nó thành các cấp độ như sơ cấp, trung cấp và cao cấp.”

"Cao cấp trở lên, còn có cấp Thông Huyền, Khai Nhận, Hóa Vũ ."

"Nhưng bây giờ cậu vẫn còn quá sớm để tiếp xúc với những thứ này, vì vậy tôi sẽ không đi sâu vào đâu."

“Mỗi cái đẳng cấp có năm cái cấp độ, cùng với ‘viên mãn’”

"Nhưng coi như không tu thành viên mãn, cũng có thể đột phá, tùy tình huống mà linh hoạt vận dụng."

"Các cấp độ khác nhau đòi hỏi công pháp khác nhau."

"Bất quá, học viện chỉ có thể cung cấp đến công pháp cao cấp, muốn trở lên thì cần đáp ứng nhất định điều kiện."

"Về phần cấp độ đằng sau đó nữa, cậu cần thông qua các con đường khác, hoặc là đi cái 'thế giới' kia thăm dò, mới có hi vọng đạt được."

Đình Đằng Phong lần lượt trả lời các câu hỏi của Mạnh Thắng.

Sau khi Mạnh Thắng ghi nhớ hết, cậu gật đầu và nói: "Bây giờ tôi đã hiểu."

"Vậy bắt đầu tu luyện đi."

Dưới ánh mắt của Đình Đằng Phong, Mạnh Thắng đã tu luyện công pháp mà ông ta vừa dạy.

Kiểm soát hơi thở một cách có ý thức, đồng thời hình dung ra bức tranh Sơn Hải trong tâm trí.

Lúc đầu, cậu không thể tập trung vào hai nhiệm vụ, hoặc là nhịp thở không đúng, hoặc là không thể duy trì hình ảnh trong đầu.

Đình Đằng Phong đã ở bên chỉ dẫn cậu tỉ mỉ.

Dần dần, Mạnh Thắng tìm ra mánh khóe.

Hô hấp dần dần thay đổi, đồng thời trong không khí gần đó cảm nhận được một tia hơi thở ấm áp, chậm rãi thẩm thấu vào trong cơ thể, lưu chuyển khắp toàn thân.

Theo sự nhắc nhở của giảng viên cố vấn, Mạnh Thắng dẫn dắt những hơi thở này đến làn da của mình.

Để chúng thấm vào từng tấc da.

Khi Mạnh Thắng tập trung tu luyện, cậu không phát hiện làn da của mình hơi lóe sáng, lộ ra một chút vân đá.

Không biết đã bao lâu rồi.

Mạnh Thắng nghe Đình Đằng Phong nhắc nhở: "Được rồi."

Vậy là buổi tập đầu tiên sau khi nhập học đã kết thúc.

Cậu thấy cơ thể mình đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi có mùi chua và tanh.

Đình Đằng Phong đứng dậy nói: "Trở về tắm rửa đi, sau đó tự mình tu luyện đi, khi nào đạt tới 'Sơ cấp tầng hai' thì nói cho tôi biết."

Mạnh Thắng giơ tay hỏi: "Làm sao mới biết mình đạt tới 'Sơ cấp tầng hai'?"

Đình Đằng Phong ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói: "Đến lúc đó sẽ biết."

"Nhớ kỹ, tu luyện tầng thứ nhất, chính là để Nguyên Lực hoàn toàn xuyên thấu qua mỗi một tấc da thịt của cậu."

"Đầu tiên là tứ chi, sau đó là thân thể, cuối cùng toàn thân mỗi bộ phận đều phải bị Nguyên Lực xâm nhập."

"Cũng không bỏ qua mí mắt luôn nghe chưa."

Mạnh Thắng gật đầu và ghi nhớ xuống.

Sau khi rời khỏi phòng học, cậu trở lại ký túc xá một mình.

Trên đường đi, thấy nhiều sinh viên trên đường trở về.

Hầu hết đều có nụ cười trên môi

Tiết học hẳn đã mang lại lợi ích không nhỏ

Khi cậu đến khu vực ký túc xá, thấy An Dĩ Thanh đang mỉm cười và gật đầu với Mạnh Thắng.

Dường như cậu ta đã quên đi chuyện buổi sáng.

Mạnh Thắng phớt lờ nó, gần vào tường mà đi, và biến mất trong nháy mắt.

An Dĩ Thanh nhìn đi chỗ khác, mỉm cười và đi vào ký túc xá.

Sau đó, điện thoại di động của cậu ta đổ chuông.

Tình cờ là thanh niên mặt hồng bước tới.

An Dĩ Thanh liếc cậu ta một cái.

Người sau vỗ đầu: "Ôi, hình như tôi quên cái công chuyện."

Cậu ta quay lưng bỏ đi, không quên đóng cửa lại.

An Dĩ Thanh hít một hơi thật sâu và trả lời điện thoại.

Cuộc gọi đến từ An Dương Long.

An Dĩ Thanh nói 'Ba', nhưng không có âm thanh từ điện thoại.

Sau vài giây, giọng nói của An Dương Long vang lên.

"Thằng điên!"

An Dĩ Thanh mặt giật mình, nhưng không có đáp lại.

An Dương Long tiếp tục: "Ai muốn mày nhiều chuyện, tao có cần mày giúp không?" "Chuyện duy nhất mày có thể giúp được tao là học hành đàng hoàng!"

"Giờ thì giỏi rồi. Ngày đầu tiên đến trường, đã muốn giết người."

“Mày tưởng rằng, giết một thằng nhóc trên mặt đất có thể hạ bệ Đoàn Lăng hả?”

"Nếu nó dễ bị lật đổ như vậy, tao đã làm từ lâu rồi."

Sau khi nói một hơi.

An Dương Long lại im lặng.

Sau đó ông ta nói: "Mày không giống anh trai của mày, năng lực hai đứa bây hoàn toàn cách biệt."

"Vì vậy, tao chưa bao giờ yêu cầu mày quá nhiều."

"Tại sao mày không thể đáp ứng yêu cầu nhỏ xíu xiu này?"

An Dĩ Thanh sắc mặt đột nhiên đỏ lên, hô hấp trở nên gấp gáp, nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng vẫn không một lời.

An Dương Long tiếp tục: "Quên đi, nếu mày đã muốn sinh tử đấu, tao sẽ không nói gì."

"Tao sẽ cung cấp tài nguyên cho mày, nhưng nhớ kỹ, nếu như ở trên sân đấu chết đi."

"Đó là lựa chọn của mày."

"Tao sẽ không trả thù cho mày."

"Hay là."

"Để tao thu xếp cho mày thôi học?"

Lúc này An Dĩ Thanh mới âm trầm nói: "Con sẽ không bỏ học."

"Con biết ba vẫn luôn coi thường con."

"Con sẽ khiến ba thay đổi quan điểm."

Cậu ta nhấn mạnh.

"Được."

An Dương Long để lại một câu ngắn gọn và cúp điện thoại.

An Dĩ Thanh cất điện thoại và điều chỉnh biểu cảm của mình.

Khi có tiếng gõ cửa, cậu ta bật cười.

"Vào đi."

Ngày hôm sau.

Ban ngày vẫn có các tiết học kiến thức cơ sở.

Lần này là một giảng viên nữ.

Cô ta trông khoảng ngoài ba mươi, với mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa cao.

Khuôn mặt của cô có dán băng gạc, đang mặc một chiếc áo vest với một chiếc áo sơ mi ôm quanh eo.

Cô ta cũng đeo một đôi găng trên tay.

"Tôi tên là Trần Ngọc Đan, và tôi phụ trách lớp kiến ​​​​thức chung về cơ giáp của các bạn."

Cô ta vừa nói vừa viết mấy chữ lên bảng.

Khung xương! Khớp nối! Ngoại giáp! Động cơ! Nguồn năng lượng!

Sau khi viết.

Cô ta quay lại và ném viên phấn đi.

Tiếp đó.

"Bộ xương của cơ giáp tương tự như bộ xương của động vật, hoặc xương sống của một con tàu."

"Là chỗ dựa cho hình dạng của cơ giáp, cũng là kết cấu chính bên trong thúc đẩy chuyển động của cơ giáp."

"Ở hầu hết các tình huống, nó quyết định các hoạt động của cơ giáp."

"Trong chiến đấu, một phi công chuyên nghiệp phải có ý thức bảo vệ khung xương của cơ giáp."

"Thà để lớp ngoại giáp bị hư hại hoặc thậm chí bị phá hủy, nhưng cố gắng bảo vệ bộ khung xương khỏi bị tổn thương."

"Bởi vì ngoại giáp bị hư hỏng, chỉ cần đơn giản sửa chữa hoặc thay thế là có thể làm cho cơ giáp nguyên vẹn."

"Nhưng nếu khung xương bị hư hại, không chỉ chi phí bảo trì tăng vọt mà trong nhiều trường hợp, việc sửa chữa sẽ vô cùng khó khăn."

"Cho nên, đám nhóc các cậu, phải chú ý cho tôi."

"Dám thương tổn khung xương, coi chừng tôi!"

Đôi mắt Trần Ngọc Đan mở to, hung hăng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương